Chương 60
Rất nhiều Weibo trên mạng nhằm vào Nhậm Giang Lâm, nhằm vào Tiêu Việt cũng không ít, đặc biệt là sau khi một blogger đăng một Weibo liên quan đến Tiêu Việt, một vài fan đã điên cuồng chĩa mũi nhọn vào Tiêu Việt hơn, châm biếm một trận.
Blogger đăng bài là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học Tiếng Trung của đạo học T, nhỏ hơn Tiêu Việt hai khóa, hai năm sau khi tốt nghiệp cậu ta đăng văn thơ khôi hài lên Weibo, rất có sáng tạo, đến nay đã được mấy chục vạn follower, xem như có chút tiếng tăm.
Học ở đại học T, danh tiếng và những truyền thuyết khiến người thán phục của Tiêu Việt, trong lúc blogger ở trường đã nghe qua vô số lần, trong lòng cũng rất bội phục với nhân vật như thần đồng này, dù sao hệ thống giáo vụ năm đó họ sử dụng, chính là phiên bản đã được Tiêu Việt sửa chữa.
Năm đó, giáo viên dạy tiết máy tính, lâu lâu đều phải nói cậu câu về công lao vĩ đại của Việt sư huynh bọn họ, ngay từ đầu khi Tiêu Việt xuất hiện trong tin tức bọn họ nghe nhìn, cũng đã là tồn tại khiến người ngước nhìn, hình tượng thần người đều ngông cuồng của Tiêu Việt, đã ăn sâu bén rễ trong đầu blogger.
Cho nên khi chuyện lần này tuôn ra, khi mà đông đảo dân mạng đều đang thán phục “Người kia là ai, thế mà có thể bám vào Nhậm Giang Lâm”, cậu ta lại có phản ứng trái ngược: Nhậm Giang Lâm này có được Tiêu Việt bằng cách nào…
Khi thấy dân mạng châm biếm Tiêu Việt “Họ Tiêu thì tự xưng đại thần”, xỉa xói đại học T “Người người đều tự phong thần”, blogger bỗng nhiên hơi khó chịu, vừa không nhịn được, tiện tay xách bàn phím lưu loát gõ hai ngàn chữ, nói rõ ràng bối cảnh Tiêu Việt là “Đại thần thật”, tuyên truyền miễn phí một lần cho đại học T.
Bắt đầu nói từ truyền thuyết, kết thúc bằng mắt thấy, tình cảm dồi dào, ngôn ngữ hài hước dí dỏm, không lộ tài năng phản bác những dân mạng châm biếm kia, cuối cùng blogger nói một câu dưới phần cuối của Weibo dài: “Đại học T người người đều xưng đại thần, nhưng trong mắt của ‘người người’, anh ấy là ‘đại thần thật sự’.”
Weibo này không hề hồi hộp trở nên phổ biến trên Weibo.
Cũng là Weibo này trực tiếp vả mặt một vài dân mạng, đẩy Tiêu Việt lên đầu sóng ngọn gió nghị luận.
Dân mạng bị châm chọc trực tiếp bùng nổ, điên cuồng cuộn màn hình. (ý là bình luận nhảy liên tục)
‘Đại thần thật cái gì, thật là, những người đại học T này tự đánh giá mình quá cao rồi đấy, đại học M người ta giỏi máy tính hơn người ta cũng chưa lên tiếng nói chuyện, bọn họ đã khen người một nhà lên trời.’
‘Đúng vậy, hạng nhất của đại học T bọn họ lợi hại như thế, vậy đại học M tính là gì?’
‘Tôi là sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính của đại học T, sao tôi chưa từng nghe sư huynh Tiêu Việt này?’
‘Ha ha ha, chủ thớt nghe thấy không, sinh viên cùng trường mấy người đến trực tiếp vả mặt thớt!’
‘Mặt này vả kêu bôm bốp.’
‘Cô gái lầu trên nói chưa từng nghe Tiêu Việt, học máy tính nhưng cô chưa từng nghe tên Tiêu Việt? Sợ là hai năm này cô đều không đi học đúng không? Rớt tin chỉ sướng nhỉ?’
‘Ngại ghê, điểm tích lũy mỗi môn của tôi đều là bốn điểm cao nhất, cũng chưa từng trốn học, cảm ơn.’
(giải thích cho bạn nào chưa học đại học: ở ĐH điểm tích lũy được chuyển đổi từ hệ 10 sang hệ 4)
‘Cho tôi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bạn học chuyên ngành máy tính của đại học T này, đại học T chúng tôi có một điểm khác, điểm cao nhất là năm…’
‘Phì — ha ha ha ha ha, một đám ngu lìn muốn ngụy trang quân địch cũng không biết đề cập đến việc làm xong bài tập.’
‘Đại học T khoe ưu việt cái gì, cứ cho là không phải thì sao? Đại thần của đại học T mi cho rằng là đại thần? Một đám chỉ biết học vẹt người khác có thể có thành tự gì? Mi cho rằng trình độ lợi hại về máy tính là nhìn bằng cấp để phán xét?’
‘Đúng á, nếu theo như mấy người nói anh ta thật sự lợi hại như vậy, sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tên anh ta? Chưa bao giờ nghe anh ta từng làm được phần mềm gì? Mấy người chém gió trên Weibo mạnh như thế, cha mẹ ở nhà của mấy người biết không?’
‘Cái Weibo này tôi đọc một nửa đã không đọc được nữa, anh ta còn là hacker lợi hại nhất chủ thớt từng gặp? Trời ạ, chủ thớt thiếu kiến thức cũng đừng viết linh tinh, hỏi thăm Phó K một chút? Trực tiếp cho bạn cửa chuyên chở đội hậu viên Phó G Phó Bạch Mạo, không cần cảm ơn.’
‘Đúng rồi, Kin Phó người ta còn chưa lên tiếng, cậu ta ở đây khoe khoang một tiến sĩ nho nhỏ của đại học T là hacker lợi hại nhất, mặt cũng to đấy.’
‘Phó Phó! Nam thần của em! Nhắc đến anh ấy mị nhớ lại “Trận chiến phản kích” lần trước! Đẹp trai vãi!’
‘Cái gì gọi là hacker, đây mới gọi là!’
‘Wow wow wow, tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn đến Weibo của Phó Phó nói cho anh ấy biết, đại thần họ Tiêu nào đó muốn đoạt vị trí thứ nhất với anh ấy!’
‘Đại thần họ Tiêu…’
‘Tôi nhớ đội của Kin, năm ngoái phân tích đẳng cấp hacker, không bằng bảo Kin phân tích đẳng cấp của Tiêu Việt này đi.’
‘Đúng đúng đúng, đây mới là chứng nhận uy tín!’
‘Chậc chậc, mấy người cần tàn nhẫn vậy không, tôi nhớ năm ngoái có hạng nhất của cuộc thi máy tính gì đó, bị Kin đánh giá là cấp bậc quá gà đấy.’
‘Sợ quá, cũng không biết Tiêu đại thần trong truyền thuyết của đại học T này có thể đạt tới cấp bậc thấp nhất không.’
‘Ha ha ha ha ha, nhanh lên, chúng ta cùng đi gọi Kin! Bảo anh ấy online!’
‘Đừng, tốt xấu gì cũng nhẹ nhàng với tiến sĩ đại học T người ta tí! Bảo nhân vật dẫn đầu trong giới hacker Weibo đối đầu trực tiếp với anh ta được không?’
‘Hơn nữa tôi nhớ Kin còn là một trong những hacker hàng đầu trong tân biên của Z.’
‘Ai bảo người ta nói ra rồi? Chúng ta chỉ thực hiện giấc mộng đại thần Weibo của anh ta thôi! Anh ta nên cảm ơn chúng ta mới phải.’
‘Ha ha ha ha ha ha ha khà khà khà khà khà khà, mấy người quả thực sắp cười chết tôi rồi.’
Phó Viễn cảm thấy đám fans này muốn mạng của hắn.
Cả buổi chiều vô số dân mạng chen chúc dưới Weibo của hắn, liều mạng spam kêu hắn online đánh giá trình độ của Tiêu Việt kia.
Hai ngày nay tin tức tổng giám đốc Nhậm thị và người yêu đồng tính bay đầy trời, hắn không mù, đương nhiên là nhìn thấy.
Mặc dù hắn lăn lộn trên Weibo hai năm, nhưng hắn chưa từng có thời gian quan tâm tin đồn, cũng không nóng lòng, nhưng chuyện người yêu của tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị là hacker, hắn hơi nhạy cảm.
Dù sao lần trước hắn đã thất bại ở Nhậm thị.
Con người ấy mà, luôn có thời điểm rảnh đến nhàm chán muốn tìm chút kích thích, đầu năm hắn rảnh quá, mới tấn công mạng và máy tính của giải trí thuật Võng Thiên.
Võng Thiên dù sao cũng là công ty giải trí, cho dù phòng thông tin tốt hơn, cũng sẽ không có người tài ba gì, đối với công ty kiểu này, Phó Viễn vẫn hết sức yên tâm, hắn chắc chắn đối phương không ngăn được sự tấn công của hắn, càng không thể tìm được địa chỉ IP của hắn, tìm ra hắn.
Nhưng ngoài dự đoán, bên Võng Thiên thế mà thật sự có người có thể ngăn được tấn công của hắn, mà tường lửa ngăn cản hắn kia, hắn vẫn nhìn thấy lần đầu.
Hắn cảm thấy hết sức mới lạ, sau mới lạ là hứng thú dạt dào bỏ ra tròn một tuần tấn công tường lửa kia, cấy virus vào.
Sau đó…
Phó Viễn quan sát máy tính bên cạnh sau khi điền vào thì không thể khởi động máy nữa.
Không phải Phó Viễn hắn tự kiêu, có thể tấn công phòng ngự của hắn trong thời gian ngắn như vậy, người làm được trình độ này, hắn đoán ít người có thể làm được, với hắn mà nói, lần đầu tiên hắn đụng phải dạng người này.
Người có trình độ này tuyệt đối không thể là nhân viên của Võng Thiên, người này là đại lão chân chính, bên cạnh Nhậm Giang Lâm lại có nhân vật như vậy?!
Về phần rốt cuộc là ai, hắn không biết, chỉ có ký ức vẫn còn mới mẻ đó là câu chửi sau khi người kia khống chế máy tính của hắn, cùng với một ngón giữa dựng thẳng lên.
Cho nên khi nhìn thấy dân mạng nói người yêu của Nhậm Giang Lâm là đại thần, hắn ngay lập tức đi tra cái người tên là Tiêu Việt này. Chẳng mấy chốc đã tìm được một đoạn video trên mạng Tiêu Việt báo cáo công việc thông tin máy tính vài tháng trước, giọng nói người báo cáo trong video và câu nói “Cái thứ l*n chó gì” ngày đó chồng lên nhau…
Tuy rằng Phó Viễn tự kiêu, nhưng vẫn biết sự chênh lệch giữa hắn và Tiêu Việt, với hắn mà nói, đáng sợ không phải Nhậm Giang Lâm, mà là kiểu như Tiêu Việt, đám dân mạng này dẫn chiến hỏa lên người hắn, nếu Tiêu Việt nhìn thấy…
Ngồi trên ghế, Phó Viễn liếc nhìn những bình luận trên Weibo điện thoại kêu gào hắn xác định đẳng cấp cho Tiêu Việt, mặt cũng xanh mét.
Cũng là một lần như thế, giữa trưa thứ bảy, lại có Weibo của một người đắm chìm, đắm chìm lần này chính là Weibo của “Kin Phó” hai năm này được mọi người công nhân là hacker mạnh nhất.
Mấy người Uông Trạch coi như triệt để không chơi hội liên nghị nữa, sau khi người tản đi hết, trực tiếp trở về công ty cách quán cà phê không xa.
Uông Trạch xem bình luận ảnh trên màn hình máy tính, vẻ mặt hết sức khó coi, hắn ta hừ một tiếng khinh miệt: “Kin Phó này có địa vị gì? Bị những dân mạng thổi thành thế này.”
Triệu Viên Viên nghe vậy nói: “Mấy năm gần đây cậu ta khá nổi trên Weibo, ‘đại thần’ dân mạng mới phong, chuyện người tổ đội năm trước ấy, đúng là một người lợi hại.”
“Năm ngoái tôi từng tham gia tổ chức của bọn họ quan sát,” Tống San Hà nói: “Cậu ta có thể độc lập đào lỗ, phán đoán rất tinh chuẩn, khi đó cậu ta là người đầu tiên giành được Poemchia.”
“Ừ.” Triệu Viên Viên gật đầu, “Chủ yếu là rất dám nói chuyện, ngôi ngữ cũng có sức hấp dẫn, rất nhiều người chơi IT cậu ta cũng dám bình luận đôi câu, có điều cậu ta cũng thực sự có bản lĩnh này…”
Nhạc Đào Tiến kinh ngạc nói: “Còn đi phê bình người khác, phách lối thế?”
Triệu Viên Viên nghĩ ngợi nói: “Chắc là tuổi trẻ, không sợ gì cả?”
“So sánh cậu ta với anh Việt thì sao?”
“…”
“Mấy người nói cậu ta có thể thật sự đánh giá anh Việt không?” Kha Hoằng Ích hack cả buổi sáng, tay cũng sắp tàn phế rồi, lúc này không dễ gì mới nghỉ một lát, “Nói thật, chắc hẳn cậu ta cũng không biết anh Việt, bình luận thế nào.”
“Trời mới biết.”
“Xem thôi, xem cậu ta đáp lại như nào, những dân mạng này quá lợi con mẹ hại, người râu ria cũng có thể kéo vào.”
“…” Uông Trạch nhìn màn hình máy tính im lặng chốc lát, rất lâu mới tỏ vẻ không hiểu nói: “Mặc dù biết lúc này nói vậy không tốt lắm… Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên hơi muốn xem Tiêu Việt và Kin Phó này đối đầu chính diện…”
“…”
Mấy người bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, hơi cúi đầu sờ mũi, một câu của Uông Trạch đã nói trúng tâm khảm của họ.
Muốn xem Kin Phó này tìm đường chết, muốn xem Tiêu Việt trực tiếp đánh ngã đại thần vừa được phong trong lòng dân mạng này.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, bọn họ cũng không khỏi khoan khoái trong lòng.
Nhưng, cuối cùng bọn họ không đợi được cảnh tượng đó, ba giờ mười lăm phút chiều, Kin Phó đã trực tiếp đăng một Weibo, kể một chuyện tấn công và phản tấn công cho dân mạng, nhưng giấu tên công ty cụ thể.
Cuối cùng Kin Phó nói: ‘Tài nghệ không bằng người mới biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, từ hôm nay trở đi, nhóm Kin hủy bỏ toàn bộ bình luận về các hacker, cảm ơn chỉ dẫn lần trước của anh Tiêu.’
Trong nháy mắt, Weibo xôn xao.
Nhưng lần này xôn xao kéo dài chỉ ba tiếng, rất nhiều dân mạng phát hiện, Weibo bỗng nhiên không đăng nhập được…
Blogger đăng bài là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học Tiếng Trung của đạo học T, nhỏ hơn Tiêu Việt hai khóa, hai năm sau khi tốt nghiệp cậu ta đăng văn thơ khôi hài lên Weibo, rất có sáng tạo, đến nay đã được mấy chục vạn follower, xem như có chút tiếng tăm.
Học ở đại học T, danh tiếng và những truyền thuyết khiến người thán phục của Tiêu Việt, trong lúc blogger ở trường đã nghe qua vô số lần, trong lòng cũng rất bội phục với nhân vật như thần đồng này, dù sao hệ thống giáo vụ năm đó họ sử dụng, chính là phiên bản đã được Tiêu Việt sửa chữa.
Năm đó, giáo viên dạy tiết máy tính, lâu lâu đều phải nói cậu câu về công lao vĩ đại của Việt sư huynh bọn họ, ngay từ đầu khi Tiêu Việt xuất hiện trong tin tức bọn họ nghe nhìn, cũng đã là tồn tại khiến người ngước nhìn, hình tượng thần người đều ngông cuồng của Tiêu Việt, đã ăn sâu bén rễ trong đầu blogger.
Cho nên khi chuyện lần này tuôn ra, khi mà đông đảo dân mạng đều đang thán phục “Người kia là ai, thế mà có thể bám vào Nhậm Giang Lâm”, cậu ta lại có phản ứng trái ngược: Nhậm Giang Lâm này có được Tiêu Việt bằng cách nào…
Khi thấy dân mạng châm biếm Tiêu Việt “Họ Tiêu thì tự xưng đại thần”, xỉa xói đại học T “Người người đều tự phong thần”, blogger bỗng nhiên hơi khó chịu, vừa không nhịn được, tiện tay xách bàn phím lưu loát gõ hai ngàn chữ, nói rõ ràng bối cảnh Tiêu Việt là “Đại thần thật”, tuyên truyền miễn phí một lần cho đại học T.
Bắt đầu nói từ truyền thuyết, kết thúc bằng mắt thấy, tình cảm dồi dào, ngôn ngữ hài hước dí dỏm, không lộ tài năng phản bác những dân mạng châm biếm kia, cuối cùng blogger nói một câu dưới phần cuối của Weibo dài: “Đại học T người người đều xưng đại thần, nhưng trong mắt của ‘người người’, anh ấy là ‘đại thần thật sự’.”
Weibo này không hề hồi hộp trở nên phổ biến trên Weibo.
Cũng là Weibo này trực tiếp vả mặt một vài dân mạng, đẩy Tiêu Việt lên đầu sóng ngọn gió nghị luận.
Dân mạng bị châm chọc trực tiếp bùng nổ, điên cuồng cuộn màn hình. (ý là bình luận nhảy liên tục)
‘Đại thần thật cái gì, thật là, những người đại học T này tự đánh giá mình quá cao rồi đấy, đại học M người ta giỏi máy tính hơn người ta cũng chưa lên tiếng nói chuyện, bọn họ đã khen người một nhà lên trời.’
‘Đúng vậy, hạng nhất của đại học T bọn họ lợi hại như thế, vậy đại học M tính là gì?’
‘Tôi là sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính của đại học T, sao tôi chưa từng nghe sư huynh Tiêu Việt này?’
‘Ha ha ha, chủ thớt nghe thấy không, sinh viên cùng trường mấy người đến trực tiếp vả mặt thớt!’
‘Mặt này vả kêu bôm bốp.’
‘Cô gái lầu trên nói chưa từng nghe Tiêu Việt, học máy tính nhưng cô chưa từng nghe tên Tiêu Việt? Sợ là hai năm này cô đều không đi học đúng không? Rớt tin chỉ sướng nhỉ?’
‘Ngại ghê, điểm tích lũy mỗi môn của tôi đều là bốn điểm cao nhất, cũng chưa từng trốn học, cảm ơn.’
(giải thích cho bạn nào chưa học đại học: ở ĐH điểm tích lũy được chuyển đổi từ hệ 10 sang hệ 4)
‘Cho tôi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bạn học chuyên ngành máy tính của đại học T này, đại học T chúng tôi có một điểm khác, điểm cao nhất là năm…’
‘Phì — ha ha ha ha ha, một đám ngu lìn muốn ngụy trang quân địch cũng không biết đề cập đến việc làm xong bài tập.’
‘Đại học T khoe ưu việt cái gì, cứ cho là không phải thì sao? Đại thần của đại học T mi cho rằng là đại thần? Một đám chỉ biết học vẹt người khác có thể có thành tự gì? Mi cho rằng trình độ lợi hại về máy tính là nhìn bằng cấp để phán xét?’
‘Đúng á, nếu theo như mấy người nói anh ta thật sự lợi hại như vậy, sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tên anh ta? Chưa bao giờ nghe anh ta từng làm được phần mềm gì? Mấy người chém gió trên Weibo mạnh như thế, cha mẹ ở nhà của mấy người biết không?’
‘Cái Weibo này tôi đọc một nửa đã không đọc được nữa, anh ta còn là hacker lợi hại nhất chủ thớt từng gặp? Trời ạ, chủ thớt thiếu kiến thức cũng đừng viết linh tinh, hỏi thăm Phó K một chút? Trực tiếp cho bạn cửa chuyên chở đội hậu viên Phó G Phó Bạch Mạo, không cần cảm ơn.’
‘Đúng rồi, Kin Phó người ta còn chưa lên tiếng, cậu ta ở đây khoe khoang một tiến sĩ nho nhỏ của đại học T là hacker lợi hại nhất, mặt cũng to đấy.’
‘Phó Phó! Nam thần của em! Nhắc đến anh ấy mị nhớ lại “Trận chiến phản kích” lần trước! Đẹp trai vãi!’
‘Cái gì gọi là hacker, đây mới gọi là!’
‘Wow wow wow, tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn đến Weibo của Phó Phó nói cho anh ấy biết, đại thần họ Tiêu nào đó muốn đoạt vị trí thứ nhất với anh ấy!’
‘Đại thần họ Tiêu…’
‘Tôi nhớ đội của Kin, năm ngoái phân tích đẳng cấp hacker, không bằng bảo Kin phân tích đẳng cấp của Tiêu Việt này đi.’
‘Đúng đúng đúng, đây mới là chứng nhận uy tín!’
‘Chậc chậc, mấy người cần tàn nhẫn vậy không, tôi nhớ năm ngoái có hạng nhất của cuộc thi máy tính gì đó, bị Kin đánh giá là cấp bậc quá gà đấy.’
‘Sợ quá, cũng không biết Tiêu đại thần trong truyền thuyết của đại học T này có thể đạt tới cấp bậc thấp nhất không.’
‘Ha ha ha ha ha, nhanh lên, chúng ta cùng đi gọi Kin! Bảo anh ấy online!’
‘Đừng, tốt xấu gì cũng nhẹ nhàng với tiến sĩ đại học T người ta tí! Bảo nhân vật dẫn đầu trong giới hacker Weibo đối đầu trực tiếp với anh ta được không?’
‘Hơn nữa tôi nhớ Kin còn là một trong những hacker hàng đầu trong tân biên của Z.’
‘Ai bảo người ta nói ra rồi? Chúng ta chỉ thực hiện giấc mộng đại thần Weibo của anh ta thôi! Anh ta nên cảm ơn chúng ta mới phải.’
‘Ha ha ha ha ha ha ha khà khà khà khà khà khà, mấy người quả thực sắp cười chết tôi rồi.’
Phó Viễn cảm thấy đám fans này muốn mạng của hắn.
Cả buổi chiều vô số dân mạng chen chúc dưới Weibo của hắn, liều mạng spam kêu hắn online đánh giá trình độ của Tiêu Việt kia.
Hai ngày nay tin tức tổng giám đốc Nhậm thị và người yêu đồng tính bay đầy trời, hắn không mù, đương nhiên là nhìn thấy.
Mặc dù hắn lăn lộn trên Weibo hai năm, nhưng hắn chưa từng có thời gian quan tâm tin đồn, cũng không nóng lòng, nhưng chuyện người yêu của tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị là hacker, hắn hơi nhạy cảm.
Dù sao lần trước hắn đã thất bại ở Nhậm thị.
Con người ấy mà, luôn có thời điểm rảnh đến nhàm chán muốn tìm chút kích thích, đầu năm hắn rảnh quá, mới tấn công mạng và máy tính của giải trí thuật Võng Thiên.
Võng Thiên dù sao cũng là công ty giải trí, cho dù phòng thông tin tốt hơn, cũng sẽ không có người tài ba gì, đối với công ty kiểu này, Phó Viễn vẫn hết sức yên tâm, hắn chắc chắn đối phương không ngăn được sự tấn công của hắn, càng không thể tìm được địa chỉ IP của hắn, tìm ra hắn.
Nhưng ngoài dự đoán, bên Võng Thiên thế mà thật sự có người có thể ngăn được tấn công của hắn, mà tường lửa ngăn cản hắn kia, hắn vẫn nhìn thấy lần đầu.
Hắn cảm thấy hết sức mới lạ, sau mới lạ là hứng thú dạt dào bỏ ra tròn một tuần tấn công tường lửa kia, cấy virus vào.
Sau đó…
Phó Viễn quan sát máy tính bên cạnh sau khi điền vào thì không thể khởi động máy nữa.
Không phải Phó Viễn hắn tự kiêu, có thể tấn công phòng ngự của hắn trong thời gian ngắn như vậy, người làm được trình độ này, hắn đoán ít người có thể làm được, với hắn mà nói, lần đầu tiên hắn đụng phải dạng người này.
Người có trình độ này tuyệt đối không thể là nhân viên của Võng Thiên, người này là đại lão chân chính, bên cạnh Nhậm Giang Lâm lại có nhân vật như vậy?!
Về phần rốt cuộc là ai, hắn không biết, chỉ có ký ức vẫn còn mới mẻ đó là câu chửi sau khi người kia khống chế máy tính của hắn, cùng với một ngón giữa dựng thẳng lên.
Cho nên khi nhìn thấy dân mạng nói người yêu của Nhậm Giang Lâm là đại thần, hắn ngay lập tức đi tra cái người tên là Tiêu Việt này. Chẳng mấy chốc đã tìm được một đoạn video trên mạng Tiêu Việt báo cáo công việc thông tin máy tính vài tháng trước, giọng nói người báo cáo trong video và câu nói “Cái thứ l*n chó gì” ngày đó chồng lên nhau…
Tuy rằng Phó Viễn tự kiêu, nhưng vẫn biết sự chênh lệch giữa hắn và Tiêu Việt, với hắn mà nói, đáng sợ không phải Nhậm Giang Lâm, mà là kiểu như Tiêu Việt, đám dân mạng này dẫn chiến hỏa lên người hắn, nếu Tiêu Việt nhìn thấy…
Ngồi trên ghế, Phó Viễn liếc nhìn những bình luận trên Weibo điện thoại kêu gào hắn xác định đẳng cấp cho Tiêu Việt, mặt cũng xanh mét.
Cũng là một lần như thế, giữa trưa thứ bảy, lại có Weibo của một người đắm chìm, đắm chìm lần này chính là Weibo của “Kin Phó” hai năm này được mọi người công nhân là hacker mạnh nhất.
Mấy người Uông Trạch coi như triệt để không chơi hội liên nghị nữa, sau khi người tản đi hết, trực tiếp trở về công ty cách quán cà phê không xa.
Uông Trạch xem bình luận ảnh trên màn hình máy tính, vẻ mặt hết sức khó coi, hắn ta hừ một tiếng khinh miệt: “Kin Phó này có địa vị gì? Bị những dân mạng thổi thành thế này.”
Triệu Viên Viên nghe vậy nói: “Mấy năm gần đây cậu ta khá nổi trên Weibo, ‘đại thần’ dân mạng mới phong, chuyện người tổ đội năm trước ấy, đúng là một người lợi hại.”
“Năm ngoái tôi từng tham gia tổ chức của bọn họ quan sát,” Tống San Hà nói: “Cậu ta có thể độc lập đào lỗ, phán đoán rất tinh chuẩn, khi đó cậu ta là người đầu tiên giành được Poemchia.”
“Ừ.” Triệu Viên Viên gật đầu, “Chủ yếu là rất dám nói chuyện, ngôi ngữ cũng có sức hấp dẫn, rất nhiều người chơi IT cậu ta cũng dám bình luận đôi câu, có điều cậu ta cũng thực sự có bản lĩnh này…”
Nhạc Đào Tiến kinh ngạc nói: “Còn đi phê bình người khác, phách lối thế?”
Triệu Viên Viên nghĩ ngợi nói: “Chắc là tuổi trẻ, không sợ gì cả?”
“So sánh cậu ta với anh Việt thì sao?”
“…”
“Mấy người nói cậu ta có thể thật sự đánh giá anh Việt không?” Kha Hoằng Ích hack cả buổi sáng, tay cũng sắp tàn phế rồi, lúc này không dễ gì mới nghỉ một lát, “Nói thật, chắc hẳn cậu ta cũng không biết anh Việt, bình luận thế nào.”
“Trời mới biết.”
“Xem thôi, xem cậu ta đáp lại như nào, những dân mạng này quá lợi con mẹ hại, người râu ria cũng có thể kéo vào.”
“…” Uông Trạch nhìn màn hình máy tính im lặng chốc lát, rất lâu mới tỏ vẻ không hiểu nói: “Mặc dù biết lúc này nói vậy không tốt lắm… Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên hơi muốn xem Tiêu Việt và Kin Phó này đối đầu chính diện…”
“…”
Mấy người bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, hơi cúi đầu sờ mũi, một câu của Uông Trạch đã nói trúng tâm khảm của họ.
Muốn xem Kin Phó này tìm đường chết, muốn xem Tiêu Việt trực tiếp đánh ngã đại thần vừa được phong trong lòng dân mạng này.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, bọn họ cũng không khỏi khoan khoái trong lòng.
Nhưng, cuối cùng bọn họ không đợi được cảnh tượng đó, ba giờ mười lăm phút chiều, Kin Phó đã trực tiếp đăng một Weibo, kể một chuyện tấn công và phản tấn công cho dân mạng, nhưng giấu tên công ty cụ thể.
Cuối cùng Kin Phó nói: ‘Tài nghệ không bằng người mới biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, từ hôm nay trở đi, nhóm Kin hủy bỏ toàn bộ bình luận về các hacker, cảm ơn chỉ dẫn lần trước của anh Tiêu.’
Trong nháy mắt, Weibo xôn xao.
Nhưng lần này xôn xao kéo dài chỉ ba tiếng, rất nhiều dân mạng phát hiện, Weibo bỗng nhiên không đăng nhập được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất