Chương 173: Canh Giữ
Editor: Kingofbattle
"Đây là một cách hợp tác giữa các đạo diễn trong thành phố điện ảnh, phương thức hợp tác là cưỡng ép liên kết kịch bản nào đó. Vì muốn quảng bá cho nhau và quay phim thuận tiện hơn, thiết lập mấy kịch bản không liên quan trở thành cốt truyện phụ, như vậy, các diễn viên có thể sử dụng các kỹ năng, trang bị, và tài nguyên từ các kịch bản khác nhau, chỉ cần không trái với các quy tắc cơ bản của kịch bản, thì có thể sử dụng."
Lưu Thích Nguyên giải thích tóm tắt cho Lý Đằng, đột nhiên di động của hắn reo vang.
"Tôi phải gọi một cuộc điện thoại, nếu cậu không có gì phản đối, có thể tự do hoạt động trong 30 phút, nửa giờ sau quay lại đây, tôi dẫn cậu đi cùng." Lưu Thích Nguyên vừa dứt lời là bước vào trong quán café.
"Được rồi."
Lý Đằng nghĩ nghĩ, đặt cái thông báo cho đồng hồ, lại đi đến bãi cát bờ biển.
Hắn tìm một tảng đá ngầm ngồi lên, quan sát sóng biển vỗ vào bờ, nghe tiếng chim hải âu, trong đầu chợt nhớ lại một ít chuyện cũ, nhưng lại không tài nào nhớ rõ.
Sau đó, đầu óc của hắn cứ thả trôi theo sóng biển.
Ngay khi chuông báo đồng hồ reo lên, Lý Đằng bị doạ hết hồn.
Sau đó hắn cố suy nghĩ cả buổi, mới nhớ là đạo diễn bắt hắn quay trở về quán cà phê sau nửa tiếng.
Lý Đằng vội vàng chạy về quán cafe.
Đợi khoảng năm phút, Lưu Thích Nguyên bước ra khỏi quán cafe, lại để cho vệ sĩ kiêm lái xe chở người, mang theo Lý Đằng chạy tới toà cao ốc đặt bong bóng thời gian.
Thoạt nhìn vị đạo diễn Lưu Thích Nguyên này, cùng với mấy vị bạn đạo diễn của hắn ưa thích lợi dụng bong bóng thời gian để quay phim.
Bất quá cũng không kỳ quái, kịch bản quá dài, nếu đóng ở phim trường bình thường thì rất khó hoàn thành.
Mấy đạo diễn thâm niên như Lưu Thích Nguyên, quyền hạn trong tay càng lớn, tự nhiên ưa thích kịch bản dài một chút.
Chuyện này không khó đoán, đám đạo diễn mới vào nghề, giống như Diêu Tuyết vậy, lai lịch quá nhỏ bé, căn bản không có tư cách sử dụng bong bóng thời gian, chỉ có thể bố trí kịch bản đơn giản, thậm chí giống như kịch bản 2 lần quay đầu tiên, trực tiếp ghi hình ở gần quán cafe.
《 Chiến Lang Tiềm Phục》của Diêu Tuyết, có thể là kịch bản ma nàng có thể điều động nhiều tài nguyên nhất.
Lưu Thích Nguyên là đạo diễn đứng trước số 2,5 vạn, dựa theo lẽ thường sẽ không thể nào tiếp nhận mấy diễn viên quần chúng như bọn hắn, tên này bị điều đến cái đoàn phim này, Lý Đằng suy đoán hơn phân nửa là phạm sai lầm, bị đày tới.
Đương nhiên, những chuyện này đều do tự mình Lý Đằng suy đoán, có thể mọi chuyện không giống vậy.
Địa điểm quay phim lần này chính là toà nhà quay Nhà Tù Thời Gian trước đó, lần này sử dụng là bong bóng thời gian số 619.
Lưu Thích Nguyên dẫn Lý Đằng vào trong liền trở ra, lại để cho Lý Đằng tự mình đi tới khoang bong bóng thời gian số 619, nói trợ lý đạo diễn sẽ chờ bọn hắn ở phòng nghỉ, sau đó sẽ tiến hành giảng giải kịch bản.
Khi Lý Đằng bước vào phòng nghỉ cạnh khoang bong bóng thời gian số 619, thì những người khác đã đến đủ.
Đây là một kịch bản tạm thời được vị bạn đạo diễn thâm niên của Lưu Thích Nguyên tạo ra để đối phó với thành phố điện ảnh, cụ thể là do trợ lý đạo diễn phụ trách kịch bản lần này, vị trợ lý đạo diễn này có vẻ rất bận rộn, lúc Lý Đằng bước vào, hắn liên tục đi quanh hành lang gọi điện thoại, tựa hồ nội dung không liên quan tới kịch bản phim.
Bảy diễn viên khác đều là quần chúng không biết góp nhặt từ đoàn phim nào, vừa nhìn đã biết là loại không ai quen ai. Bảy người diễn viên đều là trẻ tuổi, sáu nam một nữ, bọn hắn vừa thấy Lý Đằng bước vào ngôi xuống, thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tóc râu bạc trắng, đi đứng loạng choạng, đây là lần đầu bọn hắn gặp diễn viên già như vậy...!
"Ông cụ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi...? " Diễn viên nữ duy nhất mở miệng hỏi Lý Đằng.
"Hả...? " Lý Đằng làm bộ lãng tai.
"Ông cụ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi? " Cô gái tăng thêm âm lượng.
"À, năm nay tôi 78 rồi!" Lý Đằng duỗi ngón tay ra múa máy vài cái.
"......"
Những người khác đều câm nín.
Lão già gần 80 tuổi, còn quay phim cái gì? Không chịu đi dưỡng lão......lại đi chịu chết?
Thành phố điện ảnh đúng là khốn nạn, không biết làm người.
"Tất cả mọi người đến đông đủ? Quay phim sẽ bắt đầu sau 3 phút, tôi nói ngắn gọn." Rốt cục trợ lý đạo diễn cũng nói chuyện xong, vừa tới đã nói liên thanh.
Đột nhiên, hắn ngó qua Lý Đằng, sau đó liền ngừng lại.
"Mẹ nó là tên khốn nào làm...? Đưa tới một lão già? Này, vị này, trước kia ông ở đoàn phim nào?" Trợ lý đạo diễn hỏi Lý Đằng vài câu.
"Hả...? " Lý Đằng chậm rãi ngẩng đầu, làm bộ không nghe thấy.
"Ông cụ bị lãng tai." Cô gái vội vàng giải thích cho trợ lý đạo diễn.
"Đệch con mẹ! đưa tới đây để đưa ma à? Đám người này quá thất đức!" Trợ lý đạo diễn mở miệng mắng vài câu.
Mấy tên quần chúng khác đều lộ vẻ khó coi.
Mặc dù ông cụ này đóng vai quần chúng, nhưng cũng không cần phải tỏ loại thái độ này? Mắng chửi trước mặt người khác, còn nói đưa ma các loại.
"Tốt rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta tóm tắt kịch bản."
"Kịch bản lần này có tên《Canh Giữ》."
"Biên giới giữa Lũng quốc và Hằng Thuỷ quốc luôn tồn tại tranh chấp, hai bên phái ra rất nhiều binh sĩ canh giữ biên giới của mình, dựa theo ước định từ trước đến nay của hai bên, nếu như có xung đột, thì không được phép sử dụng vũ khí nóng."
"Các người, chính là một đám chiến sĩ bảo vệ đường biên giới Lũng quốc, bị mắc kẹt trong một trạm gác cao hơn mặt nước biển 5000 mét, bên ngoài là bão tuyết, thiết bị truyền tin bị hỏng rất nặng trong bão tuyết, chỉ có thể nhận được tin tức, nhưng không thể truyền tin ra ngoài."
Trợ lý đạo diễn chiếu một bản đồ khu vực gần trạm gác lên trên vách tường.
"Hằng Thuỷ quốc vẫn luôn có ý đồ tiến vào biên giới Lũng quốc, cũng cưỡng ép xây dựng các loại công trình quân sự để tạo thành sự thật không thể chối cãi, không ngừng khơi mào mâu thuẫn xung đột giữa hai bên. "
"Chỗ trạm gác của các người, có thể là cửa khẩu đột phá của bọn hắn."
"Con sông này chính đường biên giới, các ngươi đóng trú trong hẽm núi, bờ sông bên kia chính là nơi đóng quân của Hằng Thuỷ quốc, nhiệm vụ của các ngươi chính là ngăn cản bọn hắn tiến vào công trình quân sự ranh giới Lũng quốc. Mặc dù chỗ biên giới ngăn cách bởi con sông, nhưng nước sông đã sớm bị đóng băng, cho nên cũng không thể ngăn cản bọn hắn tiến công."
"Các ngươi chỉ cần ở lại đây nửa tháng, không cho bọn hắn xây dựng bất kỳ công trình nào trong đường biên giới, nửa tháng sau tuyết tan, binh sĩ tiếp viện sẽ đến, các ngươi có thể kết thúc kịch bản thành công. "
"Kết thúc kịch bản xong, mỗi người sống sót sẽ nhận về thù lao gấp đôi bình thường."
"Nhưng nếu như không giữ được đường biên giới, quân đội Hằng Thuỷ quốc thành công xây dựng công trình quân sự trong biên giới Lũng quốc, nhiệm vụ của các ngươi sẽ thất bại, kịch bản trở thành bad ending, mỗi người sống sót sẽ bị khấu trừ gấp đôi thù lao! "
(bad ending: kết thúc rất tệ, thường dùng để ám chỉ kết cục của phim hoặc game)
"Nếu như nhận cơm hợp trong kịch bản, sẽ bị khấu trừ 1000 điểm tích lũy, bị nốc-ao tại chỗ!"
...
(dịch giả: cầu anh chị em, cô dì chú bác đề cử và bình luận tăng tương tác)
"Đây là một cách hợp tác giữa các đạo diễn trong thành phố điện ảnh, phương thức hợp tác là cưỡng ép liên kết kịch bản nào đó. Vì muốn quảng bá cho nhau và quay phim thuận tiện hơn, thiết lập mấy kịch bản không liên quan trở thành cốt truyện phụ, như vậy, các diễn viên có thể sử dụng các kỹ năng, trang bị, và tài nguyên từ các kịch bản khác nhau, chỉ cần không trái với các quy tắc cơ bản của kịch bản, thì có thể sử dụng."
Lưu Thích Nguyên giải thích tóm tắt cho Lý Đằng, đột nhiên di động của hắn reo vang.
"Tôi phải gọi một cuộc điện thoại, nếu cậu không có gì phản đối, có thể tự do hoạt động trong 30 phút, nửa giờ sau quay lại đây, tôi dẫn cậu đi cùng." Lưu Thích Nguyên vừa dứt lời là bước vào trong quán café.
"Được rồi."
Lý Đằng nghĩ nghĩ, đặt cái thông báo cho đồng hồ, lại đi đến bãi cát bờ biển.
Hắn tìm một tảng đá ngầm ngồi lên, quan sát sóng biển vỗ vào bờ, nghe tiếng chim hải âu, trong đầu chợt nhớ lại một ít chuyện cũ, nhưng lại không tài nào nhớ rõ.
Sau đó, đầu óc của hắn cứ thả trôi theo sóng biển.
Ngay khi chuông báo đồng hồ reo lên, Lý Đằng bị doạ hết hồn.
Sau đó hắn cố suy nghĩ cả buổi, mới nhớ là đạo diễn bắt hắn quay trở về quán cà phê sau nửa tiếng.
Lý Đằng vội vàng chạy về quán cafe.
Đợi khoảng năm phút, Lưu Thích Nguyên bước ra khỏi quán cafe, lại để cho vệ sĩ kiêm lái xe chở người, mang theo Lý Đằng chạy tới toà cao ốc đặt bong bóng thời gian.
Thoạt nhìn vị đạo diễn Lưu Thích Nguyên này, cùng với mấy vị bạn đạo diễn của hắn ưa thích lợi dụng bong bóng thời gian để quay phim.
Bất quá cũng không kỳ quái, kịch bản quá dài, nếu đóng ở phim trường bình thường thì rất khó hoàn thành.
Mấy đạo diễn thâm niên như Lưu Thích Nguyên, quyền hạn trong tay càng lớn, tự nhiên ưa thích kịch bản dài một chút.
Chuyện này không khó đoán, đám đạo diễn mới vào nghề, giống như Diêu Tuyết vậy, lai lịch quá nhỏ bé, căn bản không có tư cách sử dụng bong bóng thời gian, chỉ có thể bố trí kịch bản đơn giản, thậm chí giống như kịch bản 2 lần quay đầu tiên, trực tiếp ghi hình ở gần quán cafe.
《 Chiến Lang Tiềm Phục》của Diêu Tuyết, có thể là kịch bản ma nàng có thể điều động nhiều tài nguyên nhất.
Lưu Thích Nguyên là đạo diễn đứng trước số 2,5 vạn, dựa theo lẽ thường sẽ không thể nào tiếp nhận mấy diễn viên quần chúng như bọn hắn, tên này bị điều đến cái đoàn phim này, Lý Đằng suy đoán hơn phân nửa là phạm sai lầm, bị đày tới.
Đương nhiên, những chuyện này đều do tự mình Lý Đằng suy đoán, có thể mọi chuyện không giống vậy.
Địa điểm quay phim lần này chính là toà nhà quay Nhà Tù Thời Gian trước đó, lần này sử dụng là bong bóng thời gian số 619.
Lưu Thích Nguyên dẫn Lý Đằng vào trong liền trở ra, lại để cho Lý Đằng tự mình đi tới khoang bong bóng thời gian số 619, nói trợ lý đạo diễn sẽ chờ bọn hắn ở phòng nghỉ, sau đó sẽ tiến hành giảng giải kịch bản.
Khi Lý Đằng bước vào phòng nghỉ cạnh khoang bong bóng thời gian số 619, thì những người khác đã đến đủ.
Đây là một kịch bản tạm thời được vị bạn đạo diễn thâm niên của Lưu Thích Nguyên tạo ra để đối phó với thành phố điện ảnh, cụ thể là do trợ lý đạo diễn phụ trách kịch bản lần này, vị trợ lý đạo diễn này có vẻ rất bận rộn, lúc Lý Đằng bước vào, hắn liên tục đi quanh hành lang gọi điện thoại, tựa hồ nội dung không liên quan tới kịch bản phim.
Bảy diễn viên khác đều là quần chúng không biết góp nhặt từ đoàn phim nào, vừa nhìn đã biết là loại không ai quen ai. Bảy người diễn viên đều là trẻ tuổi, sáu nam một nữ, bọn hắn vừa thấy Lý Đằng bước vào ngôi xuống, thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tóc râu bạc trắng, đi đứng loạng choạng, đây là lần đầu bọn hắn gặp diễn viên già như vậy...!
"Ông cụ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi...? " Diễn viên nữ duy nhất mở miệng hỏi Lý Đằng.
"Hả...? " Lý Đằng làm bộ lãng tai.
"Ông cụ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi? " Cô gái tăng thêm âm lượng.
"À, năm nay tôi 78 rồi!" Lý Đằng duỗi ngón tay ra múa máy vài cái.
"......"
Những người khác đều câm nín.
Lão già gần 80 tuổi, còn quay phim cái gì? Không chịu đi dưỡng lão......lại đi chịu chết?
Thành phố điện ảnh đúng là khốn nạn, không biết làm người.
"Tất cả mọi người đến đông đủ? Quay phim sẽ bắt đầu sau 3 phút, tôi nói ngắn gọn." Rốt cục trợ lý đạo diễn cũng nói chuyện xong, vừa tới đã nói liên thanh.
Đột nhiên, hắn ngó qua Lý Đằng, sau đó liền ngừng lại.
"Mẹ nó là tên khốn nào làm...? Đưa tới một lão già? Này, vị này, trước kia ông ở đoàn phim nào?" Trợ lý đạo diễn hỏi Lý Đằng vài câu.
"Hả...? " Lý Đằng chậm rãi ngẩng đầu, làm bộ không nghe thấy.
"Ông cụ bị lãng tai." Cô gái vội vàng giải thích cho trợ lý đạo diễn.
"Đệch con mẹ! đưa tới đây để đưa ma à? Đám người này quá thất đức!" Trợ lý đạo diễn mở miệng mắng vài câu.
Mấy tên quần chúng khác đều lộ vẻ khó coi.
Mặc dù ông cụ này đóng vai quần chúng, nhưng cũng không cần phải tỏ loại thái độ này? Mắng chửi trước mặt người khác, còn nói đưa ma các loại.
"Tốt rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta tóm tắt kịch bản."
"Kịch bản lần này có tên《Canh Giữ》."
"Biên giới giữa Lũng quốc và Hằng Thuỷ quốc luôn tồn tại tranh chấp, hai bên phái ra rất nhiều binh sĩ canh giữ biên giới của mình, dựa theo ước định từ trước đến nay của hai bên, nếu như có xung đột, thì không được phép sử dụng vũ khí nóng."
"Các người, chính là một đám chiến sĩ bảo vệ đường biên giới Lũng quốc, bị mắc kẹt trong một trạm gác cao hơn mặt nước biển 5000 mét, bên ngoài là bão tuyết, thiết bị truyền tin bị hỏng rất nặng trong bão tuyết, chỉ có thể nhận được tin tức, nhưng không thể truyền tin ra ngoài."
Trợ lý đạo diễn chiếu một bản đồ khu vực gần trạm gác lên trên vách tường.
"Hằng Thuỷ quốc vẫn luôn có ý đồ tiến vào biên giới Lũng quốc, cũng cưỡng ép xây dựng các loại công trình quân sự để tạo thành sự thật không thể chối cãi, không ngừng khơi mào mâu thuẫn xung đột giữa hai bên. "
"Chỗ trạm gác của các người, có thể là cửa khẩu đột phá của bọn hắn."
"Con sông này chính đường biên giới, các ngươi đóng trú trong hẽm núi, bờ sông bên kia chính là nơi đóng quân của Hằng Thuỷ quốc, nhiệm vụ của các ngươi chính là ngăn cản bọn hắn tiến vào công trình quân sự ranh giới Lũng quốc. Mặc dù chỗ biên giới ngăn cách bởi con sông, nhưng nước sông đã sớm bị đóng băng, cho nên cũng không thể ngăn cản bọn hắn tiến công."
"Các ngươi chỉ cần ở lại đây nửa tháng, không cho bọn hắn xây dựng bất kỳ công trình nào trong đường biên giới, nửa tháng sau tuyết tan, binh sĩ tiếp viện sẽ đến, các ngươi có thể kết thúc kịch bản thành công. "
"Kết thúc kịch bản xong, mỗi người sống sót sẽ nhận về thù lao gấp đôi bình thường."
"Nhưng nếu như không giữ được đường biên giới, quân đội Hằng Thuỷ quốc thành công xây dựng công trình quân sự trong biên giới Lũng quốc, nhiệm vụ của các ngươi sẽ thất bại, kịch bản trở thành bad ending, mỗi người sống sót sẽ bị khấu trừ gấp đôi thù lao! "
(bad ending: kết thúc rất tệ, thường dùng để ám chỉ kết cục của phim hoặc game)
"Nếu như nhận cơm hợp trong kịch bản, sẽ bị khấu trừ 1000 điểm tích lũy, bị nốc-ao tại chỗ!"
...
(dịch giả: cầu anh chị em, cô dì chú bác đề cử và bình luận tăng tương tác)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất