Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 29

Trước Sau
Edit: Dii

Beta: Chanh

________________________________________________

41

Đồ Ngôn trốn trong lòng Cố Trầm Bạch không nhúc nhích, dựng lỗ tai lên nghe ngóng, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Cố Triêu Sính mới chậm chạp ló đầu ra nhìn nhìn.

Cố Triêu Sính đã vào thang máy rời đi.

Đồ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đang định lùi về sau thì bị Cố Trầm Bạch ôm lấy eo.

Tuy tầng này chỉ có mình phòng làm việc của Cố Trầm Bạch, không có ai khác, nhưng Đồ Ngôn vẫn ngượng ngùng, cậu vội né cánh tay của Cố Trầm Bạch. Cố Trầm Bạch lại không buông, ôm chặt cậu lại.

“Bạn thỏ con, có phải em lại phạm lỗi không?”

Đồ Ngôn mạnh miệng: “Không có.”

“Không phạm lỗi thì sao phải chủ động lấy lòng vậy? Thỏ con của anh đâu ngoan được như thế.” Cố Trầm Bạch xoa mông Đồ Ngôn, hỏi cậu: “Lúc nãy em nói gì? Anh thấy mặt anh trai không được vui lắm.”

Đồ Ngôn biết mình nói bậy rồi, đụng vào chỗ đau của Cố Triêu Sính, nhưng cậu không cố ý, do quá nóng nảy muốn cãi lại nên nhất thời không biết giữ miệng. Lúc thấy hốc mắt ửng đỏ của Cố Triêu Sính thì cậu liền hối hận, nhưng lại tự ái không muốn hạ mình.

Đồ Ngôn mặc kệ, cáo trạng trước: “Nhưng anh ấy mắng em rất khó nghe.”

“Chuyện này anh sẽ nhắc nhở anh ấy, em nói anh nghe trước, lúc nãy em nói gì.”

Đồ Ngôn ỉu xìu ngay lập tức, cậu biết chắc chắn hôm nay Cố Trầm Bạch sẽ không bỏ qua cho cậu. Đồ Ngôn cúi đầu, buồn bã nói: “…Em bảo anh ấy làm chân anh bị thương, nói anh ấy không xứng làm anh trai của anh.”

Vẻ mặt Cố Trầm Bạch lập tức trở nên nghiêm túc, Đồ Ngôn có hơi sợ, nhưng cậu cũng thấy ấm ức, đẩy anh ra đứng thẳng người.

Đúng là Cố Trầm Bạch có hơi giận, nhưng anh không biểu hiện ra, chỉ nhẹ giọng dỗ: “Đi xin lỗi anh ấy, em nhé? Đây là cây kim đâm sâu trong lòng anh ấy, em nói như thế, anh ấy sẽ nghĩ đây là suy nghĩ của anh, sẽ thấy đau lòng.”

Giọng nói của Cố Trầm Bạch rất có tính mê hoặc, dù Đồ Ngôn bướng bỉnh đến đâu cũng phải thấy xiêu lòng, nhưng cậu vừa nghĩ đến câu Cố Triêu Sính nói “Ba mẹ tôi sẽ không chấp nhận cậu”, cậu lại cảm thấy ức chế.



Cố Triêu Sính có nỗi đau, Đồ Ngôn cũng có, cậu thật sự rất sợ ba mẹ của Cố Trầm Bạch ghét cậu.

Cậu xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn nói: “Em không đi.”

Cố Trầm Bạch hết cách, đành nhìn Đồ Ngôn rồi bảo: “Được, vậy anh đi.”

Đồ Ngôn cắn môi không lên tiếng.

Cố Trầm Bạch xoay người rời đi, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Đồ Ngôn nghiêng người chui vào, cúi đầu nhỏ giọng bảo: “Em… em đi với anh, nhưng em không nói xin lỗi đâu.”

Cố Trầm Bạch mỉm cười, đưa tay ra ôm Đồ Ngôn, hôn cậu một cái: “Em ngoan lắm.”

Văn phòng của Cố Triêu Sính nằm ngay tầng dưới, đi một chốc đã tới. Trước khi ra khỏi thang máy, Cố Trầm Bạch giúp Đồ Ngôn đeo khẩu trang, dẫn cậu đi tới trước cửa phòng làm việc của Cố Triêu Sính, Đồ Ngôn lâm trận thì bỏ chạy, tránh khỏi tay Cố Trầm Bạch, tự mình lượn sang bên cạnh, làm bộ đứng thưởng thức tác phẩm điêu khắc.

Cố Trầm Bạch mỉm cười bất đắc dĩ, anh gõ cửa, nghe thấy tiếng của Cố Triêu Sính thì đẩy cửa vào.

Cố Triêu Sính đang đứng bên cửa sổ, trông thấy Cố Trầm Bạch thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”

“Anh còn giận à?” Cố Trầm Bạch đi tới, cười nói: “Em thay em ấy đến xin lỗi anh, em ấy đứng ở cửa, ngại không dám vào.”

Cố Triêu Sính hừ lạnh.

“Lời hôm nay em ấy nói, anh đừng để bụng.” Cố Trầm Bạch đi tới cạnh Cố Triêu Sính, khoác tay lên vai hắn: “Anh, nhiều năm như thế rồi, sao anh vẫn còn tự trách? Không cần thiết đâu.”

Cố Triêu Sính nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Trầm Bạch trên kính, sắc sảo khéo léo, trưởng thành thận trọng, lúc này mới ý thức được em trai hắn đã 26 tuổi rồi, tai nạn xe đã là chuyện cũ của 11 năm về trước. Cố Triêu Sính nhớ mãi Cố Trầm Bạch năm 15 tuổi, nằm trên giường trong bệnh viện cười nói với hắn: “Anh à, anh đừng tự trách, em không sao đâu.”

Cố Trầm Bạch khi ấy không hề biết tai nạn sẽ khiến anh tàn tật suốt đời, còn ngây ngô nghĩ nếu mình tịnh dưỡng vài tháng thì vẫn tiếp tục chơi bóng rổ được.

“Chúng ta là anh em, là ruột thịt, nếu ngày ấy chiếc xe kia tông vào em, anh cũng sẽ quên mình chạy tới đẩy em ra đúng chứ?”

Cố Triêu Sính im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Anh thà người bị thương là anh.”

“Anh à, đừng như thế, từ trước tới giờ em không hề trách anh.”



“Anh biết.”

Cố Trầm Bạch đổi đề tài, than vãn: “Hai người không thể hòa bình ở chung sao? Cứ thấy mặt nhau là cãi vã?”

“Em có thể đảm bảo lần này cậu ta sẽ không lật lọng không? Chẳng biết tim gan em dày bao nhiêu, bị cậu ta cấu xé hết lần này tới lần khác.”

“Em chịu được” Cố Trầm Bạch cười ôn hòa, xoay xoay gậy chống: “Chỉ như móng cào thôi, không đau.”

Cố Triêu Sính tức đến cạn lời, đẩy Cố Trầm Bạch ra: “Cách xa anh chút đi, trên người đầy mùi omega, buồn nôn muốn chết.”

Cố Trầm Bạch càng vui hơn: “Anh đừng có mạnh miệng, em muốn xem xem tương lai anh sẽ bị omega nào bắt lấy.”

“Dù sao cũng không phải kiểu giống Đồ Ngôn.”

Cố Trầm Bạch bật cười, quay người rời đi, Cố Triêu Sính đứng phía sau bảo: “Em yên tâm, nếu em đã quyết định, dù thế nào anh cũng ủng hộ em.”

“Cảm ơn anh.” Cố Trầm Bạch khoát tay.

Lúc ra ngoài, Đồ Ngôn còn đang nghịch bức tượng hình hươu bằng thủy tinh, nghe tiếng bước chân của Cố Trầm Bạch, người cậu cứng lại, sau đó bỏ chạy tới cửa thang máy.

Cố Trầm Bạch đuổi theo cậu, nhấn nút đóng thang máy xong thì đè cậu trên tường, cúi đầu kề lên trán cậu, bất đắc dĩ nói: “Anh sai ở đâu không biết, dỗ bên kia xong thì dỗ tới bên này.”

“Ai thèm anh dỗ, anh tránh ra!”

Cố Trầm Bạch hôn cậu, không cho cậu cơ hội giận dỗi. Đầu lưỡi anh luồn vào miệng Đồ Ngôn, bị Đồ Ngôn cắn một cái, Cố Trầm Bạch đau nên buông cậu ra, Đồ Ngôn sợ mình cắn quá mạnh nhưng lại ngượng không dám hỏi, cậu cúi đầu, tay nắm chặt túi cơm hộp.

Lần đầu tiên mang bữa tối đến cho Cố Trầm Bạch, dọc đường cậu âm thầm háo hức, vui tới nỗi muốn bay lên, lại bị Cố Triêu Sính chặn đầu tạt cho gáo nước lạnh, ồn ào khiến ba người chẳng ai vui vẻ.

Cố Trầm Bạch kéo cậu vào thang máy, Đồ Ngôn nói: “Vậy em đi trước, anh từ từ ăn.”

Cố Trầm Bạch nắm tay cậu, nhưng không dùng nhiều sức, chỉ hơi bao lại, Đồ Ngôn vung một cái là có thể hất ra.

Nhưng cậu không làm thế.

Cậu xoay người lại ôm eo Cố Trầm Bạch, chủ động ngẩng đầu hôn anh một cái, sau đó chôn mặt vào cổ Cố Trầm Bạch, buồn bã bảo: “Anh chỉ dỗ anh ta, không dỗ em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau