Chiến Tổn Hại Mỹ Nhân Chinh Phục Toàn Tinh Tế

Chương 7

Trước Sau
Bầu không khí trong nháy mắt bị đình trệ.

Cha Thẩm và mẹ Thẩm không bao giờ ngờ rằng đứa con trai lớn bọn họ lấy làm tự hào khi trở về lại không chào hỏi họ trước, mà hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hai người, trực tiếp đi thẳng về phía Thẩm Ngôn.

Điều này làm cho bọn họ trong nháy mắt thấy rất mất mặt, đặc biệt là còn có bạn bè của Thẩm Dịch ở đây, sắc mặt của họ tức khắc trở nên khó coi.

Thẩm An cúi đầu gắt gao cắn chặt môi dưới, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, che đi hai mắt đỏ bừng vì ghen tị.

Tại sao, vì cái gì ngay cả người anh cả luôn lãnh đạm với gia đình cũng yêu quý Thẩm Ngôn như vậy, tại sao?!

Nhiều năm như vậy, cậu ta cố gắng hết sức để lấy lòng Thẩm Dịch, nhưng ngay cả một sắc mặt tốt cũng không chiếm được, mà Thẩm Ngôn bất quá vừa trở về, liền được anh trai đối xử tốt, khác hoàn toàn với cậu ta, tại sao lại như vậy?

Ý nghĩ không cam lòng vô thức bao phủ lấy cậu ta, sự ghen ghét trong lòng như côn trùng gặm nhắm lấy trái tim tựa hồ thật sự rỉ ra máu.

Thẩm Ngôn nhìn vào đôi mắt lãnh đạm của Alpha, sâu trong hốc mắt có sự chờ mong, cơ hồ ngay lập tức hiểu được lý do tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Sở dĩ ra ngoài làm nhiệm vụ lại trở về sớm như vậy là vì muốn mau chóng nhìn thấy mình, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay mà phóng xe bay phi nước đại về đây đều là để được gặp mặt em trai càng sớm càng tốt.

Còn nữa, vừa rồi duỗi tay định sờ đầu anh nhưng lại vội vàng rút về, hẳn là lo lắng sẽ làm dơ tóc anh.

Mà sự chờ mong trong mắt hắn là bởi vì——

“Anh trai.” Thẩm Ngôn mở miệng trong ánh mắt chờ mong của hắn, thanh âm như suối trong vắt, trong trẻo dễ nghe.

Kể từ khi đến thế giới này, anh vẫn luôn đóng vai 'Thẩm Ngôn', nhưng lại chưa từng dung nhập hoàn toàn với nó cũng như chưa từng coi nơi này là thế giới thực.

Đây là lần đầu tiên anh tiếp nhận nhân vật trong sách.

Thẩm Dịch cho anh cảm giác thực thân thiết, nếu hắn đã chờ mong như vậy, gọi một tiếng anh trai cũng không mất miếng thịt nào.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ trong giây lát của đối phương, anh cảm thấy mình đã làm rất đúng.

"Chú, dì, Tiểu An." Đúng lúc này, Alpha ngồi trên xe bay cùng Thẩm Dịch đi đến.

Hắn ta nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, không nhìn ra một chút bộ dáng phiền muộn vừa rồi, ngay cả nếp gấp trên quần áo cũng được chăm chút phi thường phẳng phiu.

Alpha lần nữa chỉnh lại huy hiệu trên ngực, đặt tay lên môi ho nhẹ một tiếng: “Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là bạn của anh trai cậu —— Kỷ Nhiên.”

Từ lúc xuống xe, hắn ta liền dùng dư quang đánh giá người em trai vừa mới trở về của Thẩm Dịch

Ngũ quan đối phương tinh xảo không từ ngữ nào có thể tả, làn da trắng nõn như sứ, không tì vết. Sắc mặt có chút tái nhợt, lại không tổn hại đến sự mỹ lệ trên khuôn mặt, cả người giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, không nhiễm bụi trần.

Từ góc độ của hắn ta có thể nhìn thấy hàng mi thiếu niên cong vút, rất dài, còn đặc biệt dày, thời điểm thiếu niên chớp mắt hai hàng mi dài đan xen vào nhau rồi lại nhanh chóng tách ra, khiến hắn ta liên tưởng đến một con bướm sắp bay.

“Xin chào, tôi là Thẩm Ngôn.”

Thời điểm đôi mắt màu tím xinh đẹp kia mang theo ý cười nhìn sang, Kỷ Nhiên như bị đóng băng tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.

Ngay lúc đó, hắn ta nghe được nhịp tim trong lồng ngực của mình đột ngột đập nhanh hơn bình thường.

“Đại thiếu gia và Kỷ thiếu gia nhanh vào trong thay quần áo trước đi.”

“Được, chúng ta đi thôi.” Kỷ Nhiên hoàn hồn, chạm vào cánh tay Thẩm Dịch, khoác vai hắn đi lên lầu hai.

Hắn ta vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi bên tai bạn mình:"Cái quái gì vậy, sao cậu không nói em cậu đẹp như vậy, vừa rồi thật sự quá xấu hổ, nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt cậu ấy."

A, nghĩ đến vẻ mặt vài phút trước của mình, biểu tình tiều tuỵ và chán nản, hắn ta quả thực hối hận đến mức đánh vào ngực mình.

Xong rồi, ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất, xong thật rồi!

“Anh muốn gì?” Thẩm Dịch hất tay hắn ta ra, nhíu mày.

"Anh nghĩ sao? Tôi đương nhiên muốn theo đuổi cậu ấy a." Kỷ Nhiên híp mắt liếm chiếc răng hàm bên trong, "Từ nay về sau tôi gọi anh là anh, thế nào?"

“Lăn!”

"Tôi nghiêm túc." Kỷ Nhiên thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, ngữ khí trở nên nghiêm túc:"Tôi cảm thấy cậu ấy rất đẹp, và... tôi nên nói thế nào nhỉ, có một loại mị lực đặc thù trong từng cử chỉ của cậu ấy, đó là sự khác biệt với những Omega khác. Cậu ấy thực sự đã hấp dẫn tôi."

Không trang điểm lộng lẫy, không có dáng vẻ khoa trương, khí chất tự nhiên ưu nhã. Không nghĩ tới ở hoang tinh cư nhiên có thể nuôi được một Omega như vậy, thật sự khiến người ta chấn động.

“Hừ.” Thẩm Dịch cười lạnh: “Anh cũng nói như vậy với đối tượng cũ của mình đúng không?”

“Cái gì mà đối tượng? Đó đều là theo nhu cầu.” Kỷ Nhiên lập tức phủ nhận, “Alpha có thời kỳ mẫn cảm, Omega có kỳ phát tình, trong thời kỳ động dục giải quyết nhu cầu cho nhau có sao đâu. Tôi nói trước, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng đánh dấu qua bất kỳ Omega nào."



Tuy rằng công nghệ nghiên cứu và kỹ thuật phát triển của thuốc ức chế đã phi thường thành thục, nhưng tóm lại chính là áp lực thiên tính, không có khả năng không có chút ảnh hưởng nào.

Sử dụng thuốc ức chế thời gian càng dài, sẽ càng sinh ra nhiều tác dụng phụ, các bệnh nhẹ như cảm mạo phát sốt linh tinh là không thể tránh khỏi. Đương nhiên, việc này đối với Alpha thân thể cường tráng cũng không tính là gì, chỉ cần thời kỳ mẫn cảm kết thúc lập tức có thể hồi phục.

Bất quá Kỷ Nhiên lớn lên vừa đẹp trai lại giàu có, còn là sĩ quan 4 sao, tương lai xán lạn, tùy tiện ngoắc ngoắc tay cũng sẽ có một đống Omega chạy tới, hà tất phải chịu đựng một mình.

“Tôi nói này Thẩm Dịch, đã là năm 4032 rồi, sao anh vẫn bảo thủ như vậy?” Kỷ Nhiên vẻ mặt tiếc hận:“Dựa vào vẻ ngoài của anh, nếu muốn tìm người vượt qua thời kỳ mẫn cảm, Omega tìm đến có thể xếp từ đây đến cuối phố."

Thẩm Dịch không có hứng thú với chủ đề này, lạnh mặt nói: “Anh đối với người khác có thái độ như thế nào tôi mặc kệ, nhưng dù sao anh cũng không được đối xử như vậy với em trai tôi.”

“Ồ, vậy anh phải cho tôi một cơ hội chứng minh chứ?”

“Cũng không phải không thể.” Thẩm Dịch nhìn đôi mắt chợt sáng lên của đối phương, một tay cởi áo choàng xuống, thong thả ung dung mà kéo cổ tay áo lên đến cẳng tay, thuận tiện lộ ra đường cong cơ bắp, “Chỉ cần trong lúc đối chiến cơ giáp anh thắng tôi một lần.”

“Mẹ kiếp!” Kỷ Nhiên bực bội mà vần vò tóc, “Nhưng mà tôi đánh không lại anh, điểm tích phân nhiệm vụ của anh gấp đôi của tôi.”

“Vậy không bàn nữa.”

“......”

*

Nhà ăn.

Bữa tối lần này rõ ràng là đã phong phú hơn hai ngày trước, trên bàn bày đầy những món ăn tinh xảo như không tiếc tiền.

Thẩm Ngôn vừa rồi đã ăn được một nửa, cho nên tốc độ ăn của anh đã chậm lại rất nhiều.

Ai ngờ trong đĩa ăn còn thừa một miếng thịt mỡ, lại bị Thẩm Dịch gắp lên. Ngữ khí hắn rất nhẹ, lại có thể cảm nhận được sự quan tâm rõ ràng:“Bồi bổ thân thể.”

“Được.” Thẩm Ngôn nói cảm ơn, cầm lên ăn.

“Tiểu Ngôn, nếm thử đi, món này rất ngon, ăn nhiều một chút.” Kỷ Nhiên cười cười ân cần, nụ cười trên mặt phi thường xán lạn, “Còn muốn ăn gì nữa, anh giúp em.”

Thẩm Ngôn kỳ quái liếc nhìn hắn ta một cái: “... Cảm ơn, không cần.”

Kỷ Nhiên bị cự tuyệt cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn như cũ mà cười nói với Omega mình ái mộ, thỉnh thoảng bị ánh mắt sắc bén hình viên đạn của bạn mình cảnh cáo sẽ thu liễm lại vài phần. Chẳng mấy chốc lại trở về trạng thái cũ, cứ như thế đảo tới đảo lui, đảo đi đảo lại vô cùng hài hòa.

Thẩm An tức giận đến mức mũi suýt chút nữa cong lên, cầm dao dùng sức cắt đồ ăn, khiến đĩa phát ra âm thanh cọt kẹt, hận không thể đem Thẩm Ngôn làm thức ăn trên đĩa.

Hai Alpha ưu tú như vậy cư nhiên lại chỉ vây quanh một mình Thẩm Ngôn, không ai thèm nhìn cậu ta lấy một cái!

Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được cảm giác bị bỏ rơi rõ ràng đến như vậy, trước khi Thẩm Ngôn trở về, cậu ta mới chính là người được sủng ái!

Từng đợt hận ý cùng xấu hổ dâng lên trong lòng, làm cậu ta khó chịu không thôi.

Kỳ thật, cậu ta có một sự thích thú mơ hồ đối với Kỷ Nhiên, đối phương không bất cận nhân tình như Thẩm Dịch, cả người toát ra bộ dáng người sống chớ gần khiến người khác chỉ có thể cách xa hàng ngàn dặm, mà là một tính cách hào sảng và hài hước. Không chỉ đẹp trai mà còn thường xuyên mang quà đến đây.

Thẩm An vốn cho rằng Kỷ Nhiên cũng có tâm tư như vậy đối với mình, nhưng hiện tại cậu ta mới phát hiện tất cả chỉ là mình một bên vọng tưởng.

Ngay cả mẹ Thẩm cũng phi thường thích Kỷ Nhiên. Gia cảnh, ngoại hình và năng lực của đối phương đều thập phần xuất sắc, bà còn định tác hợp cho hai người, nhưng bây giờ xem ra, đến kẻ ngu cũng biết Alpha này càng có ấn tượng tốt với Thẩm Ngôn hơn cậu ta.

Mẹ Thẩm từ đáy lòng không khỏi không khó chịu, tuy rằng cả hai đều là con trai của bà, nhưng xét về mức độ thân thiết, Thẩm An mới là người được bà một tay nuôi lớn.

Nếu so sánh với Thẩm Ngôn mà cũng không vượt qua, điều đó chẳng phải chứng minh sự thất bại trong giáo dục của Thẩm gia sao? Quả thực chính là tát vào mặt của bà.

Hơn nữa, mẹ Thẩm cảm thấy đứa con trai này căn bản không giống một Omega thân kiều thể nhược chút nào, bà có dự cảm rằng sau này Thẩm Ngôn nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của Thẩm gia, điều này làm cho bà có chút bất an.

Mọi người đối với bữa ăn này đều có tâm tư của riêng mình, đặc biệt là Thẩm An, cậu ta căn bản không ăn được mấy miếng.

“Cơm nước cũng xong rồi, anh về đi.” Vừa ăn cơm xong, Thẩm Dịch liền mở miệng đuổi người.

“Ai nha, đã muộn thế này.” Kỷ Nhiên nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, cười nói: “Chú, dì, đêm nay có thể làm phiền hai người được không?”

Thẩm Dịch không chút khách khí mà vạch trần hắn ta: “Nếu tôi nhớ không lầm, từ nhà tôi ngồi xe đến nhà anh chỉ mất có mười phút.”

“Nhưng hôm nay tôi không lái xe đến đây a.” Kỷ Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hơn nữa anh vì muốn mau chóng trở về càng sớm càng tốt, đã tăng tốc như điên, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Hê Hê”

Hắn ta cúi xuống, làm bộ làm tịch mà xoa xoa bụng.

"Được." Cha Thẩm cắt ngang lời con trai cả định nói, nói: "Tiểu Kỷ tối nay cứ ở lại đây, thuận tiện để bác sĩ trị liệu tư nhân đến xem một chút."



Thời đại tinh tế, bởi vì có rất nhiều loại máy có công năng trị liệu, khoang trị liệu cùng các loại dược phẩm, nên bác sĩ trị liệu tư nhân có ngưỡng cửa rất cao, bọn họ chỉ phục vụ quý tộc, thu phí cư nhiên phi thường đắt, phải từ mấy trăm vạn tinh tệ trở lên.

“Không cần đâu.” Kỷ Nhiên vội vàng từ chối, “Nhưng Thẩm Dịch lần này làm nhiệm vụ rất nóng vội, trên người có lẽ đã bị thương.”

“Tôi không sao.” Thẩm Dịch thần sắc nhàn nhạt: “Chỉ bị trầy da một chút, đã dùng máy trị liệu xử lý qua.”

“Ân.” cha Thẩm liếc nhìn đứa con trai lớn của mình, xác nhận rằng hắn không sao cả liền phớt lờ hắn, đến thư phòng làm việc riêng của mình.

Buổi tối, Thẩm Dịch đến tìm em trai mình, Kỷ Nhiên cũng mặt dày mày dạn mà đi theo.

Thẩm Dịch nghĩ đến chiếc vòng ức chế pheromone trên cổ Thẩm An. Một viên đá năng lượng màu xanh lục cỡ ngón tay cái được thiết kế tinh xảo ở trung tâm của chiếc vòng cổ, trong suốt và tỏa sáng như pha lê.

Hắn nghe quản gia khoe khoang rằng viên đá năng lượng này đã được bán tại một nhà đấu giá với giá cao gần 400 vạn tinh tệ, vào thời điểm đó có không ít Omega tranh giành nó, cuối cùng Thẩm gia đã đấu giá thành công

Còn có thuê thợ thiết kế cùng những đồ vật trang trí khác, chiếc vòng trên cổ của Thẩm An đã có giá vượt qua 500 vạn.

Không chỉ có Thẩm gia, loại vòng cổ khảm đá năng lượng này cơ hồ đã trở thành biểu tượng của những quý tộc Omega cao quý.

Trừ bỏ kiểu dáng tinh xảo bên ngoài, trong thời khắc mấu chốt còn có thể hình thành tấm chắn phòng hộ cao cấp, dùng để chống lại Alpha muốn đánh dấu, bảo hộ Omega.

Mà Thẩm Ngôn chỉ đeo một chiếc vòng bạc đơn giản đến không thể đơn giản hơn trên cổ, độ an toàn phi thường thấp.

Nghĩ đến đây lòng hắn quặn thắt, còn có một sự tức giận và bi thương khó có thể nói thành lời.

Từ lâu hắn đã sớm biết cha mẹ mình không phải là loại cha mẹ dịu dàng ôn nhu săn sóc, trong mắt họ lợi ích của gia đình là trên hết, còn lại chính là thể diện.

Từ nhỏ hắn đã là vốn liếng để cha mẹ khoe khoang, dường như sự tồn tại của hắn chỉ có ý nghĩa khi hắn mang về danh dự cho gia tộc. Đến nỗi hắn yêu cầu cái gì, có quá đến thế nào cũng chẳng sao cả.

Chính vì nguyên nhân này, hắn mới có thể rời xa gia đình, thà rằng ở bên ngoài làm nhiệm vụ còn hơn là phải trở về nhà.

Nhưng một mình hắn có cuộc sống như vậy là đủ rồi, hắn tuyệt đối không cho phép em trai của mình cũng phải chịu đãi ngộ như vậy.

“Ngày mai anh dẫn em đi mua quần áo, còn có vòng ức chế pheromone mới.” Đôi mắt lãnh đạm của Thẩm Dịch hiện lên một tia ôn nhu: “Em có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói ra, anh sẽ tận lực đáp ứng.”

Thẩm Ngôn sờ sờ chiếc vòng trên cổ mình, hơi hơi mỉm cười: “Anh trai không cảm thấy nó rất đẹp sao? Em thật sự rất thích.”

Trên cần cổ trắng nõn thon dài của Omega có đeo một chiếc vòng đơn giản, lưu chuyển ánh bạc phản chiếu trên da thịt lãnh bạch. Xương quai xanh phía dưới theo biên độ căng chùng xuống thành một đường vòng cung đẹp mắt, quả thực... phi thường thích hợp.

Kỷ Nhiên chỉ nhìn thoáng qua một cái liền rời ánh mắt đi, nhưng cảnh tượng kia đã khắc sâu trong tâm trí hắn ta.

Ngoại hình của Omega đeo vòng cổ không chỉ ưa nhìn mà còn có một... loại cảm giác săn chắc và gợi cảm khó tả. Khiến người ta muốn thô bạo mà áp chế, lưu lại những vết đỏ trên làn da trắng nõn như bạch ngọc của thiếu niên, sau đó cắn vào tuyến thể điềm mỹ của Omega ở sau cổ, hung hăng mà đâm thật mạnh——

!!

Kỷ Nhiên giật mình sợ hãi: Mẹ kiếp, mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy.

Động tình với một Omega còn chưa phát dục thành thục? Hắn ta từ khi nào lại đói khát như vậy.

Thẩm Ngôn không muốn vòng đeo cổ, anh càng muốn một vật hơn:"Anh trai có thể lấy cho em một cỗ cơ giáp không?"

"Cơ giáp là vũ khí chịu sự hạn chế trong đế quốc, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, em lại là một Omega... chỉ sợ sẽ rất khó khăn." Kỳ Nhiên giành trả lời trước để chuyển hướng lực chú ý, sau đó đổi chủ đề: "Bất quá, Thẩm Dịch lúc trước được huấn luyện bằng cơ giáp chuyên dụng, hoặc em có thể sử dụng của anh."

“Dùng của anh đi.” Thẩm Dịch trầm mặc một giây lát, cơ giáp của hắn bởi vì cường độ huấn luyện cao trên cơ bản đều đã báo hỏng, “Tôi thiếu anh một ân tình.”

“Sao lại khách khí với tôi như vậy? Nó vốn là đồ thay rồi, coi như quà tặng cho Tiểu Ngôn đi.”

Kỷ Nhiên nhìn đôi mắt hơi hơi sáng ngời của Omega, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn:"Cơ giáp của anh là cơ giáp cấp 5. Tính năng cũng không tệ lắm, ngày mai anh dạy em điều khiển nó, thế nào?”

Thẩm Dịch nhíu mày thật sâu.

Hắn không muốn Kỷ Nhiên tiếp cận em trai bảo bối của mình, nhưng với tư cách là người dẫn đầu nhiệm vụ này, ngày mai hắn phải tức tốc quay về quân bộ báo cáo, đi tới đi lui ít nhất cũng phải mất đến nửa ngày.

Nghĩ đến đây, hắn không thể không dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương, nhắc nhở bạn tốt đừng làm những chuyện dư thừa.

Kỷ Nhiên cười đến vẻ mặt xán lạn, vỗ bờ vai của hắn trấn an, kỳ thật trong lòng thực sự đã vui đến nở hoa.

Khi giảng giải thao tác ngày mai, nhất định sẽ có va chạm thân thể, nhuận tiện còn có thể cho Thẩm Ngôn thấy kỹ năng điều khiển cơ giáp xuất sắc của mình, nếu như có thể đối với hắn ta sinh ra cảm giác sùng bái thì càng tốt.

Hắn ta phi thường tự tin về điều này, có không ít Omega đã mê luyến hắn ta sau khi nhìn thấy hắn ta điều khiển cơ giáp.

Mộ cường là bản chất của con người, bất luận dù trải qua bao lâu đều sẽ không thay đổi.

[Mộ cường: ái mộ/sùng bái kẻ mạnh hơn mình...chắc vậy đó (~ ̄³ ̄) ~]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau