Chương 24
“Đã mười hai giờ rồi? Vừa khéo chúc ông năm mới vui vẻ trước.”
“Vừa rồi ông có ý gì?” Nhậm Giang Lâm rót cốc nước, đi đến sofa ngồi xuống, hỏi.
“Không phải ông xóa ảnh chụp Thư Dụ hai ngày trước trên Weibo hả? Hơn nữa Thư Dụ cũng xóa Weibo kia rồi, bây giờ trên Weibo ‘Thư Dụ xóa Weibo’ đã trở thành chủ đề nóng rồi.”
“Xóa Weibo?” Nhậm Giang Lâm hơi kinh ngạc, “Hai ngày nay tôi không lên Weibo, sao lại xóa ảnh của cậu ấy.”
“Hả? Không có? Tôi còn tưởng là hai người các ông tan vỡ sau đó bắt đầu xóa Weibo chứ, nhưng nếu ông không xóa, vậy Weibo xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là hệ thống không ổn định gây ra, nói không chừng lát nữa sẽ hết.” Nhậm Giang Lâm không để ý lắm, “Nhưng mà, tôi và cậu ấy chưa bao giờ bắt đầu, sao nói là tan vỡ được?”
Từ Triết Văn nghe vậy ngẩn ra, lắc đầu cười nói: “Này cũng đúng.”
“Ông chỉ vì chuyện này mà gọi điện tới đây?”
“Vốn là định hỏi ông năm mới có đến New Zealand không, vừa khéo nhìn thấy tin hot kia, tiện thể hỏi ông xem.”
Nhấp một hớp nước ấm, Nhậm Giang Lâm trả lời: “Bây giờ tôi ở Thượng Hải.”
“Vẫy một mình?”
“Ừ.”
“…” Từ Triết Văn biết sơ sơ một ít nguyên nhân Nhậm Giang Lâm không đến New Zealand ngược lại tự mình ở lại Thượng Hải, có một số việc anh ta cũng không tiện nói, mặc dù nói là bạn bè của Nhậm Giang Lâm, nhưng thú thực cũng chỉ có thể gọi là bạn bè mà thôi, khi Nhậm Giang Lâm chưa tiếp quản Nhậm thị, bọn họ đã người khác biệt tầng lớp rồi.
Nhậm Giang Lâm cũng biết Từ Triết Văn đang nghĩ gì, nhưng chính anh cũng không cảm thấy một mình ăn tết có gì không tốt, với anh mà nói những năm gần đây công ty hướng ra nước ngoài, sự vụ phức tạp, ba mươi tháng chạp cũng chỉ là một ngày trong năm mà thôi, không có gì đặc biệt.
“Tôi còn tưởng là năm nay ông sẽ ở cùng Thư Dụ.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười: “Sao có thể.”
Từ Triết Văn im lặng chốc lát mới nói: “Này cũng vừa khéo, đều ở Thượng Hải cũng thuận tiện, ngày mai muốn ra ngoài họp mặt không, hoặc là chọn nơi đi chơi hai ngày, khoảng thời gian này chúng ta cũng chưa gặp nhau.”
Nhậm Giang Lâm cũng không trả lời có đi hay không, chỉ hỏi: “Các ông dự định đi đâu chơi?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Chọn địa điểm trước đi, chọn xong lại nói cho tôi.”
“Có phải tâm trạng ông không tốt không?” Từ lúc nãy gọi điện thoại đến bây giờ, Từ Triết Văn đã mơ hồ cảm nhận được áp suất thấp của Nhậm Giang Lâm, bình thường dù Nhậm Giang Lâm nói chuyện không thân thiện, nhưng hôm nay giọng nói vẫn thờ ơ hơn trước kia vài phần, cũng hơi lạnh, cũng không biết có phải mình nghe nhầm rồi không.
Tay cầm cốc khựng lại, mặt mày Nhậm Giang Lâm hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Không có.”
Nhậm Giang Lâm nói vậy, Từ Triết Văn cũng không hỏi nữa, đổi đề tài cười nói: “Vừa nãy tưởng là ông với Thư Dụ tan vỡ, tôi còn định giới thiệu cho ông một tiểu thiếu gia đấy, quán bar của tôi có một người mới tới, rất sạch sẽ cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ xem ra là không thể nào.”
“Ồ? Rất xinh đẹp?”
Lơ đãng, Nhậm Giang Lâm nhìn thấy một quyển sách trên bàn, nó được mang đến từ phòng nghỉ của tòa nhà bữa tiệc tối qua, một góc bìa sách không lành lặn, do hôm qua lúc ném ra bị rách.
Nhậm Giang Lâm nhìn bìa sách không lành lặn rất lâu, cũng không biết nghĩ đến điều gì, mới nói tiếp: “Vậy thì mang tới đi, tôi cũng muốn nhìn xem xinh đẹp như nào.”
“Được.”
Hai người lại tùy ý trò chuyện một lát, cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm mới cầm điện thoại xem Weibo của mình.
Nào có Weibo bị xóa như Từ Triết Văn nói, tấm ảnh Thư Dụ đọc sách trong văn phòng của anh vẫn ở đó, bài đăng của Thư Dụ cũng vẫn còn.
Xem ra thật sự là hậu trường Weibo có chút vấn đề.
Thấy thời gian không còn sớm, Nhậm Giang Lâm đến phòng tắm ngâm tắm, đợi quấn khăn tắm đi ra, lúc cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc nghỉ ngơi, điện thoại trên sofa vang lên thông báo.
Nhậm Giang Lâm đến gần liếc đại một cái, trên màn hình hiểu thị mấy tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi nhỡ, khi nhìn rõ tên cuộc gọi nhỡ, Nhậm Giang Lâm ngẩn người.
Hai cuộc gọi nhỡ: Tiêu Việt.
Một cuộc là mười phút trước đó, một cuộc là năm phút trước, đúng lúc anh ở trong phòng tắm không nghe thấy.
Nhậm Giang Lâm cầm điện thoại lên, trực tiếp nhấn mở tin nhắn Tiêu Việt gửi ở trên cùng.
“Giang Lâm, ông chủ Nhậm, năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành, vượng vượng vượng.”
Vạn sự như ý tâm tưởng sự thành, lời chúc năm mới vô cùng lạc hậu, nhưng lời này thực sự cũng giống lời Tiêu Việt sẽ nói, nghĩ đến giọng nói kia của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Một chút cảm giác bị đè nén trong lòng, bất tri bất giác tản đi hai phần.
Hai chữ “Giang Lâm” kia chắc hẳn là không cẩm thận gõ thiếu một chữ Nhậm, không để ý đã gửi đi luôn.
Nhậm Giang Lâm nhìn hai lần, mấy phút sau mới chậm rãi trả lời sáu chữ.
“Cậu cũng năm mới vui vẻ.”
Tiêu Việt hơi say, vừa dính vào gối đã ngủ như chết, đợi đến mười hai giờ, bắt đầu bắn pháo hoa, mới bị mẹ tìm hắn ở khắp nơi gọi dậy.
“Hôm nay phải thức đón giao thừa, sao con lại ngủ rồi!”
Đêm trừ tịch phải thức đón giao thừa, đây là tập tục, người ta đều nói người lớn tuổi đón giao thừa để “Từ tuổi cũ”, có ý quý trọng thời gian, người trẻ tuổi đón giao thừa, là kéo dài tuổi thọ cha mẹ. Đêm giao thừa trong truyền thống, bất kể nam nữ già trẻ, đều sẽ bật đèn đuốc sáng trưng, tập hợp lại đón giao thừa, đây là tập tục tết xuân, người nhà họ Tiêu ngần ấy năm đều sẽ thức đón giao thừa.
Tiêu Việt vừa ngủ chưa đến hai tiếng bị đánh thức, đầu đau sắp nổ, “Con đau đầu lắm, cho con đi ngủ sớm đi.”
“Ai kêu con uống nhiều rượu như thế, con mau dậy cho mẹ đi uống canh sườn, tỉnh rượu, đợi bắn pháo hoa xong lại ngủ, ông bà đã nói lúc này không được ngủ, không may mắn, con còn dám nằm ngáy.”
Mẹ Tiêu dứt lời trực tiếp xốc chăn của Tiêu Việt lên, đẩy cửa sổ sát đất ra, gió lạnh thổi vào, Tiêu Việt run bắn người.
Trực tiếp rét tỉnh lại.
“Được được được, con dậy con dậy.” Tiêu Việt bất lực trở mình.
Không để ý bên giường còn đồ vật khác, lúc Tiêu Việt nhấn huyệt thái dương co giật ngồi dậy, cũng kéo đồ trên giường rơi xuống đất.
“Choang —— “, Tiêu Việt cau mày nhìn sang, khi thấy rõ vật gì rơi xuống đất, Tiêu Việt đần mặt ra, chuyện đã làm khi đầu óc không tỉnh táo trước khi đi ngủ cứ vậy nhớ ra.
“Phắc!” Đầu vốn đau lại đau hơn.
Vội vàng nhặt laptop lên, lao vào phòng sách cắm dây mạng, lên Weibo một lần, hot search to đùng kia khiến Tiêu Việt nhức đầu thêm mấy phần.
“Sao Thư Dụ lại xóa Weibo, anh ấy chưa bao giờ xóa, cho dù viết sai chữ anh ấy cũng không xóa.”
“Hơn nữa còn xóa cái của Nhậm tổng.”
“Weibo gốc của Nhậm Giang Lâm cũng xóa đấy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tan vỡ rồi?”
“Thư Dụ bị tổng giám đốc Nhậm đá rồi đúng không, mất kim chủ rồi.”
“Tình nhân tan vỡ rồi?”
“Mấy người thảo luận kim chủ ngậm miệng cho tôi!”
“Còn nói tra na rút ra rồi đúng không?”
(tra na danh hiệu của Sina – 新浪, “tra” là cặn bã, một trạm A sử dụng liên kết bên ngoài gửi bài cho video Sina nhiều lần được Sina xét duyệt nhưng lại vô cớ xóa bỏ, khiến các chủ up phát điên, cũng có người hình dung đây là biểu hiện vô trách nhiệm của Sina)
Tùy ý lườm nguýt những người thảo luận kia, mặt Tiêu Việt đã đen rồi, lắc đầu một cái, uống rượu hỏng việc, uống rượu quả thực làm chuyện ngu xuẩn, không phải xóa ảnh chụp à, sao lại lên chủ đề nóng rồi? Làm hung ác như thế, Nhậm Giang Lâm không phát hiện? Mẹ nó, cũng may nửa đêm lại là tết xuân, phần lớn người đều quan tâm xuân vãn.
Thật ra xóa Weibo cũng không có gì lớn, muốn xóa thì xóa? Cho dù hắn trực tiếp hack mất Weibo, hắn cũng có thể cam đoan bên kia không tra ra là hắn làm.
Nhưng mà, đây là chuyện gì, sao hắn lại ma xui quỷ khiến đi xóa Weibo của Nhậm Giang Lâm chứ? Thiểu năng à? Não co giật à? Lỡ như bị Nhậm Giang Lâm phát hiện thì phải làm sao?
Tiêu Việt đau đầu cực kỳ, vội vàng gõ bàn phím hai ba lần khôi phục Weibo lúc nãy xóa đi.
Nhưng rốt cuộc là làm chuyện trái với lương tâm, Tiêu Việt không hiểu sao có phần lương tâm không yên, hắn cứ cảm thấy Nhậm Giang Lâm sẽ phát hiện đó là chuyện tốt hắn làm. Đợi bắn pháo hoa xong, Tiêu Việt nghĩ tới nghĩ lui vẫn cầm điện thoại gọi điện cho Nhậm Giang Lâm, xem xem Nhậm Giang Lâm nói thế nào, nếu không phát hiện thì dung túng hắn một lần, coi như không có gì xảy ra, nếu phát hiện rồi… thực sự không được thì thừa nhận.
Nhưng Tiêu Việt gọi một cuộc không ai nghe, Tiêu Việt đợi mấy phút lại gọi cuộc nữa, vẫn không ai nghe.
Quan sát thời gian, một giờ rồi, Tiêu Việt chậc lưỡi, e rằng đã ngủ, điện thoại bật chế độ yên lặng.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt gửi đến lời chúc năm mới. Chưa đến mấy phút đã nhận được trả lời của Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt không nhịn được cười, lập tức gọi một cú điện thoại qua, đợi bên kia truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt hỏi, “Vẫn chưa ngủ?”
Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, “Vẫn chưa, vừa rồi đi tắm, không nghe thấy chuông điện thoại, cậu cũng chưa ngủ?”
“Vốn là ngủ rồi,” Nói đến đây Tiêu Việt dừng một lát, “Sau đó bị mẹ tôi gọi dậy hắn pháo hoa, anh nghe bên tôi rất ồn đúng không, đã một giờ rồi vẫn có rất nhiều người đang bắn pháo hoa.”
Đi vào phòng ngủ, Nhậm Giang Lâm nằm xuống, nói: “Đúng là hơi ồn.”
“Trái lại bên anh yên tĩnh lắm.”
“Từ mấy năm trước Thượng Hải đã cấm chỉ bắn pháo hoa rồi, năm mới đều rất yên tĩnh.”
Tiêu Việt nghe vậy sững sờ, “Thượng Hải? Anh không ở Thanh Đảo?”
“Thanh Đảo? Sao lại nhắc…” Nói đến đây Nhậm Giang Lẫm bỗng nhiên dừng lại, Thanh Đảo, tối qua họp thường niên vẫn chưa kết thúc, Thư Dụ đã về quê Thanh Đảo… Nhưng sao Tiêu Việt biết Thư Dụ ở Thanh Đảo?
Tiêu Việt bỗng nhiên hiểu gì đó, kinh sợ chỉ chốc lát, hắn mới mở miệng nói: “Anh không ở cùng anh ta.”
“…”
“Vậy anh ở Thượng Hải ăn tết với ai.”
“Ăn một mình.”
“…” Tiêu Việt nhíu mày, “Buổi tối ăn gì?”
“Đặt một bàn cơm tất niên.”
“Được, tôi lo lắng vô ích rồi.”
Ban đầu tưởng là Tiêu Việt sẽ nói mấy lời đạo đức giả như “Xin lỗi, tại sao không về nhà ăn tết…”, nhưng không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, “Lo lắng tôi chưa ăn?”
Nghe thấy tiếng cười của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng cười nói, “Còn phải nói? Năm ngoái tôi không có thời gian về nhà cũng ăn tết một mình, lúc đó bận rộn quên thời gian, đợi đến khi định đi mua chút đồ ăn, cửa hàng đóng cửa hết rồi, thức ăn ngoài cũng không giao, chỉ có thể ăn hai túi mì ăn liền, cho nên anh còn có một bàn cơm tất niên ăn cũng rất khá rồi.”
“Cũng đúng.” Nhậm Giang Lâm gật đầu.
“Ngày mai anh còn làm việc?” Tiêu Việt hỏi.
“Không, ngày mai đi ra ngoài chơi với bạn, cậu ở trong nhà hả?”
“Đâu có, bận đi xem mắt đây.”
“…”
Không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời, Tiêu Việt không nhịn được cười nói:
“Lừa anh đấy.”
“Vừa rồi ông có ý gì?” Nhậm Giang Lâm rót cốc nước, đi đến sofa ngồi xuống, hỏi.
“Không phải ông xóa ảnh chụp Thư Dụ hai ngày trước trên Weibo hả? Hơn nữa Thư Dụ cũng xóa Weibo kia rồi, bây giờ trên Weibo ‘Thư Dụ xóa Weibo’ đã trở thành chủ đề nóng rồi.”
“Xóa Weibo?” Nhậm Giang Lâm hơi kinh ngạc, “Hai ngày nay tôi không lên Weibo, sao lại xóa ảnh của cậu ấy.”
“Hả? Không có? Tôi còn tưởng là hai người các ông tan vỡ sau đó bắt đầu xóa Weibo chứ, nhưng nếu ông không xóa, vậy Weibo xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là hệ thống không ổn định gây ra, nói không chừng lát nữa sẽ hết.” Nhậm Giang Lâm không để ý lắm, “Nhưng mà, tôi và cậu ấy chưa bao giờ bắt đầu, sao nói là tan vỡ được?”
Từ Triết Văn nghe vậy ngẩn ra, lắc đầu cười nói: “Này cũng đúng.”
“Ông chỉ vì chuyện này mà gọi điện tới đây?”
“Vốn là định hỏi ông năm mới có đến New Zealand không, vừa khéo nhìn thấy tin hot kia, tiện thể hỏi ông xem.”
Nhấp một hớp nước ấm, Nhậm Giang Lâm trả lời: “Bây giờ tôi ở Thượng Hải.”
“Vẫy một mình?”
“Ừ.”
“…” Từ Triết Văn biết sơ sơ một ít nguyên nhân Nhậm Giang Lâm không đến New Zealand ngược lại tự mình ở lại Thượng Hải, có một số việc anh ta cũng không tiện nói, mặc dù nói là bạn bè của Nhậm Giang Lâm, nhưng thú thực cũng chỉ có thể gọi là bạn bè mà thôi, khi Nhậm Giang Lâm chưa tiếp quản Nhậm thị, bọn họ đã người khác biệt tầng lớp rồi.
Nhậm Giang Lâm cũng biết Từ Triết Văn đang nghĩ gì, nhưng chính anh cũng không cảm thấy một mình ăn tết có gì không tốt, với anh mà nói những năm gần đây công ty hướng ra nước ngoài, sự vụ phức tạp, ba mươi tháng chạp cũng chỉ là một ngày trong năm mà thôi, không có gì đặc biệt.
“Tôi còn tưởng là năm nay ông sẽ ở cùng Thư Dụ.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười: “Sao có thể.”
Từ Triết Văn im lặng chốc lát mới nói: “Này cũng vừa khéo, đều ở Thượng Hải cũng thuận tiện, ngày mai muốn ra ngoài họp mặt không, hoặc là chọn nơi đi chơi hai ngày, khoảng thời gian này chúng ta cũng chưa gặp nhau.”
Nhậm Giang Lâm cũng không trả lời có đi hay không, chỉ hỏi: “Các ông dự định đi đâu chơi?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Chọn địa điểm trước đi, chọn xong lại nói cho tôi.”
“Có phải tâm trạng ông không tốt không?” Từ lúc nãy gọi điện thoại đến bây giờ, Từ Triết Văn đã mơ hồ cảm nhận được áp suất thấp của Nhậm Giang Lâm, bình thường dù Nhậm Giang Lâm nói chuyện không thân thiện, nhưng hôm nay giọng nói vẫn thờ ơ hơn trước kia vài phần, cũng hơi lạnh, cũng không biết có phải mình nghe nhầm rồi không.
Tay cầm cốc khựng lại, mặt mày Nhậm Giang Lâm hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Không có.”
Nhậm Giang Lâm nói vậy, Từ Triết Văn cũng không hỏi nữa, đổi đề tài cười nói: “Vừa nãy tưởng là ông với Thư Dụ tan vỡ, tôi còn định giới thiệu cho ông một tiểu thiếu gia đấy, quán bar của tôi có một người mới tới, rất sạch sẽ cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ xem ra là không thể nào.”
“Ồ? Rất xinh đẹp?”
Lơ đãng, Nhậm Giang Lâm nhìn thấy một quyển sách trên bàn, nó được mang đến từ phòng nghỉ của tòa nhà bữa tiệc tối qua, một góc bìa sách không lành lặn, do hôm qua lúc ném ra bị rách.
Nhậm Giang Lâm nhìn bìa sách không lành lặn rất lâu, cũng không biết nghĩ đến điều gì, mới nói tiếp: “Vậy thì mang tới đi, tôi cũng muốn nhìn xem xinh đẹp như nào.”
“Được.”
Hai người lại tùy ý trò chuyện một lát, cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm mới cầm điện thoại xem Weibo của mình.
Nào có Weibo bị xóa như Từ Triết Văn nói, tấm ảnh Thư Dụ đọc sách trong văn phòng của anh vẫn ở đó, bài đăng của Thư Dụ cũng vẫn còn.
Xem ra thật sự là hậu trường Weibo có chút vấn đề.
Thấy thời gian không còn sớm, Nhậm Giang Lâm đến phòng tắm ngâm tắm, đợi quấn khăn tắm đi ra, lúc cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc nghỉ ngơi, điện thoại trên sofa vang lên thông báo.
Nhậm Giang Lâm đến gần liếc đại một cái, trên màn hình hiểu thị mấy tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi nhỡ, khi nhìn rõ tên cuộc gọi nhỡ, Nhậm Giang Lâm ngẩn người.
Hai cuộc gọi nhỡ: Tiêu Việt.
Một cuộc là mười phút trước đó, một cuộc là năm phút trước, đúng lúc anh ở trong phòng tắm không nghe thấy.
Nhậm Giang Lâm cầm điện thoại lên, trực tiếp nhấn mở tin nhắn Tiêu Việt gửi ở trên cùng.
“Giang Lâm, ông chủ Nhậm, năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành, vượng vượng vượng.”
Vạn sự như ý tâm tưởng sự thành, lời chúc năm mới vô cùng lạc hậu, nhưng lời này thực sự cũng giống lời Tiêu Việt sẽ nói, nghĩ đến giọng nói kia của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Một chút cảm giác bị đè nén trong lòng, bất tri bất giác tản đi hai phần.
Hai chữ “Giang Lâm” kia chắc hẳn là không cẩm thận gõ thiếu một chữ Nhậm, không để ý đã gửi đi luôn.
Nhậm Giang Lâm nhìn hai lần, mấy phút sau mới chậm rãi trả lời sáu chữ.
“Cậu cũng năm mới vui vẻ.”
Tiêu Việt hơi say, vừa dính vào gối đã ngủ như chết, đợi đến mười hai giờ, bắt đầu bắn pháo hoa, mới bị mẹ tìm hắn ở khắp nơi gọi dậy.
“Hôm nay phải thức đón giao thừa, sao con lại ngủ rồi!”
Đêm trừ tịch phải thức đón giao thừa, đây là tập tục, người ta đều nói người lớn tuổi đón giao thừa để “Từ tuổi cũ”, có ý quý trọng thời gian, người trẻ tuổi đón giao thừa, là kéo dài tuổi thọ cha mẹ. Đêm giao thừa trong truyền thống, bất kể nam nữ già trẻ, đều sẽ bật đèn đuốc sáng trưng, tập hợp lại đón giao thừa, đây là tập tục tết xuân, người nhà họ Tiêu ngần ấy năm đều sẽ thức đón giao thừa.
Tiêu Việt vừa ngủ chưa đến hai tiếng bị đánh thức, đầu đau sắp nổ, “Con đau đầu lắm, cho con đi ngủ sớm đi.”
“Ai kêu con uống nhiều rượu như thế, con mau dậy cho mẹ đi uống canh sườn, tỉnh rượu, đợi bắn pháo hoa xong lại ngủ, ông bà đã nói lúc này không được ngủ, không may mắn, con còn dám nằm ngáy.”
Mẹ Tiêu dứt lời trực tiếp xốc chăn của Tiêu Việt lên, đẩy cửa sổ sát đất ra, gió lạnh thổi vào, Tiêu Việt run bắn người.
Trực tiếp rét tỉnh lại.
“Được được được, con dậy con dậy.” Tiêu Việt bất lực trở mình.
Không để ý bên giường còn đồ vật khác, lúc Tiêu Việt nhấn huyệt thái dương co giật ngồi dậy, cũng kéo đồ trên giường rơi xuống đất.
“Choang —— “, Tiêu Việt cau mày nhìn sang, khi thấy rõ vật gì rơi xuống đất, Tiêu Việt đần mặt ra, chuyện đã làm khi đầu óc không tỉnh táo trước khi đi ngủ cứ vậy nhớ ra.
“Phắc!” Đầu vốn đau lại đau hơn.
Vội vàng nhặt laptop lên, lao vào phòng sách cắm dây mạng, lên Weibo một lần, hot search to đùng kia khiến Tiêu Việt nhức đầu thêm mấy phần.
“Sao Thư Dụ lại xóa Weibo, anh ấy chưa bao giờ xóa, cho dù viết sai chữ anh ấy cũng không xóa.”
“Hơn nữa còn xóa cái của Nhậm tổng.”
“Weibo gốc của Nhậm Giang Lâm cũng xóa đấy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tan vỡ rồi?”
“Thư Dụ bị tổng giám đốc Nhậm đá rồi đúng không, mất kim chủ rồi.”
“Tình nhân tan vỡ rồi?”
“Mấy người thảo luận kim chủ ngậm miệng cho tôi!”
“Còn nói tra na rút ra rồi đúng không?”
(tra na danh hiệu của Sina – 新浪, “tra” là cặn bã, một trạm A sử dụng liên kết bên ngoài gửi bài cho video Sina nhiều lần được Sina xét duyệt nhưng lại vô cớ xóa bỏ, khiến các chủ up phát điên, cũng có người hình dung đây là biểu hiện vô trách nhiệm của Sina)
Tùy ý lườm nguýt những người thảo luận kia, mặt Tiêu Việt đã đen rồi, lắc đầu một cái, uống rượu hỏng việc, uống rượu quả thực làm chuyện ngu xuẩn, không phải xóa ảnh chụp à, sao lại lên chủ đề nóng rồi? Làm hung ác như thế, Nhậm Giang Lâm không phát hiện? Mẹ nó, cũng may nửa đêm lại là tết xuân, phần lớn người đều quan tâm xuân vãn.
Thật ra xóa Weibo cũng không có gì lớn, muốn xóa thì xóa? Cho dù hắn trực tiếp hack mất Weibo, hắn cũng có thể cam đoan bên kia không tra ra là hắn làm.
Nhưng mà, đây là chuyện gì, sao hắn lại ma xui quỷ khiến đi xóa Weibo của Nhậm Giang Lâm chứ? Thiểu năng à? Não co giật à? Lỡ như bị Nhậm Giang Lâm phát hiện thì phải làm sao?
Tiêu Việt đau đầu cực kỳ, vội vàng gõ bàn phím hai ba lần khôi phục Weibo lúc nãy xóa đi.
Nhưng rốt cuộc là làm chuyện trái với lương tâm, Tiêu Việt không hiểu sao có phần lương tâm không yên, hắn cứ cảm thấy Nhậm Giang Lâm sẽ phát hiện đó là chuyện tốt hắn làm. Đợi bắn pháo hoa xong, Tiêu Việt nghĩ tới nghĩ lui vẫn cầm điện thoại gọi điện cho Nhậm Giang Lâm, xem xem Nhậm Giang Lâm nói thế nào, nếu không phát hiện thì dung túng hắn một lần, coi như không có gì xảy ra, nếu phát hiện rồi… thực sự không được thì thừa nhận.
Nhưng Tiêu Việt gọi một cuộc không ai nghe, Tiêu Việt đợi mấy phút lại gọi cuộc nữa, vẫn không ai nghe.
Quan sát thời gian, một giờ rồi, Tiêu Việt chậc lưỡi, e rằng đã ngủ, điện thoại bật chế độ yên lặng.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt gửi đến lời chúc năm mới. Chưa đến mấy phút đã nhận được trả lời của Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt không nhịn được cười, lập tức gọi một cú điện thoại qua, đợi bên kia truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt hỏi, “Vẫn chưa ngủ?”
Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, “Vẫn chưa, vừa rồi đi tắm, không nghe thấy chuông điện thoại, cậu cũng chưa ngủ?”
“Vốn là ngủ rồi,” Nói đến đây Tiêu Việt dừng một lát, “Sau đó bị mẹ tôi gọi dậy hắn pháo hoa, anh nghe bên tôi rất ồn đúng không, đã một giờ rồi vẫn có rất nhiều người đang bắn pháo hoa.”
Đi vào phòng ngủ, Nhậm Giang Lâm nằm xuống, nói: “Đúng là hơi ồn.”
“Trái lại bên anh yên tĩnh lắm.”
“Từ mấy năm trước Thượng Hải đã cấm chỉ bắn pháo hoa rồi, năm mới đều rất yên tĩnh.”
Tiêu Việt nghe vậy sững sờ, “Thượng Hải? Anh không ở Thanh Đảo?”
“Thanh Đảo? Sao lại nhắc…” Nói đến đây Nhậm Giang Lẫm bỗng nhiên dừng lại, Thanh Đảo, tối qua họp thường niên vẫn chưa kết thúc, Thư Dụ đã về quê Thanh Đảo… Nhưng sao Tiêu Việt biết Thư Dụ ở Thanh Đảo?
Tiêu Việt bỗng nhiên hiểu gì đó, kinh sợ chỉ chốc lát, hắn mới mở miệng nói: “Anh không ở cùng anh ta.”
“…”
“Vậy anh ở Thượng Hải ăn tết với ai.”
“Ăn một mình.”
“…” Tiêu Việt nhíu mày, “Buổi tối ăn gì?”
“Đặt một bàn cơm tất niên.”
“Được, tôi lo lắng vô ích rồi.”
Ban đầu tưởng là Tiêu Việt sẽ nói mấy lời đạo đức giả như “Xin lỗi, tại sao không về nhà ăn tết…”, nhưng không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, “Lo lắng tôi chưa ăn?”
Nghe thấy tiếng cười của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng cười nói, “Còn phải nói? Năm ngoái tôi không có thời gian về nhà cũng ăn tết một mình, lúc đó bận rộn quên thời gian, đợi đến khi định đi mua chút đồ ăn, cửa hàng đóng cửa hết rồi, thức ăn ngoài cũng không giao, chỉ có thể ăn hai túi mì ăn liền, cho nên anh còn có một bàn cơm tất niên ăn cũng rất khá rồi.”
“Cũng đúng.” Nhậm Giang Lâm gật đầu.
“Ngày mai anh còn làm việc?” Tiêu Việt hỏi.
“Không, ngày mai đi ra ngoài chơi với bạn, cậu ở trong nhà hả?”
“Đâu có, bận đi xem mắt đây.”
“…”
Không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời, Tiêu Việt không nhịn được cười nói:
“Lừa anh đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất