Chương 15
Edit: Chanh
Beta: Dii
________________________________________________
22
Thanh âm của Đồ Ngôn bị bịt trong chăn, cộng thêm vốn dĩ cậu chỉ lầm bầm ra miệng, Cố Trầm Bạch gần như không nghe rõ, cúi người cách lớp chăn vỗ eo Đồ Ngôn, hỏi cậu: “Ban nãy em nói gì thế?”
Đồ Ngôn tự giác im lặng, sau đó vội vàng cứng cổ vặc lại: “Tôi nói là, tôi không có biết kỳ nhạy cảm với không phải kỳ nhạy cảm gì của anh hết, dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi!”
Cố Trầm Bạch cười khẽ: “Anh không nói là liên quan đến em, anh chỉ nằm mơ thấy em đến thôi.”
Đồ Ngôn im lặng, sau hồi lâu lại nghe thấy Cố Trầm Bạch nói: “Anh biết em sẽ không đến.”
Ở trong chăn, Đồ Ngôn đột nhiên đập mạnh xuống ván giường, Cố Trầm Bạch bình tĩnh hỏi cậu: “Buổi tối muốn ăn gì? Anh đọc trên bệnh án thấy ghi em bị nôn nghén nghiêm trọng, chúng ta ăn thanh đạm thôi có được không?”
Mỗi câu nói của anh đều rất cố gắng né tránh xưng hô “Thỏ con”.
Điều này khiến Đồ Ngôn cảm thấy hoảng sợ.
Ngày trước, Cố Trầm Bạch không hề keo kiệt trong việc bày tỏ tình yêu của anh dành cho Đồ Ngôn, cảm giác an toàn anh mang đến cho Đồ Ngôn cực kì vững chắc, tốt đến mức thành nghiện. Thế nên lúc ly hôn, Đồ Ngôn chưa từng nghĩ tới, có một ngày Cố Trầm Bạch sẽ dễ dàng lấy về biệt danh của riêng, sau đó lại lấy về tình yêu không có giới hạn.
Đồ Ngôn còn tưởng mọi chuyện đều do cậu quyết định.
Cố Triêu Sính nói đúng, omega đóng phim thanh xuân không chỉ có mình Đồ Ngôn.
Nếu như đã ly hôn, Cố Trầm Bạch sẽ không yêu cậu tiếp nữa, anh sẽ bước ra khỏi cuộc hôn nhân nửa năm vừa lãng phí vừa vô nghĩa này, quên đi Đồ Ngôn, sau đó đón chào một cuộc sống mới.
Đồ Ngôn đột nhiên bật khóc, cậu lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra âm thanh nào, nhưng Cố Trầm Bạch cảm nhận được. Anh vén chăn trùm kín đỉnh đầu của Đồ Ngôn, nhìn nhóc mít ướt cuộn mình trong tấm chăn, cuối cùng vẫn không đành lòng, anh kéo cậu ra ôm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng để dỗ dành. Trong khoảnh khắc Đồ Ngôn được pheromone của Cố Trầm Bạch bao bọc, cậu khóc dữ dội hơn, sự dịu dàng quay trở về khiến lớp phòng thủ cuối cùng của cậu sụp đổ, từ nức nở rơi nước mắt biến thành gào khóc chân đấm tay đá, thật lâu sau mới ngừng.
Vạt áo của Cố Trầm Bạch bị nước mắt của Đồ Ngôn thấm ướt, anh đợi Đồ Ngôn bình ổn tâm trạng rồi mới buông tay đặt cậu về lại giường. Sau khi Đồ Ngôn trút lòng thì có chút xấu hổ, ngoảnh mặt rút giấy ăn bên đầu giường, giọng điệu mất tự nhiên: “Tôi khóc là bởi vì hormone mất cân bằng thôi, không phải bởi vì anh.”
“Ừm, anh biết.” Cố Trầm Bạch cũng không giận, vươn tay đắp kín chăn cho Đồ Ngôn, đặt đôi chân còn lộ ra ngoài của cậu xuống lớp chăn, rồi anh cất tiếng như không có chuyện gì: “Nếu như ba ruột của đứa bé ở đây, pheromone của hắn chắc có thể vỗ về em tốt hơn.”
Tay cầm giấy của Đồ Ngôn ngừng lại, toàn thân cậu cứng đờ.
“Gì cơ?”
Cố Trầm Bạch không tiếp lời, chỉ chống gậy đứng lên, bước ra khỏi cửa: “Nếu em không thích ăn thanh đạm, vậy anh nấu cho em nồi lẩu, muốn ăn lẩu thịt bò hay lẩu thịt dê?”
“Cố Trầm Bạch!”
Cố Trầm Bạch dừng bước, xoay người nhìn thẳng Đồ Ngôn, sắc mặt của anh vẫn ôn hòa nhưng lại khiến Đồ Ngôn cảm thấy xa cách.
“Đồ Ngôn, có phải em quên mất chúng ta đã ly hôn không?”
“Tôi không quên.” Đồ Ngôn nhìn vào mắt Cố Trầm Bạch rồi đáp.
“Chúng ta ly hôn vào ngày 1 tháng 12, hôm nay là ngày 22 tháng 1, cũng có nghĩa là chúng ta đã ly hôn 53 ngày rồi.” Cố Trầm Bạch vòng trở lại, đi tới bên giường Đồ Ngôn, anh cúi người mang theo cảm giác áp bức, vươn tay phủ lên phần bụng của Đồ Ngôn, tiếp lời: “Em có tự do được hẹn hò với người khác, cũng có tự do cho phép người khác tiến vào khoang sinh sản, anh không có tư cách để nói gì, chỉ là Đồ Ngôn này, anh không thể dễ tính tới nỗi không tức giận được.”
Đồ Ngôn sững sờ nhìn anh, chẳng thốt được câu nào.
“Tính ra là mang thai sau khi ly hôn vài ngày, nhưng mấy hôm đó chúng ta không hề gặp nhau, đúng chứ?”
Đồ Ngôn há miệng, lời sắp bật ra lại bị nuốt trở về.
Cố Trầm Bạch thu tay, tự giễu lắc đầu: “Trừ khi giấc mơ trong kỳ nhạy cảm của anh là thật.”
Đồ Ngôn cảm thấy có lời nào đó sắp vuột khỏi miệng, cậu rất muốn nói ra, rõ ràng cậu có thể nói, nhưng tâm lý tự vệ từ trước tới nay khiến cậu sợ hãi phải bộc bạch.
Người mang mặt nạ lâu rồi, một khi nói lời thật lòng, sẽ bị người khác coi thường.
Đám bạn của Đồ Ngôn đều dùng lời thật lòng cậu nói để đàm tiếu sau lưng, tất cả mọi người đều thích hóng chuyện cười của cậu.
Cố Trầm Bạch cũng sẽ vậy.
Anh thích Đồ Ngôn trong bộ phim vườn trường, ấy là một người cao ngạo tựa thiên nga trắng, như thế mới khiến anh vừa gặp đã yêu.
Nếu như anh biết thật ra Đồ Ngôn chỉ là một con vịt xấu xí, yếu ớt nhát gan, không kiểm soát được cảm xúc, giả vờ trưởng thành, giả vờ kiêu ngạo, chứ thật ra luôn vô thức trốn vào trong góc, vậy anh sẽ không còn yêu cậu như thế nữa.
Đồ Ngôn cắn chặt môi, ngực phập phồng.
Cố Trầm Bạch vẫn còn tiếp tục hùng hổ truy vấn: “Nhưng anh thật sự không hiểu, Đồ Ngôn, tại sao em vẫn còn tìm anh cùng qua kỳ phát tình? Thật sự chỉ là tình một đêm thôi ư?”
Đồ Ngôn cúi đầu, cậu bỏ lỡ cơ hội phản bác tốt nhất, cũng không biết phải nói từ đâu.
Cố Trầm Bạch rút tờ giấy trong tay Đồ Ngôn, lau nước mắt cho cậu. Vành mắt Đồ Ngôn đỏ ửng khiến lòng anh đau nhói, anh hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đi an ủi, xoay người bỏ ra ngoài.
Anh cầm di động trên bàn ăn, gửi mấy tin nhắn liền. Sau nửa phút đã thấy hồi âm.
Người trả lời là Nguyễn Nam Khinh, con thứ của tập đoàn HT.
【Có thể ăn lẩu thịt bò, hành gừng tỏi, cay cũng ăn được, chỉ cần đừng nhiều cay nhiều dầu là ổn, chú ý kết hợp rau với thịt để cân bằng dinh dưỡng】
【Anh trai… người có thai không kiêng kỵ nhiều thứ vậy đâu】
【Cố Trầm Bạch, trên thế giới mỗi ngày có biết bao omega mang thai, tại sao vợ cậu lại đỏng đảnh vậy hả?】
Cố Trầm Bạch ngâm rau dưa vào nước, sau đó lau khô tay, cầm điện thoại gõ chữ thật nhanh.
【Thỏ nhỏ nhà tôi vốn dĩ là để chiều chuộng】
【Hờ hờ, tạm biệt!】
【À đúng rồi, Nam Khinh này, hiện giờ có phải em ấy không được khóc nhiều đúng chứ?】
【Tại sao cậu lại chọc người ta khóc? Cậu nỡ hả?】
【Đương nhiên là tôi không nỡ.】
Chỉ là phải nghĩ cách ép em ấy giao trái tim ra thôi.
_________________
Dii có lời muốn nói: Thật ra em Ngôn ngạo kiều mạnh miệng cũng có nguyên nhân chứ bộ hmu hmu TvT
Beta: Dii
________________________________________________
22
Thanh âm của Đồ Ngôn bị bịt trong chăn, cộng thêm vốn dĩ cậu chỉ lầm bầm ra miệng, Cố Trầm Bạch gần như không nghe rõ, cúi người cách lớp chăn vỗ eo Đồ Ngôn, hỏi cậu: “Ban nãy em nói gì thế?”
Đồ Ngôn tự giác im lặng, sau đó vội vàng cứng cổ vặc lại: “Tôi nói là, tôi không có biết kỳ nhạy cảm với không phải kỳ nhạy cảm gì của anh hết, dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi!”
Cố Trầm Bạch cười khẽ: “Anh không nói là liên quan đến em, anh chỉ nằm mơ thấy em đến thôi.”
Đồ Ngôn im lặng, sau hồi lâu lại nghe thấy Cố Trầm Bạch nói: “Anh biết em sẽ không đến.”
Ở trong chăn, Đồ Ngôn đột nhiên đập mạnh xuống ván giường, Cố Trầm Bạch bình tĩnh hỏi cậu: “Buổi tối muốn ăn gì? Anh đọc trên bệnh án thấy ghi em bị nôn nghén nghiêm trọng, chúng ta ăn thanh đạm thôi có được không?”
Mỗi câu nói của anh đều rất cố gắng né tránh xưng hô “Thỏ con”.
Điều này khiến Đồ Ngôn cảm thấy hoảng sợ.
Ngày trước, Cố Trầm Bạch không hề keo kiệt trong việc bày tỏ tình yêu của anh dành cho Đồ Ngôn, cảm giác an toàn anh mang đến cho Đồ Ngôn cực kì vững chắc, tốt đến mức thành nghiện. Thế nên lúc ly hôn, Đồ Ngôn chưa từng nghĩ tới, có một ngày Cố Trầm Bạch sẽ dễ dàng lấy về biệt danh của riêng, sau đó lại lấy về tình yêu không có giới hạn.
Đồ Ngôn còn tưởng mọi chuyện đều do cậu quyết định.
Cố Triêu Sính nói đúng, omega đóng phim thanh xuân không chỉ có mình Đồ Ngôn.
Nếu như đã ly hôn, Cố Trầm Bạch sẽ không yêu cậu tiếp nữa, anh sẽ bước ra khỏi cuộc hôn nhân nửa năm vừa lãng phí vừa vô nghĩa này, quên đi Đồ Ngôn, sau đó đón chào một cuộc sống mới.
Đồ Ngôn đột nhiên bật khóc, cậu lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra âm thanh nào, nhưng Cố Trầm Bạch cảm nhận được. Anh vén chăn trùm kín đỉnh đầu của Đồ Ngôn, nhìn nhóc mít ướt cuộn mình trong tấm chăn, cuối cùng vẫn không đành lòng, anh kéo cậu ra ôm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng để dỗ dành. Trong khoảnh khắc Đồ Ngôn được pheromone của Cố Trầm Bạch bao bọc, cậu khóc dữ dội hơn, sự dịu dàng quay trở về khiến lớp phòng thủ cuối cùng của cậu sụp đổ, từ nức nở rơi nước mắt biến thành gào khóc chân đấm tay đá, thật lâu sau mới ngừng.
Vạt áo của Cố Trầm Bạch bị nước mắt của Đồ Ngôn thấm ướt, anh đợi Đồ Ngôn bình ổn tâm trạng rồi mới buông tay đặt cậu về lại giường. Sau khi Đồ Ngôn trút lòng thì có chút xấu hổ, ngoảnh mặt rút giấy ăn bên đầu giường, giọng điệu mất tự nhiên: “Tôi khóc là bởi vì hormone mất cân bằng thôi, không phải bởi vì anh.”
“Ừm, anh biết.” Cố Trầm Bạch cũng không giận, vươn tay đắp kín chăn cho Đồ Ngôn, đặt đôi chân còn lộ ra ngoài của cậu xuống lớp chăn, rồi anh cất tiếng như không có chuyện gì: “Nếu như ba ruột của đứa bé ở đây, pheromone của hắn chắc có thể vỗ về em tốt hơn.”
Tay cầm giấy của Đồ Ngôn ngừng lại, toàn thân cậu cứng đờ.
“Gì cơ?”
Cố Trầm Bạch không tiếp lời, chỉ chống gậy đứng lên, bước ra khỏi cửa: “Nếu em không thích ăn thanh đạm, vậy anh nấu cho em nồi lẩu, muốn ăn lẩu thịt bò hay lẩu thịt dê?”
“Cố Trầm Bạch!”
Cố Trầm Bạch dừng bước, xoay người nhìn thẳng Đồ Ngôn, sắc mặt của anh vẫn ôn hòa nhưng lại khiến Đồ Ngôn cảm thấy xa cách.
“Đồ Ngôn, có phải em quên mất chúng ta đã ly hôn không?”
“Tôi không quên.” Đồ Ngôn nhìn vào mắt Cố Trầm Bạch rồi đáp.
“Chúng ta ly hôn vào ngày 1 tháng 12, hôm nay là ngày 22 tháng 1, cũng có nghĩa là chúng ta đã ly hôn 53 ngày rồi.” Cố Trầm Bạch vòng trở lại, đi tới bên giường Đồ Ngôn, anh cúi người mang theo cảm giác áp bức, vươn tay phủ lên phần bụng của Đồ Ngôn, tiếp lời: “Em có tự do được hẹn hò với người khác, cũng có tự do cho phép người khác tiến vào khoang sinh sản, anh không có tư cách để nói gì, chỉ là Đồ Ngôn này, anh không thể dễ tính tới nỗi không tức giận được.”
Đồ Ngôn sững sờ nhìn anh, chẳng thốt được câu nào.
“Tính ra là mang thai sau khi ly hôn vài ngày, nhưng mấy hôm đó chúng ta không hề gặp nhau, đúng chứ?”
Đồ Ngôn há miệng, lời sắp bật ra lại bị nuốt trở về.
Cố Trầm Bạch thu tay, tự giễu lắc đầu: “Trừ khi giấc mơ trong kỳ nhạy cảm của anh là thật.”
Đồ Ngôn cảm thấy có lời nào đó sắp vuột khỏi miệng, cậu rất muốn nói ra, rõ ràng cậu có thể nói, nhưng tâm lý tự vệ từ trước tới nay khiến cậu sợ hãi phải bộc bạch.
Người mang mặt nạ lâu rồi, một khi nói lời thật lòng, sẽ bị người khác coi thường.
Đám bạn của Đồ Ngôn đều dùng lời thật lòng cậu nói để đàm tiếu sau lưng, tất cả mọi người đều thích hóng chuyện cười của cậu.
Cố Trầm Bạch cũng sẽ vậy.
Anh thích Đồ Ngôn trong bộ phim vườn trường, ấy là một người cao ngạo tựa thiên nga trắng, như thế mới khiến anh vừa gặp đã yêu.
Nếu như anh biết thật ra Đồ Ngôn chỉ là một con vịt xấu xí, yếu ớt nhát gan, không kiểm soát được cảm xúc, giả vờ trưởng thành, giả vờ kiêu ngạo, chứ thật ra luôn vô thức trốn vào trong góc, vậy anh sẽ không còn yêu cậu như thế nữa.
Đồ Ngôn cắn chặt môi, ngực phập phồng.
Cố Trầm Bạch vẫn còn tiếp tục hùng hổ truy vấn: “Nhưng anh thật sự không hiểu, Đồ Ngôn, tại sao em vẫn còn tìm anh cùng qua kỳ phát tình? Thật sự chỉ là tình một đêm thôi ư?”
Đồ Ngôn cúi đầu, cậu bỏ lỡ cơ hội phản bác tốt nhất, cũng không biết phải nói từ đâu.
Cố Trầm Bạch rút tờ giấy trong tay Đồ Ngôn, lau nước mắt cho cậu. Vành mắt Đồ Ngôn đỏ ửng khiến lòng anh đau nhói, anh hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đi an ủi, xoay người bỏ ra ngoài.
Anh cầm di động trên bàn ăn, gửi mấy tin nhắn liền. Sau nửa phút đã thấy hồi âm.
Người trả lời là Nguyễn Nam Khinh, con thứ của tập đoàn HT.
【Có thể ăn lẩu thịt bò, hành gừng tỏi, cay cũng ăn được, chỉ cần đừng nhiều cay nhiều dầu là ổn, chú ý kết hợp rau với thịt để cân bằng dinh dưỡng】
【Anh trai… người có thai không kiêng kỵ nhiều thứ vậy đâu】
【Cố Trầm Bạch, trên thế giới mỗi ngày có biết bao omega mang thai, tại sao vợ cậu lại đỏng đảnh vậy hả?】
Cố Trầm Bạch ngâm rau dưa vào nước, sau đó lau khô tay, cầm điện thoại gõ chữ thật nhanh.
【Thỏ nhỏ nhà tôi vốn dĩ là để chiều chuộng】
【Hờ hờ, tạm biệt!】
【À đúng rồi, Nam Khinh này, hiện giờ có phải em ấy không được khóc nhiều đúng chứ?】
【Tại sao cậu lại chọc người ta khóc? Cậu nỡ hả?】
【Đương nhiên là tôi không nỡ.】
Chỉ là phải nghĩ cách ép em ấy giao trái tim ra thôi.
_________________
Dii có lời muốn nói: Thật ra em Ngôn ngạo kiều mạnh miệng cũng có nguyên nhân chứ bộ hmu hmu TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất