Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người
Chương 25: Mạt thế là một trò chơi offline (25)
A, đàn ông.
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Giai Giai cảm thấy những lời “Cố Bạch” nói chẳng khác nào lời sấm truyền vậy. Ngày đó “Cố Bạch” nói bọn họ phải kiên trì sống tiếp, bên ngoài còn có người đang đợi bọn họ, cuối cùng toàn bộ đều sống sót thoát ra. Bây giờ “Cố Bạch” nói nhất định chúng ta sẽ nhìn thấy hi vọng, nắm giữ một tương lai tốt đẹp hơn, bọn họ thật sự gặp được một điều chấn động giữa thành phố Đông Hải quỷ dị này.
Tiểu đội Z như được ai đó chăm sóc suốt dọc đường, được vận mệnh chỉ dẫn, tìm được đội phó Trương Gia vẫn còn sống.
Không chỉ có một mình đội phó Trương không sao, toàn bộ tiểu đội tiếp viện và tiểu đội xin tiếp viện đều vẫn còn sống, toàn bộ đội viên may mắn sống sót, cũng không ai bị thương.
Bọn họ chỉ là… bị mắc bẫy.
Một đống tang thi bao vây xung quanh tòa nhà, chỉ cần người bên trong không có ý định thoát ra thì bọn chúng cũng không chủ động công kϊƈɦ, chỉ đi xung quanh chảy nước miếng thèm thuồng, phát ra tiếng gào gừ trong cổ họng. Hình ảnh này hoàn toàn không có hiệu quả dọa người, thậm chí còn có một loại cảm giác oan ức nhàn nhạt, chính là kiểu oán khí “muốn ăn lắm nhưng ông chủ không cho phép”.
Chương Thiên, Cố Kinh Bạch và mọi người bàn nhau nên trực tiếp xông lên hay là quan sát tình hình trước đã.
Cũng may là bọn họ không tùy tiện hành động, sau khi quan sát một lúc thì phát hiện, những tang thi này đã xuất hiện kiểu hành vi được xã hội hóa, hoặc ít nhất là đã có chế độ phân chia giai cấp. Một vài con tang thi rõ ràng đã khôi phục trí thông minh, thống trị đám tang thi chưa có trí thông minh còn lại, bọn chúng phân công công việc, thống nhất kế hoạch, hào khí ngút trời muốn chung tay dựng lên một trật tự thế giới mới.
Nếu tiếp tục phát triển, nghiễm nhiên sẽ trở thành một vương quốc nhỏ.
Trong đội có một cô gái phụ trách ghi chép lại những hành động khi ra ngoài nhiệm vụ, cô bị những hình ảnh trêи camera làm cho choáng ngợp, cảm thấy chỗ nào cũng cần phải ghi lại, chỗ nào cũng là trọng điểm cần nghiên cứu, thậm chí mơ hồ không phân biệt được nào cái nào quan trọng hơn cái nào, hận không thể ghi hết lại mỗi phút mỗi giây trôi qua.
“Video mang về lần này nhất định sẽ làm cho nhân dân cả nước sợ hãi rớt cằm.”
“Chỉ là một lần Hắc Nguyệt tiến hóa đã khủng bố như vậy, nếu lại tiến hóa thêm lần nữa thì tang thi và con người đâu còn khác nhau ở chỗ nào.”
“Bọn họ nhốt đội phó lại đến cùng là muốn làm gì vậy? Phát triển hình thức chăn nuôi công nghiệp?”
Một câu này đã khiến mọi người nhận ra vấn đề cốt lõi, rõ ràng đang là giữa hè nhưng lại có một loại cảm giác đang đứng giữa Nam cực, hoặc là không rét mà run.
Nhưng Chương Thiên lại đưa ra một ý kiến khác: “Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Nhìn biểu cảm của đám Trương Gia ở bên trong không thấy sợ hãi gì mấy.” Đám Trương Gia tuy bị vây trong tòa nhà nhưng thỉnh thoảng vẫn có bóng người đi ngang qua cửa sổ, thậm chí còn có người lớn mật mở cửa sổ thò đầu ra ngoài quan sát lũ tang thi, trong mắt chỉ có hứng thú, không có e ngại. Đây không phải là trạng thái mà những người bị giam giữ làm lương thực dự trữ nên có.
Không có ai phản bác lại đội trưởng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đội trưởng hơi ngây thơ, lạc quan quá mức rồi. Không sợ cũng có thể là đang ngụy trang, hoặc là căn bản không ý thức được bản thân đang ở tình cảnh nào.
“Tôi đồng ý với ý kiến của đội trưởng.” Cố Kinh Bạch tiên phong đứng về phía Chương Thiên.
Trước tiên, chưa nói đến việc Chương Thiên là nam chính trong một trò chơi nổi tiếng ở không gian mười chiều, có vận may và hào quang tuyệt đối của nhân vật chính, chỉ tính những ngày qua ở cạnh Chương Thiên, y biết Chương Thiên là người rất nhạy bén, không phải kiểu người chỉ đoán bừa, có lửa mà không có khói.
Chương Thiên kinh hỷ khi nhận được lời ủng hộ, cảm động vì được tin tưởng, vì vậy cũng trở nên tự tin hơn.
Sau đó, vì không muốn “Cố Bạch” – người ủng hộ mình mất mặt, Chương Thiên tiếp tục giải thích, “Mọi người không phát hiện ra sao? Mặc dù sự phân công công việc giữa các tang thi này khá giống trùng tộc trong mấy quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, chỉ có “ong thợ” và kẻ lãnh đạo, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng giết chóc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai hình thái có điểm khác nhau. Công việc của những “ong thợ” khác nhau, có con phụ trách bao vây đám người Trương Gia, có con phụ trách phòng ngự, trọng điểm là bọn chúng đang phòng ngự cái gì, nhìn phương hướng của chúng không phải là vị trí của Ung Kỳ.”
Nếu như âm mưu của tang thi là chống lại con người thì kẻ thù mà bọn chúng phải phòng thủ chắc chắn sẽ là mối nguy hại lớn nhất – Ung Kỳ, nhưng nhìn tình huống trước mắt không giống như vậy
Mà giống…
“Một cuộc chiến nội bộ đang xảy ra.” Trong tiểu đội có một cậu trai, trước tận thế có được học về nhân chủng học, nói ra một câu làm mọi người khϊế͙p͙ sợ, “Em khá chắc chắn bọn chúng không phải đang xung đột với con người, mọi người nhìn kỹ xem, bọn chúng nhìn giống như là đang xây dựng một thế lực mới để tấn công thế lực cũ, khá giống một cuộc chiến tranh giành quyền lực.”
Vua cũ đã chết, vua mới tìm cách xưng vương.
Tang thi gần như là đang dùng tốc độ nhân lên n lần mô phỏng lại quá trình phát triển văn minh của con người, từ chế độ nguyên thủy đến thiết lập chế độ nô ɭệ, thờ cúng vật tổ và đấu tranh bộ tộc.
Bước tiếp theo liệu có phải là xã hội phong kiến? Mọi người hãi hùng khϊế͙p͙ vía vì sự suy đoán lớn mật này.
Chương Thiên dứt khoát tỏ thái độ rằng chúng ta không nên tiếp đoán mò nữa, trước tiên phải thu thập chứng cứ, sau đó rồi tính đến chuyện khác sau. Nằm mơ giữa ban ngày không thể thoát khỏi tận thế.
Chương Thiên phụ trách dẫn đầu đội trinh sát, tách ra khỏi tiểu đội, từng người bắt đầu cẩn thận hành động riêng lẻ. Mặc dù theo nguyên tắc sinh tồn trong nhà ma, chia nhau ra tứ tán đồng nghĩa với việc đưa từng món đồ ăn tới miệng boss cuối nhưng muốn thu thập chứng cứ chỉ có thể tách ra hành động, không thể cả một đám dính lấy nhau được. Chỉ có cách này mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Cố Kinh Bạch và Giai Giai ở lại chỉ huy nhóm còn lại, theo dõi và xem xét tình hình chung.
Vốn dĩ có vài đội viên nói rằng không nên để Chương Thiên dùng thân lao vào nguy hiểm, anh ấy là đội trưởng, cần phải ở lại trấn giữ hậu phương, còn Cố Kinh Bạch lại đi ngược mong muốn chung của mọi người, để Chương Thiên đi mạo hiểm.
Lý do đương nhiên không phải là Cố Kinh Bạch muốn soán vị cướp ngôi, hoặc là cố ý hại chết Chương Thiên, mà là…
“Đến bây giờ mọi người vẫn chưa nhận ra vận may của đội trưởng nhà chúng ta cực kỳ tốt à?”
Dù cho gặp nhiệm vụ nguy hiểm cũng có thể chuyển nguy thành an, gặp cục diện yếu thế hầu như có thể tuyệt địa phản kϊƈɦ, gặp tuyệt cảnh không nhìn thấy con đường phía trước cũng chỉ có Chương Thiên mới đủ sức khai phá ra một con đường mới nhờ bàn tay vàng của nam chính.
Nghĩ lại chuyện ở Trấn Nam, nghĩ lại về dị năng hệ Lôi, nghĩ lại về máy làm sạch, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, hình như đúng là thế thật.
Để ai đi cũng không thể đạt được hiệu quả bằng Chương Thiên, điều này cũng là do Cố Kinh Bạch phân tích đúc kết ra trong quá trình tổ đội ở không gian mười chiều. Nhân vật chính luôn có một đặc quyền riêng biệt.
Một tiếng rưỡi sau…
Đúng như dự đoán, Chương Thiên đã mang về cho cả đội một bất ngờ lớn.
Nói một cách chính xác hơn, “điều bất ngờ” kia là một người, một người đội mũ bóng chày, mặc áo hoodie màu đen, nhìn như một thiếu niên. Lúc cậu ta và Chương Thiên cùng nhau quay về, tuy rằng giữa hai người không có hành động liếc mắt đưa tình hay là vừa đi vừa nói vừa cười nhưng vẫn có thể làm cho mọi người get được một chút ám muội trong đó.
Trong lòng Giai Giai cả kinh, gần như một phút đã hiểu, Chương Thiên lại chuẩn bị bắt đầu triển khai một mối quan hệ yêu đương kỳ quái rồi.
So với Giai Giai, Cố Kinh Bạch càng giật mình hơn, bởi vì từ ngũ quan tuấn tú của thiếu niên, y nhìn ra bóng dáng ba phần giống với Bạch Trường Doanh. Sau khi thiếu niên tự giới thiệu mình tên là Bạch Trường Sinh, y lập tức đã có đáp án.
“Cậu là em trai mất tích của Trường Doanh?” Bạch Trường Doanh đã từng nói, nguyên nhân khiến hắn rời núi chính là đi tìm em trai.
Bạch Trường Sinh kinh ngạc nhìn Cố Kinh Bạch, gật gật đầu: “Anh quen anh trai của tôi?”
Chương Thiên sững sờ tại chỗ —— còn chưa bắt đầu yêu đương đã phải thất tình. Ông trời có thù với tôi đúng không?!
Cố Kinh Bạch nhanh chóng hiểu ra dự định phần tiếp theo của “Kế hoạch Z” dựa vào chuyện cũ giữa Chương Thiên và Bạch Trường Doanh. Lại có thêm một đoạn tình cảm cẩu huyết kinh thiên động địa, đầu tiên là nhất kiến chung tình trong khi không biết rõ về nhau, sau đó là quen nhau và yêu nhau, cuối cùng vạch trần bí mật động trời Bạch Trường Sinh là người em trai của Bạch Trường Doanh đã chết, bắt đầu một màn ngược luyến tình thâm.
96,69% là sẽ có một màn đuổi bắt giữa trời mưa to đau thấu tim gan, “em không nghe em không nghe em không nghe, anh coi em là thế thân của anh trai em!”. Thần cẩu huyết online.
Giai Giai vừa nghe xong câu kia lại yên tâm, yên lặng vỗ vỗ vai Chương Thiên, chúng tôi hiểu mà.
Chương Thiên: … Tôi chỉ muốn có một tình yêu chân thật lâu bền, tại sao lại khó như vậy?!
Có Bạch Trường Doanh làm đề tài chung, skill máy hát của Bạch Trường Sinh nhanh chóng được mở ra, rất nhiều điều không biết nên mở miệng nói như thế nào cũng được giải quyết dễ dàng, độ tín nhiệm của song phương tăng vọt một đường thẳng tắp như phóng tên lửa.
Cố Kinh Bạch đã hiểu, lần này nhờ số mệnh của nhân vật chính Chương Thiên, trong khi mọi người đang không hiểu có chuyện gì xảy ra giữa đám sương mù thì Chương Thiên tìm được một người có thể thuật lại toàn bộ chân tướng. Tuy rằng Bạch Trường Sinh chỉ nói là mình gặp xui xẻo nhưng lại giúp Cố Kinh Bạch vẽ ra được toàn bộ cục diện của Đông Hải.
Đông Hải quả thật có vấn đề, đã từng.
Trước mạt thế, nơi này đã là trạm gác đầu tiên của các thế lực ngoại xâm. Vì phần lớn nhất của thiên thạch rơi ở Trung Quốc nên sau khi đàm phán, một số nhà khoa học nước ngoài được cấp quyền tới Trung Quốc để làm nghiên cứu.
Nhưng lòng tham luôn không đáy, có một vài quốc gia cảm thấy như thế vẫn còn chưa đủ, bọn họ muốn có quyền chủ đạo, thậm chí còn muốn lấy được toàn bộ thành quả nghiên cứu. Bọn họ đánh cắp những mã gen ngoài hành tinh, rồi lại không thể bảo quản cẩn thận, chuyện này đã dẫn đến diễn biến “con người không phải là cá thể cô độc trêи Trái Đất” tiếp theo, chiếc hộp Pandora đã được mở ra.
Gen của người ngoài hành tinh sinh sôi nảy nở nhờ những thí nghiệm cấy ghép và sinh sản của con người, gây ra thảm họa mạt thế.
Cái gọi là virus ngoài hành tinh thực chất chính là một cuộc xâm lược về mặt sinh học của người ngoài hành tinh.
Lúc đó, cân nhắc đến vấn đề bảo mật nên địa điểm nghiên cứu thiên thạch chính của quốc nội không đặt ở gần Vị Thủy – nơi phát hiện mảnh thiên thạch đầu tiên, mà trống đánh xuôi kèn thổi ngược đặt ở Trấn Nam, gần phòng thí nghiệm của Lâm Thư.
Các thế lực thù địch tràn đến Trấn Nam với mục đích đánh cắp “kho báu”, nhưng chưa ra được khỏi biên giới thì đã thành tội nhân của lịch sử.
Đây cũng chính là điều được “Kế hoạch Z” hé lộ ở phần 1, thảm họa mạt thế vừa là thiên tai, vừa là nhân họa.
Sau khi virus tang thi bị rò rỉ, Trấn Nam là nơi gánh chịu thảm họa đầu tiên, đồng thời cũng diễn ra cuộc “vượt ngục” thần kỳ của “Cố Bạch” và Giai Giai, tạo nên một kỷ lục toàn bộ đều sống sót. Kể từ đó không còn ở nơi nào, không còn bất kỳ một thế lực nào có thể tái hiện lại cuộc đào thoát như sách giáo khoa của người Trấn Nam nữa.
Là một nơi không may bị xâm nhập đầu tiên, thành phố Đông Hải là nơi đặt sở nghiên cứu bí mật, tuy rằng gen không được đưa tới kịp thời nhưng bọn họ vẫn lợi dụng một vài tài liệu về tang thi để làm nghiên cứu.
Những nghiên cứu viên ở đây cũng điên cuồng chẳng khác gì Lâm Thư, nhưng phương hướng nghiên cứu lại không giống nhau.
Lâm Thư cho rằng tất cả những loài không phải con người đều đáng chết.
Bên phía Đông Hải lại tôn thờ người ngoài hành tinh một cách kỳ lạ, chuyên tâm vào việc nghiên cứu tiến hóa tang thi, thay thế con người, trở thành một chủng tộc mới ưu tú hơn. Nói trắng ra những “con người mới” chính là tang thi.
Lúc mạt thế ập đến Bạch Trường Sinh đang ở Đông Hải, vì cứu người mà để lộ giá trị vũ lực vượt xa người thường của bản thân, hấp dẫn ánh nhìn của những tên điên kia, sau đó cậu ta bí mật bị bắt giữ, rồi trở thành “chuột bạch” của rất nhiều thí nghiệm vô nhân đạo. Nhưng có lẽ Bạch Trường Sinh có sức mạnh của một võ sĩ, cậu không bị biến thành tang thi, vẫn ngoan cường sống tiếp.
“Ở trong khu lăng mộ của trưởng công chúa, Lâm Thư từng nói gã đã gặp qua “Tang Thi Vương”, nếu như tôi đoán không lầm, gã đã nhìn thấy, hoặc nói đúng hơn là tình cờ được biết đến những “con người mới” của bên phía Đông Hải này.”
Phần một là của nhân vật phản diện loài người tối cao, phần hai của nhân vật phản diện tang thi tối cao, đều rất cực đoan và phù hợp với bối cảnh của game.
Bạch Trường Sinh cúi đầu, thần sắc âm u không rõ, không biết là đang nhớ lại ký ức khó chịu gì, một hồi lâu sau mới hắng giọng nói tiếp: “Đúng, bọn họ muốn tạo ra một thứ gọi là “Tang Thi Vương”, thứ này dùng để chỉ huy toàn bộ tang thi, tôi không bị biến thành tang thi nhưng tôi bị ép trở thành tang thi vương bù nhìn….”
“May mà bây giờ đã khác rồi. Những kẻ làm thí nghiệm lên con người kia nhất định sẽ gặp báo ứng!” Vị đại nhân này khoác một thân ánh sáng chính nghĩa, có vẻ cục diện đã thay đổi.
“May mà?” Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng nhận ra Bạch Trường Sinh có gì đó không đúng, nhờ phúc của Chương Thiên, vận khí yêu đương kỳ lạ kia gần như có tác dụng làm mũi tên chỉ đường, biểu hiện khá rõ ràng, người mà Chương Thiên yêu, hoặc là chết vì hắn, hoặc là tiếp cận có mục đích. Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh này rất phù hợp với khí chất của vế sau: “Là Tang Thi Vương chân chính sao? Cậu đang làm việc cho Tang Thi Vương?”
Trong game, cái bug hình người Tang Thi Vương lẽ ra nên chết ở ngay phần một, bị nam chính Chương Thiên thủ tiêu.
Nhưng tình huống bây giờ là, Cố Kinh Bạch vừa vặn được “sinh ra” ở Hồng Hoang Nhất Hào Viện, tiện tay dùng một ngọn lửa đốt trụi đại bản doanh của Tang Thi Vương. Nếu như Tang Thi Vương may mắn không chết, vậy đương nhiên gã phải tìm kiếm một lãnh địa mới.
Đông Hải chính là một lựa chọn không tồi.
Cố Kinh Bạch cảm thấy từng chiếc vòng như đang dần dần lồng vào nhau, tạo thành một sợi dây xích cực kỳ logic. Mặc dù y đã dùng chiến thuật nhổ cỏ tận gốc nhưng vị Tang Thi Vương kia cũng không hề kém cạnh, có bản lĩnh chạy thoát được khỏi biển lửa, cũng đánh bại được thế lực vốn có ở Đông Hải, xây dựng lên một trật tự xã hội tang thi mới. Lý thuyết thống trị của Tang Thi Vương có lẽ cũng đã thay đổi, ít nhất là đối với người bị hành hạ như Bạch Trường Sinh, có thể nhìn thấy rõ ràng là cậu ta có hảo cảm với vị Tang Thi Vương đại nhân anh minh sáng suốt kia.
Điều này không tốt chút nào…
Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh quen nhau chưa được bao lâu nhưng nhờ chí lớn gặp nhau mà nhanh chóng trở thành bạn tốt, Cố Kinh Bạch không thể ngồi im nhìn anh bạn nhỏ của nhà bạn mình bị tẩy não như vậy được, nhất định phải mang Bạch Trường Sinh về nhà, sau đó tiến hành tẩy não lại!
“Tại sao cậu lại muốn giúp chúng tôi?” Cố Kinh Bạch không muốn đánh rắn động cỏ, bất động thanh sắc, trêи mặt không có biểu cảm gì, trong lòng đã lên kế hoạch nói hươu nói vượn lung lạc ý chí của anh bạn nhỏ.
Bạch Trường Sinh nhận ra mình đã bị bại lộ, không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa, “Bởi vì mọi người là người ngoài, không thuộc về nơi này, tôi hi vọng mọi người mau chóng rời khỏi đây!”
Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh được anh trai dạy dỗ rất tốt, điều đầu tiên mà cậu nhóc nghĩ tới khi cần giải quyết vấn đề không phải là giết người, nhưng lại ngây thơ không muốn người khác phá vỡ sự yên bình của mình, chỉ muốn họ rời đi.
“Mau mang đám người Trương Gia đi đi, nơi này không hoan nghênh các vị!”
“Vậy còn anh của cậu…”
“Tôi sẽ không đi cùng mọi người chỉ vì anh tôi.” Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh bĩu môi.
Cố Kinh Bạch thở dài. Y hiểu rõ đây là đặc điểm sinh lý của lứa tuổi này, bọn họ vẫn chưa thực sự trưởng thành, dù cho sinh lý đã phát triển nhưng tâm lý vẫn chưa thể dùng đôi mắt của người lớn để đánh giá thế giới. Nói đơn giản là bọn họ vẫn chỉ có thể nhìn thấy chính mình, chỉ muốn vì tình yêu mà thề chết thề sống.
Cố Kinh Bạch nhìn Chương Thiên đang mờ mịt đứng bên cạnh, xem ra theo kế hoạch của game thì Chương Thiên sẽ dùng tình yêu để thay đổi dòng suy nghĩ của anh bạn nhỏ, sau đó mới nói sang những chuyện khác.
Nhưng mà hiện tại chẳng còn tia lửa ái tình nào cả…
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Nè, mấy người rốt cuộc có muốn cứu người hay không?” Bạch Trường Sinh thiếu nhẫn nại, chờ đến nóng nảy bực bội, “Nếu như còn tiếp tục lề mề, cẩn thận tôi báo lên Tang Thi Vương đại nhân, tới lúc đó tất cả các người sẽ bị bắt hết!”
Cố Kinh Bạch chỉ có thể đi một bước tính một bước, cứu người trước đã rồi tính tiếp.
Được anh bạn nhỏ trợ giúp, bọn họ dễ dàng cứu được đám người Trương Gia đang bị nhốt ra, thậm chí còn không làm ảnh hưởng đến bất kỳ tang thi nào. Hành động thuận lợi đến mức khó mà tin nổi, như thể vẫn còn có ai đó đằng sau giúp họ cứu Trương Gia.
Sự thật…
Quả đúng là như vậy.
Lục Chỉ – người đã biết rõ bản thân chính là Tang Thi Vương, đang đứng cùng với An Kỳ nhìn Bạch Trường Sinh đưa nhóm người Cố Kinh Bạch hữu kinh vô hiểm rời khỏi thành phố Đông Hải.
Hắn ngồi trêи ngai vàng, bày mưu tính kế.
Ngai vàng này là của mấy người ngoại quốc sùng bái tang thi trước đây làm ra cho hoàng đế giả ngồi.
“Chúng ta thật sự phải sống chung hòa bình với con người sao?” Bác sĩ An Kỳ xác nhận lại một lần nữa với ông chủ của mình.
Bác sĩ An Kỳ đã sớm không còn là con người, mà là một tang thi hoàn chỉnh từ đầu đến chân. Cô vì dị năng đặc thù của mình nên mới có năng lực thành thạo điêu luyện trà trộn vào cộng đồng con người. Điều này cũng chính là nguyên nhân thực sự khiến cô phải chia tay với Chương Thiên, lúc đó cô bắt đầu xảy ra hiện tượng biến dị, có thể giấu được người ngoài chứ không giấu được người thân cận nhất, cô chỉ có thể chia tay với Chương Thiên.
Dị năng của bác sĩ An Kỳ không giống như những gì khu an toàn Ung Kỳ biết, không phải chữa lành, đương nhiên cũng không phải làm sạch, mà là chuyển đổi.
An Kỳ có thể chuyển virus tang thi trêи người dị năng giả sang cơ thể mình, trong lúc vô tình cô đã triệt để biến thành tang thi. Mà loại chuyển đổi này rất đỗi yên bình, chẳng khác nào luộc ếch trong nồi, trong lúc cô đang hết lòng chữa bệnh cứu người thì bản thân đã biến thành một còn quái vật gớm ghiếc trong miệng bọn họ.
Thời khắc An Kỳ phát hiện ra thì tất cả đều đã muộn, và việc tiếp tục bị tang thi hóa là không thể cứu vãn, cô là trường hợp duy nhất bị biến từ người thành tang thi mà không có sự tiếp xúc trực tiếp nào.
Điều này giúp An Kỳ không bị ai ở trong căn cứ nhìn ra đầu mối, đồng thời cũng khiến cô mắc kẹt trong khu an toàn mãi mãi, vì chỉ cần đi ngang qua cánh cửa quét cô nhất định sẽ bị phát hiện.
Vì vậy không phải người Ung Kỳ không muốn để An Kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ mà là cô không đi được, nếu may mắn đi ra được thì cũng không thể quay lại được nữa.
Cơ hội ra ngoài duy nhất của An Kỳ chính là lúc bí mật đi ra ngoài “đón” vật thí nghiệm tang thi, mượn tang thi trong xe che giấu bí mật của mình, cũng giúp mọi người không nghĩ lung tung về việc cô không dám đi ra ngoài. Khi nhìn thấy “người yêu” của “Cố Bạch” chính là ông chủ công ty nhà mình, An Kỳ cũng bị giật mình, cố gắng kiềm chế lắm mới không thốt ra lời nào lung tung.
Sau đó…
Mới có cục diện bây giờ.
Ông chủ của mình, trước đây là ông trùm trong ngành kinh doanh điện tử, bây giờ lại là Tang Thi Vương, thượng đế luôn đối xử rất ưu ái với một số người. Dù đã từng tiếp xúc với Chương Thiên – một người rất may mắn, An Kỳ vẫn cảm thấy cực kỳ ghen tỵ!
Tên cô không phải là An Kỳ mà phải là Chanh Chua mới đúng!
Lúc chưa gặp lại Lục Chỉ, kế hoạch của An Kỳ là làm cho tất cả tang thi biến thành sinh vật có trí khôn, sau đó thống trị con người, thống trị địa cầu. Dưới sự lãnh đạo của An Kỳ, nghiên cứu chủ chốt dưới lớp vỏ “biến tang thi thành người” thực ra là trí tuệ hóa tang thi.
Tuy nhiên, sau khi biết ông chủ của mình có năng lực điều khiển tang thi
thì An Kỳ – nhân vật phản diện chưa kịp phát triển hoàn thiện đã phải rút lui về tuyến sau, tiếp tục làm đặc trợ cho ông chủ.
Sếp lớn hình như không đồng ý với kế hoạch thống trị con người của cô, cô rất lo lắng.
Lục Chỉ cũng rất sầu, cảm thấy đầu óc An Kỳ có vẻ không tốt lắm, thuộc hạ kiểu này không biết có dùng được lâu dài không, “Tại sao lại phải trí tuệ hóa cho tang thi? Làm cho tất cả con người trêи thế giới này biến thành tang thi không phải là được rồi à?”
“!!!” Đúng nha!
“Vậy tại sao ngài lại ngầm đồng ý cho Bạch Trường Sinh thả đám người Trương Gia?”
“Tôi đương nhiên có kế hoạch của riêng mình.” Lục Chỉ mệt mỏi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục chôn mình ở nhà không ra ngoài xã giao kiểu gì cũng biến thành người ngốc như thế kia. Kế ngựa gỗ thành Troy, chưa nghe qua à?
An Kỳ: Ông chủ chết tiệt quả nhiên vẫn là ông chủ chết tiệt! Thiệt thòi cho tôi còn từng chân thành đứng vào hàng ngũ Lục Cố CP!
“Tôi không có ý định lợi dụng Cố Bạch, cũng vĩnh viễn không bao giờ làm tổn thương cậu ấy.” Lục Chỉ cau mày.
Bên ngoài An Kỳ liên tục gật đầu, ông chủ anh minh, ông chủ nói cái gì cũng đúng, còn nội tâm thì… chỉ còn lại câu “a, đàn ông”, điên cuồng phun tào.
*** Hết chương 25
Kế ngựa gỗ thành Troy, gắn liền với cuộc chiến thành Troy trong thần thoại Hy Lạp, truyền thuyết này quá nổi tiếng rồi nhỉ? Đại khái là quân Hy Lạp nhét người vào trong ngựa gỗ và giả rút quân, quân Troy chủ quan đưa ngựa gỗ vào thành vì nghĩ đó là quà tặng cầu hòa của quân Hy Lạp, ban đêm trong lúc quân Troy ăn mừng chiến thắng thì gián điệp chui ra khỏi ngựa, phá cổng thành để đại quân xông vào, thành Troy bị hạ sau 10 năm chiến tranh đằng đẵng. Các bạn search thêm thông tin trêи google nếu muốn biết đầy đủ hơn về cuộc chiến này nhé.
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Giai Giai cảm thấy những lời “Cố Bạch” nói chẳng khác nào lời sấm truyền vậy. Ngày đó “Cố Bạch” nói bọn họ phải kiên trì sống tiếp, bên ngoài còn có người đang đợi bọn họ, cuối cùng toàn bộ đều sống sót thoát ra. Bây giờ “Cố Bạch” nói nhất định chúng ta sẽ nhìn thấy hi vọng, nắm giữ một tương lai tốt đẹp hơn, bọn họ thật sự gặp được một điều chấn động giữa thành phố Đông Hải quỷ dị này.
Tiểu đội Z như được ai đó chăm sóc suốt dọc đường, được vận mệnh chỉ dẫn, tìm được đội phó Trương Gia vẫn còn sống.
Không chỉ có một mình đội phó Trương không sao, toàn bộ tiểu đội tiếp viện và tiểu đội xin tiếp viện đều vẫn còn sống, toàn bộ đội viên may mắn sống sót, cũng không ai bị thương.
Bọn họ chỉ là… bị mắc bẫy.
Một đống tang thi bao vây xung quanh tòa nhà, chỉ cần người bên trong không có ý định thoát ra thì bọn chúng cũng không chủ động công kϊƈɦ, chỉ đi xung quanh chảy nước miếng thèm thuồng, phát ra tiếng gào gừ trong cổ họng. Hình ảnh này hoàn toàn không có hiệu quả dọa người, thậm chí còn có một loại cảm giác oan ức nhàn nhạt, chính là kiểu oán khí “muốn ăn lắm nhưng ông chủ không cho phép”.
Chương Thiên, Cố Kinh Bạch và mọi người bàn nhau nên trực tiếp xông lên hay là quan sát tình hình trước đã.
Cũng may là bọn họ không tùy tiện hành động, sau khi quan sát một lúc thì phát hiện, những tang thi này đã xuất hiện kiểu hành vi được xã hội hóa, hoặc ít nhất là đã có chế độ phân chia giai cấp. Một vài con tang thi rõ ràng đã khôi phục trí thông minh, thống trị đám tang thi chưa có trí thông minh còn lại, bọn chúng phân công công việc, thống nhất kế hoạch, hào khí ngút trời muốn chung tay dựng lên một trật tự thế giới mới.
Nếu tiếp tục phát triển, nghiễm nhiên sẽ trở thành một vương quốc nhỏ.
Trong đội có một cô gái phụ trách ghi chép lại những hành động khi ra ngoài nhiệm vụ, cô bị những hình ảnh trêи camera làm cho choáng ngợp, cảm thấy chỗ nào cũng cần phải ghi lại, chỗ nào cũng là trọng điểm cần nghiên cứu, thậm chí mơ hồ không phân biệt được nào cái nào quan trọng hơn cái nào, hận không thể ghi hết lại mỗi phút mỗi giây trôi qua.
“Video mang về lần này nhất định sẽ làm cho nhân dân cả nước sợ hãi rớt cằm.”
“Chỉ là một lần Hắc Nguyệt tiến hóa đã khủng bố như vậy, nếu lại tiến hóa thêm lần nữa thì tang thi và con người đâu còn khác nhau ở chỗ nào.”
“Bọn họ nhốt đội phó lại đến cùng là muốn làm gì vậy? Phát triển hình thức chăn nuôi công nghiệp?”
Một câu này đã khiến mọi người nhận ra vấn đề cốt lõi, rõ ràng đang là giữa hè nhưng lại có một loại cảm giác đang đứng giữa Nam cực, hoặc là không rét mà run.
Nhưng Chương Thiên lại đưa ra một ý kiến khác: “Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Nhìn biểu cảm của đám Trương Gia ở bên trong không thấy sợ hãi gì mấy.” Đám Trương Gia tuy bị vây trong tòa nhà nhưng thỉnh thoảng vẫn có bóng người đi ngang qua cửa sổ, thậm chí còn có người lớn mật mở cửa sổ thò đầu ra ngoài quan sát lũ tang thi, trong mắt chỉ có hứng thú, không có e ngại. Đây không phải là trạng thái mà những người bị giam giữ làm lương thực dự trữ nên có.
Không có ai phản bác lại đội trưởng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đội trưởng hơi ngây thơ, lạc quan quá mức rồi. Không sợ cũng có thể là đang ngụy trang, hoặc là căn bản không ý thức được bản thân đang ở tình cảnh nào.
“Tôi đồng ý với ý kiến của đội trưởng.” Cố Kinh Bạch tiên phong đứng về phía Chương Thiên.
Trước tiên, chưa nói đến việc Chương Thiên là nam chính trong một trò chơi nổi tiếng ở không gian mười chiều, có vận may và hào quang tuyệt đối của nhân vật chính, chỉ tính những ngày qua ở cạnh Chương Thiên, y biết Chương Thiên là người rất nhạy bén, không phải kiểu người chỉ đoán bừa, có lửa mà không có khói.
Chương Thiên kinh hỷ khi nhận được lời ủng hộ, cảm động vì được tin tưởng, vì vậy cũng trở nên tự tin hơn.
Sau đó, vì không muốn “Cố Bạch” – người ủng hộ mình mất mặt, Chương Thiên tiếp tục giải thích, “Mọi người không phát hiện ra sao? Mặc dù sự phân công công việc giữa các tang thi này khá giống trùng tộc trong mấy quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, chỉ có “ong thợ” và kẻ lãnh đạo, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng giết chóc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai hình thái có điểm khác nhau. Công việc của những “ong thợ” khác nhau, có con phụ trách bao vây đám người Trương Gia, có con phụ trách phòng ngự, trọng điểm là bọn chúng đang phòng ngự cái gì, nhìn phương hướng của chúng không phải là vị trí của Ung Kỳ.”
Nếu như âm mưu của tang thi là chống lại con người thì kẻ thù mà bọn chúng phải phòng thủ chắc chắn sẽ là mối nguy hại lớn nhất – Ung Kỳ, nhưng nhìn tình huống trước mắt không giống như vậy
Mà giống…
“Một cuộc chiến nội bộ đang xảy ra.” Trong tiểu đội có một cậu trai, trước tận thế có được học về nhân chủng học, nói ra một câu làm mọi người khϊế͙p͙ sợ, “Em khá chắc chắn bọn chúng không phải đang xung đột với con người, mọi người nhìn kỹ xem, bọn chúng nhìn giống như là đang xây dựng một thế lực mới để tấn công thế lực cũ, khá giống một cuộc chiến tranh giành quyền lực.”
Vua cũ đã chết, vua mới tìm cách xưng vương.
Tang thi gần như là đang dùng tốc độ nhân lên n lần mô phỏng lại quá trình phát triển văn minh của con người, từ chế độ nguyên thủy đến thiết lập chế độ nô ɭệ, thờ cúng vật tổ và đấu tranh bộ tộc.
Bước tiếp theo liệu có phải là xã hội phong kiến? Mọi người hãi hùng khϊế͙p͙ vía vì sự suy đoán lớn mật này.
Chương Thiên dứt khoát tỏ thái độ rằng chúng ta không nên tiếp đoán mò nữa, trước tiên phải thu thập chứng cứ, sau đó rồi tính đến chuyện khác sau. Nằm mơ giữa ban ngày không thể thoát khỏi tận thế.
Chương Thiên phụ trách dẫn đầu đội trinh sát, tách ra khỏi tiểu đội, từng người bắt đầu cẩn thận hành động riêng lẻ. Mặc dù theo nguyên tắc sinh tồn trong nhà ma, chia nhau ra tứ tán đồng nghĩa với việc đưa từng món đồ ăn tới miệng boss cuối nhưng muốn thu thập chứng cứ chỉ có thể tách ra hành động, không thể cả một đám dính lấy nhau được. Chỉ có cách này mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Cố Kinh Bạch và Giai Giai ở lại chỉ huy nhóm còn lại, theo dõi và xem xét tình hình chung.
Vốn dĩ có vài đội viên nói rằng không nên để Chương Thiên dùng thân lao vào nguy hiểm, anh ấy là đội trưởng, cần phải ở lại trấn giữ hậu phương, còn Cố Kinh Bạch lại đi ngược mong muốn chung của mọi người, để Chương Thiên đi mạo hiểm.
Lý do đương nhiên không phải là Cố Kinh Bạch muốn soán vị cướp ngôi, hoặc là cố ý hại chết Chương Thiên, mà là…
“Đến bây giờ mọi người vẫn chưa nhận ra vận may của đội trưởng nhà chúng ta cực kỳ tốt à?”
Dù cho gặp nhiệm vụ nguy hiểm cũng có thể chuyển nguy thành an, gặp cục diện yếu thế hầu như có thể tuyệt địa phản kϊƈɦ, gặp tuyệt cảnh không nhìn thấy con đường phía trước cũng chỉ có Chương Thiên mới đủ sức khai phá ra một con đường mới nhờ bàn tay vàng của nam chính.
Nghĩ lại chuyện ở Trấn Nam, nghĩ lại về dị năng hệ Lôi, nghĩ lại về máy làm sạch, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, hình như đúng là thế thật.
Để ai đi cũng không thể đạt được hiệu quả bằng Chương Thiên, điều này cũng là do Cố Kinh Bạch phân tích đúc kết ra trong quá trình tổ đội ở không gian mười chiều. Nhân vật chính luôn có một đặc quyền riêng biệt.
Một tiếng rưỡi sau…
Đúng như dự đoán, Chương Thiên đã mang về cho cả đội một bất ngờ lớn.
Nói một cách chính xác hơn, “điều bất ngờ” kia là một người, một người đội mũ bóng chày, mặc áo hoodie màu đen, nhìn như một thiếu niên. Lúc cậu ta và Chương Thiên cùng nhau quay về, tuy rằng giữa hai người không có hành động liếc mắt đưa tình hay là vừa đi vừa nói vừa cười nhưng vẫn có thể làm cho mọi người get được một chút ám muội trong đó.
Trong lòng Giai Giai cả kinh, gần như một phút đã hiểu, Chương Thiên lại chuẩn bị bắt đầu triển khai một mối quan hệ yêu đương kỳ quái rồi.
So với Giai Giai, Cố Kinh Bạch càng giật mình hơn, bởi vì từ ngũ quan tuấn tú của thiếu niên, y nhìn ra bóng dáng ba phần giống với Bạch Trường Doanh. Sau khi thiếu niên tự giới thiệu mình tên là Bạch Trường Sinh, y lập tức đã có đáp án.
“Cậu là em trai mất tích của Trường Doanh?” Bạch Trường Doanh đã từng nói, nguyên nhân khiến hắn rời núi chính là đi tìm em trai.
Bạch Trường Sinh kinh ngạc nhìn Cố Kinh Bạch, gật gật đầu: “Anh quen anh trai của tôi?”
Chương Thiên sững sờ tại chỗ —— còn chưa bắt đầu yêu đương đã phải thất tình. Ông trời có thù với tôi đúng không?!
Cố Kinh Bạch nhanh chóng hiểu ra dự định phần tiếp theo của “Kế hoạch Z” dựa vào chuyện cũ giữa Chương Thiên và Bạch Trường Doanh. Lại có thêm một đoạn tình cảm cẩu huyết kinh thiên động địa, đầu tiên là nhất kiến chung tình trong khi không biết rõ về nhau, sau đó là quen nhau và yêu nhau, cuối cùng vạch trần bí mật động trời Bạch Trường Sinh là người em trai của Bạch Trường Doanh đã chết, bắt đầu một màn ngược luyến tình thâm.
96,69% là sẽ có một màn đuổi bắt giữa trời mưa to đau thấu tim gan, “em không nghe em không nghe em không nghe, anh coi em là thế thân của anh trai em!”. Thần cẩu huyết online.
Giai Giai vừa nghe xong câu kia lại yên tâm, yên lặng vỗ vỗ vai Chương Thiên, chúng tôi hiểu mà.
Chương Thiên: … Tôi chỉ muốn có một tình yêu chân thật lâu bền, tại sao lại khó như vậy?!
Có Bạch Trường Doanh làm đề tài chung, skill máy hát của Bạch Trường Sinh nhanh chóng được mở ra, rất nhiều điều không biết nên mở miệng nói như thế nào cũng được giải quyết dễ dàng, độ tín nhiệm của song phương tăng vọt một đường thẳng tắp như phóng tên lửa.
Cố Kinh Bạch đã hiểu, lần này nhờ số mệnh của nhân vật chính Chương Thiên, trong khi mọi người đang không hiểu có chuyện gì xảy ra giữa đám sương mù thì Chương Thiên tìm được một người có thể thuật lại toàn bộ chân tướng. Tuy rằng Bạch Trường Sinh chỉ nói là mình gặp xui xẻo nhưng lại giúp Cố Kinh Bạch vẽ ra được toàn bộ cục diện của Đông Hải.
Đông Hải quả thật có vấn đề, đã từng.
Trước mạt thế, nơi này đã là trạm gác đầu tiên của các thế lực ngoại xâm. Vì phần lớn nhất của thiên thạch rơi ở Trung Quốc nên sau khi đàm phán, một số nhà khoa học nước ngoài được cấp quyền tới Trung Quốc để làm nghiên cứu.
Nhưng lòng tham luôn không đáy, có một vài quốc gia cảm thấy như thế vẫn còn chưa đủ, bọn họ muốn có quyền chủ đạo, thậm chí còn muốn lấy được toàn bộ thành quả nghiên cứu. Bọn họ đánh cắp những mã gen ngoài hành tinh, rồi lại không thể bảo quản cẩn thận, chuyện này đã dẫn đến diễn biến “con người không phải là cá thể cô độc trêи Trái Đất” tiếp theo, chiếc hộp Pandora đã được mở ra.
Gen của người ngoài hành tinh sinh sôi nảy nở nhờ những thí nghiệm cấy ghép và sinh sản của con người, gây ra thảm họa mạt thế.
Cái gọi là virus ngoài hành tinh thực chất chính là một cuộc xâm lược về mặt sinh học của người ngoài hành tinh.
Lúc đó, cân nhắc đến vấn đề bảo mật nên địa điểm nghiên cứu thiên thạch chính của quốc nội không đặt ở gần Vị Thủy – nơi phát hiện mảnh thiên thạch đầu tiên, mà trống đánh xuôi kèn thổi ngược đặt ở Trấn Nam, gần phòng thí nghiệm của Lâm Thư.
Các thế lực thù địch tràn đến Trấn Nam với mục đích đánh cắp “kho báu”, nhưng chưa ra được khỏi biên giới thì đã thành tội nhân của lịch sử.
Đây cũng chính là điều được “Kế hoạch Z” hé lộ ở phần 1, thảm họa mạt thế vừa là thiên tai, vừa là nhân họa.
Sau khi virus tang thi bị rò rỉ, Trấn Nam là nơi gánh chịu thảm họa đầu tiên, đồng thời cũng diễn ra cuộc “vượt ngục” thần kỳ của “Cố Bạch” và Giai Giai, tạo nên một kỷ lục toàn bộ đều sống sót. Kể từ đó không còn ở nơi nào, không còn bất kỳ một thế lực nào có thể tái hiện lại cuộc đào thoát như sách giáo khoa của người Trấn Nam nữa.
Là một nơi không may bị xâm nhập đầu tiên, thành phố Đông Hải là nơi đặt sở nghiên cứu bí mật, tuy rằng gen không được đưa tới kịp thời nhưng bọn họ vẫn lợi dụng một vài tài liệu về tang thi để làm nghiên cứu.
Những nghiên cứu viên ở đây cũng điên cuồng chẳng khác gì Lâm Thư, nhưng phương hướng nghiên cứu lại không giống nhau.
Lâm Thư cho rằng tất cả những loài không phải con người đều đáng chết.
Bên phía Đông Hải lại tôn thờ người ngoài hành tinh một cách kỳ lạ, chuyên tâm vào việc nghiên cứu tiến hóa tang thi, thay thế con người, trở thành một chủng tộc mới ưu tú hơn. Nói trắng ra những “con người mới” chính là tang thi.
Lúc mạt thế ập đến Bạch Trường Sinh đang ở Đông Hải, vì cứu người mà để lộ giá trị vũ lực vượt xa người thường của bản thân, hấp dẫn ánh nhìn của những tên điên kia, sau đó cậu ta bí mật bị bắt giữ, rồi trở thành “chuột bạch” của rất nhiều thí nghiệm vô nhân đạo. Nhưng có lẽ Bạch Trường Sinh có sức mạnh của một võ sĩ, cậu không bị biến thành tang thi, vẫn ngoan cường sống tiếp.
“Ở trong khu lăng mộ của trưởng công chúa, Lâm Thư từng nói gã đã gặp qua “Tang Thi Vương”, nếu như tôi đoán không lầm, gã đã nhìn thấy, hoặc nói đúng hơn là tình cờ được biết đến những “con người mới” của bên phía Đông Hải này.”
Phần một là của nhân vật phản diện loài người tối cao, phần hai của nhân vật phản diện tang thi tối cao, đều rất cực đoan và phù hợp với bối cảnh của game.
Bạch Trường Sinh cúi đầu, thần sắc âm u không rõ, không biết là đang nhớ lại ký ức khó chịu gì, một hồi lâu sau mới hắng giọng nói tiếp: “Đúng, bọn họ muốn tạo ra một thứ gọi là “Tang Thi Vương”, thứ này dùng để chỉ huy toàn bộ tang thi, tôi không bị biến thành tang thi nhưng tôi bị ép trở thành tang thi vương bù nhìn….”
“May mà bây giờ đã khác rồi. Những kẻ làm thí nghiệm lên con người kia nhất định sẽ gặp báo ứng!” Vị đại nhân này khoác một thân ánh sáng chính nghĩa, có vẻ cục diện đã thay đổi.
“May mà?” Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng nhận ra Bạch Trường Sinh có gì đó không đúng, nhờ phúc của Chương Thiên, vận khí yêu đương kỳ lạ kia gần như có tác dụng làm mũi tên chỉ đường, biểu hiện khá rõ ràng, người mà Chương Thiên yêu, hoặc là chết vì hắn, hoặc là tiếp cận có mục đích. Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh này rất phù hợp với khí chất của vế sau: “Là Tang Thi Vương chân chính sao? Cậu đang làm việc cho Tang Thi Vương?”
Trong game, cái bug hình người Tang Thi Vương lẽ ra nên chết ở ngay phần một, bị nam chính Chương Thiên thủ tiêu.
Nhưng tình huống bây giờ là, Cố Kinh Bạch vừa vặn được “sinh ra” ở Hồng Hoang Nhất Hào Viện, tiện tay dùng một ngọn lửa đốt trụi đại bản doanh của Tang Thi Vương. Nếu như Tang Thi Vương may mắn không chết, vậy đương nhiên gã phải tìm kiếm một lãnh địa mới.
Đông Hải chính là một lựa chọn không tồi.
Cố Kinh Bạch cảm thấy từng chiếc vòng như đang dần dần lồng vào nhau, tạo thành một sợi dây xích cực kỳ logic. Mặc dù y đã dùng chiến thuật nhổ cỏ tận gốc nhưng vị Tang Thi Vương kia cũng không hề kém cạnh, có bản lĩnh chạy thoát được khỏi biển lửa, cũng đánh bại được thế lực vốn có ở Đông Hải, xây dựng lên một trật tự xã hội tang thi mới. Lý thuyết thống trị của Tang Thi Vương có lẽ cũng đã thay đổi, ít nhất là đối với người bị hành hạ như Bạch Trường Sinh, có thể nhìn thấy rõ ràng là cậu ta có hảo cảm với vị Tang Thi Vương đại nhân anh minh sáng suốt kia.
Điều này không tốt chút nào…
Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh quen nhau chưa được bao lâu nhưng nhờ chí lớn gặp nhau mà nhanh chóng trở thành bạn tốt, Cố Kinh Bạch không thể ngồi im nhìn anh bạn nhỏ của nhà bạn mình bị tẩy não như vậy được, nhất định phải mang Bạch Trường Sinh về nhà, sau đó tiến hành tẩy não lại!
“Tại sao cậu lại muốn giúp chúng tôi?” Cố Kinh Bạch không muốn đánh rắn động cỏ, bất động thanh sắc, trêи mặt không có biểu cảm gì, trong lòng đã lên kế hoạch nói hươu nói vượn lung lạc ý chí của anh bạn nhỏ.
Bạch Trường Sinh nhận ra mình đã bị bại lộ, không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa, “Bởi vì mọi người là người ngoài, không thuộc về nơi này, tôi hi vọng mọi người mau chóng rời khỏi đây!”
Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh được anh trai dạy dỗ rất tốt, điều đầu tiên mà cậu nhóc nghĩ tới khi cần giải quyết vấn đề không phải là giết người, nhưng lại ngây thơ không muốn người khác phá vỡ sự yên bình của mình, chỉ muốn họ rời đi.
“Mau mang đám người Trương Gia đi đi, nơi này không hoan nghênh các vị!”
“Vậy còn anh của cậu…”
“Tôi sẽ không đi cùng mọi người chỉ vì anh tôi.” Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh bĩu môi.
Cố Kinh Bạch thở dài. Y hiểu rõ đây là đặc điểm sinh lý của lứa tuổi này, bọn họ vẫn chưa thực sự trưởng thành, dù cho sinh lý đã phát triển nhưng tâm lý vẫn chưa thể dùng đôi mắt của người lớn để đánh giá thế giới. Nói đơn giản là bọn họ vẫn chỉ có thể nhìn thấy chính mình, chỉ muốn vì tình yêu mà thề chết thề sống.
Cố Kinh Bạch nhìn Chương Thiên đang mờ mịt đứng bên cạnh, xem ra theo kế hoạch của game thì Chương Thiên sẽ dùng tình yêu để thay đổi dòng suy nghĩ của anh bạn nhỏ, sau đó mới nói sang những chuyện khác.
Nhưng mà hiện tại chẳng còn tia lửa ái tình nào cả…
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Nè, mấy người rốt cuộc có muốn cứu người hay không?” Bạch Trường Sinh thiếu nhẫn nại, chờ đến nóng nảy bực bội, “Nếu như còn tiếp tục lề mề, cẩn thận tôi báo lên Tang Thi Vương đại nhân, tới lúc đó tất cả các người sẽ bị bắt hết!”
Cố Kinh Bạch chỉ có thể đi một bước tính một bước, cứu người trước đã rồi tính tiếp.
Được anh bạn nhỏ trợ giúp, bọn họ dễ dàng cứu được đám người Trương Gia đang bị nhốt ra, thậm chí còn không làm ảnh hưởng đến bất kỳ tang thi nào. Hành động thuận lợi đến mức khó mà tin nổi, như thể vẫn còn có ai đó đằng sau giúp họ cứu Trương Gia.
Sự thật…
Quả đúng là như vậy.
Lục Chỉ – người đã biết rõ bản thân chính là Tang Thi Vương, đang đứng cùng với An Kỳ nhìn Bạch Trường Sinh đưa nhóm người Cố Kinh Bạch hữu kinh vô hiểm rời khỏi thành phố Đông Hải.
Hắn ngồi trêи ngai vàng, bày mưu tính kế.
Ngai vàng này là của mấy người ngoại quốc sùng bái tang thi trước đây làm ra cho hoàng đế giả ngồi.
“Chúng ta thật sự phải sống chung hòa bình với con người sao?” Bác sĩ An Kỳ xác nhận lại một lần nữa với ông chủ của mình.
Bác sĩ An Kỳ đã sớm không còn là con người, mà là một tang thi hoàn chỉnh từ đầu đến chân. Cô vì dị năng đặc thù của mình nên mới có năng lực thành thạo điêu luyện trà trộn vào cộng đồng con người. Điều này cũng chính là nguyên nhân thực sự khiến cô phải chia tay với Chương Thiên, lúc đó cô bắt đầu xảy ra hiện tượng biến dị, có thể giấu được người ngoài chứ không giấu được người thân cận nhất, cô chỉ có thể chia tay với Chương Thiên.
Dị năng của bác sĩ An Kỳ không giống như những gì khu an toàn Ung Kỳ biết, không phải chữa lành, đương nhiên cũng không phải làm sạch, mà là chuyển đổi.
An Kỳ có thể chuyển virus tang thi trêи người dị năng giả sang cơ thể mình, trong lúc vô tình cô đã triệt để biến thành tang thi. Mà loại chuyển đổi này rất đỗi yên bình, chẳng khác nào luộc ếch trong nồi, trong lúc cô đang hết lòng chữa bệnh cứu người thì bản thân đã biến thành một còn quái vật gớm ghiếc trong miệng bọn họ.
Thời khắc An Kỳ phát hiện ra thì tất cả đều đã muộn, và việc tiếp tục bị tang thi hóa là không thể cứu vãn, cô là trường hợp duy nhất bị biến từ người thành tang thi mà không có sự tiếp xúc trực tiếp nào.
Điều này giúp An Kỳ không bị ai ở trong căn cứ nhìn ra đầu mối, đồng thời cũng khiến cô mắc kẹt trong khu an toàn mãi mãi, vì chỉ cần đi ngang qua cánh cửa quét cô nhất định sẽ bị phát hiện.
Vì vậy không phải người Ung Kỳ không muốn để An Kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ mà là cô không đi được, nếu may mắn đi ra được thì cũng không thể quay lại được nữa.
Cơ hội ra ngoài duy nhất của An Kỳ chính là lúc bí mật đi ra ngoài “đón” vật thí nghiệm tang thi, mượn tang thi trong xe che giấu bí mật của mình, cũng giúp mọi người không nghĩ lung tung về việc cô không dám đi ra ngoài. Khi nhìn thấy “người yêu” của “Cố Bạch” chính là ông chủ công ty nhà mình, An Kỳ cũng bị giật mình, cố gắng kiềm chế lắm mới không thốt ra lời nào lung tung.
Sau đó…
Mới có cục diện bây giờ.
Ông chủ của mình, trước đây là ông trùm trong ngành kinh doanh điện tử, bây giờ lại là Tang Thi Vương, thượng đế luôn đối xử rất ưu ái với một số người. Dù đã từng tiếp xúc với Chương Thiên – một người rất may mắn, An Kỳ vẫn cảm thấy cực kỳ ghen tỵ!
Tên cô không phải là An Kỳ mà phải là Chanh Chua mới đúng!
Lúc chưa gặp lại Lục Chỉ, kế hoạch của An Kỳ là làm cho tất cả tang thi biến thành sinh vật có trí khôn, sau đó thống trị con người, thống trị địa cầu. Dưới sự lãnh đạo của An Kỳ, nghiên cứu chủ chốt dưới lớp vỏ “biến tang thi thành người” thực ra là trí tuệ hóa tang thi.
Tuy nhiên, sau khi biết ông chủ của mình có năng lực điều khiển tang thi
thì An Kỳ – nhân vật phản diện chưa kịp phát triển hoàn thiện đã phải rút lui về tuyến sau, tiếp tục làm đặc trợ cho ông chủ.
Sếp lớn hình như không đồng ý với kế hoạch thống trị con người của cô, cô rất lo lắng.
Lục Chỉ cũng rất sầu, cảm thấy đầu óc An Kỳ có vẻ không tốt lắm, thuộc hạ kiểu này không biết có dùng được lâu dài không, “Tại sao lại phải trí tuệ hóa cho tang thi? Làm cho tất cả con người trêи thế giới này biến thành tang thi không phải là được rồi à?”
“!!!” Đúng nha!
“Vậy tại sao ngài lại ngầm đồng ý cho Bạch Trường Sinh thả đám người Trương Gia?”
“Tôi đương nhiên có kế hoạch của riêng mình.” Lục Chỉ mệt mỏi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục chôn mình ở nhà không ra ngoài xã giao kiểu gì cũng biến thành người ngốc như thế kia. Kế ngựa gỗ thành Troy, chưa nghe qua à?
An Kỳ: Ông chủ chết tiệt quả nhiên vẫn là ông chủ chết tiệt! Thiệt thòi cho tôi còn từng chân thành đứng vào hàng ngũ Lục Cố CP!
“Tôi không có ý định lợi dụng Cố Bạch, cũng vĩnh viễn không bao giờ làm tổn thương cậu ấy.” Lục Chỉ cau mày.
Bên ngoài An Kỳ liên tục gật đầu, ông chủ anh minh, ông chủ nói cái gì cũng đúng, còn nội tâm thì… chỉ còn lại câu “a, đàn ông”, điên cuồng phun tào.
*** Hết chương 25
Kế ngựa gỗ thành Troy, gắn liền với cuộc chiến thành Troy trong thần thoại Hy Lạp, truyền thuyết này quá nổi tiếng rồi nhỉ? Đại khái là quân Hy Lạp nhét người vào trong ngựa gỗ và giả rút quân, quân Troy chủ quan đưa ngựa gỗ vào thành vì nghĩ đó là quà tặng cầu hòa của quân Hy Lạp, ban đêm trong lúc quân Troy ăn mừng chiến thắng thì gián điệp chui ra khỏi ngựa, phá cổng thành để đại quân xông vào, thành Troy bị hạ sau 10 năm chiến tranh đằng đẵng. Các bạn search thêm thông tin trêи google nếu muốn biết đầy đủ hơn về cuộc chiến này nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất