Chim Cút

Chương 3: Đứa nhỏ mười lăm tuổi

Trước Sau
Lý Bạch nhất thời nghẹn lời.

Hắn còn đang tính toán, định nói mấy câu tội nghiệp giả bộ đáng thương, hơn nữa vừa mới có hành động vĩ đại gặp chuyện bất bình cứu người, có thể lừa anh trai Bắc Kinh này một ít, coi như phí cảm ơn, mười đồng tiền cũng đủ hắn thuê ba ngày phòng, hoặc ít nhất mời ăn một bữa. Nhưng bây giờ hắn lại không thể mở miệng được.

Không biết với mấy phần trực giác, nói chung hắn có thể biết được người này là ai.

"Có phải anh họ Dương không?" Hắn đem cái áo bông kia nhét lại vào túi.

Người kia có vẻ ít để tâm, trực tiếp đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Bạch, trên người anh có mùi máu lạnh, suýt nữa chóp mũi chạm chóp mũi " Cậu biết tôi?"

"Tôi..." Lý Bạch dời mắt lùi về sau "Nếu anh là Dương Tiễn..."

"Là tôi". Người kia nói, ánh mắt nhìn sang quán mì, như đang suy nghĩ gì đó, hai mắt hẹp dài híp lại.

"Anh không hỏi em là ai sao?" Lý Bạch nâng cao giọng.

"Hả, cậu là ai?". Dương Tiễn nói xong đi khập khiễng đến quán mì, nhưng đi không chậm, lau máu mũi để không chảy vào miệng. Anh hỏi cũng quá qua loa, có vẻ không quan tâm, làm Lý Bạch vừa tức giận vừa bối rối, bỏ qua phần tự giới thiệu mà mình hồi hộp chuẩn bị, cuống quít đuổi theo anh gọi nói "Em là Lý Bạch."

Dương Tiễn nhìn tuyết dưới đất vui vẻ nói: "Tôi là Đỗ Phủ."

Hả? Đỗ Phủ?

Lý Bạch nghĩ nghĩ, Lý Đỗ Lý Đỗ, hình như ở lớp học đêm hắn có học qua thơ của hai người này.

Vậy Dương Tiễn tưởng hắn nói giỡn?

Móng tay Lý Bạch bấu chặt túi nhựa, hắn nuốt nước miếng, bỗng hiểu được, đã mười năm trôi qua, Dương Tiễn chắc gì đã nhớ ra mình.

Coi như tên hắn dễ nhớ.

"Em từ quê lên." hắn thử bắt lấy ống tay áo anh "Trước đây anh có một đứa em trai, người nhà chết trong trận hỏa hoạn, sau đó được nhà anh nhận nuôi, lúc nhỏ bị rơi xuống sông cũng là anh cứu lên, anh với em suýt nữa chết đuối, anh nhớ không?" Hắn thử kể ít chuyện mà hắn còn nhớ rõ.

Dương Tiễn lắng nghe nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, qua vài giây, đi đến cửa quán mì, anh bỗng quay lại, nhìn thẳng vào người thiếu niên thấp hơn mình.

"Tiểu Bạch?" Anh nói.

"Lớn như vậy!" Anh lại nói.

"Đúng, là em đây." Khuôn mặt Lý Bạch được ánh đèn ấm áp chiếu lên, hai mắt sáng lên "Em nghe nói anh thi đậu Bắc Đại... Anh học trung học ở trường số bốn Bắc Kinh, cái kia gì mà tân khái niệm cuộc thi viết văn, đến năm 2000, anh đoạt giải, trên báo đều đăng rồi! Sau đó em tìm trên diễn đàn BBS trường anh tìm được ở lớp khoa học tự nhiên, anh đứng thứ tám trong kì thi đại học, đi học ở Bắc Đại, đang học vật lý, cũng có thể trùng tên nhưng em nghĩ người đó là anh!"

Dương Tiễn có chút kinh ngạc, nói: "Nên cậu tới đây tìm tôi?"

Lý Bạch nghẹn một chút, thấy anh không cần mình trả lời, đẩy mở cửa tiệm, tự nhiên nghênh tiếp ánh mắt khách đến ăn, đến bàn ông chủ nói mình cần đi rửa mặt, nói xong vén mành bếp đi vào trong, để lại một mình Lý Bạch đứng giữa không khí ấm áp của máy sưởi.

" Là bạn học à?" Ông chủ hiền lành, pha chút giọng miền nam, nhìn Lý Bạch cười cười.

"À... chuyện này..." Lý Bạch muốn nói không phải, nhưng không được, hắn cúi đầu, vì hắn thật sự không thích nói chuyện với người lạ.

" Mới nãy có mấy người cao lớn, gọi Tiểu Dương đi, tôi nói đừng đi nhưng nó không nghe, còn dặn tôi đừng báo cảnh sát." Ông chủ thở dài "Hôm nay về nghỉ sớm đi, cậu cùng nó về ký túc xá nghỉ sớm một chút."

Lý Bạch vội nói cảm ơn.

Hắn càng đứng càng khó chịu, thầm vui mừng bản thân nhớ lại nội quy học sinh, còn tự mặc áo sơ mi trắng mới nhất, sơ vin vào quần đen, không mặc cái áo bông đỏ trong túi nhựa kia. Thật ra hắn không lạnh lắm, hôm nay quyết định vào trường hỏi, trước khi đi hắn đã chuẩn bị kĩ càng, bên trong áo sơ mi rộng mặc thêm hai lớp áo lót giữ ấm, lúc tới gần trường đã đem áo bông cất vào. Hắn không muốn xuất hiện như một tên lưu manh, hay như một người nông dân, sợ tạo tin đồn "quen bạn không rõ lai lịch" cho Dương Tiễn, đến giờ, sau khi so sánh, hắn thấy mình và học sinh trong trường có quá nhiều khác biệt.

Nguyên nhân có thể là, hắn chính là một tên lưu manh.

Mang theo cái túi nhựa đen cũng là chuyện ngu ngốc.

Lý Bạch thấy cũng không có gì phải tự ti, ít nhất hắn cắt tóc so với Dương Tiễn bưng bát đĩa kiếm được nhiều hơn, mấy năm tiết kiệm, nếu không phải đến Bắc Kinh, hắn đã có thể tự mua mô tơ rồi.



Đang suy nghĩ miên man thì thấy Dương Tiễn từ màn cửa đi ra, đối mặt với khách đang lén nhìn mình mỉm cười lịch sự. Máu ở mặt và cổ đã rửa sạch, còn vài giọt nước đọng xung quanh, tóc mái và lông mày vì ướt mà nhìn càng đen hơn, Lý Bạch thấy rõ, đây là một gương mặt nhẹ nhàng thanh thoát, có sưng cũng chẳng ảnh hưởng. Lúc không cười, đường nét rõ ràng tươi sáng như vẽ lên, khi cười mỉm còn có răng nanh và hai cái xoáy, thật sự có thể tổn thương đến tâm tư thiếu nữ, quá nguy hiểm.

Lúc này làn da bị nước đá làm lạnh đến đỏ hồng, vết thương bắt mắt cũng không nhiều, nhiều nhất chỗ vết bầm trên lông mày.

Anh nói cảm ơn với ông chủ, treo tạp dề sau cửa, mặc lại áo jacket đi làm, bước ra sau cửa còn giữ mở cánh cửa, đang chờ hắn ra ngoài.

"Anh không cần đi bệnh viện sao?" Lý Bạch vẫn nghi ngờ.

"Chuyện nhỏ, người biết đánh nhau cũng biết chịu đánh" Dương Tiễn đóng cửa lại, tay đút túi quần đi trên nền tuyết "Tôi chỉ bị đau, không có vết thương nào cần chữa trị."

"Vậy anh đánh nhau rất giỏi sao?" Lý Bạch bắt chước dáng vẻ tay đút vào túi, nở nụ cười.

"Cậu được nghỉ đông nên đến đây du lịch sao?" Dương Tiễn cũng không mèo khen mèo dài đuôi, hỏi ngược lại "Ở gần đây à?"

" Em ở Thạch Cảnh Sơn ấy, tiền thuê rẻ."

Dương Tiễn nhìn đồng hồ trên tay, nói: " Vậy cậu nhớ để ý, đã gần chín giờ, hình như chuyến cuối về đó khoảng mười giờ."

"Mười giờ rưỡi còn có, em mỗi ngày đều đi" Lý Bạch bỗng nổi giận không chỗ xả, "Em cũng không đến đây du lịch, có ai đi du lịch còn ở thuê, không thì ở nhà khách!"

Dương Tiễn gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Anh im lặng, để sự tức giận trong lòng Lý Bạch bị dội tắt khi khí lạnh tràn vào miệng.

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Trầm mặc đi ra ngõ tối, Dương Tiễn bỗng nhiên hỏi.

"Em mười sáu". Lý Bạch tránh đi chiếc mô tơ đang chạy trên vỉa hè.

"Thẻ căn cước đâu?"

"Anh muốn kiểm tra em à?"

Dương Tiễn vòng tới bên khác Lý Bạch, tách hắn ra khỏi đường lớn, lúc này có không ít người đi đường, mấy xe mô tô nhỏ còn nhiều hơn so với ô tô, khu công nghệ mới, xung quanh đều không phải phong cảnh cũng là trường đại học, ban đêm có vẻ vắng lặng, sáng rực nhất là đèn đường và các biển hiệu trên tòa nhà độ sộ. Anh ngoắc tay, ý bảo đưa nhanh lên.

Lý Bạch nhìn anh chằm chằm, nắm chặt cái túi nhựa đến mức muốn rách, đưa anh cầm giùm, còn mình tìm trong túi kaki lấy ra "Nếu em không mang theo có phải anh nghĩ em là đứa lừa đảo không?" Hắn cầm lại túi, đưa thẻ căn cước vỗ lên tay Dương Tiễn.

" Mới mười lăm sao? Đến tháng 11 mới tròn mười sáu." Dương Tiễn kiểm tra căn cước "Lúc nhỏ bé như quả khoai tây, giờ lớn như vậy tôi cũng không chắc có thể nhận ra, còn đang đi học sao?"

"Không có, mấy năm trước em ở Nam Kinh, học nghề ở tiệm cắt tóc, năm ngoái được lên làm chính thức. Mà em cũng không phải không biết chữ, Nam Kinh có rất nhiều lớp học ban đêm, em còn biết tính hàm bậc hai, còn có thể đọc tiếng anh" Lý Bạch rầu rĩ đem căn cước cất vào trong thẻ bao in hình chất lượng kém.

Sợ Dương Tiễn hiểu lầm, hắn ngẩng đầu lên nói: " Ngày nào cũng chịu đòn, em chịu không nổi nên mới từ trong thôn chạy đến, đến Bắc Kinh cũng không có lí do gì, chưa nghĩ ra muốn làm gì, chỉ là muốn đi xem anh với chị Dương Bình."

"Chị ấy đổi tên, giờ tên Dương Ngộ Thu, cũng muốn đổi họ, về sau tự thấy mình làm điều thừa." Ánh mắt Dương Tiễn dịu đi nhiều, nhất là lúc Lý Bạch nhắc đến chịu đòn, trong mắt anh hơi run rẩy ẩn chứa sự thông cảm "Chúng tôi sống rất tốt."

"Vậy tốt rồi." Lý Bạch rũ đầu xuống.

Đối với chuyện trốn chạy, chuyện người cha còn ở lại, hai người đều im lặng không nhắc tới, như một loại hiểu ngầm.

"Sao cậu mang áo khoác mà không mặc?" Tới cổng trường học, Dương Tiễn bắt chuyện "Bên trong toàn mấy người lớn tướng, như thanh tra lãnh đạo, có lẽ... tôi còn tưởng cậu đi hátở nhà thờ thành phố Tô Châu mới về."

"... Bên ngoài mới như đại tỷ sát vách."

"Muốn lạnh sao?" Dương Tiễn chỉ nửa mặt sưng vù của mình, đi thẳng vào sân trường, anh như có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Bạch "Người khác nhìn cậu chứng tỏ câu khác biệt với người bình thường."

Không biết có quen hay không, anh cười cười với nam sinh vừa đi xe đẩy dưới ánh đèn đường.

Lý Bạch quyết tâm làm theo, ném cái túi nhựa đi, lấy áo bông mặc lên, có vài hạt tuyết tan phía trên, mà áo bông đủ dày, bên trong không bị thấm nước.

Ấm quá.



Hắn đi theo Dương Tiễn, đang vào cuối kì, khí trời lại lạnh, sân trường vừa tối vừa yên tĩnh, đường đến ký túc xá cách sân trường một con rừng nhỏ, Lý Bạch không kìm lòng hỏi "Đi đâu vậy?" Hắn kéo kéo áo khoác Dương Tiễn.

"Căn tin Học Ngũ, tôi thường tan tầm lúc chín giờ, đến đây còn có đồ ăn." Dương Tiễn để hắn túm áo, thở ra hơi nóng nhuộm trắng cả đêm tối "Cậu chắc cũng đói bụng, anh mời cậu ăn bữa cơm."

"Ăn chỗ quán mì hồi nãy cũng được mà."

"Trong thẻ cơm tôi có tiền còn trong túi không có." Dương Tiễn lại ngáp.

Đến căn tin hai người gặp bạn học, nhìn quan hệ khá thân, chắc là bạn cùng lớp, vừa ăn khuya xong, ba người kia mặc quần ngủ áo lông đi dép lê, cùng vỗ vai chào hỏi Dương Tiễn, cũng không hỏi anh bị thương thế nào, chỉ gào lên ngày mai có rèn luyện vật lý lại muốn xõa cả đêm, Dương Tiễn vẻ mặt nghiêm túc nói với bọn họ kiềm chế đừng như viện công nghiệp kế bên.

Sau đó, Dương Tiễn dẫn Lý Bạch đến trước cửa sổ nhà ăn, đều là chút thức ăn còn dư lại, mà đồ đựng hộp ăn vẫn còn nóng, ngửi được mùi rất thơm.

Dì lấy thức ăn nói "Hôm nay đến sớm đó." không do dự múc sạch đồ ăn còn lại vào đĩa Dương Tiễn, canh, món mặn, cơm cũng múc đầy hai bát lớn.

"Ôi, cảm ơn dì." Dương Tiễn quẹt xuống mười đồng, bưng đến bàn ăn "Tôi rất thích món huyết vịt này."

"Bị thương bồi bổ máu mà." Dì quở trách nói "Chẳng biết cả ngày làm chuyện lớn gì."

Lý Bạch ôm hai bát cơm, đi theo người trước mặt đang cười nói "Không có chuyện gì, không có chuyện gì", ngồi xuống cái bàn vuông dưới ánh đèn.

"Anh nhân duyên rất tốt." Hắn tự tận đáy lòng nói.

Dương Tiễn bắt đầu ăn, hình như đang đói lắm, ăn ngấu nghiến, không để ý đến vết thương ngoài miệng, giống như có việc gấp vội vàng làm. Lý Bạch không chút do dự, cầm chén ăn một miệng lớn, lúc đầu còn ngại không ăn thịt, qua mấy phút, món nấm mèo xào ngũ hoa trở thành món hắn thích nhất.

Nhưng đúng lúc này, Dương Tiễn để chén cơm xuống, hai tay buông xuống bên người, lẵng lặng nhìn sang.

Lúc đầu Lý Bạch tưởng anh nhìn hắn, nhìn rất tập trung, còn không ngại, sau đó mới nhận ra, anh hơi ngước mặt lên, rõ ràng đang nhìn phía sau hắn.

Ai đứng phía sau? Lý Bạch nín thở quay đầu.

Đầu tiên nhìn thấy một cái váy lông màu cà phê, sơ vin vào váy là áo len dệt kim màu hồng nhạt, bên ngoài mặc cái áo khoác dài đang thịnh hành, trên vạt áo là những sóng lớn tóc dài rủ xuống tới ngực.

Nhìn lên trên, đây là một cô gái đẹp ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt rất kém, cắn môi, nước mắt chảy dài dưới gò má tinh xảo.

"Em không biết bọn họ..." cô khàn giọng nói "Em đã nói với anh em rồi, chút nữa anh đừng đi làm, đi bệnh viện với em."

"Không cần" Dương Tiễn ngồi im, bình tĩnh nhìn cô "Do anh làm em thương tâm, anh trai em giận anh, anh có thể hiểu được, anh cũng không đánh trả lại."

"Dương Tiễn!" nữ sinh đi vòng qua Lý Bạch, bước đến cạnh Dương Tiễn.

"Anh có ý gì?" cô vừa khóc vừa hỏi.

"Chia tay như em nói."

"Em chỉ nói lung tung, lúc đó do em giận quá... Anh nói bao nhiêu tuổi anh cũng không muốn kết hôn, vậy giờ chúng ta nói chuyện yêu đương, cùng lắm thì đến lúc em muốn kết hôn chúng ta lại chia tay... chúng ta còn chưa tới tuổi kết hôn, vội gì chứ, anh nghĩ đúng không?"

"Bây giờ em rất muốn kết hôn."

"Em không muốn, bây giờ em không muốn chút nào!"

Lý Bạch nhìn nữ sinh sức lực đang dần yếu đi, như một giây kế tiếp sẽ ngã bên cạnh Dương Tiễn, nằm trên đùi anh gào khóc.

"Không cần nói dối, cũng không cần hạ mình, quan điểm bất đồng còn níu kéo làm gì, anh không tốt như em nghĩ." Dương Tiễn cũng không giơ tay dìu cô, chân thành nói "Như vậy không được, đối với anh cũng quá mệt mỏi."

Nữ sinh sửng sờ hồi lâu, trong căn tin có ít người vây xem, ánh mắt Dương Tiễn nhìn cô càng sắc bén, dưới áp lực hai bên, cô hít một hơi thật sâu đến khi sắc mặt đều tím tái, đột nhiên giơ tay, ngón tay chỉ thẳng Lý Bạch, ánh mắt hung dữ nhìn vào hai mắt đang trợn to của Lý Bạch "Được, anh đi, tôi hiểu, vội đẩy tôi đi là tìm tới người mới đúng không? Là nó đúng không? Buổi tối cùng ngồi ăn đồ dư lại thật đúng là người cùng một kiểu." Cô đi tới nắm lấy cổ áo Lý Bạch, cười lạnh nói "Kiểu gì đây, vẻ mặt dụ dỗ, dáng vẻ nam nữ hả, diễn hí kịch? Mặc đồ này đóng Tường Lâm Tẩu sao?"

Lý Bạch bị siết đến đau gáy, theo sức cô đứng lên, trong lòng nói được thôi, tôi đây nay mặc đồ mà được hẳn ba loại so sánh rồi.

Hắn thấy Dương Tiễn cũng đứng lên, đi tới bên cạnh hai người, chậm rãi tách tay nữ sinh ra, nắm cổ tay Lý Bạch kéo đến cạnh mình, đem người quay về ghế, song để tay lên vai hắn, vô cùng ôn nhu nhéo nhéo "Đúng, tình yêu mới, bé trai mười lắm tuổi" Anh nói rồi cười cười, rất tự nhiên, thậm chí có phần lạnh lùng "Hồ Thiến, cô tin sao? Ngày mai nhớ lại chuyện mình nói bậy sẽ không hối hận chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau