Chương 29
An Nhi tỉnh lại, một đôi mắt đen như bồ đào sâu kín nhìn hắn.
Trục Phong cười: “Heo nhỏ lười biến cuối cùng cũng tỉnh?”
An Nhi nhẹ nhàng nâng tay sờ sờ khuôn mặt đầy râu và quầng mắt thâm đen của hắn: “Phụ hoàng đánh tới?”
Trục Phong ngẩn ra, một lúc lâu sau không biết nói gì cho phải.
“An Nhi, ngươi không nên nghe lời người khác nói bậy…” Trục Phong nói.
An Nhi ngẩng đầu lên: “Ngươi đồng ý đi cùng ta sao?”
“An Nhi.” Trục Phong thương tiếc ôm hắn lên đùi: “Ta biết ngươi ở nơi này rất ủy khuất, có thể nơi này là nhà ta, nhân dân trăm họ của ta đều ở nơi này, ta không thể bỏ bọ họ mà đi.”
“Ta không ủy khuất.” An Nhi lắc đầu: “Là ngươi ủy khuất, bọn họ không dung nạp ta.”
“An Nhi! Ngươi nghe ta nói, bọn họ là người tốt, chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, bọn họ nhất định sẽ thích ngươi, ngươi đáng yêu như vậy….”
“Không nên gạt ta, ta không phải tiểu hài tử.” An Nhi ôn nhu nâng mặt Trục Phong lên, chân thành nói: “Trục Phong ca ca rất khó xử sao? Thao Thiết từng nói, yêu một người, tuyệt không thể để người đó khổ sở, Trục Phong ca ca nếu bởi vì An Nhi mà làm ngươi khó xử, An Nhi tình nguyện rời đi.”
“An Nhi!” Sắc mặt Trục Phong nhất thời thay đổi, kinh hoảng thất thố ôm lấy An Nhi, ôm thật chặc, tựa như sợ y sẽ biến mắt vậy.
“Trục Phong ca ca, An Nhi cái gì cũng hiểu.” Thần sắc An Nhi trong nháy mắt đầy thê lương: “Trục Phong ca ca, An Nhi biết giữa An Nhi và Tần gia huynh chỉ được chọn một, An Nhi không muốn ép ngươi, An Nhi chỉ muốn hỏi một lần nữa, Trục Phong ca ca huynh chịu đi cùng ta sao?”
Trục Phong sợ run hồi lâu, chậm rãi lắc dầu một cái: “An Nhi ta không thể….”
“Đừng nói.” An Nhi che môi hắn, cuối cùng nhàn nhạt cười: “An Nhi đã sớm biết, Trục Phong ca ca không cần nói nữa, cho dù An Nhi có ép người cùng ta đi, Tần gia và Đại lý nhất định sẽ là khuất mắc cả đời của ngươi. Lúc Tần Khanh chết ta đã biết, cái loại yêu thương này không thuộc về An Nhi, An Nhi cũng không cần.”
Trục Phong sợ run nhìn hài tử ngây thơ trong ngực.
“An thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.” Cửa truyền tới thanh âm của quản gia.
“Trục Phong ca ca, ngươi hôn hôn ta.”
Trục Phong chỉ cảm thấy lòng trống rỗng, làm sao cũng không lấp đầy được, giống như con rối hôn lên gò má phấn nộn của An Nhi.
An Nhi cười, nụ cười tựa bầu trời sau cơn mưa, đôi môi mềm mại của An Nhi dán lên tai hắn: “Trục Phong ca ca, đời này An Nhi và ngươi hữu duyên vô phận, kiếp sau An Nhi hứa cho ngươi….”
Dứt lời An Nhi khẽ mỉm cười, chậm rãi đi ra cửa, y đi rất chậm tựa như đang đợi Trục Phong giữ lại, chỉ cần Trục Phong nói một câu ‘Ta muốn ở cùng ngươi’, chỉ cần Trục Phong nói một câu ‘ta buông được Tần gia, không quang trọng cừu hận’, An Nhi sẽ lập tức nghiêng đầu chạy vào ôm ngực hắn. Nhưng mà từ đầu đến cuối Trục Phong không gọi y một tiếng.
An Nhi lên xe ngựa, trong thoáng màn xe hạ xuống, An Nhi cuối cùng không kiềm được thất thang khóc thành tiếng.
Xe ngựa không nhanh không chậm rời khỏi Đại Lý, An Nhi cuối cùng quay đầu nhìn nơi đó lần cuối…
Đàm Ảnh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt.
Thánh Vũ đế ngồi ngoài phòng nhẹ hớp trà, bất an nhìn cửa, gương mặt xinh đẹp của Như Tuyết từ lâu đã khóc đến mơ hồ, Tống Lăng vẫn bị trói, ngơ ngác nhìn cửa biểu tình suy sụp.
Trần thái y từ trong phòng đi ra, nhìn ba người thờ dài, lắc đầu một cái.
“Ông ngoại!” Như Tuyết chạy lên, nắm chặc tay ông, mặt đầy khao khát dường như muốn từ nơi đó thấy được một chút sinh cơ của Đàm Ảnh.
Trần thái y lắc đầu một cái: “Vết thương quá sâu, khó lòng xoay chuyển.”
“Không!” Trong lúc nhất thời mặt Như Tuyết không còn chút máu, xoay người muốn chạy vào phòng lại bị Trần thái y ngăn lại, ông quay đầu nhìn Tống Lăng: “Ảnh nhi muốn gặp ngươi.”
Tống Lăng lảo đảo chạy vào phòng.
đàm Ảnh nhìn thấy hắn, mỉm cười yếu ớt: “Chủ tử….”
“Đàm ảnh, ngươi nhất định không có chuyện gì!” Tống Lăng nửa quỳ trước giường, lần đầu tiên hắn sợ mất đi một thứ gì đó đến như vajajy.
“Chủ tử, Đàm Ảnh…. Không phải cố ý.. Phản bội ngài, Đàm Ảnh… Sớm biết bệ hạ là… Là cha của Tuyết Tuyết… Đàm Ảnh… Đàm Ảnh không thể… Không Thể trơ mắt nhìn Tuyết Tuyết giết cha….”
“Đừng nói!” Nhìn vải trắng trên cổ Đàm Ảnh lại rỉ máu, Tống Lăng nóng nảy tay chân luống cuống đè lại.
“Chủ tử… Cầu ngài…. Đừng làm khó Tuyết Tuyết, hắn… Hắn là đệ đệ chủ tử, chủ tử, ta… Ta có vài lời phải nói cho ngày….”
“Ta bảo ngươi đừng nói! Có gì đợi khỏi bệnh rồi nói sau!” Tống Lăng kêu khóc nói.
Đàm Ảnh chậm rãi lắc đầu một cái, cuối cùng cười: “Đàm Ảnh… Thích ngài… Đàm Anh, Đàm Ảnh không muốn là đệ đệ ngươi…” Giọng Đàm Ảnh càng lúc càng nhẹ, càng ngày càng nhỏ, cánh tay Đàm Ảnh mềm nhũn rũ xuống mép giường.
“Đàm Ảnh!!!” Tống Lăng cảm thấy, một khác kia, tâm cang vỡ nát, đau đến nghẹt thở.
Trục Phong cười: “Heo nhỏ lười biến cuối cùng cũng tỉnh?”
An Nhi nhẹ nhàng nâng tay sờ sờ khuôn mặt đầy râu và quầng mắt thâm đen của hắn: “Phụ hoàng đánh tới?”
Trục Phong ngẩn ra, một lúc lâu sau không biết nói gì cho phải.
“An Nhi, ngươi không nên nghe lời người khác nói bậy…” Trục Phong nói.
An Nhi ngẩng đầu lên: “Ngươi đồng ý đi cùng ta sao?”
“An Nhi.” Trục Phong thương tiếc ôm hắn lên đùi: “Ta biết ngươi ở nơi này rất ủy khuất, có thể nơi này là nhà ta, nhân dân trăm họ của ta đều ở nơi này, ta không thể bỏ bọ họ mà đi.”
“Ta không ủy khuất.” An Nhi lắc đầu: “Là ngươi ủy khuất, bọn họ không dung nạp ta.”
“An Nhi! Ngươi nghe ta nói, bọn họ là người tốt, chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, bọn họ nhất định sẽ thích ngươi, ngươi đáng yêu như vậy….”
“Không nên gạt ta, ta không phải tiểu hài tử.” An Nhi ôn nhu nâng mặt Trục Phong lên, chân thành nói: “Trục Phong ca ca rất khó xử sao? Thao Thiết từng nói, yêu một người, tuyệt không thể để người đó khổ sở, Trục Phong ca ca nếu bởi vì An Nhi mà làm ngươi khó xử, An Nhi tình nguyện rời đi.”
“An Nhi!” Sắc mặt Trục Phong nhất thời thay đổi, kinh hoảng thất thố ôm lấy An Nhi, ôm thật chặc, tựa như sợ y sẽ biến mắt vậy.
“Trục Phong ca ca, An Nhi cái gì cũng hiểu.” Thần sắc An Nhi trong nháy mắt đầy thê lương: “Trục Phong ca ca, An Nhi biết giữa An Nhi và Tần gia huynh chỉ được chọn một, An Nhi không muốn ép ngươi, An Nhi chỉ muốn hỏi một lần nữa, Trục Phong ca ca huynh chịu đi cùng ta sao?”
Trục Phong sợ run hồi lâu, chậm rãi lắc dầu một cái: “An Nhi ta không thể….”
“Đừng nói.” An Nhi che môi hắn, cuối cùng nhàn nhạt cười: “An Nhi đã sớm biết, Trục Phong ca ca không cần nói nữa, cho dù An Nhi có ép người cùng ta đi, Tần gia và Đại lý nhất định sẽ là khuất mắc cả đời của ngươi. Lúc Tần Khanh chết ta đã biết, cái loại yêu thương này không thuộc về An Nhi, An Nhi cũng không cần.”
Trục Phong sợ run nhìn hài tử ngây thơ trong ngực.
“An thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.” Cửa truyền tới thanh âm của quản gia.
“Trục Phong ca ca, ngươi hôn hôn ta.”
Trục Phong chỉ cảm thấy lòng trống rỗng, làm sao cũng không lấp đầy được, giống như con rối hôn lên gò má phấn nộn của An Nhi.
An Nhi cười, nụ cười tựa bầu trời sau cơn mưa, đôi môi mềm mại của An Nhi dán lên tai hắn: “Trục Phong ca ca, đời này An Nhi và ngươi hữu duyên vô phận, kiếp sau An Nhi hứa cho ngươi….”
Dứt lời An Nhi khẽ mỉm cười, chậm rãi đi ra cửa, y đi rất chậm tựa như đang đợi Trục Phong giữ lại, chỉ cần Trục Phong nói một câu ‘Ta muốn ở cùng ngươi’, chỉ cần Trục Phong nói một câu ‘ta buông được Tần gia, không quang trọng cừu hận’, An Nhi sẽ lập tức nghiêng đầu chạy vào ôm ngực hắn. Nhưng mà từ đầu đến cuối Trục Phong không gọi y một tiếng.
An Nhi lên xe ngựa, trong thoáng màn xe hạ xuống, An Nhi cuối cùng không kiềm được thất thang khóc thành tiếng.
Xe ngựa không nhanh không chậm rời khỏi Đại Lý, An Nhi cuối cùng quay đầu nhìn nơi đó lần cuối…
Đàm Ảnh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt.
Thánh Vũ đế ngồi ngoài phòng nhẹ hớp trà, bất an nhìn cửa, gương mặt xinh đẹp của Như Tuyết từ lâu đã khóc đến mơ hồ, Tống Lăng vẫn bị trói, ngơ ngác nhìn cửa biểu tình suy sụp.
Trần thái y từ trong phòng đi ra, nhìn ba người thờ dài, lắc đầu một cái.
“Ông ngoại!” Như Tuyết chạy lên, nắm chặc tay ông, mặt đầy khao khát dường như muốn từ nơi đó thấy được một chút sinh cơ của Đàm Ảnh.
Trần thái y lắc đầu một cái: “Vết thương quá sâu, khó lòng xoay chuyển.”
“Không!” Trong lúc nhất thời mặt Như Tuyết không còn chút máu, xoay người muốn chạy vào phòng lại bị Trần thái y ngăn lại, ông quay đầu nhìn Tống Lăng: “Ảnh nhi muốn gặp ngươi.”
Tống Lăng lảo đảo chạy vào phòng.
đàm Ảnh nhìn thấy hắn, mỉm cười yếu ớt: “Chủ tử….”
“Đàm ảnh, ngươi nhất định không có chuyện gì!” Tống Lăng nửa quỳ trước giường, lần đầu tiên hắn sợ mất đi một thứ gì đó đến như vajajy.
“Chủ tử, Đàm Ảnh…. Không phải cố ý.. Phản bội ngài, Đàm Ảnh… Sớm biết bệ hạ là… Là cha của Tuyết Tuyết… Đàm Ảnh… Đàm Ảnh không thể… Không Thể trơ mắt nhìn Tuyết Tuyết giết cha….”
“Đừng nói!” Nhìn vải trắng trên cổ Đàm Ảnh lại rỉ máu, Tống Lăng nóng nảy tay chân luống cuống đè lại.
“Chủ tử… Cầu ngài…. Đừng làm khó Tuyết Tuyết, hắn… Hắn là đệ đệ chủ tử, chủ tử, ta… Ta có vài lời phải nói cho ngày….”
“Ta bảo ngươi đừng nói! Có gì đợi khỏi bệnh rồi nói sau!” Tống Lăng kêu khóc nói.
Đàm Ảnh chậm rãi lắc đầu một cái, cuối cùng cười: “Đàm Ảnh… Thích ngài… Đàm Anh, Đàm Ảnh không muốn là đệ đệ ngươi…” Giọng Đàm Ảnh càng lúc càng nhẹ, càng ngày càng nhỏ, cánh tay Đàm Ảnh mềm nhũn rũ xuống mép giường.
“Đàm Ảnh!!!” Tống Lăng cảm thấy, một khác kia, tâm cang vỡ nát, đau đến nghẹt thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất