Chiến Lật Cao Không (Dịch)

Chương 113: Chỉ Tiếc Rèn Sắt Không Thành Thép

Trước Sau
Editor: Kingofbattle.

"Cút mẹ mày đi!" Lưu Hoảng mắng to.

"Yên lặng!" Đạo diễn lên tiếng.

"Con điếm thúi! Mày gài tao! Mày sẽ chết không được tử tế! " Lưu Hoảng chỉ tay vào mặt đạo diễn mắng to.

Lập tức bị đóng sáp, bây giờ hắn còn bị còng hai tay, muốn khiếu nại cũng không có cơ hội.

Lý Đằng cởi vớ thúi dưới chân ra, cột hai cái vớ nối nhau rồi bịt vào mồm Lưu Hoảng, sau đó quấn quanh đầu hắn rồi cột nút ở sau ót.

Từ sau khi Lưu Hoảng đánh Hoàng Tấn, thì luôn có hai gã bảo an của thành phố điện ảnh canh giữ hắn mọi lúc mọi nơi, hai tay của hắn còn bị còng ngược ra sau lưng, chỉ có thể mặc cho Lý Đằng bịt mồm.

Hơn nữa cũng không thể nói chuyện bình thường, chỉ có thể phát ra tiếng A... A....

Nhân viên công tác hiện trường cùng bảo an ngó qua đạo diễn......

Đây là Lý Đằng chủ động công kích diễn viên khác đi?

Đạo diễn thờ ơ, tựa hồ không phát hiện.

Cho nên, nhân viên công tác cùng bảo an đều đứng bất động.

Lưu Hoảng tức giận đến mức trán nổi gân xanh, đáng tiếc là không thể làm gì.

Hoàng Tấn muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn nhịn được.

Nhưng mà Lý Đằng chưa từ bỏ ý đồ, mà là ở trước mặt Lưu Hoảng, lấy ra một cái bánh bao thịt, bắt đầu cắn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng còn đưa tới gần mũi Lưu Hoảng cho hắn nghe mùi thơm của nhân thịt bánh bao.

"A... A... A........." Lưu Hoảng biết rõ Lý Đằng cố ý đùa giỡn hắn, hắn nổi điên lắc đầu nguầy nguậy, để biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng mà bụng của hắn đã bán đứng hắn, nó sôi lên ọt ọt ọt…

Đạo diễn cũng không nói gì, chỉ nhìn Lý Đằng biểu diễn.

Những người khác nhìn thấy bánh bao trên tay Lý Đằng, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Chẳng lẽ, hắn muốn sử dụng lại chiêu cũ?

Chỉ trong chốc lát, Lý Đằng đã ăn sạch cái bánh bao, sau đó hắn lại móc trong túi ra một cái bánh bao khác.

"Bác sĩ Lưu, ông có ăn hay không?" Lý Đằng cởi bỏ bít tất trong miệng Lưu Hoảng, đưa bánh bao tới trước mặt Lưu Hoảng.

"Con mẹ mày!" Lưu Hoảng biết rõ Lý Đằng đang trêu chọc hắn, dù sao hắn cũng không cho rằng Lý Đằng có lòng tốt cho mình ăn bánh bao, cho nên thừa dịp mắng một câu.

"Lòng tốt không được báo đáp! Ông không ăn thì tôi ăn vậy!" Lý Đằng lại giơ bánh bao tới sát gần miệng Lưu Hoảng hơn.



Trong bụng Lưu Hoảng kêu rột rột, cái bánh bao trước mặt này có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, khiến cho hắn một một đớp cắn sạch.

"Đừng có ăn...! Đây không phải là bánh bao, là cục đá!" Hoàng Tấn biết rõ Lý Đằng lại muốn lừa người, cái đầu tiên là bánh bao thật, bên trong cái bánh bao thứ hai chính là cục đá, hắn vội vàng vạch trần Lý Đằng trước mặt mọi người, không để Lý Đằng thực hiện âm mưu.

Lưu Hoảng liếc mắt nhìn Hoàng Tấn......Tên này còn lương tâm, kịp thời nhắc nhở hắn, may mắn là hắn không cắn, bằng không thì mắc lừa rồi.

"Không ăn coi như xong." Lý Đằng thụt bánh bao trở về, cắn một ngụm mất nửa bên, sau đó đưa tới trước mặt Lưu Hoảng.

"Bánh bao nhân hạt mè, rất ngọt. Quá ngán, ăn không ngon." Lý Đằng cho Lưu Hoảng nhìn nhìn nhân bánh bao bên trong.

Nào có cục đá.

Lưu Hoảng quá đói rồi, đột nhiên duỗi đầu chuẩn bị tại cắn tới bánh bao trên tay Lý Đằng.

Nhưng mà Lý Đằng sớm có phòng bị, căn bản không cho Lưu Hoảng bất cứ cơ hội nào cắn được bánh bao.

"Lòng tốt cho ông, ông không ăn, hiện tại còn muốn ăn? Chậm rồi." Lý Đằng lại nhét một nửa cái bánh bao còn lại vào mồm.

"Đậu moá " Lưu Hoảng tức ói máu.

"Quá ti tiện ! Hơn nữa còn lại dùng chiêu cũ!" Hoàng Tấn chỉ biết câm nín trước thủ đoạn của Lý Đằng.

"Còn có cái bánh bao thịt ông có ăn hay không?" Lý Đằng lại móc thêm một cái bánh bao khác đưa tới bên miệng Lưu Hoảng.

Lần này rất gần, gần tới sát bờ môi Lưu Hoảng.

"Đừng ăn...! Bên trong là cục đá! " Hoàng Tấn vội hô lớn.

"Tảng đá mẹ mày!"

Lưu Hoảng mắng Hoàng Tấn một câu, vừa rồi tên Hoàng Tấn này lừa hắn, bánh bao đến miệng lại mất, đương nhiên lần này hắn sẽ không tin......Rõ ràng chính là bánh bao, tên này dám lừa bịp nói tảng đá! Thừa dịp Lý Đằng còn chưa chú ý, Lưu Hoảng vội vàng cắn mạnh một cái vào bánh bao trên tay Lý Đằng, lần này là dốc hết sức bú sữa mẹ.

"A...! ! A...! ! ! "

Đau nhức kịch liệt, kêu rên thảm thiết.

Lưu Hoảng chỉ cảm thấy răng cửa của hắn gần như bị vỡ nát.

Cái này......Cái này......mẹ nó đúng là tảng đá!

Các diễn viên từng tham gia diễn xuất đợt trước đều dùng tay che mắt.

Cùng là một chiêu lừa người, người khác sử dụng một lần liền bị lộ, Lý Đằng có thể mạnh mẽ sử dụng 2 lần!

"Chậc chậc chậc! Tại sao ông lại ngu quá vậy...? Tôi đã nói với ông nó là hòn đá! Hơn nữa còn nhắc nhở nhiều lần! " Hoàng Tấn lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



"Tao đệch mẹ mày!" Lần này Lưu Hoảng không phải đang mắng Lý Đằng, mà là mắng Hoàng Tấn.

"Ông bị gì vậy...? Tôi có lòng tốt nhắc nhở ông, ông còn mắng tôi? Ông ngu đến mức tôi cũng không biết nên nói thế nào, vậy mà ông còn ngu hơn Phùng Đại Hải trước đó! Tôi đúng là mắt bị mù, làm sao lại bái ông làm lão đại." Hoàng Tấn bị chửi thì lộ vẻ không phục.

"Ông đây......ông đây......" Lưu Hoảng tức giận đến mức toàn thân phát run.

Đau răng, người chung quanh thì cười nhạo, Hoàng Tấn còn nhục mạ, đạo diễn mặc cho Lý Đằng tự tung tự tác, tất cả mọi chuyện khiến cho Lưu Hoảng suýt nữa là ngất xỉu vì tức.

Sáp Phong Sư đã tới.

Hai gã bảo an xách Lưu Hoảng như xách gà rời khỏi bàn cà phê.

Dưới sự yêu cầu của Sáp Phong Sư, Lưu Hoảng mặc vào một bộ lễ phục, bày ra dáng cười cực kỳ khó coi, dần dần cứng lại trong khoang sáp phong.

"Thứ tư." Anna nói thầm một câu.

"Người thứ tư muốn giết hắn, kết quả bị đóng sáp." Elsa biết rõ Anna đang nói cái gì.

"Cùng một chiêu còn có thể chơi hai lần, người khác giở trò cũng khó mà thành công, thế mà hắn chơi thành dương mưu rồi." Cao Phi đúng là bội phục Lý Đằng đến mức quỳ xuống bái lạy.

"Chỉ tại bọn hắn quá ngu xuẩn, không có ý chí." Hoàng Tấn tiếp tục than thở.

"Không, là cậu phối hợp rất tốt. " Cao Phi phủ nhận cách nói của Hoàng Tấn.

"Phối hợp? Tôi phối hợp với ai? Tôi phối hợp với hắn? Tôi bị não tàn hay gì...? " Hoàng Tấn lộ vẻ tức giận.

"Cậu cũng biết mình não tàn hay sao? Đúng là rất hiểu bản thân đó!" Cao Phi tiếp tục trào phúng.

"Được rồi, không cãi nhau với loại anh hùng bàn phím như anh." Hoàng Tấn lắc đầu.

"Tôi mới mặc kệ loại giang tinh như cậu." Cao Phi rất khinh thường.

.....

Sau khi chấm dứt nghi thức đóng sáp, là khâu hỏi đáp.

Diễn viên cấp cao trả lời câu hỏi của diễn viên cấp thấp.

Lưu Hoảng bị đóng sáp, giống như màn trước, chỉ có cô gái kính râm Anna cùng tiểu bạch kiểm Đỗ Khánh có thể trả lời câu hỏi.

"Đỗ ca, trận tiếp theo thật muốn đi...? Còn chuyện em muốn gia nhập công hội Ngân Lang thì sao? Diễn viên giống như em vậy, cần cù chăm chỉ, diễn vài trận, hiện tại điểm tích lũy nghèo đến mức không đủ đổi thức ăn, công hội cũng không vào được, về sau làm thế nào mà phát triển...? " Hoàng Tấn vội hỏi Đỗ Khánh.

Lần này nếu như không phải bộ giám sát phái người tới, tuyên bố huỷ bỏ kết quả đối kháng, thì hắn đúng là người nhận cơm hợp. Bắp đùi hắn ôm còn bị đóng sáp, Đỗ Khánh cũng muốn bỏ chạy, bây giờ hắn đúng là rất luống cuống.

"Thành thật làm người, diễn xuất cho tốt, giữ miệng chớ nói lung tung, cũng đừng đứng nhầm hàng, chậm rãi tích góp điểm tích lũy, về sau sẽ khá hơn." Đỗ Khánh cho Hoàng Tấn một lời đề nghị, màn diễn xuất này hắn bị Anna đánh tơi bời hoa lá, cho nên Đỗ Khánh cũng rất biết điều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau