Chương 108: Tấm Thảm Khổng Lồ
Editor: Kingofbattle.
Trong đại sảnh, sắc mặt 7 diễn viên khác đều có chút khẩn trương .
Chỉ có Lý Đằng vẫn còn tiếp tục ăn.
Đạo diễn nói, mời mọi người dừng lại chuyện đang làm, cũng không có bắt dừng nhai thức ăn trong miệng.
"Này! Còn anh đó!" Anna đẩy Lý Đằng.
Lý Đằng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đạo diễn liếc nhìn hắn.
Bởi vì đạo diễn đang nhìn hắn, khiến cho mấy người còn lại đều nhìn hắn.
Cũng hết cách, đành phải ngừng lại.
"Lỗ tai của hắn bị điếc, chỉ số thông minh cũng có chút vấn đề." Anna vội vàng giải thích giúp cho Lý Đằng, để tránh cho đạo diễn phản cảm.
Lý Đằng liếc mắt.
Căng cứng bụng.
"Mời mọi người đi theo nhân viên công tác tiến vào phòng ở khoang cuối, mỗi người một phòng, sau đó dưới sự trợ giúp của nhân viên, tiến hành công tác chuẩn bị liên quan cho diễn xuất." Đạo diễn nói thêm.
Tám gã nhân viên công tác đã đi tới, mỗi người dẫn một diễn viên đi theo con đường nhỏ hẹp ở giữa hai gian phòng.
Lý Đằng được một nhân viên công tác dẫn vào phòng, nhân viên công tác mở mấy cái rương trong phòng ra, lấy ra đủ loại dụng cụ cùng trang phục, giúp Lý Đằng mặc vào.
Loại quần áo này không dễ mặc, nhân viên công tác phải tốn gần 20 phút đồng hồ mới giúp Lý Đằng mặc xong.
Sau đó nhân viên công tác lại giúp Lý Đằng mặc kính chắn gió vào, mặt nạ bảo hộ, bình dưỡng khí thì được đeo lên lưng.
"Thả rơi tự do?" Lý Đằng nhìn nhìn quần áo trên người mà có chút trợn tròn mắt.
Hiện tại hắn còn chưa từng thử qua loại thể thao mạo hiểm này.
Có vẻ như diễn xuất hôm nay, là phải mặc bộ đồ bay nhảy xuống từ độ cao 10 ngàn mét?
Ở trong thế giới hiện thực, đây chính là trò chơi dành cho nhà giàu, người bình thường không tài nào chơi nổi, cũng không dám chơi.
Nhân viên công tác cũng mặc kệ Lý Đằng.
"Đúng rồi, dù để nhảy đâu?" Mặc dù Lý Đằng không có từng sử dụng bộ đồ bay, nhưng hắn biết rõ bộ đồ bay còn có dù bên trong, sau khi xuống tới độ cao nhất định, sẽ phải mở dù mới có thể tiếp đất an toàn.
Mặc dù hắn chưa dùng qua bộ đồ bay, cũng chưa từng nhảy dù lần nào, nhưng nếu muốn sống sót, thì phải mau chóng làm quen với những vật này, hiểu rõ phương pháp sử dụng chúng thì mới được.
"Không có dù để nhảy." Nhân viên công tác chợt mở miệng.
"Không có dù để nhảy? Chúng ta làm sao tiếp đất an toàn? Trực tiếp đụng vào?" Lý Đằng trợn trắng mắt.
Nhân viên công tác im lặng.
"Chị đại à, không thể chơi như vậy...? Đây là bắt chúng ta chịu chết...! nhảy xuống từ độ cao 10 ngàn mét, còn không có dù để nhảy? Đây là đánh cược mạng sống của chúng tôi mà...! " Lý Đằng phản đối, mặc dù hắn biết rõ phản đối cũng vô dụng.
Nhân viên công tác vẫn im lặng.
"Chị đại à, tôi biết rõ cô là người tốt, cô nhất định sẽ không để một thanh niên đẹp trai như tôi ngã chết, cô biết chỗ nào có dù nhảy, có thể giúp tôi cầm một cái hay không?" Lý Đằng chớp lấy hy vọng cầu xin nhân viên công tác.
Nhân viên công tác mặc kệ Lý Đằng.
Lần này Lý Đằng triệt để tuyệt vọng.
Cho tới bây giờ còn chưa từng thử qua thể loại mạo hiểm này, hẳn là lúc nữa sẽ phải nhảy xuống.
Nhảy thì nhảy, tốt xấu gì cũng cho tôi cái dù để nhảy, thời điểm tôi rơi xuống còn biết đường chậm rãi tìm cách, làm thế nào rơi an toàn xuống đất.
Kết quả......Không có dù để nhảy.
Trực tiếp va chạm với mặt đất!
Lần trước ngồi trong máy bay bị tai nạn, tốt xấu gì cũng có ghế trong đuôi máy bay.
Đuôi máy bay lựa góc độ rất khéo mới có thể lăn từ trên dốc núi vào hồ nước.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Đằng có thể may mắn sống sót.
Lần này, thân thể trực tiếp đụng vào mặt đất.
Dùng cách nào mới có thể không chết?
Lý Đằng chưa có kinh nghiệm bay bao giờ nên không biết tìm đâu ra manh mối.
Không biết Anna có thử qua lần nào chưa?
Lý Đằng đang muốn mở ra ngoài tìm Anna, nếu như nàng từng thử qua, có thể hỏi nàng một chút.
Nhưng mà hắn bị nhân viên công tác ngăn lại, cảnh cáo hắn hiện tại không thể đi lại khắp nơi.
Các lối ra vào đều có bảo an canh gác, hiện tại Lý Đằng dám trái lời nhân viên công tác, kết quả chỉ có một, đó chính là bị loại bỏ tư cách diễn xuất, trực tiếp bị đóng sáp.
Cho nên, cam chịu số phận đi.
Không biết là lúc nhảy xuống, có cơ hội trò chuyện với Anna hay không, ngay cả khi là lời khuyên cơ bản dành cho người mặc đồ bay đi nữa.
Rất nhanh Lý Đằng đã câm nín.
Các diễn viên không có cùng tập trung ở cửa.
Chỗ căn phòng Lý Đằng, kế bên có một cánh cửa.
Sau khi đến giờ, hai gã bảo an đeo mặt nạ dưỡng khí đi đến mở cửa, nhân viên công tác lấy ra một bình dưỡng khí buộc vào hông, trong mồm ngậm lấy ống thở oxy. Sau đó nàng dựa theo lệnh mà mở cánh cửa sát vách, sau đó bắt Lý Đằng nhảy xuống.
Gió theo ngoài khoang cửa điên cuồng rót vào.
"Nhảy xuống từ đây...? Có thể bị động cơ đốt chết hay không? " Lý Đằng nhìn thoáng ra bên ngoài, vội vàng lui về trong phòng, gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống quay đầu hỏi nhân viên công tác một tiếng.
Nhân viên công tác lộ vẻ khinh bỉ.
Nhất định là ngã chết, còn lo lắng có thể bị chết cháy hay không.
"Đúng là không có lòng cảm thông! Một con đàn bà ác độc! " Lý Đằng rất bất mãn trước thái độ của nhân viên.
Đương nhiên, lời này hắn chỉ chửi thầm trong bụng.
"Anh nên nhảy xuống!" Hai gã bảo an bước tới, một tên bảo an trong đó tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, bộ dáng hung ác thúc dục Lý Đằng.
Cũng hết cách, Lý Đằng chỉ đành đeo mặt nạ dưỡng khí vào, sau đó bước tới cạnh cửa.
Hai cánh tay hắn vịn chặt hai bên khoang cửa, sau đó ngó đầu thử nhìn xuống dưới.
Phía dưới là mây trắng mênh mông.
Liền giống như một tấm thảm khổng lồ kéo dài đến cuối chân trời, thoạt nhìn rất đẹp, giống như đang ở tiên cảnh.
Nhưng mà Lý Đằng biết rõ, đó là địa ngục.
Mặc dù mây trắng rất dày đặc, nhưng căn bản không hứng được người, chỉ là từng đoàn hơi nước mà thôi.
Vừa nghĩ tới ngay cả dù để nhảy cũng không có, cứ nhảy xuống từ không trung vạn mét như vậy, hai chân Lý Đằng bắt đầu run lẩy bẩy.
Mặc dù hắn có kinh nghiệm trên chóp đá, từ lâu đã không còn sợ độ cao, nhưng mà......
Nhìn thấy Lý Đằng chậm chạp không chịu buông tay, hai gã bảo an vội bước tới, một người cưỡng ép hất tay Lý Đằng ra, sau đó cùng nhau ra sức, ném hắn ra khỏi khoang máy bay.
Thế này không phải cảm giác nhảy xuống, mà là bị ném ra.
Lý Đằng hét thảm trong mặt nạ dưỡng khí mà té xuống, hoàn toàn mất đi trọng lượng, liền giống như tình cảnh xuất hiện trong giấc mơ.
Đáng tiếc đây không phải mơ, đây chuyện thật 100%.
Lăn lộn lung tung, đầu óc choáng váng.
Sau khi rơi xuống được một lúc, Lý Đằng đã tỉnh táo lại, hắn vội vàng điều chỉnh tư thế, mở hai tay hai chân ra, lúc này đầu óc mới hết choáng váng.
"Nếu có dù để nhảy, mình sẽ cảm giác đây là một loại hưởng thụ, tự trải nghiệm cảm giác bay lượn."
"Nhưng mà con mẹ nó không có dù để nhảy còn bày đặt bay lượn cái gì, đây chính là một hành trình tử vong được trực tiếp...! "
Trong lòng Lý Đằng rất là đau xót.
Chậm rãi giữ thăng bằng, sau khi vững vàng bay được một đoạn, Lý Đằng vội nhìn xuống dưới.
Phía dưới khoảng mấy cây số, hoặc là xa hơn có ba cái chấm nhỏ, đặt trong đám mây trắng rất dễ nhận ra, có lẽ là mấy diễn viên khác.
Dựa vào hai điểm đang phi hành, nhưng cái điểm dưới cùng kia, dường như là đang rơi tự do.
Không biết có phải là sợ hãi đến ngất đi hay không.
Còn bốn người khác, có lẽ là ở trên Lý Đằng.
Nếu như không phải nhảy xuống cùng lúc, nguyên nhân bởi vì máy bay đang bay, khoảng cách mỗi người, có thể sẽ là mấy cây số thậm chí xa hơn.
Lý Đằng thử nhìn lên trên, kết quả thấy được mặt trời, điều này khiến cho hắn không khỏi đầu váng mắt hoa, thân thể mất cân bằng, hắn vội vàng cúi đầu xuống.
"Đường sống duy nhất, hẳn là rơi vào trong nước?"
"Độ cao thế này, rơi xuống trên mặt nước có khác gì trên đất đâu?"
"Tốc độ rơi là bao nhiêu?"
"Lực va chạm là bao nhiêu?"
"Chưa từng thử qua...! Hoàn toàn không hiểu nó chuyển động thế nào...! "
Trong đại sảnh, sắc mặt 7 diễn viên khác đều có chút khẩn trương .
Chỉ có Lý Đằng vẫn còn tiếp tục ăn.
Đạo diễn nói, mời mọi người dừng lại chuyện đang làm, cũng không có bắt dừng nhai thức ăn trong miệng.
"Này! Còn anh đó!" Anna đẩy Lý Đằng.
Lý Đằng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đạo diễn liếc nhìn hắn.
Bởi vì đạo diễn đang nhìn hắn, khiến cho mấy người còn lại đều nhìn hắn.
Cũng hết cách, đành phải ngừng lại.
"Lỗ tai của hắn bị điếc, chỉ số thông minh cũng có chút vấn đề." Anna vội vàng giải thích giúp cho Lý Đằng, để tránh cho đạo diễn phản cảm.
Lý Đằng liếc mắt.
Căng cứng bụng.
"Mời mọi người đi theo nhân viên công tác tiến vào phòng ở khoang cuối, mỗi người một phòng, sau đó dưới sự trợ giúp của nhân viên, tiến hành công tác chuẩn bị liên quan cho diễn xuất." Đạo diễn nói thêm.
Tám gã nhân viên công tác đã đi tới, mỗi người dẫn một diễn viên đi theo con đường nhỏ hẹp ở giữa hai gian phòng.
Lý Đằng được một nhân viên công tác dẫn vào phòng, nhân viên công tác mở mấy cái rương trong phòng ra, lấy ra đủ loại dụng cụ cùng trang phục, giúp Lý Đằng mặc vào.
Loại quần áo này không dễ mặc, nhân viên công tác phải tốn gần 20 phút đồng hồ mới giúp Lý Đằng mặc xong.
Sau đó nhân viên công tác lại giúp Lý Đằng mặc kính chắn gió vào, mặt nạ bảo hộ, bình dưỡng khí thì được đeo lên lưng.
"Thả rơi tự do?" Lý Đằng nhìn nhìn quần áo trên người mà có chút trợn tròn mắt.
Hiện tại hắn còn chưa từng thử qua loại thể thao mạo hiểm này.
Có vẻ như diễn xuất hôm nay, là phải mặc bộ đồ bay nhảy xuống từ độ cao 10 ngàn mét?
Ở trong thế giới hiện thực, đây chính là trò chơi dành cho nhà giàu, người bình thường không tài nào chơi nổi, cũng không dám chơi.
Nhân viên công tác cũng mặc kệ Lý Đằng.
"Đúng rồi, dù để nhảy đâu?" Mặc dù Lý Đằng không có từng sử dụng bộ đồ bay, nhưng hắn biết rõ bộ đồ bay còn có dù bên trong, sau khi xuống tới độ cao nhất định, sẽ phải mở dù mới có thể tiếp đất an toàn.
Mặc dù hắn chưa dùng qua bộ đồ bay, cũng chưa từng nhảy dù lần nào, nhưng nếu muốn sống sót, thì phải mau chóng làm quen với những vật này, hiểu rõ phương pháp sử dụng chúng thì mới được.
"Không có dù để nhảy." Nhân viên công tác chợt mở miệng.
"Không có dù để nhảy? Chúng ta làm sao tiếp đất an toàn? Trực tiếp đụng vào?" Lý Đằng trợn trắng mắt.
Nhân viên công tác im lặng.
"Chị đại à, không thể chơi như vậy...? Đây là bắt chúng ta chịu chết...! nhảy xuống từ độ cao 10 ngàn mét, còn không có dù để nhảy? Đây là đánh cược mạng sống của chúng tôi mà...! " Lý Đằng phản đối, mặc dù hắn biết rõ phản đối cũng vô dụng.
Nhân viên công tác vẫn im lặng.
"Chị đại à, tôi biết rõ cô là người tốt, cô nhất định sẽ không để một thanh niên đẹp trai như tôi ngã chết, cô biết chỗ nào có dù nhảy, có thể giúp tôi cầm một cái hay không?" Lý Đằng chớp lấy hy vọng cầu xin nhân viên công tác.
Nhân viên công tác mặc kệ Lý Đằng.
Lần này Lý Đằng triệt để tuyệt vọng.
Cho tới bây giờ còn chưa từng thử qua thể loại mạo hiểm này, hẳn là lúc nữa sẽ phải nhảy xuống.
Nhảy thì nhảy, tốt xấu gì cũng cho tôi cái dù để nhảy, thời điểm tôi rơi xuống còn biết đường chậm rãi tìm cách, làm thế nào rơi an toàn xuống đất.
Kết quả......Không có dù để nhảy.
Trực tiếp va chạm với mặt đất!
Lần trước ngồi trong máy bay bị tai nạn, tốt xấu gì cũng có ghế trong đuôi máy bay.
Đuôi máy bay lựa góc độ rất khéo mới có thể lăn từ trên dốc núi vào hồ nước.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Đằng có thể may mắn sống sót.
Lần này, thân thể trực tiếp đụng vào mặt đất.
Dùng cách nào mới có thể không chết?
Lý Đằng chưa có kinh nghiệm bay bao giờ nên không biết tìm đâu ra manh mối.
Không biết Anna có thử qua lần nào chưa?
Lý Đằng đang muốn mở ra ngoài tìm Anna, nếu như nàng từng thử qua, có thể hỏi nàng một chút.
Nhưng mà hắn bị nhân viên công tác ngăn lại, cảnh cáo hắn hiện tại không thể đi lại khắp nơi.
Các lối ra vào đều có bảo an canh gác, hiện tại Lý Đằng dám trái lời nhân viên công tác, kết quả chỉ có một, đó chính là bị loại bỏ tư cách diễn xuất, trực tiếp bị đóng sáp.
Cho nên, cam chịu số phận đi.
Không biết là lúc nhảy xuống, có cơ hội trò chuyện với Anna hay không, ngay cả khi là lời khuyên cơ bản dành cho người mặc đồ bay đi nữa.
Rất nhanh Lý Đằng đã câm nín.
Các diễn viên không có cùng tập trung ở cửa.
Chỗ căn phòng Lý Đằng, kế bên có một cánh cửa.
Sau khi đến giờ, hai gã bảo an đeo mặt nạ dưỡng khí đi đến mở cửa, nhân viên công tác lấy ra một bình dưỡng khí buộc vào hông, trong mồm ngậm lấy ống thở oxy. Sau đó nàng dựa theo lệnh mà mở cánh cửa sát vách, sau đó bắt Lý Đằng nhảy xuống.
Gió theo ngoài khoang cửa điên cuồng rót vào.
"Nhảy xuống từ đây...? Có thể bị động cơ đốt chết hay không? " Lý Đằng nhìn thoáng ra bên ngoài, vội vàng lui về trong phòng, gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống quay đầu hỏi nhân viên công tác một tiếng.
Nhân viên công tác lộ vẻ khinh bỉ.
Nhất định là ngã chết, còn lo lắng có thể bị chết cháy hay không.
"Đúng là không có lòng cảm thông! Một con đàn bà ác độc! " Lý Đằng rất bất mãn trước thái độ của nhân viên.
Đương nhiên, lời này hắn chỉ chửi thầm trong bụng.
"Anh nên nhảy xuống!" Hai gã bảo an bước tới, một tên bảo an trong đó tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, bộ dáng hung ác thúc dục Lý Đằng.
Cũng hết cách, Lý Đằng chỉ đành đeo mặt nạ dưỡng khí vào, sau đó bước tới cạnh cửa.
Hai cánh tay hắn vịn chặt hai bên khoang cửa, sau đó ngó đầu thử nhìn xuống dưới.
Phía dưới là mây trắng mênh mông.
Liền giống như một tấm thảm khổng lồ kéo dài đến cuối chân trời, thoạt nhìn rất đẹp, giống như đang ở tiên cảnh.
Nhưng mà Lý Đằng biết rõ, đó là địa ngục.
Mặc dù mây trắng rất dày đặc, nhưng căn bản không hứng được người, chỉ là từng đoàn hơi nước mà thôi.
Vừa nghĩ tới ngay cả dù để nhảy cũng không có, cứ nhảy xuống từ không trung vạn mét như vậy, hai chân Lý Đằng bắt đầu run lẩy bẩy.
Mặc dù hắn có kinh nghiệm trên chóp đá, từ lâu đã không còn sợ độ cao, nhưng mà......
Nhìn thấy Lý Đằng chậm chạp không chịu buông tay, hai gã bảo an vội bước tới, một người cưỡng ép hất tay Lý Đằng ra, sau đó cùng nhau ra sức, ném hắn ra khỏi khoang máy bay.
Thế này không phải cảm giác nhảy xuống, mà là bị ném ra.
Lý Đằng hét thảm trong mặt nạ dưỡng khí mà té xuống, hoàn toàn mất đi trọng lượng, liền giống như tình cảnh xuất hiện trong giấc mơ.
Đáng tiếc đây không phải mơ, đây chuyện thật 100%.
Lăn lộn lung tung, đầu óc choáng váng.
Sau khi rơi xuống được một lúc, Lý Đằng đã tỉnh táo lại, hắn vội vàng điều chỉnh tư thế, mở hai tay hai chân ra, lúc này đầu óc mới hết choáng váng.
"Nếu có dù để nhảy, mình sẽ cảm giác đây là một loại hưởng thụ, tự trải nghiệm cảm giác bay lượn."
"Nhưng mà con mẹ nó không có dù để nhảy còn bày đặt bay lượn cái gì, đây chính là một hành trình tử vong được trực tiếp...! "
Trong lòng Lý Đằng rất là đau xót.
Chậm rãi giữ thăng bằng, sau khi vững vàng bay được một đoạn, Lý Đằng vội nhìn xuống dưới.
Phía dưới khoảng mấy cây số, hoặc là xa hơn có ba cái chấm nhỏ, đặt trong đám mây trắng rất dễ nhận ra, có lẽ là mấy diễn viên khác.
Dựa vào hai điểm đang phi hành, nhưng cái điểm dưới cùng kia, dường như là đang rơi tự do.
Không biết có phải là sợ hãi đến ngất đi hay không.
Còn bốn người khác, có lẽ là ở trên Lý Đằng.
Nếu như không phải nhảy xuống cùng lúc, nguyên nhân bởi vì máy bay đang bay, khoảng cách mỗi người, có thể sẽ là mấy cây số thậm chí xa hơn.
Lý Đằng thử nhìn lên trên, kết quả thấy được mặt trời, điều này khiến cho hắn không khỏi đầu váng mắt hoa, thân thể mất cân bằng, hắn vội vàng cúi đầu xuống.
"Đường sống duy nhất, hẳn là rơi vào trong nước?"
"Độ cao thế này, rơi xuống trên mặt nước có khác gì trên đất đâu?"
"Tốc độ rơi là bao nhiêu?"
"Lực va chạm là bao nhiêu?"
"Chưa từng thử qua...! Hoàn toàn không hiểu nó chuyển động thế nào...! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất