Chương 32
Nhậm Giang Lâm trở về từ nước M vào một ngày trước, ở lại nước M gần một tháng, xử lý xong hết chuyện ở kên kia, anh mới chạy về. Nghỉ ngơi đơn giản trong đêm, bảy giờ sáng đã vội vàng đến Nhậm thị tham gia hội nghị, nghe mấy lão cáo già kia thái bình giả tạo như nào.
Lúc kết thúc hội nghị trở lại văn phòng, đã mười một giờ trưa, phòng nghỉ ngơi bên ngoài cửa phòng làm việc, Nhạc Đào Tiến đã đợi ở đó từ sớm, lúc này đang cúi đầu nhìn máy tĩnh gõ gõ, không để ý đến anh.
Nhậm Giang Lâm hơi giật mình, nhìn thấy Nhạc Đào Tiến, anh mới không khỏi nghĩ đến hôm đó chưa nói với Tiêu Việt một tiếng đã rời đi, sau đó anh đến nước M, khi gọi điện thoại cho Từ Triết Văn, anh mới biết được, cùng ngày anh rời đi Tiêu Việt đã trở về huyện T.
Mà khoảng thời gian anh ở nước M này, trong điện thoại của anh nhận được thư, cuộc gọi của bất kỳ ai, một đống lời chúc mười lăm tháng giêng, nhưng chỉ không có tin nhắn của Tiêu Việt gửi đến, không có cuộc gọi nhỡ của Tiêu Việt, bọn anh không có bất cứ liên lạc nào…
Như thể hai ngày năm trước, tin nhắn tán gẫu không ngừng của hai người chỉ là giả tưởng mà thôi…
“Nhậm tổng, hôm nay quản lý Nhạc đến báo cáo dự án mới của Hạo Thiên, tài liệu báo cáo đã đặt trên bàn của anh rồi.” Thư ký Lôi tiến lên đón, thấp giọng nói.
“Chỉ một mình anh ta?” Nhìn xung quanh một lần, không nhìn thấy Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm suy nghĩ một chút vẫn hỏi.
“Vâng.”
Nới lỏng cà vạt, Nhậm Giang Lâm thở nhẹ ra một hơi, đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, “Cô bảo anh ta năm phút sau đi vào, tiện thể rót hai cốc cà phê.”
“Vâng, Nhậm tổng.”
Nhậm Giang Lâm ngồi xuống sau bàn làm việc, lật xem văn kiện để ở trên bàn, đợi đọc gần hết, Nhạc Đào Tiến mới đi theo thư ký Lôi bưng cà phê vào văn phòng.
“Chào Nhậm tổng.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh, tỏ ý cho Nhạc Đào Tiến ngồi xuống trước, “Anh ngồi trước đi, vừa rồi tôi đã xem tổng quát tài liệu rồi… Ai viết tài liệu báo cáo này.”
Nhạc Đào Tiến không biết Nhậm Giang Lâm hỏi chuyện này làm gì, trong lòng hơi thấp thỏm, trả lời: “Tiêu Việt viết, bởi vì phần lớn thiết kế dự án lần này đều từ tay cậu ta ra.”
“Hôm nay cậu ấy không đến?” Nhậm Giang Lâm nhấp một hớp cà phê hỏi.
“Ừ, hôm nay cậu ta có nhiệm vụ, tôi không gọi cậu ta đi cùng,” Nhạc Đào Tiến dừng một chút, do dự nói: “Thiết kế có vấn đề gì sao?”
“Không sao”, Nhậm Giang Lâm lắc đầu, nói: “Tôi không hiểu nghề này của các anh cho lắm, sách thiết kế tôi cũng chỉ có thể xem đại khái, cảm thấy tổng thể thiết kế khá tốt, trước tiên các anh cứ tiếp tục dựa theo thiết kế này đi… Sau đó, dạo này tôi khá bận, hai ngày nữa tôi lại qua bên anh nhìn xem.”
“Ừ, được, đến lúc đó Nhậm tổng liên hệ cho tôi.”
Nhậm Giang Lâm lại hỏi tiếp một số vấn đề của dự án, sau khi bàn giao việc xong thì bảo Nhạc Đào Tiến trở về.
Nhậm Giang Lâm rất bận, bận đến mức sau khi ăn đại thứ gì đó, trực tiếp bảo tài xế lái xe đưa anh đến Tô Châu, đến tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành du lịch khu Hoa Đông.
Hội nghị hai ngày, doanh nghiệp nổi tiếng trong và ngoài nước, truyền thông đều tới đây, Nhậm thị với tư cách là ông trùm ngành bất động sản du lịch số một trong nước, làm người phát ngôn nghi thức khai mạc, Nhậm Giang Lâm đương nhiên không thể vắng mặt.
Đợi chiều hôm đó anh trở lại Thượng Hải, Nhậm Giang Lâm vốn định đến Công nghệ Hạo Thiên một chuyến, xe còn chưa đến Thượng Hải, điện thoại riêng của anh đã vang lên, là Từ Triết Văn.
“Sếp Nhậm từ nước M về, sao cũng không nói một tiếng? Không phải nói là cuối tháng ba sao? Nếu không phải nhìn thấy ông tham gia hội nghị thượng đỉnh ở Tô Châu trên tin tức, tôi cũng không biết ông về.”
“Mới về hai ngày trước,” Nhậm Giang Lâm nhìn ngoài cửa sổ nói: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện thì không thể gọi à?” Từ Triết Văn không nhịn được cười nói: “Người bạn này phải…” Nhưng nói tới đây, anh ta lại nói tiếp: “Lần này ông vội trở về vì buổi ra mắt phim mới của Thư Dụ đúng không?”
“Buổi ra mắt gì?” Nhậm Giang Lâm nhíu mày.
“… Đờ mờ, không phải chứ, lễ ra mắt phim mới của Thư Dụ là thứ sáu tuần này, ngày mười bảy, tôi còn tưởng là ông cố ý về gấp.”
“Không có, thị trưởng Hồ đích thân mời Nhậm thị tham gia hội nghị thượng đỉnh, tôi mới về.”
Nhậm Giang Lâm hơi đau đầu xoa xoa ấn đường, nhà đầu tư phim điện ảnh mới Thư Dụ tham gia diễn là một công ty thiết kế trang phục của tập đoàn Tế Nguyên, sếp tổng của công ty là bạn đại học của Nhậm Giang Lâm, người này cũng có ý như vậy với Thư Dụ.
Cho nên năm ngoái khi Thư Dụ nhận đóng phim, anh trực tiếp lấy danh nghĩa cá nhân của Nhậm Giang Lâm làm bộ phận đầu tư, lúc ấy không phải vì lợi nhuận, mà là vì Thư Dụ. Cùng ngày phim bấm máy, bạn đại học này mời anh đến tham gia lễ ra mắt trước khi phim ra rạp, anh đã vui vẻ đồng ý…
Thì ra bộ phim này đã sắp công chiếu rồi sao…
“Vậy ông còn muốn về nước M?”
“Không về, chuyện bên kia cơ bản đã xong cả rồi.”
“Vậy thứ bảy này ông còn đến buổi ra mắt không?” Từ Triết Văn như là nhìn ra gì đó, lại nói tiếp: “Không phải tôi nói, gần đây ông có đọc tin tức của Thư Dụ không? Nghe nói cậu ta và bạn đại học kia của ông rất thân thiết.”
“Không biết, gần đây ở nước ngoài cũng không có thời gian quan tâm những thứ này.”
“Ông… và Thư Dụ bao lâu chưa liên…”
“Lễ ra mắt đó có thời gian tôi lại đến, còn những cái khác,” Nhậm Giang Lâm ngắt lời Từ Triết Văn, khẽ cười nói: “Ông nên lo cho bản thân ông trước đi.”
“Được, không nói chuyện này nữa, tối nay ông rảnh không? Muốn đến quán bar của tôi uống chút rượu không? Chỗ tôi vừa lấy được một chai Bạch Mã 1947.”
Bạch Mã 1947
“Không muốn, lát nữa tôi còn có việc.”
“Vậy được rồi,” Từ Triết Văn tiếc nuối nói: “Chỉ được hời cho tên Chu Hạ kia.”
Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt nghỉ ngợi một lát.
Tô Châu vốn bên cạnh Thượng Hải, hơn một tiếng, vẫn chưa đến năm giờ chiều, Nhậm Giang Lâm đã đứng dưới cao ốc Công nghệ Hạo Thiên.
Trước khi anh đến vẫn chưa nói trước với Nhạc Đào Tiến, cho nên khi tất cả nhân viên nhìn thấy sếp tổng xuất hiện đều đần mặt ra, cũng quên cả chào hỏi, nhìn thẳng vào Nhậm Giang Lâm.
Nhạc Đào Tiến coi như bình tĩnh, để việc trong tay xuống, đứng lên đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, nói: “Nhậm tổng anh tới rồi, anh ngồi đây đi.”
Nói đoạn dẫn Nhậm Giang Lâm đến ghế sofa chính giữa văn phòng, đưa trà lên.
Đợi Nhạc Đào Tiến nói xong, các nhân viên ngây người bên kia còn có hội Uông Trạch mới sực tỉnh, vội vàng đứng lên chào hỏi.
“Tôi tới xem một chút.” Nhậm Giang Lâm ra hiệu mọi người đừng gò bó, sau đó lại hỏi Nhạc Đào Tiến về tiến độ gần đây, rồi vô thức nhìn về phía phòng làm việc bên cạnh, nhưng phòng làm việc lần trước Tiêu Việt ở lại không có người, đèn đang tắt, máy tính cũng thế. Khu vực làm việc càng không thấy một bóng người.
“Tiêu Việt không ở đây?”
“Ừ, tối qua cậu ta không về, trực tiếp làm việc đến sáng hôm nay hoàn thành khối nhiệm vụ kia mới về ngủ, nhưng tôi đoán giờ cậu ta đã dậy lập trình trên máy tính rồi.” Nghĩ đến lần trước đến tập đoàn Nhậm thị Nhậm Giang Lâm cũng nhắc đến Tiêu Việt, Nhạc Đào Tiến mới hậu tri hậu giác hỏi: “Nhậm tổng tìm Tiêu Việt có chuyện gì hả?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Không có chuyện gì.”
“… Vậy à…”
Nhìn Nhạc Đào Tiến bên cạnh, Nhậm Giang Lâm mới nói: “… Bình thường các anh cũng tan làm sớm đi, mặc dù nhiệm vụ quan trọng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, đừng thức đêm nhiều.”
Nhạc Đào Tiến được cưng mà lo, “Cảm ơn Nhậm tổng quan tâm, nhưng không sao, nhiệm vụ giai đoạn trước của chúng tôi nặng hơn, làm xong thiết kế rồi, tiếp theo chắc là không cần tăng ca mỗi ngày, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cau mày nói: “Vậy sao Tiêu Việt còn thức đêm tới sáng nay?”
“Cậu ta nuôi thành thói quen xấu đó từ lâu rồi,” Uông Trạch gõ code bên cạnh dừng công việc trong tay, nói: “Thức một đêm coi như bình thường, năm trước tôi và cậu ta làm một dự án, cậu ta thật sự có thể nhìn máy tính vài ngày không ngủ không nghỉ, khoảng thời gian đó tôi thực sự sợ ngày hôm sau nhìn thấy sẽ là thi thể của cậu ta.”
“Các cậu không nói?”
“Nói rồi mà? Nhưng cậu ta không nghe tôi thì làm được gì? Cậu ta bắt tay làm việc sẽ như thế, nói gì với cậu ta cũng vô dụng, anh lại không dám tắt máy tính của cậu ta, đây chính là tâm can bảo bối của cậu ta.” Nói tới đây Uông Trạch chậc một tiếng, “Sau này cậu ta cưới luôn máy tính được rồi đấy, cô gái nào chịu được một dân kỹ thuật còn nhiệt tình với máy tính hơn mình?”
“Hơn nữa còn không chịu xử lý, râu ria dài cũng không nỡ cạo, giữ cái dáng ‘chó’ đó tới bây giờ.”
“Đúng thế đúng thế, tôi nghi ngờ, nếu máy tính và bạn gái của cậu ta cùng rơi xuống nước, cậu ta sẽ không cần nghĩ ngợi đi cứu máy tính.”
“…”
Đợi nghe xong mấy người bạn của Tiêu Việt xỉa xói Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm rời khỏi cao ốc đã sáu giờ rồi, vốn định đi thẳng về nghỉ ngơi, Từ Triết Văn lại gọi điện tới.
“Ông xong việc chưa? Nếu không hay là ông tới đây đi, cái thằng Chu Hạ này vốn không biết thưởng thức rượu, rượu này cậu ta uống như uống coca, còn nói không ngon bằng Opus one 14 năm nhà cậu ta.”
Opus one
Nhậm Giang Lâm hơi mệt vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến vị trí quán bar của Từ Triết Văn…
Anh mở miệng nói: “Các ông ở quán bar đường Lê Dương à?”
“Ừ đúng, chỗ cũ.”
Mí mắt Nhậm Giang Lâm run lên, mới khẽ cười nói: “Vậy thì được, tôi tới đó ngay.”
Nhà Tiêu Việt ở trên tầng quán bar kia thì phải? Anh nhớ là căn thứ hai bên trái ở tầng mười bảy… Có lẽ anh có thể thuận đường xem xem.
Cho nên, sau khi Nhậm Giang Lâm uống hai chén với Từ Triết Văn và Chu Hạ, mượn “thời gian” đi vệ sinh, đi thang máy đến tầng mười bảy, đến trước cửa nhà Tiêu Việt.
Tiêu Việt đang lập trình trên máy tính trong lời nói của Nhạc Đào Tiến, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào Weibo rút thưởng của Thư Dụ một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn gọi một cú điện thoại cho Nhan Khả Khả.
“Sư huynh? Có phải anh đồng ý rồi không!”
Nghe thấy tiếng hét phấn khích của Nhan Khả Khả, Tiêu Việt im lặng một lát mới nói: “Anh có một điều kiện.”
“Anh nói đi anh nói đi! Anh cứ việc nói! Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần Nhan Khả Khả em có thể làm được, sẽ không từ chối, mạng em cũng cho anh!”
Tiêu Việt nghe vậy vẫn không nhịn được xỉa xói một câu: “Cô thích Thư Dụ kia đến thế à?” Mẹ nó, bọn theo đuổi thần tượng này như tẩu hỏa nhập ma, còn lên núi đao xuống biển lửa tặng mạng chứ?
Nhan Khả Khả kích động nói: “Em không thích, em yêu anh ấy!”
“…” Tiêu Việt im lặng, một lúc lâu nói, “Được được được, tùy cô vậy, cô muốn yêu thế nào thì yêu thế đó, anh giúp cô là được, nhưng…”
“Nhưng gì anh!”
Tiêu Việt nhìn Weibo kia nói: “Anh thấy trên Weibo anh ta viết rút năm người, sau đó mỗi người được tặng hai vé, nói cách khác đến lúc đó cô có hai vé vào cửa?”
“À vâng, sao vậy?”
“Anh đi với cô.”
“Hể?” Nhan Khả Khả ngẩn ra, một lát sau mới ngạc nhiên nói: “Việt sư huynh, anh cũng có hứng thú với minh tinh à?”
“Không hứng thú, chỉ là đột nhiên muốn đến xem buổi ra mắt này là như nào?”
“Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề! Chỉ cần cho em rút trúng là được!”
“Được thôi!” Tiêu Việt cười, “Vậy cô đợi đến mười giờ tối nay mở thưởng đi.”
“A a a! Cảm ơn Việt sư huynh!”
Tiêu Việt nhếch miệng cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Nhưng nói xong câu này, phòng khách đã vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Việt xỏ dép lê dứng lên ra khỏi phòng làm việc, gãi gãi mái tóc rối như tổ quạ, vừa đi vừa gọi: “Ai?”
“Tôi…” Dừng một lát, “Nhậm Giang Lâm.”
Giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào trong tai, Tiêu Việt khẽ giật mình, ngay sau đó ba chân bốn cẳng lao tới, mở cửa ra.
Người mà một tháng chưa gặp, cứ thế xuất hiện trước cửa nhà…
Lúc kết thúc hội nghị trở lại văn phòng, đã mười một giờ trưa, phòng nghỉ ngơi bên ngoài cửa phòng làm việc, Nhạc Đào Tiến đã đợi ở đó từ sớm, lúc này đang cúi đầu nhìn máy tĩnh gõ gõ, không để ý đến anh.
Nhậm Giang Lâm hơi giật mình, nhìn thấy Nhạc Đào Tiến, anh mới không khỏi nghĩ đến hôm đó chưa nói với Tiêu Việt một tiếng đã rời đi, sau đó anh đến nước M, khi gọi điện thoại cho Từ Triết Văn, anh mới biết được, cùng ngày anh rời đi Tiêu Việt đã trở về huyện T.
Mà khoảng thời gian anh ở nước M này, trong điện thoại của anh nhận được thư, cuộc gọi của bất kỳ ai, một đống lời chúc mười lăm tháng giêng, nhưng chỉ không có tin nhắn của Tiêu Việt gửi đến, không có cuộc gọi nhỡ của Tiêu Việt, bọn anh không có bất cứ liên lạc nào…
Như thể hai ngày năm trước, tin nhắn tán gẫu không ngừng của hai người chỉ là giả tưởng mà thôi…
“Nhậm tổng, hôm nay quản lý Nhạc đến báo cáo dự án mới của Hạo Thiên, tài liệu báo cáo đã đặt trên bàn của anh rồi.” Thư ký Lôi tiến lên đón, thấp giọng nói.
“Chỉ một mình anh ta?” Nhìn xung quanh một lần, không nhìn thấy Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm suy nghĩ một chút vẫn hỏi.
“Vâng.”
Nới lỏng cà vạt, Nhậm Giang Lâm thở nhẹ ra một hơi, đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, “Cô bảo anh ta năm phút sau đi vào, tiện thể rót hai cốc cà phê.”
“Vâng, Nhậm tổng.”
Nhậm Giang Lâm ngồi xuống sau bàn làm việc, lật xem văn kiện để ở trên bàn, đợi đọc gần hết, Nhạc Đào Tiến mới đi theo thư ký Lôi bưng cà phê vào văn phòng.
“Chào Nhậm tổng.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh, tỏ ý cho Nhạc Đào Tiến ngồi xuống trước, “Anh ngồi trước đi, vừa rồi tôi đã xem tổng quát tài liệu rồi… Ai viết tài liệu báo cáo này.”
Nhạc Đào Tiến không biết Nhậm Giang Lâm hỏi chuyện này làm gì, trong lòng hơi thấp thỏm, trả lời: “Tiêu Việt viết, bởi vì phần lớn thiết kế dự án lần này đều từ tay cậu ta ra.”
“Hôm nay cậu ấy không đến?” Nhậm Giang Lâm nhấp một hớp cà phê hỏi.
“Ừ, hôm nay cậu ta có nhiệm vụ, tôi không gọi cậu ta đi cùng,” Nhạc Đào Tiến dừng một chút, do dự nói: “Thiết kế có vấn đề gì sao?”
“Không sao”, Nhậm Giang Lâm lắc đầu, nói: “Tôi không hiểu nghề này của các anh cho lắm, sách thiết kế tôi cũng chỉ có thể xem đại khái, cảm thấy tổng thể thiết kế khá tốt, trước tiên các anh cứ tiếp tục dựa theo thiết kế này đi… Sau đó, dạo này tôi khá bận, hai ngày nữa tôi lại qua bên anh nhìn xem.”
“Ừ, được, đến lúc đó Nhậm tổng liên hệ cho tôi.”
Nhậm Giang Lâm lại hỏi tiếp một số vấn đề của dự án, sau khi bàn giao việc xong thì bảo Nhạc Đào Tiến trở về.
Nhậm Giang Lâm rất bận, bận đến mức sau khi ăn đại thứ gì đó, trực tiếp bảo tài xế lái xe đưa anh đến Tô Châu, đến tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành du lịch khu Hoa Đông.
Hội nghị hai ngày, doanh nghiệp nổi tiếng trong và ngoài nước, truyền thông đều tới đây, Nhậm thị với tư cách là ông trùm ngành bất động sản du lịch số một trong nước, làm người phát ngôn nghi thức khai mạc, Nhậm Giang Lâm đương nhiên không thể vắng mặt.
Đợi chiều hôm đó anh trở lại Thượng Hải, Nhậm Giang Lâm vốn định đến Công nghệ Hạo Thiên một chuyến, xe còn chưa đến Thượng Hải, điện thoại riêng của anh đã vang lên, là Từ Triết Văn.
“Sếp Nhậm từ nước M về, sao cũng không nói một tiếng? Không phải nói là cuối tháng ba sao? Nếu không phải nhìn thấy ông tham gia hội nghị thượng đỉnh ở Tô Châu trên tin tức, tôi cũng không biết ông về.”
“Mới về hai ngày trước,” Nhậm Giang Lâm nhìn ngoài cửa sổ nói: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện thì không thể gọi à?” Từ Triết Văn không nhịn được cười nói: “Người bạn này phải…” Nhưng nói tới đây, anh ta lại nói tiếp: “Lần này ông vội trở về vì buổi ra mắt phim mới của Thư Dụ đúng không?”
“Buổi ra mắt gì?” Nhậm Giang Lâm nhíu mày.
“… Đờ mờ, không phải chứ, lễ ra mắt phim mới của Thư Dụ là thứ sáu tuần này, ngày mười bảy, tôi còn tưởng là ông cố ý về gấp.”
“Không có, thị trưởng Hồ đích thân mời Nhậm thị tham gia hội nghị thượng đỉnh, tôi mới về.”
Nhậm Giang Lâm hơi đau đầu xoa xoa ấn đường, nhà đầu tư phim điện ảnh mới Thư Dụ tham gia diễn là một công ty thiết kế trang phục của tập đoàn Tế Nguyên, sếp tổng của công ty là bạn đại học của Nhậm Giang Lâm, người này cũng có ý như vậy với Thư Dụ.
Cho nên năm ngoái khi Thư Dụ nhận đóng phim, anh trực tiếp lấy danh nghĩa cá nhân của Nhậm Giang Lâm làm bộ phận đầu tư, lúc ấy không phải vì lợi nhuận, mà là vì Thư Dụ. Cùng ngày phim bấm máy, bạn đại học này mời anh đến tham gia lễ ra mắt trước khi phim ra rạp, anh đã vui vẻ đồng ý…
Thì ra bộ phim này đã sắp công chiếu rồi sao…
“Vậy ông còn muốn về nước M?”
“Không về, chuyện bên kia cơ bản đã xong cả rồi.”
“Vậy thứ bảy này ông còn đến buổi ra mắt không?” Từ Triết Văn như là nhìn ra gì đó, lại nói tiếp: “Không phải tôi nói, gần đây ông có đọc tin tức của Thư Dụ không? Nghe nói cậu ta và bạn đại học kia của ông rất thân thiết.”
“Không biết, gần đây ở nước ngoài cũng không có thời gian quan tâm những thứ này.”
“Ông… và Thư Dụ bao lâu chưa liên…”
“Lễ ra mắt đó có thời gian tôi lại đến, còn những cái khác,” Nhậm Giang Lâm ngắt lời Từ Triết Văn, khẽ cười nói: “Ông nên lo cho bản thân ông trước đi.”
“Được, không nói chuyện này nữa, tối nay ông rảnh không? Muốn đến quán bar của tôi uống chút rượu không? Chỗ tôi vừa lấy được một chai Bạch Mã 1947.”
Bạch Mã 1947
“Không muốn, lát nữa tôi còn có việc.”
“Vậy được rồi,” Từ Triết Văn tiếc nuối nói: “Chỉ được hời cho tên Chu Hạ kia.”
Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt nghỉ ngợi một lát.
Tô Châu vốn bên cạnh Thượng Hải, hơn một tiếng, vẫn chưa đến năm giờ chiều, Nhậm Giang Lâm đã đứng dưới cao ốc Công nghệ Hạo Thiên.
Trước khi anh đến vẫn chưa nói trước với Nhạc Đào Tiến, cho nên khi tất cả nhân viên nhìn thấy sếp tổng xuất hiện đều đần mặt ra, cũng quên cả chào hỏi, nhìn thẳng vào Nhậm Giang Lâm.
Nhạc Đào Tiến coi như bình tĩnh, để việc trong tay xuống, đứng lên đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, nói: “Nhậm tổng anh tới rồi, anh ngồi đây đi.”
Nói đoạn dẫn Nhậm Giang Lâm đến ghế sofa chính giữa văn phòng, đưa trà lên.
Đợi Nhạc Đào Tiến nói xong, các nhân viên ngây người bên kia còn có hội Uông Trạch mới sực tỉnh, vội vàng đứng lên chào hỏi.
“Tôi tới xem một chút.” Nhậm Giang Lâm ra hiệu mọi người đừng gò bó, sau đó lại hỏi Nhạc Đào Tiến về tiến độ gần đây, rồi vô thức nhìn về phía phòng làm việc bên cạnh, nhưng phòng làm việc lần trước Tiêu Việt ở lại không có người, đèn đang tắt, máy tính cũng thế. Khu vực làm việc càng không thấy một bóng người.
“Tiêu Việt không ở đây?”
“Ừ, tối qua cậu ta không về, trực tiếp làm việc đến sáng hôm nay hoàn thành khối nhiệm vụ kia mới về ngủ, nhưng tôi đoán giờ cậu ta đã dậy lập trình trên máy tính rồi.” Nghĩ đến lần trước đến tập đoàn Nhậm thị Nhậm Giang Lâm cũng nhắc đến Tiêu Việt, Nhạc Đào Tiến mới hậu tri hậu giác hỏi: “Nhậm tổng tìm Tiêu Việt có chuyện gì hả?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Không có chuyện gì.”
“… Vậy à…”
Nhìn Nhạc Đào Tiến bên cạnh, Nhậm Giang Lâm mới nói: “… Bình thường các anh cũng tan làm sớm đi, mặc dù nhiệm vụ quan trọng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, đừng thức đêm nhiều.”
Nhạc Đào Tiến được cưng mà lo, “Cảm ơn Nhậm tổng quan tâm, nhưng không sao, nhiệm vụ giai đoạn trước của chúng tôi nặng hơn, làm xong thiết kế rồi, tiếp theo chắc là không cần tăng ca mỗi ngày, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cau mày nói: “Vậy sao Tiêu Việt còn thức đêm tới sáng nay?”
“Cậu ta nuôi thành thói quen xấu đó từ lâu rồi,” Uông Trạch gõ code bên cạnh dừng công việc trong tay, nói: “Thức một đêm coi như bình thường, năm trước tôi và cậu ta làm một dự án, cậu ta thật sự có thể nhìn máy tính vài ngày không ngủ không nghỉ, khoảng thời gian đó tôi thực sự sợ ngày hôm sau nhìn thấy sẽ là thi thể của cậu ta.”
“Các cậu không nói?”
“Nói rồi mà? Nhưng cậu ta không nghe tôi thì làm được gì? Cậu ta bắt tay làm việc sẽ như thế, nói gì với cậu ta cũng vô dụng, anh lại không dám tắt máy tính của cậu ta, đây chính là tâm can bảo bối của cậu ta.” Nói tới đây Uông Trạch chậc một tiếng, “Sau này cậu ta cưới luôn máy tính được rồi đấy, cô gái nào chịu được một dân kỹ thuật còn nhiệt tình với máy tính hơn mình?”
“Hơn nữa còn không chịu xử lý, râu ria dài cũng không nỡ cạo, giữ cái dáng ‘chó’ đó tới bây giờ.”
“Đúng thế đúng thế, tôi nghi ngờ, nếu máy tính và bạn gái của cậu ta cùng rơi xuống nước, cậu ta sẽ không cần nghĩ ngợi đi cứu máy tính.”
“…”
Đợi nghe xong mấy người bạn của Tiêu Việt xỉa xói Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm rời khỏi cao ốc đã sáu giờ rồi, vốn định đi thẳng về nghỉ ngơi, Từ Triết Văn lại gọi điện tới.
“Ông xong việc chưa? Nếu không hay là ông tới đây đi, cái thằng Chu Hạ này vốn không biết thưởng thức rượu, rượu này cậu ta uống như uống coca, còn nói không ngon bằng Opus one 14 năm nhà cậu ta.”
Opus one
Nhậm Giang Lâm hơi mệt vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến vị trí quán bar của Từ Triết Văn…
Anh mở miệng nói: “Các ông ở quán bar đường Lê Dương à?”
“Ừ đúng, chỗ cũ.”
Mí mắt Nhậm Giang Lâm run lên, mới khẽ cười nói: “Vậy thì được, tôi tới đó ngay.”
Nhà Tiêu Việt ở trên tầng quán bar kia thì phải? Anh nhớ là căn thứ hai bên trái ở tầng mười bảy… Có lẽ anh có thể thuận đường xem xem.
Cho nên, sau khi Nhậm Giang Lâm uống hai chén với Từ Triết Văn và Chu Hạ, mượn “thời gian” đi vệ sinh, đi thang máy đến tầng mười bảy, đến trước cửa nhà Tiêu Việt.
Tiêu Việt đang lập trình trên máy tính trong lời nói của Nhạc Đào Tiến, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào Weibo rút thưởng của Thư Dụ một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn gọi một cú điện thoại cho Nhan Khả Khả.
“Sư huynh? Có phải anh đồng ý rồi không!”
Nghe thấy tiếng hét phấn khích của Nhan Khả Khả, Tiêu Việt im lặng một lát mới nói: “Anh có một điều kiện.”
“Anh nói đi anh nói đi! Anh cứ việc nói! Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần Nhan Khả Khả em có thể làm được, sẽ không từ chối, mạng em cũng cho anh!”
Tiêu Việt nghe vậy vẫn không nhịn được xỉa xói một câu: “Cô thích Thư Dụ kia đến thế à?” Mẹ nó, bọn theo đuổi thần tượng này như tẩu hỏa nhập ma, còn lên núi đao xuống biển lửa tặng mạng chứ?
Nhan Khả Khả kích động nói: “Em không thích, em yêu anh ấy!”
“…” Tiêu Việt im lặng, một lúc lâu nói, “Được được được, tùy cô vậy, cô muốn yêu thế nào thì yêu thế đó, anh giúp cô là được, nhưng…”
“Nhưng gì anh!”
Tiêu Việt nhìn Weibo kia nói: “Anh thấy trên Weibo anh ta viết rút năm người, sau đó mỗi người được tặng hai vé, nói cách khác đến lúc đó cô có hai vé vào cửa?”
“À vâng, sao vậy?”
“Anh đi với cô.”
“Hể?” Nhan Khả Khả ngẩn ra, một lát sau mới ngạc nhiên nói: “Việt sư huynh, anh cũng có hứng thú với minh tinh à?”
“Không hứng thú, chỉ là đột nhiên muốn đến xem buổi ra mắt này là như nào?”
“Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề! Chỉ cần cho em rút trúng là được!”
“Được thôi!” Tiêu Việt cười, “Vậy cô đợi đến mười giờ tối nay mở thưởng đi.”
“A a a! Cảm ơn Việt sư huynh!”
Tiêu Việt nhếch miệng cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Nhưng nói xong câu này, phòng khách đã vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Việt xỏ dép lê dứng lên ra khỏi phòng làm việc, gãi gãi mái tóc rối như tổ quạ, vừa đi vừa gọi: “Ai?”
“Tôi…” Dừng một lát, “Nhậm Giang Lâm.”
Giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào trong tai, Tiêu Việt khẽ giật mình, ngay sau đó ba chân bốn cẳng lao tới, mở cửa ra.
Người mà một tháng chưa gặp, cứ thế xuất hiện trước cửa nhà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất