Chị Dâu Nhà Giàu Không Làm Đối Chiếu
Chương 21: Về Đến Nhà
Văn Thư Đình chẳng buồn để ý đến Văn Diên Cẩn, chạy đến bên phải của Giang Cửu Dung, ngoan ngoãn đi theo cô.
Giang Cửu Dung mỉm cười mà không nói gì.
Trong đại sảnh, quản gia đã dẫn theo hàng chục người hầu đứng chờ sẵn. Vừa thấy Văn Diên Cẩn dẫn Giang Cửu Dung vào, tất cả đồng thanh hô: "Phu nhân tốt!"
Giang Cửu Dung bị trận thế này làm giật mình, cô vô thức nắm chặt khuỷu tay của Văn Diên Cẩn.
Văn Diên Cẩn lên tiếng: "Phòng của em ở tầng ba, muốn lên ngay bây giờ hay ngồi đây một lát?"
"Lên đi, em muốn nghỉ ngơi một chút."
Văn Diên Cẩn đáp "được", quản gia liền ra lệnh cho người hầu tản ra, chừa ra một lối đi ở giữa.
Dưới ánh mắt dõi theo của những người hầu hai bên, Giang Cửu Dung được Văn Diên Cẩn dìu qua họ, bước lên cầu thang.
Khi đi qua khúc quanh của cầu thang, cô không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống, thấy những người hầu dưới đó đều cúi đầu nhìn mặt đất, không ai dám nhìn lên một cái.
Trận thế này, đến kẻ ngốc cũng biết, Văn Diên Cẩn muốn mọi người coi cô như phu nhân mà đối đãi.
Khi đến trước cửa phòng, Văn Diên Cẩn đứng lại, hỏi: "Em xem cách bố trí phòng có hài lòng không?"
Giang Cửu Dung không ngạc nhiên với kết quả ngủ riêng, cô nhìn quanh một vòng, gật đầu nói "được", thật ra thế nào cũng được, cô không khó tính.
Văn Diên Cẩn lại hỏi: "Em có đói bụng không? Anh sẽ để đầu bếp làm chút gì đó cho em ăn."
Giang Cửu Dung suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Văn Diên Cẩn chuẩn bị xoay người rời đi, không có ý định nán lại.
Văn Thư Đình lại tò mò nhìn đông nhìn tây, cứ như thể đây là lần đầu tiên cậu ta bước vào căn phòng này vậy.
Văn Diên Cẩn bỗng choàng tay qua cổ Văn Thư Đình, không nói một lời liền lôi cậu ta ra khỏi phòng.
"Đừng đừng, anh bỏ tay ra đi, cổ em sắp bị anh siết đứt rồi." Văn Thư Đình vừa ôm cổ vừa cầu xin, "Em đảm bảo, em sẽ không làm phiền chị dâu nữa, được chứ?"
"Biết vậy là tốt."
Văn Diên Cẩn đang định xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Giang Cửu Dung vang lên từ phía sau.
Anh tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Giang Cửu Dung nói: "Chiều nay Tưởng Cầm có thể sẽ qua đây, anh có tiện cho cô ấy vào không?"
Câu hỏi này cho thấy cô đã biết chuyện trước đây anh không cho Tưởng Cầm đến gần cô.
Văn Diên Cẩn khẽ ho một tiếng, nói: "Tiện, em muốn gặp cô ấy, cô ấy muốn đến thì cứ đến."
Nhưng Văn Thư Đình lại chọc đúng chỗ đau: "Anh, em nghe mấy người bảo vệ ở bệnh viện nói anh không cho Tưởng Cầm đến bệnh viện thăm chị dâu, tại sao vậy?"
Ánh mắt Văn Diên Cẩn trở nên âm u: "Không liên quan đến em!"
"…À!"
***
Sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Cửu Dung xong, Tưởng Cầm liền lái xe đến nhà của Văn Diên Cẩn.
Bước vào phòng khách, thoáng thấy Văn Diên Cẩn và Văn Thư Đình đang ngồi trên ghế sofa, cô khẽ ho một tiếng, làm như không thấy, ung dung bước lên lầu.
Khi bóng dáng của cô biến mất, Văn Thư Đình lập tức hạ tờ báo che mặt xuống, nhiệt tình mời Văn Diên Cẩm: "Anh, anh có muốn lên nghe lén xem họ đang nói gì không?"
Văn Diên Cẩn chẳng buồn ngẩng đầu, dường như không hề hứng thú với mấy chuyện này.
Văn Thư Đình bĩu môi, anh không hứng thú thì em hứng thú, không đi thì không đi, tự mình đi càng tốt, đỡ phải đông người để chị dâu phát hiện.
Văn Thư Đình rón rén bước lên lầu.
Vừa lên đến tầng ba đã nghe thấy tiếng của Tưởng Cầm.
"Trời ơi, Dung Dung, bao nhiêu năm rồi mà nhan sắc của em chẳng thay đổi chút nào, dáng người vẫn đẹp thế này, chị không chờ nổi muốn công bố với truyền thông việc em đã tỉnh lại, hì hì, đến lúc đó chắc chắn dọa Thành Trình sợ chết khiếp!"
Giang Cửu Dung đang ngồi trong phòng khách, cúi đầu lật giở đống tài liệu Tưởng Cầm đưa cho cô.
Tưởng Cầm thấy cô không phản ứng gì với lời mình, mặt bất giác đỏ lên.
Cô bước tới nói: "Bấy nhiêu năm qua chị không lăn lộn trong giới, chịu cho chị mặt mũi không nhiều, những tài nguyên này đã là tốt nhất mà chị có thể lấy được, em đừng chê nhé."
Giang Cửu Dung ngẩng đầu lên, vuốt tóc rơi xuống gài ra sau tai, nhìn khuôn mặt áy náy của Tưởng Cầm, cô cười nói: "Chị thấy em chê ở đâu?"
Cô kéo Tưởng Cầm ngồi xuống, nói: "Em chỉ tò mò, tại sao chị đưa cho em toàn là show truyền hình?"
"Show truyền hình tốt mà, hiệu quả nhanh, bây giờ em vừa mới tỉnh, người biết em tỉnh lại không nhiều, hợp đồng đại diện tốt không lấy được, quay phim thì thời gian dài quá, nếu muốn tái xuất, show truyền hình là nền tảng tốt nhất rồi."
Giang Cửu Dung suy nghĩ một chút, tỏ vẻ đồng ý với lời cô.
Tưởng Cầm nói tiếp: "Em không biết đâu, lúc đầu chị không nói em tỉnh lại, chỉ nói trong tay chị có một nghệ sĩ tiềm năng, họ chẳng ai thèm để ý chị, sau đó nghe nói trước đây chị từng là người quản lý của em, còn nhiều lần xuất hiện ở bệnh viện, không cần chị nói gì thêm, họ lập tức liên tưởng đến việc em có thể đã tỉnh lại, người nào to gan đã gửi hợp đồng show truyền hình qua rồi."
Cô cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay Giang Cửu Dung, hỏi: "Em có thích cái nào không?"
"Không." Giang Cửu Dung thành thật lắc đầu.
“Á? Không thích cái nào sao?” Tưởng Cầm vô cùng thất vọng.
Giang Cửu Dung đặt tài liệu sang một bên, lạc quan nói: "Thôi, tạm thời không nghĩ đến mấy cái này, đi mua sắm với em đi, em còn phải mua vài bộ quần áo để mặc."
Tưởng Cầm tròn mắt nhìn, ngắm cô từ trên xuống dưới một lượt, tò mò hỏi: "Văn Diên Cẩn không mua đồ cho em sao? Anh ấy mà cũng keo kiệt vậy?"
Giang Cửu Dung sững lại, sau đó giải thích: "Không phải vậy, anh ấy chọn đồ em không thích lắm, em muốn tự đi chọn."
"Ồ, vậy cũng được." Tưởng Cầm gật đầu, "Ê, em có muốn trang điểm một chút không, cẩn thận bị paparazzi chụp…"
Tiếng nói của hai người càng ngày càng gần, Văn Thư Đình không kịp phản ứng, nhìn quanh một lượt rồi giả vờ như không có chuyện gì mà bước tới, vừa vặn đụng mặt với Tưởng Cầm khi cô mở cửa ra.
"Ơ chị dâu, chị muốn ra ngoài à?" Văn Thư Đình cười hỏi.
Giang Cửu Dung gật đầu: "Ừ, chị muốn đi mua sắm với Tưởng Cầm."
Tưởng Cầm quan sát vẻ mặt của Văn Thư Đình, cười hỏi: “Có muốn đi cùng không, vừa hay chúng tôi thiếu một người xách đồ.”
“Được thôi”.
Giang Cửu Dung mỉm cười mà không nói gì.
Trong đại sảnh, quản gia đã dẫn theo hàng chục người hầu đứng chờ sẵn. Vừa thấy Văn Diên Cẩn dẫn Giang Cửu Dung vào, tất cả đồng thanh hô: "Phu nhân tốt!"
Giang Cửu Dung bị trận thế này làm giật mình, cô vô thức nắm chặt khuỷu tay của Văn Diên Cẩn.
Văn Diên Cẩn lên tiếng: "Phòng của em ở tầng ba, muốn lên ngay bây giờ hay ngồi đây một lát?"
"Lên đi, em muốn nghỉ ngơi một chút."
Văn Diên Cẩn đáp "được", quản gia liền ra lệnh cho người hầu tản ra, chừa ra một lối đi ở giữa.
Dưới ánh mắt dõi theo của những người hầu hai bên, Giang Cửu Dung được Văn Diên Cẩn dìu qua họ, bước lên cầu thang.
Khi đi qua khúc quanh của cầu thang, cô không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống, thấy những người hầu dưới đó đều cúi đầu nhìn mặt đất, không ai dám nhìn lên một cái.
Trận thế này, đến kẻ ngốc cũng biết, Văn Diên Cẩn muốn mọi người coi cô như phu nhân mà đối đãi.
Khi đến trước cửa phòng, Văn Diên Cẩn đứng lại, hỏi: "Em xem cách bố trí phòng có hài lòng không?"
Giang Cửu Dung không ngạc nhiên với kết quả ngủ riêng, cô nhìn quanh một vòng, gật đầu nói "được", thật ra thế nào cũng được, cô không khó tính.
Văn Diên Cẩn lại hỏi: "Em có đói bụng không? Anh sẽ để đầu bếp làm chút gì đó cho em ăn."
Giang Cửu Dung suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Văn Diên Cẩn chuẩn bị xoay người rời đi, không có ý định nán lại.
Văn Thư Đình lại tò mò nhìn đông nhìn tây, cứ như thể đây là lần đầu tiên cậu ta bước vào căn phòng này vậy.
Văn Diên Cẩn bỗng choàng tay qua cổ Văn Thư Đình, không nói một lời liền lôi cậu ta ra khỏi phòng.
"Đừng đừng, anh bỏ tay ra đi, cổ em sắp bị anh siết đứt rồi." Văn Thư Đình vừa ôm cổ vừa cầu xin, "Em đảm bảo, em sẽ không làm phiền chị dâu nữa, được chứ?"
"Biết vậy là tốt."
Văn Diên Cẩn đang định xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Giang Cửu Dung vang lên từ phía sau.
Anh tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Giang Cửu Dung nói: "Chiều nay Tưởng Cầm có thể sẽ qua đây, anh có tiện cho cô ấy vào không?"
Câu hỏi này cho thấy cô đã biết chuyện trước đây anh không cho Tưởng Cầm đến gần cô.
Văn Diên Cẩn khẽ ho một tiếng, nói: "Tiện, em muốn gặp cô ấy, cô ấy muốn đến thì cứ đến."
Nhưng Văn Thư Đình lại chọc đúng chỗ đau: "Anh, em nghe mấy người bảo vệ ở bệnh viện nói anh không cho Tưởng Cầm đến bệnh viện thăm chị dâu, tại sao vậy?"
Ánh mắt Văn Diên Cẩn trở nên âm u: "Không liên quan đến em!"
"…À!"
***
Sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Cửu Dung xong, Tưởng Cầm liền lái xe đến nhà của Văn Diên Cẩn.
Bước vào phòng khách, thoáng thấy Văn Diên Cẩn và Văn Thư Đình đang ngồi trên ghế sofa, cô khẽ ho một tiếng, làm như không thấy, ung dung bước lên lầu.
Khi bóng dáng của cô biến mất, Văn Thư Đình lập tức hạ tờ báo che mặt xuống, nhiệt tình mời Văn Diên Cẩm: "Anh, anh có muốn lên nghe lén xem họ đang nói gì không?"
Văn Diên Cẩn chẳng buồn ngẩng đầu, dường như không hề hứng thú với mấy chuyện này.
Văn Thư Đình bĩu môi, anh không hứng thú thì em hứng thú, không đi thì không đi, tự mình đi càng tốt, đỡ phải đông người để chị dâu phát hiện.
Văn Thư Đình rón rén bước lên lầu.
Vừa lên đến tầng ba đã nghe thấy tiếng của Tưởng Cầm.
"Trời ơi, Dung Dung, bao nhiêu năm rồi mà nhan sắc của em chẳng thay đổi chút nào, dáng người vẫn đẹp thế này, chị không chờ nổi muốn công bố với truyền thông việc em đã tỉnh lại, hì hì, đến lúc đó chắc chắn dọa Thành Trình sợ chết khiếp!"
Giang Cửu Dung đang ngồi trong phòng khách, cúi đầu lật giở đống tài liệu Tưởng Cầm đưa cho cô.
Tưởng Cầm thấy cô không phản ứng gì với lời mình, mặt bất giác đỏ lên.
Cô bước tới nói: "Bấy nhiêu năm qua chị không lăn lộn trong giới, chịu cho chị mặt mũi không nhiều, những tài nguyên này đã là tốt nhất mà chị có thể lấy được, em đừng chê nhé."
Giang Cửu Dung ngẩng đầu lên, vuốt tóc rơi xuống gài ra sau tai, nhìn khuôn mặt áy náy của Tưởng Cầm, cô cười nói: "Chị thấy em chê ở đâu?"
Cô kéo Tưởng Cầm ngồi xuống, nói: "Em chỉ tò mò, tại sao chị đưa cho em toàn là show truyền hình?"
"Show truyền hình tốt mà, hiệu quả nhanh, bây giờ em vừa mới tỉnh, người biết em tỉnh lại không nhiều, hợp đồng đại diện tốt không lấy được, quay phim thì thời gian dài quá, nếu muốn tái xuất, show truyền hình là nền tảng tốt nhất rồi."
Giang Cửu Dung suy nghĩ một chút, tỏ vẻ đồng ý với lời cô.
Tưởng Cầm nói tiếp: "Em không biết đâu, lúc đầu chị không nói em tỉnh lại, chỉ nói trong tay chị có một nghệ sĩ tiềm năng, họ chẳng ai thèm để ý chị, sau đó nghe nói trước đây chị từng là người quản lý của em, còn nhiều lần xuất hiện ở bệnh viện, không cần chị nói gì thêm, họ lập tức liên tưởng đến việc em có thể đã tỉnh lại, người nào to gan đã gửi hợp đồng show truyền hình qua rồi."
Cô cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay Giang Cửu Dung, hỏi: "Em có thích cái nào không?"
"Không." Giang Cửu Dung thành thật lắc đầu.
“Á? Không thích cái nào sao?” Tưởng Cầm vô cùng thất vọng.
Giang Cửu Dung đặt tài liệu sang một bên, lạc quan nói: "Thôi, tạm thời không nghĩ đến mấy cái này, đi mua sắm với em đi, em còn phải mua vài bộ quần áo để mặc."
Tưởng Cầm tròn mắt nhìn, ngắm cô từ trên xuống dưới một lượt, tò mò hỏi: "Văn Diên Cẩn không mua đồ cho em sao? Anh ấy mà cũng keo kiệt vậy?"
Giang Cửu Dung sững lại, sau đó giải thích: "Không phải vậy, anh ấy chọn đồ em không thích lắm, em muốn tự đi chọn."
"Ồ, vậy cũng được." Tưởng Cầm gật đầu, "Ê, em có muốn trang điểm một chút không, cẩn thận bị paparazzi chụp…"
Tiếng nói của hai người càng ngày càng gần, Văn Thư Đình không kịp phản ứng, nhìn quanh một lượt rồi giả vờ như không có chuyện gì mà bước tới, vừa vặn đụng mặt với Tưởng Cầm khi cô mở cửa ra.
"Ơ chị dâu, chị muốn ra ngoài à?" Văn Thư Đình cười hỏi.
Giang Cửu Dung gật đầu: "Ừ, chị muốn đi mua sắm với Tưởng Cầm."
Tưởng Cầm quan sát vẻ mặt của Văn Thư Đình, cười hỏi: “Có muốn đi cùng không, vừa hay chúng tôi thiếu một người xách đồ.”
“Được thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất