Chương 73
Hai vợ chồng ông Tiêu không phải giáo viên môn chính, buổi tối tự học cuối tuần đều không xếp tiết, ăn cơm tối xong, Tiêu Ứng Long mở TV lên xem chương trình thể thao cuối tuần.
Vạn Thục Lan ngày thường gần như chiếm lấy TV, lúc này cũng không tranh giành với ông, rửa ít hoa quả xếp vào đĩa, rồi xem trận bóng hôm nay với Tiêu Ứng Long.
Tiêu Ứng Long xem không chớp mắt, Vạn Thục Lan lại không cảm nhận được niềm vui thú một đám người chạy theo một quả bóng, cảm thấy nhàm chán.
Chín giờ, nửa hiệp sau trận bóng vừa bắt đầu, chính là thời điểm gay cấn phấn khích, điện thoại của Vạn Thục Lan vang lên.
“Tiêu Việt à?” Vạn Thục Lan cười nói.
“Bố con? Có, mẹ và bố con đang xem thể thao đây, ông ấy nói hôm nay là chung kết hai đội gì ấy… Hầy, mẹ không hiểu lắm, mình lại không biết đá, xem người khác đá có gì thú vị…” Vạn Thục Lan liếc nhìn cha Tiêu bên cạnh tập trung tinh thần, cười nói: “Con vừa bảo có chuyện muốn giải thích cho bố mẹ? Giải thích chuyện gì?”
Tiêu Việt ngẫm nghĩ, vẫn quyết định trực tiếp nói rõ vấn đề, “Mẹ ơi, con có người yêu rồi, người đó…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã bị tiếng kinh ngạc của Vạn Thục Lan ngắt lời.
“Người yêu?!” Nghe thấy Tiêu Việt nhắc đến hai chữ này, mắt Vạn Thục Lan cũng sáng lên, lập tức vươn tay đẩy cha Tiêu bên cạnh, vội nói: “Này, Tiêu Ứng Long, con anh có người yêu rồi!”
“Hả?” Cái gì?” Tiêu Ứng Long vẫn luôn chăm chú nhìn màn hình TV nhất thời chưa kịp phản ứng.
Vạn Thục Lan chép miệng một cái, hắng giọng: “Con dâu!”
Tiêu Ứng Long dạy máy tính cấp ba, bình thường không nói nhiều, làm người cũng nhã nhặn đứng đắn, nhưng lúc này nghe đến đó cũng không khỏi vỗ đùi, vui mừng nhướng mày: “Chuyện khi nào? Sao mãi không nghe Tiêu Việt nhắc đến?”
“Em hỏi ngay.” Vạn Thục Lan vui sướng nói với Tiêu Việt bên kia điện thoại: “Yêu bao lâu rồi? Người ở đâu? Tên gì? Có ảnh không? Nếu không con gửi…”
“Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đã,” Biết Vạn Thục Lan hiểu lầm, Tiêu Việt vội vàng ngắt lời câu hỏi liên tiếp của bà, “Đợi con nói hết, mẹ và bố lại thẩm vấn con.”
“Được được được, con nói trước đi con nói trước đi.” Bây giờ trong lòng mẹ Tiêu rất vui vẻ, cũng không nghiền ngẫm ý tứ trong từ “thẩm vấn con” của Tiêu Việt, thúc giục Tiêu Việt nhanh nói chuyện con dâu tương lai cho bà.
Nghe vậy, Tiêu Việt hơi bất lực nói: “Mẹ ơi, mẹ còn nhớ khoảng thời gian trước, chắc là tháng ba, có buổi tối con gọi điện cho mẹ không? Lúc đó rất muộn, mẹ cũng ngủ rồi.”
“Tháng ba?” Vạn Thục Lan khẽ giật mình, nghĩ đến cuộc điện thoại khiến bà suy nghĩ rất lâu, trong lòng bỗng nhiên hơi lo lắng…
Nụ cười trên mặt cũng chậm rãi nhạt dần, mơ hồ bà đoán được lời muốn nói sau đó của Tiêu Việt.
Hít sâu một hơi, Vạn Thục Lan giả vờ như không có việc gì nói: “Nhớ chứ, chính là chuyện của bạn con đúng không, sao vậy?”
Tiêu Việt nào không biết Vạn Thục Lan cố tình nói vậy, khẽ thở một hơi, Tiêu Việt nói thẳng: “Mẹ thật sự nghĩ lúc đó con đang nói chuyện bạn của con?”
“…” Vạn Thục Lan hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tiêu Việt, mẹ nhắc nhở con…”
“Trước khi mẹ nhắc nhở con, con đã nhắc nhở bản thân vô số lần rồi.” Tiêu Việt ngắt lời nói: “Mẹ à, lần đầu tiên con biết, thế nào gọi là tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ.”
(tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ: có nhiều chuyện bản thân không thể làm chủ được)
“…” Đáp án rõ rành rành.
“Anh ấy tên là Nhậm Giang Lâm, là một người đàn ông.”
Dù Vạn Thục Lan đã có phần chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi nhắm mắt lại, hít vào một hơi.
Thật ra lần trước Tiêu Việt gọi cuộc điện thoại kia tới, Vạn Thục Lan đã đoán được một ít.
Tính cách con mình thế nào, không ai hiểu rõ hơn bà.
Từ lần đầu tiên Tiêu Việt tiếp xúc với máy tính đến bây giờ, từ trước đến nay đều là hai tai không nghe chuyện người khác, một lòng dốc vào máy tính, khi nào sẽ vì chuyện của người khác đến hỏi cái nhìn của người làm mẹ như bà?
Hơn nữa còn là hơn nửa đêm gọi điện thoại tới…
Không thể nào là người khác, vậy chỉ có thể là chính hắn.
Vạn Thục Lan là giáo viên cấp ba, trong số các giáo viên lịch sử bà còn có tư lịch sâu nhất dày nhất, được học sinh chào đón nhất, có thể nói cũng xem như là “Phần tử trí thức” của thời đại đó.
(tư lịch: tư cách và sự từng trải)
Năng lực phân tích của bà không kém, thật ra hôm đó Vạn Thục Lan đã hiểu, đứa con trai thông minh của bà cố ý chọn thời gian, dùng cái cách ba phải cái nào cũng được để tiêm cho bà một mũi dự phòng, Tiêu Việt biết bà đoán được hắn nói bóng gió, sở dĩ nói khi đó, là để bà có chuẩn bị tâm lý.
Mà bà cũng thực sự suy nghĩ rất lâu vì chuyện này, suy nghĩ tính chân thực của việc này, nếu thật sự xảy ra bà nên dùng cách nào ngăn cản, bà nên ngăn cản như thế nào…
Nhưng cố tình Tiêu Việt không nói thẳng là chuyện của bản thân, dẫn đến bà muốn hành động, hoặc là thuyết giáo cũng có vẻ rất đột ngột không thể làm nên.
Một tháng sau đó, bà thậm chí muốn chất vấn Tiêu Việt, biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng nghĩ rằng Tiêu Việt thăm dò như vậy, chắc bản thân hắn cũng chưa chắc chắn, biết mối quan hệ đó tồn tại biến số, cho nên không trực tiếp nói rõ.
Suy nghĩ đến điểm này, Vạn Thục Lan mới đè những lời trong lòng xuống, thỉnh thoảng trò chuyện nhắc Tiêu Việt hai câu, chỉ đợi xem tình hình.
Việc này, bà chưa từng nhắc với cha Tiêu Việt.
Nhưng sau cuộc điện thoại kia, Vạn Thục Lan đợi mấy tháng, mãi không nghe Tiêu Việt nhắc đến chuyện này nữa, bà vốn tưởng rằng Tiêu Việt và người đàn ông không biết tên kia giải tán rồi, nhưng đâu ngờ, lúc này bà mới ném chuyện này sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Việt đã trực tiếp ném cho bà một quả bom.
Nói thật, nhiều năm qua, chưa bao giờ nghe chuyện con trai yêu đương, mấy cô trong nhà nhiệt tình giới thiệu cho hắn như vậy, hắn cũng cũng không hứng lắm. Đứa con trai của họ không có hứng thú với cái gì ngoài máy tính.
Nhưng bây giờ thằng con mê muội máy tính này cảm thấy hứng thú với tình cảm, lại bởi vì một người đàn ông…
Nghĩ đến câu “Tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ” Tiêu Việt nói lúc nãy, Vạn Thục Lan cảm xúc lẫn lộn.
Sự trưởng thành của Tiêu Việt, thật sự là điều làm cha mẹ bớt lo nhất.
Hồi cấp hai, khi con cái nhà khác nghịch ngợm phản nghịch, Tiêu Việt say mê máy tính, còn được hạng nhất trong cuộc thi máy tính thiếu niên toàn quốc, rất khiến bà và Tiêu Ứng Long nở mày nở mặt.
Cấp ba, khi con cái nhà khác giãy giụa trong khe hở giữa mối tình đầu và việc học, con của bà cũng vì máy tính mà được cử đến đại học T, càng khiến hai người kiêu ngạo.
Đại học, khi con cái nhà khác đang mặt ủ mày chau vì nghề nghiệp, học lên cao, Tiêu Việt đã có số tiền đáng kể, đủ mua một căn nhà ở Thượng Hải…
Mà bây giờ… Bà không hiểu chuyện máy tính, nhưng người đàn ông làm chủ trong nhà lại hiểu, cha Tiêu từng nói với bà, sau này phương hướng phấn đấu của con trai cùng với vị trí hắn đạt được nếu thành công, bà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bà biết đây không phải chuyện không có khả năng, đặc biệt là khi nhìn thấy những tài sản con trai tích góp được.
Có thể nói sự trưởng thành của đứa con này, đã vượt qua sự mong đợi của họ, cũng không phải bọn họ có thể nắm trong tay nữa.
Nhưng, bớt lo cũng không phải chuyện gì tốt, sau khi nhận ra Tiêu Việt không có hứng thú yêu đương, họ mới biết muộn rồi.
Riêng tư, bà và cha Tiêu không chỉ nói qua một lần, nếu cấp hai, cấp ba Tiêu Việt biết yêu sớm thì tốt rồi…
Thật ra con trai không cần xuất sắc đến vậy, chia sự chú ý với máy tính cho người khác họ đã cảm ơn trời đất rồi.
Trông sao ngóng trăng, kỳ vọng Tiêu Việt thông suốt dẫn cô con dâu về nhà.
Nhưng đợi rất nhiều năm, đợi đến khi Tiêu Việt sắp tốt nghiệp tiến sĩ, đợi đến khi họ gần như tuyệt vọng, tưởng rằng con trai mình thật sự muốn sống hết đời với máy tính, lần này, Tiêu Việt thông suốt, lần đầu tiên yêu đương, nhưng cố tình lại là đàn ông.
Hơn nữa nghe giọng điệu của Tiêu Việt, Vạn Thục Lan đã biết đứa con của bà nghiêm túc…
Những lời vừa rồi của Tiêu Việt còn quanh quẩn trong đầu Vạn Thục Lan, trong thời gian ngắn bà không biết nên nói gì, thậm chí những lý do từ chối mấy tháng trước đã nghĩ xong cũng không biết nói từ đâu.
Tiêu Ứng Long bên cạnh không nghe thấy Tiêu Việt nói gì, chỉ thấy sau khi vợ mình hỏi những điều kia, cũng không biết Tiêu Việt nói gì mà vẻ mặt đã thay đổi rồi, rất lâu cũng không lên tiếng.
Tiêu Ứng Long hơi khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Tiêu Việt nói gì?”
Liếc nhìn cha Tiêu Việt, Vạn Thục Lan cau mày không trả lời, chỉ nói với Tiêu Việt bên kia điện thoại, “Là người lần trước con nói?”
“Vâng.” Tiêu Việt hơi muốn hút thuốc, tay sờ trong túi lại không tìm được gì.
Lúc đi ra ngoài quên mang theo.
“Tiêu Việt, lần này con không nói đùa với mẹ?”
“Con chưa từng nghiêm túc như vậy.”
“Lần trước mẹ đã nói gì, con còn nhớ không?”
“Con nhớ,” Không có thuốc hút, Tiêu Việt cảm thấy lòng ngứa ngáy khiến người phiền muộn, “Chính vì nhớ, sau khi xác định muốn đi tiếp với anh ấy, con mới có thể nói chuyện này cho hai người nghe.”
“Con nhớ… con nhớ, vậy sao con vẫn…”
Sao vẫn ở bên một người đàn ông, sao vẫn đi con đường này…
Trong lòng Vạn Thục Lan sốt ruột, nhưng cũng biết đáp án.
Giống như Tiêu Việt nói, không cần họ nhắc nhở, trước khi đưa ra quyết định, Tiêu Việt chắc chắn đã nghĩ sâu tính kỹ, cũng bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, mới có thể tìm họ ngả bài.
Mà cũng chỉ là ngả bài nói với họ thôi, điểm ấy đứa con trai này giống cha hắn, nhận định đạo lý cứng nhắc. Chuyện đã nhận định, đã quyết định, làm thế nào cũng sẽ một mạch muốn đi tiếp.
Tiêu Việt không nghe thấy âm thanh của mẹ mình, mở miệng nói tiếp: “Mẹ à, trước kia con chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người như vậy làm bạn với con. Chắc mẹ và bố cũng đã nhìn ra, trong lòng con mục tiêu cuộc sống và lý tưởng của mình quan trọng hơn kết hôn sinh con.”
“Kết hôn sinh con cũng là một phần lớn của cuộc sống! Không có quá trình này cuộc sống sao coi như hoàn chỉnh?”
“Mẹ ơi, cũng không phải cứ phải kết hôn sinh con, cuộc sống mới xem là êm đẹp, trong mắt con, con người khác nhau theo đuổi những thứ khác nhau, chỉ cần cảm thấy không có tiếc nuối, thực hiện mục tiêu của bản thân cũng vui vẻ, con đã từng cảm thấy cho dù không có ai bên con sống cả đời cũng không có vấn đề gì.”
“Sao có thể không có ai bên con chứ!” Vạn Thục Lan vội la lên.
Tiêu Việt thở ra một hơi: “Đúng rồi, trước kia con cho rằng như vậy, nhưng sau khi gặp được Nhậm Giang Lâm, con cảm thấy cảm giác ở bên anh ấy, con chưa bao giờ trải nghiệm, con cảm thấy… Rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, đây là cảm giác con chưa từng hưởng thụ.”
Vạn Thục Lan bị câu nói “vui vẻ” của Tiêu Việt làm cho đau lòng, tay cầm di động run nhẹ, “Con còn trẻ, con không biết, Tiêu Việt à, đời người còn dài, con sẽ còn gặp được những người khác, không chỉ một người như vậy…”
Tiêu Ứng Long bên cạnh nghe không hiểu gì cả, đã thấy vợ mình đỏ cả mắt, trong lòng sốt ruột hơn, cầm tay không của Vạn Thục Lan hoảng hốt nói: “Sao mình còn khóc? Rốt cuộc làm sao? Không phải vừa rồi vẫn tốt à?”
Nói rồi đoạt lấy điện thoại từ Vạn Thục Lan, quát Tiêu Việt bên kia điện thoại: “Tiêu Việt! Con nói gì với mẹ con khiến mẹ con khóc rồi!”
Luôn luôn là giáo viên, ngày thường Tiêu Ứng Long nhã nhặn đã quen, rất ít có lúc nổi giận đùng đùng như thế.
Tiêu Việt nghe tiếng cũng biết cha mình giận thật, im lặng chốc lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Việc này, con nên nói trước mặt cha mẹ, ngày mai con về nhà một chuyến, chịu đòn nhận tội với cha mẹ.”
Mặc dù, con cũng không cảm thấy yêu anh ấy là tội…
Vạn Thục Lan ngày thường gần như chiếm lấy TV, lúc này cũng không tranh giành với ông, rửa ít hoa quả xếp vào đĩa, rồi xem trận bóng hôm nay với Tiêu Ứng Long.
Tiêu Ứng Long xem không chớp mắt, Vạn Thục Lan lại không cảm nhận được niềm vui thú một đám người chạy theo một quả bóng, cảm thấy nhàm chán.
Chín giờ, nửa hiệp sau trận bóng vừa bắt đầu, chính là thời điểm gay cấn phấn khích, điện thoại của Vạn Thục Lan vang lên.
“Tiêu Việt à?” Vạn Thục Lan cười nói.
“Bố con? Có, mẹ và bố con đang xem thể thao đây, ông ấy nói hôm nay là chung kết hai đội gì ấy… Hầy, mẹ không hiểu lắm, mình lại không biết đá, xem người khác đá có gì thú vị…” Vạn Thục Lan liếc nhìn cha Tiêu bên cạnh tập trung tinh thần, cười nói: “Con vừa bảo có chuyện muốn giải thích cho bố mẹ? Giải thích chuyện gì?”
Tiêu Việt ngẫm nghĩ, vẫn quyết định trực tiếp nói rõ vấn đề, “Mẹ ơi, con có người yêu rồi, người đó…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã bị tiếng kinh ngạc của Vạn Thục Lan ngắt lời.
“Người yêu?!” Nghe thấy Tiêu Việt nhắc đến hai chữ này, mắt Vạn Thục Lan cũng sáng lên, lập tức vươn tay đẩy cha Tiêu bên cạnh, vội nói: “Này, Tiêu Ứng Long, con anh có người yêu rồi!”
“Hả?” Cái gì?” Tiêu Ứng Long vẫn luôn chăm chú nhìn màn hình TV nhất thời chưa kịp phản ứng.
Vạn Thục Lan chép miệng một cái, hắng giọng: “Con dâu!”
Tiêu Ứng Long dạy máy tính cấp ba, bình thường không nói nhiều, làm người cũng nhã nhặn đứng đắn, nhưng lúc này nghe đến đó cũng không khỏi vỗ đùi, vui mừng nhướng mày: “Chuyện khi nào? Sao mãi không nghe Tiêu Việt nhắc đến?”
“Em hỏi ngay.” Vạn Thục Lan vui sướng nói với Tiêu Việt bên kia điện thoại: “Yêu bao lâu rồi? Người ở đâu? Tên gì? Có ảnh không? Nếu không con gửi…”
“Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đã,” Biết Vạn Thục Lan hiểu lầm, Tiêu Việt vội vàng ngắt lời câu hỏi liên tiếp của bà, “Đợi con nói hết, mẹ và bố lại thẩm vấn con.”
“Được được được, con nói trước đi con nói trước đi.” Bây giờ trong lòng mẹ Tiêu rất vui vẻ, cũng không nghiền ngẫm ý tứ trong từ “thẩm vấn con” của Tiêu Việt, thúc giục Tiêu Việt nhanh nói chuyện con dâu tương lai cho bà.
Nghe vậy, Tiêu Việt hơi bất lực nói: “Mẹ ơi, mẹ còn nhớ khoảng thời gian trước, chắc là tháng ba, có buổi tối con gọi điện cho mẹ không? Lúc đó rất muộn, mẹ cũng ngủ rồi.”
“Tháng ba?” Vạn Thục Lan khẽ giật mình, nghĩ đến cuộc điện thoại khiến bà suy nghĩ rất lâu, trong lòng bỗng nhiên hơi lo lắng…
Nụ cười trên mặt cũng chậm rãi nhạt dần, mơ hồ bà đoán được lời muốn nói sau đó của Tiêu Việt.
Hít sâu một hơi, Vạn Thục Lan giả vờ như không có việc gì nói: “Nhớ chứ, chính là chuyện của bạn con đúng không, sao vậy?”
Tiêu Việt nào không biết Vạn Thục Lan cố tình nói vậy, khẽ thở một hơi, Tiêu Việt nói thẳng: “Mẹ thật sự nghĩ lúc đó con đang nói chuyện bạn của con?”
“…” Vạn Thục Lan hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tiêu Việt, mẹ nhắc nhở con…”
“Trước khi mẹ nhắc nhở con, con đã nhắc nhở bản thân vô số lần rồi.” Tiêu Việt ngắt lời nói: “Mẹ à, lần đầu tiên con biết, thế nào gọi là tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ.”
(tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ: có nhiều chuyện bản thân không thể làm chủ được)
“…” Đáp án rõ rành rành.
“Anh ấy tên là Nhậm Giang Lâm, là một người đàn ông.”
Dù Vạn Thục Lan đã có phần chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi nhắm mắt lại, hít vào một hơi.
Thật ra lần trước Tiêu Việt gọi cuộc điện thoại kia tới, Vạn Thục Lan đã đoán được một ít.
Tính cách con mình thế nào, không ai hiểu rõ hơn bà.
Từ lần đầu tiên Tiêu Việt tiếp xúc với máy tính đến bây giờ, từ trước đến nay đều là hai tai không nghe chuyện người khác, một lòng dốc vào máy tính, khi nào sẽ vì chuyện của người khác đến hỏi cái nhìn của người làm mẹ như bà?
Hơn nữa còn là hơn nửa đêm gọi điện thoại tới…
Không thể nào là người khác, vậy chỉ có thể là chính hắn.
Vạn Thục Lan là giáo viên cấp ba, trong số các giáo viên lịch sử bà còn có tư lịch sâu nhất dày nhất, được học sinh chào đón nhất, có thể nói cũng xem như là “Phần tử trí thức” của thời đại đó.
(tư lịch: tư cách và sự từng trải)
Năng lực phân tích của bà không kém, thật ra hôm đó Vạn Thục Lan đã hiểu, đứa con trai thông minh của bà cố ý chọn thời gian, dùng cái cách ba phải cái nào cũng được để tiêm cho bà một mũi dự phòng, Tiêu Việt biết bà đoán được hắn nói bóng gió, sở dĩ nói khi đó, là để bà có chuẩn bị tâm lý.
Mà bà cũng thực sự suy nghĩ rất lâu vì chuyện này, suy nghĩ tính chân thực của việc này, nếu thật sự xảy ra bà nên dùng cách nào ngăn cản, bà nên ngăn cản như thế nào…
Nhưng cố tình Tiêu Việt không nói thẳng là chuyện của bản thân, dẫn đến bà muốn hành động, hoặc là thuyết giáo cũng có vẻ rất đột ngột không thể làm nên.
Một tháng sau đó, bà thậm chí muốn chất vấn Tiêu Việt, biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng nghĩ rằng Tiêu Việt thăm dò như vậy, chắc bản thân hắn cũng chưa chắc chắn, biết mối quan hệ đó tồn tại biến số, cho nên không trực tiếp nói rõ.
Suy nghĩ đến điểm này, Vạn Thục Lan mới đè những lời trong lòng xuống, thỉnh thoảng trò chuyện nhắc Tiêu Việt hai câu, chỉ đợi xem tình hình.
Việc này, bà chưa từng nhắc với cha Tiêu Việt.
Nhưng sau cuộc điện thoại kia, Vạn Thục Lan đợi mấy tháng, mãi không nghe Tiêu Việt nhắc đến chuyện này nữa, bà vốn tưởng rằng Tiêu Việt và người đàn ông không biết tên kia giải tán rồi, nhưng đâu ngờ, lúc này bà mới ném chuyện này sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Việt đã trực tiếp ném cho bà một quả bom.
Nói thật, nhiều năm qua, chưa bao giờ nghe chuyện con trai yêu đương, mấy cô trong nhà nhiệt tình giới thiệu cho hắn như vậy, hắn cũng cũng không hứng lắm. Đứa con trai của họ không có hứng thú với cái gì ngoài máy tính.
Nhưng bây giờ thằng con mê muội máy tính này cảm thấy hứng thú với tình cảm, lại bởi vì một người đàn ông…
Nghĩ đến câu “Tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ” Tiêu Việt nói lúc nãy, Vạn Thục Lan cảm xúc lẫn lộn.
Sự trưởng thành của Tiêu Việt, thật sự là điều làm cha mẹ bớt lo nhất.
Hồi cấp hai, khi con cái nhà khác nghịch ngợm phản nghịch, Tiêu Việt say mê máy tính, còn được hạng nhất trong cuộc thi máy tính thiếu niên toàn quốc, rất khiến bà và Tiêu Ứng Long nở mày nở mặt.
Cấp ba, khi con cái nhà khác giãy giụa trong khe hở giữa mối tình đầu và việc học, con của bà cũng vì máy tính mà được cử đến đại học T, càng khiến hai người kiêu ngạo.
Đại học, khi con cái nhà khác đang mặt ủ mày chau vì nghề nghiệp, học lên cao, Tiêu Việt đã có số tiền đáng kể, đủ mua một căn nhà ở Thượng Hải…
Mà bây giờ… Bà không hiểu chuyện máy tính, nhưng người đàn ông làm chủ trong nhà lại hiểu, cha Tiêu từng nói với bà, sau này phương hướng phấn đấu của con trai cùng với vị trí hắn đạt được nếu thành công, bà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bà biết đây không phải chuyện không có khả năng, đặc biệt là khi nhìn thấy những tài sản con trai tích góp được.
Có thể nói sự trưởng thành của đứa con này, đã vượt qua sự mong đợi của họ, cũng không phải bọn họ có thể nắm trong tay nữa.
Nhưng, bớt lo cũng không phải chuyện gì tốt, sau khi nhận ra Tiêu Việt không có hứng thú yêu đương, họ mới biết muộn rồi.
Riêng tư, bà và cha Tiêu không chỉ nói qua một lần, nếu cấp hai, cấp ba Tiêu Việt biết yêu sớm thì tốt rồi…
Thật ra con trai không cần xuất sắc đến vậy, chia sự chú ý với máy tính cho người khác họ đã cảm ơn trời đất rồi.
Trông sao ngóng trăng, kỳ vọng Tiêu Việt thông suốt dẫn cô con dâu về nhà.
Nhưng đợi rất nhiều năm, đợi đến khi Tiêu Việt sắp tốt nghiệp tiến sĩ, đợi đến khi họ gần như tuyệt vọng, tưởng rằng con trai mình thật sự muốn sống hết đời với máy tính, lần này, Tiêu Việt thông suốt, lần đầu tiên yêu đương, nhưng cố tình lại là đàn ông.
Hơn nữa nghe giọng điệu của Tiêu Việt, Vạn Thục Lan đã biết đứa con của bà nghiêm túc…
Những lời vừa rồi của Tiêu Việt còn quanh quẩn trong đầu Vạn Thục Lan, trong thời gian ngắn bà không biết nên nói gì, thậm chí những lý do từ chối mấy tháng trước đã nghĩ xong cũng không biết nói từ đâu.
Tiêu Ứng Long bên cạnh không nghe thấy Tiêu Việt nói gì, chỉ thấy sau khi vợ mình hỏi những điều kia, cũng không biết Tiêu Việt nói gì mà vẻ mặt đã thay đổi rồi, rất lâu cũng không lên tiếng.
Tiêu Ứng Long hơi khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Tiêu Việt nói gì?”
Liếc nhìn cha Tiêu Việt, Vạn Thục Lan cau mày không trả lời, chỉ nói với Tiêu Việt bên kia điện thoại, “Là người lần trước con nói?”
“Vâng.” Tiêu Việt hơi muốn hút thuốc, tay sờ trong túi lại không tìm được gì.
Lúc đi ra ngoài quên mang theo.
“Tiêu Việt, lần này con không nói đùa với mẹ?”
“Con chưa từng nghiêm túc như vậy.”
“Lần trước mẹ đã nói gì, con còn nhớ không?”
“Con nhớ,” Không có thuốc hút, Tiêu Việt cảm thấy lòng ngứa ngáy khiến người phiền muộn, “Chính vì nhớ, sau khi xác định muốn đi tiếp với anh ấy, con mới có thể nói chuyện này cho hai người nghe.”
“Con nhớ… con nhớ, vậy sao con vẫn…”
Sao vẫn ở bên một người đàn ông, sao vẫn đi con đường này…
Trong lòng Vạn Thục Lan sốt ruột, nhưng cũng biết đáp án.
Giống như Tiêu Việt nói, không cần họ nhắc nhở, trước khi đưa ra quyết định, Tiêu Việt chắc chắn đã nghĩ sâu tính kỹ, cũng bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, mới có thể tìm họ ngả bài.
Mà cũng chỉ là ngả bài nói với họ thôi, điểm ấy đứa con trai này giống cha hắn, nhận định đạo lý cứng nhắc. Chuyện đã nhận định, đã quyết định, làm thế nào cũng sẽ một mạch muốn đi tiếp.
Tiêu Việt không nghe thấy âm thanh của mẹ mình, mở miệng nói tiếp: “Mẹ à, trước kia con chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người như vậy làm bạn với con. Chắc mẹ và bố cũng đã nhìn ra, trong lòng con mục tiêu cuộc sống và lý tưởng của mình quan trọng hơn kết hôn sinh con.”
“Kết hôn sinh con cũng là một phần lớn của cuộc sống! Không có quá trình này cuộc sống sao coi như hoàn chỉnh?”
“Mẹ ơi, cũng không phải cứ phải kết hôn sinh con, cuộc sống mới xem là êm đẹp, trong mắt con, con người khác nhau theo đuổi những thứ khác nhau, chỉ cần cảm thấy không có tiếc nuối, thực hiện mục tiêu của bản thân cũng vui vẻ, con đã từng cảm thấy cho dù không có ai bên con sống cả đời cũng không có vấn đề gì.”
“Sao có thể không có ai bên con chứ!” Vạn Thục Lan vội la lên.
Tiêu Việt thở ra một hơi: “Đúng rồi, trước kia con cho rằng như vậy, nhưng sau khi gặp được Nhậm Giang Lâm, con cảm thấy cảm giác ở bên anh ấy, con chưa bao giờ trải nghiệm, con cảm thấy… Rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, đây là cảm giác con chưa từng hưởng thụ.”
Vạn Thục Lan bị câu nói “vui vẻ” của Tiêu Việt làm cho đau lòng, tay cầm di động run nhẹ, “Con còn trẻ, con không biết, Tiêu Việt à, đời người còn dài, con sẽ còn gặp được những người khác, không chỉ một người như vậy…”
Tiêu Ứng Long bên cạnh nghe không hiểu gì cả, đã thấy vợ mình đỏ cả mắt, trong lòng sốt ruột hơn, cầm tay không của Vạn Thục Lan hoảng hốt nói: “Sao mình còn khóc? Rốt cuộc làm sao? Không phải vừa rồi vẫn tốt à?”
Nói rồi đoạt lấy điện thoại từ Vạn Thục Lan, quát Tiêu Việt bên kia điện thoại: “Tiêu Việt! Con nói gì với mẹ con khiến mẹ con khóc rồi!”
Luôn luôn là giáo viên, ngày thường Tiêu Ứng Long nhã nhặn đã quen, rất ít có lúc nổi giận đùng đùng như thế.
Tiêu Việt nghe tiếng cũng biết cha mình giận thật, im lặng chốc lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Việc này, con nên nói trước mặt cha mẹ, ngày mai con về nhà một chuyến, chịu đòn nhận tội với cha mẹ.”
Mặc dù, con cũng không cảm thấy yêu anh ấy là tội…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất