Chương 29:
Lục Khởi thấy cậu hơi ngẩn người ra, cúi đầu ăn cơm, trong mắt thoáng qua ý cười, hỏi: "Không phải không thích ăn cơm ở căng tin sao, hôm nay sao lại đến đây."
Hoắc Minh Sâm không biết trên đời này còn có người như vậy, tùy tiện một câu đã có thể nói rõ sở thích của mình.
"Cậu..."
Cậu do dự mở miệng, tim đột nhiên đập thình thịch: "Cậu có phải... cậu có phải..." thích tôi từ lâu rồi không...
Lục Khởi ngẩng đầu, hỏi theo: "Tôi làm sao?"
Xin lỗi vì phải nói thẳng, dáng vẻ ấp úng của Hoắc Minh Sâm này rất giống một tên ăn mày rỗng túi muốn tìm người vay tiền.
Hoắc Minh Sâm vô cùng khó khăn, vô cùng gian nan nuốt những lời đã đến miệng xuống, vội vàng mượn động tác uống nước để che giấu, không nói gì, chỉ lắc đầu nói: "Thôi, không có gì."
Hỏi ra thì thế nào, chỉ thêm phiền não, mối quan hệ của hai người hiện tại như bây giờ là tốt rồi.
Lục Khởi không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt có chút phức tạp, ngay khi Hoắc Minh Sâm bị nhìn đến mức suýt nữa không cầm nổi cốc trong tay, chỉ nghe hắn nói: "Cậu uống đồ uống của tôi."
"..."
Hoắc Minh Sâm sửng sốt, sắc mặt cuối cùng cũng không còn vẻ ngượng ngùng lắp bắp như vừa rồi, cằm hơi nâng lên, lông mày đầy vẻ ngạo mạn: "Sao, không được uống à?"
Y như một tên cướp.
Lục Khởi không tranh cãi với cậu ta: "Được uống."
Nói xong đẩy cốc về phía cậu ta: "Muốn uống thế nào thì uống." Dù sao cũng không đáng tiền.
Hoắc Minh Sâm, tính tình của người này đúng là thất thường thật nhưng cũng dễ dỗ thật, một câu của Lục Khởi đã khiến tâm trạng cậu ta tốt lên, cong môi: "Buổi chiều có tiết không?"
"Không có."
Hoắc Minh Sâm liên tục thúc giục: "Vậy cậu ăn nhanh đi, ăn xong cơm tôi đưa cậu đến một nơi."
"Nơi nào?"
Lục Khởi trong lòng mơ hồ có dự đoán nhưng lại không chắc lắm: "Đến rồi cậu sẽ biết."
Hoắc Minh Sâm ngoài những bất động sản trên mặt thì thực ra còn lén gia đình mua thêm một căn, kiếp trước căn nhà này đã cho Lục Khởi ở, dùng để giấu "Người đẹp." trong nhà vàng nhưng đó là chuyện ba năm sau khi họ ở bên nhau.
Bây giờ... có vẻ hơi sớm nên Lục Khởi không chắc lắm.
Nhưng khi Hoắc Minh Sâm lái xe đưa hắn đến nơi, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, Lục Khởi biết mình đoán đúng tám phần.
"Nơi này cách trường không xa, sau này cuối tuần đến đây ở."
Hoắc Minh Sâm đưa cho Lục Khởi một chùm chìa khóa, đẩy hắn vào nhà mới, trong lời nói mang theo chút khoe khoang,
"Ngôi nhà này là do tôi tự thiết kế trang trí, dạo trước mới sửa xong."
Phong cách thiết kế nội thất rất phù hợp với thẩm mỹ của Hoắc Minh Sâm, gam màu lạnh sang trọng và tinh tế, đầu ngón tay Lục Khởi lướt qua giấy dán tường, ánh mắt từng tấc từng tấc quan sát, ký ức bị đè nén sâu trong đầu óc đột nhiên lại không thể kiểm soát được mà trào lên.
Cảnh cũ người xưa, Hoắc Minh Sâm không biết, kỳ thực Lục Khởi còn quen thuộc nơi này hơn cả cậu: "Rất đẹp."
Hoắc Minh Sâm không biết trên đời này còn có người như vậy, tùy tiện một câu đã có thể nói rõ sở thích của mình.
"Cậu..."
Cậu do dự mở miệng, tim đột nhiên đập thình thịch: "Cậu có phải... cậu có phải..." thích tôi từ lâu rồi không...
Lục Khởi ngẩng đầu, hỏi theo: "Tôi làm sao?"
Xin lỗi vì phải nói thẳng, dáng vẻ ấp úng của Hoắc Minh Sâm này rất giống một tên ăn mày rỗng túi muốn tìm người vay tiền.
Hoắc Minh Sâm vô cùng khó khăn, vô cùng gian nan nuốt những lời đã đến miệng xuống, vội vàng mượn động tác uống nước để che giấu, không nói gì, chỉ lắc đầu nói: "Thôi, không có gì."
Hỏi ra thì thế nào, chỉ thêm phiền não, mối quan hệ của hai người hiện tại như bây giờ là tốt rồi.
Lục Khởi không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt có chút phức tạp, ngay khi Hoắc Minh Sâm bị nhìn đến mức suýt nữa không cầm nổi cốc trong tay, chỉ nghe hắn nói: "Cậu uống đồ uống của tôi."
"..."
Hoắc Minh Sâm sửng sốt, sắc mặt cuối cùng cũng không còn vẻ ngượng ngùng lắp bắp như vừa rồi, cằm hơi nâng lên, lông mày đầy vẻ ngạo mạn: "Sao, không được uống à?"
Y như một tên cướp.
Lục Khởi không tranh cãi với cậu ta: "Được uống."
Nói xong đẩy cốc về phía cậu ta: "Muốn uống thế nào thì uống." Dù sao cũng không đáng tiền.
Hoắc Minh Sâm, tính tình của người này đúng là thất thường thật nhưng cũng dễ dỗ thật, một câu của Lục Khởi đã khiến tâm trạng cậu ta tốt lên, cong môi: "Buổi chiều có tiết không?"
"Không có."
Hoắc Minh Sâm liên tục thúc giục: "Vậy cậu ăn nhanh đi, ăn xong cơm tôi đưa cậu đến một nơi."
"Nơi nào?"
Lục Khởi trong lòng mơ hồ có dự đoán nhưng lại không chắc lắm: "Đến rồi cậu sẽ biết."
Hoắc Minh Sâm ngoài những bất động sản trên mặt thì thực ra còn lén gia đình mua thêm một căn, kiếp trước căn nhà này đã cho Lục Khởi ở, dùng để giấu "Người đẹp." trong nhà vàng nhưng đó là chuyện ba năm sau khi họ ở bên nhau.
Bây giờ... có vẻ hơi sớm nên Lục Khởi không chắc lắm.
Nhưng khi Hoắc Minh Sâm lái xe đưa hắn đến nơi, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, Lục Khởi biết mình đoán đúng tám phần.
"Nơi này cách trường không xa, sau này cuối tuần đến đây ở."
Hoắc Minh Sâm đưa cho Lục Khởi một chùm chìa khóa, đẩy hắn vào nhà mới, trong lời nói mang theo chút khoe khoang,
"Ngôi nhà này là do tôi tự thiết kế trang trí, dạo trước mới sửa xong."
Phong cách thiết kế nội thất rất phù hợp với thẩm mỹ của Hoắc Minh Sâm, gam màu lạnh sang trọng và tinh tế, đầu ngón tay Lục Khởi lướt qua giấy dán tường, ánh mắt từng tấc từng tấc quan sát, ký ức bị đè nén sâu trong đầu óc đột nhiên lại không thể kiểm soát được mà trào lên.
Cảnh cũ người xưa, Hoắc Minh Sâm không biết, kỳ thực Lục Khởi còn quen thuộc nơi này hơn cả cậu: "Rất đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất