Chương 11:
Đến chính bản thân cậu cũng không biết mình đang tiếc nuối điều gì.
"Lục Khởi, có một số chuyện trước đây tôi không nói rõ với cậu, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết"
Hoắc Minh Sâm bắt chéo chân, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, nhớ đến việc Phương Kỳ nói với cậu rằng có rất nhiều cô gái đang theo đuổi Lục Khởi khiến tâm trạng cậu bỗng có chút bực bội, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng không khó nghe ra sự tàn nhẫn trong đó: "Trước giờ tính tình tôi không tốt, đừng để tôi phát hiện cậu lén lút quan hệ nam nữ bên ngoài. Nếu không thì tự chịu hậu quả, gãy chân là nhẹ đấy."
Lời nói này, như thể hai người là vợ chồng hợp pháp vậy.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi theo tôi thì sẽ không thiếu lợi ích."
Bây giờ hệ thống không cho ăn bám, đi theo cậu có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.
"Sau này tôi gọi điện cậu phải nghe máy, mỗi cuối tuần phải cùng nhau đi ăn cơm. Nếu cậu gặp chuyện gì không giải quyết được thì cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu nhưng cậu phải giữ kín mối quan hệ này, hiểu không?"
Lục Khởi sờ cằm, hắn nhớ kiếp trước Hoắc Minh Sâm không có nhiều yêu cầu như vậy, sao bây giờ lại như một bà vợ lắm chuyện thế này.
Có chút muốn chia tay nhưng lại không có gan đó.
Hoắc Minh Sâm có thể đá người khác nhưng người khác không được phép đá cậu. Nếu Lục Khởi nói lời chia tay, chắc chắn sẽ bị cậu hành hạ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Hắn gật đầu: "Cậu yên tâm, tôi hiểu." Rồi quay đầu lại nhìn, nếu thực sự không chịu nổi thì sẽ cố gắng để Hoắc Minh Sâm đá mình trong vòng một tháng.
Hắn rất biết điều nên không có cuộc cãi vã lớn như dự đoán. Điều này
khiến Hoắc Minh Sâm hơi bất ngờ, cậu định nói gì đó thì nghe Lục Khởi nói: "Ăn nhanh đi, quán sắp đóng cửa rồi."
Sau đó lại gắp cho cậu thêm vài miếng thức ăn, chẳng mấy chốc bát cậu đã đầy ắp, ý bảo cậu im miệng đi. Hoắc Minh Sâm liếc hắn, không nói gì cúi đầu ăn sạch, lúc sau thì Lục Khởi gắp gì cậu ăn nấy, hai thanh niên ăn cũng nhiều nên thức ăn trên bàn chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Ăn no uống đủ, Lục Khởi kéo ghế đứng dậy, nói với Hoắc Minh Sâm: "Cậu ngồi đây một lát, tôi đi vệ sinh."
#Anh chàng cặn bã trăm lý do chuồn mất#
Hệ thống liền đúng lúc xuất hiện, [Tiền của mình, ăn cơm của mình, dựa trời dựa đất dựa người yêu, không phải là đấng nam nhi! Mỗi người đàn ông đều có một trái tim ăn bám nhưng chúng ta phải có một linh hồn tự lập. Ký chủ, không nên để bản thân bị khinh thường! Chúng ta không thể lợi dụng người khác!]
Lục Khởi khựng lại, bởi vì hắn nghe thấy hệ thống nói——
[Đi share tiền với cậu ta!]
"Mất mặt lắm."
Lục Khởi đúng là thiếu tiền nhưng những thứ nên tiêu thì hắn không bao giờ tiếc, theo một nghĩa nào đó thì hắn vẫn luôn duy trì vẻ ngoài nho nhã rất tốt. Sau khi Lục Khởi rời đi, Hoắc Minh Sâm gọi phục vụ đến tính tiền nhưng lại được thông báo rằng tiền ăn đã thanh toán rồi: "Thưa anh, vị đẹp trai ăn cùng anh vừa nãy đã ra quầy lễ tân thanh toán rồi."
"Lục Khởi, có một số chuyện trước đây tôi không nói rõ với cậu, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết"
Hoắc Minh Sâm bắt chéo chân, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, nhớ đến việc Phương Kỳ nói với cậu rằng có rất nhiều cô gái đang theo đuổi Lục Khởi khiến tâm trạng cậu bỗng có chút bực bội, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng không khó nghe ra sự tàn nhẫn trong đó: "Trước giờ tính tình tôi không tốt, đừng để tôi phát hiện cậu lén lút quan hệ nam nữ bên ngoài. Nếu không thì tự chịu hậu quả, gãy chân là nhẹ đấy."
Lời nói này, như thể hai người là vợ chồng hợp pháp vậy.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi theo tôi thì sẽ không thiếu lợi ích."
Bây giờ hệ thống không cho ăn bám, đi theo cậu có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.
"Sau này tôi gọi điện cậu phải nghe máy, mỗi cuối tuần phải cùng nhau đi ăn cơm. Nếu cậu gặp chuyện gì không giải quyết được thì cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu nhưng cậu phải giữ kín mối quan hệ này, hiểu không?"
Lục Khởi sờ cằm, hắn nhớ kiếp trước Hoắc Minh Sâm không có nhiều yêu cầu như vậy, sao bây giờ lại như một bà vợ lắm chuyện thế này.
Có chút muốn chia tay nhưng lại không có gan đó.
Hoắc Minh Sâm có thể đá người khác nhưng người khác không được phép đá cậu. Nếu Lục Khởi nói lời chia tay, chắc chắn sẽ bị cậu hành hạ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Hắn gật đầu: "Cậu yên tâm, tôi hiểu." Rồi quay đầu lại nhìn, nếu thực sự không chịu nổi thì sẽ cố gắng để Hoắc Minh Sâm đá mình trong vòng một tháng.
Hắn rất biết điều nên không có cuộc cãi vã lớn như dự đoán. Điều này
khiến Hoắc Minh Sâm hơi bất ngờ, cậu định nói gì đó thì nghe Lục Khởi nói: "Ăn nhanh đi, quán sắp đóng cửa rồi."
Sau đó lại gắp cho cậu thêm vài miếng thức ăn, chẳng mấy chốc bát cậu đã đầy ắp, ý bảo cậu im miệng đi. Hoắc Minh Sâm liếc hắn, không nói gì cúi đầu ăn sạch, lúc sau thì Lục Khởi gắp gì cậu ăn nấy, hai thanh niên ăn cũng nhiều nên thức ăn trên bàn chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Ăn no uống đủ, Lục Khởi kéo ghế đứng dậy, nói với Hoắc Minh Sâm: "Cậu ngồi đây một lát, tôi đi vệ sinh."
#Anh chàng cặn bã trăm lý do chuồn mất#
Hệ thống liền đúng lúc xuất hiện, [Tiền của mình, ăn cơm của mình, dựa trời dựa đất dựa người yêu, không phải là đấng nam nhi! Mỗi người đàn ông đều có một trái tim ăn bám nhưng chúng ta phải có một linh hồn tự lập. Ký chủ, không nên để bản thân bị khinh thường! Chúng ta không thể lợi dụng người khác!]
Lục Khởi khựng lại, bởi vì hắn nghe thấy hệ thống nói——
[Đi share tiền với cậu ta!]
"Mất mặt lắm."
Lục Khởi đúng là thiếu tiền nhưng những thứ nên tiêu thì hắn không bao giờ tiếc, theo một nghĩa nào đó thì hắn vẫn luôn duy trì vẻ ngoài nho nhã rất tốt. Sau khi Lục Khởi rời đi, Hoắc Minh Sâm gọi phục vụ đến tính tiền nhưng lại được thông báo rằng tiền ăn đã thanh toán rồi: "Thưa anh, vị đẹp trai ăn cùng anh vừa nãy đã ra quầy lễ tân thanh toán rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất