Chương 91: Chán Sống
Editor: Kingofbattle.
Dưới sự hối thúc của đạo diễn, Daisy giơ tay chào tạm biệt mọi người, tiếp đó leo lên một cỗ xe buýt chở nàng tới bảo tàng tượng sáp, bóng người nàng nhanh chóng biến mất ở cuối đường.
"Cô bé vừa rồi, em ấy nhảy xuống từ chóp đá, không chết sao...? " Vẻ mặt cô gái thỏ con không hiểu nên hỏi Lý Đằng.
"Thành phố điện ảnh không giống với thế giới hiện thực, người ở trong này không chết được, cho dù bị chết, bọn hắn cũng có thể cứu sống em, nhưng mà sẽ phải trả một cái giá rất đắt......" Lý Đằng giải thích cho cô gái thỏ con.
"Đã chết còn có thể cứu sống?" Cô gái trẻ rất là khiếp sợ.
"Cũng giống như trò chơi nhập vai? Nhân vật trong trò chơi có chết, vẫn có thể phục sinh tại điểm bắt đầu, đương nhiên, có thể sẽ mất trang bị, khấu trừ điểm, anh giải thích như vậy em đã hiểu chưa?" Lý Đằng bổ sung thêm.
Ngay lúc hai người nói chuyện, gã lang băm hiểm độc đã đùng đùng nổi giận từ con phố bên kia bước tới đây.
"Cô là đạo diễn đoàn phim này sao?"
Lang băm hiểm độc vừa đi tới, đầu tiên đã chất vấn đạo diễn.
"Là tôi, mời ông ngồi xuống." Đạo diễn ra lệnh cho gã lang băm hiểm độc.
"Đoàn làm phim các cô có quyền lực gì, dám dùng một cái thẻ gọi tôi tới đoàn phim rách nát này? Đây là trái với quy tắc của thành phố điện ảnh một cách nghiêm trọng!" Lang băm hiểm độc giơ tay chỉ thẳng mặt đạo diễn mà gào thét.
Hai gã vệ sĩ đứng sau đạo diễn bước tới, một trái một phải giữ chặt lang băm hiểm độc.
"Tôi không rõ ràng lắm tại sao ông lại xuất hiện trong đoàn phim của tôi, nhưng nếu hiện tại ông đã trở thành người trong đoàn phim, thì nhất định phải theo luật của thành phố điện ảnh mà làm! Nếu như trái lời, tôi sẽ dựa theo quy tắc thành phố điện ảnh mà tiến hành xử phạt ông thật nặng!" Đạo diễn cứng giọng đáp trả lang băm hiểm độc.
"To gan lắm! Được! Tôi không đấu với cô ở đây! Nhưng mà, tôi tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này đâu!" Lang băm hiểm độc không dám cứng rắn cãi lại, trước tiên nói vài câu đe doạ, sau đó bảo hai gã vệ sĩ thả hắn ra, cố gắng nén giận ngồi xuống ghế.
"Giới thiệu sơ qua với mọi người, hôm nay đoàn phim chúng ta có một vị diễn viên đặc thù, hắn tên là Lưu Hoảng, thân phận là bác sĩ trong thành phố điện ảnh, không biết vì nguyên nhân gì mà tiến vào đoàn phim chúng ta. Hôm nay trong cảnh quay, sẽ dựa theo quy tắc mà hưởng đãi ngộ cấp bậc trung đặc ước." Đạo diễn giới thiệu vài câu với mọi người.
"Bác sĩ trong thành phố điện ảnh?" Tất cả mọi người có chút kỳ quái.
Ngoại trừ Lý Đằng ra, những người khác đều chưa từng gặp bác sĩ của thành phố điện ảnh.
"Ai là Lý Đằng?" Lang băm hiểm độc Lưu Hoảng vừa ngôi xuống, liền nhìn xung quanh bàn cà phê một vòng.
Lý Đằng trợn trắng mắt, có vẻ như sau khi dùng thẻ đồng bạn, đối tượng được mời sẽ nhìn thấy dấu vết.
"Là hắn." Hoàng Tấn vội vàng chỉ chỉ Lý Đằng, sau đó xấu hổ cười cười với Lưu Hoảng.
Những người khác cũng tự động nhìn về phía Lý Đằng......Tay bác sĩ này đến tìm Lý Đằng trả thủ sao? Rốt cuộc là Lý Đằng đã đắc tội bao nhiêu người?
Đắc tội Quách Chí Bằng trong thế giới hiện thực còn dễ nói, đã vào thế giới điện ảnh còn gây chuyện với bác sĩ?
"Nhìn cậu rất quen mặt...! Chúng ta đã gặp mặt chưa?" Lưu Hoảng tức giận trừng mắt nhìn Lý Đằng.
"Dường như không có? Tôi không nhớ rõ." Lý Đằng giả bộ lắc đầu.
"Tôi nhớ cậu rồi! Vài ngày trước từng chữa trị ở chỗ tôi, tôi cứu sống cậu, cậu không biết cảm ơn còn trừng mắt nhìn tôi, bộ dáng rất oán hận, chính là cậu sử dụng thẻ đồng bạn gọi tôi? Để cho tôi tới diễn xuất? Trả thù tôi? Thực mẹ nó ngây thơ! Cậu có biết hậu quả khi đắc tội tôi chưa?" Trong nháy mắt Lưu Hoảng đã hiểu ra mọi chuyện.
Những người khác nghe xong, cũng gần như hiểu ra.
Xem ra lần trước chuyện Lý Đằng bị thương đứt chim, bị gã lang băm hiểm độc lừa 999 điểm tích lũy cũng không phải giả, mà là có thực. Hơn nữa không biết tên Lý Đằng này lấy đâu ra đạo cụ, thế mà gọi tên lang băm hiểm độc này tới đoàn phim.
Hắn đúng là gan to bằng trời.
"Ha ha, bác sĩ cứu mạng anh mà cũng dám đắc tội! Còn kéo ông ta tới đoàn phim? Đúng là chán sống...! " Hoàng Tấn nghe hiểu, lập tức tranh thủ lộ vẻ hả hê.
"Ông lợi dụng chức quyền, cưỡng ép bắt người mới vay nợ với con số trên trời, mưu cầu tư lợi, chuyện này mà cũng dám làm...! Có phải nên giải thích cho chúng tôi hay không?" Anna lên tiếng, chất vấn Lưu Hoảng.
Sau khi biết rõ thân phận kẻ này, Anna cũng đã hiểu ân oán giữa Lý Đằng và kẻ này.
"Cô cũng dám khiêu khích tôi? Cô tên là gì? " Lưu Hoảng không thèm trả lời Anna, mà còn lên tiếng đe doạ nàng.
"Tôi không có khiêu khích ông, tôi chỉ đặt câu hỏi, mời ông trả lời, có phải ông đã làm những chuyện táng tận lương tâm kia không?" Anna lại nói đạo lý với Lưu Hoàng.
"Chuyện này không liên quan tới người khác, là tôi gọi hắn đến, nói rõ một chút, là tao muốn chơi chết mày. Đương nhiên, nếu không thành công, bị mày giết cũng coi như tao xui." Lý Đằng ngăn cản Anna.
"Ha ha ha ha ha......Có người muốn lộng chết tao! Một thằng diễn viên quèn cũng dám chơi tao! Chết cười tao rồi! Ha ha ha ha ha......Các người có thấy buồn cười hay không?" Lang băm hiểm độc Lưu Hoảng cười phá lên, còn quay đầu nhìn nhìn Hoàng Tấn bên cạnh. Vừa rồi hắn nghe được lời Hoàng Tấn nói, cảm giác trong đám người này, xem như Hoàng Tấn là kẻ biết điều.
"Đúng vậy! Buồn cười quá! Đúng là không biết trời cao đất rộng! Chán sống con mẹ rồi!" Hoàng Tấn vội vàng xấu hổ nịnh nọt Lưu Hoảng.
Trước kia hắn ôm đùi Quách Chí Bằng, kết quả Quách Chí Bằng chết, về sau ôm đùi Quách mẫu, kết quả Quách mẫu cũng chết, trước đó ôm đùi Phùng Đại Hải, cho rằng chuẩn chỉ, kết quả Phùng Đại Hải cũng ngủm mẹ rồi.
Trong lòng Hoàng Tấn vẫn còn bóng ma tâm lý.
Lần này Lý Đằng lại dám chủ động trêu chọc người có chức quyền trong thành phố điện ảnh, kết quả đưa tới cho hắn một cái bắp đùi siêu to bự, Hoàng Tấn đang sốt ruột không có bắp đùi để ôm, quyết đoán ôm ngay và luôn.
Cũng bó tay, hắn đã gây thù lớn với Lý Đằng, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào kẻ khác tiêu diệt Lý Đằng, bằng không thì hắn khó mà sống yên trong đoàn phim này.
"Yên lặng!"
Đạo diễn vội lên tiếng.
Lưu Hoảng lộ vẻ khinh thường, nhưng cũng im lặng.
"Hiện tại mọi người đã đủ."
"Lần diễn xuất này, cũng giống như trước đó, vẫn là một màn diễn xuất đối kháng."
"Mỗi lần diễn xuất đối kháng đều không giống nhau."
"Nhưng quy tắc thì không thay đổi."
"Diễn xuất sẽ chia làm hai phe, thù lao cuối cùng sẽ dựa vào kết quả."
"Chắc hẳn các vị ở đây đều hiểu rõ luật lệ." Đạo diễn nói tiếp.
"Tôi không biết. " Lang băm hiểm độc Lưu Hoảng giơ tay lên, không diễn qua thì không biểt, đúng là hắn chẳng biết quy định gì, hơn nữa trong lòng cũng rất khó chịu, cố ý cắt lời đạo diễn.
"Trong 30 phút, đi tới bên đường tự kết nối với thiết bị mà xem video trận đối kháng trước đó, tự mình tổng kết ra quy định, nửa giờ sau phải quay trở lại đây." Đạo diễn nhìn đồng hồ rồi tuyên bố.
Toàn bộ diễn viên đều tìm một máy kết nối ở ven đường.
Video trong thư mục, quả nhiên có video diễn xuất đối kháng trước đó, có bản full cũng với bản cắt ngắn.
Vừa mở video lên, bên trong còn có dòng chữ thuyết minh, vừa xem là hiểu ngay, cho dù là diễn viên mới, sau khi xem xong, cũng gần như hiểu rõ quy tắc diễn xuất đối kháng.
Dưới sự hối thúc của đạo diễn, Daisy giơ tay chào tạm biệt mọi người, tiếp đó leo lên một cỗ xe buýt chở nàng tới bảo tàng tượng sáp, bóng người nàng nhanh chóng biến mất ở cuối đường.
"Cô bé vừa rồi, em ấy nhảy xuống từ chóp đá, không chết sao...? " Vẻ mặt cô gái thỏ con không hiểu nên hỏi Lý Đằng.
"Thành phố điện ảnh không giống với thế giới hiện thực, người ở trong này không chết được, cho dù bị chết, bọn hắn cũng có thể cứu sống em, nhưng mà sẽ phải trả một cái giá rất đắt......" Lý Đằng giải thích cho cô gái thỏ con.
"Đã chết còn có thể cứu sống?" Cô gái trẻ rất là khiếp sợ.
"Cũng giống như trò chơi nhập vai? Nhân vật trong trò chơi có chết, vẫn có thể phục sinh tại điểm bắt đầu, đương nhiên, có thể sẽ mất trang bị, khấu trừ điểm, anh giải thích như vậy em đã hiểu chưa?" Lý Đằng bổ sung thêm.
Ngay lúc hai người nói chuyện, gã lang băm hiểm độc đã đùng đùng nổi giận từ con phố bên kia bước tới đây.
"Cô là đạo diễn đoàn phim này sao?"
Lang băm hiểm độc vừa đi tới, đầu tiên đã chất vấn đạo diễn.
"Là tôi, mời ông ngồi xuống." Đạo diễn ra lệnh cho gã lang băm hiểm độc.
"Đoàn làm phim các cô có quyền lực gì, dám dùng một cái thẻ gọi tôi tới đoàn phim rách nát này? Đây là trái với quy tắc của thành phố điện ảnh một cách nghiêm trọng!" Lang băm hiểm độc giơ tay chỉ thẳng mặt đạo diễn mà gào thét.
Hai gã vệ sĩ đứng sau đạo diễn bước tới, một trái một phải giữ chặt lang băm hiểm độc.
"Tôi không rõ ràng lắm tại sao ông lại xuất hiện trong đoàn phim của tôi, nhưng nếu hiện tại ông đã trở thành người trong đoàn phim, thì nhất định phải theo luật của thành phố điện ảnh mà làm! Nếu như trái lời, tôi sẽ dựa theo quy tắc thành phố điện ảnh mà tiến hành xử phạt ông thật nặng!" Đạo diễn cứng giọng đáp trả lang băm hiểm độc.
"To gan lắm! Được! Tôi không đấu với cô ở đây! Nhưng mà, tôi tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này đâu!" Lang băm hiểm độc không dám cứng rắn cãi lại, trước tiên nói vài câu đe doạ, sau đó bảo hai gã vệ sĩ thả hắn ra, cố gắng nén giận ngồi xuống ghế.
"Giới thiệu sơ qua với mọi người, hôm nay đoàn phim chúng ta có một vị diễn viên đặc thù, hắn tên là Lưu Hoảng, thân phận là bác sĩ trong thành phố điện ảnh, không biết vì nguyên nhân gì mà tiến vào đoàn phim chúng ta. Hôm nay trong cảnh quay, sẽ dựa theo quy tắc mà hưởng đãi ngộ cấp bậc trung đặc ước." Đạo diễn giới thiệu vài câu với mọi người.
"Bác sĩ trong thành phố điện ảnh?" Tất cả mọi người có chút kỳ quái.
Ngoại trừ Lý Đằng ra, những người khác đều chưa từng gặp bác sĩ của thành phố điện ảnh.
"Ai là Lý Đằng?" Lang băm hiểm độc Lưu Hoảng vừa ngôi xuống, liền nhìn xung quanh bàn cà phê một vòng.
Lý Đằng trợn trắng mắt, có vẻ như sau khi dùng thẻ đồng bạn, đối tượng được mời sẽ nhìn thấy dấu vết.
"Là hắn." Hoàng Tấn vội vàng chỉ chỉ Lý Đằng, sau đó xấu hổ cười cười với Lưu Hoảng.
Những người khác cũng tự động nhìn về phía Lý Đằng......Tay bác sĩ này đến tìm Lý Đằng trả thủ sao? Rốt cuộc là Lý Đằng đã đắc tội bao nhiêu người?
Đắc tội Quách Chí Bằng trong thế giới hiện thực còn dễ nói, đã vào thế giới điện ảnh còn gây chuyện với bác sĩ?
"Nhìn cậu rất quen mặt...! Chúng ta đã gặp mặt chưa?" Lưu Hoảng tức giận trừng mắt nhìn Lý Đằng.
"Dường như không có? Tôi không nhớ rõ." Lý Đằng giả bộ lắc đầu.
"Tôi nhớ cậu rồi! Vài ngày trước từng chữa trị ở chỗ tôi, tôi cứu sống cậu, cậu không biết cảm ơn còn trừng mắt nhìn tôi, bộ dáng rất oán hận, chính là cậu sử dụng thẻ đồng bạn gọi tôi? Để cho tôi tới diễn xuất? Trả thù tôi? Thực mẹ nó ngây thơ! Cậu có biết hậu quả khi đắc tội tôi chưa?" Trong nháy mắt Lưu Hoảng đã hiểu ra mọi chuyện.
Những người khác nghe xong, cũng gần như hiểu ra.
Xem ra lần trước chuyện Lý Đằng bị thương đứt chim, bị gã lang băm hiểm độc lừa 999 điểm tích lũy cũng không phải giả, mà là có thực. Hơn nữa không biết tên Lý Đằng này lấy đâu ra đạo cụ, thế mà gọi tên lang băm hiểm độc này tới đoàn phim.
Hắn đúng là gan to bằng trời.
"Ha ha, bác sĩ cứu mạng anh mà cũng dám đắc tội! Còn kéo ông ta tới đoàn phim? Đúng là chán sống...! " Hoàng Tấn nghe hiểu, lập tức tranh thủ lộ vẻ hả hê.
"Ông lợi dụng chức quyền, cưỡng ép bắt người mới vay nợ với con số trên trời, mưu cầu tư lợi, chuyện này mà cũng dám làm...! Có phải nên giải thích cho chúng tôi hay không?" Anna lên tiếng, chất vấn Lưu Hoảng.
Sau khi biết rõ thân phận kẻ này, Anna cũng đã hiểu ân oán giữa Lý Đằng và kẻ này.
"Cô cũng dám khiêu khích tôi? Cô tên là gì? " Lưu Hoảng không thèm trả lời Anna, mà còn lên tiếng đe doạ nàng.
"Tôi không có khiêu khích ông, tôi chỉ đặt câu hỏi, mời ông trả lời, có phải ông đã làm những chuyện táng tận lương tâm kia không?" Anna lại nói đạo lý với Lưu Hoàng.
"Chuyện này không liên quan tới người khác, là tôi gọi hắn đến, nói rõ một chút, là tao muốn chơi chết mày. Đương nhiên, nếu không thành công, bị mày giết cũng coi như tao xui." Lý Đằng ngăn cản Anna.
"Ha ha ha ha ha......Có người muốn lộng chết tao! Một thằng diễn viên quèn cũng dám chơi tao! Chết cười tao rồi! Ha ha ha ha ha......Các người có thấy buồn cười hay không?" Lang băm hiểm độc Lưu Hoảng cười phá lên, còn quay đầu nhìn nhìn Hoàng Tấn bên cạnh. Vừa rồi hắn nghe được lời Hoàng Tấn nói, cảm giác trong đám người này, xem như Hoàng Tấn là kẻ biết điều.
"Đúng vậy! Buồn cười quá! Đúng là không biết trời cao đất rộng! Chán sống con mẹ rồi!" Hoàng Tấn vội vàng xấu hổ nịnh nọt Lưu Hoảng.
Trước kia hắn ôm đùi Quách Chí Bằng, kết quả Quách Chí Bằng chết, về sau ôm đùi Quách mẫu, kết quả Quách mẫu cũng chết, trước đó ôm đùi Phùng Đại Hải, cho rằng chuẩn chỉ, kết quả Phùng Đại Hải cũng ngủm mẹ rồi.
Trong lòng Hoàng Tấn vẫn còn bóng ma tâm lý.
Lần này Lý Đằng lại dám chủ động trêu chọc người có chức quyền trong thành phố điện ảnh, kết quả đưa tới cho hắn một cái bắp đùi siêu to bự, Hoàng Tấn đang sốt ruột không có bắp đùi để ôm, quyết đoán ôm ngay và luôn.
Cũng bó tay, hắn đã gây thù lớn với Lý Đằng, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào kẻ khác tiêu diệt Lý Đằng, bằng không thì hắn khó mà sống yên trong đoàn phim này.
"Yên lặng!"
Đạo diễn vội lên tiếng.
Lưu Hoảng lộ vẻ khinh thường, nhưng cũng im lặng.
"Hiện tại mọi người đã đủ."
"Lần diễn xuất này, cũng giống như trước đó, vẫn là một màn diễn xuất đối kháng."
"Mỗi lần diễn xuất đối kháng đều không giống nhau."
"Nhưng quy tắc thì không thay đổi."
"Diễn xuất sẽ chia làm hai phe, thù lao cuối cùng sẽ dựa vào kết quả."
"Chắc hẳn các vị ở đây đều hiểu rõ luật lệ." Đạo diễn nói tiếp.
"Tôi không biết. " Lang băm hiểm độc Lưu Hoảng giơ tay lên, không diễn qua thì không biểt, đúng là hắn chẳng biết quy định gì, hơn nữa trong lòng cũng rất khó chịu, cố ý cắt lời đạo diễn.
"Trong 30 phút, đi tới bên đường tự kết nối với thiết bị mà xem video trận đối kháng trước đó, tự mình tổng kết ra quy định, nửa giờ sau phải quay trở lại đây." Đạo diễn nhìn đồng hồ rồi tuyên bố.
Toàn bộ diễn viên đều tìm một máy kết nối ở ven đường.
Video trong thư mục, quả nhiên có video diễn xuất đối kháng trước đó, có bản full cũng với bản cắt ngắn.
Vừa mở video lên, bên trong còn có dòng chữ thuyết minh, vừa xem là hiểu ngay, cho dù là diễn viên mới, sau khi xem xong, cũng gần như hiểu rõ quy tắc diễn xuất đối kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất