Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 21: Nỗi khổ tâm của Tô Hành Ý

Trước Sau
Đêm nay Tô Hành Ý vốn còn muốn cùng Ngu Vĩnh An hàn huyên thâu đêm không nghĩ tới lời chưa kịp ngỏ người đã bị Ngu Vĩnh Chương bắt mất. Tô Hành Ý dù buồn lòng nhưng thân phận cậu hiện tại bậc phụ huynh không nên cùng con em tranh giành mấy chuyện không đâu. Chưa kể Ngu Vĩnh An còn ở trong Ngu phủ lâu dài Tô Hành Ý cũng không sợ hắn không có thời gian chơi với cậu chỉ sợ sức hắn không đủ để chạy theo thôi.

Thế nhưng Tô Hành Ý vẫn cảm thấy ấm ức, thật khó lắm cậu mới có thời gian rảnh vì công chuyện trong nhà gần đây rất rắc rối. Ban đầu cậu còn nghĩ chỉ có Xưởng Thêu cùng Kho Gạo là có vấn đề nhưng sau một hồi suy xét lại cậu dần nhận ra tất cả công việc của Ngu gia dạo gần đây rất hỗn loạn, dù có rất nhiều người đã đi theo Tô Hành Ý gần 20 năm trời nhưng lại làm ra những hành động không thể chấp nhận nổi. Không chỉ riêng Tào Trảm ăn chặn lương thực mà các xưởng cùng kho khác cũng như thế, bọn họ tính cách đại biến cứ như chỉ cần có tiền liền bỏ mặc nhân đạo ra sau đầu. Nếu chuyện này xảy ra trước khi Ngu Vĩnh An tới Tô Hành Ý sẽ không chút nghi ngờ mà đuổi hết bọn họ đi nhưng giờ nhờ có hắn cậu mới đủ tỉnh táo để suy xét lại. Nếu thực sự đám người kia muốn làm phản cũng không nên làm lộ liễu như vậy chưa kể tới bọn họ cứ như bị ai xúi giục gần như một thời điểm, cùng một cách thức mà làm loạn. Có vẻ như cái thế giới này đang cố gượng ép mọi thứ trở về nguyên trạng để phù hợp với thiếp lập ban đầu. Bất quá Tô Hành Ý sẽ không để chuyện đó xảy ra, dù sao cậu cũng đã từng tay trắng vực dậy Ngu gia, lần này cũng tương tự.

Nghĩ tới đây tâm tình Tô Hành Ý khoan khoái hơn hẳn, trong lòng thiết nghĩ sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thoả cậu nên cùng Ngu Vĩnh An đi du ngoạn nơi đâu, thưởng thức mỹ thực nào trước tiên,... Đầy đủ thứ trò chơi du ngoạn, mỹ vị nhân gian xuất hiện trong đầu càng khiến Tô Hành Ý phấn khích hơn, bước chân về phòng cũng vô thức đi nhanh hơn hẳn.

Về tới viện tử người người đều chào đón Tô Hành Ý trở về nhưng mặt mày ai nấy cũng đều tối tăm, e ngại nhìn cậu. Tô Hành Ý vẫn còn chìm sâu vào trong thế giới của riêng mình nào để ý tới tiểu tiết, cậu lướt qua đám người nhanh như bay, thong dong bước vào phòng.

"A"

Cửa vừa được mở ra đột nhiên có một lực đạo mạnh mẽ lôi Tô Hành ý vào trong khiến cậu một hồi choáng váng, đứng không vững đập mặt vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.

Cậu suýt xoa, cổ họng khẽ rên rỉ vài tiếng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận mơ hồ. Tô Hành Ý hậm hực ngẩng đầu lên muốn xem thử là tên hỗn đản nào dám đột nhập vào phòng phi lễ với cậu.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên Tô Hành Ý đã bị cỗ âm khí mà đối phương toả ra doạ tới kinh hồn bạt vía. Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, cậu rất muốn cử động nhưng nỗi sợ bao trùm lấy tâm trí cả cơ thể cậu đều trì trệ trước cái ánh mắt lạnh băng của đối phương.

Tô Hành Ý vô thức đẩy Ngu Phước ra xa, đến khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của lão cậu mới nhận ra bản thân phản ứng có chút thái quá vì thế liền nhanh chóng lảng tránh sang chuyện khác tiện tránh xa lão luôn:

"Là ngươi sao? "

"Phải! Là ta! Chứ em nghĩ là ai? "

Ngu Phước sắc mặt âm trầm nhìn Tô Hành Ý đi lướt qua mình, tay tiện thể đóng cửa lại, không nghĩ tới Tô Hành Ý thấy vậy liền đề phòng nhìn lão, cậu lắp bắp lên tiếng:

"Ngươi... Ngươi làm gì vậy? "

"Đóng cửa? "

Ngu Phước không hiểu vì sao cậu lại phản ứng như vậy, lão trả lời theo bản năng.

Nhìn thấy người tới đây không giống như sẽ giở trò xấu như thường ngày, lại còn rất thành thật trả lời Tô Hành Ý đột nhiên có chút không biết phải làm sao. Cậu xoay người cố né tránh cái nhìn chăm chăm của Ngu Phước song khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt, run rẩy hỏi:

"Nếu... Nếu... ngươi đã tới... sao không thắp nến... ? "

"Chưa kịp thắp em đã trở về rồi"

Ngu Phước vẫn trả lời Tô Hành Ý như bình thường nhưng nghe kỹ lại có thể thấy giọng lão trầm đi, nghe không ra mấy phần tình cảm.

Tô Hành Ý đương nhiên nhận ra sự khác thường này càng tránh né lão hơn nhưng nghĩ tới con người này càng ở lại lâu hơn cậu sẽ càng khó chịu vì thế Tô Hành Ý cố gắng bình ổn lại tâm tình tỏ vẻ rất bình tĩnh, hai tay đưa lên tháo trâm cài cùng mạn ngạch trên đầu xuống bình thản đáp lại:

"Vậy sao? "

Sau cậu lại cảm thấy không đúng, nghĩ nghĩ một hồi sực nhớ tới nam nhân này bị cậu đuổi đi không nên ở đây mới phải. Trong lòng Tô Hành Ý dâng lên một nỗi e ngại, Ngu Phước thật không giống thường ngày, nếu là lão trước kia chắc chắn sẽ đợi cậu hết giận mới dám quay trở về không đến khi gặp mặt cũng là hào hứng nhào tới cầu cậu tha thứ giữ lão ở lại. Hiện tại vì sao lại im lặng như vậy, một mặt nghiêm túc này của Ngu Phước thật xa lạ khiến Tô Hành Ý cảm nhận được nguy cơ. Cậu cũng không dám đứng chung một chỗ với lão nữa mà lấy hết can đảm xoay người lại nhìn thẳng vào mặt Ngu Phước, tìm đại lý do nào đó để đuổi lão đi:

"Không đúng... Không phải ta nói ngươi không được phép về phủ sao? Sao bây giờ lại ở trong phòng của ta? "

Cậu cố ý cất cao giọng, bộ dáng hất cằm cao ngạo nhìn đối phương nhưng Ngu Phước vẫn đứng im một chỗ chẳng chịu phản ứng lại. Lão đã sớm nghe quen mấy lời này của cậu, cứ thế thanh thanh lãnh lãnh đứng đó nhìn Tô Hành Ý một hồi như đang chìm vào suy nghĩ sâu xa nào đó.

Tô Hành Ý nào biết lão nghĩ gì, cậu chỉ thấy ánh mắt của nam nhân tối tăm, sâu thẳm không ngừng quét ngang thân thể cậu như muốn đào sâu vào trong nội tâm, truy tìm lấy bí mật mà cậu cất giữ bao năm nay. Tô Hành Ý chán ghét cái ánh mắt này, càng sợ hãi bí mật của bản thân bị chôn vùi bao năm rất có thể sẽ bị người đào lên. Cơ thể cậu vô thức chống cự lại, không ngừng run rẩy trước mắt nam nhân thật giống như con mồi bị đẩy vào bước đường cùng đang cố vùng vẫy tìm lấy cho mình một con đường sống.

Ngu Phước cảm thấy có chút buồn cười rõ ràng bình thường Tô Hành Ý đâu có như vậy, nếu là cậu của trước kia hiện tại đã sớm đánh đuổi lão đi còn cho người ném lão ra khỏi phủ nữa. Nhưng hiện tại vì sao lại thành ra như này? Nhớ tới lời Ngu Vĩnh An từng nói Tô Hành Ý chính là vẫn luôn coi lão thành một tên nam nhân khác nên mới sợ hãi như vậy Ngu Phước liền không nhịn được cơn tức giận trong lòng bực bội nói:

"Đây là phủ đệ của ta ta muốn về lúc nào thì về lúc đó"

"Đây là phòng của ta ta muốn ở hay không phu nhân cũng không có quyền ngăn cản"

Nghe thấy lời này Tô Hành Ý liền cảm thấy không ổn, không nói tới âm giọng Ngu Phước trầm xuống tới đáng sợ mà lần cuối cùng lão gọi cậu là 'phu nhân' cũng đã là chuyện của 10 năm trước.

Tô Hành Ý có chút không tin nhìn người trước mặt, giọng run rẩy không ngừng:

"Ngươi... Ngươi... "

Ngu Phước đứng đó để bản thân bị bóng tối che phủ hoàn toàn, khuân mặt gần như bị che khuất khiến người không nhìn rõ biểu cảm trên khuân mặt lão nhưng cái ánh mắt sáng quác chăm chăm đầy ác liệt kia lại doạ người sợ tới run lẩy bẩy.

Ánh trăng dần lên cao hơn đem những tia sáng yếu ớt len lỏi đi vào căn phòng tối lại vừa hay sao chiếu sáng nửa khuân mặt âm trầm bá khí của nam nhân, hàn khí quanh thân lão vốn lạnh lẽo nay lại trở nên âm trầm hơn khiến người khó nhọc hô hấp.

Đột nhiên Ngu Phước khó chịu tặc lưỡi, trong căn phòng chỉ có hai người này tiếng động dù không lớn nhưng vang vọng đến lạ.

Ngay tại cái khoảng khắc thứ âm thanh bén nhọn kia lọt vào màng nhĩ thân thể Tô Hành Ý như đông cứng lại, vật nắm trong tay * leng keng * rơi xuống đất. Khuân mặt Tô Hành Ý vẫn vậy chỉ là đôi mắt kinh sợ mở lớn, đồng tử màu nâu nhạt nhoà dần tối đi giống như đi vào hồi ức sâu xa nào đó.

"A"

Một lúc sau, Tô Hành Ý khẽ kêu lên một tiếng, chỉ đơn giản là âm mũi nỉ non nhưng lại chứa vạn phần sợ hãi cùng tuyệt vọng. Đôi mắt cậu vẫn ghim sâu vào người nam nhân nhưng người trước mắt đang dần khác đi, bóng dáng của Ngu Phước cùng người đàn ông mặc tây trang nghiêm chỉnh trong ký ức của cậu cứ thế đan xen vào nhau, hoà vào thành một dáng vẻ.

Nước mắt Tô Hành Ý vô thức rơi xuống trải dài hai bên má của cậu, từng giọt từng giọt dọng lại trên nền đất lạnh lẽo. Giơ hai tay lên xem thử cậu giật mình nhận ra chúng đang không ngừng run rẩy cũng biết được hoá ra từ bấy tới giờ cậu vẫn luôn nín thở.

"Khụ... Khụ... Oẹ... "



Tô Hành Ý tự làm chính mình nghẹn thở tới mức bừng tỉnh, đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại gập người ôm lấy cơ thể yếu ớt không ngừng nôn khan. Rõ ràng cậu vừa mới ăn cơm xong nhưng lại chẳng có thứ gì tuôn ra khỏi cổ họng giống như tất cả mọi thứ chỉ là một hồi ảo giác.

Cậu bất lực gục ngã, cũng may cậu đã nhanh chóng bám trụ lấy bàn trang điểm bên cạnh mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng thẳng.

Tầm mắt Tô Hành Ý dần nhoà đi vì nước mắt, không nghĩ tới cậu vẫn còn đang khóc, khóc tới mức choáng váng ngay cả người đứng cũng không vững, cơ thể lảo đảo liên hồi.

Chứng kiến một màn trước mắt, người bị doạ cho kinh sợ xen lẫn hoang mang chuyển sang Ngu Phước, lão nhận ra bản thân có điểm thất thố làm kinh sợ tới cậu liền vội tiến lên bắt lấy cánh tay của Tô Hành Ý, một mặt lo lắng hỏi:

"Em đang nhầm lẫn ta với ai phải không? "

Vốn là muốn nói lời hỏi thăm quan tâm nhưng chắc do lòng không cam lời nói ra lại thành chất vấn. Hành động đột ngột này của Ngu Phước khiến Tô Hành Ý càng kinh sợ hơn, thân thể cậu cứ như bị người rút hết xương, mềm như bùn nhão hoàn toàn phải mượn sức lão mới giữ chặt người đứng thẳng được. Cậu không nói được nữa chỉ có thể khóc nấc lên từng tiếng cũng như cố gắng né tránh đụng chạm từ nam nhân.

Ngực Tô Hành Ý không ngừng phập phồng lên xuống cố gắng hít thở tìm lấy cho mình một lối thoát nhưng Ngu Phước dựa vào cậu quá gần, giữ tay cậu cũng rất chặt khiến những ký ức tưởng chừng như đã bị chôn vùi một cách hoàn hảo kia nay lại bị người đào lên không ngừng tuôn trào trong tâm trí cậu.

Sao Tô Hành Ý có thể quên được chứ?

Người đàn ông đó...

Takahashi Omi hay còn gọi với cái tên khác là Trình Diệp - kẻ đã khiến cuộc đời của Tô Hành Ý rơi xuống vực thẳm.

Mỗi khi gã tức giận đều sẽ lấy Tô Hành Ý ra làm bao cát mà hành hạ đủ kiểu. Thử nghĩ xem một người làm trong băng đảng tội phạm như gã có bao nhiêu sức lực? Tô Hành Ý ở bên cạnh gã hơn 1 năm số thời gian cậu nằm trong viện còn nhiều hơn ở nhà, cậu khi đó mới 15 tuổi, trời sinh thân thể yếu ớt, trước đó còn luôn sống trong sự bảo bọc của cha mẹ chẳng có chút năng lực phản kháng chỉ có thể cắn răng chịu đựng tất cả.

Mà mỗi lần Trình Diệp tức giận gã đều có một thói quen đó là tặc lưỡi. Đối với người khác đó đơn giản chỉ là một thói quen không hơn không kém nhưng đối với Tô Hành Ý nó lại là điều kiện bắt đầu cho quãng thời gian bị hành hạ tới thân tàn ma dại của cậu. Dần dần hành động đó in sâu vào trong tâm trí của Tô Hành Ý, giống như rễ cây bám chặt vào trong tiềm thức của cậu chỉ cần tên đàn ông đó tặc lưỡi cơ thể cậu sẽ vô thức run sợ cùng khuất nhục. Dù sau khi sống lại cậu tự nhận người tên 'Trác Thành' đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa nhưng Ngu Phước lại là người phá vỡ tất cả mộng tưởng của cậu.

Ngu Phước không chỉ có khuôn mặt giống hệt Trình Diệp mà ngay từ những ngày đầu cậu mới xuyên qua lão đã không cho cậu một thái độ tốt.

Năm đó Ngu Phước cũng là một thiên chi kiêu tử đương nhiên tính cách cũng rất ngông cuồng, cao ngạo, thật sự lão cũng chẳng vừa ý mối hôn sự do phụ mẫu sắp đặt, đối với Tô Hành Ý vẫn luôn là ngươi sống ta chết. Lão luôn coi cậu như là vật ngáng đường bản thân dù ánh mắt nam nhân nhìn cậu không chứa sát ý bên trong, nó chỉ giống cái nhìn ganh ghét của hài tử nhưng với những ám ảnh mà cậu phải chịu đựng thì chỉ cần khuôn mặt của lão thôi cũng khiến cậu sợ tới mức không thở nổi.

Sống với Ngu Phước hơn 20 năm Tô Hành Ý cứ ngỡ bản thân đã dần quen thuộc với con người này, những ký ức xưa cũ kia cũng đã tan biến theo gió nhưng tới hiện tại cậu mới nhận ra bản thân không phải đã buông bỏ quá khứ mà do Ngu Phước từ trước tới nay chưa từng đối mặt với cậu bằng khuôn mặt thật của lão.

Một Ngu Phước bình thường chỉ biết gây chuyện, vô sỉ chạy theo sau cậu nói những lời không đứng đắn kia là giả. Con người thật sự của lão là sát thủ giết người không chớp mắt chỉ cần một ánh nhìn lạnh băng thôi cũng khiến cho cậu run rẩy vì hoảng sợ.

Vả lại những ký ức kia chưa hề biến mất, nó chỉ bị cậu cất giấu đi, bị cậu giả vờ như không hề tồn tại.

Tô Hành Ý có ảo tưởng ánh mắt của Ngu Phước còn đáng sợ hơn lần trước, hoàn toàn là cái nhìn giống hệt Trình Diệp - cái nhìn đầy chết chóc và tàn nhẫn. Giống như gã lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu vậy.

Tô Hành Ý tự hỏi người đàn ông này còn muốn gì ở cậu?

Lại muốn đánh đập hay muốn làm nhục thân thể này?

Vì sao cậu rõ ràng đã chết đi rồi mà vẫn không buông tha?

Bị nỗi sợ hãi bao chùm, Tô Hành Ý dần mất nhận thức trong hiện thực, đại não dâng lên từng hồi chuông cảnh báo như muốn nói với cậu người đàn ông trước mắt này không phải Ngu Phước mà là TRÌNH DIỆP.

Đầu Tô Hành Ý đau nhức không thôi, dường như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh nhưng nó cũng phần nào khiến cậu tỉnh táo lại, lấy lại nhận thức về thân thể.

Tô Hành Ý vùng vẫy ra khỏi xiềng xích mang tên Ngu Phước, ký ức bi thảm kiếp trước khiến cậu không ngừng rơi vào hoang mang cùng thống khổ. Tô Hành Ý đột nhiên khựng người lại nhớ tới thiếu niên sống ở viện tử cũ nát. Phải rồi, cậu đã không còn một mình nữa, người đó cũng đã tới đây, giống như trước kia tới đây để bảo vệ cậu. Tô Hành Ý giống như thói quen vùng vẫy ra khỏi sự kìm hãm của nam nhân, trong cơn hoảng loạn không lối thoát miệng không ngừng gọi tên một người:

"An An... Hức... Cứu em... "

"An An... Buông ra... Tôi muốn đi gặp An An... "

Từ khi Tô Hành Ý mất kiểm soát Ngu Phước vẫn luôn gọi tên cậu nhưng như vậy càng khiến cậu chìm đắm vào trong đau khổ hơn. Phải đến khi nghe thấy cậu gọi tên người khác trái tim lão chợt thắt lại, hai tay dần buông lỏng để Tô Hành Ý được giải thoát. Tô Hành Ý hư nhược ngã ra sau, được đà cậu bùng phát khóc lóc không ngừng, miệng vẫn liên tục gọi tên Ngu Vĩnh An.

Ngu Phước bần thần đứng đó, rõ ràng tiếng người nức nở vang vọng cả căn phòng trống tĩnh lặng nhưng lại chẳng có nổi một thứ tạp âm nào lọt vào bên tai lão ngoại trừ những lời châm chọc của Ngu Vĩnh An vẫn đang không ngừng vọng lại trong tâm trí:

[Thành Thành có thể chấp nhận ngươi nhưng tuyệt nhiên cả đời này em ấy sẽ không yêu ngươi. Bởi vì... ]

[Người em ấy yêu là ta... ]

Lời Ngu Vĩnh An nói ra giống như âm điệu của ma quỷ chọc Ngu Phước tức sôi máu, lão ghét Ngu Vĩnh An. Ghét hắn vì hắn cùng Tô Hành Ý từ một nơi tới, ghét hắn vì hắn cùng cậu từng ở bên nhau, ghét hắn vì hắn biết tất cả về cậu và đáng ghét nhất chính là bộ dáng tự mãn của hắn vì có được tình yêu của Tô Hành Ý. Một kẻ đáng ghét khiến lão căm thù tới mức muốn xé xác hắn ra thành trăm ngàn mảnh vụn, ghét tới mức muốn để hắn nếm trải hết các loại hình cung ở Ngục Đảo.

Ngu Phước chưa từng ghét ai như vậy cũng chưa từng bất lực như thế này.

Lão chẳng thể giết Ngu Vĩnh An, lão không thể bởi vì lão không được phép giết hắn.

Thực sự bất lực mà, bất lực tới mức khiến Ngu Phước nghẹn uất khiến cỗ cảm xúc không cam lòng trong nội tâm lão đạt tới đỉnh điểm.

Một lần buông tay kia của Ngu Phước khiến Tô Hành Ý hư nhược ngã ngồi trên giường, chiếc giường mà hai người họ đã ngủ cùng nhau suốt 20 năm qua. Hiện tại lão chỉ cần đẩy nhẹ người cậu một cái người sẽ tự khắc nằm trên chiếc giường đó để lão có thể tiến tới xé rách bộ y phục rườm rà vướng víu kia, kéo người nằm dưới nhân cùng nhau rơi vào triền miên không dứt. Cho dù có phải cưỡng ép cũng phải để cậu nhớ lấy thân thể của cậu là của Ngu Phước, dáng vẻ say mê của cậu cũng chỉ có Ngu Phước này mới được nhìn ngắm, tình yêu của cậu chỉ có thể dành cho một người là Ngu Phước không phải Ngu Vĩnh An càng không phải bất kỳ nam nhân hay ca nhi nào khác.

Ngu Phước chắc chắn sẽ hành động lỗ mãng vậy nếu lão vẫn là Ngu Phước của hơn 10 năm về trước. Nhưng hiện tại đã khác, gần 10 năm theo đuổi Tô Hành Ý lão biết được cậu là người ăn mềm không ăn cứng, là người chỉ muốn lão thuần phục cậu chứ cậu không muốn thuần phục lão. Ngu Phước phải thật dai dẳng lắm mới bám được vào trái tim cậu, phải khó khăn lắm mới khiến cậu buông lỏng cảnh giác đương nhiên lão không ngu chỉ vì một lần bốc đồng mà đạp đổ hết tất cả.

Cố nén cỗ cảm xúc ghen ghét xuống đáy lòng, nam nhân nhìn tiểu túc phụ của mình yếu ớt ngồi ở kia không nhịn được mà vươn hai tay ra cố gắng để âm giọng của bản thân trở nên nhu thuận nhất:

"Nương tử! Đừng sợ! Tất cả đều ổn rồi! "

Nhưng Ngu Phước vẫn là quá đề cao bản thân, lão nghĩ như thế nào cũng chẳng ngờ tới cái ánh mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu kia đã hoàn toàn phô bày nội tâm của lão, bán đứng lại lời ngon ngọt mà lão vừa nói tới.

Tô Hành Ý tỏ tường tất cả, cậu không muốn ở cùng tên nam nhân này một giây một khắc nào nữa, cậu né tránh đôi tay đang vươn tới của lão, vừa tìm thấy một khoảng trống Tô Hành Ý liền vụt tới, thoát khỏi gông kìm của đối phương, lao nhanh về phía cửa hòng chạy trốn.



"Trác Thành! "

Ngu Phước không ngờ tới cậu lại bỏ chạy, vội vã tới mức gọi thẳng tên thật của đối phương khiến cậu rơi vào hoảng loạn, không để ý liền trượt chân té ngã.

"Á"

Cậu đau đớn hét lên, Ngu Phước cũng bị doạ cho sợ hãi vội chạy tới đỡ Tô Hành Ý đứng dậy nhưng lão vừa chạm vào người cậu cơ thể cậu đã không tự chủ mà run lên, miệng vô thức cầu xin:

"Đừng tới đây! Đừng... đụng vào tôi! Làm ơn đi! "

Ngu Phước dù đau xót nhưng vẫn ôm Tô Hành Ý ngồi dậy để cậu đối mặt với lão:

"Tô Hành Ý! Em mau mở mắt ra nhìn cho kỹ xem ta là ai? "

"Ta là Ngu Phước! "

"Là Ngu Phước! "

Ngu Phước?

Tô Hành Ý mơ hồ nghe thấy lời nam nhân nói, cậu cảm thấy nực cười nhưng lại không thể cười nổi.

Ngu Phước thì sao chứ, không phải lão cũng đã từng giống tên đó hành hạ cậu sao? Giống tới mức khiến cậu không thể phân biệt được ai với ai.

Trong suốt mấy năm đầu Tô Hành Ý luôn phản kháng, tránh né và run sợ trước Ngu Phước, lão cũng chẳng ưng vị túc phụ được người mua về này nên cả hai đã cùng lập giao kèo đợi tới khi cậu kiếm đủ tiền đáp trả lại quà sính lễ nhà lão thì mới được đi. Tô Hành Ý cũng vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng di động này liền lấy công việc ra che lấp tất cả mọi suy nghĩ trong lòng, biến nỗi đau thành động lực. Nhưng sự ra đời của Ngu Vĩnh Chương cùng Ngu Lệ Lệ đã thay đổi tất cả. Cả hai không chỉ là gông xiềng xích cậu cùng Ngu Phước lại với nhau mà ngay cả cái cách mà hai đứa trẻ được sinh ra cũng gắn liền với hai từ 'ép buộc' .

Là Ngu Phước lợi dụng lúc cậu không tỉnh táo mà làm ra những hành động đó.

Tới tận hai lần.

Tô Hành Ý nhớ tới đây càng khóc lớn hơn, cậu như có lại sức lực mạnh mẽ đẩy Ngu Phước ra xa, liên tục lui lại ra sau cùng gã lưu giữ khoảng cách.

Thấy vậy Ngu Phước không biết phải làm sao chỉ biết chôn chân quỳ một chỗ. Sau khi nghe Ngu Vĩnh An kể lại chuyện kiếp trước của Tô Hành Ý, lão hoang mang không thôi. Đến khi trở về phòng ngẫm lại lão mới nhận ra kẻ mang khuôn mặt giống lão kia đã làm điều khủng khiếp gì với cậu liền không nhịn được mà toả ra sát khí chèn ép người. Đến khi lão tỉnh táo lại Tô Hành Ý đã bị doạ cho nhũn chân, miệng còn không ngừng gọi tên một nam nhân khác khiến lão nổi cơn ghen không khống chế được cảm xúc của bản thân doạ cậu càng thêm sợ hãi. Nhìn thân thể Tô Hành Ý bị ngã trầy xước hết cả da thịt vẫn không nguyện ý cùng lão thân cận Ngu Phước cũng không dám tiến lên cưỡng ép người nữa. Lão một mực quỳ gối trước mặt cậu, nhỏ giọng nỉ non gọi:

"Nương tử"

Ngu Phước gọi Tô Hành Ý một tiếng đầy nhu tình, giọng lão trầm ổn, từ tính rất hút người nghe nhưng vào tai Tô Hành Ý lại như những tiếng 'rè rè' ing tai.

Cậu không muốn nghe tên nam nhân này giải thích càng không muốn nhìn thấy lão giả bộ nhu tình. Đại não không ngừng lên tiếng nhắc nhở cậu tất cả chỉ là một màn kịch mà Ngu Phước tự biên tự diễn, là lão tự vẽ cho bản thân một bộ mặt thâm tình chứ con người này cũng giống tên đàn ông kia đều khốn nạn như nhau, người như lão cậu không thể tin tưởng được.

Không được tin tưởng.

Không được phép tin tưởng.

"Hức"

Tô Hành Ý dường như đã bình tĩnh lại, cậu nuốt nước mắt cùng tiếng rên rỉ vào trong cố gắng vực người đứng dậy. Ngu Phước thấy thế cứ nghĩ người đã quay về trạng thái ban đầu liền hoan hỷ hơn hẳn, lão nhìn Tô Hành Ý đứng đó lau nước mắt không nhịn nổi chua xót trong lòng khuân mặt liền trở nên vặn vẹo tràn ngập vẻ thống khổ, đau đớn nói:

"Nương tử, là ta! Ta là Ngu Phước không phải tên khốn đó! "

Ngươi cũng chính là tên khốn đó!

Tô Hành Ý điên cuồng gào thét trong lòng, cậu đã bị tên cẩu nam nhân này lừa một lần chắc chắn sẽ không để lão lừa cậu thêm lần thứ hai. Uất ức trong lòng dâng cao dần biến hoá thành cơn tức giận, cậu thù hằn nhìn Ngu Phước lớn giọng quát:

"Câm miệng! Ngươi... với hắn... chẳng khác gì nhau cả! "

Đều là bộ mặt giả nhân giả nghĩa, chính vì tên đàn ông đó cũng đã từng có bộ mặt này giống Ngu Phước nên cậu mới dễ dàng bị gã lừa gạt đi theo tới con đường Địa Ngục như vậy. Nếu không một đứa trẻ nhút nhát như cậu sao có thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông xa lạ tự xưng là 'cậu' của mình như vậy được.

Ngu Phước không ngờ tới một màn biến hoá này liền bị doạ cho sững người.

"Nương tử? "

Lão hoang mang đứng dậy muốn giải thích nhưng Tô Hành Ý hiện tại đã không thể nghe lọt bất cứ thứ gì, cậu khua loạn xung quanh, trong tầm tay vô tình cầm được một cuốn sách mỏng liền ném về phía lão, cậu hét lớn có ý đánh tiếng thị uy:

"Đừng tới đây"

Cuốn sách mỏng manh cho dù có mượn được lực người cũng chẳng có mấy sức sát thương, Ngu Phước vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vẫn một mực tiến tới chỗ Tô Hành Ý khiến cậu hoảng loạn, bất cứ thứ gì cầm được trong tay đều ném về phía lão.

"Ta nói ngươi đừng tới mà! "

"Đừng tới! "

Ngu Phước bị không ít đồ vật ném lên người chịu không ít khổ nhưng lão vẫn mặc kiên quyết tiến lên muốn ôm Tô Hành Ý vào lòng.

Bên trong phòng đã sớm một hồi hỗn loạn, tiếng động đổ vỡ vang lên khiến đám hạ nhân bên ngoài không khỏi lo lắng. Bình thường khi lão gia đến gặp phu nhân cũng là một cảnh gà bay chó sủa như vậy nhưng khi đó đều là Tô Hành Ý đang mắng người, còn Ngu Phước một bên mặt dày nói lý. Hiện tại lại chỉ nghe thấy tiếng đại phu nhân khóc thút thít khiến bọn họ chần chừ không biết có nên chạy vào trong xem xét hay không.

Đột nhiên trong phòng lại không động tĩnh khiến đám hạ nhân nhíu mày khó hiểu, một tên trong đám cảm thấy không ổn, nhanh trí chạy đi kiếm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau