Chương 82
Khi này, người hầu bên ngoài lập tức tiến vào. Kính cẩn cúi người, cẩn trọng lên tiếng.
“Thiếu gia đã đến thưa ngài”
Mặc Kiên Trực phẩy tay cho người lui. Sự việc một người phụ nữ được ông đưa tới Biệt Uyển bị Mặc Kỳ Dực tiễn đi, ông hiển nhiên cũng đã nghe qua.
Mặc Kỳ Dực bước vào với âu phục chỉnh tề, nhìn khung cảnh trước mặt liền cúi người với Mặc lão gia. Quản gia Lưu vừa thấy sự xuất hiện, vốn đang ngồi liền đứng lên chào ngược lại theo quy củ.
“Vừa giải quyết công việc xong hay sao?”
Mặc lão gia ngẩng nhìn Mặc Kỳ Dực, bắt đầu đứng dậy, nhận lấy chiếc vòng quý lục bích từ hướng quản gia Lưu, tiến hành đeo vào.
“Vâng.” Mặc Kỳ Dực gật đầu.
Không gian trở nên khô khan giữa những con người độc nhất.
Vốn hôm nay đại hội có tiệc, Mặc Kỳ Dực đối với bữa tiệc này một chút cũng không hứng thú. Nhưng bởi vì tôn trọng Mặc lão gia. Người đàn ông cũng phải hiện diện.
Dẫu sao bữa tiệc nhàm chán, tranh đoạt địa vị bao năm trời cũng luôn khiến gia tộc đứng đầu như Mặc gia sớm đã phát ngấy. Đối diện với những kẻ đeo hai lớp mặt nạ chỉ biết xu nịnh, cũng chẳng hay được mấy phần thật lòng.
Mặc Kiên Trực nhấp chén trà, nhìn đứa cháu do chính tay mình nuôi lớn. Năm đó quản chế nghiêm khắc như nào, ông đều là người rõ nhất. Mặc Kỳ Dực cho dù có kiêu ngạo tự cao tự đại, đối với ông vẫn luôn dành sự tôn trọng nhất định.
Quản gia Lưu nhìn sơ qua lịch trình, lập tức lên tiếng.
“Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu, bây giờ mời ông chủ cùng thiếu gia di chuyển đến xe."
Mặc Kiên Trực đứng dậy, trên người bộ đồ cổ xưa nghiêm trang. Vóc dáng ông nghiêm nghị, qua bao năm trời nhưng sự uy lực đó cũng không hề giảm đi.Buổi tiệc vốn là nơi giao lưu giữa người đứng đầu cai trị nơi thế giới ngầm. Sự hiện diện của Mặc gia từ trước đến giờ cũng không hề thiếu. Dẫu sao nhiều năm trời như thế, dưới sự dẫn dắt của Mặc Kỳ Dực, Mặc gia cũng chưa bao giờ phải cúi thấp đầu đối với bất kỳ một ai.
Không gian trên xe tĩnh lặng, Mặc Kiên Trực rầu rĩ lên tiếng.
“Người phụ nữ ta đưa đến cho con lại đuổi đi, khi nào ta mới có cháu đây.”
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, nhìn qua khung cảnh bên ngoài thông qua khung cửa kính xe. Người đàn ông trong suy nghĩ chưa hề có ý định để bất kỳ người phụ nữ nào có thể mang theo dòng máu hắn. Hắn đối với nữ nhân chính là không hứng thú.
Bất giác, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Lộ Tĩnh, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn.
Khoé môi hơi nhếch cao, mãi lâu về sau mới đáp.
“Cháu cũng không rõ. Dẫu sao vẫn chỉ muốn lấy việc Mặc gia đứng đầu phát triển vững mạnh. Cháu không muốn để một người dư thừa nào bước vào”
Nếu như là trước đây khi nghe Mặc Kỳ Dực nói câu này, Mặc Kiên Trực chắc chắn sẽ đáp lại “Biết như thế là tốt”.
Nhưng hiện tại thì khác. Ông cũng đã già rồi!
Mặc gia xét về nhiều khía cạnh tương đối ổn định, ở độ tuổi như Mặc Kỳ Dực, sớm nên yên bề gia thất mới phải.
Xem ra quá trình nuôi dạy quản chế nghiêm khắc của Mặc Kiên Trực hình thành một người như hiện tại cũng không quá lạ.Mạc Kiên Trực xoa lấy chiếc vòng báu vật lục bích trên tay, bất mãn liên tiếng.
“Thằng nhóc này!”
Chiếc xe chạy qua đoạn thành phố sầm uất, không hướng đến nơi trung tâm. Di chuyển thẳng đến khu đô thị lớn phồn hoa nơi đây. Bề mặt trôi nổi, quanh năm buôn bán không ít các loại mặt hàng. Sau đó liền dừng hẳn tại khu vực hoàng cung lớn.
Bề ngoài sang trọng, thiết kế phong cách tựa hồ mang theo dấu ấn của bậc quyền quý cổ xưa, kiểu dáng cung điện München. Cho dù đứng bên ngoài, cũng cảm nhận được mức độ xa hoa phải chi trả nơi đây.
Hàng xe hào nhoáng bên ngoài đỗ lại không ngớt.
Hoàng cung được dát vàng, tạo thứ cảm giác xa xỉ không trùng lặp, nơi mà không phải bất kỳ người nào cũng có thể đặt chân đến. Khu vực xung quanh sảnh tiệc, khắp nơi đều được dựng tấm thảm treo tường lộng lẫy đính đá lấp lánh bắt mắt, trưng diện đầy những bức tượng điêu khắc có tiếng. Đèn chùm thanh lịch, tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ lại vừa đủ, khiến hội trường nơi đây thêm phần lộng lẫy.
Khoảnh khắc khi Mặc Kỳ Dực cùng Mặc Kiên Trực bước vào, mọi người đều như thể đứng lặng mà tập trung ánh mắt đổ dồn. Hầu như đều nghiêng người cúi chào, giống như hạ thấp trước một bậc đế vương.
Gia tộc họ Mặc chưa bao giờ khiến người khác không khỏi trầm trồ.
Trước kia Mặc Kiên Trực vững vàng trong kinh doanh thương trường, cho đến tay Mặc Kỳ Dực khi đảm nhận, mọi thứ còn vươn xa ngoài mức tưởng tượng.Vài nữ nhân không khỏi ngượng ngùng đảo mắt nhìn Mặc Kỳ Dực. Danh tiếng lớn đều đã nghe qua, nhưng nay khi chứng kiến trực tiếp. Vẫn là không kiềm chế nổi sự kích động khi được tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ưu tú như thế.
Chỉ có Mặc Kiên Trực đảo tầm nhìn một lượt, khung cảnh những người nơi đây đều muốn tiến lên bắt chuyện chào hỏi. Mãi lâu sau, ông quay sang nhìn Mặc Kỳ Dực.
“Nhìn xem, có ưng ai hay không?”
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, thẳng thừng đáp.
“Không”
Ông tức giận hừ một tiếng, bàn tay già nua vuốt lấy khối lục bích ngọc trên tay.
“Thiếu gia đã đến thưa ngài”
Mặc Kiên Trực phẩy tay cho người lui. Sự việc một người phụ nữ được ông đưa tới Biệt Uyển bị Mặc Kỳ Dực tiễn đi, ông hiển nhiên cũng đã nghe qua.
Mặc Kỳ Dực bước vào với âu phục chỉnh tề, nhìn khung cảnh trước mặt liền cúi người với Mặc lão gia. Quản gia Lưu vừa thấy sự xuất hiện, vốn đang ngồi liền đứng lên chào ngược lại theo quy củ.
“Vừa giải quyết công việc xong hay sao?”
Mặc lão gia ngẩng nhìn Mặc Kỳ Dực, bắt đầu đứng dậy, nhận lấy chiếc vòng quý lục bích từ hướng quản gia Lưu, tiến hành đeo vào.
“Vâng.” Mặc Kỳ Dực gật đầu.
Không gian trở nên khô khan giữa những con người độc nhất.
Vốn hôm nay đại hội có tiệc, Mặc Kỳ Dực đối với bữa tiệc này một chút cũng không hứng thú. Nhưng bởi vì tôn trọng Mặc lão gia. Người đàn ông cũng phải hiện diện.
Dẫu sao bữa tiệc nhàm chán, tranh đoạt địa vị bao năm trời cũng luôn khiến gia tộc đứng đầu như Mặc gia sớm đã phát ngấy. Đối diện với những kẻ đeo hai lớp mặt nạ chỉ biết xu nịnh, cũng chẳng hay được mấy phần thật lòng.
Mặc Kiên Trực nhấp chén trà, nhìn đứa cháu do chính tay mình nuôi lớn. Năm đó quản chế nghiêm khắc như nào, ông đều là người rõ nhất. Mặc Kỳ Dực cho dù có kiêu ngạo tự cao tự đại, đối với ông vẫn luôn dành sự tôn trọng nhất định.
Quản gia Lưu nhìn sơ qua lịch trình, lập tức lên tiếng.
“Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu, bây giờ mời ông chủ cùng thiếu gia di chuyển đến xe."
Mặc Kiên Trực đứng dậy, trên người bộ đồ cổ xưa nghiêm trang. Vóc dáng ông nghiêm nghị, qua bao năm trời nhưng sự uy lực đó cũng không hề giảm đi.Buổi tiệc vốn là nơi giao lưu giữa người đứng đầu cai trị nơi thế giới ngầm. Sự hiện diện của Mặc gia từ trước đến giờ cũng không hề thiếu. Dẫu sao nhiều năm trời như thế, dưới sự dẫn dắt của Mặc Kỳ Dực, Mặc gia cũng chưa bao giờ phải cúi thấp đầu đối với bất kỳ một ai.
Không gian trên xe tĩnh lặng, Mặc Kiên Trực rầu rĩ lên tiếng.
“Người phụ nữ ta đưa đến cho con lại đuổi đi, khi nào ta mới có cháu đây.”
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, nhìn qua khung cảnh bên ngoài thông qua khung cửa kính xe. Người đàn ông trong suy nghĩ chưa hề có ý định để bất kỳ người phụ nữ nào có thể mang theo dòng máu hắn. Hắn đối với nữ nhân chính là không hứng thú.
Bất giác, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Lộ Tĩnh, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn.
Khoé môi hơi nhếch cao, mãi lâu về sau mới đáp.
“Cháu cũng không rõ. Dẫu sao vẫn chỉ muốn lấy việc Mặc gia đứng đầu phát triển vững mạnh. Cháu không muốn để một người dư thừa nào bước vào”
Nếu như là trước đây khi nghe Mặc Kỳ Dực nói câu này, Mặc Kiên Trực chắc chắn sẽ đáp lại “Biết như thế là tốt”.
Nhưng hiện tại thì khác. Ông cũng đã già rồi!
Mặc gia xét về nhiều khía cạnh tương đối ổn định, ở độ tuổi như Mặc Kỳ Dực, sớm nên yên bề gia thất mới phải.
Xem ra quá trình nuôi dạy quản chế nghiêm khắc của Mặc Kiên Trực hình thành một người như hiện tại cũng không quá lạ.Mạc Kiên Trực xoa lấy chiếc vòng báu vật lục bích trên tay, bất mãn liên tiếng.
“Thằng nhóc này!”
Chiếc xe chạy qua đoạn thành phố sầm uất, không hướng đến nơi trung tâm. Di chuyển thẳng đến khu đô thị lớn phồn hoa nơi đây. Bề mặt trôi nổi, quanh năm buôn bán không ít các loại mặt hàng. Sau đó liền dừng hẳn tại khu vực hoàng cung lớn.
Bề ngoài sang trọng, thiết kế phong cách tựa hồ mang theo dấu ấn của bậc quyền quý cổ xưa, kiểu dáng cung điện München. Cho dù đứng bên ngoài, cũng cảm nhận được mức độ xa hoa phải chi trả nơi đây.
Hàng xe hào nhoáng bên ngoài đỗ lại không ngớt.
Hoàng cung được dát vàng, tạo thứ cảm giác xa xỉ không trùng lặp, nơi mà không phải bất kỳ người nào cũng có thể đặt chân đến. Khu vực xung quanh sảnh tiệc, khắp nơi đều được dựng tấm thảm treo tường lộng lẫy đính đá lấp lánh bắt mắt, trưng diện đầy những bức tượng điêu khắc có tiếng. Đèn chùm thanh lịch, tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ lại vừa đủ, khiến hội trường nơi đây thêm phần lộng lẫy.
Khoảnh khắc khi Mặc Kỳ Dực cùng Mặc Kiên Trực bước vào, mọi người đều như thể đứng lặng mà tập trung ánh mắt đổ dồn. Hầu như đều nghiêng người cúi chào, giống như hạ thấp trước một bậc đế vương.
Gia tộc họ Mặc chưa bao giờ khiến người khác không khỏi trầm trồ.
Trước kia Mặc Kiên Trực vững vàng trong kinh doanh thương trường, cho đến tay Mặc Kỳ Dực khi đảm nhận, mọi thứ còn vươn xa ngoài mức tưởng tượng.Vài nữ nhân không khỏi ngượng ngùng đảo mắt nhìn Mặc Kỳ Dực. Danh tiếng lớn đều đã nghe qua, nhưng nay khi chứng kiến trực tiếp. Vẫn là không kiềm chế nổi sự kích động khi được tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ưu tú như thế.
Chỉ có Mặc Kiên Trực đảo tầm nhìn một lượt, khung cảnh những người nơi đây đều muốn tiến lên bắt chuyện chào hỏi. Mãi lâu sau, ông quay sang nhìn Mặc Kỳ Dực.
“Nhìn xem, có ưng ai hay không?”
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, thẳng thừng đáp.
“Không”
Ông tức giận hừ một tiếng, bàn tay già nua vuốt lấy khối lục bích ngọc trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất