Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 64: Không kiên nhẫn

Trước Sau
Dự án phim dự tính sẽ kéo dài trong vòng một tháng, với độ dài bộ phim cũng không hề quá lâu. Khoảng thời gian hai tuần đầu, Mặc Kỳ Dực cũng không hề xuất hiện lấy một lần. Dường như cũng đang muốn buông lỏng, nhưng trong lòng Lộ Tĩnh lại nghĩ, căn bản đều do có sự xuất hiện của Hạ Tử Uyên nên cô mới thoát được một mạng này.

Bởi bộ phim lấy bối cảnh ngay trong thành phố, cũng không quá khó khăn với các địa điểm và khoảng cách. Hoàn toàn để Lộ Tĩnh có thời gian trở về và cùng cha Lộ dùng bữa.

Thời gian quay phim không quá dài, đây là bộ phim thứ hai. Qua bộ phim này, danh tiếng Lộ Tĩnh với nhiều người hâm mộ dần dâng cao. Chỉ có duy cô gái nhỏ vẫn không hay nhận thức. Một phần vì Lộ Tĩnh rất hiếm khi sử dụng mạng xã hội, với cô điện thoại cũng chỉ là vật dụng dùng để liên lạc, đó cũng là thứ công dụng duy nhất khiến điện thoại trở nền hữu dụng trong mắt cô.

Suy cho cùng cũng đều do suy nghĩ cổ hũ, và một phần Lộ Tĩnh từ lâu đã quen với cách sống của một người tầng lớp dưới, không dám đòi hỏi thứ gì quá cầu kỳ.

Màn đêm buông xuống, càng là khung thời gian khiến mọi thứ nơi thế giới ngầm hoạt động thêm phần vững mạnh. Mọi thứ nơi đây đều vẫn duy trì theo phong thái vốn có của nó. Như một quy luật thiết yếu tự nhiên chẳng thể nào mà mất đi.

Dưới ánh đèn màu vàng hiu hắt, Trình Thâm trên tay vẫn tàn thuốc cháy rực. Trên tay số ít tư liệu về người con gái năm xưa thông qua điện thoại từ người của hắn gửi đến, dường như người đàn ông vẫn còn cố chấp muốn lục lại.

Cẩn Nghiêm ngao ngán ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu.

"Nữ nhân chính là thứ không thiếu nhất, không cần vì một nữ nhân mà cứ sơ hở lại trở nên điên cuồng như thế.

Cứ như lão đại và tôi, lâu lâu sẽ lại thay thế nữ nhân."

Người đời đồn Trình Thâm phóng túng, tay chơi đã qua không biết bao nhiều phụ nữ. Nhưng chẳng ai rõ, trong tim người đàn ông sớm đã có một bóng hình khắc ghi.

Nghe câu nói đó, Trình Thâm gạt đi tàn thuốc. Điện thoại liền nhấn nút tắt nguồn.

Đúng vậy, chẳng qua là một nữ nhân.



Nhưng cũng không che đi được cái biểu cảm của người đàn ông, dấu sao cũng chỉ là tạm thời bình ổn được một lúc, trong một khắc rảnh rồi, sẽ lại không quản chế được cảm xúc của bản thân mà lục tìm thông tin nữ nhân kia.

Trình Thâm đưa tay nhấp chén rượu, chính người đàn ông cũng không hài lòng về bộ dạng hiện giờ của bản thân.

Hôm nay là ngày Mặc Kỳ Dực trở về sau khoảng thời gian bận rộn sắp xếp dự án mới, cho nên thực chất mới có thời gian để mọi người lại ngồi tụ hội.

Khoảng thời gian này Mặc Kỳ Dực thực hiện quản chế một khu đất vừa mới khai thác nơi biên cương, thời gian tương đối bận rộn để sắp xếp lại uy quyền và bổ nhiệm người quản chế. Sự xuất hiện cũng vì thế mà trở nên vắng vẻ.

Vốn dĩ là định đợi Mặc Kỳ Dực quay về, kết quả Trình Thâm lần Cẩn Nghiêm ngồi đến đêm muộn mới nhận lại tin nhắn thông báo của trợ lý Quang.

"Ông chủ đã trở về nghỉ ngơi, mong hai ngài thông cảm."

Bình thường nếu Mặc Kỳ Dực có bận rộn đến đâu, phần lớn cũng đều sắp xếp thời gian để cùng ngồi. Vì thế nhận tin báo này, Cẩn Nghiêm lẫn Trình Thâm đều không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ còn thứ gì quan trọng hơn tình anh em suốt mấy năm qua sao.

Đêm đen tĩnh lặng, Mặc Kỳ Dực vừa mới xuống máy bay. Bộ âu phục chỉnh tề thẳng tắp, vẫn còn vương không khí mát lạnh của khoan máy bay hạng sang. Nơi ánh mắt xuất hiện chút sự mệt mỏi, người đàn ông vươn tay xoa nơi mi tâm.

Trợ lý Quang cẩn trọng lái xe, sau cuộc tin nhắn cho người bên Cẩn Nghiêm lẫn Trình Thâm xong liền thông báo lại.

"Thưa ngài, tôi đã thông báo ngài từ chối xuất hiện. Liệu bây giờ ngài muốn trở về nghỉ ngơi?"

Mặc Kỳ Dực nhướng cao mày, hướng tầm mắt nhìn qua đoạn đường bên ngoài. Dường như không hề suy nghĩ, trực tiếp thốt ra một địa điểm đã có sẵn trong đầu.

"Đến khách sạn Diamond."



Trợ lý Quang lập tức xoay chuyển hướng xe, cậu vừa nghe cũng liền biết địa điểm đó là ở đâu. Vốn dĩ, nơi đó chính là nơi đoàn làm phim nghỉ ngơi, có sự xuất hiện của người con gái kia.

Cũng gần như hai tuần.

Ngay khi vừa đến, chiếc xe đã đậu lại bên ngoài. Mặc Kỳ Dực xuống xe, vốn dĩ số phòng của Lộ Tĩnh người đàn ông cũng biết. Nơi khách sạn cũng nơi người đàn ông hỗ trợ chi trả, vì thế chỉ việc lấy chìa khóa rồi tiến hành bước lên.

Nhưng rồi Mặc Kỳ Dực kiêu ngạo không bước lên, chỉ kêu trợ lý Quang tạm thời lánh đi. Người đàn ông ngồi phía trong xe, nhìn dãy số quen thuộc liền nhấn mà gọi lấy.

Thời điểm là một giờ khuya.

Vốn dĩ định kêu cô nhóc nhỏ kia xuống, Mặc Kỳ Dực hắn kiêu ngạo muốn sai bảo cô tự giác xuống tìm.

Căn bản thời điểm này Lộ Tĩnh đang ngủ, số điện thoại của Mặc Kỳ Dực cũng không được thiết lập sự quan trọng.

Chỉ reo lên một đoạn thời gian ngắn rồi dừng lại. Lộ Tĩnh ngầng nhìn thấy ánh sáng chớp nháy trong chốc lát, chuông điện thoại tương đối ồn ào một vài phút liền tắt đi.

Tưởng chừng là kết thúc, Lộ Tĩnh mặc kệ. Nhưng rồi chuông điện thoại lần nữa vang lên.

Lộ Tĩnh nghi hoặc lại gần, đến khi nhận ra số điện thoại nhỡ là của người đàn ông liền hốt hoảng.

Cô gái nhỏ còn suy nghĩ có nên gọi lại hay không, kết quả liền nghe thấy tiếng động nơi cửa phòng của chính mình. Lộ Tĩnh vội vàng bật dậy tiến ra bên ngoài, khi này cánh cửa mở ra, một thân ảnh cao lớn quen thuộc hiện lên.

Dường như chủ nhân số điện thoại cũng không có nhiều sự kiên nhẫn là bao. Định là kêu cô gái nhỏ xuống kiếm hắn, kết quả là chỉ mới vài phút không chịu đựng được, liền tự giác tiền lên phòng mà kiếm đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau