Chương 4: Về trước
Bữa tiệc cứ như thế diễn ra tới hơn mười rưỡi đêm và nó vẫn còn tiếp tục.
“ Sở Hàn.” Nhiếp Hân Như nắm lấy vạt áo Vương Sở Hàn, nhẹ nhàng gọi tên anh.
“ Hửm?” Anh thấp người xuống nghe xem cô đang muốn nói gì.
“ Em có chút khó chịu trong người.”
Vương Sở Hàn nghe cô nói vậy liền đứng thẳng người, đưa mắt quét một lượt quanh bữa tiệc như đang tìm ai đó.
“ Trạch Vũ.”
Trạch Vũ nghe tiếng anh gọi liền lập tức rời khỏi đám Tuấn Hào với đám Hoàng đi về phía Vương Sở Hàn.
“ Đưa cô ấy về biệt thự.”
“ Vâng.” Trạch Vũ một lời vâng dạ rồi lập tức đi lấy xe.
“ Em nghỉ ngơi cho tốt, có thể tối nay tôi về muộn nên em ngủ trước đi. Tầng 4 là phòng của chúng ta.” Anh quay sang phía Hân Như giọng trầm ổn.
“ Em đi trước, anh uống ít rượu thôi.” Cô có chút gì đó thất vọng nhưng rồi cũng quay người ra phía xe mà Trạch Vũ đang đợi.
Ngồi trong xe, Nhiếp Hân Như đưa mắt ra quan sát khung cảnh về đêm qua cửa sổ, cô nhìn xuống bộ hỉ phục mình đang mặc trên người mà trong lòng có chút gì đó chua xót. Cô nhìn ngắm bộ hỉ phục thật lâu, bất giác đưa tay chạm vào nó mà nhẹ nhàng mân mê. Trạch Vũ ngồi trên ghế lái nhìn qua ghế chiếu hậu, thấy tâm trạng Nhiếp Hân Như có chút gì đó không ổn anh liền lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng trong xe.
“ Chào chị dâu.”
“ Chào cậu.” Cô bất giác dừng lại động tác của mình, đưa mắt lên nhìn anh.
“ Em tên là Trạch Vũ, là cấp dưới của chồng chị.”
“ Tôi tên Nhiếp Hân Như, sau này mong cậu chỉ bảo nhiều hơn.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói của cô giống như đôi mắt cô vậy, nó trong veo, nhẹ nhàng đến mê người.
“ Nào dám, vẫn là em với Tuấn Hào mong chị dâu hỉ bảo nhiều hơn.”
“ Tuấn Hào?” Ánh mắt cô hiện lên sự kinh ngạc khó dấu.
“ À, cậu ấy cũng là một cấp dưới của lão đại. Cậu ấy đang ở bữa tiệc.”
“ Chị dâu, chị có chỗ nào không khỏe sao? Có cần mời bác sĩ không?” Dừng lại một lúc, anh lại hỏi tiếp.
“ Không cần phiền phức vậy đâu, tôi nghỉ ngơi một lát là khỏe lại.” Lời cô vừa dứt cũng là lúc chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của biệt thự Vương gia.
“ Cảm ơn cậu, cậu mau về bữa tiệc cùng mọi người đi. Cậu lái xe cẩn thận.” Dứt lời cô mở cửa xe bước xuống.
“ Chị dâu không cần khách khí như vây. Vậy em xin phép đi trước.” Trạch Vũ hạ một bên cửa kính xuống, nhìn ra ngoài nói với cô.
Chiếc Royce – Roll Phantom cứ như thế quay đầu rời khỏi biệt thự, Nhiếp Hân Như nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất xa, cô quay người, mở cánh cửa lớn của biệt thự từ từ bước vào. Căn biệt thự giờ đây vô cùng vắng lặng, gần như tất cả những người giúp việc đều đang ở bữa tiệc để phục vụ. Cô bước những bước nặng nhọc đến trước thang máy.
*/Ting/
Tiếng thang máy vang lên, nó dừng lại ở tầng bốn của biệt thự. Cô ngày cảm thấy đau bụng, cả người khó chịu. Tiến vào bên trong phòng, một căn phòng được bao phủ bởi một màu đỏ chói lọi kết hợp với những ánh nến mờ ảo, cô nhìn một lượt căn phòng rồi dừng lại trên giường. Giường tân hôn của hai người, trên giường là đôi thiên nga đang chụm đầu lại với nhau, còn có cả vô số cánh hồng tạo nên một hình trái tim. Nhiếp Hân Như ngồi nhìn ngắm nó thật lâu rồi bất giác mỉm cười.
Nhưng rồi nụ cười của cô chợt tắt, như nhớ ra gì đó cô liền lấy quần áo của mình rồi tiến vào phòng tắm thay bộ quần áo ngủ rộng rãi và thoáng mát hơn. Cô bắt đầu mở các tủ trong phòng để tìm thứ gì đó, cuối cùng tại một chiếc tủ cô đã tìm thấy nó.
“ Sở Hàn.” Nhiếp Hân Như nắm lấy vạt áo Vương Sở Hàn, nhẹ nhàng gọi tên anh.
“ Hửm?” Anh thấp người xuống nghe xem cô đang muốn nói gì.
“ Em có chút khó chịu trong người.”
Vương Sở Hàn nghe cô nói vậy liền đứng thẳng người, đưa mắt quét một lượt quanh bữa tiệc như đang tìm ai đó.
“ Trạch Vũ.”
Trạch Vũ nghe tiếng anh gọi liền lập tức rời khỏi đám Tuấn Hào với đám Hoàng đi về phía Vương Sở Hàn.
“ Đưa cô ấy về biệt thự.”
“ Vâng.” Trạch Vũ một lời vâng dạ rồi lập tức đi lấy xe.
“ Em nghỉ ngơi cho tốt, có thể tối nay tôi về muộn nên em ngủ trước đi. Tầng 4 là phòng của chúng ta.” Anh quay sang phía Hân Như giọng trầm ổn.
“ Em đi trước, anh uống ít rượu thôi.” Cô có chút gì đó thất vọng nhưng rồi cũng quay người ra phía xe mà Trạch Vũ đang đợi.
Ngồi trong xe, Nhiếp Hân Như đưa mắt ra quan sát khung cảnh về đêm qua cửa sổ, cô nhìn xuống bộ hỉ phục mình đang mặc trên người mà trong lòng có chút gì đó chua xót. Cô nhìn ngắm bộ hỉ phục thật lâu, bất giác đưa tay chạm vào nó mà nhẹ nhàng mân mê. Trạch Vũ ngồi trên ghế lái nhìn qua ghế chiếu hậu, thấy tâm trạng Nhiếp Hân Như có chút gì đó không ổn anh liền lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng trong xe.
“ Chào chị dâu.”
“ Chào cậu.” Cô bất giác dừng lại động tác của mình, đưa mắt lên nhìn anh.
“ Em tên là Trạch Vũ, là cấp dưới của chồng chị.”
“ Tôi tên Nhiếp Hân Như, sau này mong cậu chỉ bảo nhiều hơn.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói của cô giống như đôi mắt cô vậy, nó trong veo, nhẹ nhàng đến mê người.
“ Nào dám, vẫn là em với Tuấn Hào mong chị dâu hỉ bảo nhiều hơn.”
“ Tuấn Hào?” Ánh mắt cô hiện lên sự kinh ngạc khó dấu.
“ À, cậu ấy cũng là một cấp dưới của lão đại. Cậu ấy đang ở bữa tiệc.”
“ Chị dâu, chị có chỗ nào không khỏe sao? Có cần mời bác sĩ không?” Dừng lại một lúc, anh lại hỏi tiếp.
“ Không cần phiền phức vậy đâu, tôi nghỉ ngơi một lát là khỏe lại.” Lời cô vừa dứt cũng là lúc chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của biệt thự Vương gia.
“ Cảm ơn cậu, cậu mau về bữa tiệc cùng mọi người đi. Cậu lái xe cẩn thận.” Dứt lời cô mở cửa xe bước xuống.
“ Chị dâu không cần khách khí như vây. Vậy em xin phép đi trước.” Trạch Vũ hạ một bên cửa kính xuống, nhìn ra ngoài nói với cô.
Chiếc Royce – Roll Phantom cứ như thế quay đầu rời khỏi biệt thự, Nhiếp Hân Như nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất xa, cô quay người, mở cánh cửa lớn của biệt thự từ từ bước vào. Căn biệt thự giờ đây vô cùng vắng lặng, gần như tất cả những người giúp việc đều đang ở bữa tiệc để phục vụ. Cô bước những bước nặng nhọc đến trước thang máy.
*/Ting/
Tiếng thang máy vang lên, nó dừng lại ở tầng bốn của biệt thự. Cô ngày cảm thấy đau bụng, cả người khó chịu. Tiến vào bên trong phòng, một căn phòng được bao phủ bởi một màu đỏ chói lọi kết hợp với những ánh nến mờ ảo, cô nhìn một lượt căn phòng rồi dừng lại trên giường. Giường tân hôn của hai người, trên giường là đôi thiên nga đang chụm đầu lại với nhau, còn có cả vô số cánh hồng tạo nên một hình trái tim. Nhiếp Hân Như ngồi nhìn ngắm nó thật lâu rồi bất giác mỉm cười.
Nhưng rồi nụ cười của cô chợt tắt, như nhớ ra gì đó cô liền lấy quần áo của mình rồi tiến vào phòng tắm thay bộ quần áo ngủ rộng rãi và thoáng mát hơn. Cô bắt đầu mở các tủ trong phòng để tìm thứ gì đó, cuối cùng tại một chiếc tủ cô đã tìm thấy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất