Chiến Lật Cao Không (Dịch)

Chương 102: Ưu Thương Nhàn Nhạt

Trước Sau
Editor: Kingofbattle.

"Vai quần chúng số 3972395 nhiều lần tiến hành phản đối lúc lãnh đạo nói chuyện, khiêu khích uy quyền của bộ giám sát thuộc thành phố điện ảnh, hơn nữa dạy mãi không sửa! Loại hành vi này cực kỳ tồi tệ, tuyệt đối không thể buông tha! Dựa theo quy định liên quan tới bộ giám sát, xử phạt nàng sau khi chấm dứt diễn xuất tại đây, sẽ bị ném vào đoàn phim địa ngục để diễn xuất một tràng chế độ địa ngục!" Giám sát viên số 1365 lại tuyên bố vài câu.

"Tôi......" Anna muốn nói cái gì, nhưng vẫn còn nhịn được.

"Con bà nó!" Lý Đằng chửi thầm một tiếng.

Khó trách mỗi lần Anna xen vào, đạo diễn đều cố hết sức ngăn cản nàng, đây là muốn tốt cho nàng...!

"Đạo diễn mới sẽ xuất hiện vào lần quay tiếp theo, công tác đoàn phim hai ngày này vẫn do đạo diễn số 65302 phụ trách."

"Đạo diễn số 65302, mời cô tiếp tục làm việc." Giám sát viên số 1365 nói xong mấy lời này, liền kéo theo một đám vệ sĩ tiến vào xe jeep đen, chỉ nghe tiếng động cơ vang lên, chiếc xe nhanh chóng mất hút ở cuối đường.

"Hừ! Quá tuyệt vời! Tụi mày bày mưu hại tao, hiện tại cùng nhau xuống địa ngục đi! Tao có chết, cũng kéo hai cái đệm lưng, rất xứng đáng!" Lưu Hoảng mở miệng mắng vài câu.

"Đừng cao hứng quá sớm, lần trước Phùng Đại Hải cũng nghĩ như vậy, kết quả......Hai vị này chính là tiểu cường đánh không chết." Hoàng Tấn nhếch nhếch miệng.

(chú thích: tiểu cường là con gián)

"Con mẹ cậu......" Lưu Hoảng vừa nhìn thấy Hoàng Tấn liền có xúc động muốn đánh chết người.

"Chớ mắng người, trận diễn xuất này là tự mình ông ngu xuẩn tìm chết, không liên quan tới tôi. Bốn đầu chứng cứ phạm tội, cho dù bị khai ra 3 đầu, chỉ cần ông không nhận tội sẽ không phải chết, hiện tại chính ông chết vì ngu, cũng đừng oán trời trách người, đổ lỗi lên đầu người khác." Hoàng Tấn nghe thấy Lưu Hoảng muốn mắng mình, đành phải trước tiên chặn họng Lưu Hoảng không cho hắn chửi.

"Ông đây phục cậu, được rồi, không cần phải tức giận với loại người như cậu, cậu cũng không tính là người." Lưu Hoảng quay đầu đi.

"Xem mấy lời ông nói này, tôi không phải người, chứ ông là người à...? Ông xem ông làm những chuyện kia, có thứ nào là việc người làm hay không? Ông chính là kẻ rác rưởi cặn bã, tôi đúng là mắt bị mù mới ôm bắp đùi của ông, kết quả suýt nữa bị ông hại chết, may mắn là tôi thông minh, kịp thời khai chứng cứ phạm tội ra sớm, bằng không thì ăn phải thiệt thòi lớn. " Hoàng Tấn bị chửi liền lập tức nã đạn.

"Con mẹ mày thằng chó!" Rốt cuộc Lưu Hoảng không thể nhịn được nữa, một đấm nhắm ngay mũi Hoàng Tấn, nện cho Hoàng Tấn kêu la thảm thiết, máu mũi phun xối xả, sau đó là liên hoàn đấm vào đầu Hoàng Tấn.

Đấu đối kháng bị thua, không nói tới bị xử phạt biến thành tượng sáp, còn phải giữ ý thức tỉnh táo 50 năm, Lưu Hoảng đã sớm tuyệt vọng đến cùng cực, vừa rồi cố gắng thuyết phục bản thân không nổi giận với Hoàng Tấn mà thôi, thậm chí ngay trong lời nói cũng có chút nhượng bộ, nhưng mà không ngờ tên Hoàng Tấn này cứ cắn mãi không nhả, được đà lấn tới, còn chửi hắn tới tấp!

Lưu Hoảng đã cùi cũng chẳng sợ lở, lúc này cũng bất chấp hậu quả thế nào, trực tiếp ra thể hiện kỹ năng đấm bốc nện vào mặt Hoàng Tấn.

Nhân viên bảo an hiện trường vội vàng lao đến, nhanh chóng khống chế Lưu Hoảng, bẻ hai tay hắn ra sau lưng rồi còng lại.

Hoàng Tấn nhanh chóng được đưa đi cấp cứu.

......

Bởi vì thưởng phạt diễn xuất đối kháng tính bị huỷ, thắng thua cũng vậy, hơn nữa đạo diễn bị xử phạt, màn tiếp theo sẽ bị thay thế, tổng kết thảo luận sau diễn xuất cũng không có ý nghĩa.

Nghi thức đóng sáp Lưu Hoảng cũng không có tổ chức ngay.

Ngày mai Lý Đằng cùng Anna phải tham gia diễn xuất chế độ địa ngục, cho nên nghi thức đóng sáp sẽ bị trì hoãn, kéo cho đến sau khi chấm dứt diễn xuất hình thức địa ngục, người bị chết trong chế độ địa ngục sẽ tiến hành đóng sáp chung với diễn viên trong đoàn.



Nếu đoàn phim có thành viên tham dự diễn xuất hình thức địa ngục, thì thành viên trong đoàn sẽ được nghỉ lại ở thành phố điện ảnh, có thể xem trực tiếp toàn bộ quá trình diễn xuất hình thức địa ngục, cho đến khi diễn xuất hình thức địa ngục kết thúc.

Trong lúc này thành phố điện ảnh sẽ cung cấp chỗ nghỉ miễn phí, nhưng mà đồ ăn thức uống thì tự túc.

Có nghĩa là hôm này tất cả thành viên không phải quay về chóp đá, có một ngày vui chơi thoả thích trong thành phố điện ảnh.

Tài khoản của Lý Đằng vốn có 53 điểm tích lũy, diễn xuất trận này không bị trừ điểm tích lũy, còn cấp cho thù lao 10 điểm tích lũy, hơn nữa không cần trả nợ tiền vay, khiến cho số dư của hắn lên tới 63 điểm.

Hiện tại Lý Đằng không cần quan tâm chuyện bữa tối.

Giữa trưa hắn để lại rất nhiều bọc thức ăn trong quán cà phê, đủ giúp hắn ăn no.

Đương nhiên, còn phải chia cho cô gái thỏ con một nửa.

Sau khi chấm dứt diễn xuất, những người khác đều được thù lao tiêu chuẩn, cho dù Hoàng Tấn nghèo đói nhất, cũng có 10 điểm tích lũy quy đổi đồ ăn.

Lưu Hoảng đánh nhau với Hoàng Tấn, đã bị canh chừng, hơn nữa hắn không có điểm tích lũy, hai ngày này chỉ có thể bụng đói.

......

Nếm qua bữa tối, các thành viên trong đoàn di dạo gần khách sạn.

Chỉ có thể nhìn từ xa.

Trong lúc mọi người đang đi dạo trên đường, lại nhìn thấy đạo diễn dẫn theo hai gã vệ sĩ tiến vào khách sạn.

Lý Đằng vốn đi dạo cùng mọi người, lại tiếp tục đi sau lưng đạo diễn.

"Các ngươi nói, đạo diễn sẽ cho anh ta vào phòng không?" Anna nhìn thấy bóng lưng Lý Đằng liền nói với mọi người.

"Lần trước không cho vào, có thể lần này sẽ cho hắn vào thôi?" Cao Phi nghĩ một chút bèn trả lời Anna.

"Cô nói hai người bọn họ có thể hay không......dù sao đạo diễn yêu mến Lý Đằng nên mới bị nện một gậy, thậm chí đạo diễn không tiếc vì hắn mà bị thành phố điện ảnh trừng phạt, đúng là không thể nào ngờ được...! " Elsa cảm thán vài câu.

"Ừ, đoán chừng đêm nay hắn sẽ không trở về cùng Cao Phi, muốn báo đáp ân tình của đạo diễn." Anna nhìn thấy bóng lưng Lý Đằng biến mất trong khách sạn.

"Anna có phải cô đang ghen hay không?" Elsa mỉm cười nói.

"Giữa tôi và anh ta chỉ là tình bạn đơn thuần, hoặc là nói, càng giống chiến hữu đồng sanh cộng tử, các người đừng có đoán mò. " Anna lắc đầu.

"Ai mà tin cho được?" Elsa cười hì hì.

"Tin hay không cũng được, dù sao là tôi sợ anh ta, nếu như tôi có thể sống qua chế độ địa ngục lần này, trận tiếp theo bất luận như thế nào tôi cũng sẽ cuốn gói khỏi đoàn phim này." Anna lắc đầu nói.



"Cô muốn rời khỏi sao...? " Cao Phi có chút bất ngờ.

"Đáng lý ra màn diễn này tôi không nên xuất hiện ở đây, nhưng mà đoàn phim mới của tôi xảy ra chuyện, hủy bỏ diễn xuất, thành phố điện ảnh bắt buộc tôi trở về đoàn phim cũ, bằng không thì đánh chết tôi cũng không trở về nơi này. Lúc này vừa khéo, lại xuống địa ngục. " Anna thở dài.

"Đừng lo lắng, mạng hai người rất cứng, không chết được, hơn nữa nhất định cậu ta sẽ ra tay cứu cô." Elsa vội an ủi Anna.

"Không phải lần nào cũng gặp may, tôi có dự cảm mình không sống sót qua chế độ địa ngục lần này, mạng này là do anh ta cứu, rất có thể lần này phải trả lại hắn." Anna ngửa đầu nhìn bầu trời.

"Chớ tự đoán cái kết cho mình." Cao Phi khuyên Anna một câu.

"Các người sẽ cùng sống sót trở về, nhất định phải cố gắng sống sót, chúng tôi sẽ đợi hai người!" Elsa cũng an ủi Anna.

Cô gái thỏ con nghe mọi người nói chuyện, không nói tiếng nào, nàng mới đến, chẳng hiểu được bao nhiêu, cũng không tiện nói xen vào.

......

Cửa phòng khách sạn.

Cũng giống như lần trước, cách cửa phòng khoảng 5 mét, hai gã vệ sĩ liền ra dấu bảo Lý Đằng dừng lại.

"Đạo diễn! Tôi là Lý Đằng...! " Lý Đằng hét to trước cửa phòng.

"Cậu có chuyện gì?" Đạo diễn đeo mặt nạ lạnh lùng hỏi Lý Đằng.

"Không mời tôi vào một chút sao? " Lý Đằng đáp lời đạo diễn.

"Ném hắn vào trong thang máy, không cho phép hắn bước lên tầng này." Đạo diễn phân phó với hai gã vệ sĩ một tiếng.

"Đừng mà...! Tôi chỉ muốn cảm ơn cô, cảm ơn những gì cô đã làm cho tôi, không có ý tứ gì khác." Lý Đằng vội vàng giải thích.

"Không cần, chớ tự mình đa tình, cũng không phải là tôi đặc biệt chiếu cố cậu." Đạo diễn từ chối Lý Đằng, thò tay mở cửa phòng ra.

"Nếu như ngày ấy hai từ anh nói ra không hề run rẩy, thì anh đã không biết mình đau khổ thế nào, dù có nói gì thì cũng chỉ là chia tay. Nếu không còn hy vọng gì vào ngày mai, thì nắm tay nhau cũng như một hành trình, qua hàng vạn cánh cửa, luôn có người phải bước qua trước......" Lý Đằng chần chờ một lát, đứng trong hành lang hát vang.

(chú thích: đoạn đầu bài hát "10 năm" của Trần Dịch Tấn)

Giọng nói trầm thấp, tang thương, mang theo vài phần đau buồn gợn sóng, tình cảm cần phải nắm đúng lúc.

Đạo diễn chuẩn bị bước vào chợt dừng chân.

Nàng đứng ở nơi đó, lặng yên nghe Lý Đằng hát hết cả bài.

"Quấy rầy." Lý Đằng hát xong, quay người chuẩn bị đi xuống lầu.

"Cậu vào đi! " Đạo diễn bước vào phòng, nhưng cửa phòng không có đóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau