Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn
Chương 14
Sau khi lưu ảnh của Tạ Lan Chi, Tần Thư mỗi ngày trước khi ngủ đều kiểm mức độ nhan khống một lần, ngày thường dùng di động còn có thể thường xuyên thấy hắn.
Ngay từ đầu, Tần Thư luôn khắc chế không được mà dừng lại vài giây ở giao diện chủ, sau đó hắn nhìn nhìn, đã có thể bình thản khóa màn hình liền mạch lưu loát, không ở i trên mặt Tạ Lan Ch lãng phí một giây.
Tần · đứng trước nhan khống · nhà triết học · Thư: Khi vẻ đẹp trở nên quen thuộc, liền không đáng giá để ngươi lại đi lãng phí thời gian. " Hệ thống kháng cự vẻ đẹp của Tạ Lan Chi" của hắn đã thăng cấp toàn diện, hắn chắc chắn, lần sau hắn gặp lại Tạ Lan Chi, tuyệt đối sẽ không bị nhan sắc của hắn mê hoặc, như vậy hắn liền có thể toàn tâm toàn ý phấn đấu vì một ngày "Thành Ninh" CP có thể real.
Học xong tiết thể dục trở lại phòng ktx, Tần Thư cửa cũng chưa đòn, trực tiếp ngã xuống ghế. Tiết thể dục bắt bọn họ chạy 1500 m, hiện tại cả người hắn đều là nhức, răng đau chân mềm, phỏng chừng không có dăm ba bữa nghỉ ngơi thì hồi phục không hết.
Sở Thành ở trong giờ học không ngừng cười nhạo hắn rác rưởi,về tới phòng ngủ rồi còn nói cái gì "Muốn chạy thì phải chạy 5000 m, mới 1500 m là xem thường người sao", "Chẳng đã chút nào, tao cảm thấy tao còn có thể gập bụng thêm một trăm"...... Như là nói linh tinh.
Gương mặt Tần Thư dán mặt bàn, chết lặng mà nhìn nhãi con sinh long hoạt hổ, thầm nghĩ thể lực này không cần dùng để lái xe* thật là đáng tiếc. A, cũng không biết hắn năm nào tháng nào mới có thể ăn được thịt của"Thành Ninh".
*lái xe: have sex đó bà con.
Lữ Nho Luật ra khỏi phòng ngủ, nhìn cửa đối diện đàn mở ra, liền đi qua chào hỏi hàng xóm.
"Đều ở đây à —— Tần Thư làm sao vậy?"
Tần Thư ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng có. Sở Thành nhìn bộ dạng hắn như cá chết, nói: "Chạy 1500 m chạy mất nửa cái mạng của hắn."
"Như vậy không được a tiểu Tình Thư," Lữ Nho Luật vỗ vỗ bờ vai của hắn, "chúng ta phải chuyên nghiệp, về sau lúc đi ra ngoài kiếm tiền đều là bán mạng mà làm, thân thể này của em cũng quá yếu đuối rồi."
Tần Thư cười khổ một tiếng, hữu khí vô lực nói: "anh Luật có bảo hiểm nào giới thiệu không, em mua một phần."
Lữ Nho Luật cười ha ha. Tuy rằng Tần Thư hành vi xác thật có chút cổ quái, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, Sở Thành còn sống được rất tốt, chứng minh người anh em Tần Thư này có thể ở chung. Ngay cả Sở Thành bản nhân mặc dù đối Tần Thư độc miệng không ít, nhưng vẫn là cùng hắn đi học, đi nhà ăn ăn cơm, lấy chuyển phát nhanh cũng sẽ thuận tiện lấy giúp hắn.
Tình bạn của nam sinh cùng niềm vui chính là đơn giản như vậy.
Sở Thành nhìn thấy Lữ Nho Luật đeo cặp sách, hỏi: "Buổi tối còn có tiết thảm như vậy?"
"Không phải, anh muốn đến nhà anh Lan làm hạng mục, thuận tiện đi ké cơm." Lữ Nho Luật nói, "tụi mày muốn đi cùng không, tới chứng kiến phú nhị đại sinh hoạt xa xỉ. Anh Lan nói đêm nay ăn lẩu."
Sở Thành phi thường có hứng thú, "Được được, em còn không chưa từng ở biệt thự cao cấp ăn lẩu đâu. Nga, nói đúng ra em chưa từng ở biệt thự cao cấp làm cái gì cả."
Tần Thư nhắc nhở hắn: "Chính là đêm nay không phải mày muốn cùng Ninh Ninh đi phòng tập sao?"
Sở Thành chẳng hề để ý nói: "tao nói một tiếng với ảnh, đêm nay không đi, ngày mai lại đi."
Tần Thư: "......" Vì đi ăn cơm ở nhà tình địch, bỏ hẹn với vợ —— tao cần đứa con vô dụng như mày có tác dụng gì.
Lữ Nho Luật cúi đầu nhắn WeChat cho Tạ Lan Chi, nói muốn mang hai người phòng đối diện cùng đi ké cơm, Tạ Lan Chi không có ý kiến gì, đáp lại "Được".
"Vậy đi thôi," Lữ Nho Luật nói, "Đừng để cho giáo thảo của chúng ta đợi lâu."
Tần Thư ngẩng đầu, thay đổi một bên mặt dán lên bàn, "Em không đi, chân em đã đứt, không động đậy nổi, em hiện tại chỉ muốn nằm liệt giường làm cá mặn*." Nếu là đi chỗ khác ăn cơm hắn còn có thể suy xét, nhà của Tạ Lan Chi thì thôi bỏ đi.
*Cá mặn: Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống
Lữ Nho Luật nói: "Vậy em cũng phải ăn cơm a."
"Em còn có mì gói, còn có một con cá vàng, không đói chết." Tần Thư nói, "Các anh đi đi, không cần phải quan tâm em."
Hai người cũng không làm ra vẻ khuyên nhủ, trước khi đi Sở Thành cảnh cáo hắn: "Không được ăn cá vàng nhỏ của tao."
Nhà Tạ Lan Chi ở gần trường học tròn khu nhà giàu. Khu gần trường đa phần là vừa cũ vừa nhỏ, chỉ có tiểu khu này sau khi phá bỏ và di dời đã cải tạo lại, trở thành một trong những khu cao cấp nhất trong thành phố.
Sở Thành không ít lần đi ngang qua tiểu khu này, đây là lần đầu hắn tiên đi vào. Ở chỗ bảo an kê khai thân phận hai ba phút, liền có vài chiếc siêu xe từ gara lái ra tới. Sở Thành nhịn không được hỏi: " nhà anh Lan rốt cuộc là làm gì, có tiền như vậy."
Lữ Nho Luật cười hì hì nói: "Cụ thể không biết, dù sao là chính là chủ nghĩa tư bản vạn ác."
Hai người đi thang máy trực tiếp tới nhà Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi nhìn thấy chỉ có hai bọn họ, hỏi: "Tần Thư đâu."
Sở Thành một bên đổi giày một bên nói: "nó nói không thoải mái, muốn nghỉ ngơi."
Tạ Lan Chi hơi hơi nhăn lại mi, nói: "Không thoải mái? Ẻm sinh bệnh?"
"Ai biết." Lữ Nho Luật nói, " anh Lan mèo nhà mày đâu, để tao vuốt chút "
Tạ Lan Chi nhận nuôi một con mèo hai màu mắt, một mắt là lam, một mắt là nâu, toàn thân tuyết trắng, một con mèo quý sờ tộc. Nhưng mà tính cách giống như chủ nhân, có chút cao lãnh, không quá dính người.
"Nghe nói mày tới ẻm liền trốn rồi." Tạ Lan Chi nói, "nguyên liệu nấu lẩu dì đã chuẩn bị rồi, rửa tay rồi bắt đầu ăn đi.". truyện ngôn tình
Lữ Nho Luật vọt vào trong phòng khách tìm kiếm mèo con, "Bảo bối anh trai tới rồi!"
Chờ nồi lẩu bắt đầu nấu, Tạ Lan Chi nhắn WeChat cho Tần Thư.
【 Thủy Môn Giản:? 】
【 Tình Thư:?? 】
【 Thủy Môn Giản: Nghe Sở Thành nói em không thoải mái? 】
【 Tình Thư: ( ta không sai biệt lắm là một con phế tiên nam.jpg) 】
【 Tình Thư: Mệt mỏi quá, đang làm cá mặn, chớ quấy rầy. 】
【 Thủy Môn Giản: 1】
Lữ Nho Luật nói là tới làm hạng mục, cơm nước xong liền đi vuốt mèo. Sở Thành nhìn đến TV trong phòng khách siêu lớn phi thường không bình tĩnh, vẻ mặt chờ mong hỏi: "anh Lan anh Lan, em có thể chơi game ở đây không?"
"Có thể," Tạ Lan Chi nói, "PS4 ở dưới trong ngăn tủ."
Lữ Nho Luật nói: "PS5 sắp ra, nhớ phải đổi a."
"Không đổi,cút." Tạ Lan Chi nói, "Tụi mày muốn uống cái gì."
Sở Thành nói: "Có bia không?"
Tạ Lan Chi: "Không có, anh đi mua."
Sở Thành vội nói: "vậy không cần, em uống Coca cũng được."
Tạ Lan Chi cười cười, "Không có việc gì, vừa vặn đi tiêu thực một chút. Tụi mày thoải mái đi."
Gần tiểu khu có một nhà cửa hàng tiện lợi, Tạ Lan Chi mua năm vại bia,lúc ra khỏi cửa hàng ngoài ý muốn thấy được một hình bóng quen thuộc.
Bên cạnh cửa hàng là một tiệm bán cổ vịt, ở cửa tiệm ăn không phải đàn em nhỏ kì quái của hắn thì là ai.
Tạ Lan Chi trầm mặc một lát, lấy di động ra.
Tần Thư ở phòng ngủ làm cá mặn nằm một giờ, cơ thể đã hồi phục một phần ba, ăn bao mì gói, cơ thể lại khôi phục đến một nửa. Ăn xong mì gói, hắn cảm thấy chưa đã thèm, liền kéo nửa thân tàn ra cửa kiếm ăn.
Cổ vịt của tiệm này mùi vị không tồi, chính là bác gái ở cửa tiệm có chút thói quen làm người thấy phiền.
Tần Thư: "xin chào, con muốn mua 30 tệ cổ vịt."
"Được được," bác gái bán hàng một đợt thao tác mạnh như hổ, "Tổng cộng là 76 tệ."
Tần Thư đầy đầu là dấu chấm hỏi, "con nói chỉ cần 30 thôi."
Bác gái nhanh chóng từ trong túi lấy ra hai miếng cổ vịt, đưa tới trước, "Đây là 59, thanh toán thế nào?"
Tần Thư mặt vô biểu tình, "30, hơn một đồng cũng không phải 30."
bác gái không kiên nhẫn mà nói: "nhìn cậu ăn mặc bảnh tỏn như vậy, còn thiếu chút tiền ấy à."
Tần Thư bị chọc tức rồi, "Nghe kĩ, con nói lấy 30, bác lấy cho con đúng 30, có lố cũng chỉ trong vòng 5 tệ đổ lại, bằng không con đi khiếu nại."
bác gái trừng hắn một cái, dùng thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để Tần Thư nghe được nói: "Hiện tại người trẻ tuổi a, động một cái liền lấy khiếu nại hù dọa người, chậc."
Tần Thư cuối cùng lấy được 30 tệ cổ vịt, nhưng cũng bị chọc giận không nhẹ. Lúc này một cái thông báo có điện thoại từ WeChat đến, hắn nhìn thông báo hiện lên, có chút kinh ngạc, Tạ Lan Chi vì sao sẽ gọi điện thoại cho hắn?
Tần Thư ấn xuống nghe máy, "Uy?"
Tạ Lan Chi hỏi: "Còn ở phòng ngủ nghỉ ngơi?"
"Đúng vậy," Tần Thư ý đồ khiến thanh âm mình nghe thực suy yếu, "Có chuyện gì sao?"
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, nói: "Cổ vịt ăn ngon không?"
"......?" Tần Thư chậm rãi xoay người. Tạ Lan Chi liền đứng ở phía sau hắn, di động dán ở bên tai, ý vị thâm trường mà nhìn hắn.
Ngay từ đầu, Tần Thư luôn khắc chế không được mà dừng lại vài giây ở giao diện chủ, sau đó hắn nhìn nhìn, đã có thể bình thản khóa màn hình liền mạch lưu loát, không ở i trên mặt Tạ Lan Ch lãng phí một giây.
Tần · đứng trước nhan khống · nhà triết học · Thư: Khi vẻ đẹp trở nên quen thuộc, liền không đáng giá để ngươi lại đi lãng phí thời gian. " Hệ thống kháng cự vẻ đẹp của Tạ Lan Chi" của hắn đã thăng cấp toàn diện, hắn chắc chắn, lần sau hắn gặp lại Tạ Lan Chi, tuyệt đối sẽ không bị nhan sắc của hắn mê hoặc, như vậy hắn liền có thể toàn tâm toàn ý phấn đấu vì một ngày "Thành Ninh" CP có thể real.
Học xong tiết thể dục trở lại phòng ktx, Tần Thư cửa cũng chưa đòn, trực tiếp ngã xuống ghế. Tiết thể dục bắt bọn họ chạy 1500 m, hiện tại cả người hắn đều là nhức, răng đau chân mềm, phỏng chừng không có dăm ba bữa nghỉ ngơi thì hồi phục không hết.
Sở Thành ở trong giờ học không ngừng cười nhạo hắn rác rưởi,về tới phòng ngủ rồi còn nói cái gì "Muốn chạy thì phải chạy 5000 m, mới 1500 m là xem thường người sao", "Chẳng đã chút nào, tao cảm thấy tao còn có thể gập bụng thêm một trăm"...... Như là nói linh tinh.
Gương mặt Tần Thư dán mặt bàn, chết lặng mà nhìn nhãi con sinh long hoạt hổ, thầm nghĩ thể lực này không cần dùng để lái xe* thật là đáng tiếc. A, cũng không biết hắn năm nào tháng nào mới có thể ăn được thịt của"Thành Ninh".
*lái xe: have sex đó bà con.
Lữ Nho Luật ra khỏi phòng ngủ, nhìn cửa đối diện đàn mở ra, liền đi qua chào hỏi hàng xóm.
"Đều ở đây à —— Tần Thư làm sao vậy?"
Tần Thư ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng có. Sở Thành nhìn bộ dạng hắn như cá chết, nói: "Chạy 1500 m chạy mất nửa cái mạng của hắn."
"Như vậy không được a tiểu Tình Thư," Lữ Nho Luật vỗ vỗ bờ vai của hắn, "chúng ta phải chuyên nghiệp, về sau lúc đi ra ngoài kiếm tiền đều là bán mạng mà làm, thân thể này của em cũng quá yếu đuối rồi."
Tần Thư cười khổ một tiếng, hữu khí vô lực nói: "anh Luật có bảo hiểm nào giới thiệu không, em mua một phần."
Lữ Nho Luật cười ha ha. Tuy rằng Tần Thư hành vi xác thật có chút cổ quái, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, Sở Thành còn sống được rất tốt, chứng minh người anh em Tần Thư này có thể ở chung. Ngay cả Sở Thành bản nhân mặc dù đối Tần Thư độc miệng không ít, nhưng vẫn là cùng hắn đi học, đi nhà ăn ăn cơm, lấy chuyển phát nhanh cũng sẽ thuận tiện lấy giúp hắn.
Tình bạn của nam sinh cùng niềm vui chính là đơn giản như vậy.
Sở Thành nhìn thấy Lữ Nho Luật đeo cặp sách, hỏi: "Buổi tối còn có tiết thảm như vậy?"
"Không phải, anh muốn đến nhà anh Lan làm hạng mục, thuận tiện đi ké cơm." Lữ Nho Luật nói, "tụi mày muốn đi cùng không, tới chứng kiến phú nhị đại sinh hoạt xa xỉ. Anh Lan nói đêm nay ăn lẩu."
Sở Thành phi thường có hứng thú, "Được được, em còn không chưa từng ở biệt thự cao cấp ăn lẩu đâu. Nga, nói đúng ra em chưa từng ở biệt thự cao cấp làm cái gì cả."
Tần Thư nhắc nhở hắn: "Chính là đêm nay không phải mày muốn cùng Ninh Ninh đi phòng tập sao?"
Sở Thành chẳng hề để ý nói: "tao nói một tiếng với ảnh, đêm nay không đi, ngày mai lại đi."
Tần Thư: "......" Vì đi ăn cơm ở nhà tình địch, bỏ hẹn với vợ —— tao cần đứa con vô dụng như mày có tác dụng gì.
Lữ Nho Luật cúi đầu nhắn WeChat cho Tạ Lan Chi, nói muốn mang hai người phòng đối diện cùng đi ké cơm, Tạ Lan Chi không có ý kiến gì, đáp lại "Được".
"Vậy đi thôi," Lữ Nho Luật nói, "Đừng để cho giáo thảo của chúng ta đợi lâu."
Tần Thư ngẩng đầu, thay đổi một bên mặt dán lên bàn, "Em không đi, chân em đã đứt, không động đậy nổi, em hiện tại chỉ muốn nằm liệt giường làm cá mặn*." Nếu là đi chỗ khác ăn cơm hắn còn có thể suy xét, nhà của Tạ Lan Chi thì thôi bỏ đi.
*Cá mặn: Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống
Lữ Nho Luật nói: "Vậy em cũng phải ăn cơm a."
"Em còn có mì gói, còn có một con cá vàng, không đói chết." Tần Thư nói, "Các anh đi đi, không cần phải quan tâm em."
Hai người cũng không làm ra vẻ khuyên nhủ, trước khi đi Sở Thành cảnh cáo hắn: "Không được ăn cá vàng nhỏ của tao."
Nhà Tạ Lan Chi ở gần trường học tròn khu nhà giàu. Khu gần trường đa phần là vừa cũ vừa nhỏ, chỉ có tiểu khu này sau khi phá bỏ và di dời đã cải tạo lại, trở thành một trong những khu cao cấp nhất trong thành phố.
Sở Thành không ít lần đi ngang qua tiểu khu này, đây là lần đầu hắn tiên đi vào. Ở chỗ bảo an kê khai thân phận hai ba phút, liền có vài chiếc siêu xe từ gara lái ra tới. Sở Thành nhịn không được hỏi: " nhà anh Lan rốt cuộc là làm gì, có tiền như vậy."
Lữ Nho Luật cười hì hì nói: "Cụ thể không biết, dù sao là chính là chủ nghĩa tư bản vạn ác."
Hai người đi thang máy trực tiếp tới nhà Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi nhìn thấy chỉ có hai bọn họ, hỏi: "Tần Thư đâu."
Sở Thành một bên đổi giày một bên nói: "nó nói không thoải mái, muốn nghỉ ngơi."
Tạ Lan Chi hơi hơi nhăn lại mi, nói: "Không thoải mái? Ẻm sinh bệnh?"
"Ai biết." Lữ Nho Luật nói, " anh Lan mèo nhà mày đâu, để tao vuốt chút "
Tạ Lan Chi nhận nuôi một con mèo hai màu mắt, một mắt là lam, một mắt là nâu, toàn thân tuyết trắng, một con mèo quý sờ tộc. Nhưng mà tính cách giống như chủ nhân, có chút cao lãnh, không quá dính người.
"Nghe nói mày tới ẻm liền trốn rồi." Tạ Lan Chi nói, "nguyên liệu nấu lẩu dì đã chuẩn bị rồi, rửa tay rồi bắt đầu ăn đi.". truyện ngôn tình
Lữ Nho Luật vọt vào trong phòng khách tìm kiếm mèo con, "Bảo bối anh trai tới rồi!"
Chờ nồi lẩu bắt đầu nấu, Tạ Lan Chi nhắn WeChat cho Tần Thư.
【 Thủy Môn Giản:? 】
【 Tình Thư:?? 】
【 Thủy Môn Giản: Nghe Sở Thành nói em không thoải mái? 】
【 Tình Thư: ( ta không sai biệt lắm là một con phế tiên nam.jpg) 】
【 Tình Thư: Mệt mỏi quá, đang làm cá mặn, chớ quấy rầy. 】
【 Thủy Môn Giản: 1】
Lữ Nho Luật nói là tới làm hạng mục, cơm nước xong liền đi vuốt mèo. Sở Thành nhìn đến TV trong phòng khách siêu lớn phi thường không bình tĩnh, vẻ mặt chờ mong hỏi: "anh Lan anh Lan, em có thể chơi game ở đây không?"
"Có thể," Tạ Lan Chi nói, "PS4 ở dưới trong ngăn tủ."
Lữ Nho Luật nói: "PS5 sắp ra, nhớ phải đổi a."
"Không đổi,cút." Tạ Lan Chi nói, "Tụi mày muốn uống cái gì."
Sở Thành nói: "Có bia không?"
Tạ Lan Chi: "Không có, anh đi mua."
Sở Thành vội nói: "vậy không cần, em uống Coca cũng được."
Tạ Lan Chi cười cười, "Không có việc gì, vừa vặn đi tiêu thực một chút. Tụi mày thoải mái đi."
Gần tiểu khu có một nhà cửa hàng tiện lợi, Tạ Lan Chi mua năm vại bia,lúc ra khỏi cửa hàng ngoài ý muốn thấy được một hình bóng quen thuộc.
Bên cạnh cửa hàng là một tiệm bán cổ vịt, ở cửa tiệm ăn không phải đàn em nhỏ kì quái của hắn thì là ai.
Tạ Lan Chi trầm mặc một lát, lấy di động ra.
Tần Thư ở phòng ngủ làm cá mặn nằm một giờ, cơ thể đã hồi phục một phần ba, ăn bao mì gói, cơ thể lại khôi phục đến một nửa. Ăn xong mì gói, hắn cảm thấy chưa đã thèm, liền kéo nửa thân tàn ra cửa kiếm ăn.
Cổ vịt của tiệm này mùi vị không tồi, chính là bác gái ở cửa tiệm có chút thói quen làm người thấy phiền.
Tần Thư: "xin chào, con muốn mua 30 tệ cổ vịt."
"Được được," bác gái bán hàng một đợt thao tác mạnh như hổ, "Tổng cộng là 76 tệ."
Tần Thư đầy đầu là dấu chấm hỏi, "con nói chỉ cần 30 thôi."
Bác gái nhanh chóng từ trong túi lấy ra hai miếng cổ vịt, đưa tới trước, "Đây là 59, thanh toán thế nào?"
Tần Thư mặt vô biểu tình, "30, hơn một đồng cũng không phải 30."
bác gái không kiên nhẫn mà nói: "nhìn cậu ăn mặc bảnh tỏn như vậy, còn thiếu chút tiền ấy à."
Tần Thư bị chọc tức rồi, "Nghe kĩ, con nói lấy 30, bác lấy cho con đúng 30, có lố cũng chỉ trong vòng 5 tệ đổ lại, bằng không con đi khiếu nại."
bác gái trừng hắn một cái, dùng thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để Tần Thư nghe được nói: "Hiện tại người trẻ tuổi a, động một cái liền lấy khiếu nại hù dọa người, chậc."
Tần Thư cuối cùng lấy được 30 tệ cổ vịt, nhưng cũng bị chọc giận không nhẹ. Lúc này một cái thông báo có điện thoại từ WeChat đến, hắn nhìn thông báo hiện lên, có chút kinh ngạc, Tạ Lan Chi vì sao sẽ gọi điện thoại cho hắn?
Tần Thư ấn xuống nghe máy, "Uy?"
Tạ Lan Chi hỏi: "Còn ở phòng ngủ nghỉ ngơi?"
"Đúng vậy," Tần Thư ý đồ khiến thanh âm mình nghe thực suy yếu, "Có chuyện gì sao?"
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, nói: "Cổ vịt ăn ngon không?"
"......?" Tần Thư chậm rãi xoay người. Tạ Lan Chi liền đứng ở phía sau hắn, di động dán ở bên tai, ý vị thâm trường mà nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất