Chương 155: Món Kho
Editor: Kingofbattle
Lý Đằng không ngờ thứ này còn có đòn sát thủ, không kịp phản ứng mà ăn trọng cú đá, trực tiếp bay ra ngoài bảy, tám mét rồi nằm xụi lơ trên đất.
Lang nha chuỳ trong tay cũng bay mất tiêu.
Phun ra một ngụm máu tươi, Lý Đằng cảm giác xương sườn của mình đã gãy vài đốt.
Hùng tê vừa đá trúng người, lập tức đứng dậy, cúi đầu sừng tê giác vọt tới chỗ Lý Đằng đang ngồi.
Lý Đằng cố nén cơn đau kịch liệt từ ngực, vội vàng đứng dậy lăn một cái né được, tránh né công kích hùng tê, sau đó chạy trở về nhặt lang nha chuỳ.
Hùng tê đuổi theo không bỏ, Lý Đằng dựa theo chấm đỏ trên đồng hồ mà né được cú húc của hùng tê, tránh khỏi kết cục bị húc nát đít.
Rốt cuộc hắn đã tìm thấy lang nha chuỳ bị đánh rơi.
Hùng tê húc trật lỗ hậu Lý Đằng vội vàng quay người, gào thét một tiếng xông thẳng tới chỗ Lý Đằng.
Lý Đằng vừa nhặt lấy lang nha chuỳ vội vàng xoay người nện mạnh một chuỳ, lần này trúng ngay mặt hùng tê, cộng với vết thương trước đó gây ra, gần như đánh bay nửa mặt của hùng tê ra khỏi hộp sọ.
Lần này hùng tê vừa ngã xuống đã gào thét thảm thiết, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Lý Đằng đã có kinh nghiệm, không có trực tiếp xông tới, mà là đi vòng quanh con mồi.
Trong nháy mắt hùng tê vừa định đứng dậy, hắn bất ngờ nện xuống một chuỳ, đập vào sương đầu hùng tê đã lộ ra, phát ra một tiếng xương cốt vỡ vụn.
Hùng tê kêu thảm ngã lăn ra đất, tiếp đó bốn chân quờ quạng muốn đứng dậy.
"Chết con mẹ mày đi!" Lý Đằng vung chuỳ nện tới tấp, điên cuồng nhắm ngay sọ não hùng tê mà đập, tích góp những oán hận ngày hôm qua bị giày vò, cùng với cơn đau bị gãy xương sườn xả hết vào trên thân hùng tê, sau khi nện hơn chục chuỳ, xương sọ hùng tê vỡ vụn hoàn toàn, rốt cục đã bất động.
Một con chuột khổng lồ thừa dịp Lý Đằng mất cảnh giác, đột nhiên xông lại muốn gặm bắp đùi Lý Đằng, kết quả cắn phải khối gai trên lớp giáp, kêu thảm một tiếng chuẩn bị quay người đào tẩu, nhưng Lý Đằng nào để nó thoát, trực tiếp vung chuỳ đánh cho nó vãi thịt be bét.
Lý Đằng cố nén cơn đau, một tay cầm chuỳ một tay kéo chân hùng tê, kéo tới chỗ căn nhà lớn.
Sau khi nghe thấy chuông cửa, Liễu Nhân mở cửa phòng ra.
Lý Đằng lôi hùng tê vào đại sảnh, tiếp đó ngồi trên ghế thở như trâu.
"Anh......Anh thế mà......Giết được quái vật này?" Liễu Nhân nhìn thấy hùng tê trên sàn lại càng hoảng sợ, nhưng sau khi nhận ra nó đã chết, liền tức giận đá vào mông nó mấy cái.
"Thịt con này tuyệt đối thơm ngon." Lý Đằng cười cười, sau đó đau đến nhe răng trợn mắt.
"Khi anh có thể ăn mọi thứ trên đời, đại khái chỉ còn hai khái niệm ăn ngon và dở thôi." Liễu Nhân cũng câm nín trước sự tham ăn của Lý Đằng.
"Khục khục......Anh đi nghỉ một chút, tỉnh ngủ sẽ làm thịt nó, tuyệt đối là bữa ăn ngon." Lý Đằng vừa cười cười, rồi che ngực đứng dậy.
"Bị thương không nhẹ?" Liễu Nhân vội vàng tới đỡ Lý Đằng.
"Dù sao cũng không chết, bị thương sẽ càng khoẻ." Lý Đằng tiếp tục cười.
"Phục anh rồi ! Có phải anh có khuynh hướng tự ngược trời sinh hay không...? " Liễu Nhân vừa nói vừa dìu Lý Đằng vào phòng ngủ của hắn.
"Chuyện không có cách nào phản kháng, chỉ có thể hưởng thụ." Lý Đằng nằm ở trên giường, sau đó lại đặt chuông báo 30 phút.
"Nghỉ ngơi cho tốt, chữa khỏi vết thương rồi tính." Liễu Nhân đắp chăn cho Lý Đằng, lúc này mới rời phòng, giúp hắn khép cửa phòng lại, sau đó bước vào phòng chạy bộ, tiếp tục chạy.
Trước khi Lý Đằng nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn đếm ngược trên tường.
Một con hùng tê, đáng giá 5000 điểm chỉ số thời gian.
Tương đương với săn giết năm con chuột khổng lồ.
Độ khó săn giết quá lớn, chỉ số thời gian lại không có nhiều như trong tưởng tượng.
Lỗ nặng.
......
Nửa giờ sau.
Lý Đằng bị chuông báo đánh thức, xem xét vết thế trên người một phen.
Tựa hồ còn chưa tốt, thỉnh thoảng cử động mạnh sẽ bị đau, thế nhưng ảnh hưởng không lớn.
Hắn rất hưng phấn mà đứng dậy bước vào phòng khách, vừa ca hát vừa kéo xác hùng tê vào bếp.
Căn nhà này rất lớn, phòng bếp cũng khá rộng, dùng để lóc thịt hùng tê cũng không quá chật.
Lột da, róc xương, chỉ trong chốc lát, Lý Đằng đã thái trên người hùng tê ra mấy khối thịt lớn.
Còn có lỗ tai, móng, thịt nạc, đuôi các loại.
Lý Đằng bắt lửa hai cái nồi, một cái nồi nấu súp, bên trong còn bỏ thêm ngó sen mua được từ tủ lạnh.
Cái nồi còn lại thỉ bỏ đủ nguyên liệu nước sốt, bỏ lỗ tai, móng, đuôi, tim gan các loại nội tạng vào trong nồi làm thành món kho.
"Sau khi nước cạn, giúp anh chỉnh lửa nhỏ, sau đó tiếp tục nấu, nếu như thiếu nước, liền châm thêm một ít." Lý Đằng đi ra ngoài dặn dò Liễu Nhân vài câu.
"Khẩu vị của anh thật tốt." Liễu Nhân rất là bội phục Lý Đằng, nàng nhớ rõ Lý Đằng vừa mới ăn xong mấy con chuột khổng lồ, có lẽ thịt trong bụng vẫn chưa tiêu hoá hết? Thế mà lại bắt 2 nồi thịt.
"Hắc hắc, người tham ăn lúc nào cũng vui vẻ , hơn nữa còn là niềm vui đơn giản." Lý Đằng cười cười.
"Đúng vậy. " Liễu Nhân thở dài, tại sao tâm tính của nàng lại không tốt giống như Lý Đằng chứ?
"Lúc nào có cơ hội, nhất định phải giết đầu bạch tuột khổng lồ kia, khẳng định mùi vị rất tốt." Lý Đằng liếm liếm đầu lưỡi.
"Anh nói con quái vật dịch nhờn kia sao?" Liễu Nhân nghe được có chút buồn nôn.
"Mùi vị quái vật nơi này sẽ không khác mấy, quái vật càng lợi hại thì ăn sẽ càng ngon." Lý Đằng thử suy đoán.
"Được rồi." Liễu Nhân không muốn bàn luận thêm, dù sao đến lúc đó nàng không ăn là được.
Lý Đằng bước ra cửa, lần này, mục tiêu của hắn là hai con hùng tê còn lại.
Sau khi giết sạch bọn này, hẳn là có thể biết rõ chúng đang canh giữ vật gì.
Có phải là một bảo rương hay không? Bên trong cất giấu nhiều trang bị giúp hắn gia tăng sức mạnh?
Rất chờ mong.
......
Liễu Nhân ngồi trong phòng khách, được vài phút sẽ kiểm tra hai nồi thịt của Lý Đằng, dựa theo lời dặn của Lý Đằng, nước sôi sẽ giảm lửa, khi nào cạn nước sẽ châm thêm.
Chạy được một hồi, ước chừng đã qua hơn 20 phút, chỉ số thời gian trên tường, con số đằng sau chữ "Nam", đột nhiên gia tăng lên 5000.
"Lại giết được một con...! Đúng là lợi hại! " Hiện tại Liễu Nhân càng ngày càng bội phục người đàn ông này.
Tính tình vui vẻ, tinh thần bất khuất, ý chí cứng như sắt thép, sức chiến đấu mạnh mẽ, vĩnh viễn không lùi bước, vĩnh viễn không chịu thua.
Nhân tài như vậy, rõ ràng trước kia làm việc trong công ty cha nàng, tại sao không có ai phát hiện ra anh ta, đề cử anh ấy cho cha mình chứ?
Đúng là tổn thất lớn cho công ty của cha.
Nếu có cơ hội cùng anh ấy trở về thế giới hiện thực mà nói, nàng nhất định phải đề cử anh ấy cho cha mình.
Được rồi, có thể trở về hay không hẳn tính.
Bản thân mình cũng phải kiên cường hơn, nếu như đã ghép đôi với anh ta, cũng không thể kéo chân người khác.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Lý Đằng không ngờ thứ này còn có đòn sát thủ, không kịp phản ứng mà ăn trọng cú đá, trực tiếp bay ra ngoài bảy, tám mét rồi nằm xụi lơ trên đất.
Lang nha chuỳ trong tay cũng bay mất tiêu.
Phun ra một ngụm máu tươi, Lý Đằng cảm giác xương sườn của mình đã gãy vài đốt.
Hùng tê vừa đá trúng người, lập tức đứng dậy, cúi đầu sừng tê giác vọt tới chỗ Lý Đằng đang ngồi.
Lý Đằng cố nén cơn đau kịch liệt từ ngực, vội vàng đứng dậy lăn một cái né được, tránh né công kích hùng tê, sau đó chạy trở về nhặt lang nha chuỳ.
Hùng tê đuổi theo không bỏ, Lý Đằng dựa theo chấm đỏ trên đồng hồ mà né được cú húc của hùng tê, tránh khỏi kết cục bị húc nát đít.
Rốt cuộc hắn đã tìm thấy lang nha chuỳ bị đánh rơi.
Hùng tê húc trật lỗ hậu Lý Đằng vội vàng quay người, gào thét một tiếng xông thẳng tới chỗ Lý Đằng.
Lý Đằng vừa nhặt lấy lang nha chuỳ vội vàng xoay người nện mạnh một chuỳ, lần này trúng ngay mặt hùng tê, cộng với vết thương trước đó gây ra, gần như đánh bay nửa mặt của hùng tê ra khỏi hộp sọ.
Lần này hùng tê vừa ngã xuống đã gào thét thảm thiết, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Lý Đằng đã có kinh nghiệm, không có trực tiếp xông tới, mà là đi vòng quanh con mồi.
Trong nháy mắt hùng tê vừa định đứng dậy, hắn bất ngờ nện xuống một chuỳ, đập vào sương đầu hùng tê đã lộ ra, phát ra một tiếng xương cốt vỡ vụn.
Hùng tê kêu thảm ngã lăn ra đất, tiếp đó bốn chân quờ quạng muốn đứng dậy.
"Chết con mẹ mày đi!" Lý Đằng vung chuỳ nện tới tấp, điên cuồng nhắm ngay sọ não hùng tê mà đập, tích góp những oán hận ngày hôm qua bị giày vò, cùng với cơn đau bị gãy xương sườn xả hết vào trên thân hùng tê, sau khi nện hơn chục chuỳ, xương sọ hùng tê vỡ vụn hoàn toàn, rốt cục đã bất động.
Một con chuột khổng lồ thừa dịp Lý Đằng mất cảnh giác, đột nhiên xông lại muốn gặm bắp đùi Lý Đằng, kết quả cắn phải khối gai trên lớp giáp, kêu thảm một tiếng chuẩn bị quay người đào tẩu, nhưng Lý Đằng nào để nó thoát, trực tiếp vung chuỳ đánh cho nó vãi thịt be bét.
Lý Đằng cố nén cơn đau, một tay cầm chuỳ một tay kéo chân hùng tê, kéo tới chỗ căn nhà lớn.
Sau khi nghe thấy chuông cửa, Liễu Nhân mở cửa phòng ra.
Lý Đằng lôi hùng tê vào đại sảnh, tiếp đó ngồi trên ghế thở như trâu.
"Anh......Anh thế mà......Giết được quái vật này?" Liễu Nhân nhìn thấy hùng tê trên sàn lại càng hoảng sợ, nhưng sau khi nhận ra nó đã chết, liền tức giận đá vào mông nó mấy cái.
"Thịt con này tuyệt đối thơm ngon." Lý Đằng cười cười, sau đó đau đến nhe răng trợn mắt.
"Khi anh có thể ăn mọi thứ trên đời, đại khái chỉ còn hai khái niệm ăn ngon và dở thôi." Liễu Nhân cũng câm nín trước sự tham ăn của Lý Đằng.
"Khục khục......Anh đi nghỉ một chút, tỉnh ngủ sẽ làm thịt nó, tuyệt đối là bữa ăn ngon." Lý Đằng vừa cười cười, rồi che ngực đứng dậy.
"Bị thương không nhẹ?" Liễu Nhân vội vàng tới đỡ Lý Đằng.
"Dù sao cũng không chết, bị thương sẽ càng khoẻ." Lý Đằng tiếp tục cười.
"Phục anh rồi ! Có phải anh có khuynh hướng tự ngược trời sinh hay không...? " Liễu Nhân vừa nói vừa dìu Lý Đằng vào phòng ngủ của hắn.
"Chuyện không có cách nào phản kháng, chỉ có thể hưởng thụ." Lý Đằng nằm ở trên giường, sau đó lại đặt chuông báo 30 phút.
"Nghỉ ngơi cho tốt, chữa khỏi vết thương rồi tính." Liễu Nhân đắp chăn cho Lý Đằng, lúc này mới rời phòng, giúp hắn khép cửa phòng lại, sau đó bước vào phòng chạy bộ, tiếp tục chạy.
Trước khi Lý Đằng nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn đếm ngược trên tường.
Một con hùng tê, đáng giá 5000 điểm chỉ số thời gian.
Tương đương với săn giết năm con chuột khổng lồ.
Độ khó săn giết quá lớn, chỉ số thời gian lại không có nhiều như trong tưởng tượng.
Lỗ nặng.
......
Nửa giờ sau.
Lý Đằng bị chuông báo đánh thức, xem xét vết thế trên người một phen.
Tựa hồ còn chưa tốt, thỉnh thoảng cử động mạnh sẽ bị đau, thế nhưng ảnh hưởng không lớn.
Hắn rất hưng phấn mà đứng dậy bước vào phòng khách, vừa ca hát vừa kéo xác hùng tê vào bếp.
Căn nhà này rất lớn, phòng bếp cũng khá rộng, dùng để lóc thịt hùng tê cũng không quá chật.
Lột da, róc xương, chỉ trong chốc lát, Lý Đằng đã thái trên người hùng tê ra mấy khối thịt lớn.
Còn có lỗ tai, móng, thịt nạc, đuôi các loại.
Lý Đằng bắt lửa hai cái nồi, một cái nồi nấu súp, bên trong còn bỏ thêm ngó sen mua được từ tủ lạnh.
Cái nồi còn lại thỉ bỏ đủ nguyên liệu nước sốt, bỏ lỗ tai, móng, đuôi, tim gan các loại nội tạng vào trong nồi làm thành món kho.
"Sau khi nước cạn, giúp anh chỉnh lửa nhỏ, sau đó tiếp tục nấu, nếu như thiếu nước, liền châm thêm một ít." Lý Đằng đi ra ngoài dặn dò Liễu Nhân vài câu.
"Khẩu vị của anh thật tốt." Liễu Nhân rất là bội phục Lý Đằng, nàng nhớ rõ Lý Đằng vừa mới ăn xong mấy con chuột khổng lồ, có lẽ thịt trong bụng vẫn chưa tiêu hoá hết? Thế mà lại bắt 2 nồi thịt.
"Hắc hắc, người tham ăn lúc nào cũng vui vẻ , hơn nữa còn là niềm vui đơn giản." Lý Đằng cười cười.
"Đúng vậy. " Liễu Nhân thở dài, tại sao tâm tính của nàng lại không tốt giống như Lý Đằng chứ?
"Lúc nào có cơ hội, nhất định phải giết đầu bạch tuột khổng lồ kia, khẳng định mùi vị rất tốt." Lý Đằng liếm liếm đầu lưỡi.
"Anh nói con quái vật dịch nhờn kia sao?" Liễu Nhân nghe được có chút buồn nôn.
"Mùi vị quái vật nơi này sẽ không khác mấy, quái vật càng lợi hại thì ăn sẽ càng ngon." Lý Đằng thử suy đoán.
"Được rồi." Liễu Nhân không muốn bàn luận thêm, dù sao đến lúc đó nàng không ăn là được.
Lý Đằng bước ra cửa, lần này, mục tiêu của hắn là hai con hùng tê còn lại.
Sau khi giết sạch bọn này, hẳn là có thể biết rõ chúng đang canh giữ vật gì.
Có phải là một bảo rương hay không? Bên trong cất giấu nhiều trang bị giúp hắn gia tăng sức mạnh?
Rất chờ mong.
......
Liễu Nhân ngồi trong phòng khách, được vài phút sẽ kiểm tra hai nồi thịt của Lý Đằng, dựa theo lời dặn của Lý Đằng, nước sôi sẽ giảm lửa, khi nào cạn nước sẽ châm thêm.
Chạy được một hồi, ước chừng đã qua hơn 20 phút, chỉ số thời gian trên tường, con số đằng sau chữ "Nam", đột nhiên gia tăng lên 5000.
"Lại giết được một con...! Đúng là lợi hại! " Hiện tại Liễu Nhân càng ngày càng bội phục người đàn ông này.
Tính tình vui vẻ, tinh thần bất khuất, ý chí cứng như sắt thép, sức chiến đấu mạnh mẽ, vĩnh viễn không lùi bước, vĩnh viễn không chịu thua.
Nhân tài như vậy, rõ ràng trước kia làm việc trong công ty cha nàng, tại sao không có ai phát hiện ra anh ta, đề cử anh ấy cho cha mình chứ?
Đúng là tổn thất lớn cho công ty của cha.
Nếu có cơ hội cùng anh ấy trở về thế giới hiện thực mà nói, nàng nhất định phải đề cử anh ấy cho cha mình.
Được rồi, có thể trở về hay không hẳn tính.
Bản thân mình cũng phải kiên cường hơn, nếu như đã ghép đôi với anh ta, cũng không thể kéo chân người khác.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất