Chương 50: Ghép Chi Bị Đứt
Editor: Kingofbattle.
Lộ trình bay của phi cơ trực thăng rất dài.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của Lý Đằng, phải đợi khoảng ba tiếng.
Hai lần trước đó, hắn vừa tiến vào cabin trực thăng, ăn hết bánh mì bánh quy, uống nước xong, chỉ cần đánh một giấc, vừa tỉnh lại cũng đã tới thành phố điện ảnh.
Nhưng mà lần này không được.
Hắn không dám ngủ, hắn sợ một khi mình ngủ, lúc trực thăng đáp xuống bản thân sẽ bị xem như thi thể.
Chậm rãi cảm nhận được cơ thể đau buốt, chậm rãi tích góp sức mạnh từng chút một.
Lý Đằng lại thử thêm lần nữa, cuối cùng đã mở nắp rương ra, một tay thò vào trong!
Lúc tay của hắn mò trúng bánh mì, nhưng lại không đủ sức lấy ra.
Hắn chỉ có thể lại tích góp từng chút sức lực.
Ở trong quá trình này, đầu óc của hắn có vài lần mơ màng.
Nhưng dục vọng muốn sống mãnh liệt trong đầu lại nhắc nhở hắn, ép hắn không thể hôn mê như vậy.
Hiện giờ hắn chỉ có một cách duy nhất đánh thức bản thân, chính là thỉnh thoảng rặn tiểu.
Vải đã bít kín lối ra, loại cố gắng này sẽ làm bung miệng vết thương, khiến cho miệng vết thương truyền đến đau đớn dữ dội, mà loại đau đớn này lại giúp cho hắn tỉnh táo.
Phương pháp này chẳng khác nào bị tra tấn bằng cực hình.
Chỉ trong nháy mắt này, lúc Lý Đằng gố gắng rặn tiểu, hắn cảm giác chỗ vải buột vết thương đột nhiên bị bung ra, một dòng nước nóng bắn thẳng ra ngoài.
Không biết là nước hay là máu.
Cảm giác bàng quan căng cứng đã giảm bớt, chỉ còn lại cơn đau dai dẳng không bớt đi được.
Miệng vết thương đã bung rồi? Chảy máu ư?
Có thể chết vì mất máu quá nhiều hay không?
Lý Đằng rất hoảng sợ, nhưng hiện tại hắn có muốn ngó xem miệng vết thương cũng là chuyện rất khó.
Trong cabin đen kịt một mảnh, hắn cũng không thể nhìn rõ.
Tích góp sức lực trong thời gian dài, cuối cùng Lý Đằng đã nhấc bánh mì ra khỏi rương.
Sau khi lấy ra, cánh tay của hắn chẳng còn chút sức lực, cũng không có cách nào cầm bánh mì đưa tới miệng.
Mấy phút sau, dựa vào ý chí cầu sinh mạnh mẽ, rốt cuộc Lý Đằng đã nâng bánh mì đến bên miệng, hắn cũng hết cách xé rách túi ni lông, hiện tại đâu cần quản nhiều như vậy, chỉ có thể nhét cả túi lẫn bánh mì vào trong miệng.
Tiếp đó dùng sức cơ hàm nhai nhóp nhép.
Bởi vì thân thể bị nhiễm trùng máu mà suy yếu cực độ, dạ dày của hắn cũng tiêu hoá không nổi.
Lúc hắn mạnh mẽ nuốt túi bánh mì xuống, thậm chí dạ của dày hắn bị co giật, đang muốn nôn thức ăn ra ngoài.
Lý Đằng cố nén cảm giác buồn nôn, tiếp tục kiên trì nuốt bánh mì xuống bụng.
Không biết là tác dụng tâm lý, hay là đồ ăn trong rương quả thật có tác dụng chữa trị, sau khi Lý Đằng nuốt vài ngụm bánh mì lẫn túi, rốt cục cơ thể đã có chút ít sức lực, không còn giống lúc trước, hoàn toàn không nghe hắn điều khiển.
Hắn hồi chút sức lực xé bỏ lớp túi bên ngoài, nuốt xuống toàn bộ.
Ăn bánh mì rồi nghỉ ngơi vài phút, hắn lại lần mò túi bánh quy nhai nuốt.
Sau đó là đồ uống.
Không biết hiện tại miệng vết thương có chảy máu hay không.
Nhìn không thấy, chỉ cảm thấy chỗ đó ướt sũng, nhớp nháp.
Ăn xong bánh mì, bánh quy, đồ uống, một cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.
Nhưng Lý Đằng không dám ngủ.
Hắn vẫn lo lắng sau khi ngủ sẽ đi đời.
Hắn tiếp tục cô gắng chống đỡ.
Thời gian bay 3 tiếng, quả thực là một loại tra tấn đối với hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi đối với cái chết, lo lắng chính mình sẽ thất bại trong gang tấc, không thể giữ tỉnh táo lúc máy bay đáp xuống, do đó mà bị đám người kia đóng thành tượng sáp.
......
Rốt cuộc lộ trình dài đằng đẵng đã kết thúc.
Suy đoán của Lý Đằng không sai, lần này chỗ trực thăng đáp xuống không phải gần bờ biển.
Mà là một chỗ rất xa lạ.
Lúc trực thăng đáp xuống đất, có hai nhân viên công tác đẩy tới một chiếc giường cấp cứu, hoặc là vật dùng để chở xác chết canh giữ ở đó.
"Tôi chưa chết, tôi còn sống."
Hai gã nhân viên công tác vừa đặt Lý Đằng xuống giường, Lý Đằng vội vàng nhắc nhở bọn họ.
Hai người kia cũng không nói lời nào, mà là trực tiếp đẩy Lý Đằng tiến vào một toà nhà gần đó.
Nhìn thấy đủ loại ký hiệu của cảnh vật chung quanh, Lý Đằng đã có thể xác nhận, nơi đây hẳn là bệnh viện trong thành phố điện ảnh.
Trước kia hắn cũng chưa từng tới đây, cho dù bị thương khi quay phim, cũng là có xe cấp cứu vận chuyển khoang trị liệu tới tại chỗ để tiến hành cứu chữa.
Không biết bệnh viện bên trong thành phố điện ảnh là tình huống gì.
Lý Đằng nhắc nhở bản thân không thể bỏ qua chuyện quan trọng, lúc tiếp nhận trị liệu nhất định hắn phải bỏ đồ vật trong túi vào trong khoang chữa trị.
Hai nhân viên công tác đẩy Lý Đằng vào trong bệnh viện, tiếp đến đẩy vào trong một căn phòng.
Một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng bước tới, tiến hành một đợt kiểm tra cơ thể Lý Đằng.
"Còn chưa chết, nhưng vết thương rất nghiêm trọng." Bác sĩ mở miệng.
"Cám ơn, mau bỏ tôi vào trong khoang trị liệu đi." Lý Đằng nói với bác sĩ.
Có thể gắng gượng sống đến chỗ này, trong lòng Lý Đằng đã rất kích động.
Kỹ thuật y học của thành phố điện ảnh cực kỳ tân tiến, bất luận vết thương có nghiêm trọng tới đâu, cho dù tắt thở, chỉ cần bỏ người bệnh vào khoang trị liệu là có thể cứu sống lại.
Đau đớn từ cơ thể của hắn cũng sẽ biến mất, giúp hắn không phải chịu đựng loại giày vò này nữa.
"Cậu không phải bị tai nạn lao động lúc quay phim, không thể chữa bệnh miễn phí trong thành phố điện ảnh, cần phải trả thêm điểm tích lũy mới có thể tiến hành cứu chữa." Bác sĩ từ chối Lý Đằng.
"......" Trong nháy mắt Lý Đằng cảm thấy cả người nguội lạnh.
Nhưng lời của bác sĩ, rõ ràng hắn cũng không thể phản bác.
"Tôi là bị các người ném lên trên chóp đá, cho dù ở trên đỉnh chóp đá, cũng là làm việc cho các người, dựa vào cái gì không được xem là tai nạn lao động?" Lý Đằng nghĩ nghĩ bào chữa vài câu.
"Cậu bị thương khi nằm ở trên giường của mình mà được xem là tai nạn lao động? Đừng có nói những thứ này với tôi, không có ý nghĩa." Bác sĩ quay người chuẩn bị đi ra.
"Chờ một chút! Trong tài khoản của tôi chỉ còn 10 điểm tích lũy, trước tiên có thể giúp tôi chữa lành đồ vật bị đứt mất hay không?" Lý Đằng khó khăn móc đồ vật trong túi ra ngoài.
"Loại vết thương này...? Tương đương với gãy tay gãy chân, ít nhất cần 200 điểm tích lũy thì mới được." Bác sĩ xem qua rồi báo giá cho Lý Đằng.
"Tôi là người mới, hơn nữa tôi vì sống sót trở về quay phim mới bị thương nặng như vậy, thành phố điện ảnh không thể chiếu cố một ít cho người mới hay sao?" Lý Đằng bi phẫn gần chết, tâm tình kích động hưng phấn khi còn sống trở về như rơi xuống vách đá vạn trượng.
Không trả tiền thì không chữa bệnh, bệnh viện này cũng quá thực tế.
Một mạng đáng giá 1000 điểm tích lũy, mình chỉ bị đứt chim mà thôi, lại đòi bòn rút 200 điểm tích lũy.
Xấu xa! Quá xấu xa!
"Người mới sao...... Dường như người mới có chính sách vay tiền trả góp để chữa bệnh, tôi đi xem một chút. " Bác sĩ tiến hành kết nối với thiết bị trên tường để kiểm tra, sau đó cầm một tờ giấy đã đóng dấu đặt trước mặt Lý Đằng.
"Tờ giấy này còn thiếu con dấu của cậu."
Lý Đằng duỗi cánh tay run rẩy cầm lấy tờ giấy kia.
Là một mẫu đơn trả góp theo kỳ để xin chữa trị.
Điền lá đơn này, mới có thể vay điểm tích lũy tiến hành chữa trị, kỳ hạn bên trên là 1 năm, sẽ được trừ theo mỗi suất diễn của Lý Đằng, tỷ lệ khấu trừ là 50%, kéo dài cho đến khi nào trả hết số nợ.
Tỷ lệ lãi suất mỗi năm là 5 điểm, còn chưa tính là cho vay nặng lãi.
Bất quá điều này cũng có nghĩa là một khi Lý Đằng đồng ý vay điểm chữa bệnh, sau này mỗi lần quay xong hắn chỉ còn 5 điểm tích luỹ, bởi vì 5 điểm còn lại phải thanh toán món nợ kia.
Trong vòng một năm mà không trả hết số nợ, sẽ cưỡng ép trừ toàn bộ vào trong tài khoản, nếu như số dư trong tài khoản trở về âm......
Rất đơn giản, theo quy cũ của thành phố điện ảnh, bị đóng tượng sáp thôi.
"Chữa trị vết thương toàn thân cần tốn bao nhiêu điểm tích luỹ?" Lý Đằng lại hỏi bác sĩ một tiếng.
"Thương thế của cậu khá nặng......Ước chừng phải tốn 300, 400 điểm tích lũy?" Bác sĩ trả lời Lý Đằng.
"Tổng số điểm vay mượn tôi phải điền bao nhiêu?" Lý Đằng tiếp tục hỏi.
"Cụ thể phải tiến vào khoang trị liệu thì mới biết được, cậu không cần điền số điểm vay, chỉ cần ký tên ở dưới là xong, đến lúc đó tiêu tốn bao nhiêu điểm, tôi sẽ giúp cậu điền vào." Bác sĩ trả lời Lý Đằng.
Lý Đằng rất muốn chất vất điểm này......Trước đó không báo giá, lên bàn giải phẫu mới tăng giá, đây chính là theo phong cách bệnh viện tỉnh X...!
Nhưng hắn không dám đặt câu hỏi.
Tiến vào bệnh viện, mạng nằm trên tay bác sĩ, hắn dám nghi ngờ bác sĩ, trừ phi không muốn sống nữa.
"Có ký hay không?" Bác sĩ thúc giục Lý Đằng.
"Ký." Lý Đằng không có lựa chọn nào khác.
Lộ trình bay của phi cơ trực thăng rất dài.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của Lý Đằng, phải đợi khoảng ba tiếng.
Hai lần trước đó, hắn vừa tiến vào cabin trực thăng, ăn hết bánh mì bánh quy, uống nước xong, chỉ cần đánh một giấc, vừa tỉnh lại cũng đã tới thành phố điện ảnh.
Nhưng mà lần này không được.
Hắn không dám ngủ, hắn sợ một khi mình ngủ, lúc trực thăng đáp xuống bản thân sẽ bị xem như thi thể.
Chậm rãi cảm nhận được cơ thể đau buốt, chậm rãi tích góp sức mạnh từng chút một.
Lý Đằng lại thử thêm lần nữa, cuối cùng đã mở nắp rương ra, một tay thò vào trong!
Lúc tay của hắn mò trúng bánh mì, nhưng lại không đủ sức lấy ra.
Hắn chỉ có thể lại tích góp từng chút sức lực.
Ở trong quá trình này, đầu óc của hắn có vài lần mơ màng.
Nhưng dục vọng muốn sống mãnh liệt trong đầu lại nhắc nhở hắn, ép hắn không thể hôn mê như vậy.
Hiện giờ hắn chỉ có một cách duy nhất đánh thức bản thân, chính là thỉnh thoảng rặn tiểu.
Vải đã bít kín lối ra, loại cố gắng này sẽ làm bung miệng vết thương, khiến cho miệng vết thương truyền đến đau đớn dữ dội, mà loại đau đớn này lại giúp cho hắn tỉnh táo.
Phương pháp này chẳng khác nào bị tra tấn bằng cực hình.
Chỉ trong nháy mắt này, lúc Lý Đằng gố gắng rặn tiểu, hắn cảm giác chỗ vải buột vết thương đột nhiên bị bung ra, một dòng nước nóng bắn thẳng ra ngoài.
Không biết là nước hay là máu.
Cảm giác bàng quan căng cứng đã giảm bớt, chỉ còn lại cơn đau dai dẳng không bớt đi được.
Miệng vết thương đã bung rồi? Chảy máu ư?
Có thể chết vì mất máu quá nhiều hay không?
Lý Đằng rất hoảng sợ, nhưng hiện tại hắn có muốn ngó xem miệng vết thương cũng là chuyện rất khó.
Trong cabin đen kịt một mảnh, hắn cũng không thể nhìn rõ.
Tích góp sức lực trong thời gian dài, cuối cùng Lý Đằng đã nhấc bánh mì ra khỏi rương.
Sau khi lấy ra, cánh tay của hắn chẳng còn chút sức lực, cũng không có cách nào cầm bánh mì đưa tới miệng.
Mấy phút sau, dựa vào ý chí cầu sinh mạnh mẽ, rốt cuộc Lý Đằng đã nâng bánh mì đến bên miệng, hắn cũng hết cách xé rách túi ni lông, hiện tại đâu cần quản nhiều như vậy, chỉ có thể nhét cả túi lẫn bánh mì vào trong miệng.
Tiếp đó dùng sức cơ hàm nhai nhóp nhép.
Bởi vì thân thể bị nhiễm trùng máu mà suy yếu cực độ, dạ dày của hắn cũng tiêu hoá không nổi.
Lúc hắn mạnh mẽ nuốt túi bánh mì xuống, thậm chí dạ của dày hắn bị co giật, đang muốn nôn thức ăn ra ngoài.
Lý Đằng cố nén cảm giác buồn nôn, tiếp tục kiên trì nuốt bánh mì xuống bụng.
Không biết là tác dụng tâm lý, hay là đồ ăn trong rương quả thật có tác dụng chữa trị, sau khi Lý Đằng nuốt vài ngụm bánh mì lẫn túi, rốt cục cơ thể đã có chút ít sức lực, không còn giống lúc trước, hoàn toàn không nghe hắn điều khiển.
Hắn hồi chút sức lực xé bỏ lớp túi bên ngoài, nuốt xuống toàn bộ.
Ăn bánh mì rồi nghỉ ngơi vài phút, hắn lại lần mò túi bánh quy nhai nuốt.
Sau đó là đồ uống.
Không biết hiện tại miệng vết thương có chảy máu hay không.
Nhìn không thấy, chỉ cảm thấy chỗ đó ướt sũng, nhớp nháp.
Ăn xong bánh mì, bánh quy, đồ uống, một cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.
Nhưng Lý Đằng không dám ngủ.
Hắn vẫn lo lắng sau khi ngủ sẽ đi đời.
Hắn tiếp tục cô gắng chống đỡ.
Thời gian bay 3 tiếng, quả thực là một loại tra tấn đối với hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi đối với cái chết, lo lắng chính mình sẽ thất bại trong gang tấc, không thể giữ tỉnh táo lúc máy bay đáp xuống, do đó mà bị đám người kia đóng thành tượng sáp.
......
Rốt cuộc lộ trình dài đằng đẵng đã kết thúc.
Suy đoán của Lý Đằng không sai, lần này chỗ trực thăng đáp xuống không phải gần bờ biển.
Mà là một chỗ rất xa lạ.
Lúc trực thăng đáp xuống đất, có hai nhân viên công tác đẩy tới một chiếc giường cấp cứu, hoặc là vật dùng để chở xác chết canh giữ ở đó.
"Tôi chưa chết, tôi còn sống."
Hai gã nhân viên công tác vừa đặt Lý Đằng xuống giường, Lý Đằng vội vàng nhắc nhở bọn họ.
Hai người kia cũng không nói lời nào, mà là trực tiếp đẩy Lý Đằng tiến vào một toà nhà gần đó.
Nhìn thấy đủ loại ký hiệu của cảnh vật chung quanh, Lý Đằng đã có thể xác nhận, nơi đây hẳn là bệnh viện trong thành phố điện ảnh.
Trước kia hắn cũng chưa từng tới đây, cho dù bị thương khi quay phim, cũng là có xe cấp cứu vận chuyển khoang trị liệu tới tại chỗ để tiến hành cứu chữa.
Không biết bệnh viện bên trong thành phố điện ảnh là tình huống gì.
Lý Đằng nhắc nhở bản thân không thể bỏ qua chuyện quan trọng, lúc tiếp nhận trị liệu nhất định hắn phải bỏ đồ vật trong túi vào trong khoang chữa trị.
Hai nhân viên công tác đẩy Lý Đằng vào trong bệnh viện, tiếp đến đẩy vào trong một căn phòng.
Một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng bước tới, tiến hành một đợt kiểm tra cơ thể Lý Đằng.
"Còn chưa chết, nhưng vết thương rất nghiêm trọng." Bác sĩ mở miệng.
"Cám ơn, mau bỏ tôi vào trong khoang trị liệu đi." Lý Đằng nói với bác sĩ.
Có thể gắng gượng sống đến chỗ này, trong lòng Lý Đằng đã rất kích động.
Kỹ thuật y học của thành phố điện ảnh cực kỳ tân tiến, bất luận vết thương có nghiêm trọng tới đâu, cho dù tắt thở, chỉ cần bỏ người bệnh vào khoang trị liệu là có thể cứu sống lại.
Đau đớn từ cơ thể của hắn cũng sẽ biến mất, giúp hắn không phải chịu đựng loại giày vò này nữa.
"Cậu không phải bị tai nạn lao động lúc quay phim, không thể chữa bệnh miễn phí trong thành phố điện ảnh, cần phải trả thêm điểm tích lũy mới có thể tiến hành cứu chữa." Bác sĩ từ chối Lý Đằng.
"......" Trong nháy mắt Lý Đằng cảm thấy cả người nguội lạnh.
Nhưng lời của bác sĩ, rõ ràng hắn cũng không thể phản bác.
"Tôi là bị các người ném lên trên chóp đá, cho dù ở trên đỉnh chóp đá, cũng là làm việc cho các người, dựa vào cái gì không được xem là tai nạn lao động?" Lý Đằng nghĩ nghĩ bào chữa vài câu.
"Cậu bị thương khi nằm ở trên giường của mình mà được xem là tai nạn lao động? Đừng có nói những thứ này với tôi, không có ý nghĩa." Bác sĩ quay người chuẩn bị đi ra.
"Chờ một chút! Trong tài khoản của tôi chỉ còn 10 điểm tích lũy, trước tiên có thể giúp tôi chữa lành đồ vật bị đứt mất hay không?" Lý Đằng khó khăn móc đồ vật trong túi ra ngoài.
"Loại vết thương này...? Tương đương với gãy tay gãy chân, ít nhất cần 200 điểm tích lũy thì mới được." Bác sĩ xem qua rồi báo giá cho Lý Đằng.
"Tôi là người mới, hơn nữa tôi vì sống sót trở về quay phim mới bị thương nặng như vậy, thành phố điện ảnh không thể chiếu cố một ít cho người mới hay sao?" Lý Đằng bi phẫn gần chết, tâm tình kích động hưng phấn khi còn sống trở về như rơi xuống vách đá vạn trượng.
Không trả tiền thì không chữa bệnh, bệnh viện này cũng quá thực tế.
Một mạng đáng giá 1000 điểm tích lũy, mình chỉ bị đứt chim mà thôi, lại đòi bòn rút 200 điểm tích lũy.
Xấu xa! Quá xấu xa!
"Người mới sao...... Dường như người mới có chính sách vay tiền trả góp để chữa bệnh, tôi đi xem một chút. " Bác sĩ tiến hành kết nối với thiết bị trên tường để kiểm tra, sau đó cầm một tờ giấy đã đóng dấu đặt trước mặt Lý Đằng.
"Tờ giấy này còn thiếu con dấu của cậu."
Lý Đằng duỗi cánh tay run rẩy cầm lấy tờ giấy kia.
Là một mẫu đơn trả góp theo kỳ để xin chữa trị.
Điền lá đơn này, mới có thể vay điểm tích lũy tiến hành chữa trị, kỳ hạn bên trên là 1 năm, sẽ được trừ theo mỗi suất diễn của Lý Đằng, tỷ lệ khấu trừ là 50%, kéo dài cho đến khi nào trả hết số nợ.
Tỷ lệ lãi suất mỗi năm là 5 điểm, còn chưa tính là cho vay nặng lãi.
Bất quá điều này cũng có nghĩa là một khi Lý Đằng đồng ý vay điểm chữa bệnh, sau này mỗi lần quay xong hắn chỉ còn 5 điểm tích luỹ, bởi vì 5 điểm còn lại phải thanh toán món nợ kia.
Trong vòng một năm mà không trả hết số nợ, sẽ cưỡng ép trừ toàn bộ vào trong tài khoản, nếu như số dư trong tài khoản trở về âm......
Rất đơn giản, theo quy cũ của thành phố điện ảnh, bị đóng tượng sáp thôi.
"Chữa trị vết thương toàn thân cần tốn bao nhiêu điểm tích luỹ?" Lý Đằng lại hỏi bác sĩ một tiếng.
"Thương thế của cậu khá nặng......Ước chừng phải tốn 300, 400 điểm tích lũy?" Bác sĩ trả lời Lý Đằng.
"Tổng số điểm vay mượn tôi phải điền bao nhiêu?" Lý Đằng tiếp tục hỏi.
"Cụ thể phải tiến vào khoang trị liệu thì mới biết được, cậu không cần điền số điểm vay, chỉ cần ký tên ở dưới là xong, đến lúc đó tiêu tốn bao nhiêu điểm, tôi sẽ giúp cậu điền vào." Bác sĩ trả lời Lý Đằng.
Lý Đằng rất muốn chất vất điểm này......Trước đó không báo giá, lên bàn giải phẫu mới tăng giá, đây chính là theo phong cách bệnh viện tỉnh X...!
Nhưng hắn không dám đặt câu hỏi.
Tiến vào bệnh viện, mạng nằm trên tay bác sĩ, hắn dám nghi ngờ bác sĩ, trừ phi không muốn sống nữa.
"Có ký hay không?" Bác sĩ thúc giục Lý Đằng.
"Ký." Lý Đằng không có lựa chọn nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất