Chương 18: Ngõ hẻm Phương Gia
Đâu chỉ có ấn tượng, Lý Bạch đã sớm biết tên, như người đóng phim Bắc Kinh (*), là nam sinh học khảo cổ học luôn miệng xưng anh em (bạn bè kết nghĩa) với Dương Tiễn, tên là Triệu Duy Tông, tính cách và vẻ ngoài đều thuộc kiểu dương quang thoải mái, rất thích cười, cười lên rất ngọt ngào. Đây không phải lời nói nhảm, bởi vì mỗi người khi cười đối với Lý Bạch nhìn đều không giống nhau, giống như hắn cho rằng nụ cười của mình luôn rất cứng ngắc vì hàm răng nhìn không đẹp, hắn còn luôn vô thức hé miệng, càng lộ ra vẻ không chân thành.
Lại tựa như Dương Tiễn khi cười, cũng rất khác so với nụ cười rạng rỡ của người họ Triệu, làm người ta cảm thấy được sự bất cẩn, nhìn như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt lập tức lạnh đi cũng không có gì lạ.
Nhưng nói gì thì nói, Triệu Duy Tông với Dương Tiễn từ cấp hai đã biết nhau, thời gian dài như vậy quan hệ vững chắc cũng không nhạt đi, theo suy luận của Lý Bạch, tất nhiên hai người này có chút điểm chung cũng có thể hiểu nhau.
Hắn biết Triệu Duy Tông tương đối không nhiều, dựa theo hiện nay, điểm chung ở hai người này có lẽ chỉ giới hạn ở... thái độ hào phóng và có nhiều bạn bè.
Còn có vận đào hoa tương đối mạnh.
Vận đào hoa của Dương Tiễn không cần phải nói, còn về người kia... không sai, Lý Bạch cũng biết, trước đó Dương Tiễn đã nói người bạn học kia "Vì nửa đường giúp đỡ mà làm trái tim Dương Ngộ Thu thích thầm", không ai khác chính là người họ Triệu này.
Nên vì sinh nhật mới đặc biệt tặng quà đúng không?
Lý Bạch lén nhìn cái túi lớn trong tay, lại một lần nữa ngăn đi lòng hiếu kỳ muốn mở ra xem, hắng giọng, gõ cái cửa lớn màu đỏ của sân trước mặt.
Chưa tới mười giờ sáng, ánh nắng mặt trời đã chiều rọi khắp con hẻm, thỉnh thoảng có vài xe đạp chạy từ đầu hẻm đến khúc cua hẻm, tránh đi mấy đứa trẻ con đi bộ và ông lão mặc áo may ô tay cầm quạt phẩy phẩy ngồi dưới ở dưới cây hòe, làm tiếng chuông ngân vang lên. Âm thanh trên cây hòe càng vang hơn, tiếng ve kêu vang trời, âm thanh còn khá đều, chỉ có cái sân bên cạnh cây hòe là hoàn toàn yên tĩnh.
Không có ai sao? Tai Lý Bạch từ trên cánh cửa dời đi, lại gõ thêm hai cái, lớn tiếng gọi: "Xin chào, cho hỏi có phải nhà của Triệu gia không ạ?"
Bà lão mặc váy hoa ở phía sau giúp hắn đáp: "Đúng là nhà lão Triệu!"
Lý Bạch quay đầu lại nhìn bà, lại tiếp tục gõ lên cánh cửa mà gọi "Có ai ở nhà không". Lại nghe bà lão lầu bầu "Mấy người trẻ tuổi bây giờ không biết lễ phép gì hết", mang túi rác đi xa, hắn mới cảm giác được an toàn. Vốn cũng không mong đợi mình được xem là người tao nhã lễ phép gì, trái lại tình huống phải nói thành tiếng bị người khác chú ý mới là điều hắn ghét nhất.
Cũng may kiên nhẫn gõ cửa một hồi, bên trong cánh cửa này cuối cùng cũng sinh ra ít động tĩnh "Anh tìm ai? Cha mẹ tôi đều có việc đến bệnh viện, buổi chiều lại nói." Một cô gái nhỏ thò đầu ra, vừa nhìn là đang nghỉ hè ở nhà nghỉ ngơi, có lẽ vừa mới ngủ dậy, tóc trên vai rối bời, hơi sơ vàng, cũng không thay bộ đồ ngủ kẻ sọc in hình chuột Mickey lại.
"Triệu Duy Tông có ở nhà không?" Lý Bạch nhấc nhấc cái túi lớn trong tay "Có đồ muốn đưa cho anh ấy."
"Anh là bạn học với anh tôi? Không đúng, tôi đều biết hết mấy người quen biết anh ấy mà" Cô gái nhỏ đảo đổi mắt, khuôn mặt tròn trịa có chút béo cũng hiện vẻ giảo hoạt "A, anh làm nghề bán hàng, hay cái gì mà người ta gọi là gián điệp Triều Tiên? Đi không tiễn ha!"
"Tôi giúp người chạy việc." Lý Bạch bất đắc dĩ nói "Là của người tên Dương Ngộ Thu, nhờ tôi đưa cái này cho anh ấy."
Ai biết vừa nghe đến tên người này, sắc mặt cô gái nhỏ tức thì không được bình thường, quả quyết phải lấy được cái túi trên tay hắn, miệng còn kêu la: "Trước tiên đưa tôi coi đã!" Lý Bạch đành phải dùng sức tranh lại, còn không muốn đụng vào cô gái nhỏ này, vì nghĩ một khi đụng đến người này lại sẽ bắt đầu la hét lên, bây giờ có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào, đừng nghĩ hắn là gián điệp thật chứ để lại bị bắt vào đồn cảnh sát nữa. Vất vả mới đoạt lại được, Lý Bạch vội lui về sau, ôm chặt đồ trong ngực, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ kia: "Phải tận tay giao cho anh cô, đây là quà sinh nhật!"
"Tại sao quà sinh nhật không thể để tôi nhận giùm?" Cô gái nhỏ chống eo, ngửa cổ "Không thì trước tiên tôi kiểm tra một chút, lỡ đưa cho anh tôi một quả bom thì làm sao?"
"Anh của cô đâu?"
"Anh trở về nói với chị Dương, anh tôi có đối tượng rồi, tuy rằng bây giờ người kia tìm không thấy bóng dáng đâu nhưng anh tôi chỉ yêu anh ấy, hai người ấy đều yêu nhau, dù chị ấy có tốt với mẹ tôi thì cũng không được đâu (*)" cô gái nhỏ vẫn tự đắc như cũ, làm bộ định đóng cửa "Anh bảo chị ấy sớm bỏ hết ý nghĩ này đi!"
Trong lòng Lý Bạch nghĩ mấy cái yêu hận tình cừu có liên quan gì đến tôi đâu, nếu như trong này có bom tôi càng phải nhanh tránh xa đi, giơ tay đỡ mép cửa, cùng lúc đó cô gái nhỏ cũng đóng cửa lại, ngón tay hắn bị kẹp lại một chút, có chút đau.
Cánh cửa làm bằng gỗ thô ráp, gai ngược còn xát ra máu trên da.
Cô gái nhỏ luống cuống, ngay lập tức mở cửa ra "Không sao chứ?" Cô muốn bắt lấy tay Lý Bạch.
Lý Bạch lập tức rút tay về, lui nửa bước, giương cằm lên với cô: "Anh của cô cuối cùng có ở nhà hay không?"
"Anh ấy... sáng sớm đã đi rồi, bình thường cũng không ở đây" Thái độ cô gái nhỏ có chút hòa hoãn lại "Hôm nay đã hẹn về nhà ăn, sinh nhật anh ấy mà, chắc là hai ba giờ chiều sẽ về giúp làm cơm."
Lý Bạch liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn bốn tiếng nữa. Hắn liếc nhìn đôi mắt trợn tròn của cô gái đang chờ mình phản ứng, quay người đi.
Chuyển ngày nghỉ sang hôm nay, Lý Bạch vốn đã bị trừ đi năm mươi tệ tiền lương, bây giờ chuyện cũng không thành, chạy hai phía cũng không có lời, trong lòng buồn bã, đầu tiên lấp đầy bụng trước sau đó tìm đại một chỗ để ngủ. Khu Đông Thành này cũng không quen, ngón út móc túi giấy lắc lư đi, đi ra ngõ hẻm Phương Gia, đến ven đường mua một ít khoai tây thái sợi và bánh kẹp xúc xích, vừa ăn vừa lang thang đi.
Đi ngang qua mấy con ngõ, một vài bức tường cao rợp bóng cây lớn, cùng một tràng chòi canh màu đỏ, hắn đi tới cái hồ lớn bên cạnh, gió thổi rất mát, cuối tuần mấy học sinh tiểu học tới đây đều rất ầm ĩ, nhưng Lý Bạch chỉ thích mảnh bóng râm kia. Hắn ăn xong rồi vứt rác vào cái thùng rác trước mặt, rồi đến chọn một chỗ đá sạch ngồi dưới bóng râm, xung quanh là mấy cụ lớn mang theo cần câu đến câu, nhìn hắn có vẻ không hợp cho lắm, khuỷu tay chống đầu gối, lòng bàn tay áp lên mặt, túi giấy kẹp vào trong ngực, điện thoại nằm an toàn dưới mông. Hắn rất nhanh đã nhắm mắt lại, người, xe, chim chóc và nước... Thế giới vẫn luôn phát ra những âm thanh kỳ lạ, nhưng Lý Bạch đã bay xa, cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Sau đó hắn bị đánh tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt to lớn của La Bình An ở ngay trước mặt, tháo kính râm hỏi: "Sao lại ngủ ở đây? Cuối cùng không có nhà để về sao?"
Lý Bạch xoa mắt nhìn đồng hồ, 2 giờ 23 phút, hắn có thể đi được rồi. Vừa đứng lên mới phát giác được mình đã ngồi cuộn tròn trên đá lâu như vậy, từng đốt ngón tay có vẻ không dễ chịu lắm, hắn eo mỏi lưng đau mà nhìn xung quanh, ở cổng nội thành (*) có loại cảm xúc mông lung nào đó, những tia sáng mịn màng, nhìn như những tấm phim nhựa vừa mới rửa, mắt ngái ngủ cuối cùng cũng nhìn rõ phương hướng, hắn bắt đầu trở về đường cũ.
"Anh cậu đâu?" La Bình An đi hai bước theo hắn, lại hỏi.
"Không biết." Lý Bạch tùy tiện trả lời.
"Đang cầm đồ chơi gì trong tay vậy?." La Bình An nói chuyện với mấy người bạn mặc áo sơ mi hoa đang đỡ xe đạp mà chờ, vẫn không bỏ qua hắn "Ôm như con gấu."
"Không biết." Gió mát lướt qua mặt, Lý Bạch ngáp ra nước mắt, hắn nghĩ Dương Tiễn chưa bao giờ ngủ trưa quả nhiên rất sáng suốt, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều sẽ buồn ngủ còn nghi mình thậm chí mất đi năng lực làm việc từ chiều cho đến tối luôn.
"Aizz, cậu đi đâu đó? Tôi cho quá giang một đoạn, về nhà nói anh cậu mời lại tôi bữa cơm là được."
"Không biết." Lý Bạch vẫn nói như vậy, nhìn mái tóc mới uốn xoăn của La Bình An, trong lòng đồng cảm với sự thất bại của người thợ làm tóc kia. Hắn ở đây vô luận nói cái gì đều trả lời không biết, rõ ràng đã từ chối trao đổi, La Bình An mắng thành tiếng, dẫn mấy người bạn rời đi, Lý Bạch cũng vui vẻ vì được yên tĩnh đi đến hướng đường cái, theo trí nhớ quẹo mấy khúc cua, trở lại dưới gốc cây ở hẻm Phương Gia.
Vẫn là cô gái nhỏ mặt tròn chạy ra mở cửa, vừa thấy Lý Bạch trở về đã hét to: "Anh – tìm được anh rồi!"
Lý Bạch không vượt qua cánh cửa kia, chỉ là nhón chân nhìn vào sân, có một cái lều ở phía đông, nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng vẫn có những dây leo tươi tốt quấn lên đó. Trong bóng râm để mấy cái nồi sắt và túm rau chưa được lặt, trên băng ghế không có ai ngồi, nhưng trong nhà lại có tiếng người, giống như đang cãi vả.
Cô gái nhỏ cuống lên, la lên một tiếng mới có người trả lời, nghe như giọng của người phụ nữ trung niên: "Triệu Sơ Thai, mâm nào cũng có mặt, chuẩn bị lên 11 rồi, về làm bài tập đi!"
Có bóng người bên trong cổng tò vò bước nhanh đến trước cửa. Quả thật là Triệu Duy Tông kia, mặc áo cổ tròn ngắn tay màu đỏ tía, nhìn có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Trước đây Lý Bạch có gặp anh mấy lần, hồi năm ngoái khí trời rất lạnh, còn bị Dương Tiễn dẫn đi tặng cho một cái ấm lòng, nội dung cụ thể này là – cắt tóc tại nhà, hắn di chuyển kéo, Dương Tiễn đứng cạnh chắp tay sau lưng nhìn, nói cái gì mà "Cắt tóc cắt bỏ lo lắng (*)."
Nhất là nhớ tới lúc ấy Triệu Duy Tông giống như đã bị đả kích rất lớn, cả người chỉ còn da bọc xương, có vẻ tố chất thần kinh rất nhạy cảm.
Bây giờ khí sắc và tinh thần như đã trở nên tốt trở lại, nhưng một giây sau mặt anh đã tối sầm lại, giây sau nữa liền cười tươi như hoa mà nói "Xin chào", làm Lý Bạch nghĩ, vết thương lòng của anh còn chưa lành.
"Dương Ngộ Thu ngã bệnh, nhờ tôi đưa cái này cho anh" hai tay Lý Bạch đưa cái túi ra, nói như đọc thuộc lòng "Chúc anh sinh nhật tuổi 21 thật vui vẻ."
Triệu Duy Tông có vẻ hơi kinh ngạc, có lẽ nói là khó xử, anh cầm túi giấy nhưng không mở ra "Cảm ơn, cậu trở về cũng thay tôi nói với chị ấy tiếng cảm ơn, tâm ý tôi nhận" suy nghĩ một chút, anh liền đem cái túi trả về tay Lý Bạch "Nhưng cái này tôi không thể nhận."
Triệu Sơ Thai lập tức vỗ tay nói: "Em biết mà, anh giỏi lắm!"
Triệu Duy Tông nhìn Lý Bạch, vẻ mặt vẫn rất chân thành: "Quá quý trọng, còn phải làm phiền cậu mang đồ trả lại cho chị cậu."
Lý Bạch nghiêng đầu "Anh không mở ra xem?". truyen bac chien
"Không cần."
"Vậy làm sao anh biết nó quý?"
"Không phải giá trị tiền bạc." Triệu Duy Tông nói "Về cái khác, nói chung tôi không nên nhận."
Lý Bạch không khỏi thất vọng, hắn thật ra một mực chờ anh mở ra, để mình nhìn bên trong cái túi nặng này cuối cùng là cái gì, đến lúc đó lại so với quà Dương Ngộ Thu tặng cho Dương Tiễn một chút, nhìn cái nào tốt hơn. Bây giờ xem ra cái này cũng không vui, Lý Bạch nghĩ hôm nay mình bị trừ mất năm mươi tệ đều không đáng, đang định tiêu sái mà đi như hồi sáng, lại thấy Triệu Duy Tông bỗng như nhớ lại cái gì, nói chờ anh một chút, sau đó cầm điện thoại, cúi đầu tìm xem.
"Về sau sẽ có một trận bạn học tụ họp." Anh giải thích "Hồi cấp ba Dương Tiễn không học cùng lớp với tôi, nhưng nhóm người này đều quen biết nhau, tôi tìm địa chỉ, cậu về hỏi anh cậu có thời gian thì đến chơi."
"Được." Lý Bạch đáp, hắn quả nhiên không thể bước đi.
"Không phải sáng nay anh mua vé xe đi sao?" Triệu Sơ Thai bỗng nhiên hỏi: "Không phải nói, ngày mai sẽ một mình đi Thanh Hải?"
"Tụ họp còn chưa tới, chờ lúc đó đoán chừng anh đã về rồi." Triệu Duy Tông cười cười, vẫn cúi đầu, nhìn không chớp mắt "Anh ầm ĩ với mẹ em đều nghe hết rồi."
"Quá xa, anh đủ tiền chưa? Em còn tiền tiết kiệm mừng tuổi..."
"Đứa nhỏ này, không cần quan tâm đâu." Triệu Duy Tông vẫn cười.
"Vậy anh có thể tìm được anh Xuân Thủy sao? Anh ấy vẫn còn ở đó? Có phải tìm được người cũng không trở lại đúng hạn không?" Triệu Sơ Thai thấp giọng, hỏi mấy câu đều rất cẩn thận.
"Ai biết, anh muốn đi xem cuối cùng cái gì đã giữ cậu ấy lại, không tìm được người... cũng được." Lý Bạch nghe đến tỉ mỉ, cũng để tâm quan sát vẻ mặt người trước mắt. Hắn nhìn thấy vẻ khổ tâm trộn lẫn vẻ không cam lòng. Xuân Thủy? Mạnh Xuân Thủy, hắn nhớ tới, một người trắng gầy dễ nhìn, luôn có vẻ suy nghĩ viễn vong, nói cũng không nhiều, là bạn cùng khoa với Dương Tiễn, mà quan hệ lại giống như thân với Triệu Duy Tông hơn, hầu như mỗi lần gặp mặt đều thấy hai người này ở cùng một chỗ, đương nhiên đây là lúc trước. Hắn khẳng định lâu rồi cũng không thấy vị "Xuân Thủy" này xuất hiện.
Xem ra là đã đi mất, chẳng lẽ bắt đầu đi từ mùa thu năm trước? Cuối cùng đến Thanh Hải? Nói không chừng sinh viên hàng đầu của Bắc Đại bỏ học đi chăn dê? Quá lố rồi, đáng giá để đăng báo. Ngược lại bây giờ Triệu Duy Tông cũng đang hồn vía trên mây như hồi cuối mùa thu vậy.
Ngắn ngủ vài giây, Lý Bạch đem những ấn tượng của mảnh vỡ hợp lại thành hình dáng, Triệu Duy Tông cũng tìm tới cái tin nhắn ngắn "Tối bảy giờ ngày 23 tháng 8" Anh giương mắt nhìn Lý Bạch, mỉm cười với vẻ áy náy "Sân trượt băng ở tầng hầm của trung tâm Tây Đơn Hán Quang, nhớ nói với anh cậu, rảnh thì đến sớm. Dương Tiễn thích trượt băng, chắc chắn đến."
Mấy phút sau, khi Lý Bạch đi đến đầu ngõ, đi ngang qua quầy bánh thơm phức, thấy ông chủ phụ trách đã đổi thành bà chủ. Hắn đi nắng có phần ủ rũ, phe phẩy cái túi giấy "khoa tây nóng (*)", gọi điện thoại cho Dương Tiễn.
(*)烫手山芋: Năng thủ sơn du: vấn đề khó khăn
Chừng mười chín, hai mươi giây sau, Lý Bạch đếm tới, điện thoại được nối máy.
Câu đầu tiên hắn liền hỏi Dương Tiễn: "Anh, Triệu Duy Tông ấy, anh ấy là đồng tính luyến ái sao?"
______________________________
Đây là những câu đọc không hiểu nên toi chém, nếu bác nào biết thì giúp tôi sửa lại cho chính xác nhé!!
(*) như người đóng phim Bắc Kinh ( 那个一口京片子)
(*) dù chị ấy có tốt với mẹ tôi thì cũng không được đâu ( 她再怎么跟我妈吹风都没辙)
(*) ở cổng nội thành ( 老四九城)
(*) Cắt tóc cắt bỏ lo lắng ( 剪断发剪断了牵挂)
Lại tựa như Dương Tiễn khi cười, cũng rất khác so với nụ cười rạng rỡ của người họ Triệu, làm người ta cảm thấy được sự bất cẩn, nhìn như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt lập tức lạnh đi cũng không có gì lạ.
Nhưng nói gì thì nói, Triệu Duy Tông với Dương Tiễn từ cấp hai đã biết nhau, thời gian dài như vậy quan hệ vững chắc cũng không nhạt đi, theo suy luận của Lý Bạch, tất nhiên hai người này có chút điểm chung cũng có thể hiểu nhau.
Hắn biết Triệu Duy Tông tương đối không nhiều, dựa theo hiện nay, điểm chung ở hai người này có lẽ chỉ giới hạn ở... thái độ hào phóng và có nhiều bạn bè.
Còn có vận đào hoa tương đối mạnh.
Vận đào hoa của Dương Tiễn không cần phải nói, còn về người kia... không sai, Lý Bạch cũng biết, trước đó Dương Tiễn đã nói người bạn học kia "Vì nửa đường giúp đỡ mà làm trái tim Dương Ngộ Thu thích thầm", không ai khác chính là người họ Triệu này.
Nên vì sinh nhật mới đặc biệt tặng quà đúng không?
Lý Bạch lén nhìn cái túi lớn trong tay, lại một lần nữa ngăn đi lòng hiếu kỳ muốn mở ra xem, hắng giọng, gõ cái cửa lớn màu đỏ của sân trước mặt.
Chưa tới mười giờ sáng, ánh nắng mặt trời đã chiều rọi khắp con hẻm, thỉnh thoảng có vài xe đạp chạy từ đầu hẻm đến khúc cua hẻm, tránh đi mấy đứa trẻ con đi bộ và ông lão mặc áo may ô tay cầm quạt phẩy phẩy ngồi dưới ở dưới cây hòe, làm tiếng chuông ngân vang lên. Âm thanh trên cây hòe càng vang hơn, tiếng ve kêu vang trời, âm thanh còn khá đều, chỉ có cái sân bên cạnh cây hòe là hoàn toàn yên tĩnh.
Không có ai sao? Tai Lý Bạch từ trên cánh cửa dời đi, lại gõ thêm hai cái, lớn tiếng gọi: "Xin chào, cho hỏi có phải nhà của Triệu gia không ạ?"
Bà lão mặc váy hoa ở phía sau giúp hắn đáp: "Đúng là nhà lão Triệu!"
Lý Bạch quay đầu lại nhìn bà, lại tiếp tục gõ lên cánh cửa mà gọi "Có ai ở nhà không". Lại nghe bà lão lầu bầu "Mấy người trẻ tuổi bây giờ không biết lễ phép gì hết", mang túi rác đi xa, hắn mới cảm giác được an toàn. Vốn cũng không mong đợi mình được xem là người tao nhã lễ phép gì, trái lại tình huống phải nói thành tiếng bị người khác chú ý mới là điều hắn ghét nhất.
Cũng may kiên nhẫn gõ cửa một hồi, bên trong cánh cửa này cuối cùng cũng sinh ra ít động tĩnh "Anh tìm ai? Cha mẹ tôi đều có việc đến bệnh viện, buổi chiều lại nói." Một cô gái nhỏ thò đầu ra, vừa nhìn là đang nghỉ hè ở nhà nghỉ ngơi, có lẽ vừa mới ngủ dậy, tóc trên vai rối bời, hơi sơ vàng, cũng không thay bộ đồ ngủ kẻ sọc in hình chuột Mickey lại.
"Triệu Duy Tông có ở nhà không?" Lý Bạch nhấc nhấc cái túi lớn trong tay "Có đồ muốn đưa cho anh ấy."
"Anh là bạn học với anh tôi? Không đúng, tôi đều biết hết mấy người quen biết anh ấy mà" Cô gái nhỏ đảo đổi mắt, khuôn mặt tròn trịa có chút béo cũng hiện vẻ giảo hoạt "A, anh làm nghề bán hàng, hay cái gì mà người ta gọi là gián điệp Triều Tiên? Đi không tiễn ha!"
"Tôi giúp người chạy việc." Lý Bạch bất đắc dĩ nói "Là của người tên Dương Ngộ Thu, nhờ tôi đưa cái này cho anh ấy."
Ai biết vừa nghe đến tên người này, sắc mặt cô gái nhỏ tức thì không được bình thường, quả quyết phải lấy được cái túi trên tay hắn, miệng còn kêu la: "Trước tiên đưa tôi coi đã!" Lý Bạch đành phải dùng sức tranh lại, còn không muốn đụng vào cô gái nhỏ này, vì nghĩ một khi đụng đến người này lại sẽ bắt đầu la hét lên, bây giờ có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào, đừng nghĩ hắn là gián điệp thật chứ để lại bị bắt vào đồn cảnh sát nữa. Vất vả mới đoạt lại được, Lý Bạch vội lui về sau, ôm chặt đồ trong ngực, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ kia: "Phải tận tay giao cho anh cô, đây là quà sinh nhật!"
"Tại sao quà sinh nhật không thể để tôi nhận giùm?" Cô gái nhỏ chống eo, ngửa cổ "Không thì trước tiên tôi kiểm tra một chút, lỡ đưa cho anh tôi một quả bom thì làm sao?"
"Anh của cô đâu?"
"Anh trở về nói với chị Dương, anh tôi có đối tượng rồi, tuy rằng bây giờ người kia tìm không thấy bóng dáng đâu nhưng anh tôi chỉ yêu anh ấy, hai người ấy đều yêu nhau, dù chị ấy có tốt với mẹ tôi thì cũng không được đâu (*)" cô gái nhỏ vẫn tự đắc như cũ, làm bộ định đóng cửa "Anh bảo chị ấy sớm bỏ hết ý nghĩ này đi!"
Trong lòng Lý Bạch nghĩ mấy cái yêu hận tình cừu có liên quan gì đến tôi đâu, nếu như trong này có bom tôi càng phải nhanh tránh xa đi, giơ tay đỡ mép cửa, cùng lúc đó cô gái nhỏ cũng đóng cửa lại, ngón tay hắn bị kẹp lại một chút, có chút đau.
Cánh cửa làm bằng gỗ thô ráp, gai ngược còn xát ra máu trên da.
Cô gái nhỏ luống cuống, ngay lập tức mở cửa ra "Không sao chứ?" Cô muốn bắt lấy tay Lý Bạch.
Lý Bạch lập tức rút tay về, lui nửa bước, giương cằm lên với cô: "Anh của cô cuối cùng có ở nhà hay không?"
"Anh ấy... sáng sớm đã đi rồi, bình thường cũng không ở đây" Thái độ cô gái nhỏ có chút hòa hoãn lại "Hôm nay đã hẹn về nhà ăn, sinh nhật anh ấy mà, chắc là hai ba giờ chiều sẽ về giúp làm cơm."
Lý Bạch liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn bốn tiếng nữa. Hắn liếc nhìn đôi mắt trợn tròn của cô gái đang chờ mình phản ứng, quay người đi.
Chuyển ngày nghỉ sang hôm nay, Lý Bạch vốn đã bị trừ đi năm mươi tệ tiền lương, bây giờ chuyện cũng không thành, chạy hai phía cũng không có lời, trong lòng buồn bã, đầu tiên lấp đầy bụng trước sau đó tìm đại một chỗ để ngủ. Khu Đông Thành này cũng không quen, ngón út móc túi giấy lắc lư đi, đi ra ngõ hẻm Phương Gia, đến ven đường mua một ít khoai tây thái sợi và bánh kẹp xúc xích, vừa ăn vừa lang thang đi.
Đi ngang qua mấy con ngõ, một vài bức tường cao rợp bóng cây lớn, cùng một tràng chòi canh màu đỏ, hắn đi tới cái hồ lớn bên cạnh, gió thổi rất mát, cuối tuần mấy học sinh tiểu học tới đây đều rất ầm ĩ, nhưng Lý Bạch chỉ thích mảnh bóng râm kia. Hắn ăn xong rồi vứt rác vào cái thùng rác trước mặt, rồi đến chọn một chỗ đá sạch ngồi dưới bóng râm, xung quanh là mấy cụ lớn mang theo cần câu đến câu, nhìn hắn có vẻ không hợp cho lắm, khuỷu tay chống đầu gối, lòng bàn tay áp lên mặt, túi giấy kẹp vào trong ngực, điện thoại nằm an toàn dưới mông. Hắn rất nhanh đã nhắm mắt lại, người, xe, chim chóc và nước... Thế giới vẫn luôn phát ra những âm thanh kỳ lạ, nhưng Lý Bạch đã bay xa, cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Sau đó hắn bị đánh tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt to lớn của La Bình An ở ngay trước mặt, tháo kính râm hỏi: "Sao lại ngủ ở đây? Cuối cùng không có nhà để về sao?"
Lý Bạch xoa mắt nhìn đồng hồ, 2 giờ 23 phút, hắn có thể đi được rồi. Vừa đứng lên mới phát giác được mình đã ngồi cuộn tròn trên đá lâu như vậy, từng đốt ngón tay có vẻ không dễ chịu lắm, hắn eo mỏi lưng đau mà nhìn xung quanh, ở cổng nội thành (*) có loại cảm xúc mông lung nào đó, những tia sáng mịn màng, nhìn như những tấm phim nhựa vừa mới rửa, mắt ngái ngủ cuối cùng cũng nhìn rõ phương hướng, hắn bắt đầu trở về đường cũ.
"Anh cậu đâu?" La Bình An đi hai bước theo hắn, lại hỏi.
"Không biết." Lý Bạch tùy tiện trả lời.
"Đang cầm đồ chơi gì trong tay vậy?." La Bình An nói chuyện với mấy người bạn mặc áo sơ mi hoa đang đỡ xe đạp mà chờ, vẫn không bỏ qua hắn "Ôm như con gấu."
"Không biết." Gió mát lướt qua mặt, Lý Bạch ngáp ra nước mắt, hắn nghĩ Dương Tiễn chưa bao giờ ngủ trưa quả nhiên rất sáng suốt, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều sẽ buồn ngủ còn nghi mình thậm chí mất đi năng lực làm việc từ chiều cho đến tối luôn.
"Aizz, cậu đi đâu đó? Tôi cho quá giang một đoạn, về nhà nói anh cậu mời lại tôi bữa cơm là được."
"Không biết." Lý Bạch vẫn nói như vậy, nhìn mái tóc mới uốn xoăn của La Bình An, trong lòng đồng cảm với sự thất bại của người thợ làm tóc kia. Hắn ở đây vô luận nói cái gì đều trả lời không biết, rõ ràng đã từ chối trao đổi, La Bình An mắng thành tiếng, dẫn mấy người bạn rời đi, Lý Bạch cũng vui vẻ vì được yên tĩnh đi đến hướng đường cái, theo trí nhớ quẹo mấy khúc cua, trở lại dưới gốc cây ở hẻm Phương Gia.
Vẫn là cô gái nhỏ mặt tròn chạy ra mở cửa, vừa thấy Lý Bạch trở về đã hét to: "Anh – tìm được anh rồi!"
Lý Bạch không vượt qua cánh cửa kia, chỉ là nhón chân nhìn vào sân, có một cái lều ở phía đông, nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng vẫn có những dây leo tươi tốt quấn lên đó. Trong bóng râm để mấy cái nồi sắt và túm rau chưa được lặt, trên băng ghế không có ai ngồi, nhưng trong nhà lại có tiếng người, giống như đang cãi vả.
Cô gái nhỏ cuống lên, la lên một tiếng mới có người trả lời, nghe như giọng của người phụ nữ trung niên: "Triệu Sơ Thai, mâm nào cũng có mặt, chuẩn bị lên 11 rồi, về làm bài tập đi!"
Có bóng người bên trong cổng tò vò bước nhanh đến trước cửa. Quả thật là Triệu Duy Tông kia, mặc áo cổ tròn ngắn tay màu đỏ tía, nhìn có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Trước đây Lý Bạch có gặp anh mấy lần, hồi năm ngoái khí trời rất lạnh, còn bị Dương Tiễn dẫn đi tặng cho một cái ấm lòng, nội dung cụ thể này là – cắt tóc tại nhà, hắn di chuyển kéo, Dương Tiễn đứng cạnh chắp tay sau lưng nhìn, nói cái gì mà "Cắt tóc cắt bỏ lo lắng (*)."
Nhất là nhớ tới lúc ấy Triệu Duy Tông giống như đã bị đả kích rất lớn, cả người chỉ còn da bọc xương, có vẻ tố chất thần kinh rất nhạy cảm.
Bây giờ khí sắc và tinh thần như đã trở nên tốt trở lại, nhưng một giây sau mặt anh đã tối sầm lại, giây sau nữa liền cười tươi như hoa mà nói "Xin chào", làm Lý Bạch nghĩ, vết thương lòng của anh còn chưa lành.
"Dương Ngộ Thu ngã bệnh, nhờ tôi đưa cái này cho anh" hai tay Lý Bạch đưa cái túi ra, nói như đọc thuộc lòng "Chúc anh sinh nhật tuổi 21 thật vui vẻ."
Triệu Duy Tông có vẻ hơi kinh ngạc, có lẽ nói là khó xử, anh cầm túi giấy nhưng không mở ra "Cảm ơn, cậu trở về cũng thay tôi nói với chị ấy tiếng cảm ơn, tâm ý tôi nhận" suy nghĩ một chút, anh liền đem cái túi trả về tay Lý Bạch "Nhưng cái này tôi không thể nhận."
Triệu Sơ Thai lập tức vỗ tay nói: "Em biết mà, anh giỏi lắm!"
Triệu Duy Tông nhìn Lý Bạch, vẻ mặt vẫn rất chân thành: "Quá quý trọng, còn phải làm phiền cậu mang đồ trả lại cho chị cậu."
Lý Bạch nghiêng đầu "Anh không mở ra xem?". truyen bac chien
"Không cần."
"Vậy làm sao anh biết nó quý?"
"Không phải giá trị tiền bạc." Triệu Duy Tông nói "Về cái khác, nói chung tôi không nên nhận."
Lý Bạch không khỏi thất vọng, hắn thật ra một mực chờ anh mở ra, để mình nhìn bên trong cái túi nặng này cuối cùng là cái gì, đến lúc đó lại so với quà Dương Ngộ Thu tặng cho Dương Tiễn một chút, nhìn cái nào tốt hơn. Bây giờ xem ra cái này cũng không vui, Lý Bạch nghĩ hôm nay mình bị trừ mất năm mươi tệ đều không đáng, đang định tiêu sái mà đi như hồi sáng, lại thấy Triệu Duy Tông bỗng như nhớ lại cái gì, nói chờ anh một chút, sau đó cầm điện thoại, cúi đầu tìm xem.
"Về sau sẽ có một trận bạn học tụ họp." Anh giải thích "Hồi cấp ba Dương Tiễn không học cùng lớp với tôi, nhưng nhóm người này đều quen biết nhau, tôi tìm địa chỉ, cậu về hỏi anh cậu có thời gian thì đến chơi."
"Được." Lý Bạch đáp, hắn quả nhiên không thể bước đi.
"Không phải sáng nay anh mua vé xe đi sao?" Triệu Sơ Thai bỗng nhiên hỏi: "Không phải nói, ngày mai sẽ một mình đi Thanh Hải?"
"Tụ họp còn chưa tới, chờ lúc đó đoán chừng anh đã về rồi." Triệu Duy Tông cười cười, vẫn cúi đầu, nhìn không chớp mắt "Anh ầm ĩ với mẹ em đều nghe hết rồi."
"Quá xa, anh đủ tiền chưa? Em còn tiền tiết kiệm mừng tuổi..."
"Đứa nhỏ này, không cần quan tâm đâu." Triệu Duy Tông vẫn cười.
"Vậy anh có thể tìm được anh Xuân Thủy sao? Anh ấy vẫn còn ở đó? Có phải tìm được người cũng không trở lại đúng hạn không?" Triệu Sơ Thai thấp giọng, hỏi mấy câu đều rất cẩn thận.
"Ai biết, anh muốn đi xem cuối cùng cái gì đã giữ cậu ấy lại, không tìm được người... cũng được." Lý Bạch nghe đến tỉ mỉ, cũng để tâm quan sát vẻ mặt người trước mắt. Hắn nhìn thấy vẻ khổ tâm trộn lẫn vẻ không cam lòng. Xuân Thủy? Mạnh Xuân Thủy, hắn nhớ tới, một người trắng gầy dễ nhìn, luôn có vẻ suy nghĩ viễn vong, nói cũng không nhiều, là bạn cùng khoa với Dương Tiễn, mà quan hệ lại giống như thân với Triệu Duy Tông hơn, hầu như mỗi lần gặp mặt đều thấy hai người này ở cùng một chỗ, đương nhiên đây là lúc trước. Hắn khẳng định lâu rồi cũng không thấy vị "Xuân Thủy" này xuất hiện.
Xem ra là đã đi mất, chẳng lẽ bắt đầu đi từ mùa thu năm trước? Cuối cùng đến Thanh Hải? Nói không chừng sinh viên hàng đầu của Bắc Đại bỏ học đi chăn dê? Quá lố rồi, đáng giá để đăng báo. Ngược lại bây giờ Triệu Duy Tông cũng đang hồn vía trên mây như hồi cuối mùa thu vậy.
Ngắn ngủ vài giây, Lý Bạch đem những ấn tượng của mảnh vỡ hợp lại thành hình dáng, Triệu Duy Tông cũng tìm tới cái tin nhắn ngắn "Tối bảy giờ ngày 23 tháng 8" Anh giương mắt nhìn Lý Bạch, mỉm cười với vẻ áy náy "Sân trượt băng ở tầng hầm của trung tâm Tây Đơn Hán Quang, nhớ nói với anh cậu, rảnh thì đến sớm. Dương Tiễn thích trượt băng, chắc chắn đến."
Mấy phút sau, khi Lý Bạch đi đến đầu ngõ, đi ngang qua quầy bánh thơm phức, thấy ông chủ phụ trách đã đổi thành bà chủ. Hắn đi nắng có phần ủ rũ, phe phẩy cái túi giấy "khoa tây nóng (*)", gọi điện thoại cho Dương Tiễn.
(*)烫手山芋: Năng thủ sơn du: vấn đề khó khăn
Chừng mười chín, hai mươi giây sau, Lý Bạch đếm tới, điện thoại được nối máy.
Câu đầu tiên hắn liền hỏi Dương Tiễn: "Anh, Triệu Duy Tông ấy, anh ấy là đồng tính luyến ái sao?"
______________________________
Đây là những câu đọc không hiểu nên toi chém, nếu bác nào biết thì giúp tôi sửa lại cho chính xác nhé!!
(*) như người đóng phim Bắc Kinh ( 那个一口京片子)
(*) dù chị ấy có tốt với mẹ tôi thì cũng không được đâu ( 她再怎么跟我妈吹风都没辙)
(*) ở cổng nội thành ( 老四九城)
(*) Cắt tóc cắt bỏ lo lắng ( 剪断发剪断了牵挂)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất