Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người
Chương 22: Mạt thế là một trò chơi offline (22)
Em đau lòng cho quá khứ của hai người, anh vẫn còn yêu anh ấy!
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Cố Kinh Bạch muốn lợi dụng Hắc Nguyệt tiến hóa để mở khóa dị năng hệ Không Gian của mình, nhưng y chưa kịp thực hiện thì một cơn mệt mỏi ập đến. Mí mắt nặng như đeo chì, dù y có cố gắng giữ tỉnh táo thế nào cũng không có tác dụng, càng vùng vẫy cơn buồn ngủ càng đến nhanh hơn.
Cuối cùng, Cố Kinh Bạch thậm chí còn chưa đi tới được chỗ giường, mắt đã tối sầm lại, ngã ngay tại chỗ.
Đương nhiên, y không thật sự bị ngã ra đất.
Lục Chỉ vững vàng đón lấy người yêu của mình. Thân là Tang Thi Vương, chút chuyện nhỏ này đối với hắn có là gì. Một tay Lục Chỉ đỡ ở eo Cố Kinh Bạch, ôm người yêu mềm mại ngọt ngào vào lòng. Cảm giác này ấm áp vô cùng, có một loại ma lực khiến người ta bình tĩnh ngay lập tức.
Người yêu của hắn là một báu vật, độc nhất vô nhị trêи thế gian này!
Lục Chỉ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Cố Kinh Bạch, đến hô hấp của mình hắn cũng kiềm chế thật cẩn thận. Bởi vì con người trong mắt hắn rất yếu ớt, không đỡ nổi một đòn, giống một cốc thủy tinh trêи bàn, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào cũng có thể vỡ tan. Hắn căng thẳng đến nỗi tay chân không biết phải để đâu.
Trong đầu lặp đi lặp lại câu kinh tự hắn đã từng nghe ở trong chùa —
Vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ…
Chưa một khoảnh khắc nào khiến Lục Chỉ hiểu rõ như bây giờ, hắn xác định mình đã yêu người thanh niên tóc đen trước mặt này rồi. Dù biết rõ đối phương sẽ không sao nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Một đêm không mộng.
Cố Kinh Bạch chưa bao giờ ngủ một giấc sâu như vậy, thời điểm y mở mắt ra đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cố Kinh Bạch phát hiện mình đã được chuyển đến một căn phòng khác có cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu xanh xám mở ra một nửa, ánh nắng màu vàng ấm áp vui vẻ ở bên ngoài thi nhau tràn vào, trong phòng tràn ngập mùi khoan kɧօáϊ nhẹ nhàng của thảm cỏ tươi tốt vừa trải qua một cơn mưa to, giờ đang đón nắng. Y hít sâu một hơi, mỗi tế bào trêи khắp toàn thân như đang reo hò vui sướиɠ.
Cách giường Cố Kinh Bạch không xa, ngài tang thi đang bình tĩnh ngồi ở đó.
Bác sĩ An Kỳ đang run rẩy đứng đối diện với hắn, bộ dạng như thể là cấp dưới đang báo cáo công việc lên cấp trêи, mà sếp lại là người tính khí thất thường, vừa báo cáo vừa lo sợ đến tái mét mặt mày, không hiểu tại sao sau lưng lại lạnh toát. Nói chung là một loại cảm xúc tuyệt đối không nên xuất hiện trêи người đại mỹ nhân.
Ngài tang thi lại tỏ vẻ đương nhiên là chuyện phải như vậy, một đôi mắt hai màu trắng đen rõ ràng, thái độ hờ hững thờ ơ coi tất cả những người xung quanh như giun dế.
Thái độ này được biểu hiện trần trụi ra bên ngoài, mang đến một cảm giác tuyệt đối tự tin với thực lực của mình, như thể trêи thế gian này ngoài bản thân hắn ra thì không còn ai đáng giá nữa. Cũng không hẳn, ngay tại khoảnh khắc ánh mắt của ngài tang thi và ánh mắt mơ màng của Cố Kinh Bạch không hẹn mà gặp giao nhau trong không trung, hắn chớp mắt một cái, băng tuyết tan ra, mùa xuân ấm áp tràn về, là ánh mắt nhìn một thứ mà hắn quan tâm và đối đãi cẩn thận.
Nụ cười của ngài tang thi vô cùng rực rỡ, đáy mắt không còn giữ lại chút mây đen nào, dường như khung cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của Cố Kinh Bạch.
Chỉ có thái độ kinh ngạc không kịp thu hồi của bác sĩ An Kỳ đã bán đứng hiện thực.
Cố Kinh Bạch tự hỏi, rốt cuộc cô đang kinh ngạc điều gì vậy? Kinh ngạc vì y đã tỉnh lại vào lúc không nên tỉnh lại? Hay là kinh ngạc vì để y nhìn thấy bộ dạng quan hệ cấp trêи cấp dưới bất bình đẳng của mình và ngài tang thi? Hay là kinh ngạc bộ mặt trước sau bất nhất của ngài tang thi?
Không đợi Cố Kinh Bạch cẩn thận suy nghĩ thêm, trong nháy mắt, y liền…
Mở mắt ra một lần nữa.
Thật giống như vừa trải qua một giấc chiêm bao, nhưng Cố Kinh Bạch nhận ra y vẫn đang nằm trong căn phòng kia, cái giường đó, ánh nắng, rèm cửa sổ giống “trong mơ” y đúc. Chỉ có điều lần này ở trong phòng chỉ còn một mình ngài tang thi chờ y tỉnh lại, cũng có thể là từ đầu đến cuối vẫn chỉ có mình hắn ngồi đó.
Ngài tang thi đã khôi phục huyết sắc của người bình thường, khuôn mặt càng thêm anh tuấn vì đã có sự lập thể, mũi cao mắt sâu, ngập tràn thâm tình. Hắn đang ngồi trêи một chiếc ghế màu trắng theo phong cách Bắc Âu, trêи tay cầm một quyển sách không biết lấy từ đâu, khóe miệng hơi cong lên, cực kỳ giống một nhân vật bước ra từ tranh sơn dầu, khí chất cổ điển, cử chỉ tao nhã quý tộc.
Hắn phát hiện Cố Kinh Bạch đã tỉnh lại, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, như nước suối chảy qua đá, mang đến một sự sạch sẽ trong trẻo khác với những người khác.
Hắn nói: “Hi, darling.”
Cố Kinh Bạch có chút bối rối, một cảm giác không chân thực sinh ra, tang thi biến về thành người dễ dàng vậy hả?
Cố Kinh Bạch hoàn toàn quên mất giấc mơ ban nãy, lực chú ý đặt hết vào tình huống hiện tại, y chống tay muốn ngồi dậy xuống giường, cổ họng của y hơi khô, khàn khàn hỏi: “Cậu…”
“Đừng động đậy, để tôi tới.” Sau một câu nhiệt tình, bức tranh sơn dầu kia đã bị phá vỡ, chỉ còn khói lửa nhân gian phả vào mặt. Ngài tang thi vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía giường, rất cố gắng thi triển năng lực biết săn sóc người yêu của bản thân, chỉ có điều miệng vẫn cứ líu ra líu ríu, ồn ào nói liên tục: “Cậu khó chịu chỗ nào không? Có muốn uống nước không? Hay là uống cà phê? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Cố Kinh Bạch cảm thấy bên tai đang có ít nhất 3000 con vịt đực thi nhau kêu cạc cạc.
Cái gì mà tình thơ ý họa, cái gì mà tao nhã quý tộc, đều tan tành hết rồi!
Cố Kinh Bạch nhắm mắt ngồi dựa vào gối mềm, bất kỳ vấn đề nào muốn hỏi cũng chẳng cần mở miệng vì ngài tang thi đã chủ động thông báo hết rồi, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, bộ dạng hận không thể nói thay y từ giờ đến cuối đời luôn.
“Bọn họ nói tôi biến thành người rồi, ngay tối hôm qua luôn. Oa, cậu biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không? Mặt trăng biến thành màu đen, toàn bộ tang thi đều tiến hóa, may mà dị năng giả cũng tiến hóa theo.”
“Khu an toàn cần phải gia cố hệ thống phòng thủ, mọi người đang bận rộn đến chân không chạm đất.”
“Ngày hôm qua không phải là cậu ngủ thϊế͙p͙ đi mà là bị ngất đi. Cậu có biết là cậu làm tôi sợ muốn chết không? May mà tôi đón được cậu, nếu không thì tôi sẽ đau lòng lắm.”
“Bác sĩ An Kỳ nói cậu hấp thu năng lượng tiến hóa quá nhiều, thân thể nhất thời không chịu đựng được, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi.”
“Bảo bối à cậu thật sự rất lợi hại đó! Toàn bộ Ung Kỳ, những dị năng giả bị ngất khi tiến hóa chẳng có mấy người đâu, Chương Thiên vừa tỉnh mấy phút trước, cậu nhất định là đã hấp thu được nhiều năng lượng còn hơn cả cậu ta!”
… Cái miệng này thật sự quá phiền rồi.
Cố Kinh Bạch hơi nhức đầu, cảm thấy sự tình có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nhớ ra được là không đúng ở đâu, y thậm chí còn không tìm được chỗ nào trống để nói chen vào, cứ thế bị ngài tang thi làm cho phân tán hết suy nghĩ.
“Tôi cũng không biết tại sao có thể biến về thành người, bác sĩ An Kỳ và đội nghiên cứu cũng không rõ, đoán là thuốc có một phần tác dụng, mặt trăng quỷ dị kia cũng có một phần tác dụng. Tối hôm qua tôi đã lấy máu xét nghiệm, sau khi được xác định thực sự đã biến trở về thành người, hai chúng ta được chuyển ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.”
“Sáng nay phải để bụng rỗng để lấy máu thêm lần nữa. Cậu mãi vẫn không tỉnh lại, tôi rất lo lắng, đang đoán liệu có phải là vì chưa nhận được nụ hôn của hoàng tử đánh thức hay không, vừa mới chuẩn bị làm thử thì cậu tỉnh mất rồi.”
“Thật đáng tiếc…”
Tiếc cái quỷ gì hả?!
Cố Kinh Bạch không chỉ không cảm thấy tiếc nuối mà còn cảm tạ trời đất vì mình đã tỉnh lại đúng lúc.
Y mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, bị ngài tang thi lấy khăn ướt lau mặt, nếu không phải dùng hết sức lực cướp được bàn chải đánh răng thì sợ là ngay cả quyền lợi sử dụng hai tay của bản thân cũng bay theo gió luôn rồi.
Ngay khi Cố Kinh Bạch đang hoài nghi đối phương là tàn dư còn sót lại của chế độ phong kiến thì cuối cùng bọn họ cũng ngồi được vào bàn, bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng đầy một bàn, dưới thời mạt thế này coi như là khá xa xỉ. Có bánh quẩy, sữa đậu nành, tào phớ, sữa bò, bánh mì kẹp thịt xông khói, đồ ăn Trung Quốc và phương Tây kết hợp, muốn cái gì có cái đó. Quan trọng nhất là phía đối diện còn có một đại mỹ nhân chân thành thâm tình nhìn y.
“Mau ăn đi, những thứ này đều là đồ tôi chuẩn bị cho cậu đó. Tuy tôi đã quên mất bản thân mình là ai nhưng tôi vẫn còn nhớ cậu thích ăn cái gì nha.”
Thả rắm!!!
Thiếu chút nữa Cố Kinh Bạch vứt hết hình tượng chửi thề thành tiếng. Cái kiểu bày biện này rõ ràng là của vị đồng nghiệp trà xanh lập dị kia thích ăn! Phải có cả đồ Trung và đồ Tây, bánh mì méo phải mẹ đỡ đầu đâu nhá!
“Cậu… không nhớ được ra mình là ai hả?” Cố Kinh Bạch cố gắng tìm trọng điểm cho cuộc nói chuyện.
“Đúng vậy.” Lục Chỉ nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập, từ lúc vẫn còn là tang thi hắn đã có khá đầy đủ ký ức rồi. Hắn biết hắn tên là Lục Chỉ, là chủ tịch của một công ty đã được niêm yết trêи sàn chứng khoán, về nước chưa lâu, còn chưa kịp ra tay thúc đẩy nền kinh tế quốc gia phát triển thì biến thành Tang Thi Vương. Hắn thậm chí còn tự hỏi vô số lần, cảm giác sau một giấc ngủ tỉnh dậy biến thành tang thi, không còn phải đi làm nữa, hình như cũng không tệ?
Lục Chỉ mất đi ɖu͙ƈ vọng với tiền tài, hoặc nói đúng hơn là hắn không còn sự đồng cảm với con người nữa, đến giờ vẫn vậy.
Nhưng khi trả lời Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ lại bày ra một vẻ mặt khác: “Xin lỗi, hình như tôi là một người yêu rất thiếu trách nhiệm đúng không? Ngay cả người quan trọng đối với mình mà cũng quên mất, cậu chắc chắn là rất giận tôi. Tôi chỉ nhớ tôi tên là Lục Chỉ, và cái xưng hô Tuyết Mãn chỉ thuộc về riêng một mình cậu kia nữa.”
“……” Tôi sợ não cậu bị tang thi ăn mất rồi cũng nên!
Anh, anh bạn à, trí nhớ của cậu rối tung lên hết rồi!
Đúng, đây chính là kết luận mà Cố Kinh Bạch rút ra được, y cảm thấy bản thân mình khó thoát khỏi cảm giác tội lỗi trước bộ dạng này của Lục Chỉ, thực là nghiệp chướng nặng nề! Mấy câu chuyện y kể với Giai Giai toàn là chém gió thôi!
Cố Kinh Bạch hít sâu một hơi, chuẩn bị tư tưởng suốt nửa ngày, cuối cùng hạ quyết định thẳng thắn tất cả với Lục Chỉ. Ngữ khí của y nghiêm túc, nói: “Không phải, cậu nghe tôi nói đã, tôi có việc này…”
“Đừng nói, tôi biết.” Lục Chỉ lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ yếu ớt không chịu nổi tổn thương, get được hết tinh túy trong truyện Quỳnh Dao, “Có phải là cậu muốn chia tay với tôi không?”
“Hả?” Cố Kinh Bạch sững sờ, từ đầu đến cuối y vẫn luôn cảm thấy mình và Lục Chỉ đang online khác kênh.
“Là do cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu phải không? Tôi thật sự đã biến trở về thành người rồi!” Lục Chỉ không chỉ ngắt lời Cố Kinh Bạch, còn thẳng thắn phanh lồng ngực rắn chắc của mình ra, thể hiện rõ một điều nếu cậu không sờ tôi tức là không tin tôi bị oan, “Tôi có mạch đập, có tim đập, nhiệt độ cơ thể ấm áp, không tin cậu sờ thử một cái xem.”
Cố Kinh Bạch: “…..” Mấy lời này nghe có vẻ quen quen?!
“Hay là cậu thật sự để ý chuyện tôi quên mất cậu? Tôi cũng không hề muốn như vậy đâu, cậu đừng tức giận có được không? Những người khác tôi không nhớ rõ, tôi cũng không biết mình là ai. Cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, cậu không thể cứ như vậy mà phán án tử hình cho tôi được! Nếu cậu muốn chia tay với tôi, tôi sẽ, tôi sẽ, tôi sẽ tới tòa nhà của tiểu đội Z giăng băng rôn mỗi ngày!”
Đệt! Không đến mức vậy chứ?!
Chủ đề kết thúc một cách không thể giải thích được. Cố Kinh Bạch ngại bọn họ vẫn đang chịu sự giám sát của sở nghiên cứu nên quyết định bình tĩnh lại, cảm thấy nơi này không phải địa điểm tốt để nói chuyện thẳng thắn. Y có thể kiên nhẫn thêm một thời gian, chờ đến khi bọn họ tách ra sẽ nói lại cái lý thuyết thời không song song mà y đã từng nói với Bạch Trường Doanh cho Lục Chỉ nghe.
Về phần Lục Chỉ…
Điều hắn sợ chính là “Cố Bạch” muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
Sở dĩ hắn giả vờ mất trí nhớ là bởi vì hắn cảm thấy mình đã hiểu kiểu làm người của “Cố Bạch”, nếu như “Cố Bạch” biết hắn đã biến trở lại thành người, có nhận thức, có ký ức, cậu ấy nhất định sẽ nói thẳng thắn chuyện thời không song song.
Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để tham gia thử thách là một buổi thảo luận đầy tính triết học rằng “hắn ở thời không song song có phải là hắn hay không?”.
Nhỡ đâu kết quả thảo luận không lý tưởng lắm, “Cố Bạch” kiên trì cho rằng yêu một người tức là chỉ một người duy nhất, kể cả thời không song song cũng không tính, vậy thì hắn phải làm sao bây giờ? Hắn tuyệt đối không cho phép tình huống đó xảy ra!
Cho nên Lục Chỉ nhất định phải “mất trí nhớ”, nhất định phải nghĩ mọi cách ngăn “Cố Bạch” thẳng thắn.
Hai vị diễn viên đồng sàng dị mộng, online khác kênh nhưng kết quả cuối cùng lại giống nhau. Qua thêm nửa tháng quan sát đội nghiên cứu mới xác nhận Lục Chỉ thực sự đã biến trở về thành người, không còn virus tang thi trong cơ thể, không lây nhiễm virus tang thi, càng không còn ɖu͙ƈ vọng hại người và ăn thịt người nữa, toàn bộ phòng thí nghiệm dưới lòng đất vang lên tiếng hoan hô ầm trời, mọi người mừng đến phát khóc, ôm chặt lẫn nhau.
Bọn họ thành công rồi! Bọn họ thật sự thành công rồi!
Tuy rằng việc Lục Chỉ biến về thành người rất kỳ lạ, rất ngẫu nhiên, toàn bộ nghiên cứu viên tham gia vào thí nghiệm này đều không biết nguyên nhân thành công là ở đâu nhưng ít ra cũng đã có một ví dụ. Mọi người tự tin rằng đã có một Mãn Mãn thì sẽ có người thứ hai, bọn họ nhất định có thể chế ra được một loại thuốc biến tang thi về thành người.
Lục Chỉ cũng thể hiện ý tứ sẽ tận lực phối hợp, tiếp tục trợ giúp nghiên cứu.
Cấp trêи rất coi trọng và biểu dương thành tích này, nhưng mà có công khai việc này với toàn quốc hay không lại là chuyện khác.
Có người cảm thấy tuy đã có Lục Chỉ là ví dụ nhưng vẫn chưa tìm ra được một phương pháp điều trị chung nhất, tốt nhất là không nên để cho dân chúng có hi vọng mù quáng, nhỡ đâu sau này lại có phản ứng ngược; nhưng có người lại cảm thấy ảnh hưởng của Hắc Nguyệt tiến hóa đang rất nghiêm trọng, rất nhiều người bình thường đang dần chán nản vào cuộc sống này, hiện tại là thời điểm mấu chốt, nên công bố kết quả để trấn an lòng dân.
Hai quan điểm đều không sai nhưng cái nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Ai cũng không thể đảm bảo được tương lai, trong cái thời mạt thế ăn bữa sáng lo bữa tối này càng không thể, có quá nhiều biến số.
Cuối cùng, sau nhiều cuộc họp bàn, cấp trêи ra một quyết định tạm thời đối với việc này…
Từng bước tiết lộ thông tin.
Trước tiên sẽ thả ra bên ngoài một ít tin đồn thổi vô căn cứ, dựa theo phản ứng của quần chúng để điều chỉnh dần, nếu tiến triển tích cực, tương lai trong vòng hai năm sẽ công khai toàn bộ thí nghiệm.
Trước mắt mà nói, phải làm một cuộc điều tra dân ý, xem thái độ của người dân đối với chuyện biến tang thi về thành người này như thế nào, có tiếp thu được hay không. Là hoàn toàn không thể chấp nhận hay là vẫn có thể chấp nhận, hay là chấp nhận với điều kiện gì đó, ví dụ như chỉ chấp nhận những tang thi chưa làm tổn thương con người, và đối với những tang thi vô ý làm tổn thương con người thì nên xử lý như thế nào, v.v…
Sau khi được bác sĩ An Kỳ đứng ra chịu trách nhiệm, Lục Chỉ đã “khỏi bệnh xuất viện”. Tuy rằng định kỳ vẫn phải đi kiểm tra, lấy máu xét nghiệm, đồng thời tiếp tục bị giám sát 24/24, nhưng ít ra hắn cũng đã có thể rời khỏi phòng thí nghiệm, sống cuộc sống của người bình thường.
Bên ngoài chỉ có một số ít người biết ca thí nghiệm của Lục Chỉ đã thành công, ngoài tiểu đội Z thì cũng chỉ có những cán bộ hoặc nguyên lão cấp cao mới biết rõ từ đầu đến cuối.
Cố Kinh Bạch là bạn trai của Lục Chỉ, kiêm luôn chức “người giám hộ”, một lần nữa y phải tuyên thệ phụ trách toàn bộ hành vi của Lục Chỉ. Giám sát Lục Chỉ đúng là trách nhiệm của y, y không thể để những người dân vô tội bị hắn hại được.
Nói cách khác, bọn họ vẫn phải sống chung một chỗ, trạng thái tạm thời vẫn là dính lấy nhau như hình với bóng, không thể tách ra.
Những từ như “sống chung”, “xây dựng tổ ấm tình yêu”, “bước kế tiếp là kết hôn”, không cần ai nhắc nhở cũng ngập tràn trong đầu óc của Lục Chỉ, chữ đậm gạch chân bôi đỏ, tẩy não không ngừng.
Thái độ của Lục Chỉ rất an phận. Ngoại trừ những lúc phải ra ngoài học lại những thường thức cơ bản, hắn không hề tùy tiện rời khỏi phòng, cũng hạn chế tiếp xúc với mọi người, đúng kiểu “tôi nhất định sẽ không mang thêm phiền phức nào đến cho cậu, yên lặng ở nhà làm bé ngoan.”
“Nhà” là danh từ mà gần đây Lục Chỉ thích nhất, nhà của hắn và người yêu.
“Cố Bạch” có nhà ở Ung Kỳ, là phần được chia dưới danh nghĩa tiểu đội Z, hàng xóm ở trêи dưới trái phải đều là thành viên của đội. Nếu nói là nhà riêng thì nói là phòng ký túc xá của đơn vị tập thể đúng hơn. Sống chung một khu để tiện chăm sóc lẫn nhau, cũng là tiện tập hợp nếu có nhiệm vụ đột xuất. Sau khi mạt thế ập đến, bóng đen tang thi bao trùm lên toàn bộ thế giới, mọi người thích sống tụ lại với nhau hơn.
Đối diện phòng của “Cố Bạch” là phòng của Chương Thiên, dưới tầng là Giai Giai. Người chịu trách nhiệm bày biện bố trí trong phòng là Giai Giai, Chương Thiên cũng tới hỗ trợ một chút.
Những năm qua “Cố Bạch” vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài, không có nơi sống cố định, thỉnh thoảng mới về đây ở vài ngày, vì vậy, tình trạng căn phòng gần như còn y nguyên từ lúc Giai Giai giao chìa khóa cho “Cố Bạch”. Đơn giản, hào phóng, không hề có không khí sinh hoạt, không có đồ cá nhân. Lớp bụi bặm do để lâu không ở đã được Giai Giai quét dọn qua.
Lúc bước vào cửa Lục Chỉ đã phải nén nước mắt, trong lòng đau một trận. Nhiều năm rồi Lục tổng chưa từng được nhìn thấy cái lồng chim bồ câu nào đơn sơ như thế này, hắn có thể chịu thiệt, nhưng người yêu của hắn thì không được!
“Tại sao bọn họ lại có thể đối xử với cậu như vậy?!”
“Diện tích phân chia phòng không phụ thuộc và độ mạnh yếu của dị năng.” Cố Kinh Bạch giải thích. Ở phương diện này, tiểu đội Z đối xử rất bình đẳng, tiêu chuẩn chỉ có một – phòng của người có gia đình rộng hơn một chút, phòng của cẩu độc thân nhỏ hơn một chút.
“Vậy tôi phải cố gắng đổi cho cậu một căn phòng mới!” Lục Chỉ đã có mục tiêu rõ ràng cho tương lai sắp tới rồi.
“… Không cần.” Cố Kinh Bạch từ chối không chút do dự, đối diện với đôi mắt oan ức của Lục Chỉ, chỉ có thể căng da đầu bịa đặt, “Như thế này cũng khá tốt rồi, chỉ có hai người chúng ta sống ở đây, rất ấm cúng.”
Gò má Lục Chỉ lập tức đỏ ửng lên, hắn hiểu ý “Cố Bạch” rồi, cậu ấy muốn thân thiết với mình hơn một chút!
Ừm, cũng không phải là không thể.
Phòng của “Cố Bạch” đương nhiên là phòng của người độc thân, một phòng ngủ một phòng khách một cái giường, lại còn là cái giường cá nhân rộng một mét, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ nhanh chóng nhận ra vấn đề ở đây là gì.
Ghế sofa ở phòng khách chắc là vẫn đủ nằm tạm, nhưng, Cố Kinh Bạch nhìn thân hình cao mét chín chân dài tay dài của Lục Chỉ, nhìn lại cơ thể mình cũng là kiểu cao gầy, chẳng ai thích hợp với việc ngủ dài ngày trêи cái ghế sofa màu vàng dài chưa đến một mét bảy kia cả.
“Tại sao chúng ta không nằm chung một giường?” Biểu cảm tủi thân của Lục Chỉ thể hiện hết sức rõ ràng, “Là tôi đã làm sai chuyện gì sao?”
“Bởi vì căn phòng này không đủ diện tích để đặt giường đôi.” Cố Kinh Bạch khách quan trả lời.
“Vậy…”
“Không thể cùng nằm ra nền ngủ, quá lạnh, cậu vừa mới biến trở về thành người, giống như người bệnh vừa mới khỏi, cần phải cẩn thận một chút.” Lý lẽ của Cố Kinh Bạch đanh thép, chỉ thiếu hát lên mấy câu trong bài “Ánh Sáng Chính Đạo” nữa thôi.
“Thực ra giường này không hẳn là quá chật.” Lục Chỉ điên cuồng ám chỉ.
Cố Kinh Bạch trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng táo bạo.
Đúng, không sai, là giường tầng.
Lục Chỉ:???
Dưới ánh mắt nhiệt tình hóng bát quái của tiểu đội Z, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ mặt không đổi sắc mang từ bên ngoài về một cái giường tầng.
Giường tầng dưới thời tận thế này không dễ tìm, mấy loại ở trong kí túc xá sinh viên ở trường đại học cũng chưa đủ thoải mái, Cố Kinh Bạch căn bản không cân nhắc tới. Y trực tiếp đưa Lục Chỉ tới khu bán đồ nội thất nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố, mấy món đồ tốt ở đó cũng được chuyển đi hết, còn lại đều là những đồ không dễ vận chuyển hoặc là không có tính thực dụng. Cố Kinh Bạch vất vả lắm mới tìm được một cái giường tầng thoải mái cho người trưởng thành ngủ.
Hai người tháo từng bộ phận của giường ra, mang về phòng lắp lại. Dị năng làm tăng sức mạnh thể chất, chỉ một cô gái cũng có thể tự tay làm hết tất cả mọi việc, không cần ai giúp đỡ.
Đương nhiên không bao gồm truyền nhân nào đó của trà xanh, không muốn sống tự lập.
Ví dụ như Lục Chỉ, bộ phận giường vừa lớn vừa nặng như vậy hắn có thể khiêng nhẹ nhàng, nhưng lại không vặn ra được cái nắp chai bé tí một cách khó hiểu.
Bọn họ vô tình tìm được đồ uống trong nhà kho của một gian hàng ở khu nội thất. Đồ ở trong một cái hộp hoàn chỉnh, chưa bị ai mở ra, còn nguyên tem đóng gói. Cố Kinh Bạch nghĩ Lục Chỉ vừa mới biến về thành người, có lẽ sẽ rất hoài niệm mùi vị đồ ăn trước kia nên cầm hết về cho Lục Chỉ, cũng coi như là một niềm an ủi, “Ầy, đừng tức giận nha, nhìn có vẻ khá ngon đó.”
Nội tâm Lục Chỉ đương nhiên rất vui vẻ. Hắn cảm thấy điều này thể hiện rằng trong lòng “Cố Bạch” có hắn, chỉ là bị vướng một cái thời không song song nên lo lắng không muốn bước nốt bước cuối cùng.
Thế nhưng không quan trọng, hắn có đủ kiên trì, sớm muốn gì cũng có một ngày hắn thực sự trở thành bản thân mình ở thời không song song kia!
Lục Chỉ quyết tâm lợi dụng toàn bộ cơ hội, lộ ra hết bản sắc của thương nhân. Trong lòng xác định rõ nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ khoa trương giả vờ không vặn được nắp chai, muốn “Cố Bạch” hỗ trợ.
Sau khi đưa trả về chai đồ uống đã được mở nắp, Cố Kinh Bạch mới nhớ ra, nước trái cây kia có khi hết hạn sử dụng mất rồi!
Dị năng giả đều có dạ dày thép, nhìn chung ăn cái gì cũng được.
Chú ý, là nhìn chung, không phải tất cả.
Cố Kinh Bạch đã từng được nghe Chương Thiên kể về một quá khứ… kì diệu huy hoàng. Có lần Chương Thiên dẫn đội đi tìm vật tư, tìm về được mấy hộp lẩu tự sôi. Loại đồ ăn này trước mạt thế bị vô số người đẹp ghét bỏ vì nhiều dầu và hàm lượng calo cao, nghe nói một hộp lẩu tự sôi có hàm lượng calo ngang với tám, chín bát cơm tẻ cộng lại. Nhưng đến mạt thế thì nó lại trở thành mỹ vị được vô số người thèm nhỏ dãi, vô cùng quý hiếm.
Đáng tiếc là mấy hộp lẩu đó đã hết hạn sử dụng, chỉ thuộc loại hàng chưa kịp tiêu hủy vì tận thế ập đến. Đối mặt với món lẩu như vậy, bỏ đi thì tiếc, mà ăn vào… có khả năng sẽ “trúng độc”, đám đội viên của tiểu đội Z nhìn nhau, tuy lý trí nói “A, không được tìm đường chết” nhưng thân thể lại rất thành thực, bị sự thèm ăn quật ngã.
Giai Giai là người đầu tiên hành động, cô tự tin mình là dị năng giả, gan lớn, mở luôn một hộp làm gương cho mọi người.
Kết quả, còn chưa hết buổi chiều, Giai Giai là người đầu tiên nhập viện.
Mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy vô số khuôn mặt quen thuộc trêи những giường bệnh xung quanh, ai nấy đều khóc không ra nước mắt. Hiểu mà, thật sự là quá thèm ăn rồi…
Bác sĩ An Kỳ điên cuồng quở trách hành vi tìm đường chết của mọi người, nhưng mà trong đêm đó… cô cũng mở một hộp lẩu ra.
Vừa ăn vừa tự chữa bệnh cho mình, khóc thật lớn.
Đừng hỏi tại sao Chương Thiên biết.
Cố Kinh Bạch chưa kịp ngăn cản Lục Chỉ thì hắn đã uống một ngụm nước trái cây hắc ám hết hạn kia rồi, bởi vì hắn biết Cố Kinh Bạch muốn cầm về cho hắn nên rất ấu trĩ muốn uống ngay và luôn, thậm chí còn uống hẳn một ngụm to, hết nửa chai nước.
Cố Kinh Bạch chỉ có thể luống cuống tập trung quan sát Lục Chỉ, chỉ sợ hắn bị món đồ uống đấy tiễn luôn vào bệnh viện.
May mà Lục Chỉ không sao, không cần phải đưa đi rửa dạ dày, lại còn được Cố Kinh Bạch để ý chăm sóc nên đắc ý tận mấy ngày sau.
Cố Kinh Bạch cũng không tính là có nhà mới, lại còn bị vướng thân phận mẫn cảm mới biến trở về thành người của Lục Chỉ nên y không có ý định tổ chức tiệc tân gia mời hàng xóm gì cả. Lúc mới bắt đầu về nhà ở, Lục Chỉ rất khiêm tốn, ngoan ngoãn ngủ ở giường tầng, hắn không muốn phản đối bất kỳ quyết định nào của “Cố Bạch”, mỗi ngày đau khổ nhìn giường tầng bằng ánh mắt thâm thù đại hận. Là tên nào đã phát minh ra thứ đồ đáng sợ này thế?!
Chiều hôm sau, Chương Thiên lo lắng gõ cửa nhà “Cố Bạch”, cực kỳ quan tâm tình cảnh của hai người nên thương lượng với “Cố Bạch”: “Xin lỗi, xin lỗi, là thiếu sót của tôi, quên mất cậu không còn là người độc thân nữa. Hay là hai chúng ta đổi phòng đi? Cậu sang phòng tôi ở, hiện tại tôi đang độc thân, ở trong phòng kia là được rồi.”
Lúc chia phòng Chương Thiên vẫn cặp với bác sĩ An Kỳ, mọi người cân nhắc đến chuyện kết hôn của anh nên trực tiếp chia cho anh một căn phòng ba gian, có một phòng cho trẻ con, tính sớm một bước.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, vận yêu đương của Chương Thiên không tốt, bây giờ chỉ còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn, thê thê thảm thảm sống cô đơn một mình.
Nhưng đề nghị này của Chương Thiên lại không làm Lục Chỉ cao hứng lắm. Hắn còn lâu mới cần qua phòng của Chương Thiên ở. Tuy hắn đã cố gắng quên đi nhưng có một số chuyện vẫn không thể quên được, ví dụ như hắn biết “Cố Bạch” của thế giới này chưa hề gặp được hắn, người cậu thích là Chương Thiên. Điều này thể hiện điều gì? Thể hiện tuy vận số đào hoa của Chương Thiên khá nát nhưng vẫn đầy nguy hiểm!
Hắn nhất định phải tách Chương Thiên và “Cố Bạch” ra, bóp nát hết mọi cơ hội có thể nảy sinh tình cảm.
Bóp nát!!!
Cố Kinh Bạch đương nhiên cũng không muốn đổi phòng, bởi vì nếu đổi thì sẽ không còn lý do gì ngủ riêng với Lục Chỉ nữa, cũng không thể nói mình là người yêu đương theo chủ nghĩa trong sáng được?
Vì vậy, dưới sự nhất trí của cả hai, bọn họ uyển chuyển từ chối ý tốt của đội trưởng Chương.
Điều này làm cho Chương Thiên càng băn khoăn. Chương Thiên thực sự là một người rất tốt, phải có lý do thì anh ấy mới trở thành nhân vật chính, ít nhất là anh ấy có một điểm sáng thuộc về riêng mình.
Trước khi Chương Thiên rời đi, Cố Kinh Bạch đưa cho đối phương mấy chai nước uống, “Quá hạn rồi nhưng uống vẫn được.”
Chương Thiên không nghi ngờ gì, vui vẻ mở chai tại chỗ rồi tu một hớp lớn, vài giọt còn bị tràn ra ngoài dính trêи cổ áo, “Đậu móa, cái thứ quỷ gì đây? Vị chua này thật kinh khủng!” Một phẩm chất tốt đẹp được mạt thế bồi dưỡng ra chính là không được lãng phí đồ ăn, Chương Thiên tự tin mình có thể ăn được bất kỳ món gì, khó ăn mấy vẫn có thể cảm kϊƈɦ ăn hết, nhưng cái món này thì… thật sự không được.
Cố Kinh Bạch cũng không hề biết đồ uống làm sao, y vẫn chưa uống thử, chỉ có thể hoài nghi nhìn về phía Lục Chỉ, hôm qua cậu ta uống rất thản nhiên mà?
Lục Chỉ vô tội nhìn sang: “Cái chai tôi uống rất bình thường.” Nói cách khác, Chương Thiên quá đòi hỏi rồi, cậu nhất định sẽ không thích một người như vậy đâu, đúng không?
Cố Kinh Bạch: “…..”
Qua vài ngày sống ổn định ở nhà mới, Cố Kinh Bạch gia nhập tiểu đội của Giai Giai, bắt đầu ra ngoài làm một vài nhiệm vụ.
Chuyện này hiển nhiên không phải vì Cố Kinh Bạch không thể ngồi yên một chỗ mà là Cố Kinh Bạch không biết phải sống chung với Lục Chỉ như thế nào. Đương nhiên, cũng còn một lý do khác là Cố Kinh Bạch muốn tìm cách hợp lý hóa sự tồn tại của máy làm sạch.
Sau khi kế hoạch dùng két sắt thất bại, Cố Kinh Bạch đã nghĩ ra được một kế hoạch thay thế, đó là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi giả vờ tiện tay nhặt được máy làm sạch, bỏ qua nguồn gốc, để mọi người tùy tiện đoán. Dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ y cũng quay về không gian mười chiều, nghe đâu Cố Bạch thực sự cũng đang sống ở một hành tinh khá tốt, có cuộc sống mới, không cần lo lắng lúc quay lại sẽ bị [Thế giới nhỏ 156] nghi ngờ.
Đương nhiên, tuy kế hoạch sơ bộ là tiện tay nhặt được nhưng cũng không thể thật sự tùy tiện nhặt. Cố Kinh Bạch muốn hướng theo chiều hướng “nhặt” được máy làm sạch ở gần khu vực phát hiện thiên thạch kia.
Cố Kinh Bạch cũng cần một vài người có mặt ở đó làm chứng, tốt nhất là nên có Chương Thiên, có thể thu được thêm nhiều tín nhiệm.
Nhưng đội của Giai Giai mỗi lần làm nhiệm vụ không hẳn sẽ có Chương Thiên đi cùng. Tiểu đội Z phát triển tới ngày hôm nay đã thành một đội ngũ khổng lồ, tương tự với loại hình bang hội ở trong game. Bọn họ nhận rất nhiều nhiệm vụ, sau đó các thành viên trong đội sẽ tự nguyện đăng ký tổ đội, chia nhau ra làm, mỗi nhóm nhỏ lại có một người chỉ huy tạm thời.
Ngoại trừ Chương Thiên là đội trưởng có quyền hạn cao nhất, trong nội bộ có đủ loại nhóm nhỏ khác hợp tác với nhau.
Giai Giai dẫn đầu một nhóm nhỏ toàn các cô gái, bởi vì các cô rất khó chịu với kiểu làm việc thiếu tỉ mỉ của cánh đàn ông, gặp chuyện gì chỉ biết la hét hô đánh hô giết, nhiệt huyết quá mức, nhưng mà các cô vẫn rất hoan nghênh “Cố Bạch” gia nhập.
Cố Bạch làm người thực sự rất thành công.
Đi cùng nhóm của Giai Giai làm liên tục mấy nhiệm vụ, cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng đợi được đến ngày toàn đội nhận một nhiệm cỡ lớn, cần phải điều động ít nhất ba nhóm nhỏ đi làm. Đội trưởng Chương Thiên cũng ra trận. Và trùng hợp nữa là bọn họ sẽ phải đi đến một trấn nhỏ xa xôi cách cách thiên thạch không xa, trêи là Vị Thủy.
Lúc thiên thạch va vào Trái Đất, bị tầng ozon làm vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, rơi xuống các quốc gia khác nhau, cũng chia đều tai ương cho cả thế giới. Phần chủ thể lớn nhất của thiên thạch rơi ở đồng bằng Hoa Hạ.
Mục tiêu của Cố Kinh Bạch là làm sạch phần lớn nhất này trước, sau đó tính đến các mảnh nhỏ khác sau.
Hành động lần này của tiểu đội Z ở trấn Vị Thủy xem như là một nhiệm vụ dài ngày. Cấp trêи không cam lòng, vẫn luôn cảm thấy ở gần khu thiên thạch có một thứ gì đó mà bọn họ không biết, một lần nữa phái người đi tìm kiếm. Đồ chưa tìm được nhưng cũng đã tiêu diệt được kha khá làn sóng tang thi hung mãnh một cách dị thường ở gần thiên thạch.
Cố Kinh Bạch nhân cơ hội này lấy máy làm sạch trong túi không gian ra, ném vào giữa một đống tang thi.
Chương Thiên không hổ là nam chính, bàn tay vàng cực kỳ lớn mạnh, rất nhanh anh đã tự mình tìm ra máy làm sạch, chưa cần đến Cố Kinh Bạch phải biểu diễn một màn “tình cờ nhặt được”.
Đó là một cái máy mà không bị bất kỳ một loại dị năng hay vũ khí nào phá hỏng, còn có thể hút sạch năng lượng của những tang thi gần đó, làm cho bọn chúng nhanh chóng trở nên uể oải và yếu ớt. Nhìn lướt qua đủ thấy cái máy đó không giống bình thường, tim mọi người đập mạnh một cái, tuy rằng vẫn chưa biết thực sự nó có lợi ích gì nhưng vẫn có thể khẳng định là rất quan trọng.
Tiểu đội Z kết thúc sớm nhiệm vụ, mang theo cái máy kì lạ đó về Ung Kỳ.
Nhiệm vụ của Cố Kinh Bạch đại công cáo thành, khoan kɧօáϊ về nhà. Nội tâm y ngập tràn sự vui sướиɠ vì trút được gánh nặng, phản ứng đầu tiên chính là muốn chia sẻ niềm vui này với Lục Chỉ. Dưới sự kiên trì cần cù của Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch bắt đầu bất tri bất giác dùng “nhà” để hình dung nơi sống của y và Lục Chỉ, chỉ là y vẫn chưa ý thức được điều đó.
Vừa mở cửa nhà ra, Cố Kinh Bạch nhìn thấy một màn hết sức quen thuộc — Lục Chỉ ngồi trêи ghế sofa, bác sĩ An Kỳ đứng trước mặt hắn, bộ dạng như vừa báo cáo chuyện gì đó.
Cái “nhà” này thật sự quá nhỏ, vừa mở cửa ra đã nhìn được hết toàn bộ bên trong rồi, căn bản không thể tránh được.
Người nào tinh ý đều có thể nhận ra, đây hoàn toàn không phải là hiện trường bắt thông ɖâʍ nhưng trong không khí vẫn phảng phất một ít cảm xúc bất ngờ, bối rối và lúng túng. Cố Kinh Bạch vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, bây giờ lại có cảm giác bắt được một đầu của sợi dây sự thật.
Lục Chỉ lại cực kỳ thản nhiên, trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc, mặc tạp dề vào một cách tự nhiên, kéo về bầu không khí sinh hoạt quen thuộc. Hắn nước chảy mây trôi, tranh thủ lúc Cố Kinh Bạch vẫn chưa lấy lại phản ứng, tiến lên hôn lên má người yêu mình một cái, nói: “Buổi tối em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
“Tại sao An Kỳ lại ở đây?” Cố Kinh Bạch chỉ có thể túm lấy trọng điểm này trước.
“Đương nhiên là chị đang chờ cậu rồi, người anh em.” Bác sĩ An Kỳ nhanh chóng ngồi xuống sofa, khôi phục lại bộ dạng ngay thẳng, không thẹn lương tâm, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, ra hiệu cho Cố Kinh Bạch tới ngồi, “Chị nghe nói cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, ghen tỵ quá đi, chị cũng muốn đi làm nhiệm vụ.”
Bác sĩ An Kỳ là dị năng giả hệ Chữa Lành có thể chữa được virus tang thi độc nhất vô nhị, là đối tượng bảo vệ trọng điểm, không thể rời Ung Kỳ nửa bước.
Gần đây đúng là cô rất hay tới tìm “Cố Bạch” phun tào.
Nếu không phải tình cảnh ngày hôm nay quá đột ngột, Cố Kinh Bạch vẫn chưa nhận ra bác sĩ An Kỳ tới nhà mình nhiều như vậy, có vẻ đã hơi vượt qua ranh giới của bạn bè rồi.
“Aiya, tôi thực sự đã bị mấy bộ phim nội dung tận thế làm cho tức chết.” An Kỳ bắt đầu cưỡng ép coi Cố Kinh Bạch là một cái gốc cây, “Tại sao nhân vật phản diện trong phim lúc nào cũng là những nhà khoa học? Tại sao không thể là mấy người giàu?”
“Em nhớ trước mạt thế chị không học y?” Không hiểu tại sao, Cố Kinh Bạch bị ảnh hưởng, tự động tiếp lời.
“Đúng vậy, trước đây chị có đi làm trợ lý cho người ta, tích được chút bản lãnh, theo một dự án kiếm tiền mấy trăm triệu một ngày ấy, chỉ là dự án này của công ty có chút đặc biệt.” Bác sĩ An Kỳ tim không loạn cầm chai nước trái cây trêи bàn lên uống một ngụm, chính là cái loại Lục Chỉ uống bình thường nhưng Chương Thiên uống lại suýt chút nữa phun máu thăng thiên luôn ấy, bây giờ xem ra người có vị giác thất thường ắt hẳn là Chương Thiên rồi. “Nếu để cho cấp trêи biết trước đây công ty của chị từng nghiên cứu cấu tạo của thiên thạch thì xong đời.”
Nghiên cứu thiên thạch?! Không có gì là ngẫu nhiên cả, Cố Kinh Bạch thầm nghĩ.
“Chị đã nói với bọn họ chị không phải là bác sĩ, không có tư cách hành nghề y, chỉ là trùng hợp thức tỉnh dị năng hệ Chữa Lành, chị cứu người dựa vào dị năng, không phải khoa học, nhưng chẳng có ai nguyện ý nghe chị nói…” Địa vị của bác sĩ An Kỳ nhìn qua có vẻ rất cao, đi đến đâu phong quang vô hạn đến đó, nhưng thực tế thì…
Cô đúng là được nhận đãi ngộ tốt vì dị năng siêu phàm của mình, nhưng vẫn phải đi cùng các vị bác sĩ khác vì những người đó mới có chuyên môn trị bệnh cứu người.
Điều mà khu an toàn Ung Kỳ cần ở bác sĩ An Kỳ là làm một ngọn cờ hi vọng. Trong hạng mục biến tang thi về thành người, cô cũng đảm nhiệm phần liên quan đến dị năng. Cô được theo dõi toàn bộ dự án, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến tham khảo, bởi vì dị năng của cô vừa hi hữu vừa lợi hại. Phong thái làm người của An Kỳ cũng phóng khoáng nghĩa khí, lấy được sự tin tưởng của tất cả mọi người từ trêи xuống dưới.
“Lỗi tại cái mặt của chị QAQ.”
Xinh đẹp lạnh lùng, luôn có gì đó khiến người đối diện cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Cố Kinh Bạch an ủi tượng trưng vài câu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, mãi cho đến khi tiễn An Kỳ đi, lòng vẫn không yên, y có cảm giác mình chỉ còn cách chân tướng đúng một bước nữa thôi.
Lục Chỉ ngồi xuống bên cạnh Cố Kinh Bạch, nhích từng chút từng chút tới gần, cho đến khi ngồi sát vào bên người đối phương liền bắt đầu động tay động chân, làm cho Cố Kinh Bạch không thể suy nghĩ thêm được nữa, toàn bộ sự tập trung lại đặt về những tiếp xúc thân mật của hai người.
“Bác sĩ An Kỳ nói chuyện gì với cậu?” Hồi lâu sau Cố Kinh Bạch mới tìm được đủ dũng khí hỏi thẳng vào vấn đề.
Lục Chỉ thở dài một hơi, “Haizzz. Xem ra vẫn không thể gạt cậu được.”
Tim Cố Kinh Bạch nhảy tót lên tới cổ họng.
“Tôi mời bác sĩ An Kỳ đến để thảo luận một chút về tình yêu của chúng ta, tôi muốn thử xem có thể nhớ ra được cái gì không.”
“Hả?” Một đống âm mưu quỷ kế chết từ trong trứng nước, trong đầu Cố Kinh Bạch chỉ còn lại là: Làm gì? Làm gì? Làm gì cơ?!
“Cô ấy mang tới quyển sách này.” Để chứng minh, Lục Chỉ rút từ bên dưới bàn trà một quyển sổ thần bí, “Giai Giai đã sửa sang biên tập lại chuyện tình yêu của chúng ta, đóng thành sách. Tôi đã đọc rất nhiều lần, bảo đảm đã thuộc nằm lòng toàn bộ!” Không cần mở ra hắn cũng có thể đọc vanh vách!
Cố Kinh Bạch:???
Giai Giai ở tầng dưới cảm thấy trái tim của bạn mình đã bị tình yêu làm cho tan nát, quá khứ của hai người khiến cô hết sức đau lòng, bạn cô vẫn còn rất yêu người đó. Cô tuyệt đối không cho phép Lục Chỉ cứ thế mà quên mất quá khứ ngọt ngào của bọn họ! Vừa về tới Ung Kỳ, Giai Giai đã bắt đầu công việc chỉnh lý sắp xếp lại những câu chuyện được kể qua miệng “Cố Bạch”, sửa đến mất ăn mất ngủ, lao tâm khổ tứ, cuối cùng cũng thành công.
Cô cũng sợ “Cố Bạch” sẽ ngại với những công lao lặng thầm của mình, cố ý viết một câu vào cuối quyển sách: Không cần cảm ơn, đây đều là những chuyện tỷ muội chúng ta nên làm!
Cố Kinh Bạch: Còn tôi thật sự muốn cảm ơn cả nhà cô!
*** Hết chương 22
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Cố Kinh Bạch muốn lợi dụng Hắc Nguyệt tiến hóa để mở khóa dị năng hệ Không Gian của mình, nhưng y chưa kịp thực hiện thì một cơn mệt mỏi ập đến. Mí mắt nặng như đeo chì, dù y có cố gắng giữ tỉnh táo thế nào cũng không có tác dụng, càng vùng vẫy cơn buồn ngủ càng đến nhanh hơn.
Cuối cùng, Cố Kinh Bạch thậm chí còn chưa đi tới được chỗ giường, mắt đã tối sầm lại, ngã ngay tại chỗ.
Đương nhiên, y không thật sự bị ngã ra đất.
Lục Chỉ vững vàng đón lấy người yêu của mình. Thân là Tang Thi Vương, chút chuyện nhỏ này đối với hắn có là gì. Một tay Lục Chỉ đỡ ở eo Cố Kinh Bạch, ôm người yêu mềm mại ngọt ngào vào lòng. Cảm giác này ấm áp vô cùng, có một loại ma lực khiến người ta bình tĩnh ngay lập tức.
Người yêu của hắn là một báu vật, độc nhất vô nhị trêи thế gian này!
Lục Chỉ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Cố Kinh Bạch, đến hô hấp của mình hắn cũng kiềm chế thật cẩn thận. Bởi vì con người trong mắt hắn rất yếu ớt, không đỡ nổi một đòn, giống một cốc thủy tinh trêи bàn, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào cũng có thể vỡ tan. Hắn căng thẳng đến nỗi tay chân không biết phải để đâu.
Trong đầu lặp đi lặp lại câu kinh tự hắn đã từng nghe ở trong chùa —
Vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ…
Chưa một khoảnh khắc nào khiến Lục Chỉ hiểu rõ như bây giờ, hắn xác định mình đã yêu người thanh niên tóc đen trước mặt này rồi. Dù biết rõ đối phương sẽ không sao nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Một đêm không mộng.
Cố Kinh Bạch chưa bao giờ ngủ một giấc sâu như vậy, thời điểm y mở mắt ra đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cố Kinh Bạch phát hiện mình đã được chuyển đến một căn phòng khác có cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu xanh xám mở ra một nửa, ánh nắng màu vàng ấm áp vui vẻ ở bên ngoài thi nhau tràn vào, trong phòng tràn ngập mùi khoan kɧօáϊ nhẹ nhàng của thảm cỏ tươi tốt vừa trải qua một cơn mưa to, giờ đang đón nắng. Y hít sâu một hơi, mỗi tế bào trêи khắp toàn thân như đang reo hò vui sướиɠ.
Cách giường Cố Kinh Bạch không xa, ngài tang thi đang bình tĩnh ngồi ở đó.
Bác sĩ An Kỳ đang run rẩy đứng đối diện với hắn, bộ dạng như thể là cấp dưới đang báo cáo công việc lên cấp trêи, mà sếp lại là người tính khí thất thường, vừa báo cáo vừa lo sợ đến tái mét mặt mày, không hiểu tại sao sau lưng lại lạnh toát. Nói chung là một loại cảm xúc tuyệt đối không nên xuất hiện trêи người đại mỹ nhân.
Ngài tang thi lại tỏ vẻ đương nhiên là chuyện phải như vậy, một đôi mắt hai màu trắng đen rõ ràng, thái độ hờ hững thờ ơ coi tất cả những người xung quanh như giun dế.
Thái độ này được biểu hiện trần trụi ra bên ngoài, mang đến một cảm giác tuyệt đối tự tin với thực lực của mình, như thể trêи thế gian này ngoài bản thân hắn ra thì không còn ai đáng giá nữa. Cũng không hẳn, ngay tại khoảnh khắc ánh mắt của ngài tang thi và ánh mắt mơ màng của Cố Kinh Bạch không hẹn mà gặp giao nhau trong không trung, hắn chớp mắt một cái, băng tuyết tan ra, mùa xuân ấm áp tràn về, là ánh mắt nhìn một thứ mà hắn quan tâm và đối đãi cẩn thận.
Nụ cười của ngài tang thi vô cùng rực rỡ, đáy mắt không còn giữ lại chút mây đen nào, dường như khung cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của Cố Kinh Bạch.
Chỉ có thái độ kinh ngạc không kịp thu hồi của bác sĩ An Kỳ đã bán đứng hiện thực.
Cố Kinh Bạch tự hỏi, rốt cuộc cô đang kinh ngạc điều gì vậy? Kinh ngạc vì y đã tỉnh lại vào lúc không nên tỉnh lại? Hay là kinh ngạc vì để y nhìn thấy bộ dạng quan hệ cấp trêи cấp dưới bất bình đẳng của mình và ngài tang thi? Hay là kinh ngạc bộ mặt trước sau bất nhất của ngài tang thi?
Không đợi Cố Kinh Bạch cẩn thận suy nghĩ thêm, trong nháy mắt, y liền…
Mở mắt ra một lần nữa.
Thật giống như vừa trải qua một giấc chiêm bao, nhưng Cố Kinh Bạch nhận ra y vẫn đang nằm trong căn phòng kia, cái giường đó, ánh nắng, rèm cửa sổ giống “trong mơ” y đúc. Chỉ có điều lần này ở trong phòng chỉ còn một mình ngài tang thi chờ y tỉnh lại, cũng có thể là từ đầu đến cuối vẫn chỉ có mình hắn ngồi đó.
Ngài tang thi đã khôi phục huyết sắc của người bình thường, khuôn mặt càng thêm anh tuấn vì đã có sự lập thể, mũi cao mắt sâu, ngập tràn thâm tình. Hắn đang ngồi trêи một chiếc ghế màu trắng theo phong cách Bắc Âu, trêи tay cầm một quyển sách không biết lấy từ đâu, khóe miệng hơi cong lên, cực kỳ giống một nhân vật bước ra từ tranh sơn dầu, khí chất cổ điển, cử chỉ tao nhã quý tộc.
Hắn phát hiện Cố Kinh Bạch đã tỉnh lại, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, như nước suối chảy qua đá, mang đến một sự sạch sẽ trong trẻo khác với những người khác.
Hắn nói: “Hi, darling.”
Cố Kinh Bạch có chút bối rối, một cảm giác không chân thực sinh ra, tang thi biến về thành người dễ dàng vậy hả?
Cố Kinh Bạch hoàn toàn quên mất giấc mơ ban nãy, lực chú ý đặt hết vào tình huống hiện tại, y chống tay muốn ngồi dậy xuống giường, cổ họng của y hơi khô, khàn khàn hỏi: “Cậu…”
“Đừng động đậy, để tôi tới.” Sau một câu nhiệt tình, bức tranh sơn dầu kia đã bị phá vỡ, chỉ còn khói lửa nhân gian phả vào mặt. Ngài tang thi vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía giường, rất cố gắng thi triển năng lực biết săn sóc người yêu của bản thân, chỉ có điều miệng vẫn cứ líu ra líu ríu, ồn ào nói liên tục: “Cậu khó chịu chỗ nào không? Có muốn uống nước không? Hay là uống cà phê? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Cố Kinh Bạch cảm thấy bên tai đang có ít nhất 3000 con vịt đực thi nhau kêu cạc cạc.
Cái gì mà tình thơ ý họa, cái gì mà tao nhã quý tộc, đều tan tành hết rồi!
Cố Kinh Bạch nhắm mắt ngồi dựa vào gối mềm, bất kỳ vấn đề nào muốn hỏi cũng chẳng cần mở miệng vì ngài tang thi đã chủ động thông báo hết rồi, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, bộ dạng hận không thể nói thay y từ giờ đến cuối đời luôn.
“Bọn họ nói tôi biến thành người rồi, ngay tối hôm qua luôn. Oa, cậu biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không? Mặt trăng biến thành màu đen, toàn bộ tang thi đều tiến hóa, may mà dị năng giả cũng tiến hóa theo.”
“Khu an toàn cần phải gia cố hệ thống phòng thủ, mọi người đang bận rộn đến chân không chạm đất.”
“Ngày hôm qua không phải là cậu ngủ thϊế͙p͙ đi mà là bị ngất đi. Cậu có biết là cậu làm tôi sợ muốn chết không? May mà tôi đón được cậu, nếu không thì tôi sẽ đau lòng lắm.”
“Bác sĩ An Kỳ nói cậu hấp thu năng lượng tiến hóa quá nhiều, thân thể nhất thời không chịu đựng được, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi.”
“Bảo bối à cậu thật sự rất lợi hại đó! Toàn bộ Ung Kỳ, những dị năng giả bị ngất khi tiến hóa chẳng có mấy người đâu, Chương Thiên vừa tỉnh mấy phút trước, cậu nhất định là đã hấp thu được nhiều năng lượng còn hơn cả cậu ta!”
… Cái miệng này thật sự quá phiền rồi.
Cố Kinh Bạch hơi nhức đầu, cảm thấy sự tình có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nhớ ra được là không đúng ở đâu, y thậm chí còn không tìm được chỗ nào trống để nói chen vào, cứ thế bị ngài tang thi làm cho phân tán hết suy nghĩ.
“Tôi cũng không biết tại sao có thể biến về thành người, bác sĩ An Kỳ và đội nghiên cứu cũng không rõ, đoán là thuốc có một phần tác dụng, mặt trăng quỷ dị kia cũng có một phần tác dụng. Tối hôm qua tôi đã lấy máu xét nghiệm, sau khi được xác định thực sự đã biến trở về thành người, hai chúng ta được chuyển ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.”
“Sáng nay phải để bụng rỗng để lấy máu thêm lần nữa. Cậu mãi vẫn không tỉnh lại, tôi rất lo lắng, đang đoán liệu có phải là vì chưa nhận được nụ hôn của hoàng tử đánh thức hay không, vừa mới chuẩn bị làm thử thì cậu tỉnh mất rồi.”
“Thật đáng tiếc…”
Tiếc cái quỷ gì hả?!
Cố Kinh Bạch không chỉ không cảm thấy tiếc nuối mà còn cảm tạ trời đất vì mình đã tỉnh lại đúng lúc.
Y mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, bị ngài tang thi lấy khăn ướt lau mặt, nếu không phải dùng hết sức lực cướp được bàn chải đánh răng thì sợ là ngay cả quyền lợi sử dụng hai tay của bản thân cũng bay theo gió luôn rồi.
Ngay khi Cố Kinh Bạch đang hoài nghi đối phương là tàn dư còn sót lại của chế độ phong kiến thì cuối cùng bọn họ cũng ngồi được vào bàn, bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng đầy một bàn, dưới thời mạt thế này coi như là khá xa xỉ. Có bánh quẩy, sữa đậu nành, tào phớ, sữa bò, bánh mì kẹp thịt xông khói, đồ ăn Trung Quốc và phương Tây kết hợp, muốn cái gì có cái đó. Quan trọng nhất là phía đối diện còn có một đại mỹ nhân chân thành thâm tình nhìn y.
“Mau ăn đi, những thứ này đều là đồ tôi chuẩn bị cho cậu đó. Tuy tôi đã quên mất bản thân mình là ai nhưng tôi vẫn còn nhớ cậu thích ăn cái gì nha.”
Thả rắm!!!
Thiếu chút nữa Cố Kinh Bạch vứt hết hình tượng chửi thề thành tiếng. Cái kiểu bày biện này rõ ràng là của vị đồng nghiệp trà xanh lập dị kia thích ăn! Phải có cả đồ Trung và đồ Tây, bánh mì méo phải mẹ đỡ đầu đâu nhá!
“Cậu… không nhớ được ra mình là ai hả?” Cố Kinh Bạch cố gắng tìm trọng điểm cho cuộc nói chuyện.
“Đúng vậy.” Lục Chỉ nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập, từ lúc vẫn còn là tang thi hắn đã có khá đầy đủ ký ức rồi. Hắn biết hắn tên là Lục Chỉ, là chủ tịch của một công ty đã được niêm yết trêи sàn chứng khoán, về nước chưa lâu, còn chưa kịp ra tay thúc đẩy nền kinh tế quốc gia phát triển thì biến thành Tang Thi Vương. Hắn thậm chí còn tự hỏi vô số lần, cảm giác sau một giấc ngủ tỉnh dậy biến thành tang thi, không còn phải đi làm nữa, hình như cũng không tệ?
Lục Chỉ mất đi ɖu͙ƈ vọng với tiền tài, hoặc nói đúng hơn là hắn không còn sự đồng cảm với con người nữa, đến giờ vẫn vậy.
Nhưng khi trả lời Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ lại bày ra một vẻ mặt khác: “Xin lỗi, hình như tôi là một người yêu rất thiếu trách nhiệm đúng không? Ngay cả người quan trọng đối với mình mà cũng quên mất, cậu chắc chắn là rất giận tôi. Tôi chỉ nhớ tôi tên là Lục Chỉ, và cái xưng hô Tuyết Mãn chỉ thuộc về riêng một mình cậu kia nữa.”
“……” Tôi sợ não cậu bị tang thi ăn mất rồi cũng nên!
Anh, anh bạn à, trí nhớ của cậu rối tung lên hết rồi!
Đúng, đây chính là kết luận mà Cố Kinh Bạch rút ra được, y cảm thấy bản thân mình khó thoát khỏi cảm giác tội lỗi trước bộ dạng này của Lục Chỉ, thực là nghiệp chướng nặng nề! Mấy câu chuyện y kể với Giai Giai toàn là chém gió thôi!
Cố Kinh Bạch hít sâu một hơi, chuẩn bị tư tưởng suốt nửa ngày, cuối cùng hạ quyết định thẳng thắn tất cả với Lục Chỉ. Ngữ khí của y nghiêm túc, nói: “Không phải, cậu nghe tôi nói đã, tôi có việc này…”
“Đừng nói, tôi biết.” Lục Chỉ lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ yếu ớt không chịu nổi tổn thương, get được hết tinh túy trong truyện Quỳnh Dao, “Có phải là cậu muốn chia tay với tôi không?”
“Hả?” Cố Kinh Bạch sững sờ, từ đầu đến cuối y vẫn luôn cảm thấy mình và Lục Chỉ đang online khác kênh.
“Là do cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu phải không? Tôi thật sự đã biến trở về thành người rồi!” Lục Chỉ không chỉ ngắt lời Cố Kinh Bạch, còn thẳng thắn phanh lồng ngực rắn chắc của mình ra, thể hiện rõ một điều nếu cậu không sờ tôi tức là không tin tôi bị oan, “Tôi có mạch đập, có tim đập, nhiệt độ cơ thể ấm áp, không tin cậu sờ thử một cái xem.”
Cố Kinh Bạch: “…..” Mấy lời này nghe có vẻ quen quen?!
“Hay là cậu thật sự để ý chuyện tôi quên mất cậu? Tôi cũng không hề muốn như vậy đâu, cậu đừng tức giận có được không? Những người khác tôi không nhớ rõ, tôi cũng không biết mình là ai. Cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, cậu không thể cứ như vậy mà phán án tử hình cho tôi được! Nếu cậu muốn chia tay với tôi, tôi sẽ, tôi sẽ, tôi sẽ tới tòa nhà của tiểu đội Z giăng băng rôn mỗi ngày!”
Đệt! Không đến mức vậy chứ?!
Chủ đề kết thúc một cách không thể giải thích được. Cố Kinh Bạch ngại bọn họ vẫn đang chịu sự giám sát của sở nghiên cứu nên quyết định bình tĩnh lại, cảm thấy nơi này không phải địa điểm tốt để nói chuyện thẳng thắn. Y có thể kiên nhẫn thêm một thời gian, chờ đến khi bọn họ tách ra sẽ nói lại cái lý thuyết thời không song song mà y đã từng nói với Bạch Trường Doanh cho Lục Chỉ nghe.
Về phần Lục Chỉ…
Điều hắn sợ chính là “Cố Bạch” muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
Sở dĩ hắn giả vờ mất trí nhớ là bởi vì hắn cảm thấy mình đã hiểu kiểu làm người của “Cố Bạch”, nếu như “Cố Bạch” biết hắn đã biến trở lại thành người, có nhận thức, có ký ức, cậu ấy nhất định sẽ nói thẳng thắn chuyện thời không song song.
Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để tham gia thử thách là một buổi thảo luận đầy tính triết học rằng “hắn ở thời không song song có phải là hắn hay không?”.
Nhỡ đâu kết quả thảo luận không lý tưởng lắm, “Cố Bạch” kiên trì cho rằng yêu một người tức là chỉ một người duy nhất, kể cả thời không song song cũng không tính, vậy thì hắn phải làm sao bây giờ? Hắn tuyệt đối không cho phép tình huống đó xảy ra!
Cho nên Lục Chỉ nhất định phải “mất trí nhớ”, nhất định phải nghĩ mọi cách ngăn “Cố Bạch” thẳng thắn.
Hai vị diễn viên đồng sàng dị mộng, online khác kênh nhưng kết quả cuối cùng lại giống nhau. Qua thêm nửa tháng quan sát đội nghiên cứu mới xác nhận Lục Chỉ thực sự đã biến trở về thành người, không còn virus tang thi trong cơ thể, không lây nhiễm virus tang thi, càng không còn ɖu͙ƈ vọng hại người và ăn thịt người nữa, toàn bộ phòng thí nghiệm dưới lòng đất vang lên tiếng hoan hô ầm trời, mọi người mừng đến phát khóc, ôm chặt lẫn nhau.
Bọn họ thành công rồi! Bọn họ thật sự thành công rồi!
Tuy rằng việc Lục Chỉ biến về thành người rất kỳ lạ, rất ngẫu nhiên, toàn bộ nghiên cứu viên tham gia vào thí nghiệm này đều không biết nguyên nhân thành công là ở đâu nhưng ít ra cũng đã có một ví dụ. Mọi người tự tin rằng đã có một Mãn Mãn thì sẽ có người thứ hai, bọn họ nhất định có thể chế ra được một loại thuốc biến tang thi về thành người.
Lục Chỉ cũng thể hiện ý tứ sẽ tận lực phối hợp, tiếp tục trợ giúp nghiên cứu.
Cấp trêи rất coi trọng và biểu dương thành tích này, nhưng mà có công khai việc này với toàn quốc hay không lại là chuyện khác.
Có người cảm thấy tuy đã có Lục Chỉ là ví dụ nhưng vẫn chưa tìm ra được một phương pháp điều trị chung nhất, tốt nhất là không nên để cho dân chúng có hi vọng mù quáng, nhỡ đâu sau này lại có phản ứng ngược; nhưng có người lại cảm thấy ảnh hưởng của Hắc Nguyệt tiến hóa đang rất nghiêm trọng, rất nhiều người bình thường đang dần chán nản vào cuộc sống này, hiện tại là thời điểm mấu chốt, nên công bố kết quả để trấn an lòng dân.
Hai quan điểm đều không sai nhưng cái nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Ai cũng không thể đảm bảo được tương lai, trong cái thời mạt thế ăn bữa sáng lo bữa tối này càng không thể, có quá nhiều biến số.
Cuối cùng, sau nhiều cuộc họp bàn, cấp trêи ra một quyết định tạm thời đối với việc này…
Từng bước tiết lộ thông tin.
Trước tiên sẽ thả ra bên ngoài một ít tin đồn thổi vô căn cứ, dựa theo phản ứng của quần chúng để điều chỉnh dần, nếu tiến triển tích cực, tương lai trong vòng hai năm sẽ công khai toàn bộ thí nghiệm.
Trước mắt mà nói, phải làm một cuộc điều tra dân ý, xem thái độ của người dân đối với chuyện biến tang thi về thành người này như thế nào, có tiếp thu được hay không. Là hoàn toàn không thể chấp nhận hay là vẫn có thể chấp nhận, hay là chấp nhận với điều kiện gì đó, ví dụ như chỉ chấp nhận những tang thi chưa làm tổn thương con người, và đối với những tang thi vô ý làm tổn thương con người thì nên xử lý như thế nào, v.v…
Sau khi được bác sĩ An Kỳ đứng ra chịu trách nhiệm, Lục Chỉ đã “khỏi bệnh xuất viện”. Tuy rằng định kỳ vẫn phải đi kiểm tra, lấy máu xét nghiệm, đồng thời tiếp tục bị giám sát 24/24, nhưng ít ra hắn cũng đã có thể rời khỏi phòng thí nghiệm, sống cuộc sống của người bình thường.
Bên ngoài chỉ có một số ít người biết ca thí nghiệm của Lục Chỉ đã thành công, ngoài tiểu đội Z thì cũng chỉ có những cán bộ hoặc nguyên lão cấp cao mới biết rõ từ đầu đến cuối.
Cố Kinh Bạch là bạn trai của Lục Chỉ, kiêm luôn chức “người giám hộ”, một lần nữa y phải tuyên thệ phụ trách toàn bộ hành vi của Lục Chỉ. Giám sát Lục Chỉ đúng là trách nhiệm của y, y không thể để những người dân vô tội bị hắn hại được.
Nói cách khác, bọn họ vẫn phải sống chung một chỗ, trạng thái tạm thời vẫn là dính lấy nhau như hình với bóng, không thể tách ra.
Những từ như “sống chung”, “xây dựng tổ ấm tình yêu”, “bước kế tiếp là kết hôn”, không cần ai nhắc nhở cũng ngập tràn trong đầu óc của Lục Chỉ, chữ đậm gạch chân bôi đỏ, tẩy não không ngừng.
Thái độ của Lục Chỉ rất an phận. Ngoại trừ những lúc phải ra ngoài học lại những thường thức cơ bản, hắn không hề tùy tiện rời khỏi phòng, cũng hạn chế tiếp xúc với mọi người, đúng kiểu “tôi nhất định sẽ không mang thêm phiền phức nào đến cho cậu, yên lặng ở nhà làm bé ngoan.”
“Nhà” là danh từ mà gần đây Lục Chỉ thích nhất, nhà của hắn và người yêu.
“Cố Bạch” có nhà ở Ung Kỳ, là phần được chia dưới danh nghĩa tiểu đội Z, hàng xóm ở trêи dưới trái phải đều là thành viên của đội. Nếu nói là nhà riêng thì nói là phòng ký túc xá của đơn vị tập thể đúng hơn. Sống chung một khu để tiện chăm sóc lẫn nhau, cũng là tiện tập hợp nếu có nhiệm vụ đột xuất. Sau khi mạt thế ập đến, bóng đen tang thi bao trùm lên toàn bộ thế giới, mọi người thích sống tụ lại với nhau hơn.
Đối diện phòng của “Cố Bạch” là phòng của Chương Thiên, dưới tầng là Giai Giai. Người chịu trách nhiệm bày biện bố trí trong phòng là Giai Giai, Chương Thiên cũng tới hỗ trợ một chút.
Những năm qua “Cố Bạch” vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài, không có nơi sống cố định, thỉnh thoảng mới về đây ở vài ngày, vì vậy, tình trạng căn phòng gần như còn y nguyên từ lúc Giai Giai giao chìa khóa cho “Cố Bạch”. Đơn giản, hào phóng, không hề có không khí sinh hoạt, không có đồ cá nhân. Lớp bụi bặm do để lâu không ở đã được Giai Giai quét dọn qua.
Lúc bước vào cửa Lục Chỉ đã phải nén nước mắt, trong lòng đau một trận. Nhiều năm rồi Lục tổng chưa từng được nhìn thấy cái lồng chim bồ câu nào đơn sơ như thế này, hắn có thể chịu thiệt, nhưng người yêu của hắn thì không được!
“Tại sao bọn họ lại có thể đối xử với cậu như vậy?!”
“Diện tích phân chia phòng không phụ thuộc và độ mạnh yếu của dị năng.” Cố Kinh Bạch giải thích. Ở phương diện này, tiểu đội Z đối xử rất bình đẳng, tiêu chuẩn chỉ có một – phòng của người có gia đình rộng hơn một chút, phòng của cẩu độc thân nhỏ hơn một chút.
“Vậy tôi phải cố gắng đổi cho cậu một căn phòng mới!” Lục Chỉ đã có mục tiêu rõ ràng cho tương lai sắp tới rồi.
“… Không cần.” Cố Kinh Bạch từ chối không chút do dự, đối diện với đôi mắt oan ức của Lục Chỉ, chỉ có thể căng da đầu bịa đặt, “Như thế này cũng khá tốt rồi, chỉ có hai người chúng ta sống ở đây, rất ấm cúng.”
Gò má Lục Chỉ lập tức đỏ ửng lên, hắn hiểu ý “Cố Bạch” rồi, cậu ấy muốn thân thiết với mình hơn một chút!
Ừm, cũng không phải là không thể.
Phòng của “Cố Bạch” đương nhiên là phòng của người độc thân, một phòng ngủ một phòng khách một cái giường, lại còn là cái giường cá nhân rộng một mét, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ nhanh chóng nhận ra vấn đề ở đây là gì.
Ghế sofa ở phòng khách chắc là vẫn đủ nằm tạm, nhưng, Cố Kinh Bạch nhìn thân hình cao mét chín chân dài tay dài của Lục Chỉ, nhìn lại cơ thể mình cũng là kiểu cao gầy, chẳng ai thích hợp với việc ngủ dài ngày trêи cái ghế sofa màu vàng dài chưa đến một mét bảy kia cả.
“Tại sao chúng ta không nằm chung một giường?” Biểu cảm tủi thân của Lục Chỉ thể hiện hết sức rõ ràng, “Là tôi đã làm sai chuyện gì sao?”
“Bởi vì căn phòng này không đủ diện tích để đặt giường đôi.” Cố Kinh Bạch khách quan trả lời.
“Vậy…”
“Không thể cùng nằm ra nền ngủ, quá lạnh, cậu vừa mới biến trở về thành người, giống như người bệnh vừa mới khỏi, cần phải cẩn thận một chút.” Lý lẽ của Cố Kinh Bạch đanh thép, chỉ thiếu hát lên mấy câu trong bài “Ánh Sáng Chính Đạo” nữa thôi.
“Thực ra giường này không hẳn là quá chật.” Lục Chỉ điên cuồng ám chỉ.
Cố Kinh Bạch trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng táo bạo.
Đúng, không sai, là giường tầng.
Lục Chỉ:???
Dưới ánh mắt nhiệt tình hóng bát quái của tiểu đội Z, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ mặt không đổi sắc mang từ bên ngoài về một cái giường tầng.
Giường tầng dưới thời tận thế này không dễ tìm, mấy loại ở trong kí túc xá sinh viên ở trường đại học cũng chưa đủ thoải mái, Cố Kinh Bạch căn bản không cân nhắc tới. Y trực tiếp đưa Lục Chỉ tới khu bán đồ nội thất nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố, mấy món đồ tốt ở đó cũng được chuyển đi hết, còn lại đều là những đồ không dễ vận chuyển hoặc là không có tính thực dụng. Cố Kinh Bạch vất vả lắm mới tìm được một cái giường tầng thoải mái cho người trưởng thành ngủ.
Hai người tháo từng bộ phận của giường ra, mang về phòng lắp lại. Dị năng làm tăng sức mạnh thể chất, chỉ một cô gái cũng có thể tự tay làm hết tất cả mọi việc, không cần ai giúp đỡ.
Đương nhiên không bao gồm truyền nhân nào đó của trà xanh, không muốn sống tự lập.
Ví dụ như Lục Chỉ, bộ phận giường vừa lớn vừa nặng như vậy hắn có thể khiêng nhẹ nhàng, nhưng lại không vặn ra được cái nắp chai bé tí một cách khó hiểu.
Bọn họ vô tình tìm được đồ uống trong nhà kho của một gian hàng ở khu nội thất. Đồ ở trong một cái hộp hoàn chỉnh, chưa bị ai mở ra, còn nguyên tem đóng gói. Cố Kinh Bạch nghĩ Lục Chỉ vừa mới biến về thành người, có lẽ sẽ rất hoài niệm mùi vị đồ ăn trước kia nên cầm hết về cho Lục Chỉ, cũng coi như là một niềm an ủi, “Ầy, đừng tức giận nha, nhìn có vẻ khá ngon đó.”
Nội tâm Lục Chỉ đương nhiên rất vui vẻ. Hắn cảm thấy điều này thể hiện rằng trong lòng “Cố Bạch” có hắn, chỉ là bị vướng một cái thời không song song nên lo lắng không muốn bước nốt bước cuối cùng.
Thế nhưng không quan trọng, hắn có đủ kiên trì, sớm muốn gì cũng có một ngày hắn thực sự trở thành bản thân mình ở thời không song song kia!
Lục Chỉ quyết tâm lợi dụng toàn bộ cơ hội, lộ ra hết bản sắc của thương nhân. Trong lòng xác định rõ nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ khoa trương giả vờ không vặn được nắp chai, muốn “Cố Bạch” hỗ trợ.
Sau khi đưa trả về chai đồ uống đã được mở nắp, Cố Kinh Bạch mới nhớ ra, nước trái cây kia có khi hết hạn sử dụng mất rồi!
Dị năng giả đều có dạ dày thép, nhìn chung ăn cái gì cũng được.
Chú ý, là nhìn chung, không phải tất cả.
Cố Kinh Bạch đã từng được nghe Chương Thiên kể về một quá khứ… kì diệu huy hoàng. Có lần Chương Thiên dẫn đội đi tìm vật tư, tìm về được mấy hộp lẩu tự sôi. Loại đồ ăn này trước mạt thế bị vô số người đẹp ghét bỏ vì nhiều dầu và hàm lượng calo cao, nghe nói một hộp lẩu tự sôi có hàm lượng calo ngang với tám, chín bát cơm tẻ cộng lại. Nhưng đến mạt thế thì nó lại trở thành mỹ vị được vô số người thèm nhỏ dãi, vô cùng quý hiếm.
Đáng tiếc là mấy hộp lẩu đó đã hết hạn sử dụng, chỉ thuộc loại hàng chưa kịp tiêu hủy vì tận thế ập đến. Đối mặt với món lẩu như vậy, bỏ đi thì tiếc, mà ăn vào… có khả năng sẽ “trúng độc”, đám đội viên của tiểu đội Z nhìn nhau, tuy lý trí nói “A, không được tìm đường chết” nhưng thân thể lại rất thành thực, bị sự thèm ăn quật ngã.
Giai Giai là người đầu tiên hành động, cô tự tin mình là dị năng giả, gan lớn, mở luôn một hộp làm gương cho mọi người.
Kết quả, còn chưa hết buổi chiều, Giai Giai là người đầu tiên nhập viện.
Mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy vô số khuôn mặt quen thuộc trêи những giường bệnh xung quanh, ai nấy đều khóc không ra nước mắt. Hiểu mà, thật sự là quá thèm ăn rồi…
Bác sĩ An Kỳ điên cuồng quở trách hành vi tìm đường chết của mọi người, nhưng mà trong đêm đó… cô cũng mở một hộp lẩu ra.
Vừa ăn vừa tự chữa bệnh cho mình, khóc thật lớn.
Đừng hỏi tại sao Chương Thiên biết.
Cố Kinh Bạch chưa kịp ngăn cản Lục Chỉ thì hắn đã uống một ngụm nước trái cây hắc ám hết hạn kia rồi, bởi vì hắn biết Cố Kinh Bạch muốn cầm về cho hắn nên rất ấu trĩ muốn uống ngay và luôn, thậm chí còn uống hẳn một ngụm to, hết nửa chai nước.
Cố Kinh Bạch chỉ có thể luống cuống tập trung quan sát Lục Chỉ, chỉ sợ hắn bị món đồ uống đấy tiễn luôn vào bệnh viện.
May mà Lục Chỉ không sao, không cần phải đưa đi rửa dạ dày, lại còn được Cố Kinh Bạch để ý chăm sóc nên đắc ý tận mấy ngày sau.
Cố Kinh Bạch cũng không tính là có nhà mới, lại còn bị vướng thân phận mẫn cảm mới biến trở về thành người của Lục Chỉ nên y không có ý định tổ chức tiệc tân gia mời hàng xóm gì cả. Lúc mới bắt đầu về nhà ở, Lục Chỉ rất khiêm tốn, ngoan ngoãn ngủ ở giường tầng, hắn không muốn phản đối bất kỳ quyết định nào của “Cố Bạch”, mỗi ngày đau khổ nhìn giường tầng bằng ánh mắt thâm thù đại hận. Là tên nào đã phát minh ra thứ đồ đáng sợ này thế?!
Chiều hôm sau, Chương Thiên lo lắng gõ cửa nhà “Cố Bạch”, cực kỳ quan tâm tình cảnh của hai người nên thương lượng với “Cố Bạch”: “Xin lỗi, xin lỗi, là thiếu sót của tôi, quên mất cậu không còn là người độc thân nữa. Hay là hai chúng ta đổi phòng đi? Cậu sang phòng tôi ở, hiện tại tôi đang độc thân, ở trong phòng kia là được rồi.”
Lúc chia phòng Chương Thiên vẫn cặp với bác sĩ An Kỳ, mọi người cân nhắc đến chuyện kết hôn của anh nên trực tiếp chia cho anh một căn phòng ba gian, có một phòng cho trẻ con, tính sớm một bước.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, vận yêu đương của Chương Thiên không tốt, bây giờ chỉ còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn, thê thê thảm thảm sống cô đơn một mình.
Nhưng đề nghị này của Chương Thiên lại không làm Lục Chỉ cao hứng lắm. Hắn còn lâu mới cần qua phòng của Chương Thiên ở. Tuy hắn đã cố gắng quên đi nhưng có một số chuyện vẫn không thể quên được, ví dụ như hắn biết “Cố Bạch” của thế giới này chưa hề gặp được hắn, người cậu thích là Chương Thiên. Điều này thể hiện điều gì? Thể hiện tuy vận số đào hoa của Chương Thiên khá nát nhưng vẫn đầy nguy hiểm!
Hắn nhất định phải tách Chương Thiên và “Cố Bạch” ra, bóp nát hết mọi cơ hội có thể nảy sinh tình cảm.
Bóp nát!!!
Cố Kinh Bạch đương nhiên cũng không muốn đổi phòng, bởi vì nếu đổi thì sẽ không còn lý do gì ngủ riêng với Lục Chỉ nữa, cũng không thể nói mình là người yêu đương theo chủ nghĩa trong sáng được?
Vì vậy, dưới sự nhất trí của cả hai, bọn họ uyển chuyển từ chối ý tốt của đội trưởng Chương.
Điều này làm cho Chương Thiên càng băn khoăn. Chương Thiên thực sự là một người rất tốt, phải có lý do thì anh ấy mới trở thành nhân vật chính, ít nhất là anh ấy có một điểm sáng thuộc về riêng mình.
Trước khi Chương Thiên rời đi, Cố Kinh Bạch đưa cho đối phương mấy chai nước uống, “Quá hạn rồi nhưng uống vẫn được.”
Chương Thiên không nghi ngờ gì, vui vẻ mở chai tại chỗ rồi tu một hớp lớn, vài giọt còn bị tràn ra ngoài dính trêи cổ áo, “Đậu móa, cái thứ quỷ gì đây? Vị chua này thật kinh khủng!” Một phẩm chất tốt đẹp được mạt thế bồi dưỡng ra chính là không được lãng phí đồ ăn, Chương Thiên tự tin mình có thể ăn được bất kỳ món gì, khó ăn mấy vẫn có thể cảm kϊƈɦ ăn hết, nhưng cái món này thì… thật sự không được.
Cố Kinh Bạch cũng không hề biết đồ uống làm sao, y vẫn chưa uống thử, chỉ có thể hoài nghi nhìn về phía Lục Chỉ, hôm qua cậu ta uống rất thản nhiên mà?
Lục Chỉ vô tội nhìn sang: “Cái chai tôi uống rất bình thường.” Nói cách khác, Chương Thiên quá đòi hỏi rồi, cậu nhất định sẽ không thích một người như vậy đâu, đúng không?
Cố Kinh Bạch: “…..”
Qua vài ngày sống ổn định ở nhà mới, Cố Kinh Bạch gia nhập tiểu đội của Giai Giai, bắt đầu ra ngoài làm một vài nhiệm vụ.
Chuyện này hiển nhiên không phải vì Cố Kinh Bạch không thể ngồi yên một chỗ mà là Cố Kinh Bạch không biết phải sống chung với Lục Chỉ như thế nào. Đương nhiên, cũng còn một lý do khác là Cố Kinh Bạch muốn tìm cách hợp lý hóa sự tồn tại của máy làm sạch.
Sau khi kế hoạch dùng két sắt thất bại, Cố Kinh Bạch đã nghĩ ra được một kế hoạch thay thế, đó là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi giả vờ tiện tay nhặt được máy làm sạch, bỏ qua nguồn gốc, để mọi người tùy tiện đoán. Dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ y cũng quay về không gian mười chiều, nghe đâu Cố Bạch thực sự cũng đang sống ở một hành tinh khá tốt, có cuộc sống mới, không cần lo lắng lúc quay lại sẽ bị [Thế giới nhỏ 156] nghi ngờ.
Đương nhiên, tuy kế hoạch sơ bộ là tiện tay nhặt được nhưng cũng không thể thật sự tùy tiện nhặt. Cố Kinh Bạch muốn hướng theo chiều hướng “nhặt” được máy làm sạch ở gần khu vực phát hiện thiên thạch kia.
Cố Kinh Bạch cũng cần một vài người có mặt ở đó làm chứng, tốt nhất là nên có Chương Thiên, có thể thu được thêm nhiều tín nhiệm.
Nhưng đội của Giai Giai mỗi lần làm nhiệm vụ không hẳn sẽ có Chương Thiên đi cùng. Tiểu đội Z phát triển tới ngày hôm nay đã thành một đội ngũ khổng lồ, tương tự với loại hình bang hội ở trong game. Bọn họ nhận rất nhiều nhiệm vụ, sau đó các thành viên trong đội sẽ tự nguyện đăng ký tổ đội, chia nhau ra làm, mỗi nhóm nhỏ lại có một người chỉ huy tạm thời.
Ngoại trừ Chương Thiên là đội trưởng có quyền hạn cao nhất, trong nội bộ có đủ loại nhóm nhỏ khác hợp tác với nhau.
Giai Giai dẫn đầu một nhóm nhỏ toàn các cô gái, bởi vì các cô rất khó chịu với kiểu làm việc thiếu tỉ mỉ của cánh đàn ông, gặp chuyện gì chỉ biết la hét hô đánh hô giết, nhiệt huyết quá mức, nhưng mà các cô vẫn rất hoan nghênh “Cố Bạch” gia nhập.
Cố Bạch làm người thực sự rất thành công.
Đi cùng nhóm của Giai Giai làm liên tục mấy nhiệm vụ, cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng đợi được đến ngày toàn đội nhận một nhiệm cỡ lớn, cần phải điều động ít nhất ba nhóm nhỏ đi làm. Đội trưởng Chương Thiên cũng ra trận. Và trùng hợp nữa là bọn họ sẽ phải đi đến một trấn nhỏ xa xôi cách cách thiên thạch không xa, trêи là Vị Thủy.
Lúc thiên thạch va vào Trái Đất, bị tầng ozon làm vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, rơi xuống các quốc gia khác nhau, cũng chia đều tai ương cho cả thế giới. Phần chủ thể lớn nhất của thiên thạch rơi ở đồng bằng Hoa Hạ.
Mục tiêu của Cố Kinh Bạch là làm sạch phần lớn nhất này trước, sau đó tính đến các mảnh nhỏ khác sau.
Hành động lần này của tiểu đội Z ở trấn Vị Thủy xem như là một nhiệm vụ dài ngày. Cấp trêи không cam lòng, vẫn luôn cảm thấy ở gần khu thiên thạch có một thứ gì đó mà bọn họ không biết, một lần nữa phái người đi tìm kiếm. Đồ chưa tìm được nhưng cũng đã tiêu diệt được kha khá làn sóng tang thi hung mãnh một cách dị thường ở gần thiên thạch.
Cố Kinh Bạch nhân cơ hội này lấy máy làm sạch trong túi không gian ra, ném vào giữa một đống tang thi.
Chương Thiên không hổ là nam chính, bàn tay vàng cực kỳ lớn mạnh, rất nhanh anh đã tự mình tìm ra máy làm sạch, chưa cần đến Cố Kinh Bạch phải biểu diễn một màn “tình cờ nhặt được”.
Đó là một cái máy mà không bị bất kỳ một loại dị năng hay vũ khí nào phá hỏng, còn có thể hút sạch năng lượng của những tang thi gần đó, làm cho bọn chúng nhanh chóng trở nên uể oải và yếu ớt. Nhìn lướt qua đủ thấy cái máy đó không giống bình thường, tim mọi người đập mạnh một cái, tuy rằng vẫn chưa biết thực sự nó có lợi ích gì nhưng vẫn có thể khẳng định là rất quan trọng.
Tiểu đội Z kết thúc sớm nhiệm vụ, mang theo cái máy kì lạ đó về Ung Kỳ.
Nhiệm vụ của Cố Kinh Bạch đại công cáo thành, khoan kɧօáϊ về nhà. Nội tâm y ngập tràn sự vui sướиɠ vì trút được gánh nặng, phản ứng đầu tiên chính là muốn chia sẻ niềm vui này với Lục Chỉ. Dưới sự kiên trì cần cù của Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch bắt đầu bất tri bất giác dùng “nhà” để hình dung nơi sống của y và Lục Chỉ, chỉ là y vẫn chưa ý thức được điều đó.
Vừa mở cửa nhà ra, Cố Kinh Bạch nhìn thấy một màn hết sức quen thuộc — Lục Chỉ ngồi trêи ghế sofa, bác sĩ An Kỳ đứng trước mặt hắn, bộ dạng như vừa báo cáo chuyện gì đó.
Cái “nhà” này thật sự quá nhỏ, vừa mở cửa ra đã nhìn được hết toàn bộ bên trong rồi, căn bản không thể tránh được.
Người nào tinh ý đều có thể nhận ra, đây hoàn toàn không phải là hiện trường bắt thông ɖâʍ nhưng trong không khí vẫn phảng phất một ít cảm xúc bất ngờ, bối rối và lúng túng. Cố Kinh Bạch vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, bây giờ lại có cảm giác bắt được một đầu của sợi dây sự thật.
Lục Chỉ lại cực kỳ thản nhiên, trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc, mặc tạp dề vào một cách tự nhiên, kéo về bầu không khí sinh hoạt quen thuộc. Hắn nước chảy mây trôi, tranh thủ lúc Cố Kinh Bạch vẫn chưa lấy lại phản ứng, tiến lên hôn lên má người yêu mình một cái, nói: “Buổi tối em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
“Tại sao An Kỳ lại ở đây?” Cố Kinh Bạch chỉ có thể túm lấy trọng điểm này trước.
“Đương nhiên là chị đang chờ cậu rồi, người anh em.” Bác sĩ An Kỳ nhanh chóng ngồi xuống sofa, khôi phục lại bộ dạng ngay thẳng, không thẹn lương tâm, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, ra hiệu cho Cố Kinh Bạch tới ngồi, “Chị nghe nói cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, ghen tỵ quá đi, chị cũng muốn đi làm nhiệm vụ.”
Bác sĩ An Kỳ là dị năng giả hệ Chữa Lành có thể chữa được virus tang thi độc nhất vô nhị, là đối tượng bảo vệ trọng điểm, không thể rời Ung Kỳ nửa bước.
Gần đây đúng là cô rất hay tới tìm “Cố Bạch” phun tào.
Nếu không phải tình cảnh ngày hôm nay quá đột ngột, Cố Kinh Bạch vẫn chưa nhận ra bác sĩ An Kỳ tới nhà mình nhiều như vậy, có vẻ đã hơi vượt qua ranh giới của bạn bè rồi.
“Aiya, tôi thực sự đã bị mấy bộ phim nội dung tận thế làm cho tức chết.” An Kỳ bắt đầu cưỡng ép coi Cố Kinh Bạch là một cái gốc cây, “Tại sao nhân vật phản diện trong phim lúc nào cũng là những nhà khoa học? Tại sao không thể là mấy người giàu?”
“Em nhớ trước mạt thế chị không học y?” Không hiểu tại sao, Cố Kinh Bạch bị ảnh hưởng, tự động tiếp lời.
“Đúng vậy, trước đây chị có đi làm trợ lý cho người ta, tích được chút bản lãnh, theo một dự án kiếm tiền mấy trăm triệu một ngày ấy, chỉ là dự án này của công ty có chút đặc biệt.” Bác sĩ An Kỳ tim không loạn cầm chai nước trái cây trêи bàn lên uống một ngụm, chính là cái loại Lục Chỉ uống bình thường nhưng Chương Thiên uống lại suýt chút nữa phun máu thăng thiên luôn ấy, bây giờ xem ra người có vị giác thất thường ắt hẳn là Chương Thiên rồi. “Nếu để cho cấp trêи biết trước đây công ty của chị từng nghiên cứu cấu tạo của thiên thạch thì xong đời.”
Nghiên cứu thiên thạch?! Không có gì là ngẫu nhiên cả, Cố Kinh Bạch thầm nghĩ.
“Chị đã nói với bọn họ chị không phải là bác sĩ, không có tư cách hành nghề y, chỉ là trùng hợp thức tỉnh dị năng hệ Chữa Lành, chị cứu người dựa vào dị năng, không phải khoa học, nhưng chẳng có ai nguyện ý nghe chị nói…” Địa vị của bác sĩ An Kỳ nhìn qua có vẻ rất cao, đi đến đâu phong quang vô hạn đến đó, nhưng thực tế thì…
Cô đúng là được nhận đãi ngộ tốt vì dị năng siêu phàm của mình, nhưng vẫn phải đi cùng các vị bác sĩ khác vì những người đó mới có chuyên môn trị bệnh cứu người.
Điều mà khu an toàn Ung Kỳ cần ở bác sĩ An Kỳ là làm một ngọn cờ hi vọng. Trong hạng mục biến tang thi về thành người, cô cũng đảm nhiệm phần liên quan đến dị năng. Cô được theo dõi toàn bộ dự án, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến tham khảo, bởi vì dị năng của cô vừa hi hữu vừa lợi hại. Phong thái làm người của An Kỳ cũng phóng khoáng nghĩa khí, lấy được sự tin tưởng của tất cả mọi người từ trêи xuống dưới.
“Lỗi tại cái mặt của chị QAQ.”
Xinh đẹp lạnh lùng, luôn có gì đó khiến người đối diện cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Cố Kinh Bạch an ủi tượng trưng vài câu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, mãi cho đến khi tiễn An Kỳ đi, lòng vẫn không yên, y có cảm giác mình chỉ còn cách chân tướng đúng một bước nữa thôi.
Lục Chỉ ngồi xuống bên cạnh Cố Kinh Bạch, nhích từng chút từng chút tới gần, cho đến khi ngồi sát vào bên người đối phương liền bắt đầu động tay động chân, làm cho Cố Kinh Bạch không thể suy nghĩ thêm được nữa, toàn bộ sự tập trung lại đặt về những tiếp xúc thân mật của hai người.
“Bác sĩ An Kỳ nói chuyện gì với cậu?” Hồi lâu sau Cố Kinh Bạch mới tìm được đủ dũng khí hỏi thẳng vào vấn đề.
Lục Chỉ thở dài một hơi, “Haizzz. Xem ra vẫn không thể gạt cậu được.”
Tim Cố Kinh Bạch nhảy tót lên tới cổ họng.
“Tôi mời bác sĩ An Kỳ đến để thảo luận một chút về tình yêu của chúng ta, tôi muốn thử xem có thể nhớ ra được cái gì không.”
“Hả?” Một đống âm mưu quỷ kế chết từ trong trứng nước, trong đầu Cố Kinh Bạch chỉ còn lại là: Làm gì? Làm gì? Làm gì cơ?!
“Cô ấy mang tới quyển sách này.” Để chứng minh, Lục Chỉ rút từ bên dưới bàn trà một quyển sổ thần bí, “Giai Giai đã sửa sang biên tập lại chuyện tình yêu của chúng ta, đóng thành sách. Tôi đã đọc rất nhiều lần, bảo đảm đã thuộc nằm lòng toàn bộ!” Không cần mở ra hắn cũng có thể đọc vanh vách!
Cố Kinh Bạch:???
Giai Giai ở tầng dưới cảm thấy trái tim của bạn mình đã bị tình yêu làm cho tan nát, quá khứ của hai người khiến cô hết sức đau lòng, bạn cô vẫn còn rất yêu người đó. Cô tuyệt đối không cho phép Lục Chỉ cứ thế mà quên mất quá khứ ngọt ngào của bọn họ! Vừa về tới Ung Kỳ, Giai Giai đã bắt đầu công việc chỉnh lý sắp xếp lại những câu chuyện được kể qua miệng “Cố Bạch”, sửa đến mất ăn mất ngủ, lao tâm khổ tứ, cuối cùng cũng thành công.
Cô cũng sợ “Cố Bạch” sẽ ngại với những công lao lặng thầm của mình, cố ý viết một câu vào cuối quyển sách: Không cần cảm ơn, đây đều là những chuyện tỷ muội chúng ta nên làm!
Cố Kinh Bạch: Còn tôi thật sự muốn cảm ơn cả nhà cô!
*** Hết chương 22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất