Chương 85: Dài Dằng Dặc
Editor: Kingofbattle.
Trong đêm.
Lý Đằng tỉnh lại trong mơ màng.
Mặc dù đã tỉnh, nhưng mà cơ thể của hắn lại không thể cử động.
Hắn cảm giác trên cơ thể bị phủ một lớp tuyết rất dày, đông cứng tay chân của hắn, khiến cho hắn mất quyền khống chế cơ thể.
Trong lòng Lý Đằng dâng lên một trận bi ai khó hiểu.
Hắn biết lúc này mình tỉnh lại, có thể là hồi quang phản chiếu, tiếp đó sẽ chết thật.
Nhưng hắn đã bất lực.
Thậm chí hắn còn không thể nào giữ cho lý trí tỉnh táo.
Nhớ rõ lần trước khi hắn bị tình trạng tương tự, còn có thể dựa vào chuyện rặn nước tiểu để phá vỡ vết thương khích thích bản thân tỉnh táo, nhưng lần này hắn không có cơ hội.
Thực sự mà nói, trạng thái hiện giờ của hắn không thể gọi là tỉnh táo, càng giống loại bị bóng đè nửa tỉnh nửa mê kia hơn.
Ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể thì bất động.
Bình thường khi bị bóng đè, cơ thể sẽ không bị đông cứng, không có suy yếu tới vậy, sau khi não người có ý thức, sớm muộn gì sẽ thực sự tỉnh táo lại. Nhưng Lý Đằng thì khác, bởi vì cơ thể hắn bị choáng, đông cứng cùng với đói khát, bệnh tật gom chung lại gây ra bóng đè.
Hiện tại, hắn chỉ còn năng lực suy nghĩ.
Cũng chỉ có suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ rõ ràng, có thể giúp hắn không bị buồn ngủ quá nhanh.
Người suy nghĩ, khó tránh khỏi nhớ lại
Những việc trải qua nửa đời trước, mới có thể suy xét tương lai của chính mình.
Con người khi còn sống, tựa hồ một đời rất dài.
Bắt đầu từ lúc sinh ra, đã phải vất vả học tập đủ loại kỹ năng sinh tồn.
Trở mình, bò, ngồi dậy, đứng thẳng, nói chuyện, biết đi, biết chạy......
Vừa mới học được những kỹ năng sinh tồn này, liền phải bắt đầu học tập kiếm sống
Ngữ văn, toán học, tiếng Anh, vật lý, hóa học, sinh vật, chính trị, địa lý, lịch sử......
Từ tiểu học, đến cấp hai, đến cấp ba, lại đến đại học.
Học không ngừng nghỉ, đa số những môn học đều nhàm chán.
Cho nên, cảm giác rất dài.
Nhưng có đôi khi, lại cảm thấy đời người rất ngắn ngủi.
Một ngày nào đó ngoảnh lại xem xét cuộc đời mình, lại phát hiện mình sống từ ngày này qua ngày khác mà không thể làm những chuyện mình muốn làm, nhưng mà tương lai đã sắp hết.
Lý Đằng đã từng trải qua.
Cuộc sống của hắn trong thế giới kia cũng chẳng có gì khác so với những người cùng tuổi.
Đều là trải qua quá trình học tập rất dài, sau đó tốt nghiệp, rồi tìm việc làm, sau đó cảm thấy bất mãn với thực tế, tiếp đến dần dần mất mục tiêu phấn đấu trong xã hội, cảm thấy tương lai bản thân quá mịt mờ.
Hắn không còn nhớ rõ trước cái đêm mình bị bắt cóc tới đây, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nhớ duy nhất một chuyện, chính là đoạn thời gian đó, hắn không ngừng nghĩ tới cuộc sống, muốn biết ý nghĩa của sinh mạng, biết rõ bản thân muốn loại cuộc sống thế nào.
Hắn cho rằng bản thân không thể sống tầm thường vô vị như vậy, hắn không muốn mỗi ngày đều làm việc đến tối muộn, làm lụng vất vả mà chỉ kiếm được đồng lương đủ sống. Hắn muốn làm những việc mình thích, ví dụ như đọc tiểu thuyết online mà mình thích, hoặc là chơi một con game mobile mình giền, có thể thức khuya, thâu đêm suốt sáng.
Ngày qua ngày, hắn vẫn không nhìn thấy hy vọng.
Thật ra tính cách của hắn có chút cao thượng, hắn làm việc không tim không phổi, cách thức làm việc, cùng với xem thường mấy quy tắc ngầm, bởi thế nên hắn cảm thấy chán ghét thế giới kia. Sau khi tốt nghiệp thì cứ long đong, cũng khiến cho hắn càng thêm chán ghét mọi thứ.
Đương nhiên, cũng không vì vậy mà hắn xem thường mạng sống của bản thân, hắn chỉ muốn thay đổi.
Thay đổi bản thân, tìm kiếm cuộc sống khác biệt.
Đối một gã sinh viên vừa tốt nghiệp, gia đình không có bối cảnh mà nói, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho nên, hắn dành phần lớn thời gian rãnh để suy nghĩ mà thôi.
Những ngày đó hắn cũng không có trả lời câu hỏi "yes, no" trên điện thoại di động hoặc là máy tính, nhưng mà sau khi thức dậy, lại không hiểu vì sao mà xuất hiện trên đỉnh chóp đá.
Nhưng mà hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi, có phải là bởi vì hắn đã nảy sinh suy nghĩ thay đổi cuộc sống, cho nên mới bị đưa tới đây.
Hối hận sao?
Dường như không hối hận.
Có thật sự muốn quay lại thế giới kia không?
Chưa chắc.
Bởi vì, hắn đã không còn lo lắng cho thế giới kia.
Như vậy, mục đích của hắn ở đây cố gắng cày điểm tích lũy, rõ ràng đã khác so với những người còn lại.
Hắn chỉ muốn giảm bớt độ cao chóp đá, giúp bản thân trở lại mặt đất, như vậy sẽ không phải lo sợ khiếp vía bị té xuống.
Về phần lúc giảm bớt độ cao có thể về mặt đất, có thể trở về thế giới của hắn hay không, dường như hắn cũng chẳng quá để tâm.
Ít nhất không quá cần thiết.
Nếu như tích góp đủ 1000 điểm tích lũy, thành công quay trở về thế giới, quay trở về cuộc sống cũ.
Có lẽ khi hắn già rồi xuống lỗ cũng chẳng thể giải đáp án câu đố này.
Rốt cuộc thành phố điện ảnh này là sao? Là người nào đứng sau thao túng tất cả?
Suy nghĩ càng nhiều, thì thần trí ngày càng mơ màng.
Lý Đằng cảm thấy, có lẽ hiện tại hắn nên suy nghĩ làm thế nào sống sót qua đêm nay, giúp bản thân cầm cự đến ngày mai.
Mặc dù cố gắng tự hỏi, cố gắng giúp đầu óc tỉnh táo, nhưng cuối cùng, cơ thể suy yếu cực độ khiến cho hắn chìm vào bóng tối vô tận.
......
Không biết đã qua bao lâu.
Tựa hồ rất lâu.
Lý Đằng tỉnh.
Hắn đau đớn rên một tiếng.
Hắn không biết bản thân đã bất tỉnh mấy ngày.
Nếu như vẫn còn trên chóp đá, chưa trở về thành phố điện ảnh, nói rõ tối đa hắn đã bất tỉnh hai ngày.
Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người hắn.
Cơ thể được sưởi ấm, nhưng tứ chi không thể nào cử động được.
Hai tay hai chân của hắn sưng to giống như bánh xốp, trên da lộ ra màu đen đáng sợ.
Hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế chúng.
Thân thể của hắn không còn sốt.
Bất quá đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Rất có thể hệ thống miễn dịch của hắn đã sụp đổ, khả năng điều tiết thân nhiệt của não bộ cũng đã bị huỷ hoại, thân thể của hắn, có lẽ đã trở thành thiên đường cho vi khuẩn cùng virus ký sinh.
Hắn cảm thấy hiện tại mình còn sống, còn có thể tỉnh lại, chính là một kỳ tích.
Hoặc là nói, có người đang cố ý sáng tạo loại kỳ tích này.
Dùng loại kỳ tích này để tra tấn hắn.
Rốt cuộc hôm nay là ngày thứ tư hay thứ năm?
Hy vọng là ngày thứ năm.
Nếu như là ngày thứ năm, có lẽ rất nhanh trực thăng sẽ tới.
Đáng tiếc, không phải.
Ánh mặt trời bỏng rát tiếp tục bao phủ cơ thể Lý Đằng, để hắn giữ lại một hơi cuối cùng, chống chịu tới khi bầu trời tối đen.
Nhưng mà, trực thăng vẫn chưa tới.
Sau khi trời tối, nhiệt độ giảm mạnh, Lý Đằng lại bất tỉnh nhân sự.
......
Lại tỉnh.
Lý Đằng bị hai cánh tay rô bốt chụp lấy.
Chúng bốc cơ thể Lý Đằng giống như hàng hoá, đặt bên trên miếng kim loại, sau đó thu vào trong khoang trực thăng.
Lần này đúng là trực thăng thành phố điện ảnh đã tới.
Lý Đằng được rô bốt xách vào cabin, khoang cửa cabin liền đóng lại, trong đó tối đen như mực.
Hắn biết rõ bên cạnh có một cái rương, trong rương có bánh mì, bánh quy, đồ uống giúp hắn khôi phục thể lực.
Đáng tiếc, lần này tình huống của hắn còn thảm hơn trước.
Lần trước hắn chỉ bị suy yếu cơ thể dẫn đến mất sức mà thôi.
Lần này thì khác, hắn ngoại trừ có thể chớp mắt ra, thì toàn thân đã mất đi quyền khống chế, hai tay hai chân đều bị sưng nát hoại tử.
Hắn có muốn thò tay cầm bánh mì đi nữa thì cũng không thể.
Thoạt nhìn, nếu như lần này hắn có thể kiên trì sống tới khi trở về thành phố điện ảnh, hẳn là sẽ gặp lại bạn cũ của hắn.
Tuy nhiên không muốn bị xem như xác chết khi xuống trực thăng, nhưng mà khi ngây người trong cabin một lát, Lý Đằng liền không nhịn được mà hôn mê.
Trong đêm.
Lý Đằng tỉnh lại trong mơ màng.
Mặc dù đã tỉnh, nhưng mà cơ thể của hắn lại không thể cử động.
Hắn cảm giác trên cơ thể bị phủ một lớp tuyết rất dày, đông cứng tay chân của hắn, khiến cho hắn mất quyền khống chế cơ thể.
Trong lòng Lý Đằng dâng lên một trận bi ai khó hiểu.
Hắn biết lúc này mình tỉnh lại, có thể là hồi quang phản chiếu, tiếp đó sẽ chết thật.
Nhưng hắn đã bất lực.
Thậm chí hắn còn không thể nào giữ cho lý trí tỉnh táo.
Nhớ rõ lần trước khi hắn bị tình trạng tương tự, còn có thể dựa vào chuyện rặn nước tiểu để phá vỡ vết thương khích thích bản thân tỉnh táo, nhưng lần này hắn không có cơ hội.
Thực sự mà nói, trạng thái hiện giờ của hắn không thể gọi là tỉnh táo, càng giống loại bị bóng đè nửa tỉnh nửa mê kia hơn.
Ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể thì bất động.
Bình thường khi bị bóng đè, cơ thể sẽ không bị đông cứng, không có suy yếu tới vậy, sau khi não người có ý thức, sớm muộn gì sẽ thực sự tỉnh táo lại. Nhưng Lý Đằng thì khác, bởi vì cơ thể hắn bị choáng, đông cứng cùng với đói khát, bệnh tật gom chung lại gây ra bóng đè.
Hiện tại, hắn chỉ còn năng lực suy nghĩ.
Cũng chỉ có suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ rõ ràng, có thể giúp hắn không bị buồn ngủ quá nhanh.
Người suy nghĩ, khó tránh khỏi nhớ lại
Những việc trải qua nửa đời trước, mới có thể suy xét tương lai của chính mình.
Con người khi còn sống, tựa hồ một đời rất dài.
Bắt đầu từ lúc sinh ra, đã phải vất vả học tập đủ loại kỹ năng sinh tồn.
Trở mình, bò, ngồi dậy, đứng thẳng, nói chuyện, biết đi, biết chạy......
Vừa mới học được những kỹ năng sinh tồn này, liền phải bắt đầu học tập kiếm sống
Ngữ văn, toán học, tiếng Anh, vật lý, hóa học, sinh vật, chính trị, địa lý, lịch sử......
Từ tiểu học, đến cấp hai, đến cấp ba, lại đến đại học.
Học không ngừng nghỉ, đa số những môn học đều nhàm chán.
Cho nên, cảm giác rất dài.
Nhưng có đôi khi, lại cảm thấy đời người rất ngắn ngủi.
Một ngày nào đó ngoảnh lại xem xét cuộc đời mình, lại phát hiện mình sống từ ngày này qua ngày khác mà không thể làm những chuyện mình muốn làm, nhưng mà tương lai đã sắp hết.
Lý Đằng đã từng trải qua.
Cuộc sống của hắn trong thế giới kia cũng chẳng có gì khác so với những người cùng tuổi.
Đều là trải qua quá trình học tập rất dài, sau đó tốt nghiệp, rồi tìm việc làm, sau đó cảm thấy bất mãn với thực tế, tiếp đến dần dần mất mục tiêu phấn đấu trong xã hội, cảm thấy tương lai bản thân quá mịt mờ.
Hắn không còn nhớ rõ trước cái đêm mình bị bắt cóc tới đây, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nhớ duy nhất một chuyện, chính là đoạn thời gian đó, hắn không ngừng nghĩ tới cuộc sống, muốn biết ý nghĩa của sinh mạng, biết rõ bản thân muốn loại cuộc sống thế nào.
Hắn cho rằng bản thân không thể sống tầm thường vô vị như vậy, hắn không muốn mỗi ngày đều làm việc đến tối muộn, làm lụng vất vả mà chỉ kiếm được đồng lương đủ sống. Hắn muốn làm những việc mình thích, ví dụ như đọc tiểu thuyết online mà mình thích, hoặc là chơi một con game mobile mình giền, có thể thức khuya, thâu đêm suốt sáng.
Ngày qua ngày, hắn vẫn không nhìn thấy hy vọng.
Thật ra tính cách của hắn có chút cao thượng, hắn làm việc không tim không phổi, cách thức làm việc, cùng với xem thường mấy quy tắc ngầm, bởi thế nên hắn cảm thấy chán ghét thế giới kia. Sau khi tốt nghiệp thì cứ long đong, cũng khiến cho hắn càng thêm chán ghét mọi thứ.
Đương nhiên, cũng không vì vậy mà hắn xem thường mạng sống của bản thân, hắn chỉ muốn thay đổi.
Thay đổi bản thân, tìm kiếm cuộc sống khác biệt.
Đối một gã sinh viên vừa tốt nghiệp, gia đình không có bối cảnh mà nói, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho nên, hắn dành phần lớn thời gian rãnh để suy nghĩ mà thôi.
Những ngày đó hắn cũng không có trả lời câu hỏi "yes, no" trên điện thoại di động hoặc là máy tính, nhưng mà sau khi thức dậy, lại không hiểu vì sao mà xuất hiện trên đỉnh chóp đá.
Nhưng mà hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi, có phải là bởi vì hắn đã nảy sinh suy nghĩ thay đổi cuộc sống, cho nên mới bị đưa tới đây.
Hối hận sao?
Dường như không hối hận.
Có thật sự muốn quay lại thế giới kia không?
Chưa chắc.
Bởi vì, hắn đã không còn lo lắng cho thế giới kia.
Như vậy, mục đích của hắn ở đây cố gắng cày điểm tích lũy, rõ ràng đã khác so với những người còn lại.
Hắn chỉ muốn giảm bớt độ cao chóp đá, giúp bản thân trở lại mặt đất, như vậy sẽ không phải lo sợ khiếp vía bị té xuống.
Về phần lúc giảm bớt độ cao có thể về mặt đất, có thể trở về thế giới của hắn hay không, dường như hắn cũng chẳng quá để tâm.
Ít nhất không quá cần thiết.
Nếu như tích góp đủ 1000 điểm tích lũy, thành công quay trở về thế giới, quay trở về cuộc sống cũ.
Có lẽ khi hắn già rồi xuống lỗ cũng chẳng thể giải đáp án câu đố này.
Rốt cuộc thành phố điện ảnh này là sao? Là người nào đứng sau thao túng tất cả?
Suy nghĩ càng nhiều, thì thần trí ngày càng mơ màng.
Lý Đằng cảm thấy, có lẽ hiện tại hắn nên suy nghĩ làm thế nào sống sót qua đêm nay, giúp bản thân cầm cự đến ngày mai.
Mặc dù cố gắng tự hỏi, cố gắng giúp đầu óc tỉnh táo, nhưng cuối cùng, cơ thể suy yếu cực độ khiến cho hắn chìm vào bóng tối vô tận.
......
Không biết đã qua bao lâu.
Tựa hồ rất lâu.
Lý Đằng tỉnh.
Hắn đau đớn rên một tiếng.
Hắn không biết bản thân đã bất tỉnh mấy ngày.
Nếu như vẫn còn trên chóp đá, chưa trở về thành phố điện ảnh, nói rõ tối đa hắn đã bất tỉnh hai ngày.
Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người hắn.
Cơ thể được sưởi ấm, nhưng tứ chi không thể nào cử động được.
Hai tay hai chân của hắn sưng to giống như bánh xốp, trên da lộ ra màu đen đáng sợ.
Hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế chúng.
Thân thể của hắn không còn sốt.
Bất quá đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Rất có thể hệ thống miễn dịch của hắn đã sụp đổ, khả năng điều tiết thân nhiệt của não bộ cũng đã bị huỷ hoại, thân thể của hắn, có lẽ đã trở thành thiên đường cho vi khuẩn cùng virus ký sinh.
Hắn cảm thấy hiện tại mình còn sống, còn có thể tỉnh lại, chính là một kỳ tích.
Hoặc là nói, có người đang cố ý sáng tạo loại kỳ tích này.
Dùng loại kỳ tích này để tra tấn hắn.
Rốt cuộc hôm nay là ngày thứ tư hay thứ năm?
Hy vọng là ngày thứ năm.
Nếu như là ngày thứ năm, có lẽ rất nhanh trực thăng sẽ tới.
Đáng tiếc, không phải.
Ánh mặt trời bỏng rát tiếp tục bao phủ cơ thể Lý Đằng, để hắn giữ lại một hơi cuối cùng, chống chịu tới khi bầu trời tối đen.
Nhưng mà, trực thăng vẫn chưa tới.
Sau khi trời tối, nhiệt độ giảm mạnh, Lý Đằng lại bất tỉnh nhân sự.
......
Lại tỉnh.
Lý Đằng bị hai cánh tay rô bốt chụp lấy.
Chúng bốc cơ thể Lý Đằng giống như hàng hoá, đặt bên trên miếng kim loại, sau đó thu vào trong khoang trực thăng.
Lần này đúng là trực thăng thành phố điện ảnh đã tới.
Lý Đằng được rô bốt xách vào cabin, khoang cửa cabin liền đóng lại, trong đó tối đen như mực.
Hắn biết rõ bên cạnh có một cái rương, trong rương có bánh mì, bánh quy, đồ uống giúp hắn khôi phục thể lực.
Đáng tiếc, lần này tình huống của hắn còn thảm hơn trước.
Lần trước hắn chỉ bị suy yếu cơ thể dẫn đến mất sức mà thôi.
Lần này thì khác, hắn ngoại trừ có thể chớp mắt ra, thì toàn thân đã mất đi quyền khống chế, hai tay hai chân đều bị sưng nát hoại tử.
Hắn có muốn thò tay cầm bánh mì đi nữa thì cũng không thể.
Thoạt nhìn, nếu như lần này hắn có thể kiên trì sống tới khi trở về thành phố điện ảnh, hẳn là sẽ gặp lại bạn cũ của hắn.
Tuy nhiên không muốn bị xem như xác chết khi xuống trực thăng, nhưng mà khi ngây người trong cabin một lát, Lý Đằng liền không nhịn được mà hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất