Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 26: Ria mép

Trước Sau
Gửi tin nhắn cho Tiêu Việt xong, Nhậm Giang Lâm nói với Từ Triết Văn bên cạnh: “Quyết định điểm dừng chân tối nay chưa? Lát nữa tôi có người bạn sẽ gặp chúng ta ở Cửu Giang.”

“Đã bao một khách sạn kiểu biệt thự ở khu phong cảnh Lư Sơn rồi, tôi gửi địa điểm vào điện thoại cho ông, ông lại chuyển cho anh ta đi.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Cậu ấy gần Cửu Giang, hẳn là sẽ tới trước.”

“Vậy tôi thông báo cho quản lý của khách sạn, nếu như bọn họ đến trước, bảo khách sạn bên kia sắp xếp cho họ trước.”

“Được.”

Chuyến bay mười hai giờ năm mươi, khi Nhậm Giang Lâm và Từ Triết Văn đến, đã mười hai giờ ba mươi, bắt đầu lên máy bay rồi.

Mấy người đến sân bay trước thấy Nhậm Giang Lâm đã đến, vội vàng đi tới, chuẩn bị chào hỏi.

Nhậm Giang Lâm thấy thế trực tiếp xua tay, “Lên máy bay trước, thời gian không còn sớm.”

Khoang hạng nhất rộng rãi chỉ có bảy người ngồi, Nhậm Giang Lâm vừa ăn xong bữa ăn trên máy bay, cầm lấy tạp chí chuẩn bị đọc, Chu Hạ đã dẫn theo mấy người kia đến chào hỏi anh.

“Nhậm tổng!” Diệp Cao Trì đứng trước mặt Nhậm Giang Lâm, gương mặt âm nhu xinh đẹp cười đến là xán lạn lạ thường, “Ngày đầu năm mới đã có thể gặp mặt ngài, tôi cũng có thể vui vẻ cả năm, mấy ngày tiếp theo cùng đi chơi, xin ‘quan tâm’ nhiều hơn ~ ”

Một mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt, Nhậm Giang Lâm hơi cau mày lại, lùi ra sau, “Diệp Cao Trì?”

“Nhậm tổng biết tôi!”

“Tránh xa tôi ra.”

Đới Tinh Hi bên cạnh thấy gương mặt tươi cười của Diệp Cao Trì cứng đờ, tiến một bước về phía trước, cười nhẹ bóp mũi nói: “Có một số người mùi hơi lẳng lơ.”

Nói xong cũng không để ý cái nhìn giận dữ của Diệp Cao Trì, cô nhìn Nhậm Giang Lâm và Từ Triết Văn nói: “Nhậm tổng, Từ tổng năm mới vui vẻ.”

Liếc nhìn Đới Tinh Hi mặc chiếc váy đỏ ôm người, Nhậm Giang Lâm không lạnh không nóng gật đầu một cái.

“Tinh Hi cô cũng năm mới vui vẻ.” Từ Triết Văn ngồi bên cạnh đứng lên, nhìn Đới Tinh Hi cười nói: “Lâu lắm không gặp, phim mới rất hay, tôi còn cố ý bao một nơi.”

Đới Tinh Hi cười khanh khách, “Từ tổng có thể thích đó là vinh hạnh của tôi.”

“Quay hay đương nhiên phải đến cổ vũ chứ.” Nói đến đây, Từ Triết Văn vẫy vẫy tay về hàng sau, một cậu trai rụt rè vội vàng đi tới, chân tay luống cuống đứng trước mặt Nhậm Giang Lâm cúi người một cái, kéo ra gương mặt tươi cười chào hỏi: “Nhậm tổng, chào, chào ngài, tôi là Dương Phi Đồng, năm nay vừa tới, chúc ngài năm mới vui vẻ.”

Biết đây là cậu trai mà Từ Triết Văn nói, Nhậm Giang Lâm quan sát trên dưới một lát, cậu trai trước mặt không cao, nhưng tay chân thon dài tỉ tệ rất tốt, khuôn mặt nhỏ, mày rậm, mắt to, cười lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất hoạt bát cũng rất đơn thuần.

Nhưng đoán chừng hơi căng thẳng, hai ngón tay quấn vào nhau, lòng bàn tay thậm chí bóp đến hơi trắng bệch.

“Chào cậu.” Đợi đến khi gương mặt tươi cười của chàng trai tên Dương Phi Đồng này sắp không trụ được, Nhậm Giang Lâm mới rời tầm mắt, đáp một tiếng.

Từ Triết Văn thấy vậy bèn cười nói với Dương Phi Đồng, “Lát nữa cậu ngồi ở đây đi, trò chuyện với Nhậm tổng, giới thiệu dân tục phong tình của Cửu Giang…”

(dân tục: phong tục tập quán dân tộc; phong tình: phong thổ nhân tình,…)

Nhưng Từ Triết Văn không ngờ lời nói vừa ra khỏi miệng, Nhậm Giang Lâm đã lên tiếng từ chối.

“Không cần, tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát.” Nhậm Giang Lâm cúi đầu đọc sách lạnh lùng nói.

Dương Phi Đồng nghe vậy cơ thể cứng đờ, nhìn Từ Triết Văn không biết làm thế nào.

Từ Triết Văn lắc đầu với Dương Phi Đồng, nói: “Vậy cậu trở lại chỗ ngồi trước, đợi Nhậm tổng nghỉ ngơi một lát, đến Cửu Giang lại làm hướng dẫn viên du lịch cho Nhậm tổng.”

“Vâng, vâng, vậy Nhậm tổng tôi đi trước đây.” Dứt lời, cúi xuống đi ra sau, vẻ mặt xấu hổ.

Đợi người đi rồi, Từ Triết Văn ngồi trở lại bên cạnh Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Sao vậy? Không hài lòng à?”

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Từ Triết Văn, thả tạp chí trong tay xuống, nói: “Chỉ là hơi buồn ngủ, tôi ngủ một lát, ông bảo họ yên tĩnh lại.”

Dứt lời cũng không đợi Từ Triết Văn đáp lời đã nhắm mắt lại chợp mắt.

Từ Triết Văn thấy thế cũng không tiện nói gì khác, chỉ có thể nhỏ giọng dặn dò Chu Hạ sau lưng vài câu, bảo mấy người bên kia vẫn đang tán gẫu ve vãn im lặng lại, không còn dám nhao nhao câu nào.



Thượng Hải đến Nam Xương không tính quá xa, ngồi máy bay nửa tiếng đã đáp xuống, Nhậm Giang Lâm vốn là chợp mắt, nhưng cũng vẫn ngủ một lúc, máy bay hạ cánh, người đón máy bay đã đứng đợi từ lâu.

Ba chiếc Porsche dừng một hàng, rất đáng chú ý. Thậm chí hơn có mấy người còn nhận ra ba minh tinh cải trang ăn mặc, chạy tới xin ký tên. Nhậm Giang Lâm vì tránh nghi ngờ, ngồi vào trong xe trước.

Thấy Từ Triết Văn bảo Dương Phi Đồng ngồi bên cạnh anh, Nhậm Giang Lâm cũng nhìn thoáng qua không từ chối nữa.

“Tôi không ngồi xe này,” Từ Triết Văn nhìn Đới Tinh Hi nói: “Báo cho ông một tiếng trước.” Vốn là lần này anh ta hạ quyết tâm có quan hệ tốt với Đới Tinh Hi, làm sao cũng phải chủ động chút mới đúng.

Nhậm Giang Lâm nhìn xe bên kia, cười nói: “Ông không mau chóng tới, Chu Hạ sẽ nẫng tay trên.”

Từ Triết Văn vội vàng giành ngồi xuống bên cạnh Đới Tinh Hi trước Chu Hạ.

Chu Hạ vốn muốn ngồi cùng Đới Tinh Hi, thấy chiến trận này, ngầm hiểu cười nói, “Ơ, ý gì đây?”

“Anh em mà, để lại cho ông một cơ hội trái ôm phải ấp.”

Chu Hạ chậc chậc hai tiếng nói: “Thật sự là anh em mà, hiểu tôi.”

Nói rồi đi đến bên cạnh Diệp Cao Trì và Lý Nhiễm Giai vẫn không nói lời nào, Chu Hạ nói: “Lên xe đi, ba chúng ta cùng ngồi ở ghế sau, trao đổi ‘tình cảm’.”

Dứt lời cũng không để ý gương mặt khó coi của Diệp Cao Trì, ôm eo người lên xe.

Dương Phi Đồng vừa bị Nhậm Giang Lâm lạnh nhạt, lúc này ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm, hai tay quy củ đặt trên chân, cũng không dám nói thêm một câu.

Đợi xe ra khỏi Nam Xương lái qua huyện Đức An, trong xe yên tĩnh gần một tiếng, Dương Phi Đồng cảm thấy lúng túng mới thử nhỏ giọng nói: “Nhậm tổng lần đầu đến Cửu Giang đúng không?”

Nhậm Giang Lâm lướt xem tin tức điện thoại nghe vậy mới chậm rãi đáp một tiếng: “Ừ, sắp đến chưa?”

“Sắp rồi, chắc còn một tiếng nữa là đến.”

Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi, nhìn về phía Dương Phi Đồng hỏi: “Huyện T đến Lư Sơn mất bao lâu?”

“Huyện T?” Lơ đãng bốn mắt nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm, Dương Phi Hồng đỏ bừng mặt.

Hôm trước cậu nhận được điện thoại của Từ tổng, nói là để hôm nay cậu đi theo một sếp tổng, cũng không nói cho cậu biết đến cùng là ai, hai ngày này cậu còn vô cùng lo lắng, nghĩ đến những ông chủ lớn núng nính mỡ ở quán bar kia động tay động chân với cậu, cậu đã khó chịu cả người, càng đừng nhắc đến ngủ cùng.

Nhưng cậu nào nghĩ đến hôm nay lại phải đi cùng Nhậm Giang Lâm này, tổng giám đốc Nhậm, vừa rồi ở sân bay cậu cẩn thận từng li từng tí đánh giá, dáng người Nhậm Giang Lâm thẳng tắp, diện mạo anh tuấn, đẹp hơn trong ảnh trên tin tức mấy phần…

Dương Phi Đồng không nhịn được lại lén nhìn Nhậm Giang Lâm một cái, khóe miệng hơi cong, khẽ nói: “Không xa, nếu lái xe nửa tiếng là có thể đến.”

Nhậm Giang Lâm tính toán thời gian, nếu giữa trưa Tiêu Việt đi, bây giờ hẳn là đến rồi.

Thấy Nhậm Giang Lâm không nói thêm gì nữa, Dương Phi Đồng lại đánh bạo chậm rãi nói: “Cửu Giang có rất nhiều chỗ chơi, phong cảnh thiên nhiên rất đẹp, không giống thành phố lớn như Thượng Hải, Cửu Giang có sự thú vị riêng biệt, ngắm nhìn phong cảnh, nghe một vài câu chuyện của danh nhân văn hóa, uống chén trà nghe kịch hái chè, cũng chính là kịch hoàng mai, cuộc sống cũng rất thong dong tự tại, con người Cửu Giang cũng rất nhiệt tình…”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy gật đầu nói: “Phong tục huyện T cũng gần giống vậy à?”

“Chắc giống vậy,” Dương Phi Đồng dừng một chút, thấy Nhậm Giang Lâm nói chuyện nhiều lần không rời huyện T, hơi nghi hoặc hỏi: “Nhậm tổng có hứng thú với huyện T?”

“Ừ, hơi tò mò.” Tò mò sông nước như nào có thể nuôi ra một người kỳ lạ như Tiêu Việt.

“Vậy nếu không đến chơi hai ngày? Tôi cũng coi như quen thuộc bên kia, đến lúc đó vẫn có thể làm người dẫn đường cho ngài.”

Nhậm Giang Lâm cười lắc đầu, “Không cần.”

Nhưng không nói là không cần đến huyện T, hay là không cần Dương Phi Đồng làm hướng dẫn viên du lịch.

Nhậm Giang Lâm nhìn thời gian, đã bốn giờ, còn một tiếng nữa sẽ nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Tiêu Việt…

Giống như Nhậm Giang Lâm đoán, lái xe, hai giờ Tiêu Việt đã đến nơi, khi đến hắn còn gọi điện thoại cho Nhậm Giang Lâm. Nhưng bên kia lại tắt máy, nghĩ rằng có lẽ người đang ở trên máy bay, hắn đã đến đây trước.

Còn mang theo hai của nợ.

Bây giờ, hai của nợ khóc lóc van nài muống theo tới này, đứng ngẩng đầu trước biệt thự có bể bơi phòng kính cực lớn, nhìn đến độ mắt trợn tròn.



“Tiêu Việt à, bạn của anh thật sự bao hết căn biệt thự này? Không phải chơi anh đấy chứ?”

Tiêu Việt nhấc chân bước vào bên trong không cảm thấy kinh ngạc. “Thế nào, bị dọa rồi?”

“Không phải, sao anh lại đi vào như thế!” Tiêu Hướng Địch vội vàng kéo Tiêu Việt lại nói: “Anh gọi điện cho anh ta trước xác nhận xem có phải chỗ này không! Anh có biết căn biệt thự này một phòng đơn một đêm phải mấy ngàn không hả! Này bao hết phải mất bao tiền!”

Tiêu Việt nghe vậy cười lên, “Ha ha, Tiêu Hướng Địch, không phải mày tự xưng là phú nhị đại sao? Giờ đã sợ hãi rồi?”

Tiêu Hướng Địch nghe vậy ngẩn ra, người mà giờ phút này trong túi cất mấy chục vạn vẫn chưa tự nhận ra  mình trở nên giàu.

“Chậc, không phải em vẫn chưa quen tiêu xài à, quên mất vụ này.” Tiêu Hướng Địch thả tay Tiêu Việt ra, nói: “Có điều, người bạn này của anh rốt cuộc là ai, cũng quá hào phóng rồi, bao biệt thự này mấy ngày phải tiêu mười mấy vạn?”

Em trai họ băng sơn mười bảy tuổi cũng gật đầu: “Rất biết chơi.”

“Nhậm Giang Lâm.”

“… Ai?”

Tiêu Việt buồn cười nhìn Tiêu Hướng Địch dừng bước, nói ra từng chữ một: “Nhậm —— Giang —— Lâm.”

“… Nhậm Giang Lâm nào?” Tiêu Hướng Địch không quan tâm thế giới bên ngoài trừ máy tính ra như Tiêu Việt, cái tên Nhậm Giang Lâm này hắn ta đã nghe qua vô số lần trong tin tức, trong tin đồn, đương nhiên là quen thuộc, nhưng bạn bè mà Tiêu Việt nói làm thế nào cũng không thể là vị kia.

Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm của tập đoàn Nhậm thị là bạn bè? Tiêu Hướng Địch cười nhạo, sao có thể chứ.

“Nhậm Giang Lâm chính là Nhậm Giang Lâm, còn có ai khác?”

“Anh Việt à, sếp tổng của tập đoàn Nhậm thị cũng tên là Nhậm Giang Lâm.” Nhóc băng sơn không nhịn được mở miệng nói.

Tiêu Việt nhìn hai người trước mặt, khóe miệng co giật, nói cả buổi hai thằng này cảm thấy hắn không nên quen biết Nhậm Giang Lâm hả?

“Tao biết.”

“??” Tiêu Hướng Địch có phần không rõ ràng lắm, “Cho nên em mới hỏi anh, bạn của anh là Nhậm Giang Lâm nào, phú hào nào cũng tên như vậy.”

Tiêu Việt bất lực nói: “Trên đời này tao chỉ biết một Nhậm Giang Lâm, đó chính là sếp tổng của Nhậm thị, bạn của tao chính là anh ấy.”

Tiêu Hướng Địch sững sờ, bỗng nhiên lại cười to nói: “Thôi, đừng chém gió nữa!”

Nhưng sau khi cười, nhìn biểu cảm của Tiêu Việt, lại không giống như nói đùa.

Tiêu Hướng Địch dừng một chút, nói: “Anh nghiêm túc?”

“Chậc! Mẹ nó tin hay không tùy! Tao còn rảnh rỗi kiếm chuyện lấy cái này lừa mày?”

Tiêu Hướng Địch: “…”

Vương Ngôn Thành: “…”

“Anh à, trước khi đến anh nói anh ta còn dẫn theo những người khác đến? Dẫn theo ai vậy? Chẳng lẽ hôm nay có sẽ một đám đại lão đến?”

Tiêu Việt nghe vậy nhíu mày, không nhịn được xùy một tiếng khinh miệt, “Anh ấy chưa nói, nhưng tao đoán… Có mấy minh tinh, không phải anh ấy có một công ty giải trí à?”

“Minh tinh!” Tiêu Hướng Địch hít vào một hơi lạnh, “Nữ?!”

“Sao tao biết được.” Tiêu Việt lạnh lùng nói.

“Anh chỉ mặc như này đến gặp minh tinh nữ? Không không không,” Nghĩ đến những minh tinh ở công ty Nhậm Giang Lâm, Tiêu Hướng Địch kinh ngạc nói: “Phải nói, anh để em và Tiểu Thành mặc thế này đến gặp nữ thần? Đầu em cũng chưa gội! Cái đầu ổ gà của anh sợ là bốn ngày chưa gội đúng không! Anh lại còn để ria mép?”

Dứt lời trực tiếp kéo Tiêu Việt đi ra ngoài, “Đi đi đi, nhân lúc bọn họ còn chưa tới, mấy anh em ta đi mua hai bộ quần áo, sau đó tìm tiệm cắt tóc chúng ta tút tát bản thân trước.”

Tiêu Việt nhất thời không quan sát bị túm lảo đảo một cái, mắng: “Đạ mấu, Tiêu Hướng Địch mày nổi điên gì vậy, cũng không phải xem mắt tút tát cái rắm à!”

“Ông đây xem mắt cũng chưa hẳn sẽ tút tát!”

“Đệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau