Chương 37
Đoàn tụ bên nhau vui vẻ nên nàng chưa muốn tiết lộ chuyện bị có khả năng bị hạ độc, nàng không muốn phá vỡ sự êm đềm này. Mãi nhiều ngày sau, nàng cảm thấy cơ thể luôn trong tình trạng buồn ngủ và khẩu vị không tốt mới đành nhờ Bạch Sở Tiêu xem mạch giúp. Bạch Sở Tiêu y thuật thông thạo, giỏi nhất là nghiên cứu các loại độc dược lạ nên nhờ hắn là tốt nhất.
Bạch Sở Tiêu đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng theo dõi mạch tượng. Chợt y biến sắc, cố gắng xác minh lại mạch tượng. Sự im lặng bao phủ cả căn phòng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thình thịch trong lồng ngực.
“Ca, huynh xem lâu như thế có phải loại độc nguy hiểm không?”
Nàng sốt ruột muốn chết, thật sự sợ rằng không có thuốc giải thì kế hoạch của nàng coi như đổ biển. Bạch Sở Tiêu một mặt nghiêm trọng nói:
“Thật may là ta xem cho muội, nếu để người khác xem thì hỏng hết”
“Độc trở nặng rồi sao? Nhị ca, làm ơn đừng nói cho cha nương biết”
Bạch Sở Tiêu lắc đầu trước cái nhìn thành khẩn của nàng.
“Không phải độc. Muội…có thai rồi”
Cái gì??!?
Tim nàng như bị hững một nhịp, đôi tay run rẩy sờ lên bụng.
“Huynh gạt muội đúng không? Sao có thể?”
Tố Tố và Hạ Vũ đứng bên ngoài nghe lén cũng nhìn nhau hốt hoảng. Chuyện gian díu với Nam Hướng Phong sắp bị lộ tẩy.
“Muội nói thật đi, nó là của ai? Của tên cặn bã Cơ Đình Quân đúng không?”
Âm thanh bên tai nàng là một mảng hỗn loạn, đầu óc nàng trống rỗng, cứ thế tầm nhìn của nàng mờ dần rồi tối mịt. Đến lúc nàng mở mắt ra là mọi người đã tập trung quanh giường nàng với vẻ mặt lo lắng. Hình như Bạch Sở Tiêu đã nói chuyện đó với họ rồi, nhìn Bạch Cảnh thì biết, ông ta thiếu điều muốn nổ tung.
“Con tỉnh rồi?”
“Nương”
Bạch phu nhân khóc đến đỏ hoe khóe mắt, nhà bọn họ mới đón tin vui không lâu nay lại vì nàng mà trở nên căng thẳng. Bạch Cảnh đi tới, hai tay chắp ra sau, mặt đỏ như gấc, trên trán còn hiện lên sợi gân lớn. Nàng bật khóc.
“Cha, nương con gái có lỗi”
“Nói mau, đứa bé đó từ đâu ra?”
Trong nước mắt, nàng kể lại toàn bộ sự việc qua lại với Nam Hướng Phong. Thật không ngờ lại có thai vào thời điểm này.
Bạch phu nhân choáng váng suýt ngất đi. Ai cũng được sao lại là Hoàng đế.
“Trời ơi”
Bạch Cảnh ngồi sụp trên ghế, tam thời không thể tiếp nhận nổi lượng thông tin chấn động này. Ai ngờ được con gái ông lại ngoại tình với Hoàng đế. Nàng đã qua một đời chồng nên không thể nhập cung, huống hồ hậu cung bí hiểm khó mà dưỡng thai.
“Cha à, xin cha đừng bắt con bỏ đứa bé, con không muốn mất đi một sinh linh nữa. Làm ơn, cha hãy để con sinh ra nó”
Ông muốn mắng cái thứ chưa thành hình kia hai tiếng nghiệt chủng nhưng tới cổ họng lại nghẹn ứ. Tốt xấu gì cũng là sản phẩm của Hoàng đế, mắng nó là tội khi quân, là phạm thượng, là chu di tam tộc. Ông đành cố nuốt lại vào bụng. Nàng biết rõ tính tình lão cha của mình, mắng thì không dám mắng, mà âm thầm hủy đi cái thai thì có thể. Trong lúc chưa ai hay biết sớm muộn gì ông cũng ép nàng uống canh phá thai.
Bạch Cảnh thương nàng không nỡ để nàng tổn thương lần nữa, nhưng danh dự ngàn năm của Bạch gia không thể bị vấy bẩn. Là dòng chính trong tộc, ông không thể để chuyện này làm nhơ nhuốc đi tiếng thơm của gia tộc. Đứng giữa hai sự lựa chọn, một bên là con gái thân sinh, một bên là bộ mặt gia tộc ông dốc lòng bồi đắp.
Ông biết không dễ gì nàng mới có thai, nếu mất đi lần nữa nàng sẽ rơi vào nỗi ám ảnh dai dẳng. Trên đời có mẹ nào mà không thương con?
Bạch phu nhân thấy ông còn chần chừ liền cố gắng khơi gợi tình phụ tử trong ông.
“Ông nỡ lòng nào hủy hoại con bé sao? Ông muốn người đời chỉ trỏ Hương Hương của chúng ta là con gà mái không biết đẻ sao?”
Bạch Duật Vân không thể đứng yên mau chóng hỗ trợ:
“Cha, là long thai đó, long thai. Nếu phá đi thì chúng ta là sẽ mắc tội phản nghịch, ám sát hoàng thất, mưu hại hoàng tự. Chắc chắn sẽ bị chu di cửu tộc”
Bạch Cảnh rơi vào thế khó xử, lúc đầu ông quyết định khuyên nhủ nàng bỏ đi nhưng bị sự quyết liệt của hai mẹ con ngăn cản. Dùng đầu gối nghĩ cũng thấy giữ lại cái thai quá nguy hiểm, có điều cái nhà này luôn thích đâm đầu vào nguy hiểm.
“Thôi được rồi, nhưng làm sao mà giấu nổi. Nhị ca của con không làm “ông” đỡ được đâu”
Chiết phiến khẽ động, Bạch Sở Tiêu gật gù xác nhận. Khám thai hắn có thể làm, còn đỡ đẻ thì… không ổn.
“Cha, nương, ca ca, muội có ý này”
Đáy mắt nàng lóe lên tia sáng, bằng sự cương quyết nàng nói nhỏ kế hoạch cho họ nghe. Không ngoài dự đoán, lại gây ra một cú sốc lớn. Bạch Sở Tiêu nãy giờ trầm lặng mới lên tiếng.
“To gan, muội học cái này ở đâu vậy?”
Bạch Cảnh cau mày lại, tựa hồ sắp dính vào nhau miễn cưỡng phê duyệt kế hoạch nhỏ của nàng.
“Đã mang tội rồi thì thêm chút nữa cũng không sao. Chúng ta ở đây sẽ bảo vệ con chu toàn, nhớ hành động cẩn thận. Toàn bộ Bạch gia có bị diệt hay không là do con đó”
Bạch Sở Tiêu đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng theo dõi mạch tượng. Chợt y biến sắc, cố gắng xác minh lại mạch tượng. Sự im lặng bao phủ cả căn phòng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thình thịch trong lồng ngực.
“Ca, huynh xem lâu như thế có phải loại độc nguy hiểm không?”
Nàng sốt ruột muốn chết, thật sự sợ rằng không có thuốc giải thì kế hoạch của nàng coi như đổ biển. Bạch Sở Tiêu một mặt nghiêm trọng nói:
“Thật may là ta xem cho muội, nếu để người khác xem thì hỏng hết”
“Độc trở nặng rồi sao? Nhị ca, làm ơn đừng nói cho cha nương biết”
Bạch Sở Tiêu lắc đầu trước cái nhìn thành khẩn của nàng.
“Không phải độc. Muội…có thai rồi”
Cái gì??!?
Tim nàng như bị hững một nhịp, đôi tay run rẩy sờ lên bụng.
“Huynh gạt muội đúng không? Sao có thể?”
Tố Tố và Hạ Vũ đứng bên ngoài nghe lén cũng nhìn nhau hốt hoảng. Chuyện gian díu với Nam Hướng Phong sắp bị lộ tẩy.
“Muội nói thật đi, nó là của ai? Của tên cặn bã Cơ Đình Quân đúng không?”
Âm thanh bên tai nàng là một mảng hỗn loạn, đầu óc nàng trống rỗng, cứ thế tầm nhìn của nàng mờ dần rồi tối mịt. Đến lúc nàng mở mắt ra là mọi người đã tập trung quanh giường nàng với vẻ mặt lo lắng. Hình như Bạch Sở Tiêu đã nói chuyện đó với họ rồi, nhìn Bạch Cảnh thì biết, ông ta thiếu điều muốn nổ tung.
“Con tỉnh rồi?”
“Nương”
Bạch phu nhân khóc đến đỏ hoe khóe mắt, nhà bọn họ mới đón tin vui không lâu nay lại vì nàng mà trở nên căng thẳng. Bạch Cảnh đi tới, hai tay chắp ra sau, mặt đỏ như gấc, trên trán còn hiện lên sợi gân lớn. Nàng bật khóc.
“Cha, nương con gái có lỗi”
“Nói mau, đứa bé đó từ đâu ra?”
Trong nước mắt, nàng kể lại toàn bộ sự việc qua lại với Nam Hướng Phong. Thật không ngờ lại có thai vào thời điểm này.
Bạch phu nhân choáng váng suýt ngất đi. Ai cũng được sao lại là Hoàng đế.
“Trời ơi”
Bạch Cảnh ngồi sụp trên ghế, tam thời không thể tiếp nhận nổi lượng thông tin chấn động này. Ai ngờ được con gái ông lại ngoại tình với Hoàng đế. Nàng đã qua một đời chồng nên không thể nhập cung, huống hồ hậu cung bí hiểm khó mà dưỡng thai.
“Cha à, xin cha đừng bắt con bỏ đứa bé, con không muốn mất đi một sinh linh nữa. Làm ơn, cha hãy để con sinh ra nó”
Ông muốn mắng cái thứ chưa thành hình kia hai tiếng nghiệt chủng nhưng tới cổ họng lại nghẹn ứ. Tốt xấu gì cũng là sản phẩm của Hoàng đế, mắng nó là tội khi quân, là phạm thượng, là chu di tam tộc. Ông đành cố nuốt lại vào bụng. Nàng biết rõ tính tình lão cha của mình, mắng thì không dám mắng, mà âm thầm hủy đi cái thai thì có thể. Trong lúc chưa ai hay biết sớm muộn gì ông cũng ép nàng uống canh phá thai.
Bạch Cảnh thương nàng không nỡ để nàng tổn thương lần nữa, nhưng danh dự ngàn năm của Bạch gia không thể bị vấy bẩn. Là dòng chính trong tộc, ông không thể để chuyện này làm nhơ nhuốc đi tiếng thơm của gia tộc. Đứng giữa hai sự lựa chọn, một bên là con gái thân sinh, một bên là bộ mặt gia tộc ông dốc lòng bồi đắp.
Ông biết không dễ gì nàng mới có thai, nếu mất đi lần nữa nàng sẽ rơi vào nỗi ám ảnh dai dẳng. Trên đời có mẹ nào mà không thương con?
Bạch phu nhân thấy ông còn chần chừ liền cố gắng khơi gợi tình phụ tử trong ông.
“Ông nỡ lòng nào hủy hoại con bé sao? Ông muốn người đời chỉ trỏ Hương Hương của chúng ta là con gà mái không biết đẻ sao?”
Bạch Duật Vân không thể đứng yên mau chóng hỗ trợ:
“Cha, là long thai đó, long thai. Nếu phá đi thì chúng ta là sẽ mắc tội phản nghịch, ám sát hoàng thất, mưu hại hoàng tự. Chắc chắn sẽ bị chu di cửu tộc”
Bạch Cảnh rơi vào thế khó xử, lúc đầu ông quyết định khuyên nhủ nàng bỏ đi nhưng bị sự quyết liệt của hai mẹ con ngăn cản. Dùng đầu gối nghĩ cũng thấy giữ lại cái thai quá nguy hiểm, có điều cái nhà này luôn thích đâm đầu vào nguy hiểm.
“Thôi được rồi, nhưng làm sao mà giấu nổi. Nhị ca của con không làm “ông” đỡ được đâu”
Chiết phiến khẽ động, Bạch Sở Tiêu gật gù xác nhận. Khám thai hắn có thể làm, còn đỡ đẻ thì… không ổn.
“Cha, nương, ca ca, muội có ý này”
Đáy mắt nàng lóe lên tia sáng, bằng sự cương quyết nàng nói nhỏ kế hoạch cho họ nghe. Không ngoài dự đoán, lại gây ra một cú sốc lớn. Bạch Sở Tiêu nãy giờ trầm lặng mới lên tiếng.
“To gan, muội học cái này ở đâu vậy?”
Bạch Cảnh cau mày lại, tựa hồ sắp dính vào nhau miễn cưỡng phê duyệt kế hoạch nhỏ của nàng.
“Đã mang tội rồi thì thêm chút nữa cũng không sao. Chúng ta ở đây sẽ bảo vệ con chu toàn, nhớ hành động cẩn thận. Toàn bộ Bạch gia có bị diệt hay không là do con đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất