Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình
Chương 29: Em thật thú vị
Hai người lúc này đang dựa rất gần vào nhau, tựa sát vào bàn gỗ tử đàn phía sau, cổ áo Phương Dạ Âm được cởi ra, làm lộ ra xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo, trong mắt nữ nhân lộ ra tia giãy dụa, gắt giọng nói: "Em đừng làm như vậy, mau thả tôi ra"
Đôi mắt đen của Phương Dạ Âm xẹt qua một ý cười lạnh băng, cánh tay hữu lực ôm lấy vòng tay của cô, động tác mềm nhẹ không hề có bất luận tính công kích nào cả.
"Cô ơi, hiện tại người đang đè lên người em, là cô đó."
Hơi thở trầm thấp phả lên gương mặt, ôn nhu mà quấn quyến, giọng nói thiếu niên trầm thấp khó phân biệt được nam nữ có một sức mê hoặc cực lớn, nữ nhân sắc mặt ngượng ngùng ửng đỏ, đôi tay vô lực đặt lên trước ngực đối phương.
"Em...Em đừng có quá phận..."
Phương Dạ Âm cong môi khẽ cười, nắm lấy cằm của nữ nhân kéo sát lại mặt mình.
"Hửm, em ngược lại lại có chút hy vọng, cô có thể cùng em... quá phận một chút?"
Có lẽ là do khuôn mặt của đối phương quá mức diễm lệ, có lẽ là lời cậu nói quá êm tai, hoặc cũng có lẽ là do lúc cậu mở miệng, đôi môi ửng hồng kia khẽ khép mở mang theo một chút mị lực không nói rõ, nữ nhân có chút không chịu nổi mà tâm loạn như con nai con đang chạy nhảy.
Nhìn vào đôi mắt đối phương, dường như là bị mê hoặc, cô chậm rãi cúi thân mình xuống, ánh mắt có chút mê mang.
Đôi môi đỏ cùng thiếu niên, xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ là khi đôi môi hai người vừa chạm vào nhau, Phương Dạ Âm lại chợt nghiêng đầu, màu đỏ của son trên khóe môi thuận theo mà cọ qua, lưu lại trên mặt một vết tích diễm lệ.
Gương mặt tinh xảo mỹ lệ càng phát ra yêu khí dụ người.
Phương Dạ Âm khẽ cười một tiếng.
"Cô ơi cô à." Trong mắt cậu lóe lên tia sáng ác liệt quen thuộc, giọng nói dễ nghe lại hệt như ác ma đang thì thầm.
"Cùng một sai lầm, sao cô lại phạm tới hai lần vậy?"
Nữ nhân trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, trong lòng bỗng cảm thấy có dự cảm không tốt.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân ồn ào, âm thanh nịnh nọt quen thuộc vang lên. "Thẩm tiên sinh, nơi này chính là văn phòng của chủ nhiệm."
Nữ nhân trừng đôi mắt thật lớn, cô nhớ tới thân mình liền giãy dụa, Phương Dạ Âm ngoài ý muốn mà nhướng mày, buông lỏng tay đang ôm chặt lấy eo cô.
Thẩm Ngôn Sướng là người đầu tiên đi vào, chỉ là khi gã vừa bước vào liền bỗng dưng dừng tại cửa, muốn vào cũng không được, ra cũng không phải.
Trên mắt kính hiện lên một tia phản quang, Thẩm Ngôn Sướng nhìn về phía hai người nhẹ giọng hỏi: "Hình như, tôi tới không đúng lúc thì phải?"
Phương Dạ Âm nhíu mày, làm biếng từ trên bàn ngồi dậy, ngước mắt lãnh đạm nói: "Không sai biệt lắm."
Đầu vai trắng nõn của thiếu niên như ẩn như hiện, một tay chống trên bàn, một phần thích ý ba phần lười biếng, đôi mắt đen như mực dưới hàng mi dày và dài hiện lên một chút ánh sáng, làm người nhịn không được mà phỏng đoán 一一 Con mèo nhỏ hệt như mỹ nhân này lại ở đây quậy cái gì làm người khác chú ý tới đây?
Những người ở phía sau Thẩm Ngôn Sướng cũng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được câu nói đột nhiên của Thẩm Ngôn Sướng, còn Phương Dạ Âm thì bởi vì âm thanh quá thấp nên ngược lại không có nghe thấy gì cả.
Cho đến khi Thẩm Ngôn Sướng tránh người ra, tất cả mọi người cùng đi vào thì mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện này... chuyện này..." Hiệu trưởng nhìn tới đôi mắt đều muốn lòi ra ngoài, ông trộm nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn Sướng, lại liếc mắt qua nhìn Phương Dạ Âm, trong lòng khổ không thể tả, người của Thẩm gia đến thị sát lại gặp được bảo bối của Tần thiếu bị bắt nạt, đây là... Đây là muốn cái mạng già của lão a!
Tuy như vậy nhưng sự tình vẫn phải được xử lý, hiệu trưởng hung tợn nhìn về phía nữ nhân đang núp ở nơi hẻo lánh, "Chu chủ nhiệm! Đây là có chuyện gì!"
Nữ nhân bị nhóm người này bước vào làm cho khiếp sợ, hiệu trưởng lạnh giọng hỏi mới từ từ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cô hoảng sợ vội vàng giải thích: "Hiệu trưởng, chuyện này là hiểu lầm! Cậu học sinh này... cậu ta..."
Cô giáo có chút ngượng ngùng cùng hổ thẹn, nhưng vẫn cắn ra mà nói: "Cậu ta.. cậu ta câu dẫn tôi!"
"Chậc." Ở đây có rất nhiều người, bỗng có người khẽ cười một tiếng, tiếng cười vừa trào phúng lại châm chọc.
Phương Dạ Âm vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc, nhưng vì cậu rũ mắt ngồi ở chỗ kia, tựa như một bức họa, vừa nhu nhược lại tinh xảo.
Khác biệt so với cô giáo này, năm nay vừa mới ly hôn, ở trong trường học cũng nổi danh là xấu tiếng xấu mặt, nói là làm chủ nhiệm cũng chỉ là một cái chức nhàn rỗi, câu dẫn cô thì có được lợi gì chứ.
Hiệu trưởng liền càng không tin, ngữ khí không tốt mà nói: "Chu chủ nhiệm, đến cùng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"
Nữ nhân sắc mặt trắng lại xanh, xanh rồi lại trắng, không biết nên giải thích như thế nào, lời của nàng chính là nói thật mà!
Âm thanh ồn ào huyên náo làm nhức đầu, Phương Dạ Âm lạnh lùng nhìn qua đám người, đôi mắt xẹt qua một tia không thú vị, có hiệu trưởng ở đây rồi, cho dù chuyện này cậu làm sai đi nữa cũng sẽ bởi vì Tần Việt Phương mà bẻ cong lại sự thật.
Ở lại đây cũng chẳng có ích gì.
"Tôi đi trước đây." Cậu nhàn nhạt mở miệng.
Giọng nói của cậu nhỏ, lúc này có rất nhiều người, nếu không phải là hiệu trưởng vào trước thì cơ hồi sẽ không thấy cậu nói. Chỉ có như vậy thôi, hiệu trưởng càng thêm xác định Phương Dạ Âm bị khi dễ, sợ tới mức lời nói cũng không dám lớn tiếng nói.
Trong lòng ông đã muốn khóc rồi suy nghĩ, chuẩn bị như thế nào để nhận lỗi đối với Tần Việt Phương.
"Được, được, được, tất nhiên là không có vấn đề gì, học sinh Phương Dạ Âm, em cứ đi về trước nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện này tôi nhất định sẽ cho em một cái phương thức xử lý tốt nhất." Hiệu trưởng ra lời thề son sắt cam đoan, lại hung dữ trừng mắt nhìn cô giáo một cái.
Lâm Văn Dương đứng đằng sau đám người, ánh mắt hoảng sợ nhìn một màn này, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Phương Dạ Âm, trong lòng đắng chát đến cực điểm.
Cậu ta không nghĩ tới được rằng thế mà hiệu trưởng lại đối với cậu khom lưng cúi đầu, còn cậu ta lại hao hết tâm lực đem người sang đây!
Lâm Văn Dương hung hăng cắn chặt răng, sau răng hiện lên từng đợt đau nhói, trong miệng tràn đầy vị rỉ sắt.
Phương Dạ Âm dường như phát hiện được ánh mắt của cậu ta chợt ngẩng đầu nhìn về hướng nhìn của cậu ta, đôi mắt hơi lóe sáng. Sau đó lại chậm rãi nở nụ cười ác độc.
Lâm Văn Dương bị đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn đến lạnh người, nhịn không được mà lùi về sau hai bước, cái chân đau đớn đứng không vững, suýt nữa là té ngã xuống đất.
Nhìn đối phương chật vật giãy giụa, sắc mặt trắng bệch không dám nhìn cậu, Phương Dạ Âm mới vừa lòng cong môi rời khỏi văn phòng.
Lâm Văn Dương chân nhũn ra đứng dựa vào cạnh cửa, nửa ngày sau mới hoàn hồn, cậu ta biết, cậu ta xong đời rồi.
Lần trước Phương Dạ Âm cười với cậu ta như vậy, không quá mấy ngày chân cậu ta liền bị gãy, lúc này đây... Xem bộ dạng của hiệu trưởng, cậu ta hoàn toàn tin tưởng rằng, mình hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Đôi mắt cậu ta nhanh chóng ngấn lệ, trong lòng hối hận không ngừng, tại sao lại như thế này! Tại sao lại trở thành như vậy!
Trong lòng cậu ta càng nghĩ càng bất mãn, cảm thấy cả đời như đang tối sầm lại trước mắt, cậu ta cúi đầu, bả vai run lẩy bẩy, cả người đều vô lực.
Lâm Văn Dương hiện tại chỉ cảm thấy dưới chân có một cái lốc xoáy màu đen đang gắt gao xoay vòng, bên trong chỗ tối đen đó là gương mặt của Phương Dạ Âm, nụ cười ác ý có thế bất cứ khi nào kéo cậu vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Một bóng người đi đến bên cạnh cậu, đem cả người cậu kéo lên.
"Không cần sợ hãi, không có việc gì đâu." Giọng nam ôn nhu phát lên mang theo một chút trấn an.
Lâm Văn Dương hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt ôn thuận tuấn tú của Thẩm Ngôn Sướng xuất hiện trước mắt cậu, âm thanh nhàn nhạt không mang theo cảm xúc nhưng lại có thể mạc danh mang lại một chút an ủi, lốc xoáy màu đen dưới chân cũng tựa hồ dần mất đi.
Thẩm Ngôn Sướng thuận miệng an ủi một câu, nhìn thấy cảm xúc tiêu cực ở đáy mắt cậu từ từ mờ dần, sau đó mới không chút để ý mà nhìn về phía bóng dáng Phương Dạ Âm rời đi, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
So với đám vật thí nghiệm có thể tùy ý tìm thấy này, chú mèo con kia tựa hồ càng thêm đáng giá để nghiên cứu hơn.
.....
Phương Dạ Âm đứng trước bồn rửa tay, tẩy rửa đôi tay của chính mình.
Mùi nước hoa rẻ tiền so với son môi càng thêm khó tẩy hơn, Phương Dạ Âm ngửi nhẹ ngón tay của chính mình, cảm thấy mùi nước hoa trên tay không còn nồng nữa mới chậm rì đóng lại vòi nước.
"Em thật thú vị."
Bên tai bỗng dưng xuất hiện âm thanh, Phương Dạ Âm cả người cứng đờ lại, nhận ra được người đến sau lưng là ai mới chậm rãi thả lỏng lại.
Cậu khẽ quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông, lạnh lùng nói: "Bác sĩ Thẩm đi đứng cũng thật thú vị."
Đều con mẹ nó đi không có tiếng động gì cả.
Đôi mắt đen của Phương Dạ Âm xẹt qua một ý cười lạnh băng, cánh tay hữu lực ôm lấy vòng tay của cô, động tác mềm nhẹ không hề có bất luận tính công kích nào cả.
"Cô ơi, hiện tại người đang đè lên người em, là cô đó."
Hơi thở trầm thấp phả lên gương mặt, ôn nhu mà quấn quyến, giọng nói thiếu niên trầm thấp khó phân biệt được nam nữ có một sức mê hoặc cực lớn, nữ nhân sắc mặt ngượng ngùng ửng đỏ, đôi tay vô lực đặt lên trước ngực đối phương.
"Em...Em đừng có quá phận..."
Phương Dạ Âm cong môi khẽ cười, nắm lấy cằm của nữ nhân kéo sát lại mặt mình.
"Hửm, em ngược lại lại có chút hy vọng, cô có thể cùng em... quá phận một chút?"
Có lẽ là do khuôn mặt của đối phương quá mức diễm lệ, có lẽ là lời cậu nói quá êm tai, hoặc cũng có lẽ là do lúc cậu mở miệng, đôi môi ửng hồng kia khẽ khép mở mang theo một chút mị lực không nói rõ, nữ nhân có chút không chịu nổi mà tâm loạn như con nai con đang chạy nhảy.
Nhìn vào đôi mắt đối phương, dường như là bị mê hoặc, cô chậm rãi cúi thân mình xuống, ánh mắt có chút mê mang.
Đôi môi đỏ cùng thiếu niên, xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ là khi đôi môi hai người vừa chạm vào nhau, Phương Dạ Âm lại chợt nghiêng đầu, màu đỏ của son trên khóe môi thuận theo mà cọ qua, lưu lại trên mặt một vết tích diễm lệ.
Gương mặt tinh xảo mỹ lệ càng phát ra yêu khí dụ người.
Phương Dạ Âm khẽ cười một tiếng.
"Cô ơi cô à." Trong mắt cậu lóe lên tia sáng ác liệt quen thuộc, giọng nói dễ nghe lại hệt như ác ma đang thì thầm.
"Cùng một sai lầm, sao cô lại phạm tới hai lần vậy?"
Nữ nhân trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, trong lòng bỗng cảm thấy có dự cảm không tốt.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân ồn ào, âm thanh nịnh nọt quen thuộc vang lên. "Thẩm tiên sinh, nơi này chính là văn phòng của chủ nhiệm."
Nữ nhân trừng đôi mắt thật lớn, cô nhớ tới thân mình liền giãy dụa, Phương Dạ Âm ngoài ý muốn mà nhướng mày, buông lỏng tay đang ôm chặt lấy eo cô.
Thẩm Ngôn Sướng là người đầu tiên đi vào, chỉ là khi gã vừa bước vào liền bỗng dưng dừng tại cửa, muốn vào cũng không được, ra cũng không phải.
Trên mắt kính hiện lên một tia phản quang, Thẩm Ngôn Sướng nhìn về phía hai người nhẹ giọng hỏi: "Hình như, tôi tới không đúng lúc thì phải?"
Phương Dạ Âm nhíu mày, làm biếng từ trên bàn ngồi dậy, ngước mắt lãnh đạm nói: "Không sai biệt lắm."
Đầu vai trắng nõn của thiếu niên như ẩn như hiện, một tay chống trên bàn, một phần thích ý ba phần lười biếng, đôi mắt đen như mực dưới hàng mi dày và dài hiện lên một chút ánh sáng, làm người nhịn không được mà phỏng đoán 一一 Con mèo nhỏ hệt như mỹ nhân này lại ở đây quậy cái gì làm người khác chú ý tới đây?
Những người ở phía sau Thẩm Ngôn Sướng cũng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được câu nói đột nhiên của Thẩm Ngôn Sướng, còn Phương Dạ Âm thì bởi vì âm thanh quá thấp nên ngược lại không có nghe thấy gì cả.
Cho đến khi Thẩm Ngôn Sướng tránh người ra, tất cả mọi người cùng đi vào thì mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện này... chuyện này..." Hiệu trưởng nhìn tới đôi mắt đều muốn lòi ra ngoài, ông trộm nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn Sướng, lại liếc mắt qua nhìn Phương Dạ Âm, trong lòng khổ không thể tả, người của Thẩm gia đến thị sát lại gặp được bảo bối của Tần thiếu bị bắt nạt, đây là... Đây là muốn cái mạng già của lão a!
Tuy như vậy nhưng sự tình vẫn phải được xử lý, hiệu trưởng hung tợn nhìn về phía nữ nhân đang núp ở nơi hẻo lánh, "Chu chủ nhiệm! Đây là có chuyện gì!"
Nữ nhân bị nhóm người này bước vào làm cho khiếp sợ, hiệu trưởng lạnh giọng hỏi mới từ từ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cô hoảng sợ vội vàng giải thích: "Hiệu trưởng, chuyện này là hiểu lầm! Cậu học sinh này... cậu ta..."
Cô giáo có chút ngượng ngùng cùng hổ thẹn, nhưng vẫn cắn ra mà nói: "Cậu ta.. cậu ta câu dẫn tôi!"
"Chậc." Ở đây có rất nhiều người, bỗng có người khẽ cười một tiếng, tiếng cười vừa trào phúng lại châm chọc.
Phương Dạ Âm vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc, nhưng vì cậu rũ mắt ngồi ở chỗ kia, tựa như một bức họa, vừa nhu nhược lại tinh xảo.
Khác biệt so với cô giáo này, năm nay vừa mới ly hôn, ở trong trường học cũng nổi danh là xấu tiếng xấu mặt, nói là làm chủ nhiệm cũng chỉ là một cái chức nhàn rỗi, câu dẫn cô thì có được lợi gì chứ.
Hiệu trưởng liền càng không tin, ngữ khí không tốt mà nói: "Chu chủ nhiệm, đến cùng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"
Nữ nhân sắc mặt trắng lại xanh, xanh rồi lại trắng, không biết nên giải thích như thế nào, lời của nàng chính là nói thật mà!
Âm thanh ồn ào huyên náo làm nhức đầu, Phương Dạ Âm lạnh lùng nhìn qua đám người, đôi mắt xẹt qua một tia không thú vị, có hiệu trưởng ở đây rồi, cho dù chuyện này cậu làm sai đi nữa cũng sẽ bởi vì Tần Việt Phương mà bẻ cong lại sự thật.
Ở lại đây cũng chẳng có ích gì.
"Tôi đi trước đây." Cậu nhàn nhạt mở miệng.
Giọng nói của cậu nhỏ, lúc này có rất nhiều người, nếu không phải là hiệu trưởng vào trước thì cơ hồi sẽ không thấy cậu nói. Chỉ có như vậy thôi, hiệu trưởng càng thêm xác định Phương Dạ Âm bị khi dễ, sợ tới mức lời nói cũng không dám lớn tiếng nói.
Trong lòng ông đã muốn khóc rồi suy nghĩ, chuẩn bị như thế nào để nhận lỗi đối với Tần Việt Phương.
"Được, được, được, tất nhiên là không có vấn đề gì, học sinh Phương Dạ Âm, em cứ đi về trước nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện này tôi nhất định sẽ cho em một cái phương thức xử lý tốt nhất." Hiệu trưởng ra lời thề son sắt cam đoan, lại hung dữ trừng mắt nhìn cô giáo một cái.
Lâm Văn Dương đứng đằng sau đám người, ánh mắt hoảng sợ nhìn một màn này, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Phương Dạ Âm, trong lòng đắng chát đến cực điểm.
Cậu ta không nghĩ tới được rằng thế mà hiệu trưởng lại đối với cậu khom lưng cúi đầu, còn cậu ta lại hao hết tâm lực đem người sang đây!
Lâm Văn Dương hung hăng cắn chặt răng, sau răng hiện lên từng đợt đau nhói, trong miệng tràn đầy vị rỉ sắt.
Phương Dạ Âm dường như phát hiện được ánh mắt của cậu ta chợt ngẩng đầu nhìn về hướng nhìn của cậu ta, đôi mắt hơi lóe sáng. Sau đó lại chậm rãi nở nụ cười ác độc.
Lâm Văn Dương bị đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn đến lạnh người, nhịn không được mà lùi về sau hai bước, cái chân đau đớn đứng không vững, suýt nữa là té ngã xuống đất.
Nhìn đối phương chật vật giãy giụa, sắc mặt trắng bệch không dám nhìn cậu, Phương Dạ Âm mới vừa lòng cong môi rời khỏi văn phòng.
Lâm Văn Dương chân nhũn ra đứng dựa vào cạnh cửa, nửa ngày sau mới hoàn hồn, cậu ta biết, cậu ta xong đời rồi.
Lần trước Phương Dạ Âm cười với cậu ta như vậy, không quá mấy ngày chân cậu ta liền bị gãy, lúc này đây... Xem bộ dạng của hiệu trưởng, cậu ta hoàn toàn tin tưởng rằng, mình hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Đôi mắt cậu ta nhanh chóng ngấn lệ, trong lòng hối hận không ngừng, tại sao lại như thế này! Tại sao lại trở thành như vậy!
Trong lòng cậu ta càng nghĩ càng bất mãn, cảm thấy cả đời như đang tối sầm lại trước mắt, cậu ta cúi đầu, bả vai run lẩy bẩy, cả người đều vô lực.
Lâm Văn Dương hiện tại chỉ cảm thấy dưới chân có một cái lốc xoáy màu đen đang gắt gao xoay vòng, bên trong chỗ tối đen đó là gương mặt của Phương Dạ Âm, nụ cười ác ý có thế bất cứ khi nào kéo cậu vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Một bóng người đi đến bên cạnh cậu, đem cả người cậu kéo lên.
"Không cần sợ hãi, không có việc gì đâu." Giọng nam ôn nhu phát lên mang theo một chút trấn an.
Lâm Văn Dương hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt ôn thuận tuấn tú của Thẩm Ngôn Sướng xuất hiện trước mắt cậu, âm thanh nhàn nhạt không mang theo cảm xúc nhưng lại có thể mạc danh mang lại một chút an ủi, lốc xoáy màu đen dưới chân cũng tựa hồ dần mất đi.
Thẩm Ngôn Sướng thuận miệng an ủi một câu, nhìn thấy cảm xúc tiêu cực ở đáy mắt cậu từ từ mờ dần, sau đó mới không chút để ý mà nhìn về phía bóng dáng Phương Dạ Âm rời đi, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
So với đám vật thí nghiệm có thể tùy ý tìm thấy này, chú mèo con kia tựa hồ càng thêm đáng giá để nghiên cứu hơn.
.....
Phương Dạ Âm đứng trước bồn rửa tay, tẩy rửa đôi tay của chính mình.
Mùi nước hoa rẻ tiền so với son môi càng thêm khó tẩy hơn, Phương Dạ Âm ngửi nhẹ ngón tay của chính mình, cảm thấy mùi nước hoa trên tay không còn nồng nữa mới chậm rì đóng lại vòi nước.
"Em thật thú vị."
Bên tai bỗng dưng xuất hiện âm thanh, Phương Dạ Âm cả người cứng đờ lại, nhận ra được người đến sau lưng là ai mới chậm rãi thả lỏng lại.
Cậu khẽ quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông, lạnh lùng nói: "Bác sĩ Thẩm đi đứng cũng thật thú vị."
Đều con mẹ nó đi không có tiếng động gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất