Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình

Chương 26: Chơi chết cậu

Trước Sau
Editor: Anbel

Vẻ mặt Tần Việt Phương trông có vẻ không tốt lắm, ánh mắt còn có chút lơ đãng.

Mục Bạch chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, y mở miệng nghi hoặc hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Hắn lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt khẽ đảo, tầm mắt quay trở lại trên người Mục Bạch, hắn ho nhẹ một tiếng: "Không có gì đâu."

Chỉ là trong câu nói này của hắn nghe không đủ tự tin cho lắm.

Mục Bạch lấy khăn ăn ra chùi miệng, buông dao nĩa xuống cười nói: "Xem bộ dạng cậu mất hồn mất vía kìa, còn tưởng rằng cậu làm rơi mất thứ đồ gì quý giá lắm."

Nghĩ đến thiếu niên mềm mại xinh đẹp lại có chút quá phận, trong mắt Mục Bạch hiện lên một ý cười ảm đạm.

Trước kia gu của Tần Việt Phương không phải là cái dạng như thế này.

Lúc đó hai người vừa mới chia tay, cho dù để tìm người để giải quyết dục vọng, hắn cũng sẽ đi tìm những người có vẻ ngoài anh tuấn tươi sáng như Mục Bạch.

Nếu có người tặng hắn thiếu niên có vẻ ngoài mỹ lệ tinh xảo, hắn sẽ nói thà đi tìm phụ nữ còn tốt hơn.

Còn hiện tại... Mục Bạch khẽ đảo mắt qua dấu cắn không quá rõ ràng trên cổ Tần Việt Phương, y khẽ cười một tiếng.

Chắc là hai người đã trải qua một buổi chiều vô cùng nóng bỏng lắm đây....

Tần Việt Phương lúc này tựa hồ đã nhận ra trạng thái của mình không đúng cho lắm, hắn bưng chén rượu nhẹ nhấp một ngụm để che giấu cảm xúc.

Thật ra hắn rất ghét ăn cơm Tây mặc dù hắn lại rất thích uống rượu vang đỏ.

Nếu không phải vì Mục Bạch đặc biệt thích ăn đồ ăn Pháp, hắn cũng sẽ không nghĩ sẽ tới chỗ này ăn cơm.

Nhìn xuống đồ ăn được bày trước mặt, đây là một đĩa nấm Khẩu Bắc được nấu nướng một cách đặc biệt, bên trên được rưới một loại nước sốt đặc sệt, nấu tới nổi bên trong nấm trắng mềm tan chảy, bên trên còn trang trí hoa và hạt, mùi hương và màu sắc hấp dẫn, có thể tưởng tượng được hương vị nó ngon tới mức nào.

Thật là một món ăn đặc biệt.

Đặc biệt là màu đỏ cùng màu trắng giao hòa với nhau gây kích thích thị giác, làm hắn không tự giác liên tưởng đến đôi mắt khép hờ của Phương Dạ Âm, đôi môi đỏ mọng hơi hơi hé mở.

Thật đẹp đến nỗi làm người khác nhịn không được muốn liếm láp đùa bỡn.

Đôi mắt Tần Việt Phương hơi tối lại, nhẹ giọng nói: "Món này thoạt nhìn cũng không tệ cho lắm."

Mục Bạch gật đầu: "Đây là món ăn do đầu bếp nổi tiếng ở đây làm, tôi đã từng ăn qua thức ăn do ông ấy làm ở Ý, quả thật không tồi."

Sắc mặt Tần Việt Phương vẫn như bình thường dùng nĩa bạc đem nấm Khẩu Bắc bỏ vào miệng, nhìn biểu tình hắn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn căn bản không thể nào biết được trong đầu hắn đang nghĩ đến những chuyện nóng bỏng cấm trẻ em dưới 18 tuổi.



Thịt nấm Khẩu Bắc trơn mềm còn mang theo vị ngọt thanh của hoa quả nhè nhẹ, giống như là đang ngậm lấy môi cậu, vị ngọt đến nỗi làm người lưu luyến mê mẫn, Tần Việt Phương trong lòng chợt chửi một tiếng, tiểu yêu tinh!

Hại hắn hiện tại vẫn luôn thất thần nhớ tới cậu.

Phương Dạ Âm căn bản không phải là không biết chơi, mà là quá biết chơi.

Hắn hoàn toàn không biết chú chim hoàng yến này học được thủ đoạn đó từ nơi nào, cậu gần như biết được hết điểm mẫn cảm trên toàn thân hắn, lần thứ nhất hắn thậm chí còn chưa làm tới cùng liền bị cậu dùng tay làm hắn bắn ra trước.

Tần Việt Phương lúc ấy mặt đều đen, nhưng Phương Dạ Âm lại nhanh chóng bắt đầu đợt công kích thứ hai, một xíu thời gian để hắn phản ứng lại cũng không cho.

Một lúc sau, thậm chí không dùng tay mà đổi thành dùng miệng...Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, eo bụng hắn liền cảm thấy một trận tê dại, sự ngứa ngáy đó theo sự tưởng tượng của hắn truyền thẳng xuống người anh em phía dưới. =)))

Tần Việt Phương kịp thời ngăn lại suy nghĩ của mình, hắn không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy vừa sảng khoái vừa mệt mỏi.

Hắn mất hồn mất vía ăn xong món khai vị, người phục vụ liền đưa món chính lên trước mặt hai người, trước mặt Mục Bạch là món lạp xưởng Pháp còn của Tần Việt Phương là món ức gà được chế biến một cách đặc biệt.

"Món chính tới rồi này, món ức gà này là món chiêu bài ở nơi này, cách cắt thịt rất quan trọng, để tôi giúp cậu." Mục Bạch tỉ mỉ giúp Tần Việt Phương cắt gọn thịt gà sau đó đặt sang dĩa của hắn, cũng không khách khí để lại cho mình một chút, y trực tiếp bỏ vào miệng ăn.

"Hừm...Thịt gà hôm nay có chút dai." Mục Bạch nhíu mày nói.

Tần Việt Phương cúi đầu nhìn xuống, thịt gà được cắt thành từng miếng đều nhau, thịt gà trắng nõn thon dài mềm mại được đặt ở giữa dĩa của hắn, ừm... Giống hệt như đôi chân dài trắng nõn của Phương Dạ Âm gắt gao kẹp chặt lấy eo bụng hắn, thoạt nhìn mềm yếu vô lực, trên thực tế lại chặt chẽ mà nóng bỏng...

Hắn không biểu tình đem phần ức gà bỏ vào miệng ăn sau đó híp mắt nói khẽ: "Không có, rất mềm, ăn rất ngon."

Tựa như cậu, rất dẻo dai, khiến hắn cảm thấy rất sung sướng.

Ý thức được mình một lần nữa lại thất thần, Tần Việt Phương thầm nghĩ, chú chim dâm đãng này, cậu chờ đó cho tôi...

Hắn nở một nụ cười ngọt ngào ngoan lệ lại ưu nhã cắn một miếng thịt gà.

Mục Bạch nhìn vẻ mặt của hắn, còn tưởng rằng hắn rất thích món này mà nói: "Món này mỗi thứ tư phải đặt trước mới có, cậu thích thì có thể tới lúc nào cũng được, tôi sẽ nói trước với người ta giúp cậu."

Tần Việt Phương hờ hững gật nhẹ đầu... Món lạp xưởng của Mục Bạch cũng là món chiêu bài đặc sắc ở nhà hàng này, nguyên liệu làm lạp xưởng là thịt bò được vận chuyển bằng máy bay tới từ New Zealand, họ nhập rất nhiều nguyên liệu, nên cuối cùng thành phẩm có màu hồng thiếu nữ có chút đáng yêu. Lúc nấu nướng làm nó hơi hơi chuyển sang màu vàng đỏ sẫm, hai cái lạp xưởng được đặt ở giữa dĩa sứ trắng, một ít nước sốt vàng nhạt được rưới lên, ngoại trừ cái đó còn đặt thêm một bông hồng nhỏ điểm tô điểm thêm cho món ăn.

Mục Bạch đem lạp xưởng của mình cắt ra chia cho hắn một phần, còn nghịch ngợm đem hoa hồng bỏ qua, đặt lên trên phần lạp xưởng của hắn.

Trên dĩa đồ ăn bỗng dưng sống động hơn, đôi mắt Tần Việt Phương tối lại, trong nháy mắt hắn nhớ tới lúc chiều. Lúc hắn muốn đứng dậy đi, thân thể Phương Dạ Âm mềm mại tựa như không xương quấn chặt lấy hắn, cái lưỡi mềm mại dây dưa làm bụng dưới hắn lần nữa lại nóng lên... Hắn đột nhiên cảm xương cùng tê dại, lưng cũng căng thẳng lại.

Tần Việt Phương nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."

Mục Bạch nhướng mày cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhìn bóng dáng hắn rời đi, không hiểu tại sao lại cảm thấy bộ dạng hắn giống hệt như bị nóng trong người?

Nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, Tần Việt Phương đứng trước bồn rửa tay nhìn chính mình đứng trước gương.

Còn tốt, sắc mặt vẫn như bình thường, không có gì kì lạ cả.



"Phương Dạ Âm!"

Tần Việt Phương vừa yêu vừa hận phun ra tên cậu, chú chim xinh đẹp đó chỉ trong một buổi chiều đã đem hắn trêu đùa đến triệt để, khiến hắn không còn tâm trí nào đối với Mục Bạch, toàn biểu lộ bộ dạng mất hồn mất vía mà đối diện cậu ấy.

Ban đêm nào muốn làm chuyện khác nữa!

Cũng không phải là hắn không có tinh lực để làm, đối với thân thể của hắn, hắn hiểu rất rõ... Mặc dù đã dành cho Mục Bạch nhiều thời gian như thế, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn này, nếu mà làm cùng Mục Bạch thì cũng sẽ cảm thấy rất nhàm chán.

Tựa như đang hưởng thức ly rượu ngon đầy kích thích xong lại quay đầu uống ly nước trái cây mà mình yêu thích, từ đầu đến cuối đều không cùng một vị.

Rất nhàm chán. Cần có thời gian để giảm xóc.

Qua loa cho xong tuyệt đối không phải thái độ của hắn dành cho Mục Bạch, đối với y, hắn nhất định phải thể hiện cho thật tốt.

Tần Việt Phương hơi thở dài một hơi, rửa tay xong rồi đối với người trong gương mà nói: "Bình tĩnh một chút, qua mấy ngày sau rồi chơi chết cậu ấy."

Lúc mà nói những câu này, hắn tức giận nghiến răng, ngữ khí cũng hung ác khác thường.

Rửa tay xong, Tần Việt Phương rời khỏi WC.

Sau khi hắn rời đi rồi, một bóng người từ phòng vệ sinh bên cạnh bước ra.

Nghiêm Cảnh nhìn bóng dáng Tần Việt Phương rời đi mà lẩm bẩm: "Chú chim nhỏ đáng yêu như vậy, chơi chết thì rất đáng tiếc."

Nghĩ tới sự tình hồi xế chiều, anh có chút lý giải mà gật đầu, cắn răng nói: "Bất quá chú chim nhỏ này cũng thật xấu tính, phải cho cậu bị giáo huấn một chút là đúng!"

Phương Dạ Âm quá thâm độc, rõ ràng chính cậu tự nguyện bước lên xe, sau đó mọi chuyện đều đẩy sang người anh hết, khóc hu hu nói khóc là khóc, làm cho anh không kịp phản ứng một chút nào hết.

Tần Việt Phương cũng chả phải là người tốt lành gì, hắn nhân cơ hội bắt chẹt nhị ca, bị hắn gặm hết một phần bánh gato lớn, làm anh xém chút nữa bị hai người anh hợp lực cùng đánh!

Hai người này quả thật là... Vật họp theo loài! Đạo đức suy đồi! Thật là xấu tính!

"Nghiêm tam thiếu, ngài đứng trước cửa WC làm gì vậy? Tiểu không ra à?" Mãi không thấy Nghiêm Cảnh quay lại, bằng hữu của hắn liền tới đây tìm hắn, nhìn thấy hắn đứng trước cửa WC cứ mãi một bộ dạng thâm thù khổ hải.

Nghiêm Cảnh ngạo kiều hừ một tiếng, đẩy tên bạn đó đi tới phía trước, "Hút thuốc không được a, cái nhà hàng nát này, trên bàn ăn không cho hút thuốc, lần sau không đến đây nữa!"

Bằng hữu cảm thấy kì quái đi theo phía sau hắn, không nói thêm gì cả. Vừa rồi không phải còn rất tốt à?

Đi được nửa đường, Nghiêm cảnh chợt quay đầu nói: "Cậu giúp tôi điều tra một người."

"Ai thế?"

"Trương Khởi Mộng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau