Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 21

Trước Sau
Em gái hội trưởng phất áo rời đi, ẩn sâu thừ cùng danh, lưu lại Tần Thư ở trong gió hỗn độn.

Là hắn tính sai, hắn chẳng thể nghĩ tới, lần này đại lão hoạt động xã đoàn lại là đảng "Lan Ninh", nếu nàng thật sự "Lạm dụng chức quyền", để Từ Ninh cùng Tạ Lan Chi ở cùng một phòng qua đêm, đường của "Lan Ninh" xác thật có thể ngọt chết người, hắn cũng có thể sống sờ sờ bị "Ngọt" chết.

Quyết không thể mặc kệ loại sự tình này phát sinh. Nhưng hắn lại không phải thành viên hội Nhiếp Ảnh, có thể tham dự đoàn đều là do mặt dày mày dạn dựa vào quan hệ với Từ Ninh, có chỗ nào tốt lại dám khoa tay múa chân với quyết định của hội trưởng.

Tần Thư lâm vào tự kỉ.

Buổi tối 6 giờ, làn sóng chụp ảnh kết thúc, chủ thuê để khách tự chuẩn bị nguyên liệu tự mình nướng BBQ, bọn họ cần phải làm là đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch sẽ, sau đó xuyên vào xiên tre để nướng.

Em gái hội trưởng làm người phân công hợp tác, "cần hai người rửa rau —— Lan Chi, Từ Ninh, các cậu có thể chứ?"

Tần Thư: "......" Đây mẹ nó liền bắt đầu?

Từ Ninh: "Được thôi."

Tạ Lan Chi: "Có thể."

Em gái hội trưởng ý vị thâm trường mà nhìn về phía Tần Thư, "Còn cần hai người xắt rau. Tần Thư, Vương Du Dư, OK?"

Tần Thư cùng Vương Du Dư nhìn nhau liếc mắt một cái, không tình nguyện lại cũng không tiện cự tuyệt: "được rồi"

Chỗ rửa cách hồ khá xa, chỗ đó một mảnh khu vực chỉ có hai người Tạ Lan Chi cùng Từ Ninh, bốn tròn lên năm chính là ở riêng. Tần Thư xắt rau, thường thường mà trộm ngó vài lần bọn họ, nhưng hắn thái thịt ba chỉ vẫn như cũ mỏng như cánh ve, phiến phiến đều đều, Vương Du Dư một bên xem đến đều đã quên chú ý Từ Ninh, hỏi: "Mày...... Như thế nào làm được?"

"A?"

"Thịt không phải rất khó thái sao?"

Nói đến cái này, Tần Thư rất có tự tin, "Là khó thái, nhưng kĩ thuật dùng dao của tao tốt, đem cà rốt cắt thành thịt băm cũng được." Trước kia một nhà còn ở bên nhau, hắn thường nấu cơm, trình độ hẳn là không thua kém gì với các bác cùng tuổi với mẹ hắn.

Vương Du Dư nói: "Không nghĩ tới."

"Mày nói coi, Tạ Lan Chi và Từ Ninh đang làm gì."

"Rửa rau."

"Bọn họ có thể hay không một bên rửa rau một bên nói chuyện phiếm?" Tần Thư thấp thỏm bất an, "Từ thơ từ ca phú cho tới nhân sinh triết học."

Vương Du Dư: "......" Vốn dĩ Tần Thư nói Tạ Lan Chi mới là trở ngại lớn nhất trong việc hắn quay lại với Từ Ninh, hắn vẫn luôn chẳng đặt ở trong lòng. Hiện tại, hắn nghiêm trọng hoài nghi chính mình có phải bị tật, rõ ràng Tạ Lan Chi và Từ Ninh chỉ là an an tĩnh tĩnh rửa rau mà thôi, hắn sao lại có cảm giác có nguy cơ.

Vương Du Dư nói: "tao không biết xắt rau."

Tần Thư nhìn ngó sen hắn thái, thành thật nói: "Kỳ thật còn tạm ổn."

Vương Du Dư: "So với thái rau, tao càng thích rửa rau. Mày nói Tạ Lan Chi nguyện ý đổi với tao sao?"

"Nha hoắc." Biện pháp như vậy, tuy rằng hắn không thích Từ Ninh với bất luận công quân nào ngoài nhãi con ở chung, nhưng tính uy hiếp của Vương Du Dư so Tạ Lan Chi nhỏ hơn, cái nào có hại ít thì chọn cái đó. "Mày có thể thử xem."

Vương Du Dư buông dao phay, hướng hai người đi đến. "Tạ Lan Chi?"

Tạ Lan Chi ngước mắt, "sao?"

"Tôi thái rau không tốt, bị Tần Thư ghét bỏ," Vương Du Dư mặt không đỏ tâm không đập nhanh mà nói dối, "Có thể đổi với ông một chút không? Tôi rửa rau, ông đi thái rau."

Tạ Lan Chi dừng một chút, "Có thể."

Từ Ninh hỏi: "ông biết thái rau?"

Tạ Lan Chi: "biết."

Hai người trao đổi vị trí, người cùng Tần Thư thái rau đổi thành Tạ Lan Chi. Hắn nhìn thấy Tần Thư thái xong thịt ba chỉ rồi, cũng có chút kinh ngạc: "Đây là em thái?"

"Đúng vậy, đây là sở trường đặc biệt của em." Tần Thư nói, "Đàn anh anh đồng ý lại đây, chứng minh anh cũng biết nấu cơm đúng không?" Dù sao cũng là nam nhân có thân phận chính quy công, ở truyện ngọt sủng, mười công có tám người sẽ biết nấu ăn, Tạ Lan Chi không thể nào là ngoại lệ.

Tạ Lan Chi tĩnh một tĩnh, "ừ."

Quả nhiên. "Vậy phiền đàn anh đem cắt cánh gà một chút, đợi lát nữa ăn cho ngon miệng."

"...... Được."

Tần Thư tiếp tục vùi đầu khổ làm, thái thịt bò. Thái thịt bò cũng là một kỹ năng sống, muốn thái phải thái đúng chiều lát thịt. Tần Thư thái xong một khối nhỏ, quay đầu nhìn đến di động Tạ Lan Chi cầm trên tay, đang gõ chữ.

Hắn không muốn nhìn lén, nhưng hai người cách tương đối gần, hai mắt hắn thị lực 1.2, đem mấy chữ "Cắt cánh gà như thế nào" xem đến rõ ràng.



Tạ Lan Chi từ trên mạng học được, cầm lấy dao phay chuẩn bị thực hành. Chỉ là xem tư thế hắn cầm đao, Tần Thư liền biết chuyện hắn biết xắt rau có bao nhiêu không đáng tin cậy.

"Phốc ——" Tạ Lan Chi không biết nấu cơm, còn không biết xấu hổ làm công? Ai theo hắn,về sau chẳng phải là sau khi vận động còn phải chịu đựng eo đau nấu cơm cho hắn, quá thảm đi!

Tạ Lan Chi nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Làm sao vậy?"

Tần Thư giảo hoạt mà cười, "Đàn anh a, anh thật sự biết xắt rau nấu cơm sao?"

Tạ Lan Chi như cũ bình tĩnh: "Biết một ít."

Tần Thư nghiêng đầu tiến đến dưới mí mắt hắn, từ dưới lên trên mà nhìn hắn, "Đàn anh nhìn mắt em, lặp lại lần nữa."

Tạ Lan Chi rũ mắt nhìn Tần Thư, từ góc độ của Tần Thư, có thể nhìn thấy hắn rũ lông mi cùng đường cong duyên dáng của cằm.

...... Thật, thật đẹp.

Tần Thư hô hấp cứng lại, lập tức đứng thẳng người lên, bảo trì khoảng cách an toàn với Tạ Lan Chi.

Sách, quá ngáo, uy lực từ nhan sắc của Tạ Lan Chi hắn lại không phải chưa từng thử qua, đây không phải tự tìm đường chết sao. Bất quá, nếu Tạ Lan Chi không biết xắt rau, vì cái gì đồng ý đổi với Vương Du Dư? Kỳ kỳ quái quái.

"Nếu anh không biết, em có thể dạy anh a." Tần Thư nói, "Coi như là báo đáp anh dạy em lái xe."

Tạ Lan Chi nói: "Em vẫn không lái xe?"

"Lái thì lái, nhưng là không quá thuần thục, ít nhất em hiện tại không dám một người lên đường."

Tạ Lan Chi chậm rãi nói: "Em đang ám chỉ muốn anh về sau cùng em luyện xe?"

"Ai?" Tần Thư thật không có cái ý tưởng này, bất quá Tạ Lan Chi nếu chủ động nói ra, hắn cũng không cần lãng phí. "Nếu anh không bận."

Tạ Lan Chi ý vị không rõ mà cười cười, "anh không bận."

"Đàn anh anh thật là một ——"

"Thẻ người tốt thì không cần phát nữa, tới làm mẫu một chút, cánh gà cắt như thế nào," Tạ Lan Chi khẽ cười nói, "thầy à."

...... Thầy à là cái xưng hô đáng xấu hổ gì! Thằng đàn ông chó chít này lại bắt đầu phát ra hơi thở điềm mỹ đáng chết của hắn!

Tần Thư cảm thấy thập phần may mắn lúc này đứng ở bên cạnh Tạ Lan Chi không phải Từ Ninh, bằng không một tiếng " thầy à " này vừa ra, hắn lập tức liền dùng dao phay cắt cổ.

Tần Thư lấy lại bình tĩnh, nói: "Cắt cánh gà thật ra rất đơn giản, anh chỉ cần giống như vầy hạ dao, rồi như vậy hạ dao ——"

Rửa sạch và cắt xong hết nguyên liệu nấu ăn rồi cầm đến chỗ đặt vỉ nướng, từng đợt gió mang theo mùi thì là cùng vị thịt thổi qua tới, Tần Thư ngửi thấy nước mắt lại muốn từ khóe miệng rớt ra, hắn không khỏi cảm thán nói: "Hỏi trâu có thể có bao nhiêu sầu, thì là ván sắt thiêu trâu béo."

Tạ Lan Chi nói: "Em đi trước ăn đi."

"Vậy thì ngại quá."

"Không có việc gì, thanh toán tiền."

Tần Thư có chút ngốc: "Tiền gì?"

"Phí sinh hoạt trong hoạt động đoàn, mỗi người 300."

Tần Thư càng ngốc, "Em phải nộp cho ai?"

"Em đoán xem."

Tạ Lan Chi cho rằng Tần Thư sẽ nói ra tên Từ Ninh, không nghĩ tới đối phương vậy mà lại nói: "Anh đều đã hỏi như vậy, vậy chắc chắn là anh a."

"......" Chuyện này thì lại không ngu ngốc.

"300 phải không, em hiện tại chuyển cho anh."

Tạ Lan Chi nói: "Đi ăn cái gì trước đi."

Tần Thư chuyển tiền cho Tạ Lan Chi, cũng không khách khí, "Em sẽ lập tức quay lại thay phiên cho anh."

Tần Thư đi chuyển động một vòng, tăng nhiều cháo ít, đàn chị phụ trách nướng thịt nhìn hắn lớn lên đẹp người, đem ba phần lòng vừa nướng xong đưa cho hắn.

Tạ Lan Chi thái xong cánh gà, ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh đàn em nhỏ. Chỉ thấy Tần Thư đầu tiên là chính mình ăn một xiên, lại chạy tới đưa cho Từ Ninh một xiên, cuối cùng cầm một xiên dư lại trở lại bên mình, "Đàn anh, cho anh nè."



Lòng nướng phết tương quả thật không tồi, ít tiêu rắc lên còn đang lắc lư rung động.

Tạ Lan Chi không đầu không đuôi mà nói một câu: "Làm hải vương, quan trọng nhất chính là mưa móc đều dính, đúng không?"

Tần Thư: "???" Trên cây mộng bức có quả mộng bức, dưới tán mộng bức chỉ có mình ta.

"Nếu chỉ có hai xiên, em sẽ cho ai."

Tần Thư vẻ mặt ngu ngơ, "A?"

Vấn đề vừa hỏi ra khỏi miệng, Tạ Lan Chi liền hối hận. Ảnh hưởng của hai đồ ngốc phòng 419 có chút lớn, ngay cả hắn đều trúng chiêu, làm ra một ít việc ấu trĩ chỉ có học sinh tiểu học mới làm. "Thôi," Tạ Lan Chi nói, "Tự em ăn đi."

"...... Nga." Tạ Lan Chi như thế nào càng ngày càng cổ quái a, chẳng lẽ hắn cũng bị xuyên hồn?

Ăn xong bữa tối, một đám người tụ tập chơi board game, chơi điện thoại. Em gái hội trưởng vẫn luôn khuyến khích Từ Ninh cùng Tạ Lan Chi đi chơi cái trò đại mạo hiểm cũ rích, ba chữ "Không có hứng thú" Tạ Lan Chi còn chưa nói ra, Tần Thư liền giơ di động sáp lại gần, "Đàn anh, chơi game không? Chung Quỳ của em, một tá năm không thành vấn đề."

Tạ Lan Chi cười thanh, "Được."

Em gái hội trưởng một con mắt hình viên đạn bắn qua, còn hướng Tần Thư làm động tác chém đầu, Tần Thư toàn coi như không nhìn thấy.

Tần Thư thư thái mà đem ghế của mình dọn đến bên cạnh Tạ Lan Chi, "Lại gọi thêm ba người chơi tốt một tí chơi cùng?"

"Không cần," Tạ Lan Chi nói, "chơi đôi đi."

Tạ Lan Chi cái mùa giải này không đánh, đẳng cấp vẫn dừng lại ở giai đoạn mới bắt đầu, cho dù có thăng cấp cùng không cùng bậc với Tần Thư. Hai người vào trò chơi, Tần Thư ở lầu một, cấm xong anh hùng sau vài giây chọn Chung Quỳ, Tạ Lan Chi ở lầu hai, lầu 5 phòng bị bằng Tôn Ngộ Không, còn bức bức nói: "Ông đây là dã vương, dã vương mang các người nằm thắng."

Kết quả Tạ Lan Chi cũng không để ý hắn, dứt khoát lưu loát mà chọn Lý Bạch, một giây tỏa định.

Lầu 5: "???"

Lầu 5: "Có bệnh? Không nói nhiều, treo máy."

Tạ Lan Chi có chiến tích hơi bị cao: Tỉ lệ thắng 97%, 105 sát thương.

Lầu 5: "Lý Bạch ca ca cố lên! Em mài dao hỗ trợ anh!"

Tần Thư: "......" A, nam nhân.

Đánh ba trận, Tần Thư thắng ba trận, hắn lần đầu tiên nếm được cảm giác sướng tê người khi được dã vương mang theo, đây không phải loại sướng bình thường đâu.

"Đàn anh, anh thường chơi game sao?"

Tạ Lan Chi nói: "Cũng bình thường, một ngày không vượt qua một giờ đi."

"Vậy anh vì cái gì lợi hại như vậy! Ăn gà cũng thế!"

Tạ Lan Chi dùng di động nhẹ nhàng mà chọc chọc cái trán Tần Thư, "Chơi game thao tác là một phần, càng quan trọng là dựa vào ý thức, dựa vào đầu óc."

"Nga!" Loại cảm giác chỉ số thông minh bị nghiền áp này là chuyện như thế nào.

Tạ Lan Chi ngẩn đầu, nói: "Ánh trăng xuất hiện rồi."

Tần Thư hướng lên trời nhìn lại, "Thật tròn a! So mặt Tuyết Cầu còn tròn hơn."

Tạ Lan Chi lặng im vài giây, " mặt Tuyết Cầu không tròn."

Tần Thư cười nói: "Đàn anh không chụp ảnh sao?"

"Như vậy khá tốt," Tạ Lan Chi nói, "Không chụp."

"Anh ngày hôm qua có ăn bánh trung thu không?"

"Ừ."

"Cái gì ừ?"

Tần Thư thuận miệng vừa hỏi, Tạ Lan Chi thật đúng là nghĩ nghĩ, "Đã quên."

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, trời đã hoàn toàn sụp tối. Có người muốn nghỉ ngơi, đi tìm em gái hội trưởng muốn chìa khóa phòng xe, em gái hội trưởng đơn giản đem mọi người đều triệu tập đến cùng nhau, nói: "Có người đề nghị làm chút chuyện kích thích, vậy, mọi người có muốn rút thăm quyết định bạn cùng phòng đêm nay không? Đương nhiên vẫn là nam sinh với nam sinh, nữ sinh với nữ sinh —— nếu muốn theo đuổi kích thích, vậy thì phải nhất trí hết.". truyện kiếm hiệp hay

Tần Thư:...... Chị được lắm.

Tác giả có lời muốn nói: đêm mai 12 giờ nhập V, đến lúc đó sẽ có bao lì xì rơi xuống, thỉnh mọi người xem Lan Thư cùng ngủ, hy vọng các vị tổng tài đại nhân tiếp tục duy trì ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau