Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 13: Họ Ngáo Rồi. Những Người Làm Theo Cũng Ngáo Theo Luôn
"Tiện Ích" -> "Chinh Phục".
Một chương siêu dài hơn 15k từ (。•̀ᴗ-)۶
Ngày 11 – Hang Động
Bữa sáng hôm nay lại bao gồm nấm dày dặn, xào theo phong cách dị giới với thịt khô và rau thơm (thực phẩm bảo quản). Ngoài ra còn có món thỏ nướng.
Tôi đã chán nó rồi.
Tôi hầu như không tiến bộ trong việc xác định các kỹ năng kỳ lạ, và sức mạnh chính của tôi, Gậy Thuật Lv 5, có cảm giác như 「Hở, đây là Gậy Thuật á?」 vào thời điểm này.
Dù sao thì tôi cũng muốn có thông tin. Những tên mọt sách, có rất nhiều thứ, đã rời đi, hướng đến thị trấn. Và tôi không muốn làm bất cứ điều gì với lớp, điều đó có lẽ bây giờ đã trở thành một tình trạng bất ổn hỗn loạn.
Liệu họ có khám phá ra ngôi nhà theo phong cách hiện đại giữa thế kỷ đáng yêu của tôi không, họ chắc chắn sẽ tiếp quản nó, hành động như thể họ sở hữu nơi này.
Không có nghi ngờ gì về điều đó sau khi nghe câu chuyện của những tên mọt sách. Và tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có điều gì tốt đẹp nếu dính líu đến họ. Tất cả thông tin của họ về thế giới này, kỹ năng và quái vật đều đến từ những tên mọt sách, nên bản thân họ cũng không biết gì cả.
Tôi đoán việc tìm kiếm một thị trấn là một ý tưởng hay, nhưng tôi không chắc mình có thể hòa hợp được với những người không có văn hóa hay ý thức chung. Đừng đánh giá thấp sự cô độc của tôi, nó Lv 3 rồi đó nhé! (Tự mãn).
Suy cho cùng, 「An toàn là trên hết」là yếu tố lớn nhất. Tôi phải đủ mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ mình một cách chắc chắn. Lv của tôi thấp so với những người khác được chuyển đến thế giới này. Có vẻ như sẽ có một số hình phạt khi lên cấp. Với việc 「Khéo Léo Kém Lv 1」, 「Vô Năng Lv 1」 có tác động lớn đến Lv 1, khiến tôi rùng mình, nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi chúng lên cấp.
Tuy nhiên, chỉ số con người mà tôi thấy cho đến giờ chỉ mới Lv 11. Ngay cả những tên mọt sách cũng chỉ có Lv 16, với trạng thái chỉ đạt ba chữ số cho chỉ số tốt nhất của họ. Tôi đoán là khoảng 160-170 chăng? Nếu Lv của tôi tăng lên như hiện tại, tôi sẽ có khoảng 120-150 ở Lv 10, và khi đạt đến Lv 16, tôi có thể lên hơn 200 không? Tốc độ tăng trưởng có thể giảm xuống, giống như trong một số trò chơi, nhưng theo những gì tôi thấy, nó vẫn giữ nguyên cho đến Lv 5. Hay thực tế là nó không giảm đi chút nào?
Đặt nó sang một bên, những tên mọt sách, Lv 16 và trải qua một tuần chiến đấu không ngừng nghỉ đang phải vật lộn với 5 Goblin. Đúng, có vấn đề là họ đã hết mana và có một đội hình đáng nghi ngờ chỉ có một người ở tiền tuyến, nhưng ngay cả như vậy. 4 người có kỹ năng Cheat và Lv 16. Hơn hết, họ suýt bị giết bởi một cuộc phục kích từ phía sau của hai Goblin. Phải chăng kinh nghiệm chiến đấu thực tế quan trọng hơn Lv?
Nếu tôi Thẩm Định những người ở dị giới hoặc người bản xứ ở thế giới này, tôi có thể có được bức tranh rõ hơn thông qua so sánh. Nhưng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không tấn công tôi, và ngay cả khi tôi mạnh hơn, tôi vẫn có thể rơi vào bẫy.
Những tên mọt sách đã nói rằng ở dị giới, ma thuật hoặc vật phẩm nô lệ, quyến rũ, đánh cắp kỹ năng và kỹ năng chết ngay lập tức là mối nguy hiểm lớn nhất. Không có sức đề kháng, ngay cả chất độc hay thôi miên cũng sẽ dẫn đến việc chiếu tướng.
Có vẻ như con người là nguy hiểm nhất. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhốt mình trong hang và sống cuộc sống cô độc của NEET sao?
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, những tên mọt sách vẫn chọn đi đến một thị trấn, ngay cả khi có nhiều nguy hiểm như vậy. Và đó là bởi vì họ là những nam sinh cao trung! Cảm ơn rất nhiều, họ chỉ ham muốn con gái thôi.
Rõ ràng, những cô gái tai thú bị bắt làm nô lệ, những mỹ nhân Elf dâm đãng và những Loli hợp pháp Dwarf đang đợi họ ở đó...... Không phải họ vừa trốn thoát khỏi những nữ sinh cao trung sao? Vâng, hãy cố gắng hết sức nhé.
Đâm sâu thì rút ra không kịp. Sau khi nhìn thấy những người muốn trở thành như thế, tôi không hề cố gắng đến đó. Và tôi thậm chí còn ít muốn làm điều đó hơn sau khi nghe những lời bàn tán của những tên mọt sách.
Nhưng những tên mọt sách đã để họ trong tình trạng như vậy.
Những kẻ nổi loạn đã bị phong ấn Quyến Rũ và Khiển Rối, nhưng họ có thể có những kỹ năng Cheat khác. Giờ đây, khi những tên mọt sách rời khỏi nhóm, họ có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu chuyển sang bạo lực.
Tôi không quan tâm đến họ. Nhưng ngay cả như vậy. Mặc dù tôi là người cô độc nhưng chúng tôi vẫn học cùng lớp, vì vậy có những người mà tôi muốn giữ an toàn. Vâng, khoảng 5 hoặc 6 người trong số họ chăng? Những người khác không quan trọng nên tôi bỏ chó tha luôn.
Đặc biệt là những tên nổi loạn và mấy con phò. Tôi sẽ không phiền nếu họ bị lũ Kobold tấn công. Hay đúng hơn là, làm ơn đó Kobold ơi! Cắn chim tụi nó đi! Nó thực sự rất đau! Tôi biết vì tôi có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm.
Rốt cuộc tôi có nên kiểm tra họ không? Ngay cả những tên mọt sách cũng lo lắng về Lớp trưởng. Rốt cuộc cô ấy là một mỹ nữ mà.
Vâng, quanh đây chẳng có gì ngoài nấm. Rất nhiều loại khác nhau nhưng vẫn không có gì ngoài nấm.
Độ sâu của khu rừng chắc chắn có những nguyên liệu khác nhau, nên tôi có thể kiểm tra tình trạng của chúng khi tìm kiếm thức ăn.
Thu thập thức ăn, huấn luyện, thử nghiệm và trong lúc làm việc đó, tôi còn trinh sát? Tôi cũng có thể mở rộng Bản Đồ.
Đích đến hôm nay là sâu trong rừng. Vì căn cứ của họ nằm ở bờ sông nên tôi có thể tìm thấy nó khi đi ngược dòng. Nó lẽ ra phải ở gần nơi tôi gặp những tên nổi loạn. Như những tên mọt sách đã nói, những tên nổi loạn không bao giờ đi xa căn cứ, vì vậy nó phải ở đó. Thượng nguồn nhỉ. Tôi tự hỏi liệu mình có thể bắt được con cá nào không? Tôi thực sự muốn có Lôi Thuật.
Tôi đi xuyên rừng, dọc theo con sông. Rốt cuộc thì, việc đi bộ gần con sông có thể khiến tôi bị phát hiện và cũng khó có khả năng tôi tìm thấy thức ăn ở đó.
Tôi nghĩ lẽ ra tôi nên đến gần nơi đó, nhưng... Không có thức ăn à? Họ đã ăn hết mọi thứ á?
Có một số lượng đáng kể Goblin, nhưng đó không phải là vấn đề. Chúng thực sự rất yếu.
Tôi hơi cảnh giác vì chúng tập trung thành từng đàn 5-6 con, nhưng chỉ với Lv 3-4, chúng không chỉ chậm mà còn thiếu sức mạnh.
Khi luyện tập, tôi đã cố gắng trao đổi đòn với chúng, nhưng một Goblin không có lợi thế về sức mạnh thì không thể là đối thủ. Chúng dễ đến mức tôi thậm chí không thể sử dụng chúng để thực hành Gậy Thuật. Gậy Thuật nói rằng nó rất buồn. Vâng, tôi cũng có những phản đối của riêng mình đối với cái tên đó.
Và sau đó là Kobold. Như thường lệ, chúng đi lại với khuôn mặt giống chó. Áp dụng lại Phủ Ma Thuật, tôi tiếp cận chúng. Hửm? Lv 2 và 3?
Aaa, vậy là những tên mọt sách đã nói sự thật. Chúng mạnh hơn một chút so với Goblin. Mạnh hơn một chút so với lũ Gob yếu ở Lv 3-4.
Chúng nhanh hơn nhưng chỉ lao theo một đường thẳng. Mi có phải là Goblin hông zậy? Và chúng thậm chí còn ngừng chạy để vẫy gậy về phía tôi. Chúng có thể phục vụ như những hình nộm huấn luyện tốt.
Tôi nhận thấy đang trao đổi đòn với 2 Kobold. Chúng hầu như không có bất kỳ kỹ năng nào. Điều đó giải thích tại sao chúng không cố gắng thực hiện các cuộc tấn công chung. Nhưng chúng có Ngoạm!
Điều này giải thích tại sao những tên mọt sách lại phải vật lộn với những con quái vật gần hang động. Sau khi quen với những điều này, họ sẽ cảm thấy mình như một thứ hoàn toàn khác.
Nếu đây là những con Kobold, thì những con mà tôi đã chiến đấu ngày hôm trước là cái quái gì vậy......? Khi tôi lườm chúng mà không suy nghĩ, đám Kobold lùi lại.
Chắc chắn là cho đến bây giờ tôi đã phải trải qua rất nhiều lời nói xấu, nói xấu về đôi mắt của mình. Rằng tôi có ánh sáng chói lóa, đôi mắt của tôi thật đáng sợ, chúng trông nguy hiểm. Tôi cũng biết rằng có một số sự thật về điều đó.
NHƯNG DÙ VẬY, MI LÀ QUÁI VẬT MÀ, ĐỪNG CÓ SỢ CHỨ! Mắt của ta có cùng đẳng cấp với mắt của quái vật không? Đôi mắt có thể khiến cả quái vật sợ hãi là gì? Ta là con người phải không? Phản ứng này làm tổn thương cảm xúc của ta đó? Mi đang cụp đuôi để làm cái đéo gì vậy hả?
Chớp nhoáng, tôi đánh chết cha lũ Kobold. Và tôi không xin lỗi, chúng mới phải nên xin lỗi cơ.
Cho đến bây giờ tôi vẫn sống yên bình trong hang nhưng hóa ra đó lại là một nơi khá nguy hiểm.
Giờ đây chỉ còn lại lũ Orc. Tôi đoán tôi sẽ ổn chăng? Mạnh mẽ và cứng rắn hơn Goblin, sử dụng thành thạo dùi cui, những con quái vật mạnh nhất của khu vực này.
Nhưng có kỹ năng và mạnh hơn lũ Goblin và Kobold ở khu vực này, đó không phải là những con Goblin mà tôi thường chiến đấu sao?
Điều đó giải thích tại sao những tên mọt sách Lv 16 sẽ gặp khó khăn. Nơi này không cho họ kinh nghiệm chiến đấu. Đó là mức độ mà tôi hoàn toàn thống trị.
・
・
・
Bằng cách sử dụng Viễn Thị, tôi đã tìm thấy căn cứ của các bạn cùng lớp, nhưng lều và hàng rào đều rách nát. Phải chăng điều đó có nghĩa là nếu không có những tên mọt sách thì giờ đây họ không có ai bảo trì? Nhưng cứ như vậy thì nguy hiểm lắm. Hay đúng hơn là, giống như không có ai ở đó.
Họ có di chuyển không? Không, điều đó khó có thể xảy ra.
Theo thông tin tôi nhận được từ những tên mọt sách, họ không ở trong tình trạng cho phép họ hoạt động như một nhóm. Ngay cả khi họ chia tay, vẫn thật kỳ lạ khi không có ai ở lại đây.
Duy trì sự thận trọng, tôi tiếp cận căn cứ, và rốt cuộc không có lấy một người nào cả. Họ đã đi đâu? Có chuyện gì đã xảy ra à?
Kiểm tra căn cứ và xung quanh, tôi nhìn qua nó, tìm kiếm những dấu vết có thể cho tôi một số manh mối.
Nhất thời choáng váng.
Tôi cảm thấy như đột nhiên tôi nhìn thấy cái gì đó. Và rồi, thông tin đó đi vào đầu tôi, đánh vào tôi như một cơn sóng xung kích, và nó thật đau đớn.
Một kỹ năng mới? Điều đó có thể để sau.
Kiểm tra lại một lần nữa, căn cứ, khu rừng, bờ sông...... Có hai dấu vết ở căn cứ. Cái đầu tiên tập trung vào một vị trí nhất định sâu hơn trong căn cứ, đó có lẽ là nơi mà những tên mọt sách bị tấn công. Tàn dư của ma lực ở đây có cảm giác cũ hơn so với nơi khác.
Và cái thứ hai hơi xa căn cứ, trên bờ sông cạn, dẫn từ đó vào rừng. Dấu vết của ma thuật có cảm giác mới mẻ...... 「Ma Thuật」, nghĩa là con người đã chiến đấu ở đây.
Tôi không biết đây là kỹ năng gì, nhưng đôi mắt đó là thứ duy nhất tôi có thể tin cậy. Theo dấu vết, tôi đi vào rừng.
Gần một giờ chạy sau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy dấu hiệu có sự hiện diện của con người.
Có vẻ như một nhóm đang trốn thoát trong khi đi vòng quanh khu vực đang chạy theo hướng này.
Hãy chờ xem mọi việc diễn ra thế nào? Hay tôi nên giúp họ?
Hãy quan sát nó. Nhóm chạy trốn những kẻ truy đuổi đang đổ máu. Tôi vẫn không thể nhìn thấy, vì họ ở ngoài tầm nhìn của tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy nó.
Nếu người bị truy đuổi là kẻ xấu, vậy còn người truy đuổi thì sao?
Nếu người truy đuổi là kẻ xấu, vậy còn người bị truy đuổi thì sao?
Tóm lại, cả hai đều là kẻ xấu.
......Okay, về nhà thôi.
Tôi nên ăn gì cho bữa tối đây nhể? Nấm hở? Hay là nấm ha? Hoặc có thể ~ là nấm á?
Aaa, họ đến rồi, tôi có thể nói gì đây...... 「Này! Cậu đó! Dừng lại ngay!」」......Aaaa ~ thật khó chịu.
「Vâng. Chúc một ngày tốt lành, những con phò thân mến. Và tạm biệt. 」
Sau đó, hãy hái vài quả mọng trên đường về...... 「Tôi đã bảo cậu dừng lại mà!! 「Hở? 「Và tạm biệt」!!!」 「Cậu gọi ai là phò thế!」gyah gyah!!」trên đường về......?
Gyah? Chưa bao giờ nghe thấy một con chim kêu như vậy. Hãy để nó yên và về nhà nhé ~
「 「 「Chúng tôi đang bảo cậu dừng lại mà!!!!!!!!!!!!!!」」」
Haaaa. Trong số tất cả những người có thể, nhưng lại gặp lũ phò. Nếu đó là những nữ sinh cao trung đang bùng nổ tuổi trẻ thì tôi đã cân nhắc việc dừng lại, nhưng tôi không muốn dừng lại đối với những nữ sinh cao trung đang bùng nổ với sự nghịch ngợm.
「Hay đúng hơn, tại sao cậu lại ở một nơi như vậy 「Cậu là bạn của họ à?!」 「Này cậu 「Điều này có nghĩa là gì?」 nhanh lên và làm gì đó đi!!!」, tại sao cậu lại im lặng?」
Khó chịu, khó chịu, khó chịu, họ là cái đéo gì vậy! Ồn ào quá, họ đang nói về cái gì vậy?
「Nghe này, 「Điều này có nghĩa là gì?」là sao vậy? Chính mấy người đã đi đến và 「dừng lại」! Và 「bạn của họ」, mấy người đang nói về ai vậy? Và tôi thậm chí còn không có bạn bè! Tôi là người cô độc! Đừng bắt tôi phải nói điều đó! 」
Tôi không biết ai đang đuổi theo họ, nhưng giúp đỡ họ thì đéo muốn. Nhảy ra khỏi hư không và nói 「Nhanh lên và làm gì đó đi!!」 là sao?
Đủ rồi, hãy nhanh về nhà thôi.
「 「 「Như chúng tôi đã nói! Chờ đã.」」 Làm ơn đó.」
Hở? Tôi đang bị ảo giác thính giác à. Tai tôi phát điên vì lũ phò quá ồn ào sao?!
「Xin hãy lắng nghe chúng tôi. Làm ơn đó.」
Tệ thật! Tôi nhận được một hiệu ứng trạng thái bất thường! Kỹ năng nào đã làm được điều đó? Tôi đang nghe thấy những thứ kỳ lạ như 「Làm ơn」!
「Tôi không biết tại sao cậu lại ở thế giới này, nhưng cậu là bạn của Oda và nhóm của cậu ấy phải không? Chúng tôi đang tìm kiếm họ, nếu cậu biết bất cứ điều gì, làm ơn hãy cho chúng tôi biết. 」
Cô trông giống như thủ lĩnh của lũ phò này, đây có phải là ảo ảnh không? Phò kỳ cựu trong số phò, Nữ Hoàng Phò. Cỗ máy tạo ra những ý nghĩ bất chợt, phàn nàn và lăng mạ ích kỷ. Chính thủ phạm có lòng kiêu hãnh lớn đã dẫn đến việc tan rã lớp. Không thể nào có từ "làm ơn" trong từ điển của cô được.
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-0
「Cậu là ai?」
「Tại sao thế! Chúng ta học cùng lớp với nhau mà! Làm sao cậu có thể không biết tôi chứ!! 」
Aaa, cô ngắt lời. Ờm? Cách nói này làm tôi nhớ đến phò thủ lĩnh.
「Cậu có phải là người thật không?」
「Ý cậu người thật là gì?! Cậu đang nghĩ gì thế?!」
Hừm, đây là thủ lĩnh phò.
「Aaa, xin lỗi, xin lỗi. Tôi có một số ảo giác thính giác nghe giống như 「Làm ơn」, nên tôi nghĩ rằng cậu là một thủ lĩnh phò giả.」
「Cậu đang gọi ai là thủ lĩnh phò vậy hả! Và...... Đó không phải là ảo giác...... Làm ơn, nếu cậu biết điều gì đó, hãy cho chúng tôi biết.」
「Cậu là ai thế?!」
「Tôi là tôi! Một người thật mà!!」
「Hở? Cậu có thực sự là thủ lĩnh phò thực sự không? 」
「Vâng là tôi đây! KHÔNG PHẢI, chờ đã, tôi không phải như vậy!!! Tôi là người thật, nhưng tôi không phải là thủ lĩnh phò!!!!」
「? Vậy là cái nào?」
「Aaa, thủ lĩnh phò cũng được thôi! *pant pant pant*」
Chà, tôi khá chắc chắn rằng cô là người thật. Người ta không thể sao chép cách sử dụng 「!」 của cô một cách dễ dàng như vậy được.
「Vậy, Oda là ai?」
「Sao cậu lại không biết chứ! Thỉnh thoảng cậu đã nói chuyện với cậu ấy mà!!! 」
「Oda? O~da? Oda và nhóm? Aaa, ý cậu là những tên mọt sách! Hãy dừng những biệt danh kỳ quặc đó lại và gọi họ là những tên mọt sách đi.」
「Oda, là một cái tên!!! *pant pant pant*」
Hở? Không phải Mọt Sách á? Một sự thật gây sốc được tiết lộ! Chà, những tên mọt sách là đủ ổn cho họ rồi.
「Vậy tại sao cậu lại tìm kiếm những tên mọt sách? Định bắt họ chạy việc vặt à? Hay muốn họ đi săn?」
Nói rồi tôi nhìn thẳng vào mắt lũ phò. Hửm? Xin đừng giật mình chỉ vì ánh mắt chúng ta chạm nhau. Tôi bị tổn thương đủ sâu sắc từ sự cố với lũ Kobold.
Chà, mặc dù tôi không thể không liếc nhìn họ. Sau khi nghe một câu chuyện như vậy từ những tên mọt sách. Và thậm chí còn đuổi theo họ bây giờ...... 「...chúng tôi muốn xin lỗi......」Hở?
「Không, như tôi đã nói, cậu có định biến họ thành chân sai vặt sau khi bắt được họ không? Hay cậu định giao họ cho những kẻ nổi loạn? Hoặc...... 「Như tôi đã nói, chúng tôi muốn xin lỗi」......Có thật không?」
「Chúng tôi chỉ muốn xin lỗi. Không, không phải là chúng tôi nghĩ rằng họ sẽ thực sự tha thứ hay giúp đỡ chúng tôi...... Chúng tôi hiểu những gì mình đã làm. Không, chúng tôi chỉ mới hiểu điều đó cách đây không lâu...... Vì vậy, chúng tôi không nghĩ rằng họ sẽ tha thứ cho chúng tôi, hay lời xin lỗi đó sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng, đó là điều duy nhất chúng tôi có thể làm, vì vậy, ít nhất...... Chúng tôi sẽ muốn xin lỗi họ một cách đàng hoàng......」
「Chúng tôi đáng lẽ đã chết từ lâu rồi......Chúng tôi không thể làm gì được, sống ở một nơi như vậy là điều không thể. Lý do duy nhất chúng tôi không thực sự chết là vì họ đã giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi hiểu điều đó, hay đúng hơn, chúng tôi đã nhận ra điều đó cách đây không lâu......Vì vậy......Chỉ là...... Trước khi kết thúc, chúng tôi muốn xin lỗi một cách đàng hoàng......Làm ơn, nếu cậu biết bất cứ điều gì, hãy cho chúng tôi biết.」
「 「'Làm ơn.」」」
Nghĩ đến họ sẽ cúi đầu xuống. Aaaa, họ đã thay lòng đổi dạ rồi à? Hoặc có thể từ bỏ cuộc sống này chăng? Vậy ra đó là cách họ sống sót qua tuần trước...... Được cứu bởi những tên mọt sách. Bị mọi người bỏ rơi, tự cam chịu, điều cuối cùng họ nghĩ đến là lòng biết ơn và lời xin lỗi đến những tên mọt sách. Chuộc lại sự ngu ngốc trong quá khứ của họ. Đây là di chúc cuối cùng của họ.
「Tôi biết họ đi đâu, nhưng tôi không biết họ ở đâu. Và liệu các cậu có thể bắt kịp họ không? Các cậu sẽ phải vượt qua khu rừng. Các cậu có thể chiến đấu? Tất nhiên là không thể rồi, phải không? 」
Tôi không biết những tên mọt sách sẽ vui hay tức giận khi nhận được lời xin lỗi. Thông thường, sẽ rất tức giận. Nhưng họ khá mềm lòng. Nhưng sau đó, họ có thể không thể bỏ rơi tụi này và cuối cùng cùng nhau bị hủy hoại. Mặc dù có lẽ không có lý do gì để lo lắng về điều đó.
「Dù sao thì cậu cũng không thể bắt kịp hoặc thậm chí đuổi theo họ. Chẳng có ích gì khi theo họ bây giờ. 」
Những con phò run rẩy, nhìn xuống đất. Có lẽ họ đang đi với tinh thần sống hay chết. Làm những gì họ phải làm trước khi chết. Nhưng quá trễ rồi.
「Không sao đâu, dù sao thì hãy nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, ít nhất là trước khi xin lỗi...... Kể cả khi chúng tôi không thể đến đó, làm ơn. Làm ơn hãy nói cho chúng tôi.」
Điều này gần giống với lòng nhiệt thành tôn giáo. Chúng ta sắp chết, nên trước đó, chúng ta muốn cảm ơn những người đã cứu chúng ta. Bắt nạt, bóc lột và bỏ rơi đè nặng lên lương tâm. Cuộc hành hương để chuộc tội...... Nếu không thể thực hiện được, chúng ta sẽ bỏ mạng trên đường đi.
Bị cướp đi mạng sống của họ cho đến tận bây giờ bởi chính vị thần mà lẽ ra họ phải nương tựa. Mất tất cả trong một tuần và biết được điều sắp kết thúc sau khi bị bỏ rơi. Có vẻ như những ngày đó đã đủ khó khăn để thay đổi tính cách của họ.
「Tôi đã nghe từ những tên mọt sách về những gì đã xảy ra. Hay đúng hơn là về những gì các cậu đã làm. Trước khi xin lỗi những tên mọt sách, cậu đã xin lỗi Lớp trưởng chưa?」
「Đúng. Nhưng vì mọi người chia thành các nhóm khác nhau, bọn con trai tấn công chúng tôi, khiến mọi người chạy tán loạn......Lớp trưởng nói 「Tôi chấp nhận điều đó, nhưng những người chúng ta thực sự phải xin lỗi là Oda-kun và nhóm của cậu ấy.」......Những người khác...... Chúng tôi đã xin lỗi họ, chỉ còn lại Oda và bạn của cậu ấy......」
Aaa, vậy là họ đã đi xa nhất có thể. Những kẻ muốn trở thành những người rất cao và quyền lực ở trường đã biến mất, những tên mọt sách đột nhiên trở nên mạnh mẽ khi đến dị giới cũng biến mất, và sự lãnh đạo của Lớp trưởng cũng biến mất. Kết quả là, không có ai tổ chức, không có ai chống đỡ quái vật, các chàng trai buông thả theo ham muốn của mình, tấn công các cô gái và bị nhóm Lớp trưởng đẩy lui, nổi cơn thịnh nộ ở nơi khác.
Những con phò chạy trốn khỏi các chàng trai, bị Lớp trưởng bỏ rơi, và cuối cùng sau khi không còn nơi nào để đi, họ nhận ra mình đã làm gì. Vì vậy, điều cuối cùng trước khi chết, họ quyết định xin lỗi...... Và cảm ơn những tên mọt sách, những người duy nhất đã giúp đỡ họ.
「Ờm, thứ nhất, cậu đang bị truy đuổi. Có lẽ là một trong những nhóm nam. Vì vậy, cậu sẽ không thể chạy trốn và cũng sẽ không thể tiếp cận được những tên mọt sách. Thứ hai, như tôi đã nói trước đó, nếu tiến về phía trước cậu sẽ bị lũ quái vật ăn thịt. Và tất nhiên, sẽ không đến kịp những tên mọt sách. Cái thứ ba và cũng là cuối cùng, đàn khỉ phát dục mà các tên con trai biến thành, nghiền nát và quét sạch quái vật, đồng thời đến gặp tên những mọt sách để xin lỗi. Cậu thích cái nào hơn?」
「Không thể nào! 「Điều đó là không thể...... 「Thật vô vọng...... 「Không sao đâu 「Chuyện đó......」Chúng tôi chỉ muốn cậu cho chúng tôi biết họ đang ở đâu」Làm ơn!」」」
Chỉ một chút thôi, nhưng họ làm tôi bực mình nên tôi nhìn họ.
Vì lý do nào đó, họ ngã ngửa ra, run rẩy và bắt đầu nức nở với khuôn mặt tái nhợt. Aaa, tôi không quan tâm nữa.
「Hối hận, đổi dạ, chuộc tội, ăn năn, xin lỗi, xưng tội hay biết ơn? Ngay từ đầu, tôi không biết quyết tâm của mấy cậu là cái quái gì nữa! Và tôi không quan tâm! Đối với tôi, mấy người là những con điếm xấu tính, những con phò đã thay lòng hay những con đĩ đã hối cải đối với tôi không thành vấn đề!! Mấy người có định xin lỗi những tên mọt sách không?! Hay sẽ xếp hàng bào chữa?! Đó là cái nào?!」
「Đó là 「Tôi đang hỏi đó là cái nào!!!!」......!」
Tốt lắm, nhỏ này có 「!」 ở cấp độ phò. Đây có phải là sức mạnh của 「Khéo Léo Kém」 không?
Okay, tôi sẽ học cách sử dụng 「!」!
「Nghe đây! Những tên mọt sách luôn giúp đỡ mấy người, bất chấp sự bắt nạt và lăng mạ! Họ đã cứu mấy người! Họ đã cố gắng dạy mấy người! Làm sao sống được ở nơi khỉ ho cò gáy này! Làm sao để không chết tại nơi đây!! Mặc dù mấy người đã bỏ qua điều đó! Mặc dù mấy người đã xúc phạm họ! Cho đến lúc họ không thể ở lại đây!! Gửi đến các người! Những người xúc phạm, bắt nạt và chế nhạo họ!!!!」
Tốt lắm, 「16!」. Mặc dù để có thể làm chủ được nó, tôi cần có cấp độ thủ lĩnh phò với 「20!」.
「Cậu sẽ chết mặc dù họ đã cứu cậu?! Họ tiếp tục giúp đỡ và cậu sẽ chết?! Vì vậy, những gì các tên mọt sách đã làm hoàn toàn không có ý nghĩa gì!! Họ đã liều mạng để giúp, nhưng tất cả những điều đó hoàn toàn vô nghĩa!! Vì vậy, cậu sẽ chết mà không học được bất cứ điều gì họ đã cố gắng dạy! Để giúp sống sót! Vì vậy, cậu sẽ không chết đâu! Chết đi, phớt lờ mọi ý đồ của lũ tên mọt sách đi!! Đó là cách để xin lỗi! Không thực cần sự nói ra điều gì và chỉ cảm thấy tự mãn đâu‼‼‼‼」
Tôi đã làm được, tôi đã vượt quá giới hạn! Kỹ năng vốn có của thủ lĩnh phò chỉ có 「20!」. Tôi đã vượt qua rào cản cuối cùng đó! Tôi đã làm vậy và cháy thành tro trắng tinh khiết...... Hở, chờ đã, cái gì cơ? Có phải tôi đã thể hiện một loại kỹ năng máu nóng kỳ lạ nào đó không? Điều này nhắc nhở tôi, gần đây tính cách của tôi không thay đổi sao?
「UWAAA, chúng tôi không muốn chết! Không đời nào chúng tôi muốn chết!! Chúng tôi muốn sống sót! Chúng tôi muốn sống! Nhưng chúng tôi không nghe một điều gì, chúng tôi không học được gì cả, vì chúng tôi không thể, đành chịu thôi! Ngay cả khi sắp chết, vì chúng tôi là những kẻ ngốc, chúng tôi chỉ trêu chọc họ, không thể làm gì khác, không thể thừa nhận rằng chúng tôi sợ hãi, không thể nhờ giúp đỡ... Chúng tôi thậm chí còn chưa bao giờ nói lời cảm ơn... hoặc xin lỗi...dù chỉ một lần! Họ đã cứu chúng tôi, tất nhiên, chúng tôi muốn tiếp cận họ khi còn sống và cảm ơn!! Chúng tôi muốn xin lỗi tận mặt họ! Chúng tôi không muốn chết! Chúng tôi không muốn chết như thế này‼‼‼‼‼」」
Kuu, thật là nhiều 「!」! Tận「21!」lận á!! Vậy cuối cùng thì 「!」 của tôi chẳng qua là một kỹ năng học vội vàng sao? Khéo Léo Kém vẫn chỉ là một sự bắt chước mờ nhạt, thiếu bản chất thực sự của kỹ năng. Không phải thứ mà Vô Năng có thể hy vọng vượt qua được...... Hở?
Vì lý do nào đó mà lũ phò lại khóc? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?
Uwaaa, với mái tóc bù xù và không trang điểm, họ trông hơi giống trẻ con, nhưng giờ khuôn mặt của họ đều bị hủy hoại vì khóc, với nước mắt và nước mũi đầy trên mặt. Vâng, một cơn đại dịch. Địa ngục của những con phò nhỏ. Làm sao nó lại biến thành thế này?
Khi bạn không hiểu điều gì đó, hãy xem lại các bước theo thứ tự xảy ra và nó sẽ mang lại sự hiểu biết về tình huống và ý nghĩa của nó.
Tôi đã tham gia vào một trận chiến cực kỳ 「!!」 với thủ lĩnh phò. Thông qua QED.
Hừm, tôi có thiếu thứ gì không? Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đã chiếm lấy tôi ở giữa trận chiến, nên tôi không nhớ bất cứ điều gì ngoài trận chiến 「!」.
Vâng, chết tiệt. Tôi không thể nắm bắt được tình hình. Chúng ta hãy hỏi họ trực tiếp.
「Ờm, chà? Như đã nói, chuyện đó diễn ra như thế nào?」
Những con phò đồng loạt quay khuôn mặt sũng nước về phía tôi. Đôi mắt của họ có một sự ghê rợn siêu nhiên đối với họ. Thần ơi, đáng sợ quá!
「 「 「 「 「 Chúng tôi là những kẻ ngốc và không học được gì về sinh tồn. Chúng tôi không thể chết như thế này được! Chúng tôi tuyệt đối không thể chết! Xin hãy dạy chúng tôi! Xin hãy cứu chúng tôi! Xin hãy dạy chúng tôi cách sống, kiến thức để sinh tồn và gặp được Oda-kun và những người khác! Xin hãy cho chúng tôi sức mạnh để chuộc tội và trả nợ! Làm ơn!」」」」」
「......Vâng?!」
Vãi cức, tôi đã vô thức đồng ý rồi.
T-Tôi sẽ kể cho bạn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
T-Tôi chắc chắn các bạn sẽ không hiểu tôi đang nói gì đâu.
Và tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra...
Tôi tưởng mình sắp phát điên rồi...
Nó không hề đơn giản như Quyến Rũ hay Khiển Rối.
Tôi đã trải nghiệm một điều gì đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Đó là 「Chinh Phục Lv 1」.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này?!
Ở phần dưới cùng của trạng thái của tôi.
「Chinh Phục」Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C, Phò D.
Cái đéo gì đây? Tôi đã có Chinh Phục Lv 1. Tôi nghĩ đó có lẽ là một kỹ năng thuần hóa quái vật. Nhưng cho đến bây giờ, tôi đã tiêu diệt tất cả những con quái vật mà tôi gặp. Aaa, tôi chưa thử nó dù chỉ một lần.
Đột nhiên tôi có 5 con phò được thuần hóa? Cái đéo mẹ gì đây hả? Tôi thành Phò Chủ rồi à, phải nuôi hết tụi này á? Làm như tôi sẽ làm ấy!
Tôi tự hỏi, Thủ Lĩnh Phò có phải là một dạng tiến hóa không?
Có một kẻ cặn bã muốn dùng Khiển Rối để chiều theo ý muốn của mình với các cô gái.
Có một tên nhếch nhác muốn dùng Quyến Rũ để bắt các cô gái phục vụ hắn.
Và rồi, chính tôi, người đã bắt họ làm nô lệ?!
UWAAA! Hikkikomori NEET Cô Độc bắt 5 nữ sinh cao trung làm nô lệ.
Nghe có vẻ chẳng khác gì một tội ác! Nếu có một người như vậy, có lẽ tôi đã hét lên 「Chú cảnh sát ơi, hắn ta đây nè!」và triệu hồi một cảnh sát từ thế giới khác.
Bạn... Có lẽ không biết tôi đang nói về điều gì, nhưng tôi cũng không biết nữa! Hãy bỏ cuộc, trò chơi đã kết thúc.
Rên rỉ, tôi đi bộ xuyên rừng, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D theo sau tôi.
Đầu óc choáng váng, tôi đi bộ xuyên rừng, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D theo sau tôi.
Than thở, tôi đi bộ xuyên rừng, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D theo sau tôi.
Các cậu là vịt đi theo mẹ con hay gì vậy?!
Dùng [Băng Thương] của tên mọt sách đâm một con Goblin nhảy ra ngoài, tôi tiếp tục di chuyển.
Bắn tỉa một con Kobold nhảy ra bằng phiên bản sửa đổi của Hoả Cầu 「Hoả Đạn」, tôi tiếp tục di chuyển.
Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi rất chăm chú. Có lẽ đó là họ đang cố gắng học cách chiến đấu. Ngay cả khi làm vậy, tôi vẫn là một tên NEET Lv 5 đó?
Vì nhìn lại rất đáng sợ nên tôi di chuyển chỉ nhìn về phía trước.
Tôi đang đi đâu vậy? Tôi không có ý kiến. Nhưng tôi phải nhấn vào. Tôi không được phép dừng lại hay nhìn lại. Đôi mắt của lũ phò quá đáng sợ mà! Đôi mắt của họ trông giống như của những kẻ cuồng tín tôn giáo, thật đáng sợ.
Tiến thẳng về phía trước như thể tôi thực sự có một mục tiêu, tôi tiếp tục tiến lên, không quan tâm đến những Goblin mà nãy giờ cứ nhảy vào chúng tôi, hạ gục chúng và tiến về phía trước. Càng đi xa tôi càng cảm thấy sự hiện diện phía trước lớn hơn, nhưng tôi không thể quay đầu lại. Lý do là, lũ phò đó đang theo dõi tôi từ phía sau!
Tôi cứ tiến về phía trước như thể đang chạy trốn. Hay đúng hơn là tôi đang bỏ chạy. Chết tiệt, trong một thời gian khá lâu xung quanh đã được bao phủ bởi lũ Goblin. Phía trước tôi là lũ Kobold và lũ phò ở phía sau. Lựa chọn duy nhất có sẵn là Kobold.
Không nói một lời, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D đang theo sau tôi.
Thờ ơ, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D đang theo sau tôi.
Tôi làm gì đây?
Phía trước tôi là hang ổ của Kobold. Sự hiện diện thật đáng kinh ngạc. Nhưng với tôi, quay lại là không được phép. Bởi vì thứ ở sau lưng tôi còn đáng sợ hơn!
Có lẽ đã học được từ việc quan sát tôi, nhưng giờ họ đang lấy ma thạch từ những con quái vật mà tôi đã đánh bại và mang chúng đến cho tôi. Họ vẫn còn khá tệ trong việc đó, nên trong khi lấy ra những viên ma thạch, họ dính đầy máu với đôi mắt thậm chí còn trở nên điên cuồng hơn...... Tôi sợ. Trông giống như một lữ đoàn khủng khiếp nào đó, lũ khốn vấy máu đang đuổi theo tôi, chỉ chuyên tâm bám lấy tôi. Đây là gì? Nó thực sự đáng sợ? Tôi sắp khóc rồi đấy?
Do 「Chia Sẻ EXP」, một hiệu ứng của Chinh Phục, Lv của lũ phò đó liên tục tăng lên. Tiêu diệt lũ Kobold ở một mức độ nào đó, đồng thời cho phép một vài con đi qua phía sau tôi, lũ phò sẽ âm thầm vây lấy chúng, đâm kiếm và giáo vào chúng. Tôi chưa bao giờ thấy Kobold có khuôn mặt đáng thương như vậy. Và đây là lần đầu tiên tôi thấy Kobold sợ hãi đến vậy. Có lẽ tôi cũng đang làm bộ mặt tương tự. Bởi vì nó đáng sợ!
Trước khi tôi nhận ra, lũ khỉ biến thái cao trung kia đang đuổi theo các cô gái đã biến mất. Không biết chúng bị lũ Kobold đuổi đi hay bị giết, và tôi thực lòng không quan tâm! Chính vì lũ khỉ biến thái đó mà tôi phải trải qua một trải nghiệm đáng sợ như vậy, chính vì những con khỉ biến thái đó mà lũ Kobold mới phải trải qua một trải nghiệm đáng sợ như vậy! Bây giờ, hãy giết chúng đi, Kobold ơi! Chúng ta có thể chiến đấu ở các phe khác nhau, nhưng nguyện vọng của chúng ta là giống nhau, kẻ thù của kẻ thù là đồng minh mà! Đợi đã, có lẽ Kobold là đồng minh của tôi thật sao?
Chà, có lẽ bây giờ không có ai nghĩ đến việc tấn công lũ phò sau khi nhìn thấy. Đến dị giới hóa ra điều đáng sợ nhất chính là bạn cùng lớp. Trước đó tôi cũng bị chiếm hữu bởi một loại tính cách đầy nhiệt huyết. Có vẻ như những người ở thế giới ban đầu còn đáng sợ hơn những con quái vật nguy hiểm.
Kobold lần lượt đến, số lượng đáng kinh ngạc, nhưng diện tích cũng rộng rãi. Không cần dồn nhiều sức mạnh vào Hoả Đạn, tôi chỉ tiếp tục tiêu diệt ngày càng nhiều chúng, tấn công hết con Kobold này đến con Kobold khác khi chúng tiếp tục đến.
Nếu 10 con xuất hiện, tôi bắn 30, nếu 20, tôi bắn 60. Sẵn sàng và bắn, sẵn sàng và bắn. Lần lượt tôi bắn chúng ngay khi tôi tạo ra Hoả Đạn. Mỗi viên không có nhiều sức mạnh, nhưng nó đủ để kiểm tra sức tấn công của lũ Kobold và trấn áp chúng bằng số lượng, áp đảo chúng.
Với điều duy nhất dành cho những con Kobold cấp thấp là khả năng tích điện của chúng, chúng không thể trúng đòn. Vì vậy, bị tấn công bởi một loạt Hoả Đạn như trong một cơn mưa nghiêng, chúng nhanh chóng mất tốc độ và không chịu nổi, ngã xuống đất. Bị đẩy đến bờ vực của cái chết, lũ Kobold sau đó trở thành con mồi của lũ phò và mất mạng.
Dù có 30, 40 con, chúng vẫn bị tắm trong cơn mưa đèn đỏ choáng ngợp, liên tục bị đánh và đâm, trong khi phía sau tôi có lẽ lũ phò đang tắm máu.
Và con cuối cùng, trong khi bị xé thành từng mảnh, hứng chịu một loạt đạn đỏ, đã lao tới định cắn tôi, và với hàm mở rộng, nhe răng và...... Rơi xuống đất.
Được bao quanh bởi hàng đống xác chết Kobold xung quanh, lũ phò cứ tiếp tục lao đi, tung ra những đòn kết liễu và xé toạc những ma thạch.
Sau đó, một nhóm, bị bao vây bởi một lượng lớn Kobold và đang giao chiến với chúng, giờ đang nhìn về phía chúng tôi.
Mặc dù tất cả đều đầy vết thương và máu, nhưng dường như họ không bị thương nặng gì.
「Thuốc HP, cậu sẽ hồi phục nếu uống nó...... Tuy nhiên nó có vị nấm.」
Tôi hỏi họ, nhưng không ai hành động. Vậy hương vị nấm không tốt à? Có vẻ như nó không hợp với sở thích của con gái. Nghĩ rằng các chàng trai có lẽ cũng sẽ không thích nó. Chà, tôi cũng ghét nó. Tôi thấy nó giống Aojiru, nhưng tôi đã thốt lên ngay khi thử thứ này. Tôi không nghĩ rằng nấm tốt cho sức khỏe và các loại thảo mộc chữa bệnh lại tạo nên sự hòa hợp tinh tế về hương vị, tạo nên một bản giao hưởng khó chịu đến vậy.
「Haruka......kun......?」
「Vâng, mùi nấm dở quá, tôi đang nghĩ cái gì vậy? Mùi vị rất khó chịu, bôi bên ngoài có khiến người ta có mùi nấm không? 」
Phía sau tôi, lũ phò liên tục lấy ma thạch. Vài ngày trước họ không nghe lời ai, tránh đánh nhau và thậm chí không cố gắng đến gần quái vật. Những con phò lẽ ra đã gây náo động lớn vài ngày trước, nếu nhìn thấy máu, giờ đây đang im lặng và có trật tự chạy xung quanh, kết liễu lũ quái vật, và không quan tâm đến việc bị bẩn hay máu vương vãi khắp nơi, đang khoét ma thạch.
Thực sự, một cảnh tượng tuyệt vời. Điều hợp lý là một số người sẽ không thể tin được nếu họ nhìn thấy nó. Họ trông giống như những người hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là xem xét cái nhìn điên cuồng trong mắt họ.
Trông như thế, lũ phò đó thu thập ma thạch, chạy đến chỗ tôi, và sau khi đưa chúng cho tôi mà không nói một lời nào, vội quay lại, quay lại làm việc với sự tập trung cao độ. Thật là quá đáng nghi ngờ. Mới hôm nọ đã có một cuộc chấn động lớn về 「Quyến Rũ」và 「Khiển Rối」và những thứ tương tự. Hơn nữa, các cô gái có thể dễ dàng tưởng tượng ra số phận của mình nếu rơi vào trạng thái như vậy nên việc họ thấy kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này là điều đương nhiên. Rốt cuộc, ngay cả tôi cũng sợ! Không, tôi thực sự sợ đái ra quần đó.
Nếu mấy hôm trước có người nói lũ phò đã thay lòng đổi dạ, hối hận thì chắc không ai tin. Ngay cả sau khi nhìn thấy nó bằng chính mắt mình. Và sự thay đổi là quá cực đoan. Họ không chỉ thay đổi mà còn trở thành những người hoàn toàn trái ngược với trước đây. Không ai có thể nghĩ rằng họ đã thay đổi sau khi nhìn thấy điều này. Họ sẽ nghĩ đó là tẩy não hoặc kiểm soát tâm trí.
Ai sẽ uống đồ uống do người đàn ông đưa ra, người đang dẫn dắt những con phò trong tình trạng bất thường như vậy? Và hương vị nấm trên đó! Mọi người sẽ chỉ coi đó là một cái bẫy cực kỳ táo bạo, ai lại uống thứ như vậy! Nguy hiểm quá, cả rượu lẫn người đều có mùi rắc rối. Trên hết, nấm? Cái quái gì với thành phần cực kỳ đáng ngờ đó vậy? Người đàn ông này chỉ là tồi tệ nhất! Hắn rõ ràng là nguy hiểm! Và hắn ta có một cái nhìn đáng sợ vãi lon!......Xin hãy tha cho tôi phần cuối cùng nhé.
Đúng vậy, với mức độ tin cậy siêu tiêu cực hiện tại, mùi vị thật kinh khủng, nhưng nó cũng bị loại ngay cả chỉ vì mùi của nó. Tôi có nên dùng quả mọng ngọt để cải thiện hương vị không? Và màu sắc nữa? Tôi nên diễn đạt nó như thế nào, chỉ là không thôi? Phải chứ? Các nữ sinh cao trung có nghĩ vậy không? Không, ngay từ đầu......Hay đúng hơn là......
「Nèeeeeeee, Haruka-kun. Đến đâyyyyyy.」
Woa, điều đó làm tôi giật mình! Lớp trưởng đang nhìn tôi thật gần! Điều này thật tệ cho trái tim tôi. Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-1
「Ee hèm, trước tiên, tớ có thể nhận lọ thuốc đó được không?」
「Eeeeeeeee! Cậu định uống nó á?!」
「Cậu là người bảo tớ uống mà? Tại sao cậu lại ngạc nhiên thế? 」
「Chà, thông thường, nếu một người lạ mời cậu một đồ uống đáng ngờ, chẳng phải việc đồng ý uống nó là một ý tưởng đáng nghi ngờ đối với một nữ sinh cao trung sao? Giống như, tớ nên nói thế nào nhỉ, không nên......」
「Chúng ta là bạn cùng lớp mà! Người lạ thì liên quan gì đến chuyện này chứ?!」
「......Ồ?」
Lời đáp trả xứng đáng của Lớp trưởng càng được tăng cường khi nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp của cô, tạo thêm ấn tượng.
「Ờm, Lớp trưởng-sama?」
「Đó không phải là tên nhé! Và tại sao cậu lại đính kèm "sama"? 」
Trước tiên tôi có nên giải thích những con phò đằng sau không? Họ trông cực kỳ đáng ngờ, nhưng khi phải giải thích thì tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thay vào đó, ai đó có thể vui lòng giải thích cho tôi được không? Tôi nên nói gì đây? Không phải, tôi đã bắt họ làm nô lệ, nghe có vẻ tệ nhất nhỉ?! Nó không những không giải quyết được sự hiểu lầm mà còn khiến tôi bị coi là kẻ xấu.
「Haruka-kun. Ờm, có chuyện gì với Shimazaki-san và những người khác vậy? Hở? Tại sao các cậu lại ở cùng nhau? 」
「Eeem, không phải là kể câu chuyện này sẽ không tốn thời gian, nhưng nó là một câu chuyện dài...... Eeem, tớ đã thuần hóa được họ rồi.」
「Cậu đang làm gì vậy! Và đó NGẮN quá!」
Lớp trưởng hét lên. Nghe có vẻ như một tiêu đề đầy rủi ro. Gần như khiến tôi muốn Order nó. Tôi đã gần triệu hồi được một Shipper. Nếu đó là giao dịch mua chỉ bằng một cú nhấp chuột, tôi sẽ nhấn nó. Tôi tự hỏi liệu có ổn không khi tôi chưa đủ tuổi vị thành niên.
「Tại sao cậu lại thuần hóa họ chứ! Hay đúng hơn, đó không phải là kỹ năng mà sử dụng trên quái vật sao? Sao cậu lại thuần hóa bạn cùng lớp của mình thế?!」
Bản thân tôi cũng muốn biết tôi đã thuần hóa họ như thế nào và nếu có thể, tìm cách đưa họ trở lại nơi tôi tìm thấy ban đầu. Họ sẽ quay lại nếu tôi bảo họ quay lại rừng chứ? Lớp trưởng đang trên đà suy sụp, tôi có nên đưa ra lời giải thích thích hợp không? Để bắt đầu, có một điều tôi phải xác nhận.
「Shimazaki là ai? Một nhà thơ lãng mạn nào đó à, như người đã viết 『Before the Dawn』á?」
「Cậu đã thuần hóa họ mà không biết họ là ai á?! Và bình thường mọi người bắt đầu từ 『Collection of Young Herbs』, tại sao cậu lại nhảy tới 『Before the Dawn』?」
Lớp trưởng lại hét lên, hóa ra là truyện dài kỳ, không biết có phải là truyện ba không? Tất nhiên là tôi sẽ mua nó. Nó có đi kèm quà tặng nếu tôi mua cả bộ cùng một lúc không? Giờ là lúc triệu hồi......
「CẬU ĐẾN ĐÂY ĐỂ GIÚP ĐỠ NHỈ? TẠI SAO CẬU THUẦN HÓA HỌ HỬ? TẠI SAO CẬU KHÔNG BIẾT TÊN HỌ HỬM? CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ BẠN CÙNG LỚP SAO?!」
Rốt cuộc thì đó là một bộ ba.
「Chà, ý tớ là, tất cả những gì tớ thấy trong trạng thái là Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C, Phò D?」
「Cậu đang đặt cái tên gì cho các cô gái cùng lớp vậy! Đó chính là sự đối xử mà lũ quái vật nhận được!! Cậu đang nghĩ cái gì vậy!」
Có vẻ như bộ truyện sẽ tiếp tục. Tôi phải xem xét làm thế nào để thường xuyên mua các mục mới trong đó!
Uwaa, mấy cô gái đằng sau Lớp trưởng cũng đang nhìn tôi lạnh lùng. Vẻ ngoài lạnh lùng đến mức tôi nghĩ trong số đó có cả những người sử dụng Băng Thuật. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên làm ấm bầu không khí bằng 「Nhiệt Thuật」ー đợi đã, chính xác thì ĐÔI MẮT của họ sao đáng sợ vậy?!
「Shimazaki-san và những người khác, cảm ơn vì đã đến giải cứu chúng tôi.」
Lớp trưởng cúi cảm ơn Thủ Lĩnh Phò.
「C-Chúng tôi chỉ đi theo thôi......」
「Mặc dù vậy, cảm ơn nhé. Các cậu đã cứu chúng tôi. 」
「......vâng.」
「Aaa, vậy Shimazaki ý cậu là Thủ Lĩnh Phò! Tớ không thể hiểu được vì cậu đã đặt tên cho cậu ấy cảm giác giống Touson vậy, thật khó hiểu đó?」
「 「Shimazaki là tên họ! Và không ai đặt tên hết á!! Và cái Thủ Lĩnh Phò đó là sao thế!」」
Tại sao họ lại nổi giận với tôi? Tên của cô ấy trong trạng thái là Thủ Lĩnh Phò, nên không có chỗ cho sự nghi ngờ ở đây.
「Nhìn này, thông thường, khi thuần hóa một con quái vật, cậu có thể đặt tên cho nó. Tên mà Thuần Thú Sư gọi chúng sẽ trở thành tên trên trạng thái. Vậy...... Cậu đã thuần hóa họ mà không biết tên của họ, và đó là loại tên mà cậu đặt cho họ sao?!」
Tôi bị mắng. Nhưng cô ấy không phải là Thủ Lĩnh Phò sao? Tại sao? Có vẻ như tôi là người sai ở đây.
・
・
・
Uwaaa, 15 cô gái đang nhìn chằm chằm vào tôi, và đằng sau, 5 con phò cũng đang làm điều tương tự.
Tôi bắt đầu hiểu cảm giác của những người mắc chứng Scopophobia. Điều này có hại cho sự tỉnh táo của tôi.
Họ đang đợi tôi nói điều gì đó phải không? Tôi có phải nói gì đó không? Ờm, làm sao để kết thúc chuyện này nhỉ?
「Vậy thì, làm tốt lắm mọi người. Tạm biệt nhé.」
Tốt lắm, tôi đã làm được. Phù, điều đó thật mệt mỏi. Chúng ta hãy về nhà thôi.
「 「 「 「 「 Cấm động đậy bạn hiền!!!」」」」」
Họ hét lên trong một điệp khúc tuyệt vời. Eeee, tại sao thế? Tôi không thể về nhà được à? Mặc dù tôi là một Hikikomori?
「Ờmm, trước hết, cảm ơn vì lọ thuốc. Bây giờ mọi người có vẻ ổn. Và, như tớ đã nói trước đó, cảm ơn cậu đã đến giải cứu tụi tớ.」
Lớp trưởng đang cảm ơn tôi. Đợi đã, cô ấy đã uống nó à? Là Anh Hùng giáng thế, cô ấy nhất định phải có danh hiệu Anh Hùng!
「Nhưng thật ngạc nhiên là cậu có thể tìm thấy tụi tớ ở đây. Sau khi chạy vòng quanh, ngay cả tụi tớ cũng không biết mình đang ở đâu.」
「Aaa, tớ đoán là mình chỉ đi ngang qua gần đây thôi á?」
「Tại sao cậu lại đi qua một nơi như vậy?」
「Không hẳn là đi ngang qua, mà đúng hơn là tớ đã chạy trốn đến đây chăng?」
「Haruka-kun, chạy trốn? Bởi thứ gì cơ?!」
「Chà, vì lý do nào đó mà lũ phò đó lại đi theo tôi á?」
「CẬU! Cậu là người đã thuần hóa họ mà! Tại sao người thuần hoá lại bỏ chạy?! 」
「Hở, vì họ đáng sợ vãi luôn á?」
「......」
Có vẻ như Lớp trưởng cạn lời rồi. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, rất im lặng. Đây, đây là một cái nhìn thẳng thắn! Ánh nhìn thẳng thắn của Lớp trưởng-sama! Nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy một cái nhìn thẳng thắn trong đời thực với chính mắt tôi. Ít thấy hơn về một cô gái xinh đẹp và ở gần. Niềm vui tột cùng. Đó là điều tuyệt vời nhất đã xảy ra kể từ khi tôi đến dị giới.
「Ờm, Haruka-kun. Nói chuyện với cậu có vẻ chẳng đi đến đâu nên tớ sẽ đi thu thập thông tin từ Shimazaki-san và những người khác. Ở yên đó, chống cự là bụng bự. Đừng nghĩ đến việc trốn.」
Với những lời đó, một cuộc tụ tập chỉ dành cho con gái gồm 20 cô gái bắt đầu. Tôi ở lại đây.
Vì lý do nào đó, một số cô gái đã ôm lấy những con phò. Tôi ở lại đây.
Lớp trưởng nói gì đó, mọi người đều cười. Tôi ở lại đây.
Aaa, đây là bắt nạt! Hiện tại tôi đang bị bắt nạt! Tôi hiểu rồi, vậy là khi lũ mọt sách đã bỏ chạy, mục tiêu đã chuyển sang tôi à.
Chà, điều này chẳng khác gì cuộc sống thường ngày của một kẻ cô độc. Nhưng cứ ở yên một chỗ thì chán lắm. Ở đây, tôi đoán tôi sẽ vẽ một vòng tròn sáo rỗng. Đó là một lời sáo rỗng, do đó nó phải đúng.
Tôi vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Tôi dồn sức vào đó, nhưng mặt đất cứng nên nó thậm chí không để lại dấu vết. Tôi vẽ, sử dụng 「Phủ Ma Thuật」 để tăng sức mạnh cho ngón tay của mình, Aaa! Có một dấu vết mờ nhạt...... Việc này có thể thành công!
Đổ mana tập trung vào đầu ngón tay, tôi vẽ những vòng tròn, ngón tay cắm sâu vào đất. Làm cho vòng tròn lớn hơn, tôi đổ mana vào, tập trung nó vào đầu ngón tay. Tôi tự hỏi liệu Thổ Thuật có hoạt động không? Các vòng tròn đào sâu vào mặt đất. Từ những vòng tròn được vẽ bằng ngón tay của tôi, các đường mana lan ra thành hình xoắn ốc, khiến mặt đất sụp đổ và chìm xuống. Với thứ này, tôi sẽ có thể đào hố! Tôi có thể mở rộng nhà của tôi! Tập trung mana của mình, tôi mài giũa nó hơn nữa, hình dung ra vòng xoáy mana. Tôi tiếp tục vẽ những vòng tròn, những đường ma thuật dần dần trở nên mạnh mẽ hơn cho đến cuối cùng là cơn lốc mana đó......
「Haruka-kuuuuuuuun! Tại sao cậu lại đào hố hả! Tớ đã bảo cậu ở yên mà, phải không? Tại sao cậu lại tự chôn mình thế?!」
Lớp trưởng nói nhìn xuống tôi. Hay nói chính xác hơn là nhìn tôi từ trên cao với ánh mắt thản nhiên. Cảm ơn vì bữa ăn?
「Chà, tại chán quá chăng?」
「Xin đừng chôn vùi bản thân chỉ vì buồn chán! Và tớ đang tự hỏi cơn lốc mana bất ngờ đó là gì vậy!?」
「Tớ chỉ bắt đầu vẽ những vòng tròn vì buồn chán và hơi bị hứng thú một chút.」
「Chỉ vì lý do đó thôi sao?! Aaa, tớ xin lỗi.」
Trước khi tôi kịp nhận ra thì nó đã biến thành một cái hố rộng 5 mét khiến tôi giật mình. Vâng, thoát khỏi nó thực sự là một khó khăn.
「Ờm, tớ đã nghe phần lớn câu chuyện từ Shimazaki-san và những người khác. Cậu đến để giúp đỡ Oda-kun, Shizamaki-san, những người khác cùng họ và tụi tớ. Cảm ơn rất nhiều nhé. Thông thường, lẽ ra tụi tớ phải giúp đỡ Haruka-kun, vì cậu chỉ có một mình...... Tớ thực sự xin lỗi. Và cảm ơn nữa.」
「Ờmm, Oda đó là ai vậy?」
「Tại sao cậu không biết Oda-kun hả! Cậu đã nói chuyện với cậu ấy ở trường và đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều lần mà! Cậu cũng đã gặp cậu ấy trong lúc họ trốn thoát! Tại sao cậu không biết tên cậu ấy hở?!」
Lớp trưởng lại hét lên nữa rồi. Sắp đến rồi, hay đúng hơn là nó đã đến rồi. Tôi có thể thu âm nó không nhỉ? Bán nó chắc được kha khá ha?
「Aaa, ý cậu là Mọt Sách và những người bạn hửm? Aaa, vâng, tớ đã gặp họ. Vì lý do nào đó, ngay cả Thủ Lĩnh Phò cũng gọi OdaOda, tớ gần như suy sụp để tìm ra đó là ai. Vâng, họ vẫn ổn.」
「Oda-kun là tên thật của cậu ấy! Không thể nào cậu ấy lại được gọi là Mọt Sách-kun! Ngoài ra, cậu đã quên tên Shimazaki-san rồi phải không!!! *pant, pant, pant*」
Có vẻ như Lớp trưởng hết hơi rồi, cô cứ khăng khăng rằng Mọt Sách thực sự được gọi là Oda? Và cô cũng đang thở hổn hển rất nhiều. Chắc hẳn cô khá mệt mỏi vì mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, không thể trách cô được.
「Không sao đâu, Lớp trưởng. Đột nhiên bị ném vào một thế giới như vậy nhưng dù sao thì cậu cũng đã cố gắng hết sức để dẫn dắt các bạn cùng lớp trong hơn 1 tuần. Đã ổn rồi. Cậu mệt rồi, chắc hẳn là vất vả lắm.」
「Tớ mệt mỏi vì cậu đấy, Haruka-kun! Trò chuyện với cậu là điều khó khăn nhất tớ phải làm sau khi đến thế giới này!」
Rõ ràng đó là lỗi của tôi. Thật vô lý làm sao.
・
・
・
「Vậy, cậu đang cố về nhà, nhưng cậu định làm gì với Shimazaki-san và những người khác?」
Lớp phó A hỏi, trừng mắt nhìn tôi. Để tôi giải thích nhé, Lớp phó A, Lớp phó B và Lớp phó C là bạn của Lớp trưởng. Vì tôi không biết ai là Lớp phó thực sự.
「Ý cậu phải làm gì là sao? Trả họ lại ở nơi tôi tìm thấy họ chăng? Tôi đoán vậy?」
「Bỏ lại là sao hả! Họ không phải là những con mèo bị bỏ rơi! Ngay từ đầu, không phải cậu là người điều khiển họ sao?」
「Hở? Vì tôi đã thuần hóa nên họ sẽ quay lại nếu tôi nói 「Trở về rừng đi」 nhỉ?」
「Cậu thậm chí còn thuần hoá họ để làm gì!! Tại sao cậu lại nói như thể khu rừng là nơi họ thuộc về vậy?!」
Vì lý do nào đó, Lớp phó bắt đầu la hét. Đây có phải là phần ngoại truyện của Lớp trưởng la hét không? Lớp phó A tuy không có ngực nhưng vẫn là một mỹ nhân sánh ngang với Lớp trưởng, với chiều cao cao nên được người khác mệnh danh là Mỹ Nhân Lạnh Lùng. Mặc dù cô không nhận được nhiều sự hỗ trợ từ phe ngực, nhưng cô lại rất nổi tiếng trong phe truyền động bằng chân. Thu thập bộ truyện, tôi có phải đặt hàng cả spinoff không? Tôi đang mong chờ phần thưởng.
「......Bỏ chuyện đó sang một bên, vậy là cậu không có ý định mang họ theo và làm gì đó với họ à?」
「Không có gì cả!」
「Ý cậu không có gì cả là sao! Hãy đưa chúng tôi đi cùng cậu! Chẳng phải chúng tôi đã yêu cầu cậu huấn luyện chúng tôi sao! Mà sao cậu lại trả lời ngay lập tức với câu hỏi này vậy! Tại sao đây là lần duy nhất cậu có vẻ chắc chắn như vậy hả!」
Woaaa, Thủ Lĩnh Phò, kẻ vẫn im lặng suốt thời gian qua, đang hét lên. Vì vậy, cuối cùng cô đã thoát khỏi trạng thái giống như bị thôi miên. Tôi đoán cô đã lấy lại được bình tĩnh sau khi tái hợp với những người khác. Đã bình phục, dù sao cô cũng rất ồn ào.
「Vì thật rắc rối mà...... Không, ý tôi là, không phải đã tốt hơn rồi sao? Ngoài ra, hãy xem trạng thái, lúc này, cậu có thể tự mình chiến đấu. Cậu thậm chí còn mạnh hơn cả những tên mọt sách so với lần tôi gặp họ lần trước luôn ấy?」
Đúng vậy, nhờ vào hiệu ứng của Chinh Phục, Chia Sẻ Lv, họ đã nâng Lv của mình lên trên Lv 16 so với những tên mọt sách, và bây giờ là Lv 19. Và với chế độ quỷ dữ mà họ hành hạ lũ Kobold đến chết, không ai có thể chống lại họ. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn chạy trốn.
「Lv của cậu cao và cậu đã tích lũy được rất nhiều SP. Nếu cậu kích hoạt kỹ năng Cheat thì phải đủ mạnh. Và có 5 người trong số các cậu. Cậu sẽ có thể đánh bại cả quái vật và những gã biến thái. Cậu có thể săn được ngay cả những tên mọt sách luôn á?」
「Tại sao chúng tôi phải săn họ trong khi chúng tôi muốn xin lỗi và cảm ơn họ chứ!!」
「Eee, không muốn á?」
「 「 「............」」」
Những cái nhìn im lặng thật đau đớn.
Và đằng sau họ, những thành viên mà Lớp trưởng mang đến đang thảo luận gì đó.
「Bây giờ, bình tĩnh lại nào. Haruka-kun là vậy nên tớ nghĩ cậu ấy không có ý định làm điều gì kỳ lạ với Shimazaki-san và những người khác đâu. Phải chứ?」
Lớp phó B dường như đang lên tiếng ủng hộ tôi, đúng như dự đoán, cô là một người tốt. Tôi thậm chí còn không ngại cho cô vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng những người tử tế. Nhưng tôi sẽ không bị cái tên B đó lừa đâu! Bộ ngực của cô ấy vượt xa Lớp trưởng! Cô ấy là một người tuyệt vời được các tín đồ của phe ngực ca ngợi như một vị thần. Cô ấy đang gật đầu với lập luận của chính mình. Và chúng đang lắc lư theo. Quaooo, thật là một thứ đáng sợ!!
「Không có ý định à. Đúng hơn là cậu ấy không có gì khác. Shimazaki-san, một người mẫu nghiệp dư nổi tiếng xuất hiện trên các tạp chí thời trang, lại bị đối xử như vậy......」
Lớp phó A, chính kiến của cậu là gì thế, đầu tiên hỏi tôi có ý tưởng gì kỳ quặc không, và khi phát hiện ra tôi không có gì, điều đó cũng không làm cậu hài lòng sao? Không có câu trả lời đúng ở đây? Cậu là ai, một người tìm kiếm vấn đề chuyên nghiệp chăng? Tôi không cần cậu chọc thủng lời nói của tôi!! Mặc dù vậy, tôi chỉ muốn tự mình chọn lựa. Nếu cậu biết ý tôi là gì.
「Đối xử như vậy à. Cậu biết không, với tớ thì có vẻ như Haruka-kun đối xử với bạn cùng lớp không khác gì quái vật nhỉ?」
Có vẻ như Lớp phó C đang gặp phải một số vấn đề. Mặc dù cô ấy rất nhỏ. Lớp phó C không có cơ hội bị đối xử như một con quái vật. Cô ấy rõ ràng là một con vật nhỏ. Và ngực của cô ấy cũng rất nhỏ...... WOA, cô ấy lườm tôi một cách đáng sợ! Phải chăng là một con vật nhỏ, cô ấy có khả năng cảm nhận được mối nguy hiểm cao độ?
「Tớ đã học cùng lớp với cậu ấy 11 năm liên tiếp, kể từ năm lớp 1, đợi một chút...... Tớ không nghĩ cậu ấy từng gọi tớ bằng cái tên nào khác ngoài...... Lớp trưởng?!」
Tôi tự hỏi họ đang nói về điều gì? Vì lý do nào đó, Lớp trưởng đang ở tư thế "orz"? Rốt cuộc cô ấy có mệt không? Chắc hẳn cô ấy đã phải vất vả lắm.
・
・
・
Tôi chán quá, cuộc tụ tập chỉ dành cho con gái vẫn tiếp tục. Rốt cuộc thì con gái cũng nói rất nhiều. Với 20 người trong số họ, thậm chí việc quyết định ăn gì cho bữa trưa cũng phải mất cả tuần. Một số có thể chết đói vào thời điểm đó.
「Trời đã tối rồi, nên tôi đoán mình sẽ để việc đó cho những bạn trẻ và thứ lỗi cho tôi......」
「Vì chúng ta là bạn cùng lớp nên cậu cũng trẻ như tụi tớ thôi!」
「......Đúng vậy.」
Có vẻ như tôi vẫn chưa thể về nhà được. Vì tôi không có việc gì tốt hơn để làm nên tôi sẽ cố gắng bắn tỉa những con Kobold và Gob gần đó. Khi tôi kiểm tra nhanh cách đây không lâu, Lv đã tăng lên. Khoảng cách Nguy Hiểm Cảm Tri tăng lên 20-30 mét, nhưng tôi không có cách nào để tấn công chúng. Vì có thể bị mắng lần nữa nên tôi đã bí mật sử dụng Phong Ma Pháp để tạo ra một Phong Đạn, nhưng nó biến mất giữa chừng, không mang lại kết quả như mong muốn. Phong Trảm hoàn toàn không có tầm với, biến thành một cơn gió đơn giản khi đi quá 5 mét. Khi lên Lv, khoảng cách tăng lên nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi có thể sử dụng Thổ Thuật để tác động đến một địa điểm ở xa không? Tôi đưa tay chạm đất, và ngay bên dưới một con Goblin...... Kim Thổ! Đẹp. Nó diễn ra tốt đẹp, nó bị xiên. Nhưng trong lúc này, tôi cũng không thể di chuyển được. Nó sẽ không thể được sử dụng trong chiến đấu. Tôi phải tập trung vào cả ma thuật lẫn khả năng phát hiện và hiệu quả về mặt mana cũng giảm mạnh một cách bất ngờ theo khoảng cách. Nhưng tôi chán quá?
「Lớp trưởng, màn đêm sắp buông xuống rồi, vậy tớ về nhà được chưa?」
Tôi hỏi và giơ tay lên.
「Chính xác là vì chúng ta không còn nơi nào để đi nên chúng ta đang thảo luận về vấn đề này...... Nhắc mới nhớ, cậu đang định quay về đâu vậy?」
Aaa, căn cứ của Lớp trưởng đã bị hủy hoại. Một số căn lều còn nguyên vẹn nhưng chắc hẳn những tên biến thái đang lẩn khuất gần đó. Nhưng một cuộc thảo luận về nó có thể giải quyết được gì?
「Hở? Về nhà tớ chứ đâu?」
「Tại sao cậu lại có nhà ở dị giới thế? Cậu được sinh ra ở thế giới này à?!」
「Hở, tớ không có việc gì khác để làm nên tớ đã xây một căn thôi mà?」
Trò chuyện chỉ dành cho con gái, một lần nữa.
・
・
・
「Nhân tiện, có bao nhiêu người có thể nhét vừa vào đó?」
「Ai biết nhỉ? Tớ sống một mình nên chỉ có mấy tên mọt sách mới tới đó thôi à?」
Đây có phải là một loại khảo sát nhà? Nếu tôi trả lời nó thì sao? Liệu Lớp trưởng có cố gắng ép tôi mua một biệt thự hay gì đó không? Dị giới cũng có những nguy hiểm riêng.
「Ờm, nhìn này, ví dụ có một cái lều chẳng hạn, nếu cậu thực sự nhét nó vào, 1 người có thể nhét vừa một nửa tấm chiếu. Với 3 người trên 2 tấm chiếu, sẽ có nhiều chỗ, và với 1 người trên chiếu thì sẽ rộng rãi.」
「Hừmm, tớ tự hỏi?」
Suốt thời gian qua tôi chỉ có một mình nên tôi chưa bao giờ cố gắng thu dọn hành lý của mình khó khăn đến thế. Khu vực hiện chưa có đồ đạc? Tôi đoán là khoảng 40 chiếu?
「Ờm, trong trường hợp xấu nhất, nếu chúng ta ngồi với đầu gối, 5-6 người có thể ngồi trên một chiếu chứ?」
Sáu người một chiếu? Toán học đơn giản.
「Với 6 người mỗi tấm thảm thì phải là 240 người chăng? Với 5 người, thì khoảng 200? Nếu tớ bỏ đồ đạc đi thì chắc phải nhiều hơn một chút, tớ đoán là khoảng 300 chăng? Nó chỉ còn lại nhà bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh...... Và cả một nhà kho chưa hoàn thiện nữa, vì......」
「200...... 240 người...... Cậu đang sống một mình trong Cung điện kiểu gì thế này! Tại sao cậu có tới 40 chiếu khi chỉ có một mình vậy! Thậm chí có phòng riêng cho nhà bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh? Cậu đang làm gì ở thế giới này vậy?!」
「Làm gì á? Sinh tồn chăng? Tớ cứ thêm một chút vào chỗ này chỗ kia và thành ra thế này thôi?」
「Tại sao cậu lại có một cuộc sống thoải mái và sung túc ở dị giới? Và chúng ta đang ở chế độ sinh tồn đó? Tại sao chỉ cần chạm nhẹ chỗ này chỗ kia là cậu lại có được một Cung điện?」
Có vẻ như Lớp trưởng và những người khác không hài lòng với tình trạng nhà ở ở dị giới. Vâng, thật đau buồn, thế giới này thật vô cảm.
「Haruka-kun, làm ơn.」
「「「「Vui lòng.」」」」
Woaa, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lớp trưởng và mọi người đồng loạt cúi đầu. K-Không thể nào, họ muốn tôi công bố danh sách các nơi ở dị giới á? Nhưng tôi cũng không rành lắm về thị trường bất động sản ở đây......
「Với sự cố xảy ra với Oda-kun và những người khác, tụi tớ thực sự không nên hỏi điều này...... Nhưng làm ơn, chỉ hôm nay thôi, cho tụi tớ ở lại chỗ của cậu nhé?」
HAaAAAH? Các nữ sinh cao trung sẽ ở trong phòng của một nam sinh cao trung đang sống một mình á?! Ôi trời ơi, những cô gái trẻ thời đó, làm sao có thể nói về việc ở trong một ngôi nhà dâm dục vô đạo đức với đủ loại biến thái có thể xảy ra......
「Tất nhiên tụi tớ sẽ làm mọi việc từ canh gác ban đêm đến thu thập thực phẩm. Tụi tớ cũng sẽ nấu ăn, dọn dẹp và nhóm lửa. Tụi tớ tuyệt đối sẽ không cho phép lặp lại những gì đã xảy ra với Oda-kun và những người khác!......Tớ biết thật khó để tin vào lời nói của tụi tớ...... Nhưng, ít nhất là trong ngày hôm nay, làm ơn.」
Aaa, đó chính là điều họ muốn nói. Mất căn cứ và lều trại, giờ đây họ không còn nơi nào để về hoặc thậm chí là ngủ đêm nay. Chỉ vậy thôi.
Chỉ vậy thôi à, nhưng họ vẫn không thể tự mình nói ra điều này.
Có vấn đề với những tên mọt sách. Những đã xây dựng căn cứ, làm hàng rào phòng thủ, dựng lều, nhóm lửa, rồi thu thập lương thực, chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp, canh gác, trực đêm, làm tất cả công việc bảo vệ. Bắt những tên mọt sách làm tất cả những điều đó, họ chỉ sống ở đó. Được họ bảo vệ. Họ đã sống sót nhờ điều đó, nhưng họ đã buộc những tên mọt sách phải ra đi.
Trên thực tế, những tên mọt sách vừa bỏ chạy. Tuy nhiên, nó không khác gì việc bị buộc phải rời đi.
Vì vậy, bây giờ họ không thể yêu cầu tôi giao nhà cho họ. Họ không có quyền nói điều đó, và họ không có uy tín trong lời nói của mình, họ không nên yêu cầu điều đó. Vì vậy lần này, họ nghĩ rằng họ phải tự mình giải quyết.
「Tớ nghĩ, sau khi nghe câu chuyện về Oda-kun và nhóm của cậu ấy, cậu chắc chắn sẽ rất tức giận. Đúng, đó là điều được mong đợi......Vì vậy, tụi tớ......yêu cầu một điều như vậy bây giờ......Việc cậu tức giận là điều đương nhiên......Cậu đang tức giận, phải không?......Nhưng......」
「Lớp trưởng?」
「......Vâng?」
Nó chỉ là tự nhiên. Nếu một nhóm nữ sinh cao trung bị ném vào giữa rừng và bị bắt phải sống một mình ở đó thì điều đó rõ ràng là không thể. Cho dù đây không phải là dị giới.
Thậm chí còn hơn thế nữa ở một thế giới khác, bị bao quanh bởi những con quái vật và những món ăn xa lạ. Tất nhiên, điều đó là không thể. Điều đó quá bất khả thi.
Thế nhưng họ phải làm, họ không thể trông cậy vào người khác, họ phải tự mình làm một việc gì đó, lý do là họ đã một lần đẩy mọi thứ lên tay những tên mọt sách. Và mọi thứ sụp đổ. Họ không thể làm được gì...... Vậy nên lần này à......
「Không thể nào?」
Trong giây lát, cô rùng mình...... Sau đó, nhìn xuống...... Và cố gắng gượng cười. Một nụ cười buồn bã, gượng ép, thậm chí không thể nhìn vào.
「V-Vâng. P-Phải rồi. Vâng, xin lỗi nhé. Xin lỗi vì đã hỏi một điều kỳ lạ như vậy...... Rốt cuộc thì cậu đã tự mình làm ra tất cả mà. Xin lỗi nhé, cậu hãy quên nó đi.」
「Như tớ đã nói, không thể nào? Không có cách nào các cậu có thể tự mình làm mọi việc được? Không có cách nào các cậu có thể tự mình quản lý trong một thế giới chưa biết? Không có cách nào các cậu có thể sống sót giữa rừng chỉ với một nhóm học sinh cao trung. Có thể tự mình quản lý mọi thứ còn xa lạ hơn, tại sao các cậu lại cố gắng làm điều đó? Điều đó là không thể nhỉ? Không thể nào.」
「Nhưng, tụi tớ phải làm thế! Chúng ta phải có khả năng tự mình vượt qua! Oda-kun và những người khác có thể...... Kể cả cậu cũng có thể, nên tụi tớ cũng......Phải có khả năng tự mình làm được...... Tụi tớ phải làm!」
「Như tớ đã nói, không đời nào các cậu có thể làm được điều đó.」
「Không đúng! Tụi tớ có thể!......Bởi vì, tụi tớ phải làm!! Tụi tớ......Chuyện này, chắc chắn...... 「Không thể!」!」
「Rõ ràng là không thể? Ở thế giới nào mà có thể tìm thấy những học sinh cao trung có thể tự mình sống sót trong rừng? Ngay cả khi điều đó có tồn tại, cậu sẽ không thực sự gọi họ là bình thường? Sẽ ổn thôi nếu cậu không thể làm được điều mình không thể. Điều đó là không thể bởi vì cậu đang cố gắng làm ngay cả những gì bản thân không thể làm. Tớ có tức giận về những gì đã xảy ra với những tên mọt sách không à? Tớ có nhé. Điều đó bao gồm việc nổi giận với những tên mọt sách, đã cố gắng làm mọi thứ, ngay cả những gì họ không thể, và bao gồm cả cậu, Lớp trưởng không có nghĩa phải cứu tất cả mọi người nhưng cậu vẫn cố gắng. Và tớ cũng tức giận với những kẻ ngốc thậm chí không làm được những gì họ có thể. Đi thẳng qua sự ngạc nhiên thành tức giận. Rõ ràng là cậu không thể làm những gì mình không thể!」
Lớp trưởng đã khóc. Bất kể loại trách nhiệm nào được đẩy lên cô, loại nhiệm vụ bất khả thi nào, ngay cả khi bản thân cô biết rằng điều đó là không thể, Lớp trưởng vẫn chưa bao giờ từ bỏ, nhưng bây giờ, cô đã khóc. Cô đang khóc rất nhiều...... Tôi phải làm gì đây?
・
・
・
Chúng tôi đi bộ với Lớp trưởng và tôi dẫn đường. Rõ ràng, đó là một biện pháp đối phó với các cuộc tấn công có thể xảy ra? Dù sao xung quanh cũng không có gì nữa.
「Haruka-kun, Tại sao tất cả quái vật xung quanh đều bị xiên thế?」
「Chuyện này, tại ai đó thấy chán chăng?」
「Ở thế giới nào mà! Sẽ có một người! Xiên mọi quái vật xung quanh! Chỉ vì họ chán thôi hả?!」
「Chà, đây là dị giới, Kẻ Xiên Người cũng có thể đã bị dịch chuyển nhỉ?」
「Người đó không có ở đây! Chúng ta không có Kẻ Xiên Người trong số các bạn cùng lớp!」
「Đúng như mong đợi từ Lớp trưởng, cậu nhớ tên từng bạn cùng lớp à?」
「Thông thường, cậu sẽ chú ý nếu ai đó có cái tên như Dracula-san học ở trường Nhật Bản!」
「Không, nếu tên của họ giống như Dora A, cậu có thể bỏ lỡ nó phải không?」
「Không có người nào có cái tên như vậy cả! Dora A? Có bao nhiêu Dracula ngoài kia thế?! Và nếu nó thực sự có phần đuôi là "emon" thì sao?!?」
Vâng, cuộc trò chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Có thể tôi là người cô độc, nhưng tôi đang cố gắng hết sức. Mặc dù vì lý do nào đó mà Lớp trưởng trông có vẻ mệt mỏi? Khóc có làm cô kiệt sức không?
Lũ phò và Lớp phó đang ở phía sau.
「Aaa, rẽ trái ở góc này.」
「Góc nào? Tại sao có những góc trong rừng? Đừng nói với tớ là cậu thậm chí còn tạo ra các giao lộ trong rừng đấy nhé?! Có lẽ nào góc đó cũng có cửa hàng tiện lợi sao?」
Một sự đáp trả nhiệt thành cho một trò đùa nhẹ nhàng. Cô ấy có bị xà lơ không? Tôi đã làm cô ấy giận à?
Vâng, chúng tôi đã đến.
「Chào mừng. Đó hẳn là một cuộc hành trình dài ~ 」
「Haruka-kun, cậu đã đi cùng tụi tớ mà!」
「......Ờm, tớ chỉ đang cố gắng chào đón mọi người nồng nhiệt thôi mà?」
Tôi dẫn mọi người vào trong. Nghĩ đến việc tôi có 20 khách, một điều ngạc nhiên đáng kinh ngạc đối với một người cô độc. Tôi rất vui vì đã nỗ lực mở rộng hang động.
「「「「「ĐÂY LÀ NƠI NÀO THẾ!?」」」」」
「Nhà của tớ đó? Chào mừng?」
Hừmm, vậy hang động không tốt sao? Hoặc có thể đó là việc sử dụng gậy gỗ như một phần nội thất? Hoặc có thể họ không tán thành sự kết hợp giữa kiến trúc hữu cơ hiện đại với đồ nội thất giữa thế kỷ?!
「Ờmm, Haruka-kun? Ngôi biệt thự ẩn dưới lòng đất này trông giống như ai đó đã hỏi Frank Lloyd thiết kế khu nghỉ dưỡng theo phong cách Địa Trung Hải?」
「Như tớ đã nói, nhà của tớ đó? Bonjo~ur?」
"CÁI! MÉO! GÌ! THẾ! NÀY! CẬU ĐÃ LÀM CÁI GÌ TRONG THẾ GIỚI NÀY CHO ĐẾN BÂY GIỜ VẬY! Ngoài ra, Frank Lloyd là người Mỹ, nên là WELCOME nhé!」
Hừmm, nghĩ đến việc cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy Lớp trưởng hét lên trong nhà mình, thật cảm động, vậy là cuối cùng tôi cũng đã đi xa đến mức này.
「Chà, tớ khá buồn chán khi ở một mình nên chuyện đó mới xảy ra? Giống như, ối?」
「 「 「 「 「............」」」」」
Im lặng nhìn thẳng, 20 người cần phục vụ. Và trên hết là các nữ sinh cao trung!! Ôi trời, tôi thậm chí còn thấy tiếc.
Không, tôi chỉ cố mở rộng ra một chút và đánh vào một mạch pha lê. Tinh chỉnh nó một chút bằng Thổ Thuật và Đóng Gói Thuật, tôi có được vẻ ngoài khá giống thủy tinh từ nó, vì vậy tôi đã có được một cửa sổ trần và một chiếc bàn kính. Tôi cũng tìm thấy đá vôi, vậy nên nếu xáo trộn một chút tôi sẽ có được thứ gì đó giống như những bức tường thạch cao màu trắng, liệu có đỡ được không? Ổn chứ?
Vì cái nhìn im lặng của họ thật đáng sợ nên tôi đã sử dụng Mộc Thuật để tạo ra 4 chiếc giường tròn khổng lồ. Không, chúng không thể xoay được. Bây giờ 20 người đã có chỗ nằm. Như thể đang chạy trốn, tôi đi vào bếp và sử dụng kỹ năng nấu nấm của mình, làm một lượng lớn nấm, đặt nó lên bàn. Sau đó, đổ nước nóng vào bể sục mới lắp đặt.
「Vậy thì, có một người đàn ông ở bên cạnh có thể sẽ không an toàn, vậy nên cứ thoải mái sử dụng nơi này một mình nhé. Hẹn gặp lại sau.」
「Đợi đã, cậu định đi đâu vậy? Nếu tụi tớ đuổi cậu ra khỏi nhà thì có nghĩa là tụi tớ không hề thay đổi chút nào. Và cậu thậm chí còn cung cấp cho tụi tớ mọi thứ, từ thức ăn, phòng tắm đến giường ngủ...」
「Chà, dù sao thì đây cũng là nhà của tớ nên việc tớ cung cấp những thứ này không phải là điều đương nhiên sao?」
「Nhưng......」
「Như tớ đã nói, không cần phải làm những gì cậu không thể. Và cậu vừa bị bọn con trai tấn công cách đây không lâu phải không? Ngoài ra, quái vật không thể vào đây nên cậu không cần phải cử người canh gác. Chắc cậu hơi mệt rồi nên hãy nghỉ ngơi đi.」
Okay, cuối cùng tôi cũng trốn thoát được, lại một mình! Không, điều đó là không thể được, ở cùng với 20 nữ sinh cao trung lận đó? Bầu không khí vô cùng nặng nề và khó xử đó thật quá sức chịu đựng của tôi.
Áp lực khi rời đi, tôi cảm thấy cả 40 con mắt của 20 người đang chĩa vào mình. Điều đó là hoàn toàn không thể.
Đầu tiên, tôi là một nam sinh cao trung. Điều đó là không thể đối với tôi.
Tôi vội dựng lều rồi nằm đó. Một mình. Cảm giác tự do, cô lập này. Hạnh phúc này chỉ có người cô độc mới có thể biết được. Aaa, đến giờ thì tôi hoàn toàn ổn với việc trở thành một người như vậy. Mặc dù là một Hikikomori nhưng cuối cùng tôi lại phải trốn khỏi nhà của mình......
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-2
・
・
・
Nhưng Dân Làng A-san này quả là một điều bí ẩn, tôi biết đó là điều có thể đoán trước được, vì tôi chưa bao giờ gặp họ, nhưng đồ đạc của họ thì quá kỳ lạ. Thậm chí, chiếc lều này còn có thể thay đổi kích thước, từ một chiếc lều bình thường thành một mái vòm không khí cho cả một đám đông. Lẽ ra tôi nên làm điều đó.
Lớp trưởng đến căn lều nhỏ của tôi. Cô ở quá gần.
「Haruka-kun, cảm ơn cậu nhé. Có vẻ như mọi người cuối cùng đã bình tĩnh lại. Hay đúng hơn, có vẻ như tâm trạng của họ đã được cải thiện nhờ một căn phòng lộng lẫy, nấu ăn và bể tắm. Chân thành cảm ơn cậu.」
「Eee, không có chi.」
「Và xin lỗi vì đã chiếm phòng một mình. Haruka-kun, cậu chưa tắm phải không? Mọi người đã cởi đồ lót và đi ngủ. Ờm, xin lỗi nhé.」
Có vẻ như phòng nghỉ của tôi đã trở thành thiên đường đối với họ. Thiên đường của các nữ sinh cao trung, nghe như tên của một cơ sở đáng ngờ nào đó. Cho tôi hỏi phí vào cửa là bao nhiêu? Tôi gần như cảm thấy muốn trả tiền cho nó, mặc dù đó là phòng riêng của tôi.
「Không sao đâu, tớ đã tạt nước rồi. Và cố gắng hòa nhập với 20 cô gái như một người đàn ông đơn độc còn mệt mỏi hơn nhiều.」
「Phải rồi, xin lỗi về điều đó và cảm ơn cậu.」
「Lớp trưởng, cậu đang biến thành một con vẹt đó, trong một lúc, tất cả lời thoại của cậu chỉ là xin lỗi và cảm ơn.」
「Nhưng tớ có thể làm gì khi nó là sự thật. Cuối cùng, tụi tớ không thể làm gì và được cứu một lần nữa. Tớ không thể làm được gì. Tụi tớ đang làm điều tương tự với Oda-kun và những người khác.」
Aaa, đúng như tôi nghĩ, cô đang hiểu lầm. Tiêu chuẩn của cô đã tắt.
「Cậu đang làm tốt. Trước đó cậu đã làm tốt. Chẳng phải cậu đã tổ chức và bảo vệ 14 cô gái sao? Khi chúng ta đến đây, cậu cũng đóng vai trò là thủ lĩnh của họ. Cậu đã cố gắng sắp xếp họ ngay từ khi mới đến đây phải không? Nói chuyện với mọi người, lắng nghe họ, kiểm tra tình hình, liên lạc, cậu đã ngăn được mọi người chạy tán loạn và chết. Thông thường, trong tình huống như vậy, người ta hầu như không thể tự xử lý được, nhưng cậu đã cố gắng quan tâm đến mọi người, không thể tránh khỏi việc cậu không thể đoàn kết mọi người. Một số người đã theo cậu và cậu đã cố gắng bảo vệ họ, chưa đủ sao?」
「Uuuuu, nhưng tớ không thể làm được như Oda-kun và những người khác......」
「Như thế thì ổn thôi, lũ mọt sách điên rồi. Liệu một người bình thường có thực hiện khóa huấn luyện sinh tồn trong trường hợp họ được triệu hồi đến dị giới không? Cậu có biết không? Họ thực sự luôn mang theo dao Thụy Sĩ bên mình. Có gắn đèn LED. Họ thậm chí còn tiến hành các cuộc họp thường xuyên, vì vậy họ sẽ sẵn sàng được triệu hồi đến bất kỳ thế giới nào. Họ bị ngáo hết rồi. Những người làm điều tương tự cũng bị mất trí. Nếu cậu không thể làm được điều tương tự cũng không sao, nếu cậu có thể thì đó thực sự là một vấn đề.」
「Điều đó không phải là tàn nhẫn với Oda-kun và những người khác sao? Họ đã cố gắng hết sức đó?」
「Sử dụng những tên mọt sách đó làm tiêu chuẩn cũng sẽ khiến cậu trở nên kỳ lạ. Họ có làm việc chăm chỉ ở trường không? Họ bắt đầu thực hiện mọi việc một cách nghiêm túc chỉ sau khi đến dị giới, họ đang cố gắng hết sức để chuẩn bị cho việc này. Tại thời điểm này, người ta có thể nói rằng họ đến vì họ phải làm vậy, thông thường người ta không thể làm được như họ, và nếu không làm được thì cũng không sao. Họ điên rồ. Nói điều này không hề tàn nhẫn chút nào cả.」
Những gì họ đang làm không khác gì việc chuẩn bị cho thời điểm bạn thắng lớn trong một cuộc xổ số. Điều đó không bình thường. Họ trông thật tuyệt vời chỉ vì họ thực sự trúng số độc đắc đó, nhưng đó không phải là thứ mà người ta nên dùng làm tài liệu tham khảo. Nếu chúng ta thực sự làm điều đó, thì chúng ta sẽ cần những cuộc tập trận đặc biệt ở mỗi trường, chuẩn bị cho trước thời điểm được triệu hồi đến dị giới.
「Haruka-kun, cảm ơn nhé, tớ đã bình tĩnh lại một chút...... Thực sự, thực sự, cảm ơn cậu. Cậu thực sự tuyệt vời, Haruka-kun.」
「Tớ chỉ làm những gì có thể, tớ không làm gì cả. Tớ chỉ làm theo ý mình thôi.」
Hoạt động theo nhóm có rất nhiều lợi ích nhưng cũng có rất nhiều vấn đề nên cần có những hạn chế. Mặt khác, một người không thể làm được nhiều việc nhưng cũng không có hạn chế nào. Lần này, họ không thể đặt ra các hạn chế cho nhóm, hay nói cách khác là các quy tắc, và do đó không thể hành động như một. Họ thậm chí còn không có sự phân bổ vai trò. Kết quả là họ chỉ có nhược điểm. Và những tên mọt sách đã tình cờ hành động theo cách có lợi. Họ thực sự không tuân theo bất kỳ quy tắc nào và chỉ làm theo ý họ. Không có cuộc trò chuyện nào về các quy tắc từng xảy ra.
Không thể làm gì vì đang đọc tâm trạng, không thể làm gì vì quá bận vẫy đuôi trước những kẻ mạnh hơn. Một cách hành động rất thiếu tính xây dựng của một nhóm. Những tên mọt sách đã không hoạt động như một nhóm ngay từ đầu. Họ thậm chí không thể đọc được tình huống ngay từ đầu. Đó là lý do tại sao chỉ những tên mọt sách mới có thể hành động. Lớp trưởng lo lắng vì cô không thể làm được điều tương tự, nhưng để làm được điều đó thì cần phải có tài năng lớn trong việc phớt lờ nhóm. Và nó không phải là thứ gì đó đặc biệt tốt đẹp để có.
「Nhưng cậu có rất nhiều thức ăn, một ngôi nhà lộng lẫy và thậm chí có thể đánh bại một đàn quái vật, cậu có thể làm được bất cứ điều gì? Chờ đã? Chẳng phải cậu còn kỳ lạ hơn cả những tên mọt sách sao?」
Nói rồi cô ấn một ngón tay lên má và nghiêng đầu. Kuu, thật xảo quyệt, cử chỉ đó thật quá dễ thương. Nhưng nội dung lời nói của cô quá tàn nhẫn. Ai là người kỳ lạ hơn những tên mọt sách chứ?
「Tớ có cả núi đồ ăn, nhưng tất cả những gì tôi có chỉ là nấm, ngôi nhà trở nên thế này là do tớ có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, và tớ có thể đối phó với lũ quái vật vì chúng yếu hơn những con quanh khu vực này, hiểu chưa? Tớ hoàn toàn bình thường, xin đừng gộp tớ vào cùng nhóm với đám mọt sách. Tớ rất bình thường như bao nam sinh cao trung khác.」
Hừmm, Lớp trưởng bẩn thỉu và đầy máu giờ đã sạch sẽ và ấm áp, vừa mới tắm xong. Cô ở quá gần nhưng không thể làm gì được vì lều quá nhỏ.
「Nếu điều này là bình thường...... Mọi người có thể sống hạnh phúc.」
「Đó chỉ là những điều cơ bản của cuộc sống thôi sao? Vui vẻ, sống một cuộc sống bình thường.」
Cuối cùng, Lớp trưởng lặp lại lời cảm ơn nhiều lần rồi rời đi. Vì cô sẽ quay lại hang động ngay bên ngoài lều nên tôi không nghĩ mình phải hộ tống cô ấy. Dù đêm đã khuya.
Aaaa, tôi muốn làm một căn phòng ngầm trong hang động... Sử dụng các vòng tròn.
Ngày 11 – Kết Thúc
Một số biệt danh Haruka đặt cho bạn cùng lớp (nguồn từ manga trong ảnh).
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-3
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-4
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Một chương siêu dài hơn 15k từ (。•̀ᴗ-)۶
Ngày 11 – Hang Động
Bữa sáng hôm nay lại bao gồm nấm dày dặn, xào theo phong cách dị giới với thịt khô và rau thơm (thực phẩm bảo quản). Ngoài ra còn có món thỏ nướng.
Tôi đã chán nó rồi.
Tôi hầu như không tiến bộ trong việc xác định các kỹ năng kỳ lạ, và sức mạnh chính của tôi, Gậy Thuật Lv 5, có cảm giác như 「Hở, đây là Gậy Thuật á?」 vào thời điểm này.
Dù sao thì tôi cũng muốn có thông tin. Những tên mọt sách, có rất nhiều thứ, đã rời đi, hướng đến thị trấn. Và tôi không muốn làm bất cứ điều gì với lớp, điều đó có lẽ bây giờ đã trở thành một tình trạng bất ổn hỗn loạn.
Liệu họ có khám phá ra ngôi nhà theo phong cách hiện đại giữa thế kỷ đáng yêu của tôi không, họ chắc chắn sẽ tiếp quản nó, hành động như thể họ sở hữu nơi này.
Không có nghi ngờ gì về điều đó sau khi nghe câu chuyện của những tên mọt sách. Và tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có điều gì tốt đẹp nếu dính líu đến họ. Tất cả thông tin của họ về thế giới này, kỹ năng và quái vật đều đến từ những tên mọt sách, nên bản thân họ cũng không biết gì cả.
Tôi đoán việc tìm kiếm một thị trấn là một ý tưởng hay, nhưng tôi không chắc mình có thể hòa hợp được với những người không có văn hóa hay ý thức chung. Đừng đánh giá thấp sự cô độc của tôi, nó Lv 3 rồi đó nhé! (Tự mãn).
Suy cho cùng, 「An toàn là trên hết」là yếu tố lớn nhất. Tôi phải đủ mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ mình một cách chắc chắn. Lv của tôi thấp so với những người khác được chuyển đến thế giới này. Có vẻ như sẽ có một số hình phạt khi lên cấp. Với việc 「Khéo Léo Kém Lv 1」, 「Vô Năng Lv 1」 có tác động lớn đến Lv 1, khiến tôi rùng mình, nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi chúng lên cấp.
Tuy nhiên, chỉ số con người mà tôi thấy cho đến giờ chỉ mới Lv 11. Ngay cả những tên mọt sách cũng chỉ có Lv 16, với trạng thái chỉ đạt ba chữ số cho chỉ số tốt nhất của họ. Tôi đoán là khoảng 160-170 chăng? Nếu Lv của tôi tăng lên như hiện tại, tôi sẽ có khoảng 120-150 ở Lv 10, và khi đạt đến Lv 16, tôi có thể lên hơn 200 không? Tốc độ tăng trưởng có thể giảm xuống, giống như trong một số trò chơi, nhưng theo những gì tôi thấy, nó vẫn giữ nguyên cho đến Lv 5. Hay thực tế là nó không giảm đi chút nào?
Đặt nó sang một bên, những tên mọt sách, Lv 16 và trải qua một tuần chiến đấu không ngừng nghỉ đang phải vật lộn với 5 Goblin. Đúng, có vấn đề là họ đã hết mana và có một đội hình đáng nghi ngờ chỉ có một người ở tiền tuyến, nhưng ngay cả như vậy. 4 người có kỹ năng Cheat và Lv 16. Hơn hết, họ suýt bị giết bởi một cuộc phục kích từ phía sau của hai Goblin. Phải chăng kinh nghiệm chiến đấu thực tế quan trọng hơn Lv?
Nếu tôi Thẩm Định những người ở dị giới hoặc người bản xứ ở thế giới này, tôi có thể có được bức tranh rõ hơn thông qua so sánh. Nhưng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không tấn công tôi, và ngay cả khi tôi mạnh hơn, tôi vẫn có thể rơi vào bẫy.
Những tên mọt sách đã nói rằng ở dị giới, ma thuật hoặc vật phẩm nô lệ, quyến rũ, đánh cắp kỹ năng và kỹ năng chết ngay lập tức là mối nguy hiểm lớn nhất. Không có sức đề kháng, ngay cả chất độc hay thôi miên cũng sẽ dẫn đến việc chiếu tướng.
Có vẻ như con người là nguy hiểm nhất. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhốt mình trong hang và sống cuộc sống cô độc của NEET sao?
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, những tên mọt sách vẫn chọn đi đến một thị trấn, ngay cả khi có nhiều nguy hiểm như vậy. Và đó là bởi vì họ là những nam sinh cao trung! Cảm ơn rất nhiều, họ chỉ ham muốn con gái thôi.
Rõ ràng, những cô gái tai thú bị bắt làm nô lệ, những mỹ nhân Elf dâm đãng và những Loli hợp pháp Dwarf đang đợi họ ở đó...... Không phải họ vừa trốn thoát khỏi những nữ sinh cao trung sao? Vâng, hãy cố gắng hết sức nhé.
Đâm sâu thì rút ra không kịp. Sau khi nhìn thấy những người muốn trở thành như thế, tôi không hề cố gắng đến đó. Và tôi thậm chí còn ít muốn làm điều đó hơn sau khi nghe những lời bàn tán của những tên mọt sách.
Nhưng những tên mọt sách đã để họ trong tình trạng như vậy.
Những kẻ nổi loạn đã bị phong ấn Quyến Rũ và Khiển Rối, nhưng họ có thể có những kỹ năng Cheat khác. Giờ đây, khi những tên mọt sách rời khỏi nhóm, họ có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu chuyển sang bạo lực.
Tôi không quan tâm đến họ. Nhưng ngay cả như vậy. Mặc dù tôi là người cô độc nhưng chúng tôi vẫn học cùng lớp, vì vậy có những người mà tôi muốn giữ an toàn. Vâng, khoảng 5 hoặc 6 người trong số họ chăng? Những người khác không quan trọng nên tôi bỏ chó tha luôn.
Đặc biệt là những tên nổi loạn và mấy con phò. Tôi sẽ không phiền nếu họ bị lũ Kobold tấn công. Hay đúng hơn là, làm ơn đó Kobold ơi! Cắn chim tụi nó đi! Nó thực sự rất đau! Tôi biết vì tôi có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm.
Rốt cuộc tôi có nên kiểm tra họ không? Ngay cả những tên mọt sách cũng lo lắng về Lớp trưởng. Rốt cuộc cô ấy là một mỹ nữ mà.
Vâng, quanh đây chẳng có gì ngoài nấm. Rất nhiều loại khác nhau nhưng vẫn không có gì ngoài nấm.
Độ sâu của khu rừng chắc chắn có những nguyên liệu khác nhau, nên tôi có thể kiểm tra tình trạng của chúng khi tìm kiếm thức ăn.
Thu thập thức ăn, huấn luyện, thử nghiệm và trong lúc làm việc đó, tôi còn trinh sát? Tôi cũng có thể mở rộng Bản Đồ.
Đích đến hôm nay là sâu trong rừng. Vì căn cứ của họ nằm ở bờ sông nên tôi có thể tìm thấy nó khi đi ngược dòng. Nó lẽ ra phải ở gần nơi tôi gặp những tên nổi loạn. Như những tên mọt sách đã nói, những tên nổi loạn không bao giờ đi xa căn cứ, vì vậy nó phải ở đó. Thượng nguồn nhỉ. Tôi tự hỏi liệu mình có thể bắt được con cá nào không? Tôi thực sự muốn có Lôi Thuật.
Tôi đi xuyên rừng, dọc theo con sông. Rốt cuộc thì, việc đi bộ gần con sông có thể khiến tôi bị phát hiện và cũng khó có khả năng tôi tìm thấy thức ăn ở đó.
Tôi nghĩ lẽ ra tôi nên đến gần nơi đó, nhưng... Không có thức ăn à? Họ đã ăn hết mọi thứ á?
Có một số lượng đáng kể Goblin, nhưng đó không phải là vấn đề. Chúng thực sự rất yếu.
Tôi hơi cảnh giác vì chúng tập trung thành từng đàn 5-6 con, nhưng chỉ với Lv 3-4, chúng không chỉ chậm mà còn thiếu sức mạnh.
Khi luyện tập, tôi đã cố gắng trao đổi đòn với chúng, nhưng một Goblin không có lợi thế về sức mạnh thì không thể là đối thủ. Chúng dễ đến mức tôi thậm chí không thể sử dụng chúng để thực hành Gậy Thuật. Gậy Thuật nói rằng nó rất buồn. Vâng, tôi cũng có những phản đối của riêng mình đối với cái tên đó.
Và sau đó là Kobold. Như thường lệ, chúng đi lại với khuôn mặt giống chó. Áp dụng lại Phủ Ma Thuật, tôi tiếp cận chúng. Hửm? Lv 2 và 3?
Aaa, vậy là những tên mọt sách đã nói sự thật. Chúng mạnh hơn một chút so với Goblin. Mạnh hơn một chút so với lũ Gob yếu ở Lv 3-4.
Chúng nhanh hơn nhưng chỉ lao theo một đường thẳng. Mi có phải là Goblin hông zậy? Và chúng thậm chí còn ngừng chạy để vẫy gậy về phía tôi. Chúng có thể phục vụ như những hình nộm huấn luyện tốt.
Tôi nhận thấy đang trao đổi đòn với 2 Kobold. Chúng hầu như không có bất kỳ kỹ năng nào. Điều đó giải thích tại sao chúng không cố gắng thực hiện các cuộc tấn công chung. Nhưng chúng có Ngoạm!
Điều này giải thích tại sao những tên mọt sách lại phải vật lộn với những con quái vật gần hang động. Sau khi quen với những điều này, họ sẽ cảm thấy mình như một thứ hoàn toàn khác.
Nếu đây là những con Kobold, thì những con mà tôi đã chiến đấu ngày hôm trước là cái quái gì vậy......? Khi tôi lườm chúng mà không suy nghĩ, đám Kobold lùi lại.
Chắc chắn là cho đến bây giờ tôi đã phải trải qua rất nhiều lời nói xấu, nói xấu về đôi mắt của mình. Rằng tôi có ánh sáng chói lóa, đôi mắt của tôi thật đáng sợ, chúng trông nguy hiểm. Tôi cũng biết rằng có một số sự thật về điều đó.
NHƯNG DÙ VẬY, MI LÀ QUÁI VẬT MÀ, ĐỪNG CÓ SỢ CHỨ! Mắt của ta có cùng đẳng cấp với mắt của quái vật không? Đôi mắt có thể khiến cả quái vật sợ hãi là gì? Ta là con người phải không? Phản ứng này làm tổn thương cảm xúc của ta đó? Mi đang cụp đuôi để làm cái đéo gì vậy hả?
Chớp nhoáng, tôi đánh chết cha lũ Kobold. Và tôi không xin lỗi, chúng mới phải nên xin lỗi cơ.
Cho đến bây giờ tôi vẫn sống yên bình trong hang nhưng hóa ra đó lại là một nơi khá nguy hiểm.
Giờ đây chỉ còn lại lũ Orc. Tôi đoán tôi sẽ ổn chăng? Mạnh mẽ và cứng rắn hơn Goblin, sử dụng thành thạo dùi cui, những con quái vật mạnh nhất của khu vực này.
Nhưng có kỹ năng và mạnh hơn lũ Goblin và Kobold ở khu vực này, đó không phải là những con Goblin mà tôi thường chiến đấu sao?
Điều đó giải thích tại sao những tên mọt sách Lv 16 sẽ gặp khó khăn. Nơi này không cho họ kinh nghiệm chiến đấu. Đó là mức độ mà tôi hoàn toàn thống trị.
・
・
・
Bằng cách sử dụng Viễn Thị, tôi đã tìm thấy căn cứ của các bạn cùng lớp, nhưng lều và hàng rào đều rách nát. Phải chăng điều đó có nghĩa là nếu không có những tên mọt sách thì giờ đây họ không có ai bảo trì? Nhưng cứ như vậy thì nguy hiểm lắm. Hay đúng hơn là, giống như không có ai ở đó.
Họ có di chuyển không? Không, điều đó khó có thể xảy ra.
Theo thông tin tôi nhận được từ những tên mọt sách, họ không ở trong tình trạng cho phép họ hoạt động như một nhóm. Ngay cả khi họ chia tay, vẫn thật kỳ lạ khi không có ai ở lại đây.
Duy trì sự thận trọng, tôi tiếp cận căn cứ, và rốt cuộc không có lấy một người nào cả. Họ đã đi đâu? Có chuyện gì đã xảy ra à?
Kiểm tra căn cứ và xung quanh, tôi nhìn qua nó, tìm kiếm những dấu vết có thể cho tôi một số manh mối.
Nhất thời choáng váng.
Tôi cảm thấy như đột nhiên tôi nhìn thấy cái gì đó. Và rồi, thông tin đó đi vào đầu tôi, đánh vào tôi như một cơn sóng xung kích, và nó thật đau đớn.
Một kỹ năng mới? Điều đó có thể để sau.
Kiểm tra lại một lần nữa, căn cứ, khu rừng, bờ sông...... Có hai dấu vết ở căn cứ. Cái đầu tiên tập trung vào một vị trí nhất định sâu hơn trong căn cứ, đó có lẽ là nơi mà những tên mọt sách bị tấn công. Tàn dư của ma lực ở đây có cảm giác cũ hơn so với nơi khác.
Và cái thứ hai hơi xa căn cứ, trên bờ sông cạn, dẫn từ đó vào rừng. Dấu vết của ma thuật có cảm giác mới mẻ...... 「Ma Thuật」, nghĩa là con người đã chiến đấu ở đây.
Tôi không biết đây là kỹ năng gì, nhưng đôi mắt đó là thứ duy nhất tôi có thể tin cậy. Theo dấu vết, tôi đi vào rừng.
Gần một giờ chạy sau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy dấu hiệu có sự hiện diện của con người.
Có vẻ như một nhóm đang trốn thoát trong khi đi vòng quanh khu vực đang chạy theo hướng này.
Hãy chờ xem mọi việc diễn ra thế nào? Hay tôi nên giúp họ?
Hãy quan sát nó. Nhóm chạy trốn những kẻ truy đuổi đang đổ máu. Tôi vẫn không thể nhìn thấy, vì họ ở ngoài tầm nhìn của tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy nó.
Nếu người bị truy đuổi là kẻ xấu, vậy còn người truy đuổi thì sao?
Nếu người truy đuổi là kẻ xấu, vậy còn người bị truy đuổi thì sao?
Tóm lại, cả hai đều là kẻ xấu.
......Okay, về nhà thôi.
Tôi nên ăn gì cho bữa tối đây nhể? Nấm hở? Hay là nấm ha? Hoặc có thể ~ là nấm á?
Aaa, họ đến rồi, tôi có thể nói gì đây...... 「Này! Cậu đó! Dừng lại ngay!」」......Aaaa ~ thật khó chịu.
「Vâng. Chúc một ngày tốt lành, những con phò thân mến. Và tạm biệt. 」
Sau đó, hãy hái vài quả mọng trên đường về...... 「Tôi đã bảo cậu dừng lại mà!! 「Hở? 「Và tạm biệt」!!!」 「Cậu gọi ai là phò thế!」gyah gyah!!」trên đường về......?
Gyah? Chưa bao giờ nghe thấy một con chim kêu như vậy. Hãy để nó yên và về nhà nhé ~
「 「 「Chúng tôi đang bảo cậu dừng lại mà!!!!!!!!!!!!!!」」」
Haaaa. Trong số tất cả những người có thể, nhưng lại gặp lũ phò. Nếu đó là những nữ sinh cao trung đang bùng nổ tuổi trẻ thì tôi đã cân nhắc việc dừng lại, nhưng tôi không muốn dừng lại đối với những nữ sinh cao trung đang bùng nổ với sự nghịch ngợm.
「Hay đúng hơn, tại sao cậu lại ở một nơi như vậy 「Cậu là bạn của họ à?!」 「Này cậu 「Điều này có nghĩa là gì?」 nhanh lên và làm gì đó đi!!!」, tại sao cậu lại im lặng?」
Khó chịu, khó chịu, khó chịu, họ là cái đéo gì vậy! Ồn ào quá, họ đang nói về cái gì vậy?
「Nghe này, 「Điều này có nghĩa là gì?」là sao vậy? Chính mấy người đã đi đến và 「dừng lại」! Và 「bạn của họ」, mấy người đang nói về ai vậy? Và tôi thậm chí còn không có bạn bè! Tôi là người cô độc! Đừng bắt tôi phải nói điều đó! 」
Tôi không biết ai đang đuổi theo họ, nhưng giúp đỡ họ thì đéo muốn. Nhảy ra khỏi hư không và nói 「Nhanh lên và làm gì đó đi!!」 là sao?
Đủ rồi, hãy nhanh về nhà thôi.
「 「 「Như chúng tôi đã nói! Chờ đã.」」 Làm ơn đó.」
Hở? Tôi đang bị ảo giác thính giác à. Tai tôi phát điên vì lũ phò quá ồn ào sao?!
「Xin hãy lắng nghe chúng tôi. Làm ơn đó.」
Tệ thật! Tôi nhận được một hiệu ứng trạng thái bất thường! Kỹ năng nào đã làm được điều đó? Tôi đang nghe thấy những thứ kỳ lạ như 「Làm ơn」!
「Tôi không biết tại sao cậu lại ở thế giới này, nhưng cậu là bạn của Oda và nhóm của cậu ấy phải không? Chúng tôi đang tìm kiếm họ, nếu cậu biết bất cứ điều gì, làm ơn hãy cho chúng tôi biết. 」
Cô trông giống như thủ lĩnh của lũ phò này, đây có phải là ảo ảnh không? Phò kỳ cựu trong số phò, Nữ Hoàng Phò. Cỗ máy tạo ra những ý nghĩ bất chợt, phàn nàn và lăng mạ ích kỷ. Chính thủ phạm có lòng kiêu hãnh lớn đã dẫn đến việc tan rã lớp. Không thể nào có từ "làm ơn" trong từ điển của cô được.
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-0
「Cậu là ai?」
「Tại sao thế! Chúng ta học cùng lớp với nhau mà! Làm sao cậu có thể không biết tôi chứ!! 」
Aaa, cô ngắt lời. Ờm? Cách nói này làm tôi nhớ đến phò thủ lĩnh.
「Cậu có phải là người thật không?」
「Ý cậu người thật là gì?! Cậu đang nghĩ gì thế?!」
Hừm, đây là thủ lĩnh phò.
「Aaa, xin lỗi, xin lỗi. Tôi có một số ảo giác thính giác nghe giống như 「Làm ơn」, nên tôi nghĩ rằng cậu là một thủ lĩnh phò giả.」
「Cậu đang gọi ai là thủ lĩnh phò vậy hả! Và...... Đó không phải là ảo giác...... Làm ơn, nếu cậu biết điều gì đó, hãy cho chúng tôi biết.」
「Cậu là ai thế?!」
「Tôi là tôi! Một người thật mà!!」
「Hở? Cậu có thực sự là thủ lĩnh phò thực sự không? 」
「Vâng là tôi đây! KHÔNG PHẢI, chờ đã, tôi không phải như vậy!!! Tôi là người thật, nhưng tôi không phải là thủ lĩnh phò!!!!」
「? Vậy là cái nào?」
「Aaa, thủ lĩnh phò cũng được thôi! *pant pant pant*」
Chà, tôi khá chắc chắn rằng cô là người thật. Người ta không thể sao chép cách sử dụng 「!」 của cô một cách dễ dàng như vậy được.
「Vậy, Oda là ai?」
「Sao cậu lại không biết chứ! Thỉnh thoảng cậu đã nói chuyện với cậu ấy mà!!! 」
「Oda? O~da? Oda và nhóm? Aaa, ý cậu là những tên mọt sách! Hãy dừng những biệt danh kỳ quặc đó lại và gọi họ là những tên mọt sách đi.」
「Oda, là một cái tên!!! *pant pant pant*」
Hở? Không phải Mọt Sách á? Một sự thật gây sốc được tiết lộ! Chà, những tên mọt sách là đủ ổn cho họ rồi.
「Vậy tại sao cậu lại tìm kiếm những tên mọt sách? Định bắt họ chạy việc vặt à? Hay muốn họ đi săn?」
Nói rồi tôi nhìn thẳng vào mắt lũ phò. Hửm? Xin đừng giật mình chỉ vì ánh mắt chúng ta chạm nhau. Tôi bị tổn thương đủ sâu sắc từ sự cố với lũ Kobold.
Chà, mặc dù tôi không thể không liếc nhìn họ. Sau khi nghe một câu chuyện như vậy từ những tên mọt sách. Và thậm chí còn đuổi theo họ bây giờ...... 「...chúng tôi muốn xin lỗi......」Hở?
「Không, như tôi đã nói, cậu có định biến họ thành chân sai vặt sau khi bắt được họ không? Hay cậu định giao họ cho những kẻ nổi loạn? Hoặc...... 「Như tôi đã nói, chúng tôi muốn xin lỗi」......Có thật không?」
「Chúng tôi chỉ muốn xin lỗi. Không, không phải là chúng tôi nghĩ rằng họ sẽ thực sự tha thứ hay giúp đỡ chúng tôi...... Chúng tôi hiểu những gì mình đã làm. Không, chúng tôi chỉ mới hiểu điều đó cách đây không lâu...... Vì vậy, chúng tôi không nghĩ rằng họ sẽ tha thứ cho chúng tôi, hay lời xin lỗi đó sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng, đó là điều duy nhất chúng tôi có thể làm, vì vậy, ít nhất...... Chúng tôi sẽ muốn xin lỗi họ một cách đàng hoàng......」
「Chúng tôi đáng lẽ đã chết từ lâu rồi......Chúng tôi không thể làm gì được, sống ở một nơi như vậy là điều không thể. Lý do duy nhất chúng tôi không thực sự chết là vì họ đã giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi hiểu điều đó, hay đúng hơn, chúng tôi đã nhận ra điều đó cách đây không lâu......Vì vậy......Chỉ là...... Trước khi kết thúc, chúng tôi muốn xin lỗi một cách đàng hoàng......Làm ơn, nếu cậu biết bất cứ điều gì, hãy cho chúng tôi biết.」
「 「'Làm ơn.」」」
Nghĩ đến họ sẽ cúi đầu xuống. Aaaa, họ đã thay lòng đổi dạ rồi à? Hoặc có thể từ bỏ cuộc sống này chăng? Vậy ra đó là cách họ sống sót qua tuần trước...... Được cứu bởi những tên mọt sách. Bị mọi người bỏ rơi, tự cam chịu, điều cuối cùng họ nghĩ đến là lòng biết ơn và lời xin lỗi đến những tên mọt sách. Chuộc lại sự ngu ngốc trong quá khứ của họ. Đây là di chúc cuối cùng của họ.
「Tôi biết họ đi đâu, nhưng tôi không biết họ ở đâu. Và liệu các cậu có thể bắt kịp họ không? Các cậu sẽ phải vượt qua khu rừng. Các cậu có thể chiến đấu? Tất nhiên là không thể rồi, phải không? 」
Tôi không biết những tên mọt sách sẽ vui hay tức giận khi nhận được lời xin lỗi. Thông thường, sẽ rất tức giận. Nhưng họ khá mềm lòng. Nhưng sau đó, họ có thể không thể bỏ rơi tụi này và cuối cùng cùng nhau bị hủy hoại. Mặc dù có lẽ không có lý do gì để lo lắng về điều đó.
「Dù sao thì cậu cũng không thể bắt kịp hoặc thậm chí đuổi theo họ. Chẳng có ích gì khi theo họ bây giờ. 」
Những con phò run rẩy, nhìn xuống đất. Có lẽ họ đang đi với tinh thần sống hay chết. Làm những gì họ phải làm trước khi chết. Nhưng quá trễ rồi.
「Không sao đâu, dù sao thì hãy nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, ít nhất là trước khi xin lỗi...... Kể cả khi chúng tôi không thể đến đó, làm ơn. Làm ơn hãy nói cho chúng tôi.」
Điều này gần giống với lòng nhiệt thành tôn giáo. Chúng ta sắp chết, nên trước đó, chúng ta muốn cảm ơn những người đã cứu chúng ta. Bắt nạt, bóc lột và bỏ rơi đè nặng lên lương tâm. Cuộc hành hương để chuộc tội...... Nếu không thể thực hiện được, chúng ta sẽ bỏ mạng trên đường đi.
Bị cướp đi mạng sống của họ cho đến tận bây giờ bởi chính vị thần mà lẽ ra họ phải nương tựa. Mất tất cả trong một tuần và biết được điều sắp kết thúc sau khi bị bỏ rơi. Có vẻ như những ngày đó đã đủ khó khăn để thay đổi tính cách của họ.
「Tôi đã nghe từ những tên mọt sách về những gì đã xảy ra. Hay đúng hơn là về những gì các cậu đã làm. Trước khi xin lỗi những tên mọt sách, cậu đã xin lỗi Lớp trưởng chưa?」
「Đúng. Nhưng vì mọi người chia thành các nhóm khác nhau, bọn con trai tấn công chúng tôi, khiến mọi người chạy tán loạn......Lớp trưởng nói 「Tôi chấp nhận điều đó, nhưng những người chúng ta thực sự phải xin lỗi là Oda-kun và nhóm của cậu ấy.」......Những người khác...... Chúng tôi đã xin lỗi họ, chỉ còn lại Oda và bạn của cậu ấy......」
Aaa, vậy là họ đã đi xa nhất có thể. Những kẻ muốn trở thành những người rất cao và quyền lực ở trường đã biến mất, những tên mọt sách đột nhiên trở nên mạnh mẽ khi đến dị giới cũng biến mất, và sự lãnh đạo của Lớp trưởng cũng biến mất. Kết quả là, không có ai tổ chức, không có ai chống đỡ quái vật, các chàng trai buông thả theo ham muốn của mình, tấn công các cô gái và bị nhóm Lớp trưởng đẩy lui, nổi cơn thịnh nộ ở nơi khác.
Những con phò chạy trốn khỏi các chàng trai, bị Lớp trưởng bỏ rơi, và cuối cùng sau khi không còn nơi nào để đi, họ nhận ra mình đã làm gì. Vì vậy, điều cuối cùng trước khi chết, họ quyết định xin lỗi...... Và cảm ơn những tên mọt sách, những người duy nhất đã giúp đỡ họ.
「Ờm, thứ nhất, cậu đang bị truy đuổi. Có lẽ là một trong những nhóm nam. Vì vậy, cậu sẽ không thể chạy trốn và cũng sẽ không thể tiếp cận được những tên mọt sách. Thứ hai, như tôi đã nói trước đó, nếu tiến về phía trước cậu sẽ bị lũ quái vật ăn thịt. Và tất nhiên, sẽ không đến kịp những tên mọt sách. Cái thứ ba và cũng là cuối cùng, đàn khỉ phát dục mà các tên con trai biến thành, nghiền nát và quét sạch quái vật, đồng thời đến gặp tên những mọt sách để xin lỗi. Cậu thích cái nào hơn?」
「Không thể nào! 「Điều đó là không thể...... 「Thật vô vọng...... 「Không sao đâu 「Chuyện đó......」Chúng tôi chỉ muốn cậu cho chúng tôi biết họ đang ở đâu」Làm ơn!」」」
Chỉ một chút thôi, nhưng họ làm tôi bực mình nên tôi nhìn họ.
Vì lý do nào đó, họ ngã ngửa ra, run rẩy và bắt đầu nức nở với khuôn mặt tái nhợt. Aaa, tôi không quan tâm nữa.
「Hối hận, đổi dạ, chuộc tội, ăn năn, xin lỗi, xưng tội hay biết ơn? Ngay từ đầu, tôi không biết quyết tâm của mấy cậu là cái quái gì nữa! Và tôi không quan tâm! Đối với tôi, mấy người là những con điếm xấu tính, những con phò đã thay lòng hay những con đĩ đã hối cải đối với tôi không thành vấn đề!! Mấy người có định xin lỗi những tên mọt sách không?! Hay sẽ xếp hàng bào chữa?! Đó là cái nào?!」
「Đó là 「Tôi đang hỏi đó là cái nào!!!!」......!」
Tốt lắm, nhỏ này có 「!」 ở cấp độ phò. Đây có phải là sức mạnh của 「Khéo Léo Kém」 không?
Okay, tôi sẽ học cách sử dụng 「!」!
「Nghe đây! Những tên mọt sách luôn giúp đỡ mấy người, bất chấp sự bắt nạt và lăng mạ! Họ đã cứu mấy người! Họ đã cố gắng dạy mấy người! Làm sao sống được ở nơi khỉ ho cò gáy này! Làm sao để không chết tại nơi đây!! Mặc dù mấy người đã bỏ qua điều đó! Mặc dù mấy người đã xúc phạm họ! Cho đến lúc họ không thể ở lại đây!! Gửi đến các người! Những người xúc phạm, bắt nạt và chế nhạo họ!!!!」
Tốt lắm, 「16!」. Mặc dù để có thể làm chủ được nó, tôi cần có cấp độ thủ lĩnh phò với 「20!」.
「Cậu sẽ chết mặc dù họ đã cứu cậu?! Họ tiếp tục giúp đỡ và cậu sẽ chết?! Vì vậy, những gì các tên mọt sách đã làm hoàn toàn không có ý nghĩa gì!! Họ đã liều mạng để giúp, nhưng tất cả những điều đó hoàn toàn vô nghĩa!! Vì vậy, cậu sẽ chết mà không học được bất cứ điều gì họ đã cố gắng dạy! Để giúp sống sót! Vì vậy, cậu sẽ không chết đâu! Chết đi, phớt lờ mọi ý đồ của lũ tên mọt sách đi!! Đó là cách để xin lỗi! Không thực cần sự nói ra điều gì và chỉ cảm thấy tự mãn đâu‼‼‼‼」
Tôi đã làm được, tôi đã vượt quá giới hạn! Kỹ năng vốn có của thủ lĩnh phò chỉ có 「20!」. Tôi đã vượt qua rào cản cuối cùng đó! Tôi đã làm vậy và cháy thành tro trắng tinh khiết...... Hở, chờ đã, cái gì cơ? Có phải tôi đã thể hiện một loại kỹ năng máu nóng kỳ lạ nào đó không? Điều này nhắc nhở tôi, gần đây tính cách của tôi không thay đổi sao?
「UWAAA, chúng tôi không muốn chết! Không đời nào chúng tôi muốn chết!! Chúng tôi muốn sống sót! Chúng tôi muốn sống! Nhưng chúng tôi không nghe một điều gì, chúng tôi không học được gì cả, vì chúng tôi không thể, đành chịu thôi! Ngay cả khi sắp chết, vì chúng tôi là những kẻ ngốc, chúng tôi chỉ trêu chọc họ, không thể làm gì khác, không thể thừa nhận rằng chúng tôi sợ hãi, không thể nhờ giúp đỡ... Chúng tôi thậm chí còn chưa bao giờ nói lời cảm ơn... hoặc xin lỗi...dù chỉ một lần! Họ đã cứu chúng tôi, tất nhiên, chúng tôi muốn tiếp cận họ khi còn sống và cảm ơn!! Chúng tôi muốn xin lỗi tận mặt họ! Chúng tôi không muốn chết! Chúng tôi không muốn chết như thế này‼‼‼‼‼」」
Kuu, thật là nhiều 「!」! Tận「21!」lận á!! Vậy cuối cùng thì 「!」 của tôi chẳng qua là một kỹ năng học vội vàng sao? Khéo Léo Kém vẫn chỉ là một sự bắt chước mờ nhạt, thiếu bản chất thực sự của kỹ năng. Không phải thứ mà Vô Năng có thể hy vọng vượt qua được...... Hở?
Vì lý do nào đó mà lũ phò lại khóc? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?
Uwaaa, với mái tóc bù xù và không trang điểm, họ trông hơi giống trẻ con, nhưng giờ khuôn mặt của họ đều bị hủy hoại vì khóc, với nước mắt và nước mũi đầy trên mặt. Vâng, một cơn đại dịch. Địa ngục của những con phò nhỏ. Làm sao nó lại biến thành thế này?
Khi bạn không hiểu điều gì đó, hãy xem lại các bước theo thứ tự xảy ra và nó sẽ mang lại sự hiểu biết về tình huống và ý nghĩa của nó.
Tôi đã tham gia vào một trận chiến cực kỳ 「!!」 với thủ lĩnh phò. Thông qua QED.
Hừm, tôi có thiếu thứ gì không? Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đã chiếm lấy tôi ở giữa trận chiến, nên tôi không nhớ bất cứ điều gì ngoài trận chiến 「!」.
Vâng, chết tiệt. Tôi không thể nắm bắt được tình hình. Chúng ta hãy hỏi họ trực tiếp.
「Ờm, chà? Như đã nói, chuyện đó diễn ra như thế nào?」
Những con phò đồng loạt quay khuôn mặt sũng nước về phía tôi. Đôi mắt của họ có một sự ghê rợn siêu nhiên đối với họ. Thần ơi, đáng sợ quá!
「 「 「 「 「 Chúng tôi là những kẻ ngốc và không học được gì về sinh tồn. Chúng tôi không thể chết như thế này được! Chúng tôi tuyệt đối không thể chết! Xin hãy dạy chúng tôi! Xin hãy cứu chúng tôi! Xin hãy dạy chúng tôi cách sống, kiến thức để sinh tồn và gặp được Oda-kun và những người khác! Xin hãy cho chúng tôi sức mạnh để chuộc tội và trả nợ! Làm ơn!」」」」」
「......Vâng?!」
Vãi cức, tôi đã vô thức đồng ý rồi.
T-Tôi sẽ kể cho bạn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
T-Tôi chắc chắn các bạn sẽ không hiểu tôi đang nói gì đâu.
Và tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra...
Tôi tưởng mình sắp phát điên rồi...
Nó không hề đơn giản như Quyến Rũ hay Khiển Rối.
Tôi đã trải nghiệm một điều gì đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Đó là 「Chinh Phục Lv 1」.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này?!
Ở phần dưới cùng của trạng thái của tôi.
「Chinh Phục」Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C, Phò D.
Cái đéo gì đây? Tôi đã có Chinh Phục Lv 1. Tôi nghĩ đó có lẽ là một kỹ năng thuần hóa quái vật. Nhưng cho đến bây giờ, tôi đã tiêu diệt tất cả những con quái vật mà tôi gặp. Aaa, tôi chưa thử nó dù chỉ một lần.
Đột nhiên tôi có 5 con phò được thuần hóa? Cái đéo mẹ gì đây hả? Tôi thành Phò Chủ rồi à, phải nuôi hết tụi này á? Làm như tôi sẽ làm ấy!
Tôi tự hỏi, Thủ Lĩnh Phò có phải là một dạng tiến hóa không?
Có một kẻ cặn bã muốn dùng Khiển Rối để chiều theo ý muốn của mình với các cô gái.
Có một tên nhếch nhác muốn dùng Quyến Rũ để bắt các cô gái phục vụ hắn.
Và rồi, chính tôi, người đã bắt họ làm nô lệ?!
UWAAA! Hikkikomori NEET Cô Độc bắt 5 nữ sinh cao trung làm nô lệ.
Nghe có vẻ chẳng khác gì một tội ác! Nếu có một người như vậy, có lẽ tôi đã hét lên 「Chú cảnh sát ơi, hắn ta đây nè!」và triệu hồi một cảnh sát từ thế giới khác.
Bạn... Có lẽ không biết tôi đang nói về điều gì, nhưng tôi cũng không biết nữa! Hãy bỏ cuộc, trò chơi đã kết thúc.
Rên rỉ, tôi đi bộ xuyên rừng, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D theo sau tôi.
Đầu óc choáng váng, tôi đi bộ xuyên rừng, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D theo sau tôi.
Than thở, tôi đi bộ xuyên rừng, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D theo sau tôi.
Các cậu là vịt đi theo mẹ con hay gì vậy?!
Dùng [Băng Thương] của tên mọt sách đâm một con Goblin nhảy ra ngoài, tôi tiếp tục di chuyển.
Bắn tỉa một con Kobold nhảy ra bằng phiên bản sửa đổi của Hoả Cầu 「Hoả Đạn」, tôi tiếp tục di chuyển.
Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi rất chăm chú. Có lẽ đó là họ đang cố gắng học cách chiến đấu. Ngay cả khi làm vậy, tôi vẫn là một tên NEET Lv 5 đó?
Vì nhìn lại rất đáng sợ nên tôi di chuyển chỉ nhìn về phía trước.
Tôi đang đi đâu vậy? Tôi không có ý kiến. Nhưng tôi phải nhấn vào. Tôi không được phép dừng lại hay nhìn lại. Đôi mắt của lũ phò quá đáng sợ mà! Đôi mắt của họ trông giống như của những kẻ cuồng tín tôn giáo, thật đáng sợ.
Tiến thẳng về phía trước như thể tôi thực sự có một mục tiêu, tôi tiếp tục tiến lên, không quan tâm đến những Goblin mà nãy giờ cứ nhảy vào chúng tôi, hạ gục chúng và tiến về phía trước. Càng đi xa tôi càng cảm thấy sự hiện diện phía trước lớn hơn, nhưng tôi không thể quay đầu lại. Lý do là, lũ phò đó đang theo dõi tôi từ phía sau!
Tôi cứ tiến về phía trước như thể đang chạy trốn. Hay đúng hơn là tôi đang bỏ chạy. Chết tiệt, trong một thời gian khá lâu xung quanh đã được bao phủ bởi lũ Goblin. Phía trước tôi là lũ Kobold và lũ phò ở phía sau. Lựa chọn duy nhất có sẵn là Kobold.
Không nói một lời, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D đang theo sau tôi.
Thờ ơ, Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C và Phò D đang theo sau tôi.
Tôi làm gì đây?
Phía trước tôi là hang ổ của Kobold. Sự hiện diện thật đáng kinh ngạc. Nhưng với tôi, quay lại là không được phép. Bởi vì thứ ở sau lưng tôi còn đáng sợ hơn!
Có lẽ đã học được từ việc quan sát tôi, nhưng giờ họ đang lấy ma thạch từ những con quái vật mà tôi đã đánh bại và mang chúng đến cho tôi. Họ vẫn còn khá tệ trong việc đó, nên trong khi lấy ra những viên ma thạch, họ dính đầy máu với đôi mắt thậm chí còn trở nên điên cuồng hơn...... Tôi sợ. Trông giống như một lữ đoàn khủng khiếp nào đó, lũ khốn vấy máu đang đuổi theo tôi, chỉ chuyên tâm bám lấy tôi. Đây là gì? Nó thực sự đáng sợ? Tôi sắp khóc rồi đấy?
Do 「Chia Sẻ EXP」, một hiệu ứng của Chinh Phục, Lv của lũ phò đó liên tục tăng lên. Tiêu diệt lũ Kobold ở một mức độ nào đó, đồng thời cho phép một vài con đi qua phía sau tôi, lũ phò sẽ âm thầm vây lấy chúng, đâm kiếm và giáo vào chúng. Tôi chưa bao giờ thấy Kobold có khuôn mặt đáng thương như vậy. Và đây là lần đầu tiên tôi thấy Kobold sợ hãi đến vậy. Có lẽ tôi cũng đang làm bộ mặt tương tự. Bởi vì nó đáng sợ!
Trước khi tôi nhận ra, lũ khỉ biến thái cao trung kia đang đuổi theo các cô gái đã biến mất. Không biết chúng bị lũ Kobold đuổi đi hay bị giết, và tôi thực lòng không quan tâm! Chính vì lũ khỉ biến thái đó mà tôi phải trải qua một trải nghiệm đáng sợ như vậy, chính vì những con khỉ biến thái đó mà lũ Kobold mới phải trải qua một trải nghiệm đáng sợ như vậy! Bây giờ, hãy giết chúng đi, Kobold ơi! Chúng ta có thể chiến đấu ở các phe khác nhau, nhưng nguyện vọng của chúng ta là giống nhau, kẻ thù của kẻ thù là đồng minh mà! Đợi đã, có lẽ Kobold là đồng minh của tôi thật sao?
Chà, có lẽ bây giờ không có ai nghĩ đến việc tấn công lũ phò sau khi nhìn thấy. Đến dị giới hóa ra điều đáng sợ nhất chính là bạn cùng lớp. Trước đó tôi cũng bị chiếm hữu bởi một loại tính cách đầy nhiệt huyết. Có vẻ như những người ở thế giới ban đầu còn đáng sợ hơn những con quái vật nguy hiểm.
Kobold lần lượt đến, số lượng đáng kinh ngạc, nhưng diện tích cũng rộng rãi. Không cần dồn nhiều sức mạnh vào Hoả Đạn, tôi chỉ tiếp tục tiêu diệt ngày càng nhiều chúng, tấn công hết con Kobold này đến con Kobold khác khi chúng tiếp tục đến.
Nếu 10 con xuất hiện, tôi bắn 30, nếu 20, tôi bắn 60. Sẵn sàng và bắn, sẵn sàng và bắn. Lần lượt tôi bắn chúng ngay khi tôi tạo ra Hoả Đạn. Mỗi viên không có nhiều sức mạnh, nhưng nó đủ để kiểm tra sức tấn công của lũ Kobold và trấn áp chúng bằng số lượng, áp đảo chúng.
Với điều duy nhất dành cho những con Kobold cấp thấp là khả năng tích điện của chúng, chúng không thể trúng đòn. Vì vậy, bị tấn công bởi một loạt Hoả Đạn như trong một cơn mưa nghiêng, chúng nhanh chóng mất tốc độ và không chịu nổi, ngã xuống đất. Bị đẩy đến bờ vực của cái chết, lũ Kobold sau đó trở thành con mồi của lũ phò và mất mạng.
Dù có 30, 40 con, chúng vẫn bị tắm trong cơn mưa đèn đỏ choáng ngợp, liên tục bị đánh và đâm, trong khi phía sau tôi có lẽ lũ phò đang tắm máu.
Và con cuối cùng, trong khi bị xé thành từng mảnh, hứng chịu một loạt đạn đỏ, đã lao tới định cắn tôi, và với hàm mở rộng, nhe răng và...... Rơi xuống đất.
Được bao quanh bởi hàng đống xác chết Kobold xung quanh, lũ phò cứ tiếp tục lao đi, tung ra những đòn kết liễu và xé toạc những ma thạch.
Sau đó, một nhóm, bị bao vây bởi một lượng lớn Kobold và đang giao chiến với chúng, giờ đang nhìn về phía chúng tôi.
Mặc dù tất cả đều đầy vết thương và máu, nhưng dường như họ không bị thương nặng gì.
「Thuốc HP, cậu sẽ hồi phục nếu uống nó...... Tuy nhiên nó có vị nấm.」
Tôi hỏi họ, nhưng không ai hành động. Vậy hương vị nấm không tốt à? Có vẻ như nó không hợp với sở thích của con gái. Nghĩ rằng các chàng trai có lẽ cũng sẽ không thích nó. Chà, tôi cũng ghét nó. Tôi thấy nó giống Aojiru, nhưng tôi đã thốt lên ngay khi thử thứ này. Tôi không nghĩ rằng nấm tốt cho sức khỏe và các loại thảo mộc chữa bệnh lại tạo nên sự hòa hợp tinh tế về hương vị, tạo nên một bản giao hưởng khó chịu đến vậy.
「Haruka......kun......?」
「Vâng, mùi nấm dở quá, tôi đang nghĩ cái gì vậy? Mùi vị rất khó chịu, bôi bên ngoài có khiến người ta có mùi nấm không? 」
Phía sau tôi, lũ phò liên tục lấy ma thạch. Vài ngày trước họ không nghe lời ai, tránh đánh nhau và thậm chí không cố gắng đến gần quái vật. Những con phò lẽ ra đã gây náo động lớn vài ngày trước, nếu nhìn thấy máu, giờ đây đang im lặng và có trật tự chạy xung quanh, kết liễu lũ quái vật, và không quan tâm đến việc bị bẩn hay máu vương vãi khắp nơi, đang khoét ma thạch.
Thực sự, một cảnh tượng tuyệt vời. Điều hợp lý là một số người sẽ không thể tin được nếu họ nhìn thấy nó. Họ trông giống như những người hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là xem xét cái nhìn điên cuồng trong mắt họ.
Trông như thế, lũ phò đó thu thập ma thạch, chạy đến chỗ tôi, và sau khi đưa chúng cho tôi mà không nói một lời nào, vội quay lại, quay lại làm việc với sự tập trung cao độ. Thật là quá đáng nghi ngờ. Mới hôm nọ đã có một cuộc chấn động lớn về 「Quyến Rũ」và 「Khiển Rối」và những thứ tương tự. Hơn nữa, các cô gái có thể dễ dàng tưởng tượng ra số phận của mình nếu rơi vào trạng thái như vậy nên việc họ thấy kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này là điều đương nhiên. Rốt cuộc, ngay cả tôi cũng sợ! Không, tôi thực sự sợ đái ra quần đó.
Nếu mấy hôm trước có người nói lũ phò đã thay lòng đổi dạ, hối hận thì chắc không ai tin. Ngay cả sau khi nhìn thấy nó bằng chính mắt mình. Và sự thay đổi là quá cực đoan. Họ không chỉ thay đổi mà còn trở thành những người hoàn toàn trái ngược với trước đây. Không ai có thể nghĩ rằng họ đã thay đổi sau khi nhìn thấy điều này. Họ sẽ nghĩ đó là tẩy não hoặc kiểm soát tâm trí.
Ai sẽ uống đồ uống do người đàn ông đưa ra, người đang dẫn dắt những con phò trong tình trạng bất thường như vậy? Và hương vị nấm trên đó! Mọi người sẽ chỉ coi đó là một cái bẫy cực kỳ táo bạo, ai lại uống thứ như vậy! Nguy hiểm quá, cả rượu lẫn người đều có mùi rắc rối. Trên hết, nấm? Cái quái gì với thành phần cực kỳ đáng ngờ đó vậy? Người đàn ông này chỉ là tồi tệ nhất! Hắn rõ ràng là nguy hiểm! Và hắn ta có một cái nhìn đáng sợ vãi lon!......Xin hãy tha cho tôi phần cuối cùng nhé.
Đúng vậy, với mức độ tin cậy siêu tiêu cực hiện tại, mùi vị thật kinh khủng, nhưng nó cũng bị loại ngay cả chỉ vì mùi của nó. Tôi có nên dùng quả mọng ngọt để cải thiện hương vị không? Và màu sắc nữa? Tôi nên diễn đạt nó như thế nào, chỉ là không thôi? Phải chứ? Các nữ sinh cao trung có nghĩ vậy không? Không, ngay từ đầu......Hay đúng hơn là......
「Nèeeeeeee, Haruka-kun. Đến đâyyyyyy.」
Woa, điều đó làm tôi giật mình! Lớp trưởng đang nhìn tôi thật gần! Điều này thật tệ cho trái tim tôi. Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-1
「Ee hèm, trước tiên, tớ có thể nhận lọ thuốc đó được không?」
「Eeeeeeeee! Cậu định uống nó á?!」
「Cậu là người bảo tớ uống mà? Tại sao cậu lại ngạc nhiên thế? 」
「Chà, thông thường, nếu một người lạ mời cậu một đồ uống đáng ngờ, chẳng phải việc đồng ý uống nó là một ý tưởng đáng nghi ngờ đối với một nữ sinh cao trung sao? Giống như, tớ nên nói thế nào nhỉ, không nên......」
「Chúng ta là bạn cùng lớp mà! Người lạ thì liên quan gì đến chuyện này chứ?!」
「......Ồ?」
Lời đáp trả xứng đáng của Lớp trưởng càng được tăng cường khi nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp của cô, tạo thêm ấn tượng.
「Ờm, Lớp trưởng-sama?」
「Đó không phải là tên nhé! Và tại sao cậu lại đính kèm "sama"? 」
Trước tiên tôi có nên giải thích những con phò đằng sau không? Họ trông cực kỳ đáng ngờ, nhưng khi phải giải thích thì tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thay vào đó, ai đó có thể vui lòng giải thích cho tôi được không? Tôi nên nói gì đây? Không phải, tôi đã bắt họ làm nô lệ, nghe có vẻ tệ nhất nhỉ?! Nó không những không giải quyết được sự hiểu lầm mà còn khiến tôi bị coi là kẻ xấu.
「Haruka-kun. Ờm, có chuyện gì với Shimazaki-san và những người khác vậy? Hở? Tại sao các cậu lại ở cùng nhau? 」
「Eeem, không phải là kể câu chuyện này sẽ không tốn thời gian, nhưng nó là một câu chuyện dài...... Eeem, tớ đã thuần hóa được họ rồi.」
「Cậu đang làm gì vậy! Và đó NGẮN quá!」
Lớp trưởng hét lên. Nghe có vẻ như một tiêu đề đầy rủi ro. Gần như khiến tôi muốn Order nó. Tôi đã gần triệu hồi được một Shipper. Nếu đó là giao dịch mua chỉ bằng một cú nhấp chuột, tôi sẽ nhấn nó. Tôi tự hỏi liệu có ổn không khi tôi chưa đủ tuổi vị thành niên.
「Tại sao cậu lại thuần hóa họ chứ! Hay đúng hơn, đó không phải là kỹ năng mà sử dụng trên quái vật sao? Sao cậu lại thuần hóa bạn cùng lớp của mình thế?!」
Bản thân tôi cũng muốn biết tôi đã thuần hóa họ như thế nào và nếu có thể, tìm cách đưa họ trở lại nơi tôi tìm thấy ban đầu. Họ sẽ quay lại nếu tôi bảo họ quay lại rừng chứ? Lớp trưởng đang trên đà suy sụp, tôi có nên đưa ra lời giải thích thích hợp không? Để bắt đầu, có một điều tôi phải xác nhận.
「Shimazaki là ai? Một nhà thơ lãng mạn nào đó à, như người đã viết 『Before the Dawn』á?」
「Cậu đã thuần hóa họ mà không biết họ là ai á?! Và bình thường mọi người bắt đầu từ 『Collection of Young Herbs』, tại sao cậu lại nhảy tới 『Before the Dawn』?」
Lớp trưởng lại hét lên, hóa ra là truyện dài kỳ, không biết có phải là truyện ba không? Tất nhiên là tôi sẽ mua nó. Nó có đi kèm quà tặng nếu tôi mua cả bộ cùng một lúc không? Giờ là lúc triệu hồi......
「CẬU ĐẾN ĐÂY ĐỂ GIÚP ĐỠ NHỈ? TẠI SAO CẬU THUẦN HÓA HỌ HỬ? TẠI SAO CẬU KHÔNG BIẾT TÊN HỌ HỬM? CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ BẠN CÙNG LỚP SAO?!」
Rốt cuộc thì đó là một bộ ba.
「Chà, ý tớ là, tất cả những gì tớ thấy trong trạng thái là Thủ Lĩnh Phò, Phò A, Phò B, Phò C, Phò D?」
「Cậu đang đặt cái tên gì cho các cô gái cùng lớp vậy! Đó chính là sự đối xử mà lũ quái vật nhận được!! Cậu đang nghĩ cái gì vậy!」
Có vẻ như bộ truyện sẽ tiếp tục. Tôi phải xem xét làm thế nào để thường xuyên mua các mục mới trong đó!
Uwaa, mấy cô gái đằng sau Lớp trưởng cũng đang nhìn tôi lạnh lùng. Vẻ ngoài lạnh lùng đến mức tôi nghĩ trong số đó có cả những người sử dụng Băng Thuật. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên làm ấm bầu không khí bằng 「Nhiệt Thuật」ー đợi đã, chính xác thì ĐÔI MẮT của họ sao đáng sợ vậy?!
「Shimazaki-san và những người khác, cảm ơn vì đã đến giải cứu chúng tôi.」
Lớp trưởng cúi cảm ơn Thủ Lĩnh Phò.
「C-Chúng tôi chỉ đi theo thôi......」
「Mặc dù vậy, cảm ơn nhé. Các cậu đã cứu chúng tôi. 」
「......vâng.」
「Aaa, vậy Shimazaki ý cậu là Thủ Lĩnh Phò! Tớ không thể hiểu được vì cậu đã đặt tên cho cậu ấy cảm giác giống Touson vậy, thật khó hiểu đó?」
「 「Shimazaki là tên họ! Và không ai đặt tên hết á!! Và cái Thủ Lĩnh Phò đó là sao thế!」」
Tại sao họ lại nổi giận với tôi? Tên của cô ấy trong trạng thái là Thủ Lĩnh Phò, nên không có chỗ cho sự nghi ngờ ở đây.
「Nhìn này, thông thường, khi thuần hóa một con quái vật, cậu có thể đặt tên cho nó. Tên mà Thuần Thú Sư gọi chúng sẽ trở thành tên trên trạng thái. Vậy...... Cậu đã thuần hóa họ mà không biết tên của họ, và đó là loại tên mà cậu đặt cho họ sao?!」
Tôi bị mắng. Nhưng cô ấy không phải là Thủ Lĩnh Phò sao? Tại sao? Có vẻ như tôi là người sai ở đây.
・
・
・
Uwaaa, 15 cô gái đang nhìn chằm chằm vào tôi, và đằng sau, 5 con phò cũng đang làm điều tương tự.
Tôi bắt đầu hiểu cảm giác của những người mắc chứng Scopophobia. Điều này có hại cho sự tỉnh táo của tôi.
Họ đang đợi tôi nói điều gì đó phải không? Tôi có phải nói gì đó không? Ờm, làm sao để kết thúc chuyện này nhỉ?
「Vậy thì, làm tốt lắm mọi người. Tạm biệt nhé.」
Tốt lắm, tôi đã làm được. Phù, điều đó thật mệt mỏi. Chúng ta hãy về nhà thôi.
「 「 「 「 「 Cấm động đậy bạn hiền!!!」」」」」
Họ hét lên trong một điệp khúc tuyệt vời. Eeee, tại sao thế? Tôi không thể về nhà được à? Mặc dù tôi là một Hikikomori?
「Ờmm, trước hết, cảm ơn vì lọ thuốc. Bây giờ mọi người có vẻ ổn. Và, như tớ đã nói trước đó, cảm ơn cậu đã đến giải cứu tụi tớ.」
Lớp trưởng đang cảm ơn tôi. Đợi đã, cô ấy đã uống nó à? Là Anh Hùng giáng thế, cô ấy nhất định phải có danh hiệu Anh Hùng!
「Nhưng thật ngạc nhiên là cậu có thể tìm thấy tụi tớ ở đây. Sau khi chạy vòng quanh, ngay cả tụi tớ cũng không biết mình đang ở đâu.」
「Aaa, tớ đoán là mình chỉ đi ngang qua gần đây thôi á?」
「Tại sao cậu lại đi qua một nơi như vậy?」
「Không hẳn là đi ngang qua, mà đúng hơn là tớ đã chạy trốn đến đây chăng?」
「Haruka-kun, chạy trốn? Bởi thứ gì cơ?!」
「Chà, vì lý do nào đó mà lũ phò đó lại đi theo tôi á?」
「CẬU! Cậu là người đã thuần hóa họ mà! Tại sao người thuần hoá lại bỏ chạy?! 」
「Hở, vì họ đáng sợ vãi luôn á?」
「......」
Có vẻ như Lớp trưởng cạn lời rồi. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, rất im lặng. Đây, đây là một cái nhìn thẳng thắn! Ánh nhìn thẳng thắn của Lớp trưởng-sama! Nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy một cái nhìn thẳng thắn trong đời thực với chính mắt tôi. Ít thấy hơn về một cô gái xinh đẹp và ở gần. Niềm vui tột cùng. Đó là điều tuyệt vời nhất đã xảy ra kể từ khi tôi đến dị giới.
「Ờm, Haruka-kun. Nói chuyện với cậu có vẻ chẳng đi đến đâu nên tớ sẽ đi thu thập thông tin từ Shimazaki-san và những người khác. Ở yên đó, chống cự là bụng bự. Đừng nghĩ đến việc trốn.」
Với những lời đó, một cuộc tụ tập chỉ dành cho con gái gồm 20 cô gái bắt đầu. Tôi ở lại đây.
Vì lý do nào đó, một số cô gái đã ôm lấy những con phò. Tôi ở lại đây.
Lớp trưởng nói gì đó, mọi người đều cười. Tôi ở lại đây.
Aaa, đây là bắt nạt! Hiện tại tôi đang bị bắt nạt! Tôi hiểu rồi, vậy là khi lũ mọt sách đã bỏ chạy, mục tiêu đã chuyển sang tôi à.
Chà, điều này chẳng khác gì cuộc sống thường ngày của một kẻ cô độc. Nhưng cứ ở yên một chỗ thì chán lắm. Ở đây, tôi đoán tôi sẽ vẽ một vòng tròn sáo rỗng. Đó là một lời sáo rỗng, do đó nó phải đúng.
Tôi vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Tôi dồn sức vào đó, nhưng mặt đất cứng nên nó thậm chí không để lại dấu vết. Tôi vẽ, sử dụng 「Phủ Ma Thuật」 để tăng sức mạnh cho ngón tay của mình, Aaa! Có một dấu vết mờ nhạt...... Việc này có thể thành công!
Đổ mana tập trung vào đầu ngón tay, tôi vẽ những vòng tròn, ngón tay cắm sâu vào đất. Làm cho vòng tròn lớn hơn, tôi đổ mana vào, tập trung nó vào đầu ngón tay. Tôi tự hỏi liệu Thổ Thuật có hoạt động không? Các vòng tròn đào sâu vào mặt đất. Từ những vòng tròn được vẽ bằng ngón tay của tôi, các đường mana lan ra thành hình xoắn ốc, khiến mặt đất sụp đổ và chìm xuống. Với thứ này, tôi sẽ có thể đào hố! Tôi có thể mở rộng nhà của tôi! Tập trung mana của mình, tôi mài giũa nó hơn nữa, hình dung ra vòng xoáy mana. Tôi tiếp tục vẽ những vòng tròn, những đường ma thuật dần dần trở nên mạnh mẽ hơn cho đến cuối cùng là cơn lốc mana đó......
「Haruka-kuuuuuuuun! Tại sao cậu lại đào hố hả! Tớ đã bảo cậu ở yên mà, phải không? Tại sao cậu lại tự chôn mình thế?!」
Lớp trưởng nói nhìn xuống tôi. Hay nói chính xác hơn là nhìn tôi từ trên cao với ánh mắt thản nhiên. Cảm ơn vì bữa ăn?
「Chà, tại chán quá chăng?」
「Xin đừng chôn vùi bản thân chỉ vì buồn chán! Và tớ đang tự hỏi cơn lốc mana bất ngờ đó là gì vậy!?」
「Tớ chỉ bắt đầu vẽ những vòng tròn vì buồn chán và hơi bị hứng thú một chút.」
「Chỉ vì lý do đó thôi sao?! Aaa, tớ xin lỗi.」
Trước khi tôi kịp nhận ra thì nó đã biến thành một cái hố rộng 5 mét khiến tôi giật mình. Vâng, thoát khỏi nó thực sự là một khó khăn.
「Ờm, tớ đã nghe phần lớn câu chuyện từ Shimazaki-san và những người khác. Cậu đến để giúp đỡ Oda-kun, Shizamaki-san, những người khác cùng họ và tụi tớ. Cảm ơn rất nhiều nhé. Thông thường, lẽ ra tụi tớ phải giúp đỡ Haruka-kun, vì cậu chỉ có một mình...... Tớ thực sự xin lỗi. Và cảm ơn nữa.」
「Ờmm, Oda đó là ai vậy?」
「Tại sao cậu không biết Oda-kun hả! Cậu đã nói chuyện với cậu ấy ở trường và đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều lần mà! Cậu cũng đã gặp cậu ấy trong lúc họ trốn thoát! Tại sao cậu không biết tên cậu ấy hở?!」
Lớp trưởng lại hét lên nữa rồi. Sắp đến rồi, hay đúng hơn là nó đã đến rồi. Tôi có thể thu âm nó không nhỉ? Bán nó chắc được kha khá ha?
「Aaa, ý cậu là Mọt Sách và những người bạn hửm? Aaa, vâng, tớ đã gặp họ. Vì lý do nào đó, ngay cả Thủ Lĩnh Phò cũng gọi OdaOda, tớ gần như suy sụp để tìm ra đó là ai. Vâng, họ vẫn ổn.」
「Oda-kun là tên thật của cậu ấy! Không thể nào cậu ấy lại được gọi là Mọt Sách-kun! Ngoài ra, cậu đã quên tên Shimazaki-san rồi phải không!!! *pant, pant, pant*」
Có vẻ như Lớp trưởng hết hơi rồi, cô cứ khăng khăng rằng Mọt Sách thực sự được gọi là Oda? Và cô cũng đang thở hổn hển rất nhiều. Chắc hẳn cô khá mệt mỏi vì mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, không thể trách cô được.
「Không sao đâu, Lớp trưởng. Đột nhiên bị ném vào một thế giới như vậy nhưng dù sao thì cậu cũng đã cố gắng hết sức để dẫn dắt các bạn cùng lớp trong hơn 1 tuần. Đã ổn rồi. Cậu mệt rồi, chắc hẳn là vất vả lắm.」
「Tớ mệt mỏi vì cậu đấy, Haruka-kun! Trò chuyện với cậu là điều khó khăn nhất tớ phải làm sau khi đến thế giới này!」
Rõ ràng đó là lỗi của tôi. Thật vô lý làm sao.
・
・
・
「Vậy, cậu đang cố về nhà, nhưng cậu định làm gì với Shimazaki-san và những người khác?」
Lớp phó A hỏi, trừng mắt nhìn tôi. Để tôi giải thích nhé, Lớp phó A, Lớp phó B và Lớp phó C là bạn của Lớp trưởng. Vì tôi không biết ai là Lớp phó thực sự.
「Ý cậu phải làm gì là sao? Trả họ lại ở nơi tôi tìm thấy họ chăng? Tôi đoán vậy?」
「Bỏ lại là sao hả! Họ không phải là những con mèo bị bỏ rơi! Ngay từ đầu, không phải cậu là người điều khiển họ sao?」
「Hở? Vì tôi đã thuần hóa nên họ sẽ quay lại nếu tôi nói 「Trở về rừng đi」 nhỉ?」
「Cậu thậm chí còn thuần hoá họ để làm gì!! Tại sao cậu lại nói như thể khu rừng là nơi họ thuộc về vậy?!」
Vì lý do nào đó, Lớp phó bắt đầu la hét. Đây có phải là phần ngoại truyện của Lớp trưởng la hét không? Lớp phó A tuy không có ngực nhưng vẫn là một mỹ nhân sánh ngang với Lớp trưởng, với chiều cao cao nên được người khác mệnh danh là Mỹ Nhân Lạnh Lùng. Mặc dù cô không nhận được nhiều sự hỗ trợ từ phe ngực, nhưng cô lại rất nổi tiếng trong phe truyền động bằng chân. Thu thập bộ truyện, tôi có phải đặt hàng cả spinoff không? Tôi đang mong chờ phần thưởng.
「......Bỏ chuyện đó sang một bên, vậy là cậu không có ý định mang họ theo và làm gì đó với họ à?」
「Không có gì cả!」
「Ý cậu không có gì cả là sao! Hãy đưa chúng tôi đi cùng cậu! Chẳng phải chúng tôi đã yêu cầu cậu huấn luyện chúng tôi sao! Mà sao cậu lại trả lời ngay lập tức với câu hỏi này vậy! Tại sao đây là lần duy nhất cậu có vẻ chắc chắn như vậy hả!」
Woaaa, Thủ Lĩnh Phò, kẻ vẫn im lặng suốt thời gian qua, đang hét lên. Vì vậy, cuối cùng cô đã thoát khỏi trạng thái giống như bị thôi miên. Tôi đoán cô đã lấy lại được bình tĩnh sau khi tái hợp với những người khác. Đã bình phục, dù sao cô cũng rất ồn ào.
「Vì thật rắc rối mà...... Không, ý tôi là, không phải đã tốt hơn rồi sao? Ngoài ra, hãy xem trạng thái, lúc này, cậu có thể tự mình chiến đấu. Cậu thậm chí còn mạnh hơn cả những tên mọt sách so với lần tôi gặp họ lần trước luôn ấy?」
Đúng vậy, nhờ vào hiệu ứng của Chinh Phục, Chia Sẻ Lv, họ đã nâng Lv của mình lên trên Lv 16 so với những tên mọt sách, và bây giờ là Lv 19. Và với chế độ quỷ dữ mà họ hành hạ lũ Kobold đến chết, không ai có thể chống lại họ. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn chạy trốn.
「Lv của cậu cao và cậu đã tích lũy được rất nhiều SP. Nếu cậu kích hoạt kỹ năng Cheat thì phải đủ mạnh. Và có 5 người trong số các cậu. Cậu sẽ có thể đánh bại cả quái vật và những gã biến thái. Cậu có thể săn được ngay cả những tên mọt sách luôn á?」
「Tại sao chúng tôi phải săn họ trong khi chúng tôi muốn xin lỗi và cảm ơn họ chứ!!」
「Eee, không muốn á?」
「 「 「............」」」
Những cái nhìn im lặng thật đau đớn.
Và đằng sau họ, những thành viên mà Lớp trưởng mang đến đang thảo luận gì đó.
「Bây giờ, bình tĩnh lại nào. Haruka-kun là vậy nên tớ nghĩ cậu ấy không có ý định làm điều gì kỳ lạ với Shimazaki-san và những người khác đâu. Phải chứ?」
Lớp phó B dường như đang lên tiếng ủng hộ tôi, đúng như dự đoán, cô là một người tốt. Tôi thậm chí còn không ngại cho cô vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng những người tử tế. Nhưng tôi sẽ không bị cái tên B đó lừa đâu! Bộ ngực của cô ấy vượt xa Lớp trưởng! Cô ấy là một người tuyệt vời được các tín đồ của phe ngực ca ngợi như một vị thần. Cô ấy đang gật đầu với lập luận của chính mình. Và chúng đang lắc lư theo. Quaooo, thật là một thứ đáng sợ!!
「Không có ý định à. Đúng hơn là cậu ấy không có gì khác. Shimazaki-san, một người mẫu nghiệp dư nổi tiếng xuất hiện trên các tạp chí thời trang, lại bị đối xử như vậy......」
Lớp phó A, chính kiến của cậu là gì thế, đầu tiên hỏi tôi có ý tưởng gì kỳ quặc không, và khi phát hiện ra tôi không có gì, điều đó cũng không làm cậu hài lòng sao? Không có câu trả lời đúng ở đây? Cậu là ai, một người tìm kiếm vấn đề chuyên nghiệp chăng? Tôi không cần cậu chọc thủng lời nói của tôi!! Mặc dù vậy, tôi chỉ muốn tự mình chọn lựa. Nếu cậu biết ý tôi là gì.
「Đối xử như vậy à. Cậu biết không, với tớ thì có vẻ như Haruka-kun đối xử với bạn cùng lớp không khác gì quái vật nhỉ?」
Có vẻ như Lớp phó C đang gặp phải một số vấn đề. Mặc dù cô ấy rất nhỏ. Lớp phó C không có cơ hội bị đối xử như một con quái vật. Cô ấy rõ ràng là một con vật nhỏ. Và ngực của cô ấy cũng rất nhỏ...... WOA, cô ấy lườm tôi một cách đáng sợ! Phải chăng là một con vật nhỏ, cô ấy có khả năng cảm nhận được mối nguy hiểm cao độ?
「Tớ đã học cùng lớp với cậu ấy 11 năm liên tiếp, kể từ năm lớp 1, đợi một chút...... Tớ không nghĩ cậu ấy từng gọi tớ bằng cái tên nào khác ngoài...... Lớp trưởng?!」
Tôi tự hỏi họ đang nói về điều gì? Vì lý do nào đó, Lớp trưởng đang ở tư thế "orz"? Rốt cuộc cô ấy có mệt không? Chắc hẳn cô ấy đã phải vất vả lắm.
・
・
・
Tôi chán quá, cuộc tụ tập chỉ dành cho con gái vẫn tiếp tục. Rốt cuộc thì con gái cũng nói rất nhiều. Với 20 người trong số họ, thậm chí việc quyết định ăn gì cho bữa trưa cũng phải mất cả tuần. Một số có thể chết đói vào thời điểm đó.
「Trời đã tối rồi, nên tôi đoán mình sẽ để việc đó cho những bạn trẻ và thứ lỗi cho tôi......」
「Vì chúng ta là bạn cùng lớp nên cậu cũng trẻ như tụi tớ thôi!」
「......Đúng vậy.」
Có vẻ như tôi vẫn chưa thể về nhà được. Vì tôi không có việc gì tốt hơn để làm nên tôi sẽ cố gắng bắn tỉa những con Kobold và Gob gần đó. Khi tôi kiểm tra nhanh cách đây không lâu, Lv đã tăng lên. Khoảng cách Nguy Hiểm Cảm Tri tăng lên 20-30 mét, nhưng tôi không có cách nào để tấn công chúng. Vì có thể bị mắng lần nữa nên tôi đã bí mật sử dụng Phong Ma Pháp để tạo ra một Phong Đạn, nhưng nó biến mất giữa chừng, không mang lại kết quả như mong muốn. Phong Trảm hoàn toàn không có tầm với, biến thành một cơn gió đơn giản khi đi quá 5 mét. Khi lên Lv, khoảng cách tăng lên nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi có thể sử dụng Thổ Thuật để tác động đến một địa điểm ở xa không? Tôi đưa tay chạm đất, và ngay bên dưới một con Goblin...... Kim Thổ! Đẹp. Nó diễn ra tốt đẹp, nó bị xiên. Nhưng trong lúc này, tôi cũng không thể di chuyển được. Nó sẽ không thể được sử dụng trong chiến đấu. Tôi phải tập trung vào cả ma thuật lẫn khả năng phát hiện và hiệu quả về mặt mana cũng giảm mạnh một cách bất ngờ theo khoảng cách. Nhưng tôi chán quá?
「Lớp trưởng, màn đêm sắp buông xuống rồi, vậy tớ về nhà được chưa?」
Tôi hỏi và giơ tay lên.
「Chính xác là vì chúng ta không còn nơi nào để đi nên chúng ta đang thảo luận về vấn đề này...... Nhắc mới nhớ, cậu đang định quay về đâu vậy?」
Aaa, căn cứ của Lớp trưởng đã bị hủy hoại. Một số căn lều còn nguyên vẹn nhưng chắc hẳn những tên biến thái đang lẩn khuất gần đó. Nhưng một cuộc thảo luận về nó có thể giải quyết được gì?
「Hở? Về nhà tớ chứ đâu?」
「Tại sao cậu lại có nhà ở dị giới thế? Cậu được sinh ra ở thế giới này à?!」
「Hở, tớ không có việc gì khác để làm nên tớ đã xây một căn thôi mà?」
Trò chuyện chỉ dành cho con gái, một lần nữa.
・
・
・
「Nhân tiện, có bao nhiêu người có thể nhét vừa vào đó?」
「Ai biết nhỉ? Tớ sống một mình nên chỉ có mấy tên mọt sách mới tới đó thôi à?」
Đây có phải là một loại khảo sát nhà? Nếu tôi trả lời nó thì sao? Liệu Lớp trưởng có cố gắng ép tôi mua một biệt thự hay gì đó không? Dị giới cũng có những nguy hiểm riêng.
「Ờm, nhìn này, ví dụ có một cái lều chẳng hạn, nếu cậu thực sự nhét nó vào, 1 người có thể nhét vừa một nửa tấm chiếu. Với 3 người trên 2 tấm chiếu, sẽ có nhiều chỗ, và với 1 người trên chiếu thì sẽ rộng rãi.」
「Hừmm, tớ tự hỏi?」
Suốt thời gian qua tôi chỉ có một mình nên tôi chưa bao giờ cố gắng thu dọn hành lý của mình khó khăn đến thế. Khu vực hiện chưa có đồ đạc? Tôi đoán là khoảng 40 chiếu?
「Ờm, trong trường hợp xấu nhất, nếu chúng ta ngồi với đầu gối, 5-6 người có thể ngồi trên một chiếu chứ?」
Sáu người một chiếu? Toán học đơn giản.
「Với 6 người mỗi tấm thảm thì phải là 240 người chăng? Với 5 người, thì khoảng 200? Nếu tớ bỏ đồ đạc đi thì chắc phải nhiều hơn một chút, tớ đoán là khoảng 300 chăng? Nó chỉ còn lại nhà bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh...... Và cả một nhà kho chưa hoàn thiện nữa, vì......」
「200...... 240 người...... Cậu đang sống một mình trong Cung điện kiểu gì thế này! Tại sao cậu có tới 40 chiếu khi chỉ có một mình vậy! Thậm chí có phòng riêng cho nhà bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh? Cậu đang làm gì ở thế giới này vậy?!」
「Làm gì á? Sinh tồn chăng? Tớ cứ thêm một chút vào chỗ này chỗ kia và thành ra thế này thôi?」
「Tại sao cậu lại có một cuộc sống thoải mái và sung túc ở dị giới? Và chúng ta đang ở chế độ sinh tồn đó? Tại sao chỉ cần chạm nhẹ chỗ này chỗ kia là cậu lại có được một Cung điện?」
Có vẻ như Lớp trưởng và những người khác không hài lòng với tình trạng nhà ở ở dị giới. Vâng, thật đau buồn, thế giới này thật vô cảm.
「Haruka-kun, làm ơn.」
「「「「Vui lòng.」」」」
Woaa, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lớp trưởng và mọi người đồng loạt cúi đầu. K-Không thể nào, họ muốn tôi công bố danh sách các nơi ở dị giới á? Nhưng tôi cũng không rành lắm về thị trường bất động sản ở đây......
「Với sự cố xảy ra với Oda-kun và những người khác, tụi tớ thực sự không nên hỏi điều này...... Nhưng làm ơn, chỉ hôm nay thôi, cho tụi tớ ở lại chỗ của cậu nhé?」
HAaAAAH? Các nữ sinh cao trung sẽ ở trong phòng của một nam sinh cao trung đang sống một mình á?! Ôi trời ơi, những cô gái trẻ thời đó, làm sao có thể nói về việc ở trong một ngôi nhà dâm dục vô đạo đức với đủ loại biến thái có thể xảy ra......
「Tất nhiên tụi tớ sẽ làm mọi việc từ canh gác ban đêm đến thu thập thực phẩm. Tụi tớ cũng sẽ nấu ăn, dọn dẹp và nhóm lửa. Tụi tớ tuyệt đối sẽ không cho phép lặp lại những gì đã xảy ra với Oda-kun và những người khác!......Tớ biết thật khó để tin vào lời nói của tụi tớ...... Nhưng, ít nhất là trong ngày hôm nay, làm ơn.」
Aaa, đó chính là điều họ muốn nói. Mất căn cứ và lều trại, giờ đây họ không còn nơi nào để về hoặc thậm chí là ngủ đêm nay. Chỉ vậy thôi.
Chỉ vậy thôi à, nhưng họ vẫn không thể tự mình nói ra điều này.
Có vấn đề với những tên mọt sách. Những đã xây dựng căn cứ, làm hàng rào phòng thủ, dựng lều, nhóm lửa, rồi thu thập lương thực, chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp, canh gác, trực đêm, làm tất cả công việc bảo vệ. Bắt những tên mọt sách làm tất cả những điều đó, họ chỉ sống ở đó. Được họ bảo vệ. Họ đã sống sót nhờ điều đó, nhưng họ đã buộc những tên mọt sách phải ra đi.
Trên thực tế, những tên mọt sách vừa bỏ chạy. Tuy nhiên, nó không khác gì việc bị buộc phải rời đi.
Vì vậy, bây giờ họ không thể yêu cầu tôi giao nhà cho họ. Họ không có quyền nói điều đó, và họ không có uy tín trong lời nói của mình, họ không nên yêu cầu điều đó. Vì vậy lần này, họ nghĩ rằng họ phải tự mình giải quyết.
「Tớ nghĩ, sau khi nghe câu chuyện về Oda-kun và nhóm của cậu ấy, cậu chắc chắn sẽ rất tức giận. Đúng, đó là điều được mong đợi......Vì vậy, tụi tớ......yêu cầu một điều như vậy bây giờ......Việc cậu tức giận là điều đương nhiên......Cậu đang tức giận, phải không?......Nhưng......」
「Lớp trưởng?」
「......Vâng?」
Nó chỉ là tự nhiên. Nếu một nhóm nữ sinh cao trung bị ném vào giữa rừng và bị bắt phải sống một mình ở đó thì điều đó rõ ràng là không thể. Cho dù đây không phải là dị giới.
Thậm chí còn hơn thế nữa ở một thế giới khác, bị bao quanh bởi những con quái vật và những món ăn xa lạ. Tất nhiên, điều đó là không thể. Điều đó quá bất khả thi.
Thế nhưng họ phải làm, họ không thể trông cậy vào người khác, họ phải tự mình làm một việc gì đó, lý do là họ đã một lần đẩy mọi thứ lên tay những tên mọt sách. Và mọi thứ sụp đổ. Họ không thể làm được gì...... Vậy nên lần này à......
「Không thể nào?」
Trong giây lát, cô rùng mình...... Sau đó, nhìn xuống...... Và cố gắng gượng cười. Một nụ cười buồn bã, gượng ép, thậm chí không thể nhìn vào.
「V-Vâng. P-Phải rồi. Vâng, xin lỗi nhé. Xin lỗi vì đã hỏi một điều kỳ lạ như vậy...... Rốt cuộc thì cậu đã tự mình làm ra tất cả mà. Xin lỗi nhé, cậu hãy quên nó đi.」
「Như tớ đã nói, không thể nào? Không có cách nào các cậu có thể tự mình làm mọi việc được? Không có cách nào các cậu có thể tự mình quản lý trong một thế giới chưa biết? Không có cách nào các cậu có thể sống sót giữa rừng chỉ với một nhóm học sinh cao trung. Có thể tự mình quản lý mọi thứ còn xa lạ hơn, tại sao các cậu lại cố gắng làm điều đó? Điều đó là không thể nhỉ? Không thể nào.」
「Nhưng, tụi tớ phải làm thế! Chúng ta phải có khả năng tự mình vượt qua! Oda-kun và những người khác có thể...... Kể cả cậu cũng có thể, nên tụi tớ cũng......Phải có khả năng tự mình làm được...... Tụi tớ phải làm!」
「Như tớ đã nói, không đời nào các cậu có thể làm được điều đó.」
「Không đúng! Tụi tớ có thể!......Bởi vì, tụi tớ phải làm!! Tụi tớ......Chuyện này, chắc chắn...... 「Không thể!」!」
「Rõ ràng là không thể? Ở thế giới nào mà có thể tìm thấy những học sinh cao trung có thể tự mình sống sót trong rừng? Ngay cả khi điều đó có tồn tại, cậu sẽ không thực sự gọi họ là bình thường? Sẽ ổn thôi nếu cậu không thể làm được điều mình không thể. Điều đó là không thể bởi vì cậu đang cố gắng làm ngay cả những gì bản thân không thể làm. Tớ có tức giận về những gì đã xảy ra với những tên mọt sách không à? Tớ có nhé. Điều đó bao gồm việc nổi giận với những tên mọt sách, đã cố gắng làm mọi thứ, ngay cả những gì họ không thể, và bao gồm cả cậu, Lớp trưởng không có nghĩa phải cứu tất cả mọi người nhưng cậu vẫn cố gắng. Và tớ cũng tức giận với những kẻ ngốc thậm chí không làm được những gì họ có thể. Đi thẳng qua sự ngạc nhiên thành tức giận. Rõ ràng là cậu không thể làm những gì mình không thể!」
Lớp trưởng đã khóc. Bất kể loại trách nhiệm nào được đẩy lên cô, loại nhiệm vụ bất khả thi nào, ngay cả khi bản thân cô biết rằng điều đó là không thể, Lớp trưởng vẫn chưa bao giờ từ bỏ, nhưng bây giờ, cô đã khóc. Cô đang khóc rất nhiều...... Tôi phải làm gì đây?
・
・
・
Chúng tôi đi bộ với Lớp trưởng và tôi dẫn đường. Rõ ràng, đó là một biện pháp đối phó với các cuộc tấn công có thể xảy ra? Dù sao xung quanh cũng không có gì nữa.
「Haruka-kun, Tại sao tất cả quái vật xung quanh đều bị xiên thế?」
「Chuyện này, tại ai đó thấy chán chăng?」
「Ở thế giới nào mà! Sẽ có một người! Xiên mọi quái vật xung quanh! Chỉ vì họ chán thôi hả?!」
「Chà, đây là dị giới, Kẻ Xiên Người cũng có thể đã bị dịch chuyển nhỉ?」
「Người đó không có ở đây! Chúng ta không có Kẻ Xiên Người trong số các bạn cùng lớp!」
「Đúng như mong đợi từ Lớp trưởng, cậu nhớ tên từng bạn cùng lớp à?」
「Thông thường, cậu sẽ chú ý nếu ai đó có cái tên như Dracula-san học ở trường Nhật Bản!」
「Không, nếu tên của họ giống như Dora A, cậu có thể bỏ lỡ nó phải không?」
「Không có người nào có cái tên như vậy cả! Dora A? Có bao nhiêu Dracula ngoài kia thế?! Và nếu nó thực sự có phần đuôi là "emon" thì sao?!?」
Vâng, cuộc trò chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Có thể tôi là người cô độc, nhưng tôi đang cố gắng hết sức. Mặc dù vì lý do nào đó mà Lớp trưởng trông có vẻ mệt mỏi? Khóc có làm cô kiệt sức không?
Lũ phò và Lớp phó đang ở phía sau.
「Aaa, rẽ trái ở góc này.」
「Góc nào? Tại sao có những góc trong rừng? Đừng nói với tớ là cậu thậm chí còn tạo ra các giao lộ trong rừng đấy nhé?! Có lẽ nào góc đó cũng có cửa hàng tiện lợi sao?」
Một sự đáp trả nhiệt thành cho một trò đùa nhẹ nhàng. Cô ấy có bị xà lơ không? Tôi đã làm cô ấy giận à?
Vâng, chúng tôi đã đến.
「Chào mừng. Đó hẳn là một cuộc hành trình dài ~ 」
「Haruka-kun, cậu đã đi cùng tụi tớ mà!」
「......Ờm, tớ chỉ đang cố gắng chào đón mọi người nồng nhiệt thôi mà?」
Tôi dẫn mọi người vào trong. Nghĩ đến việc tôi có 20 khách, một điều ngạc nhiên đáng kinh ngạc đối với một người cô độc. Tôi rất vui vì đã nỗ lực mở rộng hang động.
「「「「「ĐÂY LÀ NƠI NÀO THẾ!?」」」」」
「Nhà của tớ đó? Chào mừng?」
Hừmm, vậy hang động không tốt sao? Hoặc có thể đó là việc sử dụng gậy gỗ như một phần nội thất? Hoặc có thể họ không tán thành sự kết hợp giữa kiến trúc hữu cơ hiện đại với đồ nội thất giữa thế kỷ?!
「Ờmm, Haruka-kun? Ngôi biệt thự ẩn dưới lòng đất này trông giống như ai đó đã hỏi Frank Lloyd thiết kế khu nghỉ dưỡng theo phong cách Địa Trung Hải?」
「Như tớ đã nói, nhà của tớ đó? Bonjo~ur?」
"CÁI! MÉO! GÌ! THẾ! NÀY! CẬU ĐÃ LÀM CÁI GÌ TRONG THẾ GIỚI NÀY CHO ĐẾN BÂY GIỜ VẬY! Ngoài ra, Frank Lloyd là người Mỹ, nên là WELCOME nhé!」
Hừmm, nghĩ đến việc cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy Lớp trưởng hét lên trong nhà mình, thật cảm động, vậy là cuối cùng tôi cũng đã đi xa đến mức này.
「Chà, tớ khá buồn chán khi ở một mình nên chuyện đó mới xảy ra? Giống như, ối?」
「 「 「 「 「............」」」」」
Im lặng nhìn thẳng, 20 người cần phục vụ. Và trên hết là các nữ sinh cao trung!! Ôi trời, tôi thậm chí còn thấy tiếc.
Không, tôi chỉ cố mở rộng ra một chút và đánh vào một mạch pha lê. Tinh chỉnh nó một chút bằng Thổ Thuật và Đóng Gói Thuật, tôi có được vẻ ngoài khá giống thủy tinh từ nó, vì vậy tôi đã có được một cửa sổ trần và một chiếc bàn kính. Tôi cũng tìm thấy đá vôi, vậy nên nếu xáo trộn một chút tôi sẽ có được thứ gì đó giống như những bức tường thạch cao màu trắng, liệu có đỡ được không? Ổn chứ?
Vì cái nhìn im lặng của họ thật đáng sợ nên tôi đã sử dụng Mộc Thuật để tạo ra 4 chiếc giường tròn khổng lồ. Không, chúng không thể xoay được. Bây giờ 20 người đã có chỗ nằm. Như thể đang chạy trốn, tôi đi vào bếp và sử dụng kỹ năng nấu nấm của mình, làm một lượng lớn nấm, đặt nó lên bàn. Sau đó, đổ nước nóng vào bể sục mới lắp đặt.
「Vậy thì, có một người đàn ông ở bên cạnh có thể sẽ không an toàn, vậy nên cứ thoải mái sử dụng nơi này một mình nhé. Hẹn gặp lại sau.」
「Đợi đã, cậu định đi đâu vậy? Nếu tụi tớ đuổi cậu ra khỏi nhà thì có nghĩa là tụi tớ không hề thay đổi chút nào. Và cậu thậm chí còn cung cấp cho tụi tớ mọi thứ, từ thức ăn, phòng tắm đến giường ngủ...」
「Chà, dù sao thì đây cũng là nhà của tớ nên việc tớ cung cấp những thứ này không phải là điều đương nhiên sao?」
「Nhưng......」
「Như tớ đã nói, không cần phải làm những gì cậu không thể. Và cậu vừa bị bọn con trai tấn công cách đây không lâu phải không? Ngoài ra, quái vật không thể vào đây nên cậu không cần phải cử người canh gác. Chắc cậu hơi mệt rồi nên hãy nghỉ ngơi đi.」
Okay, cuối cùng tôi cũng trốn thoát được, lại một mình! Không, điều đó là không thể được, ở cùng với 20 nữ sinh cao trung lận đó? Bầu không khí vô cùng nặng nề và khó xử đó thật quá sức chịu đựng của tôi.
Áp lực khi rời đi, tôi cảm thấy cả 40 con mắt của 20 người đang chĩa vào mình. Điều đó là hoàn toàn không thể.
Đầu tiên, tôi là một nam sinh cao trung. Điều đó là không thể đối với tôi.
Tôi vội dựng lều rồi nằm đó. Một mình. Cảm giác tự do, cô lập này. Hạnh phúc này chỉ có người cô độc mới có thể biết được. Aaa, đến giờ thì tôi hoàn toàn ổn với việc trở thành một người như vậy. Mặc dù là một Hikikomori nhưng cuối cùng tôi lại phải trốn khỏi nhà của mình......
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-2
・
・
・
Nhưng Dân Làng A-san này quả là một điều bí ẩn, tôi biết đó là điều có thể đoán trước được, vì tôi chưa bao giờ gặp họ, nhưng đồ đạc của họ thì quá kỳ lạ. Thậm chí, chiếc lều này còn có thể thay đổi kích thước, từ một chiếc lều bình thường thành một mái vòm không khí cho cả một đám đông. Lẽ ra tôi nên làm điều đó.
Lớp trưởng đến căn lều nhỏ của tôi. Cô ở quá gần.
「Haruka-kun, cảm ơn cậu nhé. Có vẻ như mọi người cuối cùng đã bình tĩnh lại. Hay đúng hơn, có vẻ như tâm trạng của họ đã được cải thiện nhờ một căn phòng lộng lẫy, nấu ăn và bể tắm. Chân thành cảm ơn cậu.」
「Eee, không có chi.」
「Và xin lỗi vì đã chiếm phòng một mình. Haruka-kun, cậu chưa tắm phải không? Mọi người đã cởi đồ lót và đi ngủ. Ờm, xin lỗi nhé.」
Có vẻ như phòng nghỉ của tôi đã trở thành thiên đường đối với họ. Thiên đường của các nữ sinh cao trung, nghe như tên của một cơ sở đáng ngờ nào đó. Cho tôi hỏi phí vào cửa là bao nhiêu? Tôi gần như cảm thấy muốn trả tiền cho nó, mặc dù đó là phòng riêng của tôi.
「Không sao đâu, tớ đã tạt nước rồi. Và cố gắng hòa nhập với 20 cô gái như một người đàn ông đơn độc còn mệt mỏi hơn nhiều.」
「Phải rồi, xin lỗi về điều đó và cảm ơn cậu.」
「Lớp trưởng, cậu đang biến thành một con vẹt đó, trong một lúc, tất cả lời thoại của cậu chỉ là xin lỗi và cảm ơn.」
「Nhưng tớ có thể làm gì khi nó là sự thật. Cuối cùng, tụi tớ không thể làm gì và được cứu một lần nữa. Tớ không thể làm được gì. Tụi tớ đang làm điều tương tự với Oda-kun và những người khác.」
Aaa, đúng như tôi nghĩ, cô đang hiểu lầm. Tiêu chuẩn của cô đã tắt.
「Cậu đang làm tốt. Trước đó cậu đã làm tốt. Chẳng phải cậu đã tổ chức và bảo vệ 14 cô gái sao? Khi chúng ta đến đây, cậu cũng đóng vai trò là thủ lĩnh của họ. Cậu đã cố gắng sắp xếp họ ngay từ khi mới đến đây phải không? Nói chuyện với mọi người, lắng nghe họ, kiểm tra tình hình, liên lạc, cậu đã ngăn được mọi người chạy tán loạn và chết. Thông thường, trong tình huống như vậy, người ta hầu như không thể tự xử lý được, nhưng cậu đã cố gắng quan tâm đến mọi người, không thể tránh khỏi việc cậu không thể đoàn kết mọi người. Một số người đã theo cậu và cậu đã cố gắng bảo vệ họ, chưa đủ sao?」
「Uuuuu, nhưng tớ không thể làm được như Oda-kun và những người khác......」
「Như thế thì ổn thôi, lũ mọt sách điên rồi. Liệu một người bình thường có thực hiện khóa huấn luyện sinh tồn trong trường hợp họ được triệu hồi đến dị giới không? Cậu có biết không? Họ thực sự luôn mang theo dao Thụy Sĩ bên mình. Có gắn đèn LED. Họ thậm chí còn tiến hành các cuộc họp thường xuyên, vì vậy họ sẽ sẵn sàng được triệu hồi đến bất kỳ thế giới nào. Họ bị ngáo hết rồi. Những người làm điều tương tự cũng bị mất trí. Nếu cậu không thể làm được điều tương tự cũng không sao, nếu cậu có thể thì đó thực sự là một vấn đề.」
「Điều đó không phải là tàn nhẫn với Oda-kun và những người khác sao? Họ đã cố gắng hết sức đó?」
「Sử dụng những tên mọt sách đó làm tiêu chuẩn cũng sẽ khiến cậu trở nên kỳ lạ. Họ có làm việc chăm chỉ ở trường không? Họ bắt đầu thực hiện mọi việc một cách nghiêm túc chỉ sau khi đến dị giới, họ đang cố gắng hết sức để chuẩn bị cho việc này. Tại thời điểm này, người ta có thể nói rằng họ đến vì họ phải làm vậy, thông thường người ta không thể làm được như họ, và nếu không làm được thì cũng không sao. Họ điên rồ. Nói điều này không hề tàn nhẫn chút nào cả.」
Những gì họ đang làm không khác gì việc chuẩn bị cho thời điểm bạn thắng lớn trong một cuộc xổ số. Điều đó không bình thường. Họ trông thật tuyệt vời chỉ vì họ thực sự trúng số độc đắc đó, nhưng đó không phải là thứ mà người ta nên dùng làm tài liệu tham khảo. Nếu chúng ta thực sự làm điều đó, thì chúng ta sẽ cần những cuộc tập trận đặc biệt ở mỗi trường, chuẩn bị cho trước thời điểm được triệu hồi đến dị giới.
「Haruka-kun, cảm ơn nhé, tớ đã bình tĩnh lại một chút...... Thực sự, thực sự, cảm ơn cậu. Cậu thực sự tuyệt vời, Haruka-kun.」
「Tớ chỉ làm những gì có thể, tớ không làm gì cả. Tớ chỉ làm theo ý mình thôi.」
Hoạt động theo nhóm có rất nhiều lợi ích nhưng cũng có rất nhiều vấn đề nên cần có những hạn chế. Mặt khác, một người không thể làm được nhiều việc nhưng cũng không có hạn chế nào. Lần này, họ không thể đặt ra các hạn chế cho nhóm, hay nói cách khác là các quy tắc, và do đó không thể hành động như một. Họ thậm chí còn không có sự phân bổ vai trò. Kết quả là họ chỉ có nhược điểm. Và những tên mọt sách đã tình cờ hành động theo cách có lợi. Họ thực sự không tuân theo bất kỳ quy tắc nào và chỉ làm theo ý họ. Không có cuộc trò chuyện nào về các quy tắc từng xảy ra.
Không thể làm gì vì đang đọc tâm trạng, không thể làm gì vì quá bận vẫy đuôi trước những kẻ mạnh hơn. Một cách hành động rất thiếu tính xây dựng của một nhóm. Những tên mọt sách đã không hoạt động như một nhóm ngay từ đầu. Họ thậm chí không thể đọc được tình huống ngay từ đầu. Đó là lý do tại sao chỉ những tên mọt sách mới có thể hành động. Lớp trưởng lo lắng vì cô không thể làm được điều tương tự, nhưng để làm được điều đó thì cần phải có tài năng lớn trong việc phớt lờ nhóm. Và nó không phải là thứ gì đó đặc biệt tốt đẹp để có.
「Nhưng cậu có rất nhiều thức ăn, một ngôi nhà lộng lẫy và thậm chí có thể đánh bại một đàn quái vật, cậu có thể làm được bất cứ điều gì? Chờ đã? Chẳng phải cậu còn kỳ lạ hơn cả những tên mọt sách sao?」
Nói rồi cô ấn một ngón tay lên má và nghiêng đầu. Kuu, thật xảo quyệt, cử chỉ đó thật quá dễ thương. Nhưng nội dung lời nói của cô quá tàn nhẫn. Ai là người kỳ lạ hơn những tên mọt sách chứ?
「Tớ có cả núi đồ ăn, nhưng tất cả những gì tôi có chỉ là nấm, ngôi nhà trở nên thế này là do tớ có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, và tớ có thể đối phó với lũ quái vật vì chúng yếu hơn những con quanh khu vực này, hiểu chưa? Tớ hoàn toàn bình thường, xin đừng gộp tớ vào cùng nhóm với đám mọt sách. Tớ rất bình thường như bao nam sinh cao trung khác.」
Hừmm, Lớp trưởng bẩn thỉu và đầy máu giờ đã sạch sẽ và ấm áp, vừa mới tắm xong. Cô ở quá gần nhưng không thể làm gì được vì lều quá nhỏ.
「Nếu điều này là bình thường...... Mọi người có thể sống hạnh phúc.」
「Đó chỉ là những điều cơ bản của cuộc sống thôi sao? Vui vẻ, sống một cuộc sống bình thường.」
Cuối cùng, Lớp trưởng lặp lại lời cảm ơn nhiều lần rồi rời đi. Vì cô sẽ quay lại hang động ngay bên ngoài lều nên tôi không nghĩ mình phải hộ tống cô ấy. Dù đêm đã khuya.
Aaaa, tôi muốn làm một căn phòng ngầm trong hang động... Sử dụng các vòng tròn.
Ngày 11 – Kết Thúc
Một số biệt danh Haruka đặt cho bạn cùng lớp (nguồn từ manga trong ảnh).
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-3
chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi-13-4
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất