Chị Dâu Nhà Giàu Không Làm Đối Chiếu
Chương 8: Giang Cửu Dung Tỉnh Lại
Từ khi sinh ra đến năm mười tám tuổi, hai chữ “yêu thương” chẳng có chút liên quan gì đến cô.
Sau mười tám tuổi, mang theo lời dặn dò của bà, cô quyết tâm rời khỏi nhà.
Cô rất may mắn, chỉ mất bốn năm để đạt được những thành tựu mà phần lớn người khác cả đời cũng không có được.
Cũng chính lúc này, cặp cha mẹ chỉ biết đến lợi ích mới nhớ đến cô, bởi cô lúc này đã có danh tiếng.
Họ ép cô phải cưới đại công tử của nhà họ Ôn, dùng tính mạng của bà nội để uy hiếp cô.
Điều duy nhất Giang Cửu Dung có thể làm là thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp rồi, cô lại không muốn để cặp cha mẹ đó toại nguyện.
Giang Cửu Dung nhanh chóng cưới Văn Diên Cẩn trước một bước. Dù thủ đoạn kết hôn có không mấy tốt đẹp, nhưng điều đó có sao đâu?
Cuộc đời cô giống như một tấm lụa đẹp phủ đầy rận, xấu thêm một chút thì có vấn đề gì?
Chỉ là tai nạn đến quá bất ngờ, ba ngày sau khi tổ chức đám cưới, Giang Cửu Dung lái xe một mình đến bệnh viện thăm bà, khi đang dừng đèn đỏ thì một chiếc xe chở đất rẽ quá gấp, không kịp phanh lại, hàng tấn cát và thân xe khổng lồ đổ thẳng về phía cô.
Giang Cửu Dung không còn nhớ rõ lúc đó đau đớn thế nào, sau khi rơi vào hôn mê, cô liên tục chìm trong những giấc mơ.
Cuộc đời từ khi sinh ra đến khi gặp tai nạn cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ, từ sợ hãi hoảng loạn ban đầu, đến giờ cô đã thờ ơ đối mặt, bao nhiêu lần lặp lại đã khiến cô trở nên tê liệt với quá khứ đó, cứ như đang xem cuộc đời của một người khác.
Không rõ từ khi nào, giấc mơ ấy đột nhiên có diễn biến mới, nhưng lại được mở ra từ góc nhìn của Thành Trình.
Và rồi, Giang Cửu Dung chợt nhận ra, hóa ra cô đang sống trong một cuốn truyện ngôn tình sủng.
Thành Trình là nữ chính của truyện, còn cô thì là một nhân vật pháo hôi để so sánh.
Giang Cửu Dung đã nhìn thấy cách Thành Trình lợi dụng danh tiếng của cô để nổi tiếng, rồi khi đã thành công thì thuê thủy quân bôi nhọ cô, dìm cô không còn chút giá trị, thậm chí còn vu oan cho fan của cô cố tình gây sự khắp nơi.
Sau đó giấc mơ trở nên rời rạc, cảnh nọ nối cảnh kia, cô nhìn thấy Thành Trình giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Long, thấy Văn Thư Đình và Chu Nghiên đánh nhau cuối cùng bị công ty đóng băng hoạt động, còn thấy Văn Diên Cẩn mất ngủ suốt đêm...
Những hình ảnh này như những bức ảnh tĩnh bị ném vào giấc mơ đen tối, chờ Giang Cửu Dung từng tấm từng tấm nhặt lên.
Giang Cửu Dung không muốn nhặt chúng, cô khao khát được tỉnh dậy, cô muốn kiểm soát cơ thể của mình, cô không muốn cuộc đời mình bị định nghĩa bởi một cuốn truyện tệ hại.
“Chị dâu có thể tỉnh lại không?” Câu nói này như một lưỡi kéo, xé toạc không gian ngột ngạt của Giang Cửu Dung, giúp cô lấy lại dần ý thức, linh hồn dần trở lại với cơ thể vốn có.
“Sẽ tỉnh lại!”
Trong đầu Giang Cửu Dung như căng ra một sợi dây.
Chỉ còn chút nữa thôi, chỉ thêm một chút nữa, cô sẽ có thể tỉnh lại.
Đột nhiên cô cảm nhận được sự ấm áp chạm nhẹ vào cổ, chăn trên người được ai đó kéo lên, đôi bàn tay ấm áp ấy tỉ mỉ đắp kín chăn cho cô.
Bàn tay đặt lên trán cô, cảm giác ấm nóng càng thêm rõ rệt.
Giang Cửu Dung từ từ mở mắt, ánh mắt chạm phải Văn Diên Cẩn, bàn tay trên trán cô khẽ run lên, bên tai bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Không hiểu vì lý do gì, Văn Thư Đình lại lén lút trốn ra ngoài phòng bệnh như kẻ trộm.
*****
Văn Diên Cẩn ngẩn ra, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người đắp chăn cho cô.
Ánh mắt Giang Cửu Dung đầy mơ hồ, ý thức chưa hoàn toàn trở lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, hồi tưởng một lúc mới nhớ ra đây là Văn Diên Cẩn, người chồng mà cô chỉ làm vợ được ba ngày.
“Anh…” Cô muốn nói nhưng không phát ra được tiếng, cô nghe thấy Văn Diên Cẩn thở dài nhẹ, bàn tay đang đặt trên trán cô rời đi, đặt xuống bên người, không biết có phải do cô nhìn nhầm hay không, mà cô thấy tay anh đang khẽ run.
“Thư Đình, gọi bác sĩ đến!” Giọng Văn Diên Cẩn vẫn lạnh lùng như trước.
Giang Cửu Dung theo ánh mắt của Văn Diên Cẩn nhìn qua, qua khe cửa, cô nhìn thấy một thiếu niên đang dán sát vào cửa, căng thẳng nhìn vào trong.
Gương mặt cậu ta có chút quen thuộc, có vài nét giống với Văn Diên Cẩn. Thư Đình? Đúng rồi, Giang Cửu Dung nhớ ra, Văn Diên Cẩn có một cậu em trai tên là Văn Thư Đình.
Không ngờ bây giờ cậu ta đã lớn đến vậy rồi, Giang Cửu Dung còn nhớ lần thứ hai gặp Văn Thư Đình là trong đám cưới của cô và Văn Diên Cẩn, lúc đó Văn Thư Đình cứ xị mặt, như thể ai nợ cậu ta mấy trăm triệu vậy.
“Còn không mau đi, đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Văn Diên Cẩn gần như quát lên, lúc này Văn Thư Đình mới bừng tỉnh, rút chân chạy thục mạng.
****
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Giang Cửu Dung và Văn Diên Cẩn.
Giang Cửu Dung không bận tâm đến việc anh đang làm gì, cô thử nâng tay lên, cử động các ngón tay.
Dù giấc mơ đó là thật hay không, việc cô đã nằm trên giường bệnh nhiều năm là sự thật không thể chối cãi.
Cơ thể này dường như đã ngủ quá lâu, Giang Cửu Dung vừa nhấc tay lên, không đủ sức, cánh tay ấy đột nhiên vô lực rơi xuống.
Giang Cửu Dung bị giật mình, đầu óc ù ù, nhìn chằm chằm vào cánh tay như thể không thuộc về mình.
“Cứ từ từ, sẽ ổn thôi.” Giọng nói dịu dàng của Văn Diên Cẩn vang lên.
Giang Cửu Dung ngẩn ra, ngước đầu nhìn anh, một tiếng “Cảm ơn” bật ra, rồi cô ngạc nhiên nhận ra mình đã nói được, dù giọng còn rất khàn.
“Ừm.” Văn Diên Cẩn cúi đầu gật nhẹ, bàn tay bên người âm thầm siết chặt.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh đêm khuya nghe rõ mồn một.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, hai bác sĩ và vài y tá ùa vào, Văn Thư Đình theo sau cùng.
Nhìn thấy Giang Cửu Dung đã ngồi dậy, các bác sĩ đều rất bất ngờ, sau đó một bác sĩ tiến lên hỏi tình hình của bệnh nhân, bác sĩ khác thì chuẩn bị cho các kiểm tra cần thiết, các y tá cũng bắt đầu hành động theo chỉ đạo của bác sĩ.
Văn Diên Cẩn đứng một bên, chăm chú theo dõi từng động tác của các bác sĩ không rời mắt.
Còn Văn Thư Đình thì co rúm lại ở góc phòng, sợ mình cản trở công việc của các bác sĩ.
Giang Cửu Dung vẫn chưa hiểu rõ tình trạng của mình, cô trả lời mọi câu hỏi của bác sĩ, rồi cô kinh ngạc phát hiện ra, hóa ra cô đã nằm hôn mê trên giường bệnh suốt sáu năm trời.
Sau mười tám tuổi, mang theo lời dặn dò của bà, cô quyết tâm rời khỏi nhà.
Cô rất may mắn, chỉ mất bốn năm để đạt được những thành tựu mà phần lớn người khác cả đời cũng không có được.
Cũng chính lúc này, cặp cha mẹ chỉ biết đến lợi ích mới nhớ đến cô, bởi cô lúc này đã có danh tiếng.
Họ ép cô phải cưới đại công tử của nhà họ Ôn, dùng tính mạng của bà nội để uy hiếp cô.
Điều duy nhất Giang Cửu Dung có thể làm là thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp rồi, cô lại không muốn để cặp cha mẹ đó toại nguyện.
Giang Cửu Dung nhanh chóng cưới Văn Diên Cẩn trước một bước. Dù thủ đoạn kết hôn có không mấy tốt đẹp, nhưng điều đó có sao đâu?
Cuộc đời cô giống như một tấm lụa đẹp phủ đầy rận, xấu thêm một chút thì có vấn đề gì?
Chỉ là tai nạn đến quá bất ngờ, ba ngày sau khi tổ chức đám cưới, Giang Cửu Dung lái xe một mình đến bệnh viện thăm bà, khi đang dừng đèn đỏ thì một chiếc xe chở đất rẽ quá gấp, không kịp phanh lại, hàng tấn cát và thân xe khổng lồ đổ thẳng về phía cô.
Giang Cửu Dung không còn nhớ rõ lúc đó đau đớn thế nào, sau khi rơi vào hôn mê, cô liên tục chìm trong những giấc mơ.
Cuộc đời từ khi sinh ra đến khi gặp tai nạn cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ, từ sợ hãi hoảng loạn ban đầu, đến giờ cô đã thờ ơ đối mặt, bao nhiêu lần lặp lại đã khiến cô trở nên tê liệt với quá khứ đó, cứ như đang xem cuộc đời của một người khác.
Không rõ từ khi nào, giấc mơ ấy đột nhiên có diễn biến mới, nhưng lại được mở ra từ góc nhìn của Thành Trình.
Và rồi, Giang Cửu Dung chợt nhận ra, hóa ra cô đang sống trong một cuốn truyện ngôn tình sủng.
Thành Trình là nữ chính của truyện, còn cô thì là một nhân vật pháo hôi để so sánh.
Giang Cửu Dung đã nhìn thấy cách Thành Trình lợi dụng danh tiếng của cô để nổi tiếng, rồi khi đã thành công thì thuê thủy quân bôi nhọ cô, dìm cô không còn chút giá trị, thậm chí còn vu oan cho fan của cô cố tình gây sự khắp nơi.
Sau đó giấc mơ trở nên rời rạc, cảnh nọ nối cảnh kia, cô nhìn thấy Thành Trình giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Long, thấy Văn Thư Đình và Chu Nghiên đánh nhau cuối cùng bị công ty đóng băng hoạt động, còn thấy Văn Diên Cẩn mất ngủ suốt đêm...
Những hình ảnh này như những bức ảnh tĩnh bị ném vào giấc mơ đen tối, chờ Giang Cửu Dung từng tấm từng tấm nhặt lên.
Giang Cửu Dung không muốn nhặt chúng, cô khao khát được tỉnh dậy, cô muốn kiểm soát cơ thể của mình, cô không muốn cuộc đời mình bị định nghĩa bởi một cuốn truyện tệ hại.
“Chị dâu có thể tỉnh lại không?” Câu nói này như một lưỡi kéo, xé toạc không gian ngột ngạt của Giang Cửu Dung, giúp cô lấy lại dần ý thức, linh hồn dần trở lại với cơ thể vốn có.
“Sẽ tỉnh lại!”
Trong đầu Giang Cửu Dung như căng ra một sợi dây.
Chỉ còn chút nữa thôi, chỉ thêm một chút nữa, cô sẽ có thể tỉnh lại.
Đột nhiên cô cảm nhận được sự ấm áp chạm nhẹ vào cổ, chăn trên người được ai đó kéo lên, đôi bàn tay ấm áp ấy tỉ mỉ đắp kín chăn cho cô.
Bàn tay đặt lên trán cô, cảm giác ấm nóng càng thêm rõ rệt.
Giang Cửu Dung từ từ mở mắt, ánh mắt chạm phải Văn Diên Cẩn, bàn tay trên trán cô khẽ run lên, bên tai bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Không hiểu vì lý do gì, Văn Thư Đình lại lén lút trốn ra ngoài phòng bệnh như kẻ trộm.
*****
Văn Diên Cẩn ngẩn ra, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người đắp chăn cho cô.
Ánh mắt Giang Cửu Dung đầy mơ hồ, ý thức chưa hoàn toàn trở lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, hồi tưởng một lúc mới nhớ ra đây là Văn Diên Cẩn, người chồng mà cô chỉ làm vợ được ba ngày.
“Anh…” Cô muốn nói nhưng không phát ra được tiếng, cô nghe thấy Văn Diên Cẩn thở dài nhẹ, bàn tay đang đặt trên trán cô rời đi, đặt xuống bên người, không biết có phải do cô nhìn nhầm hay không, mà cô thấy tay anh đang khẽ run.
“Thư Đình, gọi bác sĩ đến!” Giọng Văn Diên Cẩn vẫn lạnh lùng như trước.
Giang Cửu Dung theo ánh mắt của Văn Diên Cẩn nhìn qua, qua khe cửa, cô nhìn thấy một thiếu niên đang dán sát vào cửa, căng thẳng nhìn vào trong.
Gương mặt cậu ta có chút quen thuộc, có vài nét giống với Văn Diên Cẩn. Thư Đình? Đúng rồi, Giang Cửu Dung nhớ ra, Văn Diên Cẩn có một cậu em trai tên là Văn Thư Đình.
Không ngờ bây giờ cậu ta đã lớn đến vậy rồi, Giang Cửu Dung còn nhớ lần thứ hai gặp Văn Thư Đình là trong đám cưới của cô và Văn Diên Cẩn, lúc đó Văn Thư Đình cứ xị mặt, như thể ai nợ cậu ta mấy trăm triệu vậy.
“Còn không mau đi, đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Văn Diên Cẩn gần như quát lên, lúc này Văn Thư Đình mới bừng tỉnh, rút chân chạy thục mạng.
****
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Giang Cửu Dung và Văn Diên Cẩn.
Giang Cửu Dung không bận tâm đến việc anh đang làm gì, cô thử nâng tay lên, cử động các ngón tay.
Dù giấc mơ đó là thật hay không, việc cô đã nằm trên giường bệnh nhiều năm là sự thật không thể chối cãi.
Cơ thể này dường như đã ngủ quá lâu, Giang Cửu Dung vừa nhấc tay lên, không đủ sức, cánh tay ấy đột nhiên vô lực rơi xuống.
Giang Cửu Dung bị giật mình, đầu óc ù ù, nhìn chằm chằm vào cánh tay như thể không thuộc về mình.
“Cứ từ từ, sẽ ổn thôi.” Giọng nói dịu dàng của Văn Diên Cẩn vang lên.
Giang Cửu Dung ngẩn ra, ngước đầu nhìn anh, một tiếng “Cảm ơn” bật ra, rồi cô ngạc nhiên nhận ra mình đã nói được, dù giọng còn rất khàn.
“Ừm.” Văn Diên Cẩn cúi đầu gật nhẹ, bàn tay bên người âm thầm siết chặt.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh đêm khuya nghe rõ mồn một.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, hai bác sĩ và vài y tá ùa vào, Văn Thư Đình theo sau cùng.
Nhìn thấy Giang Cửu Dung đã ngồi dậy, các bác sĩ đều rất bất ngờ, sau đó một bác sĩ tiến lên hỏi tình hình của bệnh nhân, bác sĩ khác thì chuẩn bị cho các kiểm tra cần thiết, các y tá cũng bắt đầu hành động theo chỉ đạo của bác sĩ.
Văn Diên Cẩn đứng một bên, chăm chú theo dõi từng động tác của các bác sĩ không rời mắt.
Còn Văn Thư Đình thì co rúm lại ở góc phòng, sợ mình cản trở công việc của các bác sĩ.
Giang Cửu Dung vẫn chưa hiểu rõ tình trạng của mình, cô trả lời mọi câu hỏi của bác sĩ, rồi cô kinh ngạc phát hiện ra, hóa ra cô đã nằm hôn mê trên giường bệnh suốt sáu năm trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất