Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 71: Đau lòng

Trước Sau
Cẩn Nghiêm nhìn đồng hồ, khoảng thời gian từ lúc thực hiện thông báo thông tin đến khi tìm kiếm. Mọi thứ diễn ra vỏn vẹn chưa đầy mười lăm phút. Thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng mà Mặc Kỳ Dực rất nhanh đã xuất hiện, qua chút hành động nhỏ cũng nhận ra một điều, nữ nhân này chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng người đàn ông.

Mặc Kỳ Dực khi này phủ trên người bộ vest quý giá đen tuyền, toàn thân âu phục sang trọng. Vừa xuất hiện tại nơi đây, chứng kiến khung cảnh rối loạn trước mặt, không ngoài dự đoán nét mặt sa sầm, thâm trầm bức người khác đến cực điểm. Cẩn Nghiêm bên cạnh Mặc Kỳ Dực đã rất lâu, nhưng đây là lần đầu anh chứng kiến người đàn ông lại tỏa cảm giác nguy hiểm đến rợn người như thế.

"Nữ nhân đó hiện trong phòng tắm."

Cẩn Nghiêm lên tiếng, giọng nói cũng vì thế thay đổi liên tục.

Mọi thứ im bặt, khi này không một ai dám lên tiếng.

Sắc mặt giám đốc Trần tái mét, lập tức quỳ rạp trên nền, như thể muốn cúi dập đầu để mong tha thứ. Nhưng Mặc Kỳ Dực không đoái hoài, trực tiếp bước vào trong, thẳng một đường đến khu vực phòng tắm.

Vừa bước vào, vật dụng tan hoang, ánh mắt sắc lạnh của Mặc Kỳ Dực quét qua một lượt, không gian trở nên âm u

hลิท.

Đến khi trông thấy thân ảnh nhỏ tàn tạ, bị hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết. Trái tim Mặc Kỳ Dực như thể hẳng đi một nhịp, người đàn ông lập tức xông vào, đáy mắt xuất hiện sự xót xa khó có thể cảm nhận được. Sâu thắm là sự tức giận tột cùng, đến khi đối diện tầm mắt yếu ớt của cô gái nhỏ, nơi tròng mắt người đàn ông mới xuất hiện chút khí sắc.

Lộ Tĩnh nghiêng đầu, đối diện với người đàn ông mới cách đây không lâu trên cuộc điện thoại. Người biến cảm xúc cô từ hy vọng đến tuyệt vọng, cũng là khi nhận ra ranh giới giữa hai loại cảm xúc chỉ mong manh đến thế.

Từng ghét người đàn ông này đến thế, nhưng cũng chính hắn lại cứu vớt cô.

Cô gái nhỏ cắn môi, hơi rụt người, phía trên trán một vệt máu chảy dài. Người đàn ông vươn tay, dùng ngón tay thô ráp lau đi vệt máu, vì chút hành động nhỏ này Lộ Tĩnh hoảng loạn hơi nghiêng đầu. Nhưng Mặc Kỳ Dực rất nhanh liền giữ lại, mãi lâu sau mới nhỏ giọng, thanh âm dịu dàng đến chính bản thân cũng không ngờ được, ánh mắt tràn đầy sự ưu thương xót xa.

"Đau lắm sao."



Lộ Tĩnh im bặt, hoàn toàn không trả lời hay la hét. Mặc Kỳ Dực cũng không hề nói nữa, ném áo vest trùm trên cơ thể nhỏ sang một bên. Rồi lại dùng áo vest của chính hắn thay thế, đến lúc này lộ ra bên trong là chiếc váy thấm đẫm máu đỏ tươi, đầy vệt xanh tím và vết xước từ những đợt hành hạ, máu không ngừng chảy.

Tâm trạng người đàn ông trùng xuống, trái tim như thể bị vật gì đó bóp nghẹn lấy không ngừng hành hạ.

Trong thế giới quan của Mặc Kỳ Dực, người đàn ông chưa từng để bản thân chịu sự uy hiếp của một ai. Cũng không có khái niệm xót thương cho bất kì kẻ nào.

Vậy mà giờ nhìn cô gái nhỏ bị thương, hàng loạt cảm xúc khó hiểu cứ thế dâng trào, người đàn ông không hiểu đó là thứ cảm xúc gì, nhưng hẳn biết rõ một điều, những người khiến Lộ Tĩnh thành bộ dạng này, hẳn sẽ không tha cho bất kỳ ai.

Trước kia hắn cũng chưa từng dùng bạo lực với cô, vậy mà giờ lại có nhiều kẻ cả gan hơn cả hắn, dám dùng những thứ hành động này.

Bóng dáng Mặc Kỳ Dực rời đi, căn phòng liền trở lại lắng đọng, một sự đáng sợ bao trùm. Ai cũng hoàn toàn nhìn ra được tâm trạng người đàn ông tức giận như nào. Như thể, nếu cô gái bên trong xảy ra chuyện gì. Những kẻ gây ra sự việc này, sồng cũng đừng hòng nghĩ tới.

Mặc Kỳ Dực ôm cơ thể nhỏ vào lòng, có chút chặt, nhưng lại rất lỏng. Dường như là đang sợ cô phải chịu thêm sự thương tồn gì khác. Lộ Tĩnh chỉ khẽ nép mình, đến khi dựa vào cơ thể người đàn ông, nắm tay nhỏ đầy rẫy vết thương liền siết lấy một bên áo người đàn ông giữ chặt, như thể sợ rằng hắn sẽ bỏ rơi mình giữa chừng ở cái nơi đáng sợ này.

Mãi đến khi bước ra ngoài, đến tận lúc lên xe. Tâm trạng Lộ Tĩnh mới lắng đọng xuống, ánh mắt tối sầm lại, cứ thế kiệt sức mà ngất đi, mái tóc dài buông lỏng, dựa vào lồng ngực vững chãi thoảng mùi hoắc hương lành lạnh quen thuộc.

Ngồi trên xe, đôi mắt đen nhánh của Mặc Kỳ Dực đầy sự lo lắng nhìn về Lộ Tĩnh nhắm nghiền mắt, nhiệt độ trong xe lạnh khiến thân thể nhỏ run lên, người đàn ông nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh với trợ lý.

"Tăng nhiệt độ lên một chút, lái xe đến bệnh viện, dùng tốc độ nhanh nhất cho tôi!"

Trợ lý Quang thông qua gương chiếu hậu, lập tức đáp "Vâng".

Người đàn ông vươn tay, ngón tay thô ráp chạm lên các vết thương trên gương mặt, lại lau đi giọt lệ tràn bên khóe mắt, ướt đẫm hàng lông mi. Nhìn bộ dáng hiện tại, càng khiến tâm trạng hắn đau đớn. Không nghĩ tới có một ngày, nhìn cô như vậy lại có thể khiến hắn đau lòng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau