Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi
Chương 45: Che chở người trong lòng
Trong bầu không khí áp lực lại nặng nề, ánh mắt Lê Hi nhìn Thịnh Diễn Chi có chút lạnh, lại lần nữa mở miệng nói: "Anh, sao anh có thể nói Tiểu Cẩn như vậy......"
"Nơi này không có chuyện của em!" Thịnh Diễn Chi lạnh giọng đánh gãy lời Lê Hi, ngữ khí mang theo một loại uy nghiêm, ánh mắt chứa đầy hàn ý bức người.
Bị răn dạy trước mặt nhiều người như vậy, biểu tình Lê Hi có điểm khó coi, trên mặt đã không còn ý cười, nhìn qua có vài phần tức giận.
Thịnh Diễn Chi cũng ý thức được không nên ở trước mặt mọi người hạ thấp mặt mũi Lê Hi, ngữ khí hơi hoà hoãn: "Tối hôm qua ông nội hỏi anh mấy tuần rồi không thấy em trở về nhà. Hôm nay em sớm một chút trở về bồi bọn họ đi, đừng để hai người đã lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng cho em."
Lê Hi bĩu môi nói: "Tối nay em sẽ về......"
"Không được!" Thái độ Thịnh Diễn Chi lại lần nữa cường thế lên, "Hai ông bà từ nhỏ đã vô cùng yêu thương em, hiện tại em đã trưởng thành, sớm một chút trở về hiếu kính bọn họ cũng không chịu sao?"
Cái gì mà sớm trở về hiếu kính hai ông bà, rõ ràng là muốn đem cậu đuổi đi, không để cậu che chở Lâm Cẩn.
Lê Hi cảm thấy anh cậu mới là người đê tiện nhất!
Quả nhiên không kinh doanh không gian dối!
Lê Hi không muốn cãi nhau với anh cậu trước mặt mọi người, tránh bị người ngoài chế giễu, liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Nhưng thấy Lâm Cẩn nhấp môi, sắc mặt trắng bệch, thật làm người ta đau lòng.
Cậu không khỏi ôm bả vai Lâm Cẩn, thấp giọng nói bên tai: "Tiểu Cẩn, tôi tin cậu. Cậu đừng để ý mấy lời anh tôi nói, coi như anh ấy đang nói nhảm đi!"
Tâm tình Lâm Cẩn vốn dĩ rất không xong, được Lê Hi an ủi như vậy, nhịn không được cười một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."
Hai người dựa rất gần, lại không coi ai ra gì nói nhỏ, ở trong mắt Thịnh Diễn Chi chính là vô cùng ái muội!
Hoả khí trong ngực Thịnh Diễn Chi còn chưa có tắt lại lần bùng lên, giống như lý trí cũng đều bị thiêu cháy hơn phân nửa.
Lê Hi vừa rời khỏi đoàn phim, hắn liền phát hoả với Lâm Cẩn: "Còn đứng đây làm gì! Cút xa một chút! Bắt đầu từ ngày mai cậu cũng không cần đến đóng phim nữa!"
Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩn đột nhiên mở to hai mắt, lộ ra biểu tình không thể tin được: "Anh muốn đuổi tôi ra khỏi đoàn phim?"
"Đúng!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi lãnh khốc, không chừa lại bất cứ đường sống nào.
Đoàn phim không ít người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, đạo diễn cũng há miệng thở dốc: "Diễn Chi, chuyện này......"
"Ông cũng muốn thay cậu ta nói chuyện?" Thịnh Diễn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Đạo diễn tức khắc ngậm miệng không nói.
Ông cùng Thịnh Diễn Chi giao tình không tồi, biết rõ tính tình của đối phương.
Trước mắt Thịnh Diễn Chi còn đang nổi nóng, vẫn là đừng nên đi trêu chọc hắn, miễn cho ngay cả bộ phim này đều không thể quay tiếp được.
Ông còn không đến mức vì một Lâm Cẩn mà hủy đi sự nghiệp làm đạo diễn của mình.
Đạo diễn không lên tiếng, những người khác trong đoàn phim càng sẽ không vì Lâm Cẩn nói chuyện.
Mà Lâm Cẩn đã sớm nhìn thấu giới giải trí nhân tình ấm lạnh này.
Một diễn viên nhỏ không có danh khí, không có hậu trường, ngàn vạn lần đừng hy vọng sẽ có ai mạo hiểm đi đắc tội nhà đầu tư lên tiếng thay mình.
Duy nhất có thể trông cậy vào, chỉ có bản thân cậu!
Lâm Cẩn hít sâu một hơi, áp xuống phẫn nộ trong lòng, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Thịnh tổng, nếu anh là bởi vì Giang lão sư bị thương mà đuổi tôi khỏi đoàn phim, tôi không phục!"
"Không phục? Vậy cậu nói đi, tốt nhất là nói cho rõ ràng."
"Được. Tôi vừa rồi đã nói, tôi không phải cố ý đập Giang lão sư. Cảnh quay này chúng tôi đã tập luyện hơn ba lần, mỗi lần thời điểm tôi đập qua Giang lão sư đều sẽ trốn một chút, đây là chúng tôi đã nói rất kĩ rồi. Lần này Giang lão sư không có né tránh, không phải tôi sai!"
Thịnh Diễn Chi híp híp mắt, cười lạnh nói: "Ý của cậu là Tinh Thần sai? Cậu ấy cố ý để cậu đập trúng?"
Tới nước này rồi, vì để giữ được nhân vật của mình, Lâm Cẩn cũng không sợ đắc tội Giang Tinh Thần nữa.
Cậu nói thẳng: "Cũng không phải không có khả năng."
Lập tức không ít người đều nhìn Giang Tinh Thần với ánh mắt khác thường.
Trợ lí Giang Tinh Thần tựa hồ có chút luống cuống, đột nhiên gân cổ lên nói: "Lâm Cẩn, cậu nói bậy! Ở đây có nhiều người như vậy, tận mắt nhìn thấy cậu nhắm ngay mặt anh Tinh Thần mà đập qua. Anh Tinh Thần mới vừa nói xong lời thoại cậu liền đập, cậu đập đến nhanh như vậy, còn dùng sức, anh Tinh Thần có muốn trốn cũng trốn không thoát a."
Lâm Cẩn vừa muốn phản bác, trợ lý lại nói một câu: "Chính cậu đều nói tập luyện đã hơn ba lần, còn ra tay không chuẩn hay sao? Tôi thấy cậu rõ ràng là cố ý!"
Vừa nói xong, bên cạnh liền có người nhanh chóng nhỏ giọng phụ họa: "Chính là, ai cũng không phải người mù. Có phải cố ý đập hay không, người khác đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng."
"Cậu ta cư nhiên còn có mặt mũi nói Giang lão sư là cố ý để bị đập trúng, cũng không sợ truyền ra ngoài làm người ta cười đến rụng răng hay sao."
"Cho dù Giang lão sư muốn thử xem nghiên mực kia có cứng hay không, cũng không có khả năng đi lấy chính đầu mình ra đùa giỡn."
"Trừ phi Giang lão sư đóng phim đến choáng váng rồi."
"Ngay cả người ngu cũng đều biết phải né tránh."
"Cho nên cậu ta chính là cố ý đập."
Đoàn phim có mấy người anh một câu tôi một câu mà trào phúng Lâm Cẩn, nghe giống như là đè thấp giọng nói chuyện, trên thực tế ở đây rất nhiều người đều nghe thấy.
Thịnh Diễn Chi càng nghe sắc mặt càng trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn cũng càng thêm lãnh khốc: "Cậu còn có cái gì muốn giảo biện?"
Lâm Cẩn nghe được thì bật cười, tự giễu nói: "Anh nói tôi giảo biện, có thể thấy được anh vốn không hề tin tôi. Trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, hôm nay cho dù tôi có nói đến rách miệng, anh cũng sẽ hướng về Giang Tinh Thần đúng không?"
"Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu? Cậu cũng không nghĩ lại xem chính mình đã làm bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ!"
Nghĩ đến vừa rồi Lâm Cẩn tùy ý để Lê Hi ôm, Thịnh Diễn Chi liền khó chịu, lửa giận ngày càng bùng lên, nói chuyện càng không giữ thể diện cho Lâm Cẩn.
Lúc này Giang Tinh Thần thấy được Thịnh Diễn Chi đang nghiêng về phía mình, ngữ khí liền có chút hoảng loạn: "Diễn Chi, mình hơi choáng đầu. Mắt của mình hình như nhìn không rõ lắm......"
Lực chú ý của Thịnh Diễn Chi lập tức chuyển đến trên người Giang Tinh Thần: "Cậu đừng sợ, mình đưa cậu đến bệnh viện."
Trợ lí Giang Tinh Thần lo lắng nói: "Có phải anh Tinh Thần bị thương tới đầu hay không? Nghe nói nếu để xuất huyết bên trong, mạch máu sẽ đè đến dây thần kinh, như vậy mắt sẽ không thấy rõ lắm."
Giang Tinh Thần tựa hồ hơi khẩn trương, lập
tức nắm chặt tay Thịnh Diễn Chi: "Thật sao?"
Thịnh Diễn Chi quát lớn với trợ lý: "Không biết thì đừng có nói hươu nói vượn!"
Tiểu Chu rụt rụt bả vai, nhanh chóng sửa miệng: "Anh Tinh Thần, em đều là nghe trên mạng nói bừa. Có Thịnh tổng ở đây, anh khẳng định không có việc gì."
Thịnh Diễn Chi nâng Giang Tinh Thần dậy, nắm chặt lấy tay hắn, gọi Trịnh trợ lý đem xe lái tới đây, dáng người cao lớn trầm ổn, cho người ta một loại cảm giác an tâm.
Nhưng mà loại cảm giác này chỉ có Giang Tinh Thần có được.
Lâm Cẩn chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng áp lực, trong lòng như là đang bị đè nặng bởi một cục đá ngàn cân.
Chỉ mới hai ngày trước, Thịnh Diễn Chi còn ở trên xe ôm cậu dùng sức lăn lộn, giống như là rất mê luyến thân thể cậu.
Một giây kia, Lâm Cẩn thậm chí còn có một loại ảo giác, có lẽ Thịnh Diễn Chi cũng có chút thích mình đi.
Nhưng hôm nay Thịnh Diễn Chi lại đối với Giang Tinh Thần quan tâm săn sóc!
Thật đúng là thể xác và tinh thần đều rõ ràng!
Lâm Cẩn nắm chặt tay, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Thịnh Diễn Chi: "Hiện tại tôi diễn nhân vật này, là anh nói cho tôi. Anh không thể lật lọng!"
Thịnh Diễn Chi nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khoé mắt Giang Tinh Thần, cũng không liếc mắt nhìn Lâm Cẩn một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Cậu không phải thích tiền sao? Bộ phim này cậu cũng không cần diễn nữa, thù lao đóng phim tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."
Lâm Cẩn nhìn sườn mặt lạnh nhạt của hắn, rốt cuộc cũng không áp được phẫn nộ nơi đáy lòng.
"Đúng! Tôi thích tiền, nhưng tôi cũng thích vai diễn này! Anh đừng quên, lúc trước anh vì cái gì mà phải cho tôi nhân vật này! Hiện tại có phải anh muốn bức tôi nói ra hết mọi chuyện hay không?"
Sắc mặt Giang Tinh Thần liền thay đổi.
Không có người nào so với hắn rõ ràng hơn. Lúc trước hắn ở bên trong xe hôn Thịnh Diễn Chi, bị người khác chụp lén đăng lên trên mạng, thiếu chút nữa huỷ hoại sự nghiệp của hắn.
Lâm Cẩn là bởi vì thay hắn đội cái nồi này mới có được vai diễn như hiện tại.
Tuyệt đối không thể để Lâm Cẩn nói ra nội tình!
Bất quá chỉ trong chốc lát, Giang Tinh Thần đã phản ứng lại, chủ động khuyên Thịnh Diễn Chi: "Được rồi, đừng so đo nữa, mình tin tưởng Tiểu Cẩn không cố ý đập mình bị thương."
Không đợi Thịnh Diễn Chi mở miệng, trợ lí Giang Tinh Thần tự cho là thông minh nói: "Anh Tinh Thần, cậu ta làm anh bị thương thành như vậy, anh còn rộng lượng thay cậu ta nói chuyện."
Lâm Cẩn hơi hơi mỉm cười: "Rộng lượng? Không phải chột dạ sao?"
Đáy mắt Giang Tinh Thần hiện lên một mạt cảm xúc thẹn quá hoá giận, hận không thể đem trợ lý của mình đá đi cho khuất mắt, đỡ phải nghe cậu ta lại nói lung tung chọc mình phiền toái.
Thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Mặt Thịnh Diễn Chi như cũ lạnh nhạt: "Chưa từng có ai có thể uy hiếp được tôi. Lâm Cẩn, cậu xác định muốn cùng tôi đối nghịch? Cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ!"
Giọng nói uy hiếp không cần nói cũng biết.
Lâm Cẩn cắn chặt răng, có chút run rẩy.
Cậu thật sự rất muốn không màng tất cả vạch trần Giang Tinh Thần, lấy việc này trả thù Thịnh Diễn Chi.
Nhưng khi cậu chuẩn bị nói ra, trong đầu hiện lên gương mặt đáng yêu tươi cười của Tiểu Nặc cùng gương mặt tái nhợt của Lâm Phi Phồn.
Bọn họ đều là điểm yếu của cậu, là hai người thân còn sót lại trên thế giới này.
Thịnh Diễn Chi có hàng vạn phương pháp đưa người nhà của cậu vào chỗ chết, hơn nữa còn làm không một chút dấu vết.
Mà cậu trừ bỏ nhất thời thống khoái, cuối cùng cũng không được gì.
Loại cảm giác vô lực như thủy triều đánh tới, cơ hồ bao phủ cả người Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn cười có chút chán nản: "Tôi làm sao dám uy hiếp anh. Thịnh Diễn Chi, anh có biết tôi đã vì vai diễn này mà nỗ lực bao nhiêu! Tôi không màn ngày đêm mà học lời kịch, nghiên cứu kịch bản, cân nhắc cảm xúc cùng động tác của nhân vật...... Hiện tại anh chỉ nói một câu liền hủy hoại mọi nỗ lực của tôi! Thật đủ tàn nhẫn!"
Có lẽ là do ngữ khí Lâm Cẩn quá mức chua xót, đạo diễn động lòng trắc ẩn, lại lần nữa vì cậu cầu tình: "Diễn Chi, thôi bỏ đi. Lâm Cẩn xác thật diễn rất khá, tôi nghĩ hẳn là không ai so với cậu ấy thích hợp hơn."
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh một tiếng: "Được, thấy ông và Tinh Thần đều giúp cậu ta nói chuyện, tôi liền cho cậu một cơ hội. Lâm Cẩn, cậu chỉ cần xin lỗi Tinh Thần, chuyện này tôi có thể không truy cứu."
Trợ lí Giang Tinh Thần có điểm sốt ruột, sợ Lâm Cẩn sẽ được ở lại, lập tức nhìn về phía Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần lại lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng lên tiếng.
Động tác phi thường nhẹ, cũng không có ai chú ý tới.
Mọi sự chú ý đều đặt ở trên người Lâm Cẩn, chờ cậu mở miệng xin lỗi Giang Tinh Thần.
Rốt cuộc chỉ cần nói một tiếng xin lỗi là Lâm Cẩn có thể tiếp tục ở lại đoàn phim, thật đơn giản.
Nhiều lắm chính là không cần mặt mũi mà thôi.
"Nơi này không có chuyện của em!" Thịnh Diễn Chi lạnh giọng đánh gãy lời Lê Hi, ngữ khí mang theo một loại uy nghiêm, ánh mắt chứa đầy hàn ý bức người.
Bị răn dạy trước mặt nhiều người như vậy, biểu tình Lê Hi có điểm khó coi, trên mặt đã không còn ý cười, nhìn qua có vài phần tức giận.
Thịnh Diễn Chi cũng ý thức được không nên ở trước mặt mọi người hạ thấp mặt mũi Lê Hi, ngữ khí hơi hoà hoãn: "Tối hôm qua ông nội hỏi anh mấy tuần rồi không thấy em trở về nhà. Hôm nay em sớm một chút trở về bồi bọn họ đi, đừng để hai người đã lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng cho em."
Lê Hi bĩu môi nói: "Tối nay em sẽ về......"
"Không được!" Thái độ Thịnh Diễn Chi lại lần nữa cường thế lên, "Hai ông bà từ nhỏ đã vô cùng yêu thương em, hiện tại em đã trưởng thành, sớm một chút trở về hiếu kính bọn họ cũng không chịu sao?"
Cái gì mà sớm trở về hiếu kính hai ông bà, rõ ràng là muốn đem cậu đuổi đi, không để cậu che chở Lâm Cẩn.
Lê Hi cảm thấy anh cậu mới là người đê tiện nhất!
Quả nhiên không kinh doanh không gian dối!
Lê Hi không muốn cãi nhau với anh cậu trước mặt mọi người, tránh bị người ngoài chế giễu, liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Nhưng thấy Lâm Cẩn nhấp môi, sắc mặt trắng bệch, thật làm người ta đau lòng.
Cậu không khỏi ôm bả vai Lâm Cẩn, thấp giọng nói bên tai: "Tiểu Cẩn, tôi tin cậu. Cậu đừng để ý mấy lời anh tôi nói, coi như anh ấy đang nói nhảm đi!"
Tâm tình Lâm Cẩn vốn dĩ rất không xong, được Lê Hi an ủi như vậy, nhịn không được cười một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."
Hai người dựa rất gần, lại không coi ai ra gì nói nhỏ, ở trong mắt Thịnh Diễn Chi chính là vô cùng ái muội!
Hoả khí trong ngực Thịnh Diễn Chi còn chưa có tắt lại lần bùng lên, giống như lý trí cũng đều bị thiêu cháy hơn phân nửa.
Lê Hi vừa rời khỏi đoàn phim, hắn liền phát hoả với Lâm Cẩn: "Còn đứng đây làm gì! Cút xa một chút! Bắt đầu từ ngày mai cậu cũng không cần đến đóng phim nữa!"
Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩn đột nhiên mở to hai mắt, lộ ra biểu tình không thể tin được: "Anh muốn đuổi tôi ra khỏi đoàn phim?"
"Đúng!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi lãnh khốc, không chừa lại bất cứ đường sống nào.
Đoàn phim không ít người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, đạo diễn cũng há miệng thở dốc: "Diễn Chi, chuyện này......"
"Ông cũng muốn thay cậu ta nói chuyện?" Thịnh Diễn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Đạo diễn tức khắc ngậm miệng không nói.
Ông cùng Thịnh Diễn Chi giao tình không tồi, biết rõ tính tình của đối phương.
Trước mắt Thịnh Diễn Chi còn đang nổi nóng, vẫn là đừng nên đi trêu chọc hắn, miễn cho ngay cả bộ phim này đều không thể quay tiếp được.
Ông còn không đến mức vì một Lâm Cẩn mà hủy đi sự nghiệp làm đạo diễn của mình.
Đạo diễn không lên tiếng, những người khác trong đoàn phim càng sẽ không vì Lâm Cẩn nói chuyện.
Mà Lâm Cẩn đã sớm nhìn thấu giới giải trí nhân tình ấm lạnh này.
Một diễn viên nhỏ không có danh khí, không có hậu trường, ngàn vạn lần đừng hy vọng sẽ có ai mạo hiểm đi đắc tội nhà đầu tư lên tiếng thay mình.
Duy nhất có thể trông cậy vào, chỉ có bản thân cậu!
Lâm Cẩn hít sâu một hơi, áp xuống phẫn nộ trong lòng, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Thịnh tổng, nếu anh là bởi vì Giang lão sư bị thương mà đuổi tôi khỏi đoàn phim, tôi không phục!"
"Không phục? Vậy cậu nói đi, tốt nhất là nói cho rõ ràng."
"Được. Tôi vừa rồi đã nói, tôi không phải cố ý đập Giang lão sư. Cảnh quay này chúng tôi đã tập luyện hơn ba lần, mỗi lần thời điểm tôi đập qua Giang lão sư đều sẽ trốn một chút, đây là chúng tôi đã nói rất kĩ rồi. Lần này Giang lão sư không có né tránh, không phải tôi sai!"
Thịnh Diễn Chi híp híp mắt, cười lạnh nói: "Ý của cậu là Tinh Thần sai? Cậu ấy cố ý để cậu đập trúng?"
Tới nước này rồi, vì để giữ được nhân vật của mình, Lâm Cẩn cũng không sợ đắc tội Giang Tinh Thần nữa.
Cậu nói thẳng: "Cũng không phải không có khả năng."
Lập tức không ít người đều nhìn Giang Tinh Thần với ánh mắt khác thường.
Trợ lí Giang Tinh Thần tựa hồ có chút luống cuống, đột nhiên gân cổ lên nói: "Lâm Cẩn, cậu nói bậy! Ở đây có nhiều người như vậy, tận mắt nhìn thấy cậu nhắm ngay mặt anh Tinh Thần mà đập qua. Anh Tinh Thần mới vừa nói xong lời thoại cậu liền đập, cậu đập đến nhanh như vậy, còn dùng sức, anh Tinh Thần có muốn trốn cũng trốn không thoát a."
Lâm Cẩn vừa muốn phản bác, trợ lý lại nói một câu: "Chính cậu đều nói tập luyện đã hơn ba lần, còn ra tay không chuẩn hay sao? Tôi thấy cậu rõ ràng là cố ý!"
Vừa nói xong, bên cạnh liền có người nhanh chóng nhỏ giọng phụ họa: "Chính là, ai cũng không phải người mù. Có phải cố ý đập hay không, người khác đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng."
"Cậu ta cư nhiên còn có mặt mũi nói Giang lão sư là cố ý để bị đập trúng, cũng không sợ truyền ra ngoài làm người ta cười đến rụng răng hay sao."
"Cho dù Giang lão sư muốn thử xem nghiên mực kia có cứng hay không, cũng không có khả năng đi lấy chính đầu mình ra đùa giỡn."
"Trừ phi Giang lão sư đóng phim đến choáng váng rồi."
"Ngay cả người ngu cũng đều biết phải né tránh."
"Cho nên cậu ta chính là cố ý đập."
Đoàn phim có mấy người anh một câu tôi một câu mà trào phúng Lâm Cẩn, nghe giống như là đè thấp giọng nói chuyện, trên thực tế ở đây rất nhiều người đều nghe thấy.
Thịnh Diễn Chi càng nghe sắc mặt càng trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn cũng càng thêm lãnh khốc: "Cậu còn có cái gì muốn giảo biện?"
Lâm Cẩn nghe được thì bật cười, tự giễu nói: "Anh nói tôi giảo biện, có thể thấy được anh vốn không hề tin tôi. Trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, hôm nay cho dù tôi có nói đến rách miệng, anh cũng sẽ hướng về Giang Tinh Thần đúng không?"
"Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu? Cậu cũng không nghĩ lại xem chính mình đã làm bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ!"
Nghĩ đến vừa rồi Lâm Cẩn tùy ý để Lê Hi ôm, Thịnh Diễn Chi liền khó chịu, lửa giận ngày càng bùng lên, nói chuyện càng không giữ thể diện cho Lâm Cẩn.
Lúc này Giang Tinh Thần thấy được Thịnh Diễn Chi đang nghiêng về phía mình, ngữ khí liền có chút hoảng loạn: "Diễn Chi, mình hơi choáng đầu. Mắt của mình hình như nhìn không rõ lắm......"
Lực chú ý của Thịnh Diễn Chi lập tức chuyển đến trên người Giang Tinh Thần: "Cậu đừng sợ, mình đưa cậu đến bệnh viện."
Trợ lí Giang Tinh Thần lo lắng nói: "Có phải anh Tinh Thần bị thương tới đầu hay không? Nghe nói nếu để xuất huyết bên trong, mạch máu sẽ đè đến dây thần kinh, như vậy mắt sẽ không thấy rõ lắm."
Giang Tinh Thần tựa hồ hơi khẩn trương, lập
tức nắm chặt tay Thịnh Diễn Chi: "Thật sao?"
Thịnh Diễn Chi quát lớn với trợ lý: "Không biết thì đừng có nói hươu nói vượn!"
Tiểu Chu rụt rụt bả vai, nhanh chóng sửa miệng: "Anh Tinh Thần, em đều là nghe trên mạng nói bừa. Có Thịnh tổng ở đây, anh khẳng định không có việc gì."
Thịnh Diễn Chi nâng Giang Tinh Thần dậy, nắm chặt lấy tay hắn, gọi Trịnh trợ lý đem xe lái tới đây, dáng người cao lớn trầm ổn, cho người ta một loại cảm giác an tâm.
Nhưng mà loại cảm giác này chỉ có Giang Tinh Thần có được.
Lâm Cẩn chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng áp lực, trong lòng như là đang bị đè nặng bởi một cục đá ngàn cân.
Chỉ mới hai ngày trước, Thịnh Diễn Chi còn ở trên xe ôm cậu dùng sức lăn lộn, giống như là rất mê luyến thân thể cậu.
Một giây kia, Lâm Cẩn thậm chí còn có một loại ảo giác, có lẽ Thịnh Diễn Chi cũng có chút thích mình đi.
Nhưng hôm nay Thịnh Diễn Chi lại đối với Giang Tinh Thần quan tâm săn sóc!
Thật đúng là thể xác và tinh thần đều rõ ràng!
Lâm Cẩn nắm chặt tay, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Thịnh Diễn Chi: "Hiện tại tôi diễn nhân vật này, là anh nói cho tôi. Anh không thể lật lọng!"
Thịnh Diễn Chi nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khoé mắt Giang Tinh Thần, cũng không liếc mắt nhìn Lâm Cẩn một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Cậu không phải thích tiền sao? Bộ phim này cậu cũng không cần diễn nữa, thù lao đóng phim tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."
Lâm Cẩn nhìn sườn mặt lạnh nhạt của hắn, rốt cuộc cũng không áp được phẫn nộ nơi đáy lòng.
"Đúng! Tôi thích tiền, nhưng tôi cũng thích vai diễn này! Anh đừng quên, lúc trước anh vì cái gì mà phải cho tôi nhân vật này! Hiện tại có phải anh muốn bức tôi nói ra hết mọi chuyện hay không?"
Sắc mặt Giang Tinh Thần liền thay đổi.
Không có người nào so với hắn rõ ràng hơn. Lúc trước hắn ở bên trong xe hôn Thịnh Diễn Chi, bị người khác chụp lén đăng lên trên mạng, thiếu chút nữa huỷ hoại sự nghiệp của hắn.
Lâm Cẩn là bởi vì thay hắn đội cái nồi này mới có được vai diễn như hiện tại.
Tuyệt đối không thể để Lâm Cẩn nói ra nội tình!
Bất quá chỉ trong chốc lát, Giang Tinh Thần đã phản ứng lại, chủ động khuyên Thịnh Diễn Chi: "Được rồi, đừng so đo nữa, mình tin tưởng Tiểu Cẩn không cố ý đập mình bị thương."
Không đợi Thịnh Diễn Chi mở miệng, trợ lí Giang Tinh Thần tự cho là thông minh nói: "Anh Tinh Thần, cậu ta làm anh bị thương thành như vậy, anh còn rộng lượng thay cậu ta nói chuyện."
Lâm Cẩn hơi hơi mỉm cười: "Rộng lượng? Không phải chột dạ sao?"
Đáy mắt Giang Tinh Thần hiện lên một mạt cảm xúc thẹn quá hoá giận, hận không thể đem trợ lý của mình đá đi cho khuất mắt, đỡ phải nghe cậu ta lại nói lung tung chọc mình phiền toái.
Thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Mặt Thịnh Diễn Chi như cũ lạnh nhạt: "Chưa từng có ai có thể uy hiếp được tôi. Lâm Cẩn, cậu xác định muốn cùng tôi đối nghịch? Cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ!"
Giọng nói uy hiếp không cần nói cũng biết.
Lâm Cẩn cắn chặt răng, có chút run rẩy.
Cậu thật sự rất muốn không màng tất cả vạch trần Giang Tinh Thần, lấy việc này trả thù Thịnh Diễn Chi.
Nhưng khi cậu chuẩn bị nói ra, trong đầu hiện lên gương mặt đáng yêu tươi cười của Tiểu Nặc cùng gương mặt tái nhợt của Lâm Phi Phồn.
Bọn họ đều là điểm yếu của cậu, là hai người thân còn sót lại trên thế giới này.
Thịnh Diễn Chi có hàng vạn phương pháp đưa người nhà của cậu vào chỗ chết, hơn nữa còn làm không một chút dấu vết.
Mà cậu trừ bỏ nhất thời thống khoái, cuối cùng cũng không được gì.
Loại cảm giác vô lực như thủy triều đánh tới, cơ hồ bao phủ cả người Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn cười có chút chán nản: "Tôi làm sao dám uy hiếp anh. Thịnh Diễn Chi, anh có biết tôi đã vì vai diễn này mà nỗ lực bao nhiêu! Tôi không màn ngày đêm mà học lời kịch, nghiên cứu kịch bản, cân nhắc cảm xúc cùng động tác của nhân vật...... Hiện tại anh chỉ nói một câu liền hủy hoại mọi nỗ lực của tôi! Thật đủ tàn nhẫn!"
Có lẽ là do ngữ khí Lâm Cẩn quá mức chua xót, đạo diễn động lòng trắc ẩn, lại lần nữa vì cậu cầu tình: "Diễn Chi, thôi bỏ đi. Lâm Cẩn xác thật diễn rất khá, tôi nghĩ hẳn là không ai so với cậu ấy thích hợp hơn."
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh một tiếng: "Được, thấy ông và Tinh Thần đều giúp cậu ta nói chuyện, tôi liền cho cậu một cơ hội. Lâm Cẩn, cậu chỉ cần xin lỗi Tinh Thần, chuyện này tôi có thể không truy cứu."
Trợ lí Giang Tinh Thần có điểm sốt ruột, sợ Lâm Cẩn sẽ được ở lại, lập tức nhìn về phía Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần lại lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng lên tiếng.
Động tác phi thường nhẹ, cũng không có ai chú ý tới.
Mọi sự chú ý đều đặt ở trên người Lâm Cẩn, chờ cậu mở miệng xin lỗi Giang Tinh Thần.
Rốt cuộc chỉ cần nói một tiếng xin lỗi là Lâm Cẩn có thể tiếp tục ở lại đoàn phim, thật đơn giản.
Nhiều lắm chính là không cần mặt mũi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất