Chương 8: Mời ăn cơm
Cuộc gọi cứ thế kết thúc, Tần Minh Nguyệt ngồi bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ anh em họ lại giải quyết nhanh như vậy, đang trầm ngâm nhìn bên ngoài tiếng điện thoại của mình khiến cô sực tỉnh, cô mở máy ra thì thấy Vương Gia Ninh gọi đến.
“ Tiểu Ninh.”
[ Chị Minh Nguyệt, tối rồi còn làm phiền chị. Em có chuyện muốn nhờ chị.]
“ Em nói đi.” Tần Minh Nguyệt nhìn sang Sở Minh.
[ Mấy ngày tới chị có được nghỉ không?]
“ Ngày mai chị được nghỉ, ngày kia có hai chuyến bay.”
[ Vậy ngày mai chị giúp em chăm sóc con bé Vân An được không?]
“ Được, mai em mang con bé sang nhà chị, chị giúp em trông coi nó.” Tần Minh không một giây chần chừ lập tức đồng ý.
[ Thanh kiu chị, vậy làm phiền chị rồi.]
“ Không cần khách sáo vậy đâu. Em mau ngủ đi.”
Tần Minh Nguyệt dập máy trước, chỉ còn một đoạn nữa đến nhà cô. Tiếng điện thoại của Vương Sở Minh vang lên.
“ Anh Tử.” Anh cũng ngầm đoán ra cô muốn nói gì, anh cố ý bật loa ngoài.
[ Chiều ngày kia tới đón con bé Vân An ở nhà chị Minh Nguyệt cho em.]
“ Ừm.” Quả nhiên anh đoán không sai.
Tần Minh Nguyệt nghe thấy như thế liền lên tiếng sau khi hai người kia tắt máy.
“ Để chiều mai tôi mang con bé Vân An qua nhà cho.”
“ Mang đến công ty.”
“ Được, cảm ơn anh đưa tôi về.”
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước Tần gia, cô định mở cửa bước xuống xe thì Vương Sở Minh đã nhanh tay khóa cửa xe lại.
“ Anh làm gì vậy?” Cô khó hiểu.
“ Cảm ơn xuống vậy thôi à?” Ánh mắt anh vừa hiện lên ý trách mắt vừa hiện lên thứ gì đó khiến người khác khó nhìn ra anh muốn làm gì.
“ Anh muốn như thế nào?”
“ Mời tôi ăn cơm.” Anh không vòng vo mà trực tiếp trả lời.
“ Được.” Cô còn tưởng anh muốn làm gì nhưng không ngờ chỉ là mời ăn bữa cơm.
“ Trưa này kia thế nào?” Anh quay người mở khóa cửa xe cho cô.
“ Được.” Nói xong cô liền mở cửa bước xuống xe đi vào nhà.
Vương Sở Minh ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng người con gái đang đi trong bóng tối, anh liền bật đèn xe chiếu sáng đường cô đi. Tần Minh thấy vậy dừng bước, cô qua đầu hơi cúi nhẹ người biểu ý cảm ơn anh. Bóng dáng cô dần khuất đi trong màn đêm, anh liền quay xe trở về.
…………….
Vương Sở Hàn trở về phòng thì thấy Nhiếp Hân Như đang ngủ quên trên sofa, trên bàn còn có cốc nước nóng hồi nãy cô dùng chườm bụng. Anh nhìn xung quanh căn phòng không còn một màu đỏ rực như lúc sáng mà thay vào đó là màu chủ đạo anh thường dùng.
Anh nhìn xuống những chiếc thùng ở gọn trong một góc phòng, rồi lại nhìn người con gái đang ngủ trên ghế anh tiến lại gần cô, ngồi ở chiếc ghế đối diện đăm chiêu nhìn cô. Anh nhìn lâu thật lâu người vợ mới cưới này, như cảm nhận có người đang nhìn chằm chằm vào mình, Nhiếp Hân Như từ từ mở mắt, bụng cô với lưng cô vô cùng đau nhức thấy Vương Sở Hàn ngồi đối diện mình, cô bật phắt dậy.
“ Anh…Anh về từ bao giờ vậy?”
“ Mới về.”
“ Vậy anh thay quần áo rồi mau đi nghỉ ngơi đi.” Cô vừa nói vừa cảm nhận cơn đau từ bụng truyền tới khiến cô nhăn nhó.
“ Còn khó chịu?” Anh nhận ra sắc mặt cô có chút không ổn.
“ Ừm, đau bụng.” Cô cầm cốc nước nóng đặt trên bụng mình.
“ Đến này sao?” Anh không kiêng dè mà trực tiếp hỏi thẳng khiến cô sững sỡ.
“ Ư….ừ.”
Cô trả lời xong, anh cũng không hỏi hay nói thêm gì mà đứng dậy đi ra ngoài. Nhiếp Hân Như nhìn theo anh, cô cảm giác như anh không vui, cô cúi mặt buồn bã, trầm ngâm.
“ Tiểu Ninh.”
[ Chị Minh Nguyệt, tối rồi còn làm phiền chị. Em có chuyện muốn nhờ chị.]
“ Em nói đi.” Tần Minh Nguyệt nhìn sang Sở Minh.
[ Mấy ngày tới chị có được nghỉ không?]
“ Ngày mai chị được nghỉ, ngày kia có hai chuyến bay.”
[ Vậy ngày mai chị giúp em chăm sóc con bé Vân An được không?]
“ Được, mai em mang con bé sang nhà chị, chị giúp em trông coi nó.” Tần Minh không một giây chần chừ lập tức đồng ý.
[ Thanh kiu chị, vậy làm phiền chị rồi.]
“ Không cần khách sáo vậy đâu. Em mau ngủ đi.”
Tần Minh Nguyệt dập máy trước, chỉ còn một đoạn nữa đến nhà cô. Tiếng điện thoại của Vương Sở Minh vang lên.
“ Anh Tử.” Anh cũng ngầm đoán ra cô muốn nói gì, anh cố ý bật loa ngoài.
[ Chiều ngày kia tới đón con bé Vân An ở nhà chị Minh Nguyệt cho em.]
“ Ừm.” Quả nhiên anh đoán không sai.
Tần Minh Nguyệt nghe thấy như thế liền lên tiếng sau khi hai người kia tắt máy.
“ Để chiều mai tôi mang con bé Vân An qua nhà cho.”
“ Mang đến công ty.”
“ Được, cảm ơn anh đưa tôi về.”
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước Tần gia, cô định mở cửa bước xuống xe thì Vương Sở Minh đã nhanh tay khóa cửa xe lại.
“ Anh làm gì vậy?” Cô khó hiểu.
“ Cảm ơn xuống vậy thôi à?” Ánh mắt anh vừa hiện lên ý trách mắt vừa hiện lên thứ gì đó khiến người khác khó nhìn ra anh muốn làm gì.
“ Anh muốn như thế nào?”
“ Mời tôi ăn cơm.” Anh không vòng vo mà trực tiếp trả lời.
“ Được.” Cô còn tưởng anh muốn làm gì nhưng không ngờ chỉ là mời ăn bữa cơm.
“ Trưa này kia thế nào?” Anh quay người mở khóa cửa xe cho cô.
“ Được.” Nói xong cô liền mở cửa bước xuống xe đi vào nhà.
Vương Sở Minh ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng người con gái đang đi trong bóng tối, anh liền bật đèn xe chiếu sáng đường cô đi. Tần Minh thấy vậy dừng bước, cô qua đầu hơi cúi nhẹ người biểu ý cảm ơn anh. Bóng dáng cô dần khuất đi trong màn đêm, anh liền quay xe trở về.
…………….
Vương Sở Hàn trở về phòng thì thấy Nhiếp Hân Như đang ngủ quên trên sofa, trên bàn còn có cốc nước nóng hồi nãy cô dùng chườm bụng. Anh nhìn xung quanh căn phòng không còn một màu đỏ rực như lúc sáng mà thay vào đó là màu chủ đạo anh thường dùng.
Anh nhìn xuống những chiếc thùng ở gọn trong một góc phòng, rồi lại nhìn người con gái đang ngủ trên ghế anh tiến lại gần cô, ngồi ở chiếc ghế đối diện đăm chiêu nhìn cô. Anh nhìn lâu thật lâu người vợ mới cưới này, như cảm nhận có người đang nhìn chằm chằm vào mình, Nhiếp Hân Như từ từ mở mắt, bụng cô với lưng cô vô cùng đau nhức thấy Vương Sở Hàn ngồi đối diện mình, cô bật phắt dậy.
“ Anh…Anh về từ bao giờ vậy?”
“ Mới về.”
“ Vậy anh thay quần áo rồi mau đi nghỉ ngơi đi.” Cô vừa nói vừa cảm nhận cơn đau từ bụng truyền tới khiến cô nhăn nhó.
“ Còn khó chịu?” Anh nhận ra sắc mặt cô có chút không ổn.
“ Ừm, đau bụng.” Cô cầm cốc nước nóng đặt trên bụng mình.
“ Đến này sao?” Anh không kiêng dè mà trực tiếp hỏi thẳng khiến cô sững sỡ.
“ Ư….ừ.”
Cô trả lời xong, anh cũng không hỏi hay nói thêm gì mà đứng dậy đi ra ngoài. Nhiếp Hân Như nhìn theo anh, cô cảm giác như anh không vui, cô cúi mặt buồn bã, trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất