Chương 2
Sáu.
Trên đầu Hữu Lâm quấn vải trắng, trên cái trán mịn màng có một vết sẹo nhỏ. Quỳ gối bất động trước linh đường.
Đang chuộc tội thôi, tôi xem thường.
Nhưng y quỳ ở đó, có lẽ vì Triệu lão gia có ơn tri ngộ với y.
Suy cho cùng Triệu lão gia là người lương thiện, ngay cả mầm tai họa là Hữu Lâm cũng sẽ nghĩ như vậy.
Triệu tiểu gia đứng lên, muốn đỡ Hữu Lâm dậy, cậu ấy nói: “Về phòng nghỉ một lát đi, người đã trông rất lâu rồi.”
Hữu Lâm xua tay, dựa đầu vào ngực Triệu tiểu gia nói: “Cẩn Trúc, cha đi rồi không thể mặc kệ Triệu phủ được.”
Triệu tiểu gia bèn ôm chặt y: “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện trong nhà thỏa đáng.”
“Chắc chắn họ sẽ nói Triệu phủ…”
“Nói thì nói thôi.”
Tôi ngồi ngay bên cạnh, khi họ ôm nhau chưa bao giờ tị hiềm tôi, chắc vì tôi là người đầu tiên cũng là người duy nhất biết họ ngủ chung trên một giường. Thậm chí lão gia cũng không biết thì tôi đã biết rồi.
“Chú Ngu.” Triệu tiểu gia gọi tôi.
“Dạ.” Tôi vội vàng trả lời.
“Chú quay về phủ làm quản sự giúp ta, tiền công trả như thường.”
Tôi cảm thấy không có lý do gì để từ chối, nên đáp: “Vâng… thưa thiếu gia.”
Tôi nhìn thấy Hữu Lâm trong ngực Triệu tiểu gia mở mắt ra, nhìn tôi một cách sâu kín, có lẽ chỉ có tôi biết trái tim dưới lớp vỏ xinh đẹp này là xấu xa, luôn cảm thấy Triệu tiểu gia đang ôm một con sói đói có lớp da hồ ly.
Cảm giác chột dạ lan ra khắp nơi trong cơ thể tôi, tôi quay đầu đi, không dám đối mặt với y.
Ánh mắt đó của y như muốn ăn tươi tôi vậy.
Bảy.
Một trong những nguyên nhân Triệu lão gia tức chết đó là thấy con trai mình và Hữu Lâm ăn vụng.
Trước lúc đó, không ai ngờ rằng giữa y và Triệu tiểu gia sẽ có dây mơ rễ má dây dưa không đứt, tôi cho rằng họ hận người kia thấu xương. Dù sao thì trong bảy năm Hữu Lâm rời đi, Triệu tiểu gia cũng không hề hòa nhã với tên câm thân thiết với Hữu Lâm.
Tôi nghĩ có lẽ là nhìn vật nhớ người thôi, tôi thấy dáng vẻ tên câm kia lo lắng tới nỗi nói không nên lời sẽ nhớ đến Hữu Lâm luôn bảo vệ trước mặt nó – thằng nhóc này, cũng có một mặt thiện trong lòng tôi.
Bảy năm, thiếu gia bình an lớn lên, khi chúng tôi sắp quên mất Hữu Lâm thì y đã trở về.
Y không nên trở về.
Y bị thương rất nghiêm trọng, ngã ở cửa dọa tiểu nha đầu làm việc hét lên, nhóm làm công ngắn ngày nhận ra được trên người y mặc quần áo của quân khởi nghĩa, vết thương cũng bị súng bắn.
Triệu tiểu gia lau khuôn mặt bê bết máu kia một lúc lâu, mới nhận ra người bị thương này là Hữu Lâm. Cậu ấy ngẩn người hồi lâu, rồi ôm y chạy đến nhà thầy lang, tôi kéo cái chân què theo sau, nhìn thấy Triệu tiểu gia bị vấp ngưỡng cửa lảo đảo một cái, suýt nữa quỳ xuống với thầy lang vừa mới vén rèm cửa lên.
“Đại phu cứu y, cứu y…” Triệu tiểu gia cần xin nói.
Lúc này thiếu gia đã là chàng trai cao ráo, đứng thẳng sẽ cao hơn đại phu hai cái đầu. Có lẽ vì bị thương nên trông Hữu Lâm ở trong ngực cậu ấy rất nhỏ.
Lang trung kia lải nhải cả buổi, bệnh nhân đi qua tay ông ta giống như đang cược xúc xắc với Diêm Vương, theo cách bị thương của Hữu Lâm, hình như y không hề có phần thắng nào. Nhưng y lại kéo một hơi thở và sống sót.
Hữu Lâm sống rồi, trái tim tôi lại treo lên.
Bởi vì chính tai tôi nghe được Triệu tiểu gia dập đầu nói với Bồ Tát rằng muốn đổi tuổi thọ của mình cho Hữu Lâm.
Hữu Lâm có thể sống tiếp là mạng sống của Triệu tiểu gia.
Tại sao Triệu lão gia làm việc thiện cả đời, con trai vẫn bị Hữu Lâm hút máu.
Thiện được ác báo, không nên.
Tám.
Hữu Lâm hôn mê ba ngày mới mở mắt ra.
Triệu tiểu gia hỏi Hữu Lâm tại sao lại quay về, những năm này y đã đi đâu.
Có lẽ Hữu Lâm cũng không ngờ mình có thể sống, y không nói gì, vài ngày sau mới bằng lòng mở miệng nói.
“Ta sắp chết rồi, chỉ còn lại một hơi nên đi hoàn thành suy nghĩ của mình.”
Y cũng không biết một hơi này lại chống đỡ y đi xa đến vậy, y từng đi nhờ xe người khác, từng đi bộ, máu thậm chí suýt chảy khô theo ý thức, vậy mà nhìn thấy cánh cửa nhà họ Triệu.
Triệu tiểu gia hỏi y: “Suy nghĩ mà ngươi nói là gì.”
Tôi nhìn thấy rõ ràng Hữu Lâm nhìn chằm chằm Triệu tiểu gia một lúc lâu, nhưng lại thấy y quay đầu đi, nói: “… Chuộc thân cho tên câm.”
Trong bảy năm qua, cả ngày Triệu lão gia cầu thần bái phật, phù hộ chỗ ngồi của Hoàng đế có thể vững vàng hơn, cẩu xin ông trời trừng trị bọn tay sai tạo phản, lải nhải mất cả linh hồn. Khi nhìn thấy quần áo của Hữu Lâm ông ấy sợ đến bức bảy thần sáu phách quy vị, bảo hạ nhân vội vàng ném y ra.
Nếu không phải Triệu tiểu gia ôm đi, xác Hữu Lâm đã bươi đống rác rồi.
Thời gian bảy năm đã mài hết thường thức Triệu lão gia dành cho Hữu Lâm. Ông ấy cảm thấy Hữu Lâm là tai họa, không thể để trong nhà. Triệu tiểu gia lại không nghe lời của ông, cậu ấy giấu Hữu Lâm trong phòng mình, cơm nước đều do cậu ấy tự tay bưng vào.
Tên câm biết Hữu Lâm đã về, thường thường im lặng quanh quẩn trước cửa phòng Triệu tiểu gia, có một lần bị thiếu gia đụng vào, nó sợ không còn tâm tư đến gặp Hữu Lâm nữa. Sau đó tên câm khua tay nói với chúng tôi, lúc ấy trong mắt thiếu gia như thể dấy lên hai ngọn lửa đen, chưa đến một khắc đã thiêu chết nó.
Sau này tên câm bị Triệu tiểu gia đưa đi rồi, đi đâu tôi cũng không biết, tôi chỉ nhớ tối hôm đó trong phòng Triệu tiểu gia truyền đến tiếng bát sứ rơi, hẳn là Hữu Lâm ném.
Triệu lão gia thì suốt ngày lẩm bẩm nghiệp chướng, nghiệp chướng.
Ông ấy bị thiếu gia chọc tức đến nỗi bị bệnh, cả ngày nằm trên giường nhìn hai cái lỗi dưới tượng Bồ Tát, dường như đó mới là nơi hội tụ hai trong mắt của ông.
Tôi đến bưng trà đưa nước cho lão gia, ông nói: “Nghiệp chướng ôi nghiệp chướng.”
Tôi cho ông ăn cơm, lão gia nói: “Ngươi lấy bức tranh bên dưới Bồ Tát ra.”
Tôi luồn hai ngón tay vào hai lỗ hổng khẽ kéo ra, một cái hộp gỗ nhỏ màu đen đã ầm ầm chui ra ngoài. Lão gia giấu một bức tranh ở bên trong, thậm chí đã hơi ố vàng.
Lão gia nói rằng bảy năm trước ông nằm mơ, mơ thấy trên bầu trời phía đông có một bóng người tung bay, có một con cá chép màu vàng cưỡi mây đạp gió xoay tròn trên đỉnh đầu của ông. Lão gia tỉnh dậy thì liên tục vỗ tay, ông nói đây là điềm báo lành Hoàng môn lại hưng thịnh. Ông tìm đến Trương thần tiên – lão gia gọi thầy lang kia là Trương thần tiên, nói với ông ta mặt mày của người trong mơ, Trương thần tiên đã vẽ ra từng nét một.
Tôi nhìn bức tranh kia, trong lòng bỗng nhiên giật thót, tôi nói: “Đây là Hữu Lâm mà?”
“Là Hữu Lâm, là Hữu Lâm!” Lão gia kích động co người lại như con tôm, “Ba ngày trước ta lại nằm mơ cửa lớn phía đông bị người ta đánh sập, người cầm rìu vẫn là Hữu Lâm!”
Bàn tay gầy trơ xương của lão gia lại giơ lên, vừa kêu “Đường Hữu Lâm” vừa kêu nghiệp chướng.
Tôi đút cơm cho ôm ấy, bảo lão gia đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ ngon và dưỡng thần đi.
Lời nói của lão gia đã in một cái dấu trong lòng tôi.
Chín.
Triệu tiểu gia dặn dò tôi đi mua đậu hũ và thịt, cậu ấy nói Hữu Lâm không cần ăn thức ăn lỏng nữa, muốn cho y ăn ngon bồi bổ cơ thể.
Tôi đến nhà Cầu Phúc xay hạt đậu, khi đó hắn vừa ôm con trai, đứa trẻ bụ bẫm nằm trong tã lót không khóc không quấy, rất ngoan, không ai biết rằng lớn lên nó lại biến thành tên ngốc đầu óc không nhạy bén.
Thiếu gia nhốt Hữu Lâm trong phòng mình, hai nô bộc trông cửa sân, không có mệnh lệnh không ai được vào, họ thậm chí dám ngăn lão gia lại. Người sáng suốt đều nhìn ra được Triệu lão gia già lắm rồi không còn nhiều thời gian làm gia chủ nữa, nhà họ Triệu sớm muộn gì cũng là của Triệu tiểu gia. Chó cũng biết ngửi mùi thịt mà vẫy đuôi xin ăn với chủ nhân, trong chuyện này mũi người còn thính hơn cả chó.
Tôi đã không gặp Hữu Lâm nhiều ngày, suýt nữa tôi tưởng y đã chết. Tôi chỉ đậu hũ và thịt trong tay, được phép bỏ vào trong phòng Triệu tiểu gia. Tôi đến gần căn phòng, định gõ cửa lại nghe thấy vài tiếng thở hồng hộc vang lên.
Trong khe cửa, tôi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm trên xương bả vai rộng và trần trụi của Triệu tiểu gia, lúc tôi làm nô bộc cho nhà khác cũng lơ đãng gặp qua những trường hợp như vậy giữa ban ngày. Nhưng lần này lại khác, đó không phải bàn tay ngọc mịn màng nhỏ nhắn của nha hoàn hoặc là phu nhân, mà là đôi tay thô ráp, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Nó còn quấn băng vải dính máu, lại túm rất tàn nhẫn và cật lực trên lưng Triệu tiểu gia, giống như răng sói cắm vào gáy của con mồi. Triệu tiểu gia cử động một cái, cơ thể bị cậu ấy che lấp dưới người sẽ phát ra một tiếng trầm.
Tôi nhíu chặt mày, không dám hít thở, đậu hũ bưng trong tay run nhè nhẹ. Người bên trong dính liền với Triệu tiểu gia rõ ràng là Đường Hữu Lâm – vả lại người có thể ngủ trên giường trong căn phòng này, trừ y cũng không có ai khác.
Hữu Lâm đã nhìn thấy tôi, cơ thể y bị Triệu tiểu gia đè cực kỳ chặt chẽ, chỉ sót lại một đôi mắt sắc bén như băng, y tìm được tôi đang rình xem bên ngoài cửa chính xác như một con cú mèo.
Tôi lùi lại một bước, may mà không ngã sấp xuống, nước đậu hũ sánh ra ngoài một ít.
Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc trống rỗng, tôi lại lo lắng cho an nguy của tên câm.
Lúc trước nó quanh quẩn bên ngoài cửa phòng thiếu gia, có phải cũng nhìn thấy chuyện này không?
… Sau đó tên câm đã bị Triệu tiểu gia đưa đi đâu? Có phải nó đã chết rồi không.
Tôi không dám suy nghĩ nữa, tôi giao đậu hũ cho nô bộc ngoài cửa, còn mình chạy về nhà.
Mười.
Lúc ấy tôi vẫn chưa bị què, sau này chân mới bị Triệu tiểu gia đánh gãy.
Chuyện này không thể trách thiếu gia, cậu ấy chỉ bị vài thứ không tốt khống chế cảm xúc, người gặp phải đều không phân biệt thiện ác.
Bắt đầu từ khi đưa tên câm đi, tính tình của Triệu tiểu gia ngày càng tệ. Cậu ấy nhạy cảm đến mức cực đoan với vấn đề “Đuổi Đường Hữu Lâm đi”.
Nô bộc trong phủ cũng bắt đầu sợ Hữu Lâm, nếu không có căn dặn họ sẽ cố gắng đi vòng qua y. Bởi vì làm sai chuyện gì trước mặt thiếu gia nhiều lắm cũng chỉ bị mắng, nhưng nếu nói sai với Hữu Lâm, Triệu tiểu gia sẽ đánh chết họ.
Chỉ có Hữu Lâm dám cãi nhau với Triệu tiểu gia, có một lần tôi nghe y nói là nếu thiếu gia vẫn làm theo ý mình xem mạng người như cỏ rác, y sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Nghe lời nói của Hữu Lâm, thiếu gian thực sự bình tĩnh một thời gian. Nhưng không có tác dụng, Trương thần tiên cũng nói Triệu Cẩn Trúc sẽ bị điên không sớm thì muộn, bởi vì cậu ấy bị ác khí bám vào người.
Tôi nghĩ, lúc trước Triệu tiểu gia là một người tốt như thế, giờ trở nên như vậy tất nhiên là vì ác khí này. Mà tìm nguồn gốc vạch rõ ngọn ngành, khí ác và khí xui đều do Hữu Lâm mang đến.
Trong huyện có quan binh đến phủ, nói là có phản quân chạy tới đây, họ phụng chỉ lục soát người từng nhà, giờ đến lượt Triệu phủ rồi.
Thật ra Triệu tiểu gia đã nghe được tin tức từ trước, nhưng vị quan dẫn đầu trước đó đã đút lót lại uống rượu vỡ đầu, đang bại liệt như kẻ vô dụng ở chỗ thầy lang, thành ra không nói rõ được. Quan dẫn đầu ở nơi khác trẻ tuổi, Triệu tiểu gia không quen biết hắn, giữa đai lưng hắn buộc thánh chỉ màu vàng, sống lưng ưỡn thẳng kiêu ngạo bức bách, cũng không sợ Triệu tiểu gia.
Triệu tiểu gia không ngăn họ lại, họ lục soát đến phòng nhưng Hữu Lâm không ở bên trong. Quan binh không thu hoạch được gì nên rút đi, Triệu phủ bình an vô sự, Triệu tiểu gia lại đột nhiên như bị ma nhập.
Cậu ấy hỏi tất cả nô bộc trong phủ, ai nhìn thấy Hữu Lâm đi đâu, không một ai dám lên tiếng.
Sắc mặt cậu ấy xám xịt bảo chúng tôi đi tìm, nếu không tìm thấy Đường Hữu Lâm, hoặc là đừng về nữa, trở về là con đường chết.
Gia tài của các nô bộc đều ở trong phủ, thậm chí có người đã cắm rễ ở đây nửa người người, sao có thể không quay về? Họ trôi dạt ở trên đường, quan binh vừa đi, không thể gọi to tên của Hữu Lâm, chỉ có thể đưa đầu nhìn xung quanh, giống như con chuột lang thang đang tìm nhà khắp nơi.
Bà vú và tiểu nha hoàn cũng không dám khóc thành tiếng. Đây là số phận của nô tài, nếu như khóc đến mức tan nát cõi lòng có thể khiến ông trời cho họ một cơ cội, vậy những người trên đời này đều lên như diều gặp gió.
Chỉ có tiểu nha đầu tìm được Đường Hữu Lâm ở đầu ngõ không người, không nói lời nào đã quỳ gối bên chân y, túm lấy ống quần Hữu Lâm. Tiểu nha đầu kia được mua về, không cha không mẹ cho nên quỳ xuống không cần kiêng kị. Chúng tôi nghe tiếng chạy đến, cũng quỳ xuống bên cạnh y, giống như con cá chép không thể chờ được nữa nhảy vào trong nước. Khóc cười có cả, nhiều nhất là xin y mau chóng về phủ.
Hữu Lâm nhíu đôi lông mày dài, ngồi xổm xuống nhìn chúng tôi, đỡ lấy một cánh tay của tiểu nha hoàn. Hữu Lâm là chủ tử duy nhất sẽ khom lưng, cúi người nói chuyện với nô tài mà tôi từng gặp, có lẽ vì y cũng đã từng là nô tài, đằng sau lưng vẫn chưa có cái tư thế để làm chủ.
Y hỏi xảy ra chuyện gì.
Tôi hỏi y đã đi đâu.
Hữu Lâm nói y chỉ ra ngoài tránh đầu gió, quan binh lục soát nhà đến rất khẩn cấp, nếu y không đi toàn bộ Triệu phủ sẽ gặp nạn.
“Nhưng thiếu gia tưởng ngươi chạy rồi.” Tiểu nha hoàn bắt đầu khóc lóc, miệng vẫn nói rõ ràng, “Người không quay về thiếu gia sẽ đánh chết bọn ta!”
Nghe cô ta nói xong, Hữu Lâm không nói một lời và theo chúng tôi trở về phủ.
Mạng sống của mọi người đã được bảo vệ. Hữu Lâm và thiếu gia lại cãi nhau một trận.
“Nếu ta không chạy hôm nay cả nhà Triệu phủ sẽ bị tịch thu! Cũng không phải ta chạy rồi không về!”
Triệu tiểu gia khản tiếng quát: “Lần trước ngươi đã chạy bảy năm, mới nửa chết nửa sống quay về, lần này muốn chạy bao lâu? Có phải lại đến khi ngươi còn một hơi cuối cùng mới về không?”
“Ngươi… lần này rõ ràng là tình huống đặc biệt, người đừng nghĩ bậy bạ.”
“Tình huống đặc biệt, ta thấy ngươi đặc biệt với ta thôi,” Triệu tiểu gia chỉ vào chúng tôi, cười mỉa mai, “Ta biết ngay, trong lòng ngươi bọn họ quý giá hơn ta, Đường Hữu Lâm ngươi đúng là người lương nhiệm nhắm mắt.”
Đường Hữu Lâm không đáp lời.
Đám nô bộc đều ở bên ngoài ai làm việc người nấy, không dám xì xào bàn tán. Tôi cũng cảm thấy cho dù Hữu Lâm chạy đi, tiểu thiếu gia cũng không giết chúng tôi được, nhưng thiếu gia và lão gia là gió, chúng tôi là cỏ, chỉ có tư cách đung đưa trái phải theo họ.
Gặp được chủ nhân lương thiện rộng lượng là phúc phận, đa số thời điểm không gặp được thì nghe lời mới là bổn phận.
Trong phòng im lặng đến khi vang lên một tiếng “đoàng”, đám nô bộc đều sợ rụt cổ lại, vội vàng chạy tới nhìn. Nhìn thấy Hữu Lâm cầm súng chỉ vào cánh tay phải của mình, cánh tay đang chảy máu ào ào.
Tôi vẫn nhớ, đây là chỗ y bị thương nặng nhất khi ngã ở cửa Triệu phủ được nhặt về, vài ngày trước mới bỏ băng vải. Tôi nhìn thấy Triệu tiểu gia túm tay Hữu Lâm, nói: “Ngươi làm gì vậy!”
“Cẩn Trúc, ta nợ ngươi một cái mạng, ta chưa bao giờ ghi sổ không trả nợ. Trước khi trả xong cả đời này ta sẽ không chạy.” Hữu Lâm cầm họng súng chỉ vào huyệt thái dương của mình, giống như muốn dùng đạn viết giấy nợ trên người, y nói một cách hung ác, “Mẹ nó ngươi lại nổi điên vớ vẩn, ta sẽ trả nó lại cho ngươi ngay bây giờ.”
Tôi nhìn thấy Triệu tiểu gia sững sờ há to miệng, cũng không đáp lời nữa. Cậu ấy túm chặt cánh tay bị thương của Hữu Lâm, dùng tay và quần áo của mình che lại, cuống quýt gọi người đi tìm thầy lang.
Hốc mắt Hữu Lâm có máu không?
Tôi nhìn không rõ lắm, có lẽ đó là nước mắt, tô điểm tơ máu lan rộng ra ngoài, trở nên giống như máu.
Trên đầu Hữu Lâm quấn vải trắng, trên cái trán mịn màng có một vết sẹo nhỏ. Quỳ gối bất động trước linh đường.
Đang chuộc tội thôi, tôi xem thường.
Nhưng y quỳ ở đó, có lẽ vì Triệu lão gia có ơn tri ngộ với y.
Suy cho cùng Triệu lão gia là người lương thiện, ngay cả mầm tai họa là Hữu Lâm cũng sẽ nghĩ như vậy.
Triệu tiểu gia đứng lên, muốn đỡ Hữu Lâm dậy, cậu ấy nói: “Về phòng nghỉ một lát đi, người đã trông rất lâu rồi.”
Hữu Lâm xua tay, dựa đầu vào ngực Triệu tiểu gia nói: “Cẩn Trúc, cha đi rồi không thể mặc kệ Triệu phủ được.”
Triệu tiểu gia bèn ôm chặt y: “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện trong nhà thỏa đáng.”
“Chắc chắn họ sẽ nói Triệu phủ…”
“Nói thì nói thôi.”
Tôi ngồi ngay bên cạnh, khi họ ôm nhau chưa bao giờ tị hiềm tôi, chắc vì tôi là người đầu tiên cũng là người duy nhất biết họ ngủ chung trên một giường. Thậm chí lão gia cũng không biết thì tôi đã biết rồi.
“Chú Ngu.” Triệu tiểu gia gọi tôi.
“Dạ.” Tôi vội vàng trả lời.
“Chú quay về phủ làm quản sự giúp ta, tiền công trả như thường.”
Tôi cảm thấy không có lý do gì để từ chối, nên đáp: “Vâng… thưa thiếu gia.”
Tôi nhìn thấy Hữu Lâm trong ngực Triệu tiểu gia mở mắt ra, nhìn tôi một cách sâu kín, có lẽ chỉ có tôi biết trái tim dưới lớp vỏ xinh đẹp này là xấu xa, luôn cảm thấy Triệu tiểu gia đang ôm một con sói đói có lớp da hồ ly.
Cảm giác chột dạ lan ra khắp nơi trong cơ thể tôi, tôi quay đầu đi, không dám đối mặt với y.
Ánh mắt đó của y như muốn ăn tươi tôi vậy.
Bảy.
Một trong những nguyên nhân Triệu lão gia tức chết đó là thấy con trai mình và Hữu Lâm ăn vụng.
Trước lúc đó, không ai ngờ rằng giữa y và Triệu tiểu gia sẽ có dây mơ rễ má dây dưa không đứt, tôi cho rằng họ hận người kia thấu xương. Dù sao thì trong bảy năm Hữu Lâm rời đi, Triệu tiểu gia cũng không hề hòa nhã với tên câm thân thiết với Hữu Lâm.
Tôi nghĩ có lẽ là nhìn vật nhớ người thôi, tôi thấy dáng vẻ tên câm kia lo lắng tới nỗi nói không nên lời sẽ nhớ đến Hữu Lâm luôn bảo vệ trước mặt nó – thằng nhóc này, cũng có một mặt thiện trong lòng tôi.
Bảy năm, thiếu gia bình an lớn lên, khi chúng tôi sắp quên mất Hữu Lâm thì y đã trở về.
Y không nên trở về.
Y bị thương rất nghiêm trọng, ngã ở cửa dọa tiểu nha đầu làm việc hét lên, nhóm làm công ngắn ngày nhận ra được trên người y mặc quần áo của quân khởi nghĩa, vết thương cũng bị súng bắn.
Triệu tiểu gia lau khuôn mặt bê bết máu kia một lúc lâu, mới nhận ra người bị thương này là Hữu Lâm. Cậu ấy ngẩn người hồi lâu, rồi ôm y chạy đến nhà thầy lang, tôi kéo cái chân què theo sau, nhìn thấy Triệu tiểu gia bị vấp ngưỡng cửa lảo đảo một cái, suýt nữa quỳ xuống với thầy lang vừa mới vén rèm cửa lên.
“Đại phu cứu y, cứu y…” Triệu tiểu gia cần xin nói.
Lúc này thiếu gia đã là chàng trai cao ráo, đứng thẳng sẽ cao hơn đại phu hai cái đầu. Có lẽ vì bị thương nên trông Hữu Lâm ở trong ngực cậu ấy rất nhỏ.
Lang trung kia lải nhải cả buổi, bệnh nhân đi qua tay ông ta giống như đang cược xúc xắc với Diêm Vương, theo cách bị thương của Hữu Lâm, hình như y không hề có phần thắng nào. Nhưng y lại kéo một hơi thở và sống sót.
Hữu Lâm sống rồi, trái tim tôi lại treo lên.
Bởi vì chính tai tôi nghe được Triệu tiểu gia dập đầu nói với Bồ Tát rằng muốn đổi tuổi thọ của mình cho Hữu Lâm.
Hữu Lâm có thể sống tiếp là mạng sống của Triệu tiểu gia.
Tại sao Triệu lão gia làm việc thiện cả đời, con trai vẫn bị Hữu Lâm hút máu.
Thiện được ác báo, không nên.
Tám.
Hữu Lâm hôn mê ba ngày mới mở mắt ra.
Triệu tiểu gia hỏi Hữu Lâm tại sao lại quay về, những năm này y đã đi đâu.
Có lẽ Hữu Lâm cũng không ngờ mình có thể sống, y không nói gì, vài ngày sau mới bằng lòng mở miệng nói.
“Ta sắp chết rồi, chỉ còn lại một hơi nên đi hoàn thành suy nghĩ của mình.”
Y cũng không biết một hơi này lại chống đỡ y đi xa đến vậy, y từng đi nhờ xe người khác, từng đi bộ, máu thậm chí suýt chảy khô theo ý thức, vậy mà nhìn thấy cánh cửa nhà họ Triệu.
Triệu tiểu gia hỏi y: “Suy nghĩ mà ngươi nói là gì.”
Tôi nhìn thấy rõ ràng Hữu Lâm nhìn chằm chằm Triệu tiểu gia một lúc lâu, nhưng lại thấy y quay đầu đi, nói: “… Chuộc thân cho tên câm.”
Trong bảy năm qua, cả ngày Triệu lão gia cầu thần bái phật, phù hộ chỗ ngồi của Hoàng đế có thể vững vàng hơn, cẩu xin ông trời trừng trị bọn tay sai tạo phản, lải nhải mất cả linh hồn. Khi nhìn thấy quần áo của Hữu Lâm ông ấy sợ đến bức bảy thần sáu phách quy vị, bảo hạ nhân vội vàng ném y ra.
Nếu không phải Triệu tiểu gia ôm đi, xác Hữu Lâm đã bươi đống rác rồi.
Thời gian bảy năm đã mài hết thường thức Triệu lão gia dành cho Hữu Lâm. Ông ấy cảm thấy Hữu Lâm là tai họa, không thể để trong nhà. Triệu tiểu gia lại không nghe lời của ông, cậu ấy giấu Hữu Lâm trong phòng mình, cơm nước đều do cậu ấy tự tay bưng vào.
Tên câm biết Hữu Lâm đã về, thường thường im lặng quanh quẩn trước cửa phòng Triệu tiểu gia, có một lần bị thiếu gia đụng vào, nó sợ không còn tâm tư đến gặp Hữu Lâm nữa. Sau đó tên câm khua tay nói với chúng tôi, lúc ấy trong mắt thiếu gia như thể dấy lên hai ngọn lửa đen, chưa đến một khắc đã thiêu chết nó.
Sau này tên câm bị Triệu tiểu gia đưa đi rồi, đi đâu tôi cũng không biết, tôi chỉ nhớ tối hôm đó trong phòng Triệu tiểu gia truyền đến tiếng bát sứ rơi, hẳn là Hữu Lâm ném.
Triệu lão gia thì suốt ngày lẩm bẩm nghiệp chướng, nghiệp chướng.
Ông ấy bị thiếu gia chọc tức đến nỗi bị bệnh, cả ngày nằm trên giường nhìn hai cái lỗi dưới tượng Bồ Tát, dường như đó mới là nơi hội tụ hai trong mắt của ông.
Tôi đến bưng trà đưa nước cho lão gia, ông nói: “Nghiệp chướng ôi nghiệp chướng.”
Tôi cho ông ăn cơm, lão gia nói: “Ngươi lấy bức tranh bên dưới Bồ Tát ra.”
Tôi luồn hai ngón tay vào hai lỗ hổng khẽ kéo ra, một cái hộp gỗ nhỏ màu đen đã ầm ầm chui ra ngoài. Lão gia giấu một bức tranh ở bên trong, thậm chí đã hơi ố vàng.
Lão gia nói rằng bảy năm trước ông nằm mơ, mơ thấy trên bầu trời phía đông có một bóng người tung bay, có một con cá chép màu vàng cưỡi mây đạp gió xoay tròn trên đỉnh đầu của ông. Lão gia tỉnh dậy thì liên tục vỗ tay, ông nói đây là điềm báo lành Hoàng môn lại hưng thịnh. Ông tìm đến Trương thần tiên – lão gia gọi thầy lang kia là Trương thần tiên, nói với ông ta mặt mày của người trong mơ, Trương thần tiên đã vẽ ra từng nét một.
Tôi nhìn bức tranh kia, trong lòng bỗng nhiên giật thót, tôi nói: “Đây là Hữu Lâm mà?”
“Là Hữu Lâm, là Hữu Lâm!” Lão gia kích động co người lại như con tôm, “Ba ngày trước ta lại nằm mơ cửa lớn phía đông bị người ta đánh sập, người cầm rìu vẫn là Hữu Lâm!”
Bàn tay gầy trơ xương của lão gia lại giơ lên, vừa kêu “Đường Hữu Lâm” vừa kêu nghiệp chướng.
Tôi đút cơm cho ôm ấy, bảo lão gia đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ ngon và dưỡng thần đi.
Lời nói của lão gia đã in một cái dấu trong lòng tôi.
Chín.
Triệu tiểu gia dặn dò tôi đi mua đậu hũ và thịt, cậu ấy nói Hữu Lâm không cần ăn thức ăn lỏng nữa, muốn cho y ăn ngon bồi bổ cơ thể.
Tôi đến nhà Cầu Phúc xay hạt đậu, khi đó hắn vừa ôm con trai, đứa trẻ bụ bẫm nằm trong tã lót không khóc không quấy, rất ngoan, không ai biết rằng lớn lên nó lại biến thành tên ngốc đầu óc không nhạy bén.
Thiếu gia nhốt Hữu Lâm trong phòng mình, hai nô bộc trông cửa sân, không có mệnh lệnh không ai được vào, họ thậm chí dám ngăn lão gia lại. Người sáng suốt đều nhìn ra được Triệu lão gia già lắm rồi không còn nhiều thời gian làm gia chủ nữa, nhà họ Triệu sớm muộn gì cũng là của Triệu tiểu gia. Chó cũng biết ngửi mùi thịt mà vẫy đuôi xin ăn với chủ nhân, trong chuyện này mũi người còn thính hơn cả chó.
Tôi đã không gặp Hữu Lâm nhiều ngày, suýt nữa tôi tưởng y đã chết. Tôi chỉ đậu hũ và thịt trong tay, được phép bỏ vào trong phòng Triệu tiểu gia. Tôi đến gần căn phòng, định gõ cửa lại nghe thấy vài tiếng thở hồng hộc vang lên.
Trong khe cửa, tôi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm trên xương bả vai rộng và trần trụi của Triệu tiểu gia, lúc tôi làm nô bộc cho nhà khác cũng lơ đãng gặp qua những trường hợp như vậy giữa ban ngày. Nhưng lần này lại khác, đó không phải bàn tay ngọc mịn màng nhỏ nhắn của nha hoàn hoặc là phu nhân, mà là đôi tay thô ráp, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Nó còn quấn băng vải dính máu, lại túm rất tàn nhẫn và cật lực trên lưng Triệu tiểu gia, giống như răng sói cắm vào gáy của con mồi. Triệu tiểu gia cử động một cái, cơ thể bị cậu ấy che lấp dưới người sẽ phát ra một tiếng trầm.
Tôi nhíu chặt mày, không dám hít thở, đậu hũ bưng trong tay run nhè nhẹ. Người bên trong dính liền với Triệu tiểu gia rõ ràng là Đường Hữu Lâm – vả lại người có thể ngủ trên giường trong căn phòng này, trừ y cũng không có ai khác.
Hữu Lâm đã nhìn thấy tôi, cơ thể y bị Triệu tiểu gia đè cực kỳ chặt chẽ, chỉ sót lại một đôi mắt sắc bén như băng, y tìm được tôi đang rình xem bên ngoài cửa chính xác như một con cú mèo.
Tôi lùi lại một bước, may mà không ngã sấp xuống, nước đậu hũ sánh ra ngoài một ít.
Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc trống rỗng, tôi lại lo lắng cho an nguy của tên câm.
Lúc trước nó quanh quẩn bên ngoài cửa phòng thiếu gia, có phải cũng nhìn thấy chuyện này không?
… Sau đó tên câm đã bị Triệu tiểu gia đưa đi đâu? Có phải nó đã chết rồi không.
Tôi không dám suy nghĩ nữa, tôi giao đậu hũ cho nô bộc ngoài cửa, còn mình chạy về nhà.
Mười.
Lúc ấy tôi vẫn chưa bị què, sau này chân mới bị Triệu tiểu gia đánh gãy.
Chuyện này không thể trách thiếu gia, cậu ấy chỉ bị vài thứ không tốt khống chế cảm xúc, người gặp phải đều không phân biệt thiện ác.
Bắt đầu từ khi đưa tên câm đi, tính tình của Triệu tiểu gia ngày càng tệ. Cậu ấy nhạy cảm đến mức cực đoan với vấn đề “Đuổi Đường Hữu Lâm đi”.
Nô bộc trong phủ cũng bắt đầu sợ Hữu Lâm, nếu không có căn dặn họ sẽ cố gắng đi vòng qua y. Bởi vì làm sai chuyện gì trước mặt thiếu gia nhiều lắm cũng chỉ bị mắng, nhưng nếu nói sai với Hữu Lâm, Triệu tiểu gia sẽ đánh chết họ.
Chỉ có Hữu Lâm dám cãi nhau với Triệu tiểu gia, có một lần tôi nghe y nói là nếu thiếu gia vẫn làm theo ý mình xem mạng người như cỏ rác, y sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Nghe lời nói của Hữu Lâm, thiếu gian thực sự bình tĩnh một thời gian. Nhưng không có tác dụng, Trương thần tiên cũng nói Triệu Cẩn Trúc sẽ bị điên không sớm thì muộn, bởi vì cậu ấy bị ác khí bám vào người.
Tôi nghĩ, lúc trước Triệu tiểu gia là một người tốt như thế, giờ trở nên như vậy tất nhiên là vì ác khí này. Mà tìm nguồn gốc vạch rõ ngọn ngành, khí ác và khí xui đều do Hữu Lâm mang đến.
Trong huyện có quan binh đến phủ, nói là có phản quân chạy tới đây, họ phụng chỉ lục soát người từng nhà, giờ đến lượt Triệu phủ rồi.
Thật ra Triệu tiểu gia đã nghe được tin tức từ trước, nhưng vị quan dẫn đầu trước đó đã đút lót lại uống rượu vỡ đầu, đang bại liệt như kẻ vô dụng ở chỗ thầy lang, thành ra không nói rõ được. Quan dẫn đầu ở nơi khác trẻ tuổi, Triệu tiểu gia không quen biết hắn, giữa đai lưng hắn buộc thánh chỉ màu vàng, sống lưng ưỡn thẳng kiêu ngạo bức bách, cũng không sợ Triệu tiểu gia.
Triệu tiểu gia không ngăn họ lại, họ lục soát đến phòng nhưng Hữu Lâm không ở bên trong. Quan binh không thu hoạch được gì nên rút đi, Triệu phủ bình an vô sự, Triệu tiểu gia lại đột nhiên như bị ma nhập.
Cậu ấy hỏi tất cả nô bộc trong phủ, ai nhìn thấy Hữu Lâm đi đâu, không một ai dám lên tiếng.
Sắc mặt cậu ấy xám xịt bảo chúng tôi đi tìm, nếu không tìm thấy Đường Hữu Lâm, hoặc là đừng về nữa, trở về là con đường chết.
Gia tài của các nô bộc đều ở trong phủ, thậm chí có người đã cắm rễ ở đây nửa người người, sao có thể không quay về? Họ trôi dạt ở trên đường, quan binh vừa đi, không thể gọi to tên của Hữu Lâm, chỉ có thể đưa đầu nhìn xung quanh, giống như con chuột lang thang đang tìm nhà khắp nơi.
Bà vú và tiểu nha hoàn cũng không dám khóc thành tiếng. Đây là số phận của nô tài, nếu như khóc đến mức tan nát cõi lòng có thể khiến ông trời cho họ một cơ cội, vậy những người trên đời này đều lên như diều gặp gió.
Chỉ có tiểu nha đầu tìm được Đường Hữu Lâm ở đầu ngõ không người, không nói lời nào đã quỳ gối bên chân y, túm lấy ống quần Hữu Lâm. Tiểu nha đầu kia được mua về, không cha không mẹ cho nên quỳ xuống không cần kiêng kị. Chúng tôi nghe tiếng chạy đến, cũng quỳ xuống bên cạnh y, giống như con cá chép không thể chờ được nữa nhảy vào trong nước. Khóc cười có cả, nhiều nhất là xin y mau chóng về phủ.
Hữu Lâm nhíu đôi lông mày dài, ngồi xổm xuống nhìn chúng tôi, đỡ lấy một cánh tay của tiểu nha hoàn. Hữu Lâm là chủ tử duy nhất sẽ khom lưng, cúi người nói chuyện với nô tài mà tôi từng gặp, có lẽ vì y cũng đã từng là nô tài, đằng sau lưng vẫn chưa có cái tư thế để làm chủ.
Y hỏi xảy ra chuyện gì.
Tôi hỏi y đã đi đâu.
Hữu Lâm nói y chỉ ra ngoài tránh đầu gió, quan binh lục soát nhà đến rất khẩn cấp, nếu y không đi toàn bộ Triệu phủ sẽ gặp nạn.
“Nhưng thiếu gia tưởng ngươi chạy rồi.” Tiểu nha hoàn bắt đầu khóc lóc, miệng vẫn nói rõ ràng, “Người không quay về thiếu gia sẽ đánh chết bọn ta!”
Nghe cô ta nói xong, Hữu Lâm không nói một lời và theo chúng tôi trở về phủ.
Mạng sống của mọi người đã được bảo vệ. Hữu Lâm và thiếu gia lại cãi nhau một trận.
“Nếu ta không chạy hôm nay cả nhà Triệu phủ sẽ bị tịch thu! Cũng không phải ta chạy rồi không về!”
Triệu tiểu gia khản tiếng quát: “Lần trước ngươi đã chạy bảy năm, mới nửa chết nửa sống quay về, lần này muốn chạy bao lâu? Có phải lại đến khi ngươi còn một hơi cuối cùng mới về không?”
“Ngươi… lần này rõ ràng là tình huống đặc biệt, người đừng nghĩ bậy bạ.”
“Tình huống đặc biệt, ta thấy ngươi đặc biệt với ta thôi,” Triệu tiểu gia chỉ vào chúng tôi, cười mỉa mai, “Ta biết ngay, trong lòng ngươi bọn họ quý giá hơn ta, Đường Hữu Lâm ngươi đúng là người lương nhiệm nhắm mắt.”
Đường Hữu Lâm không đáp lời.
Đám nô bộc đều ở bên ngoài ai làm việc người nấy, không dám xì xào bàn tán. Tôi cũng cảm thấy cho dù Hữu Lâm chạy đi, tiểu thiếu gia cũng không giết chúng tôi được, nhưng thiếu gia và lão gia là gió, chúng tôi là cỏ, chỉ có tư cách đung đưa trái phải theo họ.
Gặp được chủ nhân lương thiện rộng lượng là phúc phận, đa số thời điểm không gặp được thì nghe lời mới là bổn phận.
Trong phòng im lặng đến khi vang lên một tiếng “đoàng”, đám nô bộc đều sợ rụt cổ lại, vội vàng chạy tới nhìn. Nhìn thấy Hữu Lâm cầm súng chỉ vào cánh tay phải của mình, cánh tay đang chảy máu ào ào.
Tôi vẫn nhớ, đây là chỗ y bị thương nặng nhất khi ngã ở cửa Triệu phủ được nhặt về, vài ngày trước mới bỏ băng vải. Tôi nhìn thấy Triệu tiểu gia túm tay Hữu Lâm, nói: “Ngươi làm gì vậy!”
“Cẩn Trúc, ta nợ ngươi một cái mạng, ta chưa bao giờ ghi sổ không trả nợ. Trước khi trả xong cả đời này ta sẽ không chạy.” Hữu Lâm cầm họng súng chỉ vào huyệt thái dương của mình, giống như muốn dùng đạn viết giấy nợ trên người, y nói một cách hung ác, “Mẹ nó ngươi lại nổi điên vớ vẩn, ta sẽ trả nó lại cho ngươi ngay bây giờ.”
Tôi nhìn thấy Triệu tiểu gia sững sờ há to miệng, cũng không đáp lời nữa. Cậu ấy túm chặt cánh tay bị thương của Hữu Lâm, dùng tay và quần áo của mình che lại, cuống quýt gọi người đi tìm thầy lang.
Hốc mắt Hữu Lâm có máu không?
Tôi nhìn không rõ lắm, có lẽ đó là nước mắt, tô điểm tơ máu lan rộng ra ngoài, trở nên giống như máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất