Chương 167: Kiên Trì
Editor: Kingofbattle
Vừa đặt chân lên lầu 2, hai tay Lý Đằng run rẩy móc ra cái chìa khoá, thử mấy lần mới cắm vào ổ khoá.
Lắc nhẹ.
Khoá lưới sắt được mở ra!
Đẩy lưới sắt qua một bên, Lý Đằng cầm súng theo, khom người tiến vào hành lang phía sau cửa sắt.
Đi được vài bước, mơ hồ thấy được công tắc trên vách tường hành lang.
Bật công tắc, lúc này mấy ngọn đèn trên hành lang phát ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Bên phải hành lang chỉ có một bức tường.
Bên trái ở cuối hành lang, Lý Đằng nhìn thấy một cánh cửa sắt.
Cũng may là cánh cửa này cũng không có khóa, vặn tay nắm là có thể mở ra.
Sau khi đẩy cửa bước vào, là một gian phòng rất lớn.
Trong phòng là một mảnh đen kịt.
Sờ soạng trên vách tường cả buổi, rốt cuộc cũng tìm được công tắc đèn.
Mở đèn.
Trong phòng có vài món vật dụng cũ.
Ghế sô pha, bàn ghế các loại.
Ghế sô pha thì giống bộ trong phòng khách, bàn thì giống loại trong phòng ngủ.
Trên mặt đất, bàn ghế đều bị phủ một lớp bụi dày, khắp nơi trên tường đều là mạng nhện.
Lý Đằng đi quanh một vòng liền nhíu mày.
Tới đây là kết thúc rồi?
Thật sự không còn thứ gì?
Hắn cầm súng, tức giận bắn loạn trong phòng, rất nhanh đã bắn hết một hộp đạn.
Dường như có chỗ không đúng.
Vừa rồi hắn dường như nghe thấy một tiếng "coong".
Giống như viên đạn bắn trúng kim loại.
Là sắt trong ghế sô pha?
Lý Đằng móc đao ra rạch ghế sô pha, chỉ trong chốc lát, đã móc sạch toàn bộ.
Mặt mũi hắn bị bám đầy bụi.
Dưới lớp nệm lót sô pha, quả nhiên có một cái hộp sắt nhỏ.
Cái hộp này rất nhỏ.
Bị viên đạn bắn cho lõm xuống.
Hộp này không có khoá, ấn nhẹ là mở ra.
Bên trong, có một tờ giấy.
Dường như trong tờ giấy có chứa vật gì.
Mở tờ giấy ra, bên trong là một cái chìa khóa!
Trên tờ giấy còn viết chữ.
Viết tay.
"Tôi không tin có người nào tìm được cái hộp này."
Lý Đằng như trút được gánh nặng, hắn cầm chìa khóa, nhấn vào nút dịch chuyển trên đồng hồ.
Dịch chuyển cả người tới căn phòng nhỏ huấn luyện cửa ải thứ 10.
Sau đó bước tới gần cửa sắt, thử nhét chìa vào ổ khoá.
Vặn.
Cửa sắt được mở ra.
Cảnh tượng ở bên trong, không khác gì với sân huấn luyện bắn súng, chỉ là diện tích lớn hơn chút.
Nhưng mà lần này thì lại khác.
Tử thần phiêu phù giữa không trung.
Nhìn thấy Lý Đằng bước vào, nó cũng bay tới.
"Nơi này chính là cảnh tượng sân huấn luyện bắn súng thứ 11, diện tích cảnh tượng tăng gấp đôi, bên trong có thêm 1 kẻ địch, ngươi có chắc là muốn tiếp tục không?" Tử thần nói bằng giọng trầm thấp.
Lý Đằng mặc kệ nó, cầm súng, khom người xông vào trong.
Một tháng sau, Lý Đằng hoàn thành cửa ải thứ 11, cánh cửa sắt tiếp theo tự động mở ra, hắn tiến vào cửa ải thứ 12.
"Mỗi cửa tiếp theo chỉ tăng thêm diện tích và kẻ thù, không khác gì với mấy cửa ải trước. " Tử thần lại nhắc nhở Lý Đằng bằng giọng trầm thấp.
Lý Đằng vẫn mặc kệ nó, tiếp tục khom người xông cửa ải.
Nửa tháng sau, Lý Đằng vượt qua cửa ải 12.
Cửa ải 13 tăng thêm diện tích, tăng thêm 1 kẻ địch.
......
Cửa thứ 14.
Cửa thứ 15.
Cửa thứ 16......
......
Cửa thứ 99.
Cái thứ 100.
Cửa thứ 101.
......
Cửa thứ 220.
......
Cửa thứ 230.
......
Không biết đã qua bao nhiêu năm.
Bất tri bất giác, tóc Lý Đằng đã bạc.
Sau đó, râu ria cũng bạc màu.
......
"Ngươi chuẩn bị dùng cả đời mình hao phí ở một nơi không có chút ý nghĩa này sao? "
"Mỗi ngày ngươi đều bị tra tấn 12 tiếng, 12 tiếng sau đó lại tới đây huấn luyện nhàm chán, đến tột cùng ngươi đã đoán ra cái gì?"
Thỉnh thoảng tử thần sẽ phát ra giọng nói thử thách ý chí của Lý Đằng.
Lý Đằng vẫn mặc kệ nó.
Hắn nhớ rõ lúc lên đại học, đã từng rất giền một trò chơi trên điện thoại.
Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng quên cái game kia tên gì.
Là một trò chơi thể loại đao kiếm ma pháp.
Ngay từ đầu, nhân vật chính rất nhỏ yếu, ở trong một cái thôn nhỏ tìm kiếm nhiệm vụ.
Sau đó lại ra ngoài giết tiểu quái, xong nhiệm vụ là quay về thôn trả nhiệm vụ, cầm phần thưởng kim tệ, dùng kim tệ học kỹ năng, thăng cấp còn nhận được điểm cộng vào thuộc tính.
Giai đoạn sau đó, hắn rời khỏi tân thủ thôn, tiến vào bản đồ thành thị.
Kế tiếp là trò chuyện với đủ loại NPC, nhận nhiệm vụ, đi ra ngoài giết tiểu quái.
Hắn rất thích trò chơi kia, cũng tiến hành nạp tiền, mua gói tháng các loại, bởi vì nguyên nhân kinh tế, nói cho cùng thì cũng không nạp nhiều, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân chơi nhiều.
Nhân vật của hắn từ từ trở nên bá đạo.
Có thể vấn đề do lập trình game, người chơi cần cày quá nhiều mục, giai đoạn thăng cấp sau này rất khó, lượt người chơi game càng ngày càng ít, vốn là tân thủ thôn đông nghịt người chơi, thế mà mỗi lúc lại ít dần.
Không hề có máy chủ mới, còn có sát nhập máy chủ.
Nhưng lượng người chơi vẫn giảm thấp.
Lý Đằng vẫn tiếp tục kiên trì.
Bởi vì hắn rất thích trò chơi này, hơn nữa hắn còn chưa thăm dò hết bản đồ.
Rốt cục có một ngày, hắn thăm dò tất cả bản đồ trong game, hoàn thành tất cả phó bản, cũng kích hoạt toàn bộ nhiệm vụ bí mật.
Trong toàn bộ bản đồ, chỉ còn lại một sân thi đấu.
Sân thi đấu được thiết kế mỗi khi diệt sạch quái, sẽ đổi một nhóm mới, quái vật mới sẽ càng ngày càng mạnh, không có giới hạn.
Mà level người chơi cũng không có hạn mức cao nhất, chỉ cần thăng cấp, vẫn có thể cộng thêm điểm thuộc tính.
Vì vậy, mỗi khi có thời gian Lý Đằng đều log game vào sân thi đấu, không ngừng giết quái thăng cấp.
Thẳng cho đến một ngày, hắn đột phá cấp 300, sau khi giết sạch quái, lại không xuất hiện quái mới.
Mà là xuất hiện một NPC.
Lý Đằng cho là mình lại kích hoạt nhiệm vụ ẩn, vội vàng bước tới nói chuyện với NPC.
Lời nói của NPC, được hiển thị trong khung chat của người chơi.
"Tôi là người điều hành trò chơi này, cảm ơn anh đã cực kỳ nhiệt tình ủng hộ trò chơi này, thế nhưng, chúng tôi sắp cửa đóng toàn bộ máy chủ, thật sự rất xin lỗi."
"Muốn đóng của máy chủ? Nhiều người chơi như vậy phải làm sao?" Lý Đằng tỏ vẻ không phục.
"Không có nhiều người chơi như vậy, hơn một tháng trước chỉ có một người." NPC trả lời Lý Đằng.
"Được rồi. " Lý Đằng chỉ có thể đăng xuất.
"Chờ một chút. " NPC gọi Lý Đằng lại.
"Một giờ sau mới tắt máy chủ, chúng tôi sẽ tặng cho anh một bộ trang bị siêu cấp chưa từng được công bố." NPC muốn giao dịch với Lý Đằng, cho hắn một bộ trang bị và vũ khí có thuộc tính siêu khủng bố.
Lý Đằng rất sung sướng chơi hết một tiếng.
Sau đó, tắt máy chủ.
"Đã không còn gì nữa, tại sao ngươi còn muốn tiếp tục? Rời khỏi ! Đừng có lãng phí tuổi thọ. " Giọng nói tử thần đã kéo Lý Đằng thoát khỏi ký ức.
(dịch giả: chương này không tin tác giả từng chơi con game nào đến mức phá đảo toàn bộ)
Vừa đặt chân lên lầu 2, hai tay Lý Đằng run rẩy móc ra cái chìa khoá, thử mấy lần mới cắm vào ổ khoá.
Lắc nhẹ.
Khoá lưới sắt được mở ra!
Đẩy lưới sắt qua một bên, Lý Đằng cầm súng theo, khom người tiến vào hành lang phía sau cửa sắt.
Đi được vài bước, mơ hồ thấy được công tắc trên vách tường hành lang.
Bật công tắc, lúc này mấy ngọn đèn trên hành lang phát ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Bên phải hành lang chỉ có một bức tường.
Bên trái ở cuối hành lang, Lý Đằng nhìn thấy một cánh cửa sắt.
Cũng may là cánh cửa này cũng không có khóa, vặn tay nắm là có thể mở ra.
Sau khi đẩy cửa bước vào, là một gian phòng rất lớn.
Trong phòng là một mảnh đen kịt.
Sờ soạng trên vách tường cả buổi, rốt cuộc cũng tìm được công tắc đèn.
Mở đèn.
Trong phòng có vài món vật dụng cũ.
Ghế sô pha, bàn ghế các loại.
Ghế sô pha thì giống bộ trong phòng khách, bàn thì giống loại trong phòng ngủ.
Trên mặt đất, bàn ghế đều bị phủ một lớp bụi dày, khắp nơi trên tường đều là mạng nhện.
Lý Đằng đi quanh một vòng liền nhíu mày.
Tới đây là kết thúc rồi?
Thật sự không còn thứ gì?
Hắn cầm súng, tức giận bắn loạn trong phòng, rất nhanh đã bắn hết một hộp đạn.
Dường như có chỗ không đúng.
Vừa rồi hắn dường như nghe thấy một tiếng "coong".
Giống như viên đạn bắn trúng kim loại.
Là sắt trong ghế sô pha?
Lý Đằng móc đao ra rạch ghế sô pha, chỉ trong chốc lát, đã móc sạch toàn bộ.
Mặt mũi hắn bị bám đầy bụi.
Dưới lớp nệm lót sô pha, quả nhiên có một cái hộp sắt nhỏ.
Cái hộp này rất nhỏ.
Bị viên đạn bắn cho lõm xuống.
Hộp này không có khoá, ấn nhẹ là mở ra.
Bên trong, có một tờ giấy.
Dường như trong tờ giấy có chứa vật gì.
Mở tờ giấy ra, bên trong là một cái chìa khóa!
Trên tờ giấy còn viết chữ.
Viết tay.
"Tôi không tin có người nào tìm được cái hộp này."
Lý Đằng như trút được gánh nặng, hắn cầm chìa khóa, nhấn vào nút dịch chuyển trên đồng hồ.
Dịch chuyển cả người tới căn phòng nhỏ huấn luyện cửa ải thứ 10.
Sau đó bước tới gần cửa sắt, thử nhét chìa vào ổ khoá.
Vặn.
Cửa sắt được mở ra.
Cảnh tượng ở bên trong, không khác gì với sân huấn luyện bắn súng, chỉ là diện tích lớn hơn chút.
Nhưng mà lần này thì lại khác.
Tử thần phiêu phù giữa không trung.
Nhìn thấy Lý Đằng bước vào, nó cũng bay tới.
"Nơi này chính là cảnh tượng sân huấn luyện bắn súng thứ 11, diện tích cảnh tượng tăng gấp đôi, bên trong có thêm 1 kẻ địch, ngươi có chắc là muốn tiếp tục không?" Tử thần nói bằng giọng trầm thấp.
Lý Đằng mặc kệ nó, cầm súng, khom người xông vào trong.
Một tháng sau, Lý Đằng hoàn thành cửa ải thứ 11, cánh cửa sắt tiếp theo tự động mở ra, hắn tiến vào cửa ải thứ 12.
"Mỗi cửa tiếp theo chỉ tăng thêm diện tích và kẻ thù, không khác gì với mấy cửa ải trước. " Tử thần lại nhắc nhở Lý Đằng bằng giọng trầm thấp.
Lý Đằng vẫn mặc kệ nó, tiếp tục khom người xông cửa ải.
Nửa tháng sau, Lý Đằng vượt qua cửa ải 12.
Cửa ải 13 tăng thêm diện tích, tăng thêm 1 kẻ địch.
......
Cửa thứ 14.
Cửa thứ 15.
Cửa thứ 16......
......
Cửa thứ 99.
Cái thứ 100.
Cửa thứ 101.
......
Cửa thứ 220.
......
Cửa thứ 230.
......
Không biết đã qua bao nhiêu năm.
Bất tri bất giác, tóc Lý Đằng đã bạc.
Sau đó, râu ria cũng bạc màu.
......
"Ngươi chuẩn bị dùng cả đời mình hao phí ở một nơi không có chút ý nghĩa này sao? "
"Mỗi ngày ngươi đều bị tra tấn 12 tiếng, 12 tiếng sau đó lại tới đây huấn luyện nhàm chán, đến tột cùng ngươi đã đoán ra cái gì?"
Thỉnh thoảng tử thần sẽ phát ra giọng nói thử thách ý chí của Lý Đằng.
Lý Đằng vẫn mặc kệ nó.
Hắn nhớ rõ lúc lên đại học, đã từng rất giền một trò chơi trên điện thoại.
Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng quên cái game kia tên gì.
Là một trò chơi thể loại đao kiếm ma pháp.
Ngay từ đầu, nhân vật chính rất nhỏ yếu, ở trong một cái thôn nhỏ tìm kiếm nhiệm vụ.
Sau đó lại ra ngoài giết tiểu quái, xong nhiệm vụ là quay về thôn trả nhiệm vụ, cầm phần thưởng kim tệ, dùng kim tệ học kỹ năng, thăng cấp còn nhận được điểm cộng vào thuộc tính.
Giai đoạn sau đó, hắn rời khỏi tân thủ thôn, tiến vào bản đồ thành thị.
Kế tiếp là trò chuyện với đủ loại NPC, nhận nhiệm vụ, đi ra ngoài giết tiểu quái.
Hắn rất thích trò chơi kia, cũng tiến hành nạp tiền, mua gói tháng các loại, bởi vì nguyên nhân kinh tế, nói cho cùng thì cũng không nạp nhiều, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân chơi nhiều.
Nhân vật của hắn từ từ trở nên bá đạo.
Có thể vấn đề do lập trình game, người chơi cần cày quá nhiều mục, giai đoạn thăng cấp sau này rất khó, lượt người chơi game càng ngày càng ít, vốn là tân thủ thôn đông nghịt người chơi, thế mà mỗi lúc lại ít dần.
Không hề có máy chủ mới, còn có sát nhập máy chủ.
Nhưng lượng người chơi vẫn giảm thấp.
Lý Đằng vẫn tiếp tục kiên trì.
Bởi vì hắn rất thích trò chơi này, hơn nữa hắn còn chưa thăm dò hết bản đồ.
Rốt cục có một ngày, hắn thăm dò tất cả bản đồ trong game, hoàn thành tất cả phó bản, cũng kích hoạt toàn bộ nhiệm vụ bí mật.
Trong toàn bộ bản đồ, chỉ còn lại một sân thi đấu.
Sân thi đấu được thiết kế mỗi khi diệt sạch quái, sẽ đổi một nhóm mới, quái vật mới sẽ càng ngày càng mạnh, không có giới hạn.
Mà level người chơi cũng không có hạn mức cao nhất, chỉ cần thăng cấp, vẫn có thể cộng thêm điểm thuộc tính.
Vì vậy, mỗi khi có thời gian Lý Đằng đều log game vào sân thi đấu, không ngừng giết quái thăng cấp.
Thẳng cho đến một ngày, hắn đột phá cấp 300, sau khi giết sạch quái, lại không xuất hiện quái mới.
Mà là xuất hiện một NPC.
Lý Đằng cho là mình lại kích hoạt nhiệm vụ ẩn, vội vàng bước tới nói chuyện với NPC.
Lời nói của NPC, được hiển thị trong khung chat của người chơi.
"Tôi là người điều hành trò chơi này, cảm ơn anh đã cực kỳ nhiệt tình ủng hộ trò chơi này, thế nhưng, chúng tôi sắp cửa đóng toàn bộ máy chủ, thật sự rất xin lỗi."
"Muốn đóng của máy chủ? Nhiều người chơi như vậy phải làm sao?" Lý Đằng tỏ vẻ không phục.
"Không có nhiều người chơi như vậy, hơn một tháng trước chỉ có một người." NPC trả lời Lý Đằng.
"Được rồi. " Lý Đằng chỉ có thể đăng xuất.
"Chờ một chút. " NPC gọi Lý Đằng lại.
"Một giờ sau mới tắt máy chủ, chúng tôi sẽ tặng cho anh một bộ trang bị siêu cấp chưa từng được công bố." NPC muốn giao dịch với Lý Đằng, cho hắn một bộ trang bị và vũ khí có thuộc tính siêu khủng bố.
Lý Đằng rất sung sướng chơi hết một tiếng.
Sau đó, tắt máy chủ.
"Đã không còn gì nữa, tại sao ngươi còn muốn tiếp tục? Rời khỏi ! Đừng có lãng phí tuổi thọ. " Giọng nói tử thần đã kéo Lý Đằng thoát khỏi ký ức.
(dịch giả: chương này không tin tác giả từng chơi con game nào đến mức phá đảo toàn bộ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất