Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới
Chương 51: Thù hận khó quên
Ngu Vĩnh An bị ốm nhưng không quá nặng, tỉnh dậy không thấy Tuệ Mẫn bên cạnh liền biết nàng đã gặp chuyện.
Nhìn qua nhìn lại mấy lần Ngu Vĩnh An cũng đoán ra được nàng đi đâu, nội tâm y thầm nghĩ không ổn.
Tới khi đến Tây Viện y không khỏi hoang mang, suýt nữa không chống cự được mà ngã khụy xuống. Lấy lại chút sức lực cuối cùng y tiến lên xem xét nhận ra Tuệ Mẫn đã ngất đi, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
"Tuệ Mẫn... tỷ tỷ... Mau tỉnh... "
Ngu Vĩnh An ôm Tuệ Mẫn vào lòng, mặc cho máu nhuốm đỏ kiện áo mỏng nhưng tay y vẫn không ngừng vỗ lên bên má nàng hòng gọi nàng tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh lại chẳng thấy một bóng người, sức y cũng quá yếu chẳng thể đưa Tuệ Mẫn đi được. Nội tâm Ngu Vĩnh An càng xao động, y không nhịn được mà bật khóc. Bản thân y vì sao lại yếu kém tới vậy? Tạo ra được độc dược phức tạp để hại người lại không thể làm ra được dược trị thương đơn giản. Ngay cả người quan trọng bên cạnh cũng chẳng thể chăm sóc kỹ để nàng ra bộ dáng như vậy. Y đã mất đi một tỷ tỷ nay lại phải mất đi một người nữa sao?
Khi mới tới Ngu Phủ y còn e dè nhưng Tuệ Mẫn khi đó tới, sự nhiệt tình cùng dịu dàng của nàng dần lấp đầy khoảng trống trong lòng y. Nàng lấy thân phận tỷ tỷ mà dạy dỗ y, lại thấy thân phận nô tỳ mà bảo vệ y. Nhưng từ trước tới nay y lại chẳng thể làm gì ngoài việc khóc và nhẫn nhịn.
Ngu Vĩnh An thẫn thờ ôm Tuệ Mẫn trong lòng, y tự hỏi bản thân đã thật sự lựa chọn đúng hay không? Nhẫn nhịn sống một đời an nhàn? Nhưng những đau đớn mà y phải trải qua đâu thể nói nhẫn là nhẫn một cách dễ dàng được. Sự bất lực cùng tuyệt vọng bủa vây, bên trong Ngu Vĩnh An như có gì đó khác đi, tựa như đang muốn bùng nổ.
Lúc này bên má Ngu Vĩnh An bỗng truyền tới cỗ nhiệt lạnh băng. Y mở mắt ra, Tuệ Mẫn đang cố gắng gượng gạt đi nước mắt bên khoé mi cho y.
"Tỷ tỉnh rồi! Nhanh, ta đưa tỷ về phòng"
Thấy Tuệ Mẫn tỉnh trái tim căng như dây đàn của Ngu Vĩnh An cuối cùng cũng thả lỏng. Cái ý nghĩ cay nghiệt vừa hiện diện trong đầu ngay lập tức dập tắt. Y nhanh tay gạt đi những giọt nước mắt thừa, bên môi cố giương lên một nụ cười mà đỡ nàng dậy.
Nếu Tuệ Mẫn còn không tỉnh Ngu Vĩnh An sẽ điên mất.
Tuệ Mẫn lúc này vậy mà phản kháng, nàng níu tay y lại khẽ lắc đầu:
"Tiểu... thiếu gia... Tuệ Mẫn không... sao... Ta chỉ cần... nằm nghỉ một lúc... liền có thể cùng người quay về... "
Giọng nàng khàn đục đi vì gào thét, nàng cố bình ổn lại hơi thở, cố tỏ ra bản thân không sao. Tiểu thiếu gia của nàng còn sốt cao sao nàng dám làm phiền y.
Nhưng Ngu Vĩnh An sớm đã không nghe lọt tai lời nàng, nhất quyết một hai phải đưa nàng về. Vì y biết dù y có cầu xin tới khàn cổ họng, quỳ ở Tây Viện đến sáng mai mẫu tử Ngu Trầm cũng không nhân từ mà ra tay cứu giúp. Vì thế y chỉ đành cố chống đỡ đưa Tuệ Mẫn về viện tử.
Nhưng thân thể y vốn yếu ớt lại thêm bệnh tình, sức lực chẳng có là bao. Vừa tránh xa khỏi Tây Viện một đoạn liền nằm gục một bên.
Nơi Ngu Vĩnh An ngã xuống là một khu hoa viên khô cằn, u ám có rất ít hạ nhân qua lại.
Nhưng đúng lúc này một đoàn người đi ngang qua, bỏ mặc cơ thể tàn tạ sớm đã chống đỡ không nổi Ngu Vĩnh An ngẩng đầu dậy, gắng gượng vươn tay ra, từ trong đám người mà thuận tay bắt lấy chân một người.
Quả nhiên người kia đứng lại, chưa kịp để Ngu Vĩnh An nói bất cứ lời nào, đối phương đã đá tay y đi như một phản xạ tự nhiên, giọng nói kênh kiệu cất lên:
"Cái thứ quỷ gì vậy? Tên hỗn đản nhà ngươi sao dám chắn đường ta hả? "
Giọng nói người kia vừa nghe đã biết không phải người đứng đắn, chất giọng không chỉ cao mà còn phát ra những âm khè khè khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Đoàn người trước mặt như đang bàn tán, thì thầm to nhỏ với nhau điều gì đó nhưng Ngu Vĩnh An mặc kệ. Y lấy hết sức bình sinh mà níu lấy ống quần của ai đó trong hư không song âm giọng khàn yếu ớt, vô lực cố gắng cất lời:
"Cứu... Mau... cứu... cứu... người... "
Giọng của Ngu Vĩnh An rất nhỏ như thì thầm một mình. Mà y lại đang choáng váng, đôi tai ù ù, đôi mắt lờ đờ dần mất đi tiêu cự như sắp ngất.
Đúng lúc này một bàn tay hữu lực nâng cằm Ngu Vĩnh An đang nằm sấp trên mặt đất lên, ép y phải ngẩng đầu lên nhìn. Cỗ đau đớn truyền đến khiến Ngu Vĩnh An bừng tỉnh, lấy lại một chút tỉnh táo. Từng câu từng chữ của người kia cũng vì thế mà hoàn hảo lọt vào tai y.
"Aiya! Thật sự là tiểu thiếu gia? "
Lý Thu Sinh một mặt hứng thú khi lần đầu thấy dung mạo xấu xí của vị tiểu thiếu gia trong lời đám hạ nhân thường hay bàn tán kia. Gã hết nhìn trái ngó phải song cất giọng giễu cợt:
"Nào! Để ta nhìn kỹ xem... Phụt... Hahha... Xem kìa bộ dạng này thật phù hợp với khuôn mặt xấu xí này đấy! "
Gã quay qua cười đùa với đám người còn lại song lại quay qua bóp chặt cằm Ngu Vĩnh An như uy hiếp, giọng hạ xuống, gằn từng chữ một:
"Ta tự hỏi ngươi vì sao vẫn chưa chết đấy! Lẽ nào dược của ta chưa đủ để tiễn ngươi tới Quỷ Môn Quan? "
Những tiếng cười đùa giễu cợt của đám nịnh nọt kia cùng lúc vang lên. Đối với một người còn đang choáng váng như Ngu Vĩnh An thì một màn này như dàn sợi dây leo gai góc đâm xuyên qua màng nhĩ khiến y càng khó chịu hơn. Đầu óc như quay cuồng, cái cảm giác buồn n** ấy khiến y càng sợ hãi như muốn dãy ra trốn thoát nhưng điều đó hiển nhiên là không thể.
Bỗng một giọng nam trong trẻo run rẩy cất lên như rất sợ người kia:
"Lý sư thúc! Y là tiểu thiếu gia... Người không nên nói... "
"CÂM MIỆNG ! " - Lý Thu Sinh bị người dạy dỗ tức giận quát lớn.
"Nhưng mà... "
Liêu Quân nhìn bộ dạng chật vật toàn vết bùn đất, y phục rách nát lại thêm mái tóc rối bù vì mồ hôi mà bết lại của Ngu Vĩnh An liền thấy không nỡ. Cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ, đang tính tiếp tục lên tiếng liền bị Lý Thu Sinh lao đến tóm gọn, liên tục hạ xuống người cậu những đòn đánh vô cớ.
"Ta nói ngươi câm miệng! CÂM MIỆNG ngươi có nghe không hả? "
Theo từng lời tuôn ra khỏi miệng gã là một đòn mạnh giáng lên người Liêu Quân. Bỏ mặc cậu thanh niên thân thể yếu nhược gào khóc xin tha, gã hết đấm lại đá. Như chưa bõ tức, gã còn định nhặt một viên đá gần đó tiến lên đánh cậu. Đám người vô dụng kia lúc này thấy mọi chuyện đang dần đi quá xa liền tiến lên ngăn cản, Liêu Quân cũng vì thế mà vớt lại được một cái mạng.
Ngu Vĩnh An nằm một bên cũng không thể lên tiếng càng không thể cử động, y chỉ đành ấm ức ghi thù. Tay y siết lại thành quyền, ánh mắt hiện lên tia lửa hận.
Vừa hay cảnh này lọt vào mắt Lý Thu Sinh, gã tức giận tiến lên đạp một cái thật đau vào mặt Ngu Vĩnh An khiến y ngã ngửa sang một bên. Mặc cho y hô hấp càng trở nên khó khăn, gã còn giơ chân lên có ý định đá tiếp. Đám người kia thấy vậy sợ gã nổi điên mà giết người liền lôi gã lại mà nịnh nọt.
Lúc sau nguôi giận Lý Thu Sinh mới tức tối rời đi nhưng vẫn không quên dẫm lên tay Ngu Vĩnh An một cái thật mạnh, ánh mắt khinh bỉ đến cùng cực.
Ngu Vĩnh An dù rất tức giận nhưng vẫn không thể làm gì được. Y đã tới giới hạn cuối cùng, y ngất đi rơi vào cơn mê man mà không nhận ra có bóng người đang từ từ tiến đến gần.
Nhìn qua nhìn lại mấy lần Ngu Vĩnh An cũng đoán ra được nàng đi đâu, nội tâm y thầm nghĩ không ổn.
Tới khi đến Tây Viện y không khỏi hoang mang, suýt nữa không chống cự được mà ngã khụy xuống. Lấy lại chút sức lực cuối cùng y tiến lên xem xét nhận ra Tuệ Mẫn đã ngất đi, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
"Tuệ Mẫn... tỷ tỷ... Mau tỉnh... "
Ngu Vĩnh An ôm Tuệ Mẫn vào lòng, mặc cho máu nhuốm đỏ kiện áo mỏng nhưng tay y vẫn không ngừng vỗ lên bên má nàng hòng gọi nàng tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh lại chẳng thấy một bóng người, sức y cũng quá yếu chẳng thể đưa Tuệ Mẫn đi được. Nội tâm Ngu Vĩnh An càng xao động, y không nhịn được mà bật khóc. Bản thân y vì sao lại yếu kém tới vậy? Tạo ra được độc dược phức tạp để hại người lại không thể làm ra được dược trị thương đơn giản. Ngay cả người quan trọng bên cạnh cũng chẳng thể chăm sóc kỹ để nàng ra bộ dáng như vậy. Y đã mất đi một tỷ tỷ nay lại phải mất đi một người nữa sao?
Khi mới tới Ngu Phủ y còn e dè nhưng Tuệ Mẫn khi đó tới, sự nhiệt tình cùng dịu dàng của nàng dần lấp đầy khoảng trống trong lòng y. Nàng lấy thân phận tỷ tỷ mà dạy dỗ y, lại thấy thân phận nô tỳ mà bảo vệ y. Nhưng từ trước tới nay y lại chẳng thể làm gì ngoài việc khóc và nhẫn nhịn.
Ngu Vĩnh An thẫn thờ ôm Tuệ Mẫn trong lòng, y tự hỏi bản thân đã thật sự lựa chọn đúng hay không? Nhẫn nhịn sống một đời an nhàn? Nhưng những đau đớn mà y phải trải qua đâu thể nói nhẫn là nhẫn một cách dễ dàng được. Sự bất lực cùng tuyệt vọng bủa vây, bên trong Ngu Vĩnh An như có gì đó khác đi, tựa như đang muốn bùng nổ.
Lúc này bên má Ngu Vĩnh An bỗng truyền tới cỗ nhiệt lạnh băng. Y mở mắt ra, Tuệ Mẫn đang cố gắng gượng gạt đi nước mắt bên khoé mi cho y.
"Tỷ tỉnh rồi! Nhanh, ta đưa tỷ về phòng"
Thấy Tuệ Mẫn tỉnh trái tim căng như dây đàn của Ngu Vĩnh An cuối cùng cũng thả lỏng. Cái ý nghĩ cay nghiệt vừa hiện diện trong đầu ngay lập tức dập tắt. Y nhanh tay gạt đi những giọt nước mắt thừa, bên môi cố giương lên một nụ cười mà đỡ nàng dậy.
Nếu Tuệ Mẫn còn không tỉnh Ngu Vĩnh An sẽ điên mất.
Tuệ Mẫn lúc này vậy mà phản kháng, nàng níu tay y lại khẽ lắc đầu:
"Tiểu... thiếu gia... Tuệ Mẫn không... sao... Ta chỉ cần... nằm nghỉ một lúc... liền có thể cùng người quay về... "
Giọng nàng khàn đục đi vì gào thét, nàng cố bình ổn lại hơi thở, cố tỏ ra bản thân không sao. Tiểu thiếu gia của nàng còn sốt cao sao nàng dám làm phiền y.
Nhưng Ngu Vĩnh An sớm đã không nghe lọt tai lời nàng, nhất quyết một hai phải đưa nàng về. Vì y biết dù y có cầu xin tới khàn cổ họng, quỳ ở Tây Viện đến sáng mai mẫu tử Ngu Trầm cũng không nhân từ mà ra tay cứu giúp. Vì thế y chỉ đành cố chống đỡ đưa Tuệ Mẫn về viện tử.
Nhưng thân thể y vốn yếu ớt lại thêm bệnh tình, sức lực chẳng có là bao. Vừa tránh xa khỏi Tây Viện một đoạn liền nằm gục một bên.
Nơi Ngu Vĩnh An ngã xuống là một khu hoa viên khô cằn, u ám có rất ít hạ nhân qua lại.
Nhưng đúng lúc này một đoàn người đi ngang qua, bỏ mặc cơ thể tàn tạ sớm đã chống đỡ không nổi Ngu Vĩnh An ngẩng đầu dậy, gắng gượng vươn tay ra, từ trong đám người mà thuận tay bắt lấy chân một người.
Quả nhiên người kia đứng lại, chưa kịp để Ngu Vĩnh An nói bất cứ lời nào, đối phương đã đá tay y đi như một phản xạ tự nhiên, giọng nói kênh kiệu cất lên:
"Cái thứ quỷ gì vậy? Tên hỗn đản nhà ngươi sao dám chắn đường ta hả? "
Giọng nói người kia vừa nghe đã biết không phải người đứng đắn, chất giọng không chỉ cao mà còn phát ra những âm khè khè khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Đoàn người trước mặt như đang bàn tán, thì thầm to nhỏ với nhau điều gì đó nhưng Ngu Vĩnh An mặc kệ. Y lấy hết sức bình sinh mà níu lấy ống quần của ai đó trong hư không song âm giọng khàn yếu ớt, vô lực cố gắng cất lời:
"Cứu... Mau... cứu... cứu... người... "
Giọng của Ngu Vĩnh An rất nhỏ như thì thầm một mình. Mà y lại đang choáng váng, đôi tai ù ù, đôi mắt lờ đờ dần mất đi tiêu cự như sắp ngất.
Đúng lúc này một bàn tay hữu lực nâng cằm Ngu Vĩnh An đang nằm sấp trên mặt đất lên, ép y phải ngẩng đầu lên nhìn. Cỗ đau đớn truyền đến khiến Ngu Vĩnh An bừng tỉnh, lấy lại một chút tỉnh táo. Từng câu từng chữ của người kia cũng vì thế mà hoàn hảo lọt vào tai y.
"Aiya! Thật sự là tiểu thiếu gia? "
Lý Thu Sinh một mặt hứng thú khi lần đầu thấy dung mạo xấu xí của vị tiểu thiếu gia trong lời đám hạ nhân thường hay bàn tán kia. Gã hết nhìn trái ngó phải song cất giọng giễu cợt:
"Nào! Để ta nhìn kỹ xem... Phụt... Hahha... Xem kìa bộ dạng này thật phù hợp với khuôn mặt xấu xí này đấy! "
Gã quay qua cười đùa với đám người còn lại song lại quay qua bóp chặt cằm Ngu Vĩnh An như uy hiếp, giọng hạ xuống, gằn từng chữ một:
"Ta tự hỏi ngươi vì sao vẫn chưa chết đấy! Lẽ nào dược của ta chưa đủ để tiễn ngươi tới Quỷ Môn Quan? "
Những tiếng cười đùa giễu cợt của đám nịnh nọt kia cùng lúc vang lên. Đối với một người còn đang choáng váng như Ngu Vĩnh An thì một màn này như dàn sợi dây leo gai góc đâm xuyên qua màng nhĩ khiến y càng khó chịu hơn. Đầu óc như quay cuồng, cái cảm giác buồn n** ấy khiến y càng sợ hãi như muốn dãy ra trốn thoát nhưng điều đó hiển nhiên là không thể.
Bỗng một giọng nam trong trẻo run rẩy cất lên như rất sợ người kia:
"Lý sư thúc! Y là tiểu thiếu gia... Người không nên nói... "
"CÂM MIỆNG ! " - Lý Thu Sinh bị người dạy dỗ tức giận quát lớn.
"Nhưng mà... "
Liêu Quân nhìn bộ dạng chật vật toàn vết bùn đất, y phục rách nát lại thêm mái tóc rối bù vì mồ hôi mà bết lại của Ngu Vĩnh An liền thấy không nỡ. Cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ, đang tính tiếp tục lên tiếng liền bị Lý Thu Sinh lao đến tóm gọn, liên tục hạ xuống người cậu những đòn đánh vô cớ.
"Ta nói ngươi câm miệng! CÂM MIỆNG ngươi có nghe không hả? "
Theo từng lời tuôn ra khỏi miệng gã là một đòn mạnh giáng lên người Liêu Quân. Bỏ mặc cậu thanh niên thân thể yếu nhược gào khóc xin tha, gã hết đấm lại đá. Như chưa bõ tức, gã còn định nhặt một viên đá gần đó tiến lên đánh cậu. Đám người vô dụng kia lúc này thấy mọi chuyện đang dần đi quá xa liền tiến lên ngăn cản, Liêu Quân cũng vì thế mà vớt lại được một cái mạng.
Ngu Vĩnh An nằm một bên cũng không thể lên tiếng càng không thể cử động, y chỉ đành ấm ức ghi thù. Tay y siết lại thành quyền, ánh mắt hiện lên tia lửa hận.
Vừa hay cảnh này lọt vào mắt Lý Thu Sinh, gã tức giận tiến lên đạp một cái thật đau vào mặt Ngu Vĩnh An khiến y ngã ngửa sang một bên. Mặc cho y hô hấp càng trở nên khó khăn, gã còn giơ chân lên có ý định đá tiếp. Đám người kia thấy vậy sợ gã nổi điên mà giết người liền lôi gã lại mà nịnh nọt.
Lúc sau nguôi giận Lý Thu Sinh mới tức tối rời đi nhưng vẫn không quên dẫm lên tay Ngu Vĩnh An một cái thật mạnh, ánh mắt khinh bỉ đến cùng cực.
Ngu Vĩnh An dù rất tức giận nhưng vẫn không thể làm gì được. Y đã tới giới hạn cuối cùng, y ngất đi rơi vào cơn mê man mà không nhận ra có bóng người đang từ từ tiến đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất