Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương
Chương 3: Cháo Trắng Thần Kỳ
Khi hạt giống rơi xuống đất, đất trong lòng đất đột nhiên chuyển động, sau đó những chồi non nhỏ lần lượt từ trong đất trồi lên, sau vài hơi thở, cả mặt đất đã đầy lúa, trấu đã phủ kín. Chuyển sang màu vàng, hạt cứng lại, hạt gạo trong suốt thì chắc chắn đây là dấu hiệu gạo đã chín.
Chín ngay sau khi được trồng?
Tô Vũ cuối cùng cũng hiểu được ghi chú phía sau hạt giống này là có ý gì, thật sự là nghịch thiên, đáng tiếc thứ này chỉ xuất hiện trong hộp quà tân thủ như một phúc lợi cho người mới, không có loại hạt giống này trong cửa hàng.
Dù sao, vấn đề ăn uống trong tương lai gần đã được giải quyết.
Tô Vũ bây giờ không xu dính túi, không công ăn việc làm, số gạo này ít nhất có thể giúp hắn ăn cơm trắng mỗi ngày.
Lúc này, sắc trời đã dần tối, mặt trời đã lặn ở hướng tây, dư quang đỏ nhạt rải rác trên núi, giống như trải một tấm thảm đỏ mỏng trên dãy núi, không khí trên bầu trời có chút u ám. dần trở nên lạnh hơn.
Tô Vũ từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, học chuyên ngành nông nghiệp, tuy rằng mới chỉ học hành vẫn chưa thật sự ra ruộng nhưng cũng có hiểu biết nhất định về cây trồng, hắn bắt đầu thu hoạch một phần lúa theo trí nhớ của mình để chuẩn bị cho bữa tối. .
Hệ thống này coi như còn có chút tình người, tuy bài trí trong nhà đều đơn giản nhưng vẫn có những vật dụng cần thiết như bếp, bàn, giường, lò sưởi,...
Gặt lúa xong, Tô Vũ lại chuẩn bị thêm ít củi, xách thùng nước bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Phải nói là tầm nhìn của hệ thống rất tốt, Đại Vương Sơn tuyệt đối có thể xưng tụng là sơn thanh thủy tú, từ góc nhìn của Tô Vũ, khu rừng rậm tựa như đại dương xanh, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ chảy từ đỉnh núi xuống đến chân núi, nước trong đến mức nhìn từ trên bờ có thể nhìn rõ những đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước.
Bất kể là chất lượng không khí hay chất lượng nước, đều là kiếp trước không thề so sánh nổi, Thiên đường chỉ sợ cũng không hơn được nơi này là bao, Tô Vũ có chút may mắn vì mình có thề xuyên qua đến nơi này.
Cảm giác ẩm ướt trên tay đánh thức Tô Vũ khỏi trầm tư, một con chó con nửa đen nửa trắng to bằng lòng bàn tay đang thân mật liếm lòng bàn tay hắn, ánh mắt của nó mang theo linh tính vượt xa so với động vật bình thường. thấy Tô Vũ đang nhìn về phía mình, nó kêu nhỏ vài tiếng, sau đó ngoắt ngoắt cái đuôi đi lòng vòng trước mặt Tô Vũ.
Đây là Mao Mao Khuyển mở ra từ trong gói quà tân thủ, danh tự này không có bất kỳ sát thương nào, nhìn qua thì có vẻ vô hại với người và vật, Tô Vũ đương nhiên xếp nó vào loại chó cảnh, ý nghĩ sở hữu Thánh Thú của hắn cũng tan thành mây khói .
“Mao Mao, sau này chúng ta nương tựa vào nhau cả đời.” Tô Vũ ôm Mao Mao vào lòng, cảm khái nói.
Mao Mao dường như hiểu lời Tô Vũ nói, ô ô vài tiếng rồi dụi đầu vào má Tô Vũ.
Cảm nhận được sự gần gũi của Mao Mao, khóe miệng Tô Vũ nhếch lên, dáng vẻ đáng yêu lại thông minh ngoan ngoãn như vậy, nếu như con chó này là ở kiếp trước, nhất định sẽ là vũ khí tán gái không gì cản nổi, nam nữ thông sát.
Không lâu sau, Tô Vũ bị một mùi hương nhàn nhạt làm cho giật mình, hắn nuốt nước miếng, đột nhiên có cảm giác đói bụng.
Mao Mao trong vòng tay hắn cũng trở nên không an phận, nó ô ô kêu, đầu không ngừng cọ về phía nồi nấu.
“Mao Mao, mùi gì thơm thế?” Tô Vũ vốn cũng không trông cậy vào Mao Mao sẽ trả lời, nhưng Mao Mao đã vùng ra khỏi tay của hắn, chạy nhanh đến bên nồi nấu, vừa "uông uông" kêu không ngừng vừa nhìn về phía Tô Vũ.
"Ta đi, thật sự là cháo sao?"
Lúc này, sóng nhiệt trong nồi đã bắt đầu tỏa ra, nắp nồi bị sóng nhiệt bóp phát ra tiếng “tạch cạch”, sóng nhiệt lắng đọng ra cháo nước đậm đặc trong suốt ở mép nồi, nhìn qua lóng lánh rất là mê người.
Hắn thề với trời, hắn nấu nhất định chỉ là cháo gạp trắng, trong nồi chỉ có gạo và nước, không có bất kỳ gia vị nào khác, nhưng hắn không ngờ nó lại có thể tỏa ra mùi thơm hấp dẫn như vậy.
Tô Vũ nửa tin nửa ngờ nhấc nắp nồi lên, luồng khí nóng nồng nặc lập tức ập vào mặt, trong nháy mắt cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của cháo gạo.
Mao Mao ở một bên cũng không đợi được nữa, không ngừng dùng đôi chân ngắn ngủn nhảy cà tưng mà nhìn về phía trong nồi, nhưng nó thực sự quá nhỏ, chỉ có thể ở dưới nồi nôn lóng cạ ống quần của Tô Vũ.
Lúc này Tô Vũ đã không kịp bận tâm nữa, hắn hoàn toàn bị cháo trong nồi hấp dẫn.
Do bếp vẫn đang bật nên trong nồi cháo vẫn sủi bọt, có bọt sủi lên, cháo đặc quánh giống như có sinh mệnh mà chảy trong nồi, hạt gạo trong cháo nổi rõ trên mặt nồi, nó trong suốt, trắng và mờ.
Cái gì gọi là sắc-vị-hương đều đủ?
Đây chính là sắc-vị-hương đều đủ!
Tô Vũ không ngờ mình lại có thể nấu cháo thần kỳ như vậy.
Cháo gạo trắng không giống như những món ăn khác, không cần thêm bất kỳ gia vị nào, gạo được nấu trong nước, tỏa ra mùi vị đặc trưng riêng, mùi vị này không khác gì cơm thường, nhưng lại có một chút nồng đậm khó hiểu. Hương thơm, có thể khơi dậy sự thèm ăn của mọi người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tô Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm cháo gạo trong nồi, những hạt gạo kia phảng phất đang phát sáng, giống như những ngôi sao phản chiếu trên mặt biển, thắp sáng cả nồi.
Ngửi đã muốn ăn, nhìn thì càng thêm muốn ăn rồi!
Tô Vũ không chần chờ nữa mà lấy thìa múc đầy một bát, không để ý đến nhiệt còn đang nóng hớp một ngụm.
"Đây là cháo ta làm?"
Một hụm cháo vào trong bụng, hắn không thể tin được mùi vị trong miệng, hương thơm nồng đậm của cháo trong nháy mắt khuếch tán khắp khoang miệng, không ngừng trêu chọc đầu lưỡi, khiến hắn cơ hồ muốn rên rỉ.
Hơn nữa cháo thoạt nhìn nóng hổi, nhưng vào miệng lại trở nên ôn hòa, cắn một miếng, cả người như được ngâm trong suối nước nóng, toàn thân trở nên ấm áp.
Thật khó để tưởng tượng rằng một món cháo đơn giản có thể ngon như vậy!
Tô Vũ nhớ kiếp trước hắn từng có vinh hạnh đến nhà phú nhị đại bạn cùng phòng chơi, may mắn được ăn long phượng cháo do đầu bếp Tinh cấp làm, nói là long phượng nhưng thực chất là thịt rắn và thịt gà xen lẫn trong đó, đó là yến tiệc lớn nhất mà hắn từng được tham gia. Khi đó ăn long phượng cháo, ngay cả hình tượng của mình hắn cũng không để ý tới, trong cảm giác của hắn, long phượng cháo đó tuyệt đối là cao lương mỹ vị hàng đầu thế giới.
Nhưng bây giờ, chỉ là cháo trắng đơn thuần, không thể đơn giản hơn được nữa, đã phá vỡ quan điểm của Tô Vũ, bất kể màu sắc, mùi thơm hay từ bất cứ phương diện nào, cháo trắng cũng không yếu hơn long phượng cháo khi xưa.
Nguyên liệu đơn giản, so với quy trình nấu long phượng cháo càng là không biết đơn giản hơn bao nhiêu, nếu không phải hắn tự mình thử qua, hắn tuyệt đối sẽ không tin một hụm cháo gạo trắng lại có thể ngon đến vậy
"Gâu gâu gâu..."
Tô Vũ đang đắm chìm trong thức ăn thì bị tiếng gọi của Mao Mao đánh thức.
Đã thấy nó chống người bằng hai chân trước, hai chân sau ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn chính mình, thè lưỡi, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái bát trong tay Tô Vũ, tràn đầy chờ mong.
Ngươi đi theo ta là có lộc ăn, Tô Vũ bưng cho nó một bát cháo.
Cuối cùng Tô Vũ cũng nhận ra rằng làm cái Sơn Đại Vương cũng có tiền đồ a...
Chín ngay sau khi được trồng?
Tô Vũ cuối cùng cũng hiểu được ghi chú phía sau hạt giống này là có ý gì, thật sự là nghịch thiên, đáng tiếc thứ này chỉ xuất hiện trong hộp quà tân thủ như một phúc lợi cho người mới, không có loại hạt giống này trong cửa hàng.
Dù sao, vấn đề ăn uống trong tương lai gần đã được giải quyết.
Tô Vũ bây giờ không xu dính túi, không công ăn việc làm, số gạo này ít nhất có thể giúp hắn ăn cơm trắng mỗi ngày.
Lúc này, sắc trời đã dần tối, mặt trời đã lặn ở hướng tây, dư quang đỏ nhạt rải rác trên núi, giống như trải một tấm thảm đỏ mỏng trên dãy núi, không khí trên bầu trời có chút u ám. dần trở nên lạnh hơn.
Tô Vũ từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, học chuyên ngành nông nghiệp, tuy rằng mới chỉ học hành vẫn chưa thật sự ra ruộng nhưng cũng có hiểu biết nhất định về cây trồng, hắn bắt đầu thu hoạch một phần lúa theo trí nhớ của mình để chuẩn bị cho bữa tối. .
Hệ thống này coi như còn có chút tình người, tuy bài trí trong nhà đều đơn giản nhưng vẫn có những vật dụng cần thiết như bếp, bàn, giường, lò sưởi,...
Gặt lúa xong, Tô Vũ lại chuẩn bị thêm ít củi, xách thùng nước bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Phải nói là tầm nhìn của hệ thống rất tốt, Đại Vương Sơn tuyệt đối có thể xưng tụng là sơn thanh thủy tú, từ góc nhìn của Tô Vũ, khu rừng rậm tựa như đại dương xanh, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ chảy từ đỉnh núi xuống đến chân núi, nước trong đến mức nhìn từ trên bờ có thể nhìn rõ những đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước.
Bất kể là chất lượng không khí hay chất lượng nước, đều là kiếp trước không thề so sánh nổi, Thiên đường chỉ sợ cũng không hơn được nơi này là bao, Tô Vũ có chút may mắn vì mình có thề xuyên qua đến nơi này.
Cảm giác ẩm ướt trên tay đánh thức Tô Vũ khỏi trầm tư, một con chó con nửa đen nửa trắng to bằng lòng bàn tay đang thân mật liếm lòng bàn tay hắn, ánh mắt của nó mang theo linh tính vượt xa so với động vật bình thường. thấy Tô Vũ đang nhìn về phía mình, nó kêu nhỏ vài tiếng, sau đó ngoắt ngoắt cái đuôi đi lòng vòng trước mặt Tô Vũ.
Đây là Mao Mao Khuyển mở ra từ trong gói quà tân thủ, danh tự này không có bất kỳ sát thương nào, nhìn qua thì có vẻ vô hại với người và vật, Tô Vũ đương nhiên xếp nó vào loại chó cảnh, ý nghĩ sở hữu Thánh Thú của hắn cũng tan thành mây khói .
“Mao Mao, sau này chúng ta nương tựa vào nhau cả đời.” Tô Vũ ôm Mao Mao vào lòng, cảm khái nói.
Mao Mao dường như hiểu lời Tô Vũ nói, ô ô vài tiếng rồi dụi đầu vào má Tô Vũ.
Cảm nhận được sự gần gũi của Mao Mao, khóe miệng Tô Vũ nhếch lên, dáng vẻ đáng yêu lại thông minh ngoan ngoãn như vậy, nếu như con chó này là ở kiếp trước, nhất định sẽ là vũ khí tán gái không gì cản nổi, nam nữ thông sát.
Không lâu sau, Tô Vũ bị một mùi hương nhàn nhạt làm cho giật mình, hắn nuốt nước miếng, đột nhiên có cảm giác đói bụng.
Mao Mao trong vòng tay hắn cũng trở nên không an phận, nó ô ô kêu, đầu không ngừng cọ về phía nồi nấu.
“Mao Mao, mùi gì thơm thế?” Tô Vũ vốn cũng không trông cậy vào Mao Mao sẽ trả lời, nhưng Mao Mao đã vùng ra khỏi tay của hắn, chạy nhanh đến bên nồi nấu, vừa "uông uông" kêu không ngừng vừa nhìn về phía Tô Vũ.
"Ta đi, thật sự là cháo sao?"
Lúc này, sóng nhiệt trong nồi đã bắt đầu tỏa ra, nắp nồi bị sóng nhiệt bóp phát ra tiếng “tạch cạch”, sóng nhiệt lắng đọng ra cháo nước đậm đặc trong suốt ở mép nồi, nhìn qua lóng lánh rất là mê người.
Hắn thề với trời, hắn nấu nhất định chỉ là cháo gạp trắng, trong nồi chỉ có gạo và nước, không có bất kỳ gia vị nào khác, nhưng hắn không ngờ nó lại có thể tỏa ra mùi thơm hấp dẫn như vậy.
Tô Vũ nửa tin nửa ngờ nhấc nắp nồi lên, luồng khí nóng nồng nặc lập tức ập vào mặt, trong nháy mắt cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của cháo gạo.
Mao Mao ở một bên cũng không đợi được nữa, không ngừng dùng đôi chân ngắn ngủn nhảy cà tưng mà nhìn về phía trong nồi, nhưng nó thực sự quá nhỏ, chỉ có thể ở dưới nồi nôn lóng cạ ống quần của Tô Vũ.
Lúc này Tô Vũ đã không kịp bận tâm nữa, hắn hoàn toàn bị cháo trong nồi hấp dẫn.
Do bếp vẫn đang bật nên trong nồi cháo vẫn sủi bọt, có bọt sủi lên, cháo đặc quánh giống như có sinh mệnh mà chảy trong nồi, hạt gạo trong cháo nổi rõ trên mặt nồi, nó trong suốt, trắng và mờ.
Cái gì gọi là sắc-vị-hương đều đủ?
Đây chính là sắc-vị-hương đều đủ!
Tô Vũ không ngờ mình lại có thể nấu cháo thần kỳ như vậy.
Cháo gạo trắng không giống như những món ăn khác, không cần thêm bất kỳ gia vị nào, gạo được nấu trong nước, tỏa ra mùi vị đặc trưng riêng, mùi vị này không khác gì cơm thường, nhưng lại có một chút nồng đậm khó hiểu. Hương thơm, có thể khơi dậy sự thèm ăn của mọi người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tô Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm cháo gạo trong nồi, những hạt gạo kia phảng phất đang phát sáng, giống như những ngôi sao phản chiếu trên mặt biển, thắp sáng cả nồi.
Ngửi đã muốn ăn, nhìn thì càng thêm muốn ăn rồi!
Tô Vũ không chần chờ nữa mà lấy thìa múc đầy một bát, không để ý đến nhiệt còn đang nóng hớp một ngụm.
"Đây là cháo ta làm?"
Một hụm cháo vào trong bụng, hắn không thể tin được mùi vị trong miệng, hương thơm nồng đậm của cháo trong nháy mắt khuếch tán khắp khoang miệng, không ngừng trêu chọc đầu lưỡi, khiến hắn cơ hồ muốn rên rỉ.
Hơn nữa cháo thoạt nhìn nóng hổi, nhưng vào miệng lại trở nên ôn hòa, cắn một miếng, cả người như được ngâm trong suối nước nóng, toàn thân trở nên ấm áp.
Thật khó để tưởng tượng rằng một món cháo đơn giản có thể ngon như vậy!
Tô Vũ nhớ kiếp trước hắn từng có vinh hạnh đến nhà phú nhị đại bạn cùng phòng chơi, may mắn được ăn long phượng cháo do đầu bếp Tinh cấp làm, nói là long phượng nhưng thực chất là thịt rắn và thịt gà xen lẫn trong đó, đó là yến tiệc lớn nhất mà hắn từng được tham gia. Khi đó ăn long phượng cháo, ngay cả hình tượng của mình hắn cũng không để ý tới, trong cảm giác của hắn, long phượng cháo đó tuyệt đối là cao lương mỹ vị hàng đầu thế giới.
Nhưng bây giờ, chỉ là cháo trắng đơn thuần, không thể đơn giản hơn được nữa, đã phá vỡ quan điểm của Tô Vũ, bất kể màu sắc, mùi thơm hay từ bất cứ phương diện nào, cháo trắng cũng không yếu hơn long phượng cháo khi xưa.
Nguyên liệu đơn giản, so với quy trình nấu long phượng cháo càng là không biết đơn giản hơn bao nhiêu, nếu không phải hắn tự mình thử qua, hắn tuyệt đối sẽ không tin một hụm cháo gạo trắng lại có thể ngon đến vậy
"Gâu gâu gâu..."
Tô Vũ đang đắm chìm trong thức ăn thì bị tiếng gọi của Mao Mao đánh thức.
Đã thấy nó chống người bằng hai chân trước, hai chân sau ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn chính mình, thè lưỡi, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái bát trong tay Tô Vũ, tràn đầy chờ mong.
Ngươi đi theo ta là có lộc ăn, Tô Vũ bưng cho nó một bát cháo.
Cuối cùng Tô Vũ cũng nhận ra rằng làm cái Sơn Đại Vương cũng có tiền đồ a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất