Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 94: Phong Tục Quý Tộc Khá Phức Tạp Với Việc Nhảy Và Dậm Chân Này
Ngày 37 – Ban Ngày, Trước Cổng Thị Trấn Omui
Haruka-kun được lãnh chúa triệu tập và đi giải thích tình hình.
Họ đủ dũng cảm để yêu cầu Haruka-kun giải thích...
Mặc dù tất cả chúng tôi đều biết nó sẽ diễn ra như thế nào. Mặc dù tôi chưa bao giờ thấy nó kết thúc theo cách nào khác. Họ thật táo bạo.
Và đúng như dự đoán, một sự nhầm lẫn lớn. Họ đang vò tóc, hoang mang. Họ đã chọn nhầm người để hỏi. Cậu ấy là người duy nhất không nên yêu cầu giải thích vì cậu ấy là nguồn gốc của mọi sự hỗn loạn.
Lúc đầu, con gái của lãnh chúa đang nhảy, nhưng sau đó cô ấy bắt đầu dậm chân xuống đất?
Haruka-kun cũng làm theo và bắt đầu dậm chân xuống đất. Hở? Chẳng phải Haruka-kun đã giỏi dậm chân hơn rồi sao?
Có vẻ như cuối cùng cậu ấy cũng được tự do để đi. Nhìn khá mệt mỏi Haruka-kun quay lại với chúng tôi.
Trong khi đó, lãnh chúa và con gái trông càng mệt mỏi hơn. Họ trông hoàn toàn kiệt sức. Tôi hiểu rất rõ cảm giác đó.
Dù nhìn thế nào đi nữa, Haruka-kun không phải là người nên trông kiệt sức. Đó là lỗi của cậu ấy ngay từ đầu. Luôn luôn như vậy. Ngay cả trước khi bất cứ điều gì xảy ra.
Và cuối cùng chúng tôi cũng đã vượt qua được cổng.
Chúng tôi trở lại thị trấn. Cùng với Haruka-kun. Cùng với mọi người.
Mọi người cùng nhau đi qua cổng.
Đó là một bí mật rằng chúng tôi có thêm một người.
Mọi người sẽ hạnh phúc hơn mà không biết điều đó.
Theo một cách nào đó, thị trấn được Hoàng Đế Mê Cung bảo vệ sẽ là nơi an toàn nhất trên thế giới.
Nhân vật này không chỉ bảo vệ khỏi quái vật mà còn có thể ngăn chặn những trò hề ngông cuồng của kẻ Thuần Hóa tàn nhẫn thiếu hiểu biết thông thường đó.
Thị trấn vẫn sôi động như mọi khi.
Hoàng Đế Mê Cung đang bồn chồn nhìn xung quanh như một gái quê mới lên phố.
Một nhân vật bơ phờ đến từ Tầng 100 của hầm ngục.
Điều này có gì bất thường đối với người này không?
Hoặc có thể nó cảm thấy hoài niệm?
Nhưng người đó có vẻ vui vẻ khi đến thị trấn, nên chắc hẳn là một điều gì đó tốt đẹp.
Đó hẳn là lý do tại sao Haruka-kun đưa Hoàng Đế Mê Cung đến thị trấn từ Tầng 100.
Đó phải là điều tích cực vì mọi người đều trông vui vẻ.
Oda-kun và những người khác rời chúng tôi giữa chừng, nói rằng họ sẽ ghé thăm cửa hàng vũ khí.
Họ không thể đọc được tâm trạng chút nào. Như thường lệ.
Có vẻ như họ đang tìm kiếm mũ hộ vệ Kháng Hoả hoặc Miễn Nhiễm Hoả.
Họ không thể đọc được tâm trạng nhưng có vẻ như họ có thể cảm nhận được sự diệt vong sắp xảy ra.
Tôi khá chắc chắn rằng tính năng bảo vệ sẽ bị vô hiệu hóa, nhưng tôi sẽ giữ im lặng.
Như thường lệ.
Chuyện thường ngày.
Chúng tôi trở lại cuộc sống bình thường bình thường.
Những ngày có Haruka-kun và mọi người mỉm cười.
Ngày 37 – Ban Ngày, Quán Trọ White Weirdo, Phòng Ăn
Khi chúng tôi đến quán trọ, Gái Lép đang vui mừng khôn xiết, đột nhiên húc đầu vào Haruka-kun?
Đó có phải là cách cô ấy thể hiện hạnh phúc? Giống như một con bò.
Bốn người không mua được trang bị chống cháy nào đã quay lại. Biết được điều đó mọi người đều phá lên cười rồi an ủi.
Tập trung tại phòng ăn, chúng tôi cùng nhau dùng bữa.
Với một sự ồn ào, náo loạn và phấn khích lớn.
Mọi người vẫn mệt mỏi và kiệt sức, vẫn mặc trang phục rách rưới, tổng thể trông không được đẹp lắm nhưng vẫn mỉm cười.
Lần lượt đi tắm, chúng tôi quay trở lại phòng ăn đã đặt trước và thấy toàn bộ căn phòng bị chôn vùi dưới một núi vũ khí và áo giáp lộng lẫy mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây.
「Tất cả mọi người đã tập trung ở đây rồi nhỉ? Vậy thì, thời gian để phân phát? Tớ nghĩ vậy? Chà, đại loại thế. 2 vũ khí, 2 áo giáp và 2 vật phẩm, tổng là 6 món bất kỳ mỗi người. Ai đến trước được phục vụ trước, vì vậy hãy tiến lên và tranh giành chúng. Đại loại vậy?」
Từ đó cuộc tàn sát bắt đầu.
Đó là đấu trường nơi dục vọng, ích kỷ và tham lam cùng quay cuồng.
Nói trắng ra thì cũng giống như các bà nội trợ đi mua hàng giảm giá.
Đó là trận chiến của các cô gái. Các chàng trai bị giẫm đạp và đẩy sang một bên.
Tất cả các loại vũ khí đều là phiên bản giới hạn.
Tất cả vũ khí đều có giá hời.
Một đợt giảm giá đặc biệt chỉ có ở nơi này vào thời điểm hiện tại.
Một cuộc bán hàng điên cuồng.
Một trận chiến không có danh dự hay nhân tính.
Một trò chơi miễn phí tàn nhẫn cho tất cả mọi người, một trò giải trí huyền thoại về một cuộc mua bán giảm giá.
「Nếu mọi người có thứ gì khác muốn, hãy nói với tớ? Chúng ta sẽ thỏa thuận về giá cả ~? Tớ sẽ bán nó rẻ thôi á? Đại loại vậy? Chắc vậy?」
Những lời đó là đòn kết liễu. Đó là một cụm từ giết người. Một từ cấm kỵ đối với các cô gái. Lý trí cuối cùng còn sót lại của mọi người vừa vỡ ra, phát ra một âm thanh có thể nghe được.
Mọi người hoàn toàn mất hút, đánh nhau, giật đồ của nhau, kéo đẩy, một bức tranh hỗn loạn hoàn hảo.
Kêu gào, gào thét, đặt mình vào tình thế nguy hiểm để bảo vệ chiến lợi phẩm khó giành được, mọi người đều cố gắng vượt qua hàng ngũ lũ quỷ điên loạn, cố gắng đến được quầy đăng ký tên Haruka-kun.
Sử dụng sức mạnh của nữ sinh được gọi là năng lực chiến đấu, thứ mà họ đã rèn giũa và rèn luyện sau khi đến thế giới này, họ đã chiến đấu và đấu tranh, phấn đấu để có được những món đồ mình muốn.
Nó khá là vui.
Các chàng trai vô cùng sợ hãi.
Với việc trang bị cuối cùng được phân bổ không đồng đều, vẻ ngoài hòa bình đã quay trở lại, nhưng sau đó bắt đầu trò chơi khoe khoang chiến lợi phẩm. Một số nữ sinh thậm chí còn dụi má vào vũ khí.
Chiến lợi phẩm lớn khiến mọi người vui mừng, vui mừng khôn xiết và hài lòng.
Xét cho cùng, mọi vũ khí đều là một vật phẩm sở hữu những kỹ năng tuyệt vời.
Vật phẩm huyền thoại, kỹ năng siêu hiếm, hiệu ứng đỉnh cao, mọi người đều ngơ ngác nhìn trang bị, mỉm cười.
Rõ ràng đây là lòng biết ơn theo phong cách Haruka-kun.
Phần thưởng theo phong cách Haruka-kun.
Một sự đền bù rất giống Haruka-kun cho những mất mát.
Lời cảm ơn của Haruka-kun.
Mọi người đều đang chiến đấu trong hầm ngục nên Haruka-kun không cần phải lo lắng đến thế. Ngay cả sau khi phá vỡ trang bị, chúng tôi vẫn có lãi. Vì vậy, để tránh cho mọi người không khỏi suy sụp, chần chừ, cậu ấy đã biến nó thành một cuộc mua bán hời lớn như vậy. Chắc chắn mọi người đã chọn hơn 10 món. Nhiều nữ sinh thậm chí còn giật được hơn 20 món đồ.
Suy cho cùng, mỗi mặt hàng đều là một món hời, một ưu đãi đặc biệt, một phát hiện có giá trị, hàng hóa cao cấp, trang bị mà tiền thường không thể mua được, những món đồ sẽ hoàn toàn nằm ngoài tầm với nếu chúng được giảm giá thực sự. Đó là loại trang bị tuyệt vời.
Đó là chiến lợi phẩm của Haruka-kun.
Cậu ấy đã chiến đấu với lũ quái vật mang theo những vũ khí khủng khiếp, những bộ áo giáp không thể tin được và tiêu diệt những con quái vật khủng khiếp như vậy, cướp bóc nó từ chúng.
Đó là nguồn gốc những mặt hàng đó.
Với điều này, mọi người sẽ lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút, an toàn hơn một chút.
Mọi người đều tràn đầy năng lượng, một số đã trang bị vật phẩm mới của mình, một số tiếp tục nhìn chằm chằm vào chúng trong khi đánh giá, một số thì nóng lòng muốn thử tác dụng của chúng.
Tôi cũng đã mua hơi nhiều và giờ đang thiếu tiền.
Có một bí mật là tôi đã vay một ít từ số tiền mà tôi tịch thu được từ Haruka-kun để làm việc này.
Đó chắc hẳn là lần đầu tiên mọi người nhận được phần thưởng tuyệt vời như vậy. Bất kể nhìn ở đâu, mỗi người đều nở nụ cười rạng rỡ.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Haruka-kun được lãnh chúa triệu tập và đi giải thích tình hình.
Họ đủ dũng cảm để yêu cầu Haruka-kun giải thích...
Mặc dù tất cả chúng tôi đều biết nó sẽ diễn ra như thế nào. Mặc dù tôi chưa bao giờ thấy nó kết thúc theo cách nào khác. Họ thật táo bạo.
Và đúng như dự đoán, một sự nhầm lẫn lớn. Họ đang vò tóc, hoang mang. Họ đã chọn nhầm người để hỏi. Cậu ấy là người duy nhất không nên yêu cầu giải thích vì cậu ấy là nguồn gốc của mọi sự hỗn loạn.
Lúc đầu, con gái của lãnh chúa đang nhảy, nhưng sau đó cô ấy bắt đầu dậm chân xuống đất?
Haruka-kun cũng làm theo và bắt đầu dậm chân xuống đất. Hở? Chẳng phải Haruka-kun đã giỏi dậm chân hơn rồi sao?
Có vẻ như cuối cùng cậu ấy cũng được tự do để đi. Nhìn khá mệt mỏi Haruka-kun quay lại với chúng tôi.
Trong khi đó, lãnh chúa và con gái trông càng mệt mỏi hơn. Họ trông hoàn toàn kiệt sức. Tôi hiểu rất rõ cảm giác đó.
Dù nhìn thế nào đi nữa, Haruka-kun không phải là người nên trông kiệt sức. Đó là lỗi của cậu ấy ngay từ đầu. Luôn luôn như vậy. Ngay cả trước khi bất cứ điều gì xảy ra.
Và cuối cùng chúng tôi cũng đã vượt qua được cổng.
Chúng tôi trở lại thị trấn. Cùng với Haruka-kun. Cùng với mọi người.
Mọi người cùng nhau đi qua cổng.
Đó là một bí mật rằng chúng tôi có thêm một người.
Mọi người sẽ hạnh phúc hơn mà không biết điều đó.
Theo một cách nào đó, thị trấn được Hoàng Đế Mê Cung bảo vệ sẽ là nơi an toàn nhất trên thế giới.
Nhân vật này không chỉ bảo vệ khỏi quái vật mà còn có thể ngăn chặn những trò hề ngông cuồng của kẻ Thuần Hóa tàn nhẫn thiếu hiểu biết thông thường đó.
Thị trấn vẫn sôi động như mọi khi.
Hoàng Đế Mê Cung đang bồn chồn nhìn xung quanh như một gái quê mới lên phố.
Một nhân vật bơ phờ đến từ Tầng 100 của hầm ngục.
Điều này có gì bất thường đối với người này không?
Hoặc có thể nó cảm thấy hoài niệm?
Nhưng người đó có vẻ vui vẻ khi đến thị trấn, nên chắc hẳn là một điều gì đó tốt đẹp.
Đó hẳn là lý do tại sao Haruka-kun đưa Hoàng Đế Mê Cung đến thị trấn từ Tầng 100.
Đó phải là điều tích cực vì mọi người đều trông vui vẻ.
Oda-kun và những người khác rời chúng tôi giữa chừng, nói rằng họ sẽ ghé thăm cửa hàng vũ khí.
Họ không thể đọc được tâm trạng chút nào. Như thường lệ.
Có vẻ như họ đang tìm kiếm mũ hộ vệ Kháng Hoả hoặc Miễn Nhiễm Hoả.
Họ không thể đọc được tâm trạng nhưng có vẻ như họ có thể cảm nhận được sự diệt vong sắp xảy ra.
Tôi khá chắc chắn rằng tính năng bảo vệ sẽ bị vô hiệu hóa, nhưng tôi sẽ giữ im lặng.
Như thường lệ.
Chuyện thường ngày.
Chúng tôi trở lại cuộc sống bình thường bình thường.
Những ngày có Haruka-kun và mọi người mỉm cười.
Ngày 37 – Ban Ngày, Quán Trọ White Weirdo, Phòng Ăn
Khi chúng tôi đến quán trọ, Gái Lép đang vui mừng khôn xiết, đột nhiên húc đầu vào Haruka-kun?
Đó có phải là cách cô ấy thể hiện hạnh phúc? Giống như một con bò.
Bốn người không mua được trang bị chống cháy nào đã quay lại. Biết được điều đó mọi người đều phá lên cười rồi an ủi.
Tập trung tại phòng ăn, chúng tôi cùng nhau dùng bữa.
Với một sự ồn ào, náo loạn và phấn khích lớn.
Mọi người vẫn mệt mỏi và kiệt sức, vẫn mặc trang phục rách rưới, tổng thể trông không được đẹp lắm nhưng vẫn mỉm cười.
Lần lượt đi tắm, chúng tôi quay trở lại phòng ăn đã đặt trước và thấy toàn bộ căn phòng bị chôn vùi dưới một núi vũ khí và áo giáp lộng lẫy mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây.
「Tất cả mọi người đã tập trung ở đây rồi nhỉ? Vậy thì, thời gian để phân phát? Tớ nghĩ vậy? Chà, đại loại thế. 2 vũ khí, 2 áo giáp và 2 vật phẩm, tổng là 6 món bất kỳ mỗi người. Ai đến trước được phục vụ trước, vì vậy hãy tiến lên và tranh giành chúng. Đại loại vậy?」
Từ đó cuộc tàn sát bắt đầu.
Đó là đấu trường nơi dục vọng, ích kỷ và tham lam cùng quay cuồng.
Nói trắng ra thì cũng giống như các bà nội trợ đi mua hàng giảm giá.
Đó là trận chiến của các cô gái. Các chàng trai bị giẫm đạp và đẩy sang một bên.
Tất cả các loại vũ khí đều là phiên bản giới hạn.
Tất cả vũ khí đều có giá hời.
Một đợt giảm giá đặc biệt chỉ có ở nơi này vào thời điểm hiện tại.
Một cuộc bán hàng điên cuồng.
Một trận chiến không có danh dự hay nhân tính.
Một trò chơi miễn phí tàn nhẫn cho tất cả mọi người, một trò giải trí huyền thoại về một cuộc mua bán giảm giá.
「Nếu mọi người có thứ gì khác muốn, hãy nói với tớ? Chúng ta sẽ thỏa thuận về giá cả ~? Tớ sẽ bán nó rẻ thôi á? Đại loại vậy? Chắc vậy?」
Những lời đó là đòn kết liễu. Đó là một cụm từ giết người. Một từ cấm kỵ đối với các cô gái. Lý trí cuối cùng còn sót lại của mọi người vừa vỡ ra, phát ra một âm thanh có thể nghe được.
Mọi người hoàn toàn mất hút, đánh nhau, giật đồ của nhau, kéo đẩy, một bức tranh hỗn loạn hoàn hảo.
Kêu gào, gào thét, đặt mình vào tình thế nguy hiểm để bảo vệ chiến lợi phẩm khó giành được, mọi người đều cố gắng vượt qua hàng ngũ lũ quỷ điên loạn, cố gắng đến được quầy đăng ký tên Haruka-kun.
Sử dụng sức mạnh của nữ sinh được gọi là năng lực chiến đấu, thứ mà họ đã rèn giũa và rèn luyện sau khi đến thế giới này, họ đã chiến đấu và đấu tranh, phấn đấu để có được những món đồ mình muốn.
Nó khá là vui.
Các chàng trai vô cùng sợ hãi.
Với việc trang bị cuối cùng được phân bổ không đồng đều, vẻ ngoài hòa bình đã quay trở lại, nhưng sau đó bắt đầu trò chơi khoe khoang chiến lợi phẩm. Một số nữ sinh thậm chí còn dụi má vào vũ khí.
Chiến lợi phẩm lớn khiến mọi người vui mừng, vui mừng khôn xiết và hài lòng.
Xét cho cùng, mọi vũ khí đều là một vật phẩm sở hữu những kỹ năng tuyệt vời.
Vật phẩm huyền thoại, kỹ năng siêu hiếm, hiệu ứng đỉnh cao, mọi người đều ngơ ngác nhìn trang bị, mỉm cười.
Rõ ràng đây là lòng biết ơn theo phong cách Haruka-kun.
Phần thưởng theo phong cách Haruka-kun.
Một sự đền bù rất giống Haruka-kun cho những mất mát.
Lời cảm ơn của Haruka-kun.
Mọi người đều đang chiến đấu trong hầm ngục nên Haruka-kun không cần phải lo lắng đến thế. Ngay cả sau khi phá vỡ trang bị, chúng tôi vẫn có lãi. Vì vậy, để tránh cho mọi người không khỏi suy sụp, chần chừ, cậu ấy đã biến nó thành một cuộc mua bán hời lớn như vậy. Chắc chắn mọi người đã chọn hơn 10 món. Nhiều nữ sinh thậm chí còn giật được hơn 20 món đồ.
Suy cho cùng, mỗi mặt hàng đều là một món hời, một ưu đãi đặc biệt, một phát hiện có giá trị, hàng hóa cao cấp, trang bị mà tiền thường không thể mua được, những món đồ sẽ hoàn toàn nằm ngoài tầm với nếu chúng được giảm giá thực sự. Đó là loại trang bị tuyệt vời.
Đó là chiến lợi phẩm của Haruka-kun.
Cậu ấy đã chiến đấu với lũ quái vật mang theo những vũ khí khủng khiếp, những bộ áo giáp không thể tin được và tiêu diệt những con quái vật khủng khiếp như vậy, cướp bóc nó từ chúng.
Đó là nguồn gốc những mặt hàng đó.
Với điều này, mọi người sẽ lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút, an toàn hơn một chút.
Mọi người đều tràn đầy năng lượng, một số đã trang bị vật phẩm mới của mình, một số tiếp tục nhìn chằm chằm vào chúng trong khi đánh giá, một số thì nóng lòng muốn thử tác dụng của chúng.
Tôi cũng đã mua hơi nhiều và giờ đang thiếu tiền.
Có một bí mật là tôi đã vay một ít từ số tiền mà tôi tịch thu được từ Haruka-kun để làm việc này.
Đó chắc hẳn là lần đầu tiên mọi người nhận được phần thưởng tuyệt vời như vậy. Bất kể nhìn ở đâu, mỗi người đều nở nụ cười rạng rỡ.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất