Chia Tay Rồi, Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 14: Nếu Ngày Mai Vẫn Muốn Hủy Hôn, Thì Hãy Quay Lại Tìm Tôi

Trước Sau
Mặt?

Giản Tranh theo phản xạ đưa tay lên chạm vào mặt, lúc này mới nhớ ra hai cái tát vừa nhận.

"Không phải, là bố mẹ cháu đánh."

Chu Đình Yến nghe Giản Tranh giải thích, đoán chắc tối nay đã xảy ra chuyện gì đó, định hỏi thêm thì điện thoại của anh rung lên hai lần, có tin nhắn đến.

Tin nhắn từ Tần Trác.

"Tôi biết ngay tối nay Giản Tranh chắc chắn đã bị kích thích gì đó, quả nhiên!"

"Cháu cậu đúng thật là thứ chẳng ra gì, bình thường tỏ vẻ đạo mạo, thế mà bên ngoài lại lén nuôi người khác."

Liên tiếp hai tin nhắn, sau đó là một đoạn video dài. Chu Đình Yến liếc nhìn Giản Tranh một cái.

"Tôi xuống xe hút điếu thuốc, cô đợi một chút."

Giản Tranh có việc cần nhờ anh, đâu dám từ chối, "Được ạ."

Chu Đình Yến xuống xe, Phan Tự, người đã đứng chờ sẵn bên ngoài, lập tức bước tới. Chu Đình Yến chìa tay ra lấy điếu thuốc, vừa hút vừa xem hết đoạn video.

Giản Tranh ngồi trong xe chờ khoảng mười lăm phút, cô đoán Chu Đình Yến xuống xe để suy nghĩ xem có nên giúp cô không, khi anh trở lại chắc sẽ có câu trả lời.

Vì thế, khi Chu Đình Yến mở cửa bước vào, cô lập tức ngồi thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần đón nhận quyết định của anh.

"Chắc là bây giờ cô cần nghỉ ngơi."



Chu Đình Yến đã xem hết video, biết rằng tối nay cô đã chịu không ít oan ức, lo lắng rằng quyết định này chỉ là do nhất thời xúc động, nên khuyên cô về bình tĩnh lại.

"Cô về nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu ngày mai tỉnh dậy vẫn muốn hủy hôn, thì quay lại tìm tôi."

Anh sợ cô sẽ hối hận, vì vậy cho cô thêm thời gian suy nghĩ kỹ.

Giản Tranh hiểu ý anh, trong lòng cô cũng biết rõ, với cách cô từng điên cuồng yêu Chu Duật Phong, không ai tin rằng cô thực sự sẽ từ bỏ anh ta.

"Chú nhỏ, tính tình cháu nóng nảy, quả thực dễ bốc đồng, nhưng cháu luôn kính sợ chú, nếu không phải không còn cách nào, cháu không dám làm phiền đến chú."

Giản Tranh ngẩng đầu nhìn Chu Đình Yến, giọng điệu bình tĩnh, cảm xúc ổn định, không có chút nào là đùa giỡn.

"Lần đầu tiên cháu nhờ chú giúp giữ lại hôn ước với Chu Duật Phong, cháu đã rất nghiêm túc, lần này tìm đến chú, cháu cũng rất nghiêm túc."

Chu Đình Yến nhìn thấy sự quyết tâm của cô, giọng nói trầm khàn chứa đầy sự nghiêm trọng.

Anh nhắc đến thời gian của hôn lễ.

"Chỉ còn ba tháng nữa là đến hôn lễ, cô có biết rằng, nếu hủy bỏ bây giờ, cô sẽ phải đối mặt với điều gì không?"

Hủy hôn, dù là vì bất kỳ lý do nào, người bị cười nhạo, bị bàn tán đều sẽ là Giản Tranh, và người thiệt thòi cũng là cô.

Những hệ quả đó, Giản Tranh đương nhiên hiểu rõ.

Cô không hề sợ, danh dự có ý nghĩa gì chứ? Cô đã không còn danh dự nữa rồi, giữ lại cái thứ vô dụng đó để làm gì?

Cười thì cứ cười, ai thích cười thì cứ cười, cười đến chết thì càng tốt.



"Chú nhỏ, khi cháu quyết định tìm đến chú, cháu đã suy nghĩ rất rõ ràng. Hôn lễ này, cháu chắc chắn không cần nữa, Chu Duật Phong, cháu cũng chắc chắn không cần."

Giản Tranh nghĩ rằng việc Chu Đình Yến nhắc lại nhiều lần là vì anh sợ sau này cô hối hận rồi lại đến làm phiền, nghĩ rằng anh sợ cô gây phiền phức, nên cô giơ tay thề.

"Chú nhỏ, thực sự là lần cuối cùng rồi. Sau lần này, chú cứ coi như cháu chưa từng cứu chú, cháu sẽ không bao giờ làm phiền chú nữa, thực sự."

Việc cứu Chu Đình Yến năm đó chỉ là tình cờ.

Khi cô đang trên đường từ nghĩa trang của bà nội trở về thì gặp một vụ tai nạn xe.

Chiếc xe ô tô màu trắng không biết vì sao lại lật ngược, phần đầu xe va đập thê thảm, khói đen cuồn cuộn bốc lên, dưới xe lửa đang cháy lớn.

Nơi đó vắng vẻ, lại vào lúc hoàng hôn, xung quanh không có người. Thực ra cô rất sợ, nhưng sau khi gọi điện báo cảnh sát, vẫn theo bản năng chạy tới.

Trên ghế lái và ghế phụ đều có người, người đàn ông ở ghế phụ cầu xin cô hãy cứu người lái xe trước.

Nhưng tình hình ở ghế lái quá nghiêm trọng, người lái bị kẹt chặt, cô cố mấy lần cũng không kéo ra được, hơn nữa người lái đã mất ý thức.

Tình hình ở ghế phụ tốt hơn nhiều, người đàn ông chỉ bị kẹt chân. Cô đập vỡ kính, cố gắng mở cánh cửa đã bị va đập méo mó, chui vào giúp người đó di chuyển chân.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, tiếng lửa nổ lách tách như đang đếm ngược thời gian sống. Khói đặc khiến cô gần như không mở nổi mắt.

May mắn thay, người đàn ông đó không hôn mê, còn có thể tự mình cố gắng.

Khi kéo người đó ra khỏi xe, ngay cả cô cũng không khỏi tự cảm phục bản thân. Sau đó chiếc xe bùng cháy dữ dội, ngọn lửa nuốt chửng chiếc xe, khiến cô hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Đúng là mạng lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau