Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 18

Trước Sau
Thực bất hạnh, Tần Thư nháy mắt đã hiểu. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Lan Chi, hắn còn tưởng rằng là chính mình quá tục. Nhưng hắn biết, Tạ Lan Chi là người có thể ngẫu nhiên bình thản ung dung mà đùa giỡn giữa việc"cùng lái xe"và trực tiếp lên cao tốc. Phối với gương mặt thanh lãnh cấm dục của hắn, hiệu quả tương phản full điểm —— sách, người đàn ông chó chít này mê hoặc người ta mê đến thần hồn điên đảo.

Tần Thư một thân ngay thẳng không sợ miệng bẩn. Làm tác giả fanfic hàng năm mở không biết bao nhiêu chiếc xe của "Thành Ninh", hắn thậm chí có thể lấy bậy trị bậy. "Quen thuộc kỹ thuật lái xe vậy à? Thì ra đàn anh là tài xế già có kinh nghiệm."

Tạ Lan Chi cười, "Kỹ thuật lái xe vốn giống nhau."

Tần Thư buột miệng thốt ra: "Như vậy đủ để dạy em rồi." Nói xong, hắn mới ý thức được mình đã phóng con xe bay tận lên trời. Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt trai đẹp cỡ Tạ Lan Chi lái xe, bên tai đều bắt đầu nóng lên.

Tạ Lan Chi hỏi: "em không biết lái xe?"

Tần Thư vỗ vỗ tay lái, hơi xấu hổ, "Loại này thì không rành. Em có bằng lái, nhưng đã lâu rồi không lái, cho nên......"

Tạ Lan Chi đã hiểu, "em muốn đi đâu."

"Lái, đi thành phố bên cạnh."

Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, "Sân bay?"

Tần Thư trợn mắt chó ngốc: "sao anh biết?"

"ngày nghỉ, lại là thành phố bên cạnh, không phải ga tàu cao tốc chính là sân bay." Tạ Lan Chi nói, "Mở cửa bên cạnh ghế phụ một chút."

Tạ Lan Chi vòng đến bên kia xe, ngồi trên ghế phụ. Không gian của xe thể thao có hạn, bên người lại nhiều thêm một người có cảm giác tồn tại cực mạnh, Tần Thư không khỏi căng thẳng.

Tạ Lan Chi sít lại gần, đâu vào đấy mà giảng tác dụng của đồng hồ đo và các bộ phận khác. Hai người cách cực gần, ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể cảm nhận được. Tần Thưd dính chặt người vào ghế dựa phía sau lưng, cả người lọt thỏm trong ghế, nhưng góc nghiêng của Tạ Lan Chi vẫn như cũ gần trong gang tấc.

Có một số người đẹp, xem gần thì vẻ đẹp liền biến mất, Tạ Lan Chi hiển nhiên không thuộc về loại người này. Dưới loại gần gũi này, mặt Tạ Lan Chi phóng lớn thành một mảnh mơ hồ, nhìn không thấy bất luận tỳ vết gì trên làn da, lông mi ngẫu nhiên rung động, môi lúc đóng lúc mở —— hắn đang dạy hắn lái xe.

Tạ Lan Chi bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào Tần Thư, hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"

Tần Thư ngừng thở, "À à, thì ra là như vậy. Được rồi, em bây giờ nhớ hết rồi." Kỳ thật là nhớ không rõ.

Tạ Lan Chi ngồi thẳng lên, "vậy lái xe đi đi."

"Được...... anh lặp lại lần nữa?" Tần Thư yếu đuối nói, "Cứ như vậy nói, đừng, đừng lại gần."

Tạ Lan Chi: "......"

Lăn lộn cả ngày, Tần Thư cuối cùng lái được xe đi ra ngoài. Tạ Lan Chi nhìn đôi tay hắn nắm chặt tay lái, đôi mắt chớp cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm phía trước, kính chiếu hậu cũng không xem, chậm rãi nói: "xe của em có bảo hiểm không."

Tần Thư lớn tiếng nói: "A? Anh anh anh đừng nói chuyện với em, em không thể cùng lúc làm hai việc!"

Tạ Lan Chi bắt đầu tự hỏi cửa hàng 4S nào gần trường bọn họ, tiện để đưa xe đi sửa.

Vị trí đỗ xe của bọn họ cách chỗ ra có chút xa, quanh co lòng vòng một hồi mới có thể đi ra ngoài, phải qua mấy cái góc cua vuông. Cua góc vuông là nội dung thứ hai, Tần Thư lúc ấy thi được full điểm, rốt cuộc tìm lại được chút tự tin. "Cái này em biết! Khi đầu xe sắp tới đối diện đường biên, lập tức chuyển hướng đánh một vòng cua lớn ——"

Tạ Lan Chi nói: "Ngay bây giờ cua đi."

Tần Thư mờ mịt nói: "nhưng mà huấn luyện viên nói ——"

Mắt thấy sắp đụng tới SUV ngừng ở chỗ ngoặt, Tạ Lan Chi cũng không nói lời vô nghĩa, nắm lấy tay lái của Tần Thư, hơi dùng lực vặn, đuôi xe gặp dữ hoá lành mà đi ngang qua chiếc SUV.

Tần Thư há miệng thở dốc, thiếu chút nữa bị dọa hét lên.

"Đừng nghe huấn luyện viên," Tạ Lan Chi ở bên tai hắn nói, "Nghe anh."

Tần Thư lòng còn sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Được, thôi."

Tạ Lan Chi dùng di động search đường đi sân bay, mấy con đường đều có chút xa, dựa theo tốc độ Tần Thư hiện tại, vốn dĩ lộ trình một tiếng rưỡi bây giờ ít nhất phải tốn ba giờ. Trăm cay ngàn đắng mà ra khỏi bãi đỗ xe, Tần Thư chủ động ngừng xe ở ven đường, buồn bực nói: "Em sẽ tìm người lái thay."

Tạ Lan Chi nhướn nhướn mày, "có một người lái thay miễn phí ngồi bên cạnh em em không biết?"

Tần Thư kinh ngạc nói: "Đi sân bay rất lâu."



"đêm nay anh tương đối rảnh."

Tần Thư nói không cảm động là giả, "Anh đúng là người tốt. Nhưng mà là cái xe rách này chỉ có thể chứa hai người."

"đưa em đến sân bay xong, anh lại bắt xe về nhà." Tạ Lan Chi cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe, "Xuống xe, đổi vị trí."

Tần Thư ngồi trên ghế phụ, nhìn Tạ Lan Chi động tác thuần thục quải chắn, khởi động xe, đánh tay lái, giống như xem phim điện ảnh, từng trận từng trận làm người xốn xao. Tần Thư nhìn đến xuất thần, thầm nghĩ Tạ Lan Chi trở thành người được yêu thích nhất bảng xếp hạng không phải không có nguyên nhân. Hắn cảm thấy mình mỗi ngày đều đang nhảy nhót qua lại giữa việc đu CP và liếm nhan sắc, phần lớn thời gian, hắn vẫn là kiên định mà đứng ở bên chiến tuyến Thành Ninh, nhưng một khi Tạ Lan Chi bắt đầu phát ra mị lực đáng chết của hắn, ai cũng nhịn không nổi.

Nhưng, nhịn không được cũng phải nhịn! Hắn đời này, nhất định phải vì CP tuyệt mỹ vứt tình yêu ra sau đầu, đấu nhiệt huyết,chàng trai "Thành Ninh" tuyệt không nhận thua!

Tạ Lan Chi lái xe vừa nhanh vừa chắc tay, còn có thể phân tích tình hình giao thông cho Tần Thư. "Bất luận người đằng trước có làm ra tình huống gì, em đều phải nhớ kỹ giảm tốc không thể vội. Ý tứ là, em có thể giảm tốc độ, nhưng không thể đột nhiên giảm, nếu không xảy ra sự cố, em sẽ phải nhận toàn bộ trách nhiệm......"

Trong xe vang lên tiếng điện thoại, Tần Thư nhìn di động của mình, nói: "Hình như là của anh."

Lúc này bọn họ đã đến đường cao tốc đi sân bay,tốc độ đã đạt 120, Tạ Lan Chi không tiện tiếp điện thoại, nói: "Không cần phải nghe."

Nhưng mà đối phương cố chấp, tiếng điện thoại vừa dừng lại vang. Tần Thư nói: "Nếu không hay là nghe thử? lỡ như có việc gấp thì sao."

Tạ Lan Chi mắt nhìn phía trước, "Trên đường cao tốc không thể nói chuyện điện thoại."

"Em nghe giúp anh?"

Tạ Lan Chi do dự, gật đầu nói: "Di động ở trong túi quần anh."

Tay Tần Thư vừamới đụng tới túi của Tạ Lan Chi, liền nghe được đối phương trấn định nói: "Cẩn thận một chút."

Tần Thư thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, "Anh muốn cẩn thận cái gì chứ?"

Tạ Lan Chi không nói. Tần Thư yên lặng mà thu tay, xoa xoa tay trên người, nhếch lên hoa Lan chỉ*, dùng một loại tư thế cực kỳ ẻo lả gắp di động từ trong túi Tạ Lan Chi ra.

*hoa lan chỉ:

"Là số lạ." Tần Thưnói, "em nghe nha."

"Ừ."

Tần Thư nhận điện thoại, một chữ "Alo" còn chưa nói ra, liền nghe được một giọng nữ nghẹn ngào.

Tần Thư: "???" The Conjuring*?

*The Conjuring: "Ám Ảnh Kinh Hoàng" là một bộ phim kinh dị siêu nhiên của điện ảnh Hoa Kỳ công chiếu vào năm 2013 do James Wan làm đạo diễn.

"Tạ Lan Chi......" Giọng nữ vừa khóc vừa nói, "anh có thể để ý em hay không, em làm sai cái gì mà anh lại lạnh nhạt với em như vậy, em chỉ là thích anh thôi mà......"

Oa nga, nghe xem hắn nghe được cái gì!

Tần Thư che mic lại, thấp giọng hỏi: "Đây là ai?"

Tạ Lan Chi lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Giọng nữ sinh mang theo men say rõ ràng, chắc là uống say tới mức không nhận thức được mà gọi điện thoại cho nam thần. Đáng tiếc nam thần của nàng ngay cả nàng là ai cũng không biết.

Tần Thư nói: "Em nên nói cái gì?"

Tạ Lan Chi nói: "Trực tiếp cúp đi."

Tần Thư vừa muốn cúp điện thoại, một giọng nam phẫn nộ truyền tới: "Mày mẹ nó là ai? bạn gái tao uống say vì sao lại gọi điện thoại cho mày! Tao đ* cả lò nhà mày!"

Tạ Lan Chi thật đúng là người ngồi ở trong xe, nồi rơi từ trên trời xuống. Tần Thư vừa bực mình vừa buồn cười, "Phải làm sao bây giờ?"

Người đàn ông mắng càng ngày càng dơ, còn đang thăm hỏi cha mẹ và tông chi nhà Tạ Lan Chi. Tạ Lan Chi nói: "mở loa."

Tần Thư cho rằng Tạ Lan Chi muốn đấu khẩu với người đàn ông, không nghĩ tới hắn chỉ nói: "Uống chút rượu liền gọi điện thoại cho tao, bị điên à? Người của mày, quản cho tốt đi."



Ngữ khí đơn giản nhưng mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim nhỏ của Tần Thư, cũng làm người đàn ông ngậm miệng. Tạ Lan Chi nói xong, bảo Tần Thư cúp điện thoại. Tần Thư lấy lại tinh thần, hét siêu lớn vào điện thoại: "Tao cũng đ* cả họ nhà mày! Cút!"

Tạ Lan Chi hơi hơi cong lên khóe môi, " trả di động lại chỗ cũ."

Tần Thư mau chuẩn tàn nhẫn mà đem điện thoại nhét về trong túi Tạ Lan Chi, nói: "Sao anh không tìm một cô gái để yêu đương đi." Hắn nhấn mạnh ba chữ " một cô gái".

Tạ Lan Chi mắt nhìn thẳng, "Sao lại hỏi vậy"

"Bởi vì có rất nhiều người thích anh đó." Tần Thư nói, "Mau tìm một cô gái để yêu đi" Như vậy hắn cũng có thể yên tâm một chút.

Tạ Lan Chi hỏi: "Vậy em lại sao lại không yêu đương —— vì Từ Ninh?"

Tần Thư làm bộ làm tịch mà thở dài, "Đúng vậy, em thật thảm a, người ta hình như không thích em. Nhưng mà em sẽ không từ bỏ, anh cũng đừng giành với em."

"Anh không có hứng thú với con trai" Tạ Lan Chi dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, không phải người em thích không thích em, là em cố tình thích người không thích em."

Cái kiểu nói gì vậy, đừng giả bộ, cảm ơn. "Em không tin, Ninh Ninh tốt như vậy, làm gì có người không thích cậu ấy."

Tần Thư vừa nói vừa quan sát phản ứng của Tạ Lan Chi, nhưng mà Tạ Lan Chi cũng không có phản ứng gì. Cũng ngậm miệng không nói lời nào nữa, Tần Thư tự chê không thú vị, quyết đoán cũng im miệng.

Tới sân bay sớm hơn dự tính 20'. Tần Thư gọi cho Tần Họa, điện thoại thông báo tắt máy. "Anh trai em chắc còn đang trên máy bay."

Tạ Lan Chi dừng xe, "em có thể tới cửa chờ anh em. Anh về đây —— anh em chắc là biết lái xe?"

"Chắc biết đó." Tần Thư nói, "Hôm nay cảm ơn, lần sau em mời đàn anh ăn cơm."

Tạ Lan Chi khẽ cười nói: "Bây giờ lại gọi đàn anh rồi?"

Tần Thư nhất thời nghẹn lời. Tạ Lan Chi đưa hắn tới sân bay, lại còn mời hắn ăn cổ vịt, hắn kêu vài tiếng đàn anh, chắc là không tính trèo tường. Nói đến cổ vịt, "Đúng rồi học trưởng, tiền cổ vịt sao anh không lấy vậy."

Tạ Lan Chi nói: "Đã nói là mua cho em."

"Nhưng mà em có rất nhiều tiền."

Tạ Lan Chi không chút để ý nói: "Anh biết em có tiền, nhưng anh chính là muốn mua cho em."

"Chỉ vì muốn dạy cho bác gái ở cửa hàng làm người?"

Tạ Lan Chi không tỏ ý kiến, ném chìa khóa xe cho Tần Thư, "Trung thu vui vẻ."

Tần Thư tiếp nhận chìa khóa, "Nga nga, anh cũng vậy, anh cũng vậy."

Tạ Lan Chi gọi xe, lúc chờ xe tới mở WeChat, Lữ Nho Luật ở trong nhóm @ hắn rất nhiều lần.

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: @ anh Lan, chơi game không, mày phụ trách một gánh năm, tao phụ trách nằm. 】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: anh Lan anh Lan! 】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: bạn cùng phòng của tao đâu, bạn cùng phòng của tao đi đâu vậy? 】

......

【 Thủy Môn Giản: Đừng ồn, vừa nãy lái xe. 】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: A? Mày không phải đi từ sớm rồi sao, mới đến nhà? 】

【 Thủy Môn Giản: Tình Thư không biết lái xe, tao đưa ẻm tới sân bay. 】

【 Sở bá vương: ( ta mẹ nó trực tiếp bị dọa đến.jpg) nó không biết lái xe? Đậu mé, nó còn có thể lái xe lên mặt trăng đó được không! Năm ngoái không ít lần nó lái siêu xe chở gái đi vòng vòng trường đâu. 】

【 Thủy Môn Giản:? 】

Tác giả có lời muốn nói: Đàn anh: Hằng ngày hoài nghi tiểu Tình Thư đang diễn kịch với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau