Chương 184: Sơn Thôn Lão Trạch
Editor: Kingofbattle
Ngày hôm sau.
Lưu Thích Nguyên vẫn chưa lộ mặt, chẳng qua là phái vệ sĩ đưa Lý Đằng tới trường quay.
Sau đó còn nói cho hắn một tin xấu, đó chính là phế bản không liên kết với kịch bản hôm nay Lý Đằng quay, không thể trở thành cốt truyện phụ, cho nên Lý Đằng không thể sử dụng mấy cái APP trong《Nhà Tù Thời Gian》.
(APP: ứng dụng)
Nói tóm lại, chính là không thể dò xét năng lượg sinh vật, không thể dịch chuyển, hắn không thể nào lấy ra nước tăng lực, dao bầu, súng ống các loại đạo cụ trong ứng dụng trữ vật.
Lý Đằng đoán ra chuyện chữa trị tế bào không thành công, Lưu Thích Nguyên cảm thấy rất mất mặt cho nên hai ngày này đều trốn tránh hắn.
Bất quá Lý Đằng cũng chẳng oán trách Lưu Thích Nguyên.
Ở bên trong kịch bản lâu như vậy, là lỗi của chính hắn.
Nếu như không phải thế giới kịch bản bị cưỡng chế đóng lại, hắn có chết ở bên trong cũng chẳng sao cả.
Con người ta, sống mà có thể làm những chuyện mình thích, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Cho nên, gánh chịu hậu quả thế nào, cũng là đáng giá.
Lý Đằng cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Sau khi Lưu Thích Nguyên xuất hiện, hắn mới có cơ hội được như bây giờ, không cần trở về chóp đá, mỗi ngày đều có kịch bản tham gia, cũng có thể diễn xuất.
......
"Cảnh quay ngày hôm nay, là một bộ phim ma."
"Tên là《Sơn Thôn Lão Trạch》. "
Đạo diễn tạm thời thông báo cho mấy diễn viên trong đoàn vài câu.
"Độ khó khá lớn, số người nhận cơm hợp sẽ vượt quá dự liệu."
Tám người diễn viên nghe thấy đạo diễn nói, đều bắt đầu xì xào.
Trong nhóm người này, có một số bị ép tới đây tham gia, còn có một vài người giống như Lý Đằng, tự mình chủ động tới đây biểu diễn.
Phim ma đối với diễn viên cấp bậc thấp mà nói, quả thực chính là ác mộng.
Phim ma có độ khó tương đối lớn, đây chẳng phải là chơi đùa mạng sống của bọn họ sao?
"Các người sẽ ở trong kịch bản quy định 3 ngày. "
"Mỗi ngày vào buổi tối, quỷ sẽ đến chỗ các ngươi."
"Chỉ có thành công giết chết một người, hoặc là chờ đến hừng đông, quỷ mới chịu rời đi."
"Cho nên, trong các ngươi, tối đa là 3 người đi nhận cơm hợp. "
"Nhưng cũng có thể toàn bộ diễn viên đều sống sót, chuyện này phải dựa vào khả năng sống sốt của các ngươi. "
"Chỉ có một mẹo nhỏ tặng cho các ngươi tham khảo. "
"Đó chính là trong bộ phim ma này, người đi lẻ sẽ gặp nguy hiểm nhất."
"Cho nên, cố gắng đừng đi một mình. "
"Chúc các người may mắn."
Đạo diễn tạm thời lại tuyên bố vài câu.
"Con quỷ kia, là trong 8 người chúng tôi sao?" Có diễn viên thắc mắc bèn hỏi đạo diễn.
"Không phải, quỷ là trong kịch bản gốc, trong 8 người các ngươi không có quỷ. Bất quá không loại trừ một số con quỷ, lợi dụng năng lực bản thân biến thành một người trong số các ngươi, trốn vào đám đông thừa cơ giết người." Đạo diễn trả lời vấn đề.
(chú thích: đạo diễn tạm thời là đạo diễn không chính thức, giống 1 loại thế chỗ dùng tạm)
"Đây cũng quá khó?" Một người trong nhóm nhao nhao chửi bậy.
Chửi bậy thì chửi bậy, đến những lúc thế này, muốn trở về nhất định là không thể, ở thành phố điện ảnh, diễn viên dám huỷ diễn, kết quả chỉ có một, đó chính là trực tiếp bị loại bỏ, đóng sáp.
Đạo diễn tạm thời giảng giải kịch bản xong, mọi người đi tới khoang truyền tống, tự mình tìm một khoang mà nằm vào.
Sau khi nằm vào, đầu óc Lý Đằng dần dần trở nên mơ hồ.
Nhân viên công tác đang điều chỉnh đủ loại thông số trên màn hình......
Con số đếm ngược không ngừng chuyển động, thẳng đến khi tất cả đều trở về 0.
Dãy màn hình trên tường bắt đầu xuất hiện hình ảnh mơ hồ.
Xe buýt, cánh đồng ngô, sân vườn, miếu thờ, quỷ ảnh......
Một giọng nữ thánh thót truyền vào tai mọi người.
Tựa như giấc mơ.
"Đang kiểm tra......"
"......"
"......"
"Khởi động chương trình truyền tống thân thể......"
"Khởi động hoàn tất......"
"......"
Ngay khi Lý Đằng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi trong một chiếc xe buýt nhỏ.
Xe buýt nhỏ đậu ở ven đường.
Ven đường có một cái quầy hàng bán nước.
Trong tay Lý Đằng có một chai nước, cùng loại với nước uống trên quầy hàng.
Thoạt nhìn cảnh quay này, là xe buýt nhỏ đậu ở ven đường, người ở trên xe có thể mua nước uống.
Bảy gã diễn viên khác cũng đều ở trên xe buýt này.
Lái xe cũng là một trong số diễn viên.
Trên đùi tất cả diễn viên, đều đặt một đống giấy tờ xếp chung với nhau.
Đây là giấy tờ giới thiệu bối cảnh màn diễn này.
Tám người bọn hắn là đồng nghiệp chung công ty.
Thân phận theo thứ tự là tổng giám đốc công ty, thư ký, tài xế, quản lý, trưởng phòng, nhân viên bán hàng, kế toán cùng nhân viên quét dọn.
Tổng giám đốc cũng là người làm công, gần đây hắn mua một toà biệt thự trong sơn thôn, kỳ thật chính là một tòa nhà cũ giá rẻ mà thôi, tổng giám đốc cảm giác mình kiếm được món lợi lớn.
Vì không muốn toà biệt thự kia đóng mốc, khai thác giá trị bất động sản, hắn dùng tiền công ty tổ chức cuộc họp bên ngoài, kỳ thật chính là du lịch, ở lại trong biệt thự 3 ngày, tiền thuê mỗi ngày là 2000 tệ, ăn cơm và dịch vụ khác được tính phí riêng.
Loại chuyện này rất hay gặp.
Hiện tượng lấy quyền tư lợi, khắp nơi đều có, đầy đống trong đủ loại tầng lớp xã hội.
Theo đạo lý, có lẽ là mấy nhân viên rất vui vẻ, dù sao có thể không đi làm, được ra ngoài chơi vài ngày.
Nhưng đám diễn viên này, sắc mặt ai nấy đều giống như ăn phải mướp đắng.
Rất hiển nhiên, dựa theo giới thiệu kịch bản, vị tổng giám đốc này mua nhà giá rẻ, hiển nhiên là nhận được một củ khoai nóng bỏng tay, bị người lừa gạt, mua nhầm một căn nhà ma.
Bây giờ còn liên lụy mấy nhân viên vô tội như bọn hắn, đi tới chỗ bị quỷ săn giết trong vòng 3 ngày.
Hơn nữa rất có thể sẽ có ba người nhận cơm hợp.
Có thể nguyên nhân bởi vì Lý Đằng quá lớn tuổi, những vai khác phân cho hắn cũng chẳng hợp.
Cho nên đạo diễn cho hắn đóng vai nhân viên quét dọn.
Thân phận những người khác theo thứ tự là tổng giám đốc(nam), thư ký(nữ), tài xế(nam), quản lý(nữ), trưởng phòng(nữ), nhân viên bán hàng(nam), kế toán(nữ).
Tính cả Lý Đằng vào chung, bốn nam bốn nữ.
"Có thể xuống xe không đi được không?" Cô gái đóng vai thứ ký mở miệng nói.
"Cô có thể không đi, sau đó trực tiếp bị loại." Gã đàn ông đóng vai tổng giám đốc cười cười.
"Chúng tôi đều bị anh lừa gạt...! " Nữ quản lý cũng mở miệng.
"Ha ha ha ha......không phải tôi cũng bị lừa sao?" Tổng giám đốc cười gượng.
Mọi người nói chuyện, tài xế nhận được mệnh lệnh kịch bản, bắt hắn khởi động xe buýt, đi tới mục tiêu.
Khác với lần Lý Đằng diễn xuất đầu tiên trong thành phố điện ảnh, mọi người không có đeo tai nghe Bluetooth, loại mệnh lệnh kịch bản này, sẽ được truyền tới từ trên không trung, hơn nữa dựa theo kịch bản sắp xếp, có người nghe được, có người không nghe được.
Tài xế nổ máy, dựa theo mệnh lệnh kịch bản chạy vào nhà cũ trong sơn thôn.
Hai bên đường trồng rất nhiều cây ăn quả.
Thỉnh thoảng sẽ băng qua cánh đồ ngô, che lại tầm mắt hai bên đường.
Rời khỏi quầy bán nước, ven đường không một bóng người, cũng chỉ có cây trồng nông nghiệp, không có nhà cửa, càng chạy càng thấy hoang vắng.
Ngày hôm sau.
Lưu Thích Nguyên vẫn chưa lộ mặt, chẳng qua là phái vệ sĩ đưa Lý Đằng tới trường quay.
Sau đó còn nói cho hắn một tin xấu, đó chính là phế bản không liên kết với kịch bản hôm nay Lý Đằng quay, không thể trở thành cốt truyện phụ, cho nên Lý Đằng không thể sử dụng mấy cái APP trong《Nhà Tù Thời Gian》.
(APP: ứng dụng)
Nói tóm lại, chính là không thể dò xét năng lượg sinh vật, không thể dịch chuyển, hắn không thể nào lấy ra nước tăng lực, dao bầu, súng ống các loại đạo cụ trong ứng dụng trữ vật.
Lý Đằng đoán ra chuyện chữa trị tế bào không thành công, Lưu Thích Nguyên cảm thấy rất mất mặt cho nên hai ngày này đều trốn tránh hắn.
Bất quá Lý Đằng cũng chẳng oán trách Lưu Thích Nguyên.
Ở bên trong kịch bản lâu như vậy, là lỗi của chính hắn.
Nếu như không phải thế giới kịch bản bị cưỡng chế đóng lại, hắn có chết ở bên trong cũng chẳng sao cả.
Con người ta, sống mà có thể làm những chuyện mình thích, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Cho nên, gánh chịu hậu quả thế nào, cũng là đáng giá.
Lý Đằng cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Sau khi Lưu Thích Nguyên xuất hiện, hắn mới có cơ hội được như bây giờ, không cần trở về chóp đá, mỗi ngày đều có kịch bản tham gia, cũng có thể diễn xuất.
......
"Cảnh quay ngày hôm nay, là một bộ phim ma."
"Tên là《Sơn Thôn Lão Trạch》. "
Đạo diễn tạm thời thông báo cho mấy diễn viên trong đoàn vài câu.
"Độ khó khá lớn, số người nhận cơm hợp sẽ vượt quá dự liệu."
Tám người diễn viên nghe thấy đạo diễn nói, đều bắt đầu xì xào.
Trong nhóm người này, có một số bị ép tới đây tham gia, còn có một vài người giống như Lý Đằng, tự mình chủ động tới đây biểu diễn.
Phim ma đối với diễn viên cấp bậc thấp mà nói, quả thực chính là ác mộng.
Phim ma có độ khó tương đối lớn, đây chẳng phải là chơi đùa mạng sống của bọn họ sao?
"Các người sẽ ở trong kịch bản quy định 3 ngày. "
"Mỗi ngày vào buổi tối, quỷ sẽ đến chỗ các ngươi."
"Chỉ có thành công giết chết một người, hoặc là chờ đến hừng đông, quỷ mới chịu rời đi."
"Cho nên, trong các ngươi, tối đa là 3 người đi nhận cơm hợp. "
"Nhưng cũng có thể toàn bộ diễn viên đều sống sót, chuyện này phải dựa vào khả năng sống sốt của các ngươi. "
"Chỉ có một mẹo nhỏ tặng cho các ngươi tham khảo. "
"Đó chính là trong bộ phim ma này, người đi lẻ sẽ gặp nguy hiểm nhất."
"Cho nên, cố gắng đừng đi một mình. "
"Chúc các người may mắn."
Đạo diễn tạm thời lại tuyên bố vài câu.
"Con quỷ kia, là trong 8 người chúng tôi sao?" Có diễn viên thắc mắc bèn hỏi đạo diễn.
"Không phải, quỷ là trong kịch bản gốc, trong 8 người các ngươi không có quỷ. Bất quá không loại trừ một số con quỷ, lợi dụng năng lực bản thân biến thành một người trong số các ngươi, trốn vào đám đông thừa cơ giết người." Đạo diễn trả lời vấn đề.
(chú thích: đạo diễn tạm thời là đạo diễn không chính thức, giống 1 loại thế chỗ dùng tạm)
"Đây cũng quá khó?" Một người trong nhóm nhao nhao chửi bậy.
Chửi bậy thì chửi bậy, đến những lúc thế này, muốn trở về nhất định là không thể, ở thành phố điện ảnh, diễn viên dám huỷ diễn, kết quả chỉ có một, đó chính là trực tiếp bị loại bỏ, đóng sáp.
Đạo diễn tạm thời giảng giải kịch bản xong, mọi người đi tới khoang truyền tống, tự mình tìm một khoang mà nằm vào.
Sau khi nằm vào, đầu óc Lý Đằng dần dần trở nên mơ hồ.
Nhân viên công tác đang điều chỉnh đủ loại thông số trên màn hình......
Con số đếm ngược không ngừng chuyển động, thẳng đến khi tất cả đều trở về 0.
Dãy màn hình trên tường bắt đầu xuất hiện hình ảnh mơ hồ.
Xe buýt, cánh đồng ngô, sân vườn, miếu thờ, quỷ ảnh......
Một giọng nữ thánh thót truyền vào tai mọi người.
Tựa như giấc mơ.
"Đang kiểm tra......"
"......"
"......"
"Khởi động chương trình truyền tống thân thể......"
"Khởi động hoàn tất......"
"......"
Ngay khi Lý Đằng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi trong một chiếc xe buýt nhỏ.
Xe buýt nhỏ đậu ở ven đường.
Ven đường có một cái quầy hàng bán nước.
Trong tay Lý Đằng có một chai nước, cùng loại với nước uống trên quầy hàng.
Thoạt nhìn cảnh quay này, là xe buýt nhỏ đậu ở ven đường, người ở trên xe có thể mua nước uống.
Bảy gã diễn viên khác cũng đều ở trên xe buýt này.
Lái xe cũng là một trong số diễn viên.
Trên đùi tất cả diễn viên, đều đặt một đống giấy tờ xếp chung với nhau.
Đây là giấy tờ giới thiệu bối cảnh màn diễn này.
Tám người bọn hắn là đồng nghiệp chung công ty.
Thân phận theo thứ tự là tổng giám đốc công ty, thư ký, tài xế, quản lý, trưởng phòng, nhân viên bán hàng, kế toán cùng nhân viên quét dọn.
Tổng giám đốc cũng là người làm công, gần đây hắn mua một toà biệt thự trong sơn thôn, kỳ thật chính là một tòa nhà cũ giá rẻ mà thôi, tổng giám đốc cảm giác mình kiếm được món lợi lớn.
Vì không muốn toà biệt thự kia đóng mốc, khai thác giá trị bất động sản, hắn dùng tiền công ty tổ chức cuộc họp bên ngoài, kỳ thật chính là du lịch, ở lại trong biệt thự 3 ngày, tiền thuê mỗi ngày là 2000 tệ, ăn cơm và dịch vụ khác được tính phí riêng.
Loại chuyện này rất hay gặp.
Hiện tượng lấy quyền tư lợi, khắp nơi đều có, đầy đống trong đủ loại tầng lớp xã hội.
Theo đạo lý, có lẽ là mấy nhân viên rất vui vẻ, dù sao có thể không đi làm, được ra ngoài chơi vài ngày.
Nhưng đám diễn viên này, sắc mặt ai nấy đều giống như ăn phải mướp đắng.
Rất hiển nhiên, dựa theo giới thiệu kịch bản, vị tổng giám đốc này mua nhà giá rẻ, hiển nhiên là nhận được một củ khoai nóng bỏng tay, bị người lừa gạt, mua nhầm một căn nhà ma.
Bây giờ còn liên lụy mấy nhân viên vô tội như bọn hắn, đi tới chỗ bị quỷ săn giết trong vòng 3 ngày.
Hơn nữa rất có thể sẽ có ba người nhận cơm hợp.
Có thể nguyên nhân bởi vì Lý Đằng quá lớn tuổi, những vai khác phân cho hắn cũng chẳng hợp.
Cho nên đạo diễn cho hắn đóng vai nhân viên quét dọn.
Thân phận những người khác theo thứ tự là tổng giám đốc(nam), thư ký(nữ), tài xế(nam), quản lý(nữ), trưởng phòng(nữ), nhân viên bán hàng(nam), kế toán(nữ).
Tính cả Lý Đằng vào chung, bốn nam bốn nữ.
"Có thể xuống xe không đi được không?" Cô gái đóng vai thứ ký mở miệng nói.
"Cô có thể không đi, sau đó trực tiếp bị loại." Gã đàn ông đóng vai tổng giám đốc cười cười.
"Chúng tôi đều bị anh lừa gạt...! " Nữ quản lý cũng mở miệng.
"Ha ha ha ha......không phải tôi cũng bị lừa sao?" Tổng giám đốc cười gượng.
Mọi người nói chuyện, tài xế nhận được mệnh lệnh kịch bản, bắt hắn khởi động xe buýt, đi tới mục tiêu.
Khác với lần Lý Đằng diễn xuất đầu tiên trong thành phố điện ảnh, mọi người không có đeo tai nghe Bluetooth, loại mệnh lệnh kịch bản này, sẽ được truyền tới từ trên không trung, hơn nữa dựa theo kịch bản sắp xếp, có người nghe được, có người không nghe được.
Tài xế nổ máy, dựa theo mệnh lệnh kịch bản chạy vào nhà cũ trong sơn thôn.
Hai bên đường trồng rất nhiều cây ăn quả.
Thỉnh thoảng sẽ băng qua cánh đồ ngô, che lại tầm mắt hai bên đường.
Rời khỏi quầy bán nước, ven đường không một bóng người, cũng chỉ có cây trồng nông nghiệp, không có nhà cửa, càng chạy càng thấy hoang vắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất