Chương 41
Năm giờ ba mươi chiều, dì nấu cơm của Công Nghệ Hạo Thiên đã sắp làm xong thức ăn, Uông Trạch đói gần chết lần theo mùi vị đến nhà ăn tra xét một hồi, nhìn thấy món ăn hôm nay khiến anh ta thèm chảy nước miếng, nuốt nước miếng mấy lần, vội vội vàng vàng trở về gọi mọi người.
“Các anh em ê! Hôm nay chúng ta ăn tiệc! Dì Ngô làm nhiều món ngon lắm, bỏ việc trong tay xuống, ăn trước rồi lại làm!”
“Món gì ngon? Bên tôi cũng ngửi được mùi chua chua ngọt ngọt, hình như à khoai lang kéo tơ?”
“Khoai lang kéo tơ cái gì hả! Mày nhìn đã biết nghiên cứu quá ít, đây rõ ràng là mùi dứa!”
Uông Trạch cười nhìn Kha Hoằng Ích nói: “Mũi mày là mũi chó đúng không? Dì làm thịt chua ngọt với dứa.”
“Wow! Gần đây dứa mới đưa ra thị trường, tôi cũng chưa ăn đâu!”
Uông Trạch nuốt ngụm nước miếng gật đầu nói: “Dì Ngô còn làm sườn kho, cần tây xào đậu phụ(*), măng tươi om dầu, thịt bò thái sợi xào cay, cá đù vàng chưng và canh cảo thải mướp hương vẫn đang làm, tổng cộng sáu món một canh, chắc một lúc nữa là xong.”
(*) gốc là dougan (豆干) là một loại đậu cứng hơn đậu phụ thường
“A a a a! Dì Ngô vạn tuế! Sếp Nhậm vạn tuế!”
“Chậc chậc chậc, mấy món cơm tối này ăn ở bên ngoài, không phải bình quân một người năm mươi đồng? Công việc này, cảm giác làm việc lại tăng ca vì ba bữa ăn làm việc(*) cũng đáng giá, thử hỏi có cơm nước của công ty, đơn vị nào có thể so với chúng ta không?! Không có!”
(*) bữa ăn làm việc 工作餐: là bữa ăn trong công ty có hai loại là miễn phí và thu phí
(50 NDT khoảng 170 nghìn VND)
Triệu Viên Viên bên cạnh nghe tiếng cũng cười lên, “Đúng rồi, dì Ngô nấu cơm thật sự rất giỏi! Mùi vị cơm nước mỗi ngày ngon thì chớ cũng không lặp lại giống nhau, nửa tháng gần đây tôi đã tăng hai cân rồi.”
“Viên Viên à cô nên ăn nhiều vào, con gái mà, mập tí mới đẹp.” Nhạc Đào Tiến nói.
“Thôi khỏi, tôi vốn đã cao, nếu lại béo, vậy thoạt nhìn sẽ cao to hơn, con gái dáng cao ở phương Nam chúng tôi vốn ít, hồi cấp hai con trai cũng chưa cao lên, tôi ở lớp học đã là hạc giữa bầy gà, còn béo, trong lớp nhìn thấy tôi đều nói…” Nói đến đây Triệu Viên Viên chơi giọng Tứ Xuyên nói tiếp: “‘Mi giẫm như con ghé ớ’, còn gọi tôi là: ‘Béo ị’, ‘Trụ cửa’.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, Triệu béo ị… Không sao, tăng hai cân không nhiều.” Uông Trạch nghe vậy cười nói: “Nhưng Viên Viên này bà cao được mét bảy mươi chứ? Tôi nhớ họp thường niên lần trước bà đi giày cao gót đã lên mét tám rồi, trong bọn đàn ông chúng tôi cũng chỉ Tiêu Việt nhìn cao hơn bà.”
“Này này này, gì mà gọi là chỉ có Tiêu Việt hả?” Kha Hoằng Ích nghe vậy bất mãn nói: “Mày để tao và quản lý Nhạc của chúng ta ở đâu, tốt xấu gì bọn tao cũng được mét tám hai được không?”
“Mày? Mét tám hai?” Uông Trạch cười nhạo nói: “Mày cao bao nhiêu trong lòng mày không rõ chắc? Nhạc Đào Tiến ngược lại thật sự có, mày nói mỗi ngày chúng ta gặp nhau, mày cao bao nhiêu tao lại không biết? … Bỏ qua lót giày tăng chiều cao kia, mét bảy lăm là hết cỡ!”
“Ơ! Mày còn không tin hả…”
“Được rồi được rồi, lăn tăn cái gì, tranh cãi rồi các cậu còn có thể cao thêm tí nữa hả? Đừng lảm nhảm nữa, đi ăn cơm trước, lát nữa trở lại tiếp tục chiến đấu,” Nhạc Đào Tiến nói đến đây ra khỏi chỗ ngồi, lại đến phòng đơn của Tiêu Việt gọi: “Này, Tiêu Việt ơi, đừng làm nữa, đi ăn cơm trước!”
Tiêu Việt nghe tiếng liếc nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Các anh ăn trước đi, tôi đợi Nhậm Giang Lâm đến lại đi.”
“Hả?” Nhạc Đào Tiến vừa đi tới bên cạnh khu làm việc, nghe được lời nói của Tiêu Việt thì sững sờ, “Cậu nói đợi ai?”
“Nhậm Giang Lâm,” Tiêu Việt dừng chuyện trong tay, xoay người nhìn về phía Nhạc Đào Tiến, nói: “À, vừa nãy tôi quên nói cho anh, buổi chiều Nhậm Giang Lâm sẽ tới đây ăn cơm, tôi đợi anh ấy ăn cùng.”
Nhạc Đào Tiến nhất thời chưa kịp phản ứng, há hốc mồm đứng tại chỗ nhìn nhau với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm? Nói đến Hạo Thiên ăn cơm? Ăn cơm của nhà ăn?
“Tức là sao?” Người bên cạnh nghe được lời nói của Tiêu Việt đều ngẩn ra.
“Chậc, có phải bị lãng tai không?” Tiêu Việt nhìn dáng vẻ hơi giật mình của Nhạc Đào Tiến, nén cười nói: “Buổi chiều sếp Nhậm của các anh và tôi đã gọi một cuộc điện thoại, nói là anh ấy tan làm đến tìm anh nói chuyện, thuận đường đến đây ăn cơm, giải thích như vậy chắc anh hiểu rồi chứ? Nếu anh vẫn chưa hiểu, tôi cũng hết cách rồi.”
“…”
“…”
“Nhậm tổng… đột nhiên muốn trải nghiệm khó khăn nhân gian hả?”
“Anh Việt ơi, anh chắc chắn ông chủ lớn muốn tới đây ăn cơm? Ăn cùng chúng ta? Anh không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ không phải Nhậm tổng tới đây tìm quản lý Nhạc sau đó cho anh ta tí quả ngon để ăn(*)?” Kha Hoằng Ích kinh ngạc nói.
(*) quả ngon để ăn 好果子吃: nghĩa bóng là trả thù, có kết quả không tốt
“Kha Hoằng Ích con mẹ nó cậu ngậm mồm lại đi!” Vốn nghe thấy Nhậm Giang Lâm muốn đến tìm anh ta nói chuyện, Nhạc Đào Tiến đã đủ sợ hãi rồi, cái tên ngu xuẩn Kha Hoằng Ích không chê chuyện lớn lại tới thêm mắm dặm muối như thế, khiến trong lòng anh ta hoảng hốt, anh ta thực sự không kìm được rống lên.
Tiêu Việt thấy thế, gật đầu một cái, “Đúng là anh ấy muốn đến ăn cơm, về phần…” Tiêu Việt liếc nhìn Nhạc Đào Tiến, vui sướng nói: “Về phần có cho quản lý Nhạc quả ngọt để ăn hay không, tôi cũng không biết.”
“… Vậy, có ăn bữa cơm này không…” Không biết là ai, nhỏ giọng thì thầm trong đám người.
Nhạc Đào Tiến trừng mắt liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, ông chủ đã muốn tới, còn ăn cái bóng à! Bọn họ ăn trước, sau đó để canh thừa thịt nguội lại cho Nhậm tổng? Nhưng tại sao Nhậm tổng một năm không gặp được mấy lần khoảng thời gian này năng tới thế chứ? Lần này còn tới đây ăn cơm? Đây là chuyện gì hả…
Nhậm Giang Lâm muốn tới, bọn họ không ăn cơm được thì chớ, Nhạc Đào Tiến ra lệnh một tiếng, càng vội vội vàng vàng chạy về vị trí công tác của mỗi người, bắt đầu “hết sức tập trung”.
Cho nên đến sáu giờ Nhậm Giang Lâm tới, khu làm việc của Hạo Thiên không có âm thanh nói chuyện phiếm khoác lác, yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím của nhân viên. Các nhân viên của anh đều vô cùng tận chức tận trách, đã tới giờ tan việc cũng không tán gẫu, đã đến giờ cơm tối càng không ăn.
Nhậm Giang Lâm buồn cười nhìn Nhạc Đào Tiến thấy anh đến, ra vẻ kinh ngạc vội vàng chào đón.
“Nhậm tổng! Sao anh lại tới đây!”
Đây là kỹ năng diễn xuất phóng đại nhất Nhậm Giang Lâm từng thấy trong nhiều năm sau khi giải trí Võng Thiên được thành lập.
“Chậc chậc chậc, dáng vẻ nịnh nọt của quản lý Nhạc quả thực khó coi.” Tiêu Việt nghe tiếng đi ra, cười nói.
“…”
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, cười một tiếng, sau đó nói với Nhạc Đào Tiến: “Tôi có vài việc muốn nói chuyện với anh.”
Nói tới đây Nhậm Giang Lâm chú ý đến âm thanh bàn phím ở khu làm việc giờ phút này gần như biến mất, liếc nhìn khu làm việc sau lưng Nhạc Đào Tiến, những nhân viên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén nghe lén vội vàng cúi đầu xuống, lạch cạch gõ bàn phím.
Nhậm Giang Lâm cười nói: “Mọi người đã ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu, đợi anh ăn cùng.” Đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, đôi mắt Tiêu Việt nhìn chằm chằm người trước mặt, “Trên đường kẹt xe à?”
“Hơi hơi,” Trước mặt người khác bị Tiêu Việt nhìn chằm chằm như thế, Nhậm Giang Lâm vẫn không được tự nhiên cho lắm, chỉ nói: “Ăn cơm trước đi, chắc mọi người đói cả rồi, chuyện còn lại, lát nữa rồi nói.”
Công nghệ Hạo Thiên vốn chỉ có mười hai nhân viên kỹ thuật, tính cả sáu tiến sĩ bọn Tiêu Việt hợp tác cũng không hơn hai mươi người, cho nên lúc đó đã trực tiếp mua hai chiếc bàn gỗ dài kiểu gia đình, một cái bàn trước sau mỗi bên bốn người ngồi, trái phải mỗi bên một người.
Nhậm Giang Lâm vừa nói ra, các nhân viên không dám ngồi cùng Nhậm Giang Lâm, chen chúc một bàn như ong vỡ tổ, còn lại Nhạc Đào Tiến động tác chậm chen cũng không chen vào được, chỉ có thể ngồi cùng mấy tiến sĩ sinh Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm.
Dì Ngô thấy sếp tổng công ty đến, không để mọi người gọi cơm, chia mỗi món ăn xấu xong thành bốn phần bày ra bàn, mỗi bàn hai đĩa, canh dùng bát nhỏ múc cho mỗi người một phần sau đó lại đi xào một cái bông cải xanh.
Đợi đồ ăn lên đủ, Nhậm Giang Lâm thấy không ai động đũa, lại hỏi: “Sao không ai động đũa? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Nhạc Đào Tiến vội vàng lắc đầu, bảo mấy người Uông Trạch cầm đũa gắp thức ăn.
“Bọn họ sợ anh đấy, anh không động, bọn họ nào dám động?” Tiêu Việt xới một bát cơm cho Nhậm Giang Lâm, cũng đưa đũa tới, cười nói: “Ăn đi, đừng để ý đến họ, đám người kia nhát gan cực kỳ, đặc biệt là quản lý Nhạc đây.”
Dứt lời cầm lấy đũa của mình gắp một miếng thịt chua ngọt với dứa cho Nhậm Giang Lâm, “Anh nếm thử tay nghề của dì đi.”
Mấy người luôn luôn chú ý đến Nhậm Giang Lâm thấy động tác này của Tiêu Việt đều trợn tròn mắt.
Ông trời ơi, Tiêu Việt thế mà lại gắp thức ăn cho người khác?! Không đúng, Tiêu Việt lại dám gắp thức ăn cho Nhậm tổng?! Cũng không sợ Nhậm Giang Lâm ném đi?
Nhậm Giang Lâm dĩ nhiên không biết tâm lý của mấy người ngồi cùng bàn chập chờn thế nào, dưới cái nhìn chăm chú của mấy người không hề rung động cầm lấy đũa gắp thịt trong bát lên nếm, nuốt xuống mới cười nói: “Mùi vị rất ngon, thịt cũng rất tươi.”
Tiêu Việt nghe vậy cười lại gắp miếng xương sườn và măng tươi cho Nhậm Giang Lâm, nói: “Anh nếm thử cái này đi.”
Nhìn đồ ăn trong bát, Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao cười nói: “Được rồi, cậu nhanh ăn đi, tôi tự gắp.”
Mấy người bàng quan đều im lặng, rất lâu mới lặng lẽ bắt đầu ăn cơm…
Một màn vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu…
Thì ra quan hệ của Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm thân thiết như thế? Chuyện khi nào? Không phải lần trước Tiêu Việt còn nói không thân với Nhậm Giang Lâm sao?
Uông Trạch không nhịn được lời nói, sau khi nuốt cơm trong miệng xuống, anh ta mở miệng hỏi: “Anh Nhậm này, hóa ra quan hệ của anh và anh Việt của chúng tôi cũng rất tốt?”
Nhậm Giang Lâm nghe tiếng để đũa xuống, lên tiếng nói: “Ừ, quen biết được một khoảng thời gian rồi.”
Uông Trạch cảm thán một tiếng, “Khó có thể tin, vẫn luôn nhìn thấy anh trên TV, cho nên dù biết anh và anh Việt quen biết, chúng tôi đều nghĩ các anh chỉ là loại giao tình gặp mặt gật đầu.”
“Đúng rồi,” Triệu Viên Viên ngồi đối diện Tiêu Việt nói: “Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Việt gắp thức ăn cho người khác, bình thường mấy tên đàn ông này ăn cơm đều như ăn cướp, nào có lúc chia cho người khác?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, không để lại dấu vết quan sát cô gái trước mắt.
Đây là lần đầu tên Nhậm Giang Lâm quan sát Triệu Viên Viên trong khoảng cách gần như vậy, đây là cô gái duy nhất trong nhóm Tiêu Việt.
Dáng người thon thả cao gầy, lại mặc một bộ đồ thể thao, không trang điểm, đeo cái kính đen giống Tiêu Việt, chưa nói đến tướng mạo đẹp cỡ nào, nhưng lại thắng ở sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái, nữ tiến sĩ học thức cao, là mẫu người nên được người khác sùng bái ở trong trường, cho dù đối mặt với anh nói chuyện cũng tự nhiên hào phóng, sẽ khiến người khác không khỏi sinh ra ấn tượng tốt.
Nhậm Giang Lâm híp mắt, một lát sau mới cười nói: “Ồ? Thật sao? Thời gian tôi quen biết cậu ấy không dài cũng không hiểu rõ lắm, nhưng, có lẽ hai người là bạn học, chí ít quen biết hai ba năm phải không?”
Triệu Viên Viên nghe vậy cười lên, “Nào mới hai ba năm, tôi và cậu ấy học đại học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ đều cùng trường, quen biết hồi đại học, coi như… ừm chắc là được tám năm đấy.”
Uông Trạch nghe vậy ý tứ sâu xa liếc nhìn Triệu Viên Viện, cười nói, “Đúng rồi, tám năm, kháng chiến cũng nên kết thúc ờ ~ có câu nói nói thế nào nhỉ? Gì mà ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt m(*) ——’ ôi đạ mấu —— Triệu Viên Viên lực chân của bà mạnh quá rồi!”
(*) câu đầy đủ là “thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” nghĩa là chờ đến mây tan thấy trăng sáng chỉ tinh thần lạc quan tích cực mãi không buông tay, chỉ có người kiên trì đến cùng mới có thể chờ đến một ngày rẽ mây nhìn mặt trời, mây tan trăng sáng, nói cho mọi người chỉ cần kiên trì đến cùng cầu vồng sẽ xuất hiện
“Thật không?” Nhậm Giang Lâm cười một tiếng, cụp mắt, cầm lấy đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Nhưng đũa vẫn chưa đụng vào thị bò, đã bị Tiêu Việt bên cạnh tách ra.
“Thịt bò xào cay này anh không ăn được, đối với anh mà nói là cấp độ cay biến thái.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm lại lơ đãng liếc nhìn cánh môi Nhậm Giang Lâm, chớp mắt một cái, cười nói: “Ông chủ lớn à, định vị của anh về cay, tôi nhớ lại vẫn còn mới mẻ đấy.”
khoai lang kéo sợi
thịt chua ngọt với dứa
cần tây xào đậu
cá đù vàng chưng
thịt bò thái sợi xào cay
măng tươi om dầu
“Các anh em ê! Hôm nay chúng ta ăn tiệc! Dì Ngô làm nhiều món ngon lắm, bỏ việc trong tay xuống, ăn trước rồi lại làm!”
“Món gì ngon? Bên tôi cũng ngửi được mùi chua chua ngọt ngọt, hình như à khoai lang kéo tơ?”
“Khoai lang kéo tơ cái gì hả! Mày nhìn đã biết nghiên cứu quá ít, đây rõ ràng là mùi dứa!”
Uông Trạch cười nhìn Kha Hoằng Ích nói: “Mũi mày là mũi chó đúng không? Dì làm thịt chua ngọt với dứa.”
“Wow! Gần đây dứa mới đưa ra thị trường, tôi cũng chưa ăn đâu!”
Uông Trạch nuốt ngụm nước miếng gật đầu nói: “Dì Ngô còn làm sườn kho, cần tây xào đậu phụ(*), măng tươi om dầu, thịt bò thái sợi xào cay, cá đù vàng chưng và canh cảo thải mướp hương vẫn đang làm, tổng cộng sáu món một canh, chắc một lúc nữa là xong.”
(*) gốc là dougan (豆干) là một loại đậu cứng hơn đậu phụ thường
“A a a a! Dì Ngô vạn tuế! Sếp Nhậm vạn tuế!”
“Chậc chậc chậc, mấy món cơm tối này ăn ở bên ngoài, không phải bình quân một người năm mươi đồng? Công việc này, cảm giác làm việc lại tăng ca vì ba bữa ăn làm việc(*) cũng đáng giá, thử hỏi có cơm nước của công ty, đơn vị nào có thể so với chúng ta không?! Không có!”
(*) bữa ăn làm việc 工作餐: là bữa ăn trong công ty có hai loại là miễn phí và thu phí
(50 NDT khoảng 170 nghìn VND)
Triệu Viên Viên bên cạnh nghe tiếng cũng cười lên, “Đúng rồi, dì Ngô nấu cơm thật sự rất giỏi! Mùi vị cơm nước mỗi ngày ngon thì chớ cũng không lặp lại giống nhau, nửa tháng gần đây tôi đã tăng hai cân rồi.”
“Viên Viên à cô nên ăn nhiều vào, con gái mà, mập tí mới đẹp.” Nhạc Đào Tiến nói.
“Thôi khỏi, tôi vốn đã cao, nếu lại béo, vậy thoạt nhìn sẽ cao to hơn, con gái dáng cao ở phương Nam chúng tôi vốn ít, hồi cấp hai con trai cũng chưa cao lên, tôi ở lớp học đã là hạc giữa bầy gà, còn béo, trong lớp nhìn thấy tôi đều nói…” Nói đến đây Triệu Viên Viên chơi giọng Tứ Xuyên nói tiếp: “‘Mi giẫm như con ghé ớ’, còn gọi tôi là: ‘Béo ị’, ‘Trụ cửa’.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, Triệu béo ị… Không sao, tăng hai cân không nhiều.” Uông Trạch nghe vậy cười nói: “Nhưng Viên Viên này bà cao được mét bảy mươi chứ? Tôi nhớ họp thường niên lần trước bà đi giày cao gót đã lên mét tám rồi, trong bọn đàn ông chúng tôi cũng chỉ Tiêu Việt nhìn cao hơn bà.”
“Này này này, gì mà gọi là chỉ có Tiêu Việt hả?” Kha Hoằng Ích nghe vậy bất mãn nói: “Mày để tao và quản lý Nhạc của chúng ta ở đâu, tốt xấu gì bọn tao cũng được mét tám hai được không?”
“Mày? Mét tám hai?” Uông Trạch cười nhạo nói: “Mày cao bao nhiêu trong lòng mày không rõ chắc? Nhạc Đào Tiến ngược lại thật sự có, mày nói mỗi ngày chúng ta gặp nhau, mày cao bao nhiêu tao lại không biết? … Bỏ qua lót giày tăng chiều cao kia, mét bảy lăm là hết cỡ!”
“Ơ! Mày còn không tin hả…”
“Được rồi được rồi, lăn tăn cái gì, tranh cãi rồi các cậu còn có thể cao thêm tí nữa hả? Đừng lảm nhảm nữa, đi ăn cơm trước, lát nữa trở lại tiếp tục chiến đấu,” Nhạc Đào Tiến nói đến đây ra khỏi chỗ ngồi, lại đến phòng đơn của Tiêu Việt gọi: “Này, Tiêu Việt ơi, đừng làm nữa, đi ăn cơm trước!”
Tiêu Việt nghe tiếng liếc nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Các anh ăn trước đi, tôi đợi Nhậm Giang Lâm đến lại đi.”
“Hả?” Nhạc Đào Tiến vừa đi tới bên cạnh khu làm việc, nghe được lời nói của Tiêu Việt thì sững sờ, “Cậu nói đợi ai?”
“Nhậm Giang Lâm,” Tiêu Việt dừng chuyện trong tay, xoay người nhìn về phía Nhạc Đào Tiến, nói: “À, vừa nãy tôi quên nói cho anh, buổi chiều Nhậm Giang Lâm sẽ tới đây ăn cơm, tôi đợi anh ấy ăn cùng.”
Nhạc Đào Tiến nhất thời chưa kịp phản ứng, há hốc mồm đứng tại chỗ nhìn nhau với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm? Nói đến Hạo Thiên ăn cơm? Ăn cơm của nhà ăn?
“Tức là sao?” Người bên cạnh nghe được lời nói của Tiêu Việt đều ngẩn ra.
“Chậc, có phải bị lãng tai không?” Tiêu Việt nhìn dáng vẻ hơi giật mình của Nhạc Đào Tiến, nén cười nói: “Buổi chiều sếp Nhậm của các anh và tôi đã gọi một cuộc điện thoại, nói là anh ấy tan làm đến tìm anh nói chuyện, thuận đường đến đây ăn cơm, giải thích như vậy chắc anh hiểu rồi chứ? Nếu anh vẫn chưa hiểu, tôi cũng hết cách rồi.”
“…”
“…”
“Nhậm tổng… đột nhiên muốn trải nghiệm khó khăn nhân gian hả?”
“Anh Việt ơi, anh chắc chắn ông chủ lớn muốn tới đây ăn cơm? Ăn cùng chúng ta? Anh không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ không phải Nhậm tổng tới đây tìm quản lý Nhạc sau đó cho anh ta tí quả ngon để ăn(*)?” Kha Hoằng Ích kinh ngạc nói.
(*) quả ngon để ăn 好果子吃: nghĩa bóng là trả thù, có kết quả không tốt
“Kha Hoằng Ích con mẹ nó cậu ngậm mồm lại đi!” Vốn nghe thấy Nhậm Giang Lâm muốn đến tìm anh ta nói chuyện, Nhạc Đào Tiến đã đủ sợ hãi rồi, cái tên ngu xuẩn Kha Hoằng Ích không chê chuyện lớn lại tới thêm mắm dặm muối như thế, khiến trong lòng anh ta hoảng hốt, anh ta thực sự không kìm được rống lên.
Tiêu Việt thấy thế, gật đầu một cái, “Đúng là anh ấy muốn đến ăn cơm, về phần…” Tiêu Việt liếc nhìn Nhạc Đào Tiến, vui sướng nói: “Về phần có cho quản lý Nhạc quả ngọt để ăn hay không, tôi cũng không biết.”
“… Vậy, có ăn bữa cơm này không…” Không biết là ai, nhỏ giọng thì thầm trong đám người.
Nhạc Đào Tiến trừng mắt liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, ông chủ đã muốn tới, còn ăn cái bóng à! Bọn họ ăn trước, sau đó để canh thừa thịt nguội lại cho Nhậm tổng? Nhưng tại sao Nhậm tổng một năm không gặp được mấy lần khoảng thời gian này năng tới thế chứ? Lần này còn tới đây ăn cơm? Đây là chuyện gì hả…
Nhậm Giang Lâm muốn tới, bọn họ không ăn cơm được thì chớ, Nhạc Đào Tiến ra lệnh một tiếng, càng vội vội vàng vàng chạy về vị trí công tác của mỗi người, bắt đầu “hết sức tập trung”.
Cho nên đến sáu giờ Nhậm Giang Lâm tới, khu làm việc của Hạo Thiên không có âm thanh nói chuyện phiếm khoác lác, yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím của nhân viên. Các nhân viên của anh đều vô cùng tận chức tận trách, đã tới giờ tan việc cũng không tán gẫu, đã đến giờ cơm tối càng không ăn.
Nhậm Giang Lâm buồn cười nhìn Nhạc Đào Tiến thấy anh đến, ra vẻ kinh ngạc vội vàng chào đón.
“Nhậm tổng! Sao anh lại tới đây!”
Đây là kỹ năng diễn xuất phóng đại nhất Nhậm Giang Lâm từng thấy trong nhiều năm sau khi giải trí Võng Thiên được thành lập.
“Chậc chậc chậc, dáng vẻ nịnh nọt của quản lý Nhạc quả thực khó coi.” Tiêu Việt nghe tiếng đi ra, cười nói.
“…”
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, cười một tiếng, sau đó nói với Nhạc Đào Tiến: “Tôi có vài việc muốn nói chuyện với anh.”
Nói tới đây Nhậm Giang Lâm chú ý đến âm thanh bàn phím ở khu làm việc giờ phút này gần như biến mất, liếc nhìn khu làm việc sau lưng Nhạc Đào Tiến, những nhân viên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén nghe lén vội vàng cúi đầu xuống, lạch cạch gõ bàn phím.
Nhậm Giang Lâm cười nói: “Mọi người đã ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu, đợi anh ăn cùng.” Đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, đôi mắt Tiêu Việt nhìn chằm chằm người trước mặt, “Trên đường kẹt xe à?”
“Hơi hơi,” Trước mặt người khác bị Tiêu Việt nhìn chằm chằm như thế, Nhậm Giang Lâm vẫn không được tự nhiên cho lắm, chỉ nói: “Ăn cơm trước đi, chắc mọi người đói cả rồi, chuyện còn lại, lát nữa rồi nói.”
Công nghệ Hạo Thiên vốn chỉ có mười hai nhân viên kỹ thuật, tính cả sáu tiến sĩ bọn Tiêu Việt hợp tác cũng không hơn hai mươi người, cho nên lúc đó đã trực tiếp mua hai chiếc bàn gỗ dài kiểu gia đình, một cái bàn trước sau mỗi bên bốn người ngồi, trái phải mỗi bên một người.
Nhậm Giang Lâm vừa nói ra, các nhân viên không dám ngồi cùng Nhậm Giang Lâm, chen chúc một bàn như ong vỡ tổ, còn lại Nhạc Đào Tiến động tác chậm chen cũng không chen vào được, chỉ có thể ngồi cùng mấy tiến sĩ sinh Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm.
Dì Ngô thấy sếp tổng công ty đến, không để mọi người gọi cơm, chia mỗi món ăn xấu xong thành bốn phần bày ra bàn, mỗi bàn hai đĩa, canh dùng bát nhỏ múc cho mỗi người một phần sau đó lại đi xào một cái bông cải xanh.
Đợi đồ ăn lên đủ, Nhậm Giang Lâm thấy không ai động đũa, lại hỏi: “Sao không ai động đũa? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Nhạc Đào Tiến vội vàng lắc đầu, bảo mấy người Uông Trạch cầm đũa gắp thức ăn.
“Bọn họ sợ anh đấy, anh không động, bọn họ nào dám động?” Tiêu Việt xới một bát cơm cho Nhậm Giang Lâm, cũng đưa đũa tới, cười nói: “Ăn đi, đừng để ý đến họ, đám người kia nhát gan cực kỳ, đặc biệt là quản lý Nhạc đây.”
Dứt lời cầm lấy đũa của mình gắp một miếng thịt chua ngọt với dứa cho Nhậm Giang Lâm, “Anh nếm thử tay nghề của dì đi.”
Mấy người luôn luôn chú ý đến Nhậm Giang Lâm thấy động tác này của Tiêu Việt đều trợn tròn mắt.
Ông trời ơi, Tiêu Việt thế mà lại gắp thức ăn cho người khác?! Không đúng, Tiêu Việt lại dám gắp thức ăn cho Nhậm tổng?! Cũng không sợ Nhậm Giang Lâm ném đi?
Nhậm Giang Lâm dĩ nhiên không biết tâm lý của mấy người ngồi cùng bàn chập chờn thế nào, dưới cái nhìn chăm chú của mấy người không hề rung động cầm lấy đũa gắp thịt trong bát lên nếm, nuốt xuống mới cười nói: “Mùi vị rất ngon, thịt cũng rất tươi.”
Tiêu Việt nghe vậy cười lại gắp miếng xương sườn và măng tươi cho Nhậm Giang Lâm, nói: “Anh nếm thử cái này đi.”
Nhìn đồ ăn trong bát, Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao cười nói: “Được rồi, cậu nhanh ăn đi, tôi tự gắp.”
Mấy người bàng quan đều im lặng, rất lâu mới lặng lẽ bắt đầu ăn cơm…
Một màn vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu…
Thì ra quan hệ của Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm thân thiết như thế? Chuyện khi nào? Không phải lần trước Tiêu Việt còn nói không thân với Nhậm Giang Lâm sao?
Uông Trạch không nhịn được lời nói, sau khi nuốt cơm trong miệng xuống, anh ta mở miệng hỏi: “Anh Nhậm này, hóa ra quan hệ của anh và anh Việt của chúng tôi cũng rất tốt?”
Nhậm Giang Lâm nghe tiếng để đũa xuống, lên tiếng nói: “Ừ, quen biết được một khoảng thời gian rồi.”
Uông Trạch cảm thán một tiếng, “Khó có thể tin, vẫn luôn nhìn thấy anh trên TV, cho nên dù biết anh và anh Việt quen biết, chúng tôi đều nghĩ các anh chỉ là loại giao tình gặp mặt gật đầu.”
“Đúng rồi,” Triệu Viên Viên ngồi đối diện Tiêu Việt nói: “Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Việt gắp thức ăn cho người khác, bình thường mấy tên đàn ông này ăn cơm đều như ăn cướp, nào có lúc chia cho người khác?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, không để lại dấu vết quan sát cô gái trước mắt.
Đây là lần đầu tên Nhậm Giang Lâm quan sát Triệu Viên Viên trong khoảng cách gần như vậy, đây là cô gái duy nhất trong nhóm Tiêu Việt.
Dáng người thon thả cao gầy, lại mặc một bộ đồ thể thao, không trang điểm, đeo cái kính đen giống Tiêu Việt, chưa nói đến tướng mạo đẹp cỡ nào, nhưng lại thắng ở sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái, nữ tiến sĩ học thức cao, là mẫu người nên được người khác sùng bái ở trong trường, cho dù đối mặt với anh nói chuyện cũng tự nhiên hào phóng, sẽ khiến người khác không khỏi sinh ra ấn tượng tốt.
Nhậm Giang Lâm híp mắt, một lát sau mới cười nói: “Ồ? Thật sao? Thời gian tôi quen biết cậu ấy không dài cũng không hiểu rõ lắm, nhưng, có lẽ hai người là bạn học, chí ít quen biết hai ba năm phải không?”
Triệu Viên Viên nghe vậy cười lên, “Nào mới hai ba năm, tôi và cậu ấy học đại học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ đều cùng trường, quen biết hồi đại học, coi như… ừm chắc là được tám năm đấy.”
Uông Trạch nghe vậy ý tứ sâu xa liếc nhìn Triệu Viên Viện, cười nói, “Đúng rồi, tám năm, kháng chiến cũng nên kết thúc ờ ~ có câu nói nói thế nào nhỉ? Gì mà ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt m(*) ——’ ôi đạ mấu —— Triệu Viên Viên lực chân của bà mạnh quá rồi!”
(*) câu đầy đủ là “thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” nghĩa là chờ đến mây tan thấy trăng sáng chỉ tinh thần lạc quan tích cực mãi không buông tay, chỉ có người kiên trì đến cùng mới có thể chờ đến một ngày rẽ mây nhìn mặt trời, mây tan trăng sáng, nói cho mọi người chỉ cần kiên trì đến cùng cầu vồng sẽ xuất hiện
“Thật không?” Nhậm Giang Lâm cười một tiếng, cụp mắt, cầm lấy đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Nhưng đũa vẫn chưa đụng vào thị bò, đã bị Tiêu Việt bên cạnh tách ra.
“Thịt bò xào cay này anh không ăn được, đối với anh mà nói là cấp độ cay biến thái.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm lại lơ đãng liếc nhìn cánh môi Nhậm Giang Lâm, chớp mắt một cái, cười nói: “Ông chủ lớn à, định vị của anh về cay, tôi nhớ lại vẫn còn mới mẻ đấy.”
khoai lang kéo sợi
thịt chua ngọt với dứa
cần tây xào đậu
cá đù vàng chưng
thịt bò thái sợi xào cay
măng tươi om dầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất