Chương 1
Nắng chiều xuyên qua cửa số lớn sát đất kiểu Pháp chiếu vào người đàn ông đang chợp mắt, lớp bụi mịn lăn nhẹ trong không khí, giống như một lớp màng bạc bị vụn vỡ.
Dáng người nam nhân cao lớn, chỗ ngồi không được tính là chật hẹp nhưng cũng không đủ để đôi chân dài miên man của anh ta được đặt ngay ngắn. Chiếc áo phông trên người tuy rằng có chút cũ kỹ, ngay cả đôi tất cũng có lỗ thủng nhưng nhìn anh chẳng xuề xoà chút nào, ngược lại còn toát ra một loại khí chất thoải mái, tự do.
Dưới ánh nắng, quầng thâm dưới mắt hiện rõ cho thấy anh ta đã lâu không ngủ ngon.
Khi nhân viên phục vụ đi ngang qua đều không tự chủ mà thả nhẹ bước chân, các cô không đành lòng làm phiền nhưng mấy đứa nhỏ lại tranh nhau chen lấn nhảy lên đầu gối của anh. Bị đám lông xù đánh thức, Vinh Kinh mở mắt ra liền nhìn thấy một vài sinh vật đáng yêu đang kêu meo meo dưới chân mình.
Đây là quán cà phê mèo, có đủ loại mèo xinh đẹp vô cùng, tính cách lại khác nhau, nếu là một tín đồ mê mèo, bạn không thể không hét lên: Awwww, đây là thiên đường sao?
Nhưng đối với Vinh Kinh, một người bị dị ứng mèo mà nói, đó là một cực hình không hề nhỏ xíu nào.
Nhưng người ta đã hẹn gặp anh ở đây, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đến.
Vinh Kinh nhìn bé mèo dễ dàng nhảy lên đầu gối anh nhờ sự trợ giúp của chiếc ghế đẩu dành cho mèo, sau đó trên cánh tay lập tức nổi mẩn đỏ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh đã hỏi nhân viên phục vụ mua một loại thuốc chống dị ứng, nhưng có vẻ tác dụng của thuốc không được nhanh cho lắm.
Nhân viên phục vụ vô cùng cảm phục tinh thần không sợ chết của Vinh Kinh dám chơi đùa với mèo, liền đến dẫn bé mèo trên gối xuống.
Nhưng một lúc sau, một quả quýt lớn lại nhảy lên đùi anh, mặt mèo như cái bánh giò nhìn anh với vẻ đặc biệt vui sướng.
Vinh Kinh nhìn vết mẩn ngứa đang dần thuyên giảm, anh không nỡ nhẫn tâm từ chối quả quýt lớn này.
Nhìn thấy người phục vụ đi tới, Vinh Kinh giải thích: "Tôi biết quy tắc mà, không ôm nó đâu."
Những quán cà phê mèo kiểu này đều có một số quy định bất thành văn, chẳng hạn như không ôm, không nhấp nháy ánh đèn, không cho mèo ăn thức ăn của người, v.v... Nhân viên phục vụ trước tiên hỏi thăm về bệnh dị ứng ủa anh, sau đó mỉm cười khi biết anh không có vấn đề gì. Ngày thường bọn chúng không thèm chơi với khách, hôm nay lại bất thường như vậy, phải chăng đều là tụi nhan khống. "Một anh chàng siêu cấp đẹp trai lạnh lùng như vậy, ai nhìn mà không mê chứ."
Vinh Kinh bẩm sinh có hơi ngờ nghệch, biểu hiện trên gương mặt không nhiều, lời nói ngắn gọn, vẻ ngoài lạnh nhạt thận trọng, không ít người đều bị hình tượng của anh mê hoặc.
Ba ngày liên tục chất lượng giấc ngủ đáng lo, phản ứng thần kinh trở nên chậm hơn, đợi đến khi nhân viên phục vụ châm đầy ly nước mới hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, sờ sờ vành tai đã đỏ bừng. Anh cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian, người kia đã muộn hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Bây giờ chiếc điện thoại là thứ quý giá nhất trên người anh, những đồ đạc khác đều bị trộm khi anh đang ở nơi trú ẩn, may là nguyên ngủ cầm điện thoại thật chặt trong tay mới may mắn khoát khỏi.
Đúng vậy, nguyên chủ.
Anh không phải là chủ nhân ban đầu của cơ thể này, mà là xuyên đến.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, nguyên chủ đã chết rồi, anh đại khái đoán rằng do hệ hô hấp bị ức chế do uống rượu quá độ, cuối cùng ngạt thở mà chết.
Là một thanh niên có thế giới quan hoàn chỉnh, cho dù biết là mình xuyên không, anh vẫn sẽ nghi ngờ tính xác thực của nó.
Ba ngày nay anh sống quay cuồng trong mơ hồ, không biết đêm nay là năm nào, nghi ngờ thiên hạ nghi ngờ thế giới nghi ngờ luôn chính mình. Mãi cho đến khi nhận được hung tin từ bạn trai nhỏ, anh mới thu dọn đồ đạc và chạy ngay đến cà phê mèo để đợi.
Bạn trai nhỏ của nguyên chủ vẫn luôn có thói quen đến muộn nên anh cũng không vội vàng đi sớm.
Anh mở trang tìm kiếm và nhập SCL-90, đây là thang điểm tự đánh giá để kiểm tra sức khoẻ tinh thần, phù hợp với hầu hết những người muốn kiểm tra trạng thái tinh thần của mình. Nói một cách đơn giản, anh muốn kiểm tra xem mình có bị ảo tưởng hay không, cho nên mới sinh ra đống ký ức không biết từ đâu nhảy ra trong tâm trí, còn đến thế giới khác bằng một cách không thể nào giải thích được.
Anh nghi ngờ rằng mình bị suy giảm nhận thức. Thang điểm tự đánh giá này không thể giải thích được vấn đề then chốt, nhưng ít ra nó thể có thể đưa ra kết quả trực quan để đánh giá xem não anh có bị lag chỗ nào hay không.
Vì nhịp sống của xã hội hiện đại ngày càng nhanh nên tâm lý con người hầu hết sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều bởi môi trường, theo một thống kê ở Trung Quốc, mỗi năm có khoảng 200.000 người chết vì trầm cảm, nếu phát hiện sớm và điều trị kịp thời thì sẽ cứu thêm càng nhiều người, vì vậy bài kiểm tra Tự đánh giá không còn gì xa lạ nữa.
SCL có 90 câu hỏi, liên quan đến 9 khía cạnh từ thể xác đến tinh thần, mỗi câu 5 điểm. Vinh Kinh đã chăm chỉ làm từng câu hỏi một, và kết quả đánh giá cuối cùng khiến anh nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Anh tương đối để ý nhiều hơn đến hai mục Tâm trạng chán nản F4 = 1,98, được đánh giá là bình thường, có thể do tác động của môi trường xa lạ những ngày này nên số điểm gần như chạm mức giới hạn (editor: hình như 2 điểm là mức độ nhẹ á). Nếu số điểm mục này ở mức độ nhẹ hoặc trung bình, bạn nên chú ý đến nó trong giai đoạn đầu và tự điều chỉnh, nếu tình hình trở nên nghiêm trọng thì chỉ có thể dựa vào việc điều trị bằng thuốc. Xu hướng loạn thần F9 = 1,65, được đánh giá là bình thường.
Các mức điểm khác dao động trong khoảng 1,58 đến 2,9, mức độ từ nhẹ đến trung bình, kết quả này đủ để chứng minh trạng thái tinh thần của anh còn tốt, không bị bệnh tâm thần.
Anh không có vấn đề gì cả, càng chứng minh cho một sự thật, anh xuyên.
Nơi này là một thế giới chân thật, không phải ảo tưởng sức mạnh.
Chà, không bệnh không tai, tự dưng lại xuyên?
Quả quýt lớn nằm trên chân nhìn anh chàng đại soái ca trước mắt đang bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, nghi ngờ nghiêng đầu: meo meo?
Quýt lớn ưu nhã nhảy xuống từ đầu gối của anh, meo meo hai tiếng. Vinh Kinh không chịu nổi mỹ nhân kiều nhuyễn nũng nịu này. Dù không thể chấp nhận nổi việc xuyên qua, anh vẫn đi theo quýt lớn đến trước một chiếc vòng xoay thức ăn. Sau khi quét mã QR, anh chọn một món ăn nhẹ dành cho mèo.
Anh ngồi xổm xuống xoa xoa cằm của mấy mỹ nhân đang đi xung quanh, tiếng kêu meo meo mềm nhẹ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, thảo nào có nhiều người lại thích đến quán cà phê mèo đến vậy, quá ư là thanh lọc tâm hồn luôn.
Lúc này, một người đàn ông khôi ngô bước ra từ phòng vệ sinh bên cạnh.
Khi người đàn ông nhìn thấy Vinh Kinh, ngay cả khi anh đã sử dụng bình xịt ngăn mùi, hắn vẫn nhận ra người đồng loại này mạnh mẽ hơn mình, khí thế đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt Vinh Kinh lộ vẻ hoang mang, nhưng bản năng đàn ông đột nhiên trỗi dậy cùng với phản ứng cơ thể căng lên khiến anh đứng lên và lạnh nhạt nhìn lại.
Hai người đối mắt vài giây, người kia liền biến sắc, chịu không nổi chạy mất.
Vinh Kinh nhìn bóng lưng chạy trối chết của người kia một cách khó hiểu, anh chỉ là lịch sự nhìn lại thôi mừ, làm chi phản ứng ghê thế?
Anh hồi thần nhìn về phía người kia vừa đi ra, có một dãy nhà vệ sinh ở đó.
Thật sự đúng là một dãy, sáu phòng vệ sinh, sáu giới tính. Người kia vừa bước ra từ Men A, và có ba giới tính khác nữa là Men B, Men O và của phụ nữ cũng tương tự.
Thế giới trước kia của anh chỉ có hai giới tính nam và nữ. Nhận thức này đã duy trì hơn 20 năm, bỗng một ngày anh xuyên không vào thế giới có sáu giới tính, thế giới quan của anh dường như đang lặng lẽ tan vỡ.
Ân bờ lí vơ bồ.
Excuse me, hình như có gì đó sai sai ở đây?
Vinh Kinh nhìn xung quanh và quan sát đàn ông phụ nữ xung quanh mình đang trêu chọc lũ mèo, có đủ sáu giới tính, đa số là Omega.
Phát hiện ra tầm mắt của Vinh Kinh, mấy Omega mặt đỏ bừng, còn có một tiểu mỹ nhân (bé mèo ó) hướng về hắn gật đầu, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ồ, hiểu rồi, thì ra anh mới là thứ sai sai ở đây.
Nếu con người đều có sáu loại giới tính, vậy chẳng lẽ mèo cũng...
Vinh Kinh bỗng quay đầu nhìn về phía mấy bé mèo nhỏ đang dính chặt lấy mình, mấy đứa sẽ không phải là Omega đi?
Vinh Kinh che mặt lại, nhịn xuống kích động muốn nhìn nữa, anh không muốn bị người ta cho là biến thái đâu.
Đút xong đồ ăn cho mèo, anh quay lại vị trí cũ và thấy gần chiếc ghế sô pha tròn ở trung tâm đại sảnh, nhiều khách hàng thích chơi với mèo đang chỉ vào màn hình TV đầy phấn khích. Quán cà phê không cho phép tiếng ồn, nên là TV cũng gần như là tĩnh âm. Họ chỉ có thể giảm âm lượng lời nói, nhưng cũng có thể thấy rằng họ đang rất phấn khích thông qua ngôn ngữ cơ thể.
Vinh Kinh cũng tò mò nhìn vào TV, hơi ngạc nhiên đối với những người đang xuất hiện trên đó. Khi người phục vụ châm lại đầy cốc nước cho anh thì cũng nhìn theo hướng anh đang nhìn, thấy một A như Vinh Kinh lại có thể xem đến sững sờ, thân làm fan cảm thấy kiêu ngạo vô cùng: "Ngài cũng yêu thích Cố Hi sao?"
"Cố Hi?" Vinh Kinh nhắc lại hai từ này.
Thế giới ABO, Cố Hi...
Thấy quen quen, có phải anh đã quên đi cái gì đó không? Hình như có gì đó không ổn?
Người phục vụ gật đầu: "Anh ấy là một đại mỹ nhân được Alpha công nhận. Đẹp đến đẳng cấp dải ngân hà luôn đó."
Là một người đàn ông có xu hướng tình dục bình thường, cho dù người kia có đẹp đến không có đối thủ trên thế giới, về bản chất thì đó vẫn là một người đàn ông. Vinh Kinh là người chỉ có khái niệm hai giới tính, biểu thị rằng anh đối với đàn ông không có hứng thú, đời này, đời sau cũng không thể.
Bởi vì phải chờ người còn chưa tới, Vinh Kinh lễ phép gật gật đầu, thuận theo đề tài mà hỏi: "Anh ta là idol mới ra mắt à?"
Nhân viên phục vụ bất khả tư nghị* nhìn anh như nhìn người từ trên núi mới xuống: "Ngài chẳng lẽ không biết ảnh? Anh ấy là diễn viên!"
*bất khả tư nghị: ngờ vực
Nếu như idol có khả năng diễn xuất, người hâm mộ sẵn sàng gọi họ là diễn viên một cách đầy tự hào.
"Anh ấy ban đầu là idol, năm đó làm mưa làm gió đại giang Nam Bắc, không biết vì nguyên nhân gì, yên lặng ba năm. Năm ngoái đột nhiên ra mắt với vai chính trong [Lothal 365 ngày] cực hot, tụi tôi đã đợi ngày này trọn 3 năm lận đó! Anh ấy đóng vai một người có tài năng xuất chúng cuối cùng lại bởi vì tai nạn xe cộ mà mất một cánh tay, bị chặt đứt con đường sự nghiệp của một vũ công. Đặc biệt là ở cảnh cuối cùng, anh ấy quấn đầy băng gạc nhuốm máu khiêu vũ, toàn thân tôi nổi da gà hết cả lên. Ảnh đã diễn ra được một vai chính tuyệt vọng cùng bi thương."
Nhân viên phục vụ nói đến thần tượng liền không nhịn được ca ngợi. Nói xong mới nhớ tới người trước mặt là khách, lập tức dừng câu chuyện, khom người liên tục nói xin lỗi.
Vinh Kinh cười nói không sao, anh thầm nghĩ không ổn chút nào, cảm giác quen thuộc ngày càng mạnh, đặc biệt [Lothal 365 ngày] mà người phục vụ nói đến, hình như anh đã nghe thấy ở đâu đó.
Sự thật tưởng như xa tận chân trời, nhưng chỉ cần chọc thủng mảnh giấy liền có thể nắm bắt.
Vinh Kinh mở điện thoại di động tìm kiếm tên bộ phim này.
Một chiếc Maserati đậu bên đường, ngồi ở ghế phó lái là một Omega trang phục thời thượng đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, còn người ngồi trên ghế lại nở một nụ cười xinh đẹp bước ra khỏi xe.
Khách vừa đến cửa đã được bồi bàn Alpha phục vụ nhiệt tình, cởi giày đổi thành dép mềm, chỉ khi nhìn thấy Vinh Kinh ngồi bên cửa sổ bị mèo vây quanh, cậu mới nhíu mày.
Ngay sau khi Vinh Kinh mở công cụ tìm kiếm, anh cảm thấy một bóng đen đổ xuống bên mình, và khi anh ngẩng đầu thì liền thấy người mà anh đang đợi đã đến.
Khi trông thấy Vinh Kinh nhìn lên, cậu luôn cảm thấy khí chất của người kia đã thay đổi rất nhiều, trước đây chỉ là một kẻ khúm núm, nhìn thấy mình ngay cả lời nói đều không lưu loát, không ngờ hiện giờ chẳng nhìn thấy bộ dạng chó liếm thường ngày. Cậu cố xua đuổi cái cảm giác kì dị này đi, lạnh giọng trách cứ: "Không phải đã nói em đang trong thời kì chuẩn bị à, sao lại ngồi bên cửa sổ? Anh cố ý đúng không?"
Nếu bị người khác chụp lén thì phải làm sao đây?
Tuy rằng chưa ra mắt, nhưng cậu vẫn biết mình rất được yêu thích đấy.
Nếu là trước kia, Vinh Kinh sẽ lập tức xin lỗi, cẩn thận bồi tội, xem đối phương như tổ tông mà đối xử, nhưng hôm nay Vinh Kinh trực tiếp đứng lên, dịch người né cậu ra rồi đi thẳng về phía trước.
Cậu không ứng phó kịp, cả giận nói: "Chờ đã, anh đi đâu vậy?"
Vinh Kinh hoàn toàn khó hiểu: "Không phải muốn đổi vị trí sao?"
Vị khách mới đến này là bạn trai nhỏ của nguyên chủ, tên Thích Ánh, sinh viên năm cuối tại Học viện Điện ảnh và Truyền hình. Cậu nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi. Trong một bữa tiệc tối, đối với cậu hắn vừa gặp đã thương, vì vậy hắn đã tiến hành một cuộc theo đuổi hết sức mãnh liệt, thế nhưng tất cả Omega đều không thiếu người theo đuổi. Nguyên chủ chỉ là một trong rất nhiều Alpha không đáng để chú ý tới, cho nên khi Thích Ánh đáp ứng, Vinh Kinh quả thực cảm thấy mình trúng số độc đắc.
Qua lại với nhau không bao lâu, Thích Ánh cũng bởi vì ký kết với công ty môi giới nên ra mắt với tư cách là một idol, mà idol kiêng kỵ nhất là nói chuyện yêu đương, cậu bảo rằng mình muốn che giấu mối quan hệ này, nguyên chủ thuận theo Thích Ánh tuyệt đối, không ý kiến bất cứ điều gì.
Quãng thời gian trước đây nguyên chủ cùng người trong nhà bất đồng ý kiến, giận dữ rời nhà trốn đi, nghĩ đến sẽ ở lại trong nhà Thích Ánh mấy ngày, lại ở dưới lầu nhìn thấy cảnh Thích Ánh bước ra chiếc xe sang, chủ động hôn hít người chủ xe.
Quá nhiều đả kích ập đến, nguyên chủ tạm thời đi tìm nơi ẩn núp, không nghĩ tới đêm xuống trời đổ mưa lại gặp nhà dột, tài sản bên người đều tại nơi ở tạm bị trộm hết, chỉ còn lại một chiếc điện thoại được hắn nắm chặt trong tay chờ đợi Thích Ánh cho hắn một lời giải thích.
Nguyên chủ đợi mỏi mòn cũng không đợi được lời của Thích Ánh, cộng thêm việc hắn bị phẫn uất lâu ngày nên đã mua say tìm chết.
Vinh Kinh bị gió lạnh trong công viên thổi tỉnh, khi tỉnh dậy xung quanh là một đống chai rượu, trắng đỏ lẫn lộn.
Thẻ của nguyên chủ đã bị đóng băng, tiền mặt dùng để mua rượu hết rồi, có thể nói Vinh Kinh bây giờ nghèo kiết xác, cho nên khi đến quán cà phê mèo anh cảm thấy có chút quẫn bách.
Thích Ánh nhìn Vinh Kinh đơn giản thay đổi chỗ ngồi tựa hồ như không hề quen biết câu, đáy mắt nóng lên vài phần, nếu là thời điểm anh theo đuổi cậu cũng có khí thế như vậy, có lẽ bây giờ cũng không nỡ lòng nào chia tay.
Nhưng nghĩ tới việc mình đã ra quyết định, vẫn là hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Chúng ta chia tay đi."
Thích Ánh có thể đoán trước mình sẽ đối mặt với cái gì, dù cho Vinh Kinh gào khóc tới đâu, khổ sở cầu xin thế nào, cậu vẫn sẽ không lần nữa mềm lòng.
Phim của cậu cuối cùng đến giai đoạn xét duyệt để phát sóng, rất nhanh sẽ trở nên nổi như cồn, và Vinh Kinh, một người vừa mới tốt nghiệp, thậm chí còn chưa được thử vai, sẽ chỉ trở thành một vật cản trên con đường thành công của cậu.
Vì chỉ là vật cản đường, nên đá đi càng sớm càng tốt.
Thấy Vinh Kinh không trả lời, Thích Ánh liền kiên nhẫn nói: "Em hi vọng anh không nên liều chết mà quấn lấy..."
Còn chưa nói hết liền nhận được hồi âm trong giây tiếp theo:
"Được thôi."
Thật không dám giấu diếm, chỉ cần nghĩ đến cùng một người đàn ông ngày qua ngày thân thân mật mật, tế bào toàn thân liền đua nhau say NO.
Chúng nó cũng giống như anh, tràn đầy khao khát cầu sinh của thẳng nam.
Dáng người nam nhân cao lớn, chỗ ngồi không được tính là chật hẹp nhưng cũng không đủ để đôi chân dài miên man của anh ta được đặt ngay ngắn. Chiếc áo phông trên người tuy rằng có chút cũ kỹ, ngay cả đôi tất cũng có lỗ thủng nhưng nhìn anh chẳng xuề xoà chút nào, ngược lại còn toát ra một loại khí chất thoải mái, tự do.
Dưới ánh nắng, quầng thâm dưới mắt hiện rõ cho thấy anh ta đã lâu không ngủ ngon.
Khi nhân viên phục vụ đi ngang qua đều không tự chủ mà thả nhẹ bước chân, các cô không đành lòng làm phiền nhưng mấy đứa nhỏ lại tranh nhau chen lấn nhảy lên đầu gối của anh. Bị đám lông xù đánh thức, Vinh Kinh mở mắt ra liền nhìn thấy một vài sinh vật đáng yêu đang kêu meo meo dưới chân mình.
Đây là quán cà phê mèo, có đủ loại mèo xinh đẹp vô cùng, tính cách lại khác nhau, nếu là một tín đồ mê mèo, bạn không thể không hét lên: Awwww, đây là thiên đường sao?
Nhưng đối với Vinh Kinh, một người bị dị ứng mèo mà nói, đó là một cực hình không hề nhỏ xíu nào.
Nhưng người ta đã hẹn gặp anh ở đây, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đến.
Vinh Kinh nhìn bé mèo dễ dàng nhảy lên đầu gối anh nhờ sự trợ giúp của chiếc ghế đẩu dành cho mèo, sau đó trên cánh tay lập tức nổi mẩn đỏ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh đã hỏi nhân viên phục vụ mua một loại thuốc chống dị ứng, nhưng có vẻ tác dụng của thuốc không được nhanh cho lắm.
Nhân viên phục vụ vô cùng cảm phục tinh thần không sợ chết của Vinh Kinh dám chơi đùa với mèo, liền đến dẫn bé mèo trên gối xuống.
Nhưng một lúc sau, một quả quýt lớn lại nhảy lên đùi anh, mặt mèo như cái bánh giò nhìn anh với vẻ đặc biệt vui sướng.
Vinh Kinh nhìn vết mẩn ngứa đang dần thuyên giảm, anh không nỡ nhẫn tâm từ chối quả quýt lớn này.
Nhìn thấy người phục vụ đi tới, Vinh Kinh giải thích: "Tôi biết quy tắc mà, không ôm nó đâu."
Những quán cà phê mèo kiểu này đều có một số quy định bất thành văn, chẳng hạn như không ôm, không nhấp nháy ánh đèn, không cho mèo ăn thức ăn của người, v.v... Nhân viên phục vụ trước tiên hỏi thăm về bệnh dị ứng ủa anh, sau đó mỉm cười khi biết anh không có vấn đề gì. Ngày thường bọn chúng không thèm chơi với khách, hôm nay lại bất thường như vậy, phải chăng đều là tụi nhan khống. "Một anh chàng siêu cấp đẹp trai lạnh lùng như vậy, ai nhìn mà không mê chứ."
Vinh Kinh bẩm sinh có hơi ngờ nghệch, biểu hiện trên gương mặt không nhiều, lời nói ngắn gọn, vẻ ngoài lạnh nhạt thận trọng, không ít người đều bị hình tượng của anh mê hoặc.
Ba ngày liên tục chất lượng giấc ngủ đáng lo, phản ứng thần kinh trở nên chậm hơn, đợi đến khi nhân viên phục vụ châm đầy ly nước mới hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, sờ sờ vành tai đã đỏ bừng. Anh cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian, người kia đã muộn hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Bây giờ chiếc điện thoại là thứ quý giá nhất trên người anh, những đồ đạc khác đều bị trộm khi anh đang ở nơi trú ẩn, may là nguyên ngủ cầm điện thoại thật chặt trong tay mới may mắn khoát khỏi.
Đúng vậy, nguyên chủ.
Anh không phải là chủ nhân ban đầu của cơ thể này, mà là xuyên đến.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, nguyên chủ đã chết rồi, anh đại khái đoán rằng do hệ hô hấp bị ức chế do uống rượu quá độ, cuối cùng ngạt thở mà chết.
Là một thanh niên có thế giới quan hoàn chỉnh, cho dù biết là mình xuyên không, anh vẫn sẽ nghi ngờ tính xác thực của nó.
Ba ngày nay anh sống quay cuồng trong mơ hồ, không biết đêm nay là năm nào, nghi ngờ thiên hạ nghi ngờ thế giới nghi ngờ luôn chính mình. Mãi cho đến khi nhận được hung tin từ bạn trai nhỏ, anh mới thu dọn đồ đạc và chạy ngay đến cà phê mèo để đợi.
Bạn trai nhỏ của nguyên chủ vẫn luôn có thói quen đến muộn nên anh cũng không vội vàng đi sớm.
Anh mở trang tìm kiếm và nhập SCL-90, đây là thang điểm tự đánh giá để kiểm tra sức khoẻ tinh thần, phù hợp với hầu hết những người muốn kiểm tra trạng thái tinh thần của mình. Nói một cách đơn giản, anh muốn kiểm tra xem mình có bị ảo tưởng hay không, cho nên mới sinh ra đống ký ức không biết từ đâu nhảy ra trong tâm trí, còn đến thế giới khác bằng một cách không thể nào giải thích được.
Anh nghi ngờ rằng mình bị suy giảm nhận thức. Thang điểm tự đánh giá này không thể giải thích được vấn đề then chốt, nhưng ít ra nó thể có thể đưa ra kết quả trực quan để đánh giá xem não anh có bị lag chỗ nào hay không.
Vì nhịp sống của xã hội hiện đại ngày càng nhanh nên tâm lý con người hầu hết sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều bởi môi trường, theo một thống kê ở Trung Quốc, mỗi năm có khoảng 200.000 người chết vì trầm cảm, nếu phát hiện sớm và điều trị kịp thời thì sẽ cứu thêm càng nhiều người, vì vậy bài kiểm tra Tự đánh giá không còn gì xa lạ nữa.
SCL có 90 câu hỏi, liên quan đến 9 khía cạnh từ thể xác đến tinh thần, mỗi câu 5 điểm. Vinh Kinh đã chăm chỉ làm từng câu hỏi một, và kết quả đánh giá cuối cùng khiến anh nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Anh tương đối để ý nhiều hơn đến hai mục Tâm trạng chán nản F4 = 1,98, được đánh giá là bình thường, có thể do tác động của môi trường xa lạ những ngày này nên số điểm gần như chạm mức giới hạn (editor: hình như 2 điểm là mức độ nhẹ á). Nếu số điểm mục này ở mức độ nhẹ hoặc trung bình, bạn nên chú ý đến nó trong giai đoạn đầu và tự điều chỉnh, nếu tình hình trở nên nghiêm trọng thì chỉ có thể dựa vào việc điều trị bằng thuốc. Xu hướng loạn thần F9 = 1,65, được đánh giá là bình thường.
Các mức điểm khác dao động trong khoảng 1,58 đến 2,9, mức độ từ nhẹ đến trung bình, kết quả này đủ để chứng minh trạng thái tinh thần của anh còn tốt, không bị bệnh tâm thần.
Anh không có vấn đề gì cả, càng chứng minh cho một sự thật, anh xuyên.
Nơi này là một thế giới chân thật, không phải ảo tưởng sức mạnh.
Chà, không bệnh không tai, tự dưng lại xuyên?
Quả quýt lớn nằm trên chân nhìn anh chàng đại soái ca trước mắt đang bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, nghi ngờ nghiêng đầu: meo meo?
Quýt lớn ưu nhã nhảy xuống từ đầu gối của anh, meo meo hai tiếng. Vinh Kinh không chịu nổi mỹ nhân kiều nhuyễn nũng nịu này. Dù không thể chấp nhận nổi việc xuyên qua, anh vẫn đi theo quýt lớn đến trước một chiếc vòng xoay thức ăn. Sau khi quét mã QR, anh chọn một món ăn nhẹ dành cho mèo.
Anh ngồi xổm xuống xoa xoa cằm của mấy mỹ nhân đang đi xung quanh, tiếng kêu meo meo mềm nhẹ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, thảo nào có nhiều người lại thích đến quán cà phê mèo đến vậy, quá ư là thanh lọc tâm hồn luôn.
Lúc này, một người đàn ông khôi ngô bước ra từ phòng vệ sinh bên cạnh.
Khi người đàn ông nhìn thấy Vinh Kinh, ngay cả khi anh đã sử dụng bình xịt ngăn mùi, hắn vẫn nhận ra người đồng loại này mạnh mẽ hơn mình, khí thế đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt Vinh Kinh lộ vẻ hoang mang, nhưng bản năng đàn ông đột nhiên trỗi dậy cùng với phản ứng cơ thể căng lên khiến anh đứng lên và lạnh nhạt nhìn lại.
Hai người đối mắt vài giây, người kia liền biến sắc, chịu không nổi chạy mất.
Vinh Kinh nhìn bóng lưng chạy trối chết của người kia một cách khó hiểu, anh chỉ là lịch sự nhìn lại thôi mừ, làm chi phản ứng ghê thế?
Anh hồi thần nhìn về phía người kia vừa đi ra, có một dãy nhà vệ sinh ở đó.
Thật sự đúng là một dãy, sáu phòng vệ sinh, sáu giới tính. Người kia vừa bước ra từ Men A, và có ba giới tính khác nữa là Men B, Men O và của phụ nữ cũng tương tự.
Thế giới trước kia của anh chỉ có hai giới tính nam và nữ. Nhận thức này đã duy trì hơn 20 năm, bỗng một ngày anh xuyên không vào thế giới có sáu giới tính, thế giới quan của anh dường như đang lặng lẽ tan vỡ.
Ân bờ lí vơ bồ.
Excuse me, hình như có gì đó sai sai ở đây?
Vinh Kinh nhìn xung quanh và quan sát đàn ông phụ nữ xung quanh mình đang trêu chọc lũ mèo, có đủ sáu giới tính, đa số là Omega.
Phát hiện ra tầm mắt của Vinh Kinh, mấy Omega mặt đỏ bừng, còn có một tiểu mỹ nhân (bé mèo ó) hướng về hắn gật đầu, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ồ, hiểu rồi, thì ra anh mới là thứ sai sai ở đây.
Nếu con người đều có sáu loại giới tính, vậy chẳng lẽ mèo cũng...
Vinh Kinh bỗng quay đầu nhìn về phía mấy bé mèo nhỏ đang dính chặt lấy mình, mấy đứa sẽ không phải là Omega đi?
Vinh Kinh che mặt lại, nhịn xuống kích động muốn nhìn nữa, anh không muốn bị người ta cho là biến thái đâu.
Đút xong đồ ăn cho mèo, anh quay lại vị trí cũ và thấy gần chiếc ghế sô pha tròn ở trung tâm đại sảnh, nhiều khách hàng thích chơi với mèo đang chỉ vào màn hình TV đầy phấn khích. Quán cà phê không cho phép tiếng ồn, nên là TV cũng gần như là tĩnh âm. Họ chỉ có thể giảm âm lượng lời nói, nhưng cũng có thể thấy rằng họ đang rất phấn khích thông qua ngôn ngữ cơ thể.
Vinh Kinh cũng tò mò nhìn vào TV, hơi ngạc nhiên đối với những người đang xuất hiện trên đó. Khi người phục vụ châm lại đầy cốc nước cho anh thì cũng nhìn theo hướng anh đang nhìn, thấy một A như Vinh Kinh lại có thể xem đến sững sờ, thân làm fan cảm thấy kiêu ngạo vô cùng: "Ngài cũng yêu thích Cố Hi sao?"
"Cố Hi?" Vinh Kinh nhắc lại hai từ này.
Thế giới ABO, Cố Hi...
Thấy quen quen, có phải anh đã quên đi cái gì đó không? Hình như có gì đó không ổn?
Người phục vụ gật đầu: "Anh ấy là một đại mỹ nhân được Alpha công nhận. Đẹp đến đẳng cấp dải ngân hà luôn đó."
Là một người đàn ông có xu hướng tình dục bình thường, cho dù người kia có đẹp đến không có đối thủ trên thế giới, về bản chất thì đó vẫn là một người đàn ông. Vinh Kinh là người chỉ có khái niệm hai giới tính, biểu thị rằng anh đối với đàn ông không có hứng thú, đời này, đời sau cũng không thể.
Bởi vì phải chờ người còn chưa tới, Vinh Kinh lễ phép gật gật đầu, thuận theo đề tài mà hỏi: "Anh ta là idol mới ra mắt à?"
Nhân viên phục vụ bất khả tư nghị* nhìn anh như nhìn người từ trên núi mới xuống: "Ngài chẳng lẽ không biết ảnh? Anh ấy là diễn viên!"
*bất khả tư nghị: ngờ vực
Nếu như idol có khả năng diễn xuất, người hâm mộ sẵn sàng gọi họ là diễn viên một cách đầy tự hào.
"Anh ấy ban đầu là idol, năm đó làm mưa làm gió đại giang Nam Bắc, không biết vì nguyên nhân gì, yên lặng ba năm. Năm ngoái đột nhiên ra mắt với vai chính trong [Lothal 365 ngày] cực hot, tụi tôi đã đợi ngày này trọn 3 năm lận đó! Anh ấy đóng vai một người có tài năng xuất chúng cuối cùng lại bởi vì tai nạn xe cộ mà mất một cánh tay, bị chặt đứt con đường sự nghiệp của một vũ công. Đặc biệt là ở cảnh cuối cùng, anh ấy quấn đầy băng gạc nhuốm máu khiêu vũ, toàn thân tôi nổi da gà hết cả lên. Ảnh đã diễn ra được một vai chính tuyệt vọng cùng bi thương."
Nhân viên phục vụ nói đến thần tượng liền không nhịn được ca ngợi. Nói xong mới nhớ tới người trước mặt là khách, lập tức dừng câu chuyện, khom người liên tục nói xin lỗi.
Vinh Kinh cười nói không sao, anh thầm nghĩ không ổn chút nào, cảm giác quen thuộc ngày càng mạnh, đặc biệt [Lothal 365 ngày] mà người phục vụ nói đến, hình như anh đã nghe thấy ở đâu đó.
Sự thật tưởng như xa tận chân trời, nhưng chỉ cần chọc thủng mảnh giấy liền có thể nắm bắt.
Vinh Kinh mở điện thoại di động tìm kiếm tên bộ phim này.
Một chiếc Maserati đậu bên đường, ngồi ở ghế phó lái là một Omega trang phục thời thượng đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, còn người ngồi trên ghế lại nở một nụ cười xinh đẹp bước ra khỏi xe.
Khách vừa đến cửa đã được bồi bàn Alpha phục vụ nhiệt tình, cởi giày đổi thành dép mềm, chỉ khi nhìn thấy Vinh Kinh ngồi bên cửa sổ bị mèo vây quanh, cậu mới nhíu mày.
Ngay sau khi Vinh Kinh mở công cụ tìm kiếm, anh cảm thấy một bóng đen đổ xuống bên mình, và khi anh ngẩng đầu thì liền thấy người mà anh đang đợi đã đến.
Khi trông thấy Vinh Kinh nhìn lên, cậu luôn cảm thấy khí chất của người kia đã thay đổi rất nhiều, trước đây chỉ là một kẻ khúm núm, nhìn thấy mình ngay cả lời nói đều không lưu loát, không ngờ hiện giờ chẳng nhìn thấy bộ dạng chó liếm thường ngày. Cậu cố xua đuổi cái cảm giác kì dị này đi, lạnh giọng trách cứ: "Không phải đã nói em đang trong thời kì chuẩn bị à, sao lại ngồi bên cửa sổ? Anh cố ý đúng không?"
Nếu bị người khác chụp lén thì phải làm sao đây?
Tuy rằng chưa ra mắt, nhưng cậu vẫn biết mình rất được yêu thích đấy.
Nếu là trước kia, Vinh Kinh sẽ lập tức xin lỗi, cẩn thận bồi tội, xem đối phương như tổ tông mà đối xử, nhưng hôm nay Vinh Kinh trực tiếp đứng lên, dịch người né cậu ra rồi đi thẳng về phía trước.
Cậu không ứng phó kịp, cả giận nói: "Chờ đã, anh đi đâu vậy?"
Vinh Kinh hoàn toàn khó hiểu: "Không phải muốn đổi vị trí sao?"
Vị khách mới đến này là bạn trai nhỏ của nguyên chủ, tên Thích Ánh, sinh viên năm cuối tại Học viện Điện ảnh và Truyền hình. Cậu nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi. Trong một bữa tiệc tối, đối với cậu hắn vừa gặp đã thương, vì vậy hắn đã tiến hành một cuộc theo đuổi hết sức mãnh liệt, thế nhưng tất cả Omega đều không thiếu người theo đuổi. Nguyên chủ chỉ là một trong rất nhiều Alpha không đáng để chú ý tới, cho nên khi Thích Ánh đáp ứng, Vinh Kinh quả thực cảm thấy mình trúng số độc đắc.
Qua lại với nhau không bao lâu, Thích Ánh cũng bởi vì ký kết với công ty môi giới nên ra mắt với tư cách là một idol, mà idol kiêng kỵ nhất là nói chuyện yêu đương, cậu bảo rằng mình muốn che giấu mối quan hệ này, nguyên chủ thuận theo Thích Ánh tuyệt đối, không ý kiến bất cứ điều gì.
Quãng thời gian trước đây nguyên chủ cùng người trong nhà bất đồng ý kiến, giận dữ rời nhà trốn đi, nghĩ đến sẽ ở lại trong nhà Thích Ánh mấy ngày, lại ở dưới lầu nhìn thấy cảnh Thích Ánh bước ra chiếc xe sang, chủ động hôn hít người chủ xe.
Quá nhiều đả kích ập đến, nguyên chủ tạm thời đi tìm nơi ẩn núp, không nghĩ tới đêm xuống trời đổ mưa lại gặp nhà dột, tài sản bên người đều tại nơi ở tạm bị trộm hết, chỉ còn lại một chiếc điện thoại được hắn nắm chặt trong tay chờ đợi Thích Ánh cho hắn một lời giải thích.
Nguyên chủ đợi mỏi mòn cũng không đợi được lời của Thích Ánh, cộng thêm việc hắn bị phẫn uất lâu ngày nên đã mua say tìm chết.
Vinh Kinh bị gió lạnh trong công viên thổi tỉnh, khi tỉnh dậy xung quanh là một đống chai rượu, trắng đỏ lẫn lộn.
Thẻ của nguyên chủ đã bị đóng băng, tiền mặt dùng để mua rượu hết rồi, có thể nói Vinh Kinh bây giờ nghèo kiết xác, cho nên khi đến quán cà phê mèo anh cảm thấy có chút quẫn bách.
Thích Ánh nhìn Vinh Kinh đơn giản thay đổi chỗ ngồi tựa hồ như không hề quen biết câu, đáy mắt nóng lên vài phần, nếu là thời điểm anh theo đuổi cậu cũng có khí thế như vậy, có lẽ bây giờ cũng không nỡ lòng nào chia tay.
Nhưng nghĩ tới việc mình đã ra quyết định, vẫn là hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Chúng ta chia tay đi."
Thích Ánh có thể đoán trước mình sẽ đối mặt với cái gì, dù cho Vinh Kinh gào khóc tới đâu, khổ sở cầu xin thế nào, cậu vẫn sẽ không lần nữa mềm lòng.
Phim của cậu cuối cùng đến giai đoạn xét duyệt để phát sóng, rất nhanh sẽ trở nên nổi như cồn, và Vinh Kinh, một người vừa mới tốt nghiệp, thậm chí còn chưa được thử vai, sẽ chỉ trở thành một vật cản trên con đường thành công của cậu.
Vì chỉ là vật cản đường, nên đá đi càng sớm càng tốt.
Thấy Vinh Kinh không trả lời, Thích Ánh liền kiên nhẫn nói: "Em hi vọng anh không nên liều chết mà quấn lấy..."
Còn chưa nói hết liền nhận được hồi âm trong giây tiếp theo:
"Được thôi."
Thật không dám giấu diếm, chỉ cần nghĩ đến cùng một người đàn ông ngày qua ngày thân thân mật mật, tế bào toàn thân liền đua nhau say NO.
Chúng nó cũng giống như anh, tràn đầy khao khát cầu sinh của thẳng nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất