Chương 5: Bí mật nhỏ
Một người phụ nữ trung niên đi từ cửa vào, tóc ngắn, dáng người không cao lắm, khuôn mặt tròn tròn, mang theo sự dịu dàng đặc biệt ở một phụ nữ trung niên.
Bà vừa đi vào, đã lập tức giới thiệu thân phận của mình với nữ cảnh sát và Bùi Hướng Tước, nói mình họ Trần, là một giáo viên của trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên. Trong danh sách cứu trợ lần này còn thiếu một người, vừa lúc nghe tin của cục cảnh sát, cảm thấy Bùi Hướng Tước rất thích hợp, nên sau khi tan tầm đã bắt xe đến đây.
Bùi Hướng Tước vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, lại cố gắng nghe lời người phụ nữ này nói, trong lòng vô cùng sốt ruột, nghe thế nào cũng không hiểu.
Cô giáo Ngô (?) này hàng năm đều tham gia công tác cứu trợ, gặp không ít những thanh thiếu niên có chỗ thiếu hụt, nên rất có kinh nghiệp, lấy giấy ra viết những lời mình vừa nói vào, đưa cho Bùi Hướng Tước.
Cô giáo Ngô tiếp tục nói: "Gần đây chúng toi mới nhận được một khoản tài trợ rất lớn, điều kiện vô cùng hậu đãi. Nếu Tiểu Bùi đồng ý đến chỗ chúng tôi, không những sẽ được cung cấp chỗ ở mà còn tài trợ học tập và thêm phí sinh hoạt, chúng tôi có quen biết rộng các thủ tục nhập học sẽ rất nhanh được xử lý."
Cách bà nói rất có sức thuyết phục, Bùi Hướng Tước đọc những gì được ghi trên giấy, có thể đến trường, có chỗ ở, đây giống như một giấc mơ đẹp vậy, không thể khiến người ta tin tưởng nhưng cậu vẫn không nhịn được viết lên giấy.
"Lời cô nói là thật chứ ạ?"
Cô giáo Ngô viết: "Cô có giấy chứng nhận đầy đủ, con có thể hỏi chị cảnh sát này, cô ấy sẽ không lừa con."
Sau khi bà viết xong, còn nhìn qua nữ cảnh sát đứng bên cạnh cười ra hiệu, nữ cảnh sát trong lòng cũng hiểu loại chuyện như bánh từ trên trời rơi xuống này thật không đáng tin, nhưng do yêu cầu của cấp trên, cô vẫn gật đầu.
Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế, mà loại chuyện tốt như thế làm sao có thể rơi xuống đầu đứa trẻ này chứ.
Bùi Hướng Tước nhận được đáp án khẳng định, đồng tử sáng lên, lông mi dài khẽ run rẩy, thật lâu sau mới lắp bắp nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Cậu rốt cuộc cũng đã đồng ý rồi, vui sướng ở trong lòng tràn ra, từ khóe mắt đến đuôi mày đều đong đầy ý cười mềm mại.
Lục Úc nghiêng người dựa lên tường, lạnh lùng trong ánh mắt dần tan đi, thay bằng ánh mắt vừa ôn nhu vừa thành kính, cách một tầng thủy tinh dừng lại trên thân ảnh của Bùi Hướng Tước.
Anh biết Bùi Hướng Tước có hai ước mơ, một là được tiếp tục đi học, hai là được hát.
Có một hôm, ánh nắng bên ngoài rất đẹp, Lục Úc ở trong thư phòng xử lý công việc, Bùi Hướng Tước ngồi cạnh cửa sổ hong nắng. Cả người cậu dựa lên gối, có chút buồn ngủ, tóc mái che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ đầu lộ ra cái cằm kiên nghị cùng sườn cổ trắng như tuyết.
Lục Úc bỏ văn kiện xuống, đi tới cạnh cửa sổ, cúi đầu hôn lên khóe mắt của Bùi Hướng Tước, bế cậu lên ôm vào lòng, thong thả hỏi khẽ vào tai cậu: "Sao lại lười thế hả, trời vẫn còn sáng mà đã muốn ngủ rồi?"
Chỉ là câu hỏi đơn giản thế mà anh phải lập lại hai lần Bùi Hướng Tước mới hiểu.
Cậu vùi đầu vào lồng ngực anh, ngáp một cái, mềm mại trả lời: "Chán quá."
Lục Úc không nhanh không chậm hỏi: "Vậy A Bùi muốn làm gì?"
Tóc mái của Lục Úc khẽ cọ lên má Bùi Hướng Tước, khiến cậu cảm thấy ngứa, cười lên một tiếng, rồi suy nghĩ một hồi: "Tôi muốn, muốn đi học."
Lục Úc bế cậu ngồi lại chỗ cũ, đứng lên, ra vẻ thờ ơ cự tuyệt: "Không được. A Bùi đi học, sẽ không có ai ở cạnh tôi."
Bùi Hướng Tước giật mình, thật lâu sau, mới "À" một tiếng, cúi thấp đầu xuống, tựa hồ như khổ sở, từ đó không nhắc lại chuyện này nữa.
Lục Úc nhất định sẽ không buông tay. Từ nhỏ những điều anh có được rất ít, muốn có cái gì đều phải cố gắng tranh giành để nắm lấy, một khi nắm được trong tay, sẽ tuyệt đối không buông ra. Mà Bùi Hướng Tước lại là tất cả những gì quý giá nhất mà anh có được hơn còn là người anh yêu thích nhất, tuyệt đối không thể cho người ngoài nhìn thấy.
Chỉ có thể do mình độc chiếm, ai cũng không có quyền được nhìn thấy cậu.
Lục Úc từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại đã khác, anh nguyện ý thực hiện ước mơ của Bùi Hướng Tước, chỉ hi vọng cậu có thể vui vẻ hơn, không giống như trước đây buồn chán suốt ngày, không có việc gì làm, anh chỉ hi vọng thế thôi.
"Đi nào, đi xem phòng chuẩn bị cho con."
Lục Úc đứng thẳng người dậy, thấp giọng phân phó một câu, không mê muội đi về phía cậu, đời này kiếp này anh và Bùi Hướng Tước mới chỉ vừa bắt đầu.
Một lúc sau, cô giáo Ngô đã hoàn tất mọi thủ tục, đưa Bùi Hướng Tước ra khỏi cục cảnh sát. Hai người trao đổi bằng giấy và bút, cô giáo ngô vất vả lắm mới hiểu ý của Bùi Hướng Tước, cậu muốn đến công trường lấy lại hành lý của mình.
Nhân viên của công trường đã nhận được thông báo từ cấp trên, liền mở đèn xanh cho Bùi Hướng Tước, cậu thu thập chưa đến nửa tiếng đồng hồ, một cái va li nhỏ cũng không lấp đầy được bao nhiêu, nhưng cũng là toàn bộ những gì cậu có.
Xe rất nhanh đã chạy đến cổng tiểu khu, cô giáo Ngô đi trước dẫn đường, đèn đường dần dần sáng lên. Cô giáo Ngô lấy chìa khóa mở cửa, bên trong là một gian phòng được trang hoàng rất đẹp, "Lạch cạch" một tiếng, đèn sáng lên, căn phòng cũng dần hiện ra dưới ánh đèn. Màn cửa theo gió đêm khẽ dong đưa, đồ gia dụng bằng gỗ được đánh véc – ni phản chiếu lại ánh đèn. Bùi Hướng Tước trợn tròn mắt, cậu lớn đến từng tuổi này, cho tới bây giờ cũng chưa từng được thấy một căn phòng xinh đẹp như vậy.
Lúc cậu còn nhỏ, mẹ vẫn chưa ra đi, trong nhà tuy có nghèo, nhưng trang hoàng cũng xem như ấm cúng. Nhưng sau này, mẹ qua đời, Chu Tú được cưới về, trong nhà liền không có chỗ cho Bùi Hướng Tước dung thân. Cậu phải ở trong một căn phòng nhỏ tối um chất đầy đồ đạc, cả căn phòng cũng chỉ có một khung cửa sổ hẹp, chút ánh sáng mặt trời cũng không thấy.
Bùi Hướng Tước chưa từng trải sự đời vui vẻ lại thật cẩn thận nhấc chân lên, đi lại trong căn phòng rộng này mấy lần, sắp xếp lại ngôn từ, khó tin hỏi: "Đây là, phòng ký túc xá của con?"
Giáo sư Ngô nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu cũng cười theo, nhẹ giọng trả lời: "Không phải ký túc xá, đây về sau sẽ là nhà của con."
Bà còn dặn dò thêm hai câu, chính là thời gian tuần sau đến trường, phí sinh hoạt mỗi tháng. Trên thực tế cho dù Bùi Hướng có quên, cũng sẽ có người đặc biệt đến đón cậu. Bùi Hướng Tước ghi tất cả những điều được dặn lên giấy, để vào trong cái hộp sắt nhỏ bằng lòng bàn tay mẹ cậu để lại, cái hộp dùng khóa mở, sau khi đặt tờ giấy vào hộp cậu lại đeo chìa khóa lên cổ.
Bùi Hướng Tước trong phòng lăn lộn một hồi mới đi tắm, cầm theo khăn tắm đi ra, hai má bị nhiệt hun cho đỏ bừng, cậu nằm xuống chiếc giường mềm mại, sau đó lại trở mình lấy nhật kí ra viết. Bìa của cuốn nhật kí có vẽ hai người, một cao một thấp, hai người đều có dáng vẻ mũm mĩm, ánh mắt tròn tròn, giống như Bùi Hướng Tước đi vẽ chính mình vậy.
Cậu không biết nói chuyện, lời người khác nói cậu cũng nghe không hiểu, không ai sẵn lòng trò chuyện với một Bùi Hướng Tước như thế. Luôn trong trạng thái im lặng cũng sẽ rất cô đơn, cho nên Bùi Hướng Tước đành phải vẽ hai người lên quyển nhật kí, một người tên là Đại Bùi, một người tên là Tiểu Tước, tính cách giống nhau, giống như có rất nhiều lời viết mãi không hết, trò chuyện trên giấy, nói về những chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày.
Viết như vậy thực sự tốn rất nhiều thời gian, nhưng cho dù là đi làm công cả ngày mệt mỏi, Bùi Hướng Tước cũng chưa từng bỏ viết nhật kí.
Cậu luôn nghĩ, như vậy mới khiến cậu cảm thấy bản thân mình không trơ trọi mà sống trên thế giới này.
Đại Bùi và Tiểu Tước bắt đầu khoe khoang về căn phòng mới xong, Bùi Hướng Tước ghé đầu lên gối, tay có mỏi cũng không chịu ngừng bút.
Viết xong, cậu mới gấp quyển sổ lại, vốn là nên thỏa mãn, nhưng lại không nhịn được mà tham lam nghĩ, nếu như có một người, không cần dùng bút và giấy để trao đổi, có thể kiên nhẫn cùng cậu nói chuyện, như thế thì thật tốt quá.
Bùi Hướng Tước ôm ấp một giấc mơ tốt đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, nặng nề nhắm mắt.
Mà ở ban công cách vách, Lục Úc nhìn thấy phòng của Bùi Hướng Tước tắt đèn, mới tắt điếu thuốc đang hút dở, xoay người đi vào phòng.
Chim hoàng yến của anh đang đợi anh ở ngay bên cạnh thôi, bọn họ chỉ cách nhau vỏn vẹn một bức tường mà không phải là một đoạn sinh tử.
Lục Úc mở đèn phòng ngủ, đem số tiền còn tại gửi cho trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên kia. Bùi Hướng Tước vận khí thật tốt, trong danh sách chỉ thiếu một người, nhưng đây lại là danh sách được tạo ra chỉ vì một mình cậu.
Đây là một giấc mộng đẹp vô cùng to lớn, chỉ vì mộng tưởng của một mình Bùi Hướng Tước mà sinh ra, do chính Lục Úc thêu dệt thành. Anh nguyện ý vui vẻ dung nhập giấc mộng của Bùi Hướng Tước, cùng cậu trải qua quãng đời niên thiếu.
Bà vừa đi vào, đã lập tức giới thiệu thân phận của mình với nữ cảnh sát và Bùi Hướng Tước, nói mình họ Trần, là một giáo viên của trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên. Trong danh sách cứu trợ lần này còn thiếu một người, vừa lúc nghe tin của cục cảnh sát, cảm thấy Bùi Hướng Tước rất thích hợp, nên sau khi tan tầm đã bắt xe đến đây.
Bùi Hướng Tước vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, lại cố gắng nghe lời người phụ nữ này nói, trong lòng vô cùng sốt ruột, nghe thế nào cũng không hiểu.
Cô giáo Ngô (?) này hàng năm đều tham gia công tác cứu trợ, gặp không ít những thanh thiếu niên có chỗ thiếu hụt, nên rất có kinh nghiệp, lấy giấy ra viết những lời mình vừa nói vào, đưa cho Bùi Hướng Tước.
Cô giáo Ngô tiếp tục nói: "Gần đây chúng toi mới nhận được một khoản tài trợ rất lớn, điều kiện vô cùng hậu đãi. Nếu Tiểu Bùi đồng ý đến chỗ chúng tôi, không những sẽ được cung cấp chỗ ở mà còn tài trợ học tập và thêm phí sinh hoạt, chúng tôi có quen biết rộng các thủ tục nhập học sẽ rất nhanh được xử lý."
Cách bà nói rất có sức thuyết phục, Bùi Hướng Tước đọc những gì được ghi trên giấy, có thể đến trường, có chỗ ở, đây giống như một giấc mơ đẹp vậy, không thể khiến người ta tin tưởng nhưng cậu vẫn không nhịn được viết lên giấy.
"Lời cô nói là thật chứ ạ?"
Cô giáo Ngô viết: "Cô có giấy chứng nhận đầy đủ, con có thể hỏi chị cảnh sát này, cô ấy sẽ không lừa con."
Sau khi bà viết xong, còn nhìn qua nữ cảnh sát đứng bên cạnh cười ra hiệu, nữ cảnh sát trong lòng cũng hiểu loại chuyện như bánh từ trên trời rơi xuống này thật không đáng tin, nhưng do yêu cầu của cấp trên, cô vẫn gật đầu.
Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế, mà loại chuyện tốt như thế làm sao có thể rơi xuống đầu đứa trẻ này chứ.
Bùi Hướng Tước nhận được đáp án khẳng định, đồng tử sáng lên, lông mi dài khẽ run rẩy, thật lâu sau mới lắp bắp nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Cậu rốt cuộc cũng đã đồng ý rồi, vui sướng ở trong lòng tràn ra, từ khóe mắt đến đuôi mày đều đong đầy ý cười mềm mại.
Lục Úc nghiêng người dựa lên tường, lạnh lùng trong ánh mắt dần tan đi, thay bằng ánh mắt vừa ôn nhu vừa thành kính, cách một tầng thủy tinh dừng lại trên thân ảnh của Bùi Hướng Tước.
Anh biết Bùi Hướng Tước có hai ước mơ, một là được tiếp tục đi học, hai là được hát.
Có một hôm, ánh nắng bên ngoài rất đẹp, Lục Úc ở trong thư phòng xử lý công việc, Bùi Hướng Tước ngồi cạnh cửa sổ hong nắng. Cả người cậu dựa lên gối, có chút buồn ngủ, tóc mái che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ đầu lộ ra cái cằm kiên nghị cùng sườn cổ trắng như tuyết.
Lục Úc bỏ văn kiện xuống, đi tới cạnh cửa sổ, cúi đầu hôn lên khóe mắt của Bùi Hướng Tước, bế cậu lên ôm vào lòng, thong thả hỏi khẽ vào tai cậu: "Sao lại lười thế hả, trời vẫn còn sáng mà đã muốn ngủ rồi?"
Chỉ là câu hỏi đơn giản thế mà anh phải lập lại hai lần Bùi Hướng Tước mới hiểu.
Cậu vùi đầu vào lồng ngực anh, ngáp một cái, mềm mại trả lời: "Chán quá."
Lục Úc không nhanh không chậm hỏi: "Vậy A Bùi muốn làm gì?"
Tóc mái của Lục Úc khẽ cọ lên má Bùi Hướng Tước, khiến cậu cảm thấy ngứa, cười lên một tiếng, rồi suy nghĩ một hồi: "Tôi muốn, muốn đi học."
Lục Úc bế cậu ngồi lại chỗ cũ, đứng lên, ra vẻ thờ ơ cự tuyệt: "Không được. A Bùi đi học, sẽ không có ai ở cạnh tôi."
Bùi Hướng Tước giật mình, thật lâu sau, mới "À" một tiếng, cúi thấp đầu xuống, tựa hồ như khổ sở, từ đó không nhắc lại chuyện này nữa.
Lục Úc nhất định sẽ không buông tay. Từ nhỏ những điều anh có được rất ít, muốn có cái gì đều phải cố gắng tranh giành để nắm lấy, một khi nắm được trong tay, sẽ tuyệt đối không buông ra. Mà Bùi Hướng Tước lại là tất cả những gì quý giá nhất mà anh có được hơn còn là người anh yêu thích nhất, tuyệt đối không thể cho người ngoài nhìn thấy.
Chỉ có thể do mình độc chiếm, ai cũng không có quyền được nhìn thấy cậu.
Lục Úc từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại đã khác, anh nguyện ý thực hiện ước mơ của Bùi Hướng Tước, chỉ hi vọng cậu có thể vui vẻ hơn, không giống như trước đây buồn chán suốt ngày, không có việc gì làm, anh chỉ hi vọng thế thôi.
"Đi nào, đi xem phòng chuẩn bị cho con."
Lục Úc đứng thẳng người dậy, thấp giọng phân phó một câu, không mê muội đi về phía cậu, đời này kiếp này anh và Bùi Hướng Tước mới chỉ vừa bắt đầu.
Một lúc sau, cô giáo Ngô đã hoàn tất mọi thủ tục, đưa Bùi Hướng Tước ra khỏi cục cảnh sát. Hai người trao đổi bằng giấy và bút, cô giáo ngô vất vả lắm mới hiểu ý của Bùi Hướng Tước, cậu muốn đến công trường lấy lại hành lý của mình.
Nhân viên của công trường đã nhận được thông báo từ cấp trên, liền mở đèn xanh cho Bùi Hướng Tước, cậu thu thập chưa đến nửa tiếng đồng hồ, một cái va li nhỏ cũng không lấp đầy được bao nhiêu, nhưng cũng là toàn bộ những gì cậu có.
Xe rất nhanh đã chạy đến cổng tiểu khu, cô giáo Ngô đi trước dẫn đường, đèn đường dần dần sáng lên. Cô giáo Ngô lấy chìa khóa mở cửa, bên trong là một gian phòng được trang hoàng rất đẹp, "Lạch cạch" một tiếng, đèn sáng lên, căn phòng cũng dần hiện ra dưới ánh đèn. Màn cửa theo gió đêm khẽ dong đưa, đồ gia dụng bằng gỗ được đánh véc – ni phản chiếu lại ánh đèn. Bùi Hướng Tước trợn tròn mắt, cậu lớn đến từng tuổi này, cho tới bây giờ cũng chưa từng được thấy một căn phòng xinh đẹp như vậy.
Lúc cậu còn nhỏ, mẹ vẫn chưa ra đi, trong nhà tuy có nghèo, nhưng trang hoàng cũng xem như ấm cúng. Nhưng sau này, mẹ qua đời, Chu Tú được cưới về, trong nhà liền không có chỗ cho Bùi Hướng Tước dung thân. Cậu phải ở trong một căn phòng nhỏ tối um chất đầy đồ đạc, cả căn phòng cũng chỉ có một khung cửa sổ hẹp, chút ánh sáng mặt trời cũng không thấy.
Bùi Hướng Tước chưa từng trải sự đời vui vẻ lại thật cẩn thận nhấc chân lên, đi lại trong căn phòng rộng này mấy lần, sắp xếp lại ngôn từ, khó tin hỏi: "Đây là, phòng ký túc xá của con?"
Giáo sư Ngô nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu cũng cười theo, nhẹ giọng trả lời: "Không phải ký túc xá, đây về sau sẽ là nhà của con."
Bà còn dặn dò thêm hai câu, chính là thời gian tuần sau đến trường, phí sinh hoạt mỗi tháng. Trên thực tế cho dù Bùi Hướng có quên, cũng sẽ có người đặc biệt đến đón cậu. Bùi Hướng Tước ghi tất cả những điều được dặn lên giấy, để vào trong cái hộp sắt nhỏ bằng lòng bàn tay mẹ cậu để lại, cái hộp dùng khóa mở, sau khi đặt tờ giấy vào hộp cậu lại đeo chìa khóa lên cổ.
Bùi Hướng Tước trong phòng lăn lộn một hồi mới đi tắm, cầm theo khăn tắm đi ra, hai má bị nhiệt hun cho đỏ bừng, cậu nằm xuống chiếc giường mềm mại, sau đó lại trở mình lấy nhật kí ra viết. Bìa của cuốn nhật kí có vẽ hai người, một cao một thấp, hai người đều có dáng vẻ mũm mĩm, ánh mắt tròn tròn, giống như Bùi Hướng Tước đi vẽ chính mình vậy.
Cậu không biết nói chuyện, lời người khác nói cậu cũng nghe không hiểu, không ai sẵn lòng trò chuyện với một Bùi Hướng Tước như thế. Luôn trong trạng thái im lặng cũng sẽ rất cô đơn, cho nên Bùi Hướng Tước đành phải vẽ hai người lên quyển nhật kí, một người tên là Đại Bùi, một người tên là Tiểu Tước, tính cách giống nhau, giống như có rất nhiều lời viết mãi không hết, trò chuyện trên giấy, nói về những chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày.
Viết như vậy thực sự tốn rất nhiều thời gian, nhưng cho dù là đi làm công cả ngày mệt mỏi, Bùi Hướng Tước cũng chưa từng bỏ viết nhật kí.
Cậu luôn nghĩ, như vậy mới khiến cậu cảm thấy bản thân mình không trơ trọi mà sống trên thế giới này.
Đại Bùi và Tiểu Tước bắt đầu khoe khoang về căn phòng mới xong, Bùi Hướng Tước ghé đầu lên gối, tay có mỏi cũng không chịu ngừng bút.
Viết xong, cậu mới gấp quyển sổ lại, vốn là nên thỏa mãn, nhưng lại không nhịn được mà tham lam nghĩ, nếu như có một người, không cần dùng bút và giấy để trao đổi, có thể kiên nhẫn cùng cậu nói chuyện, như thế thì thật tốt quá.
Bùi Hướng Tước ôm ấp một giấc mơ tốt đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, nặng nề nhắm mắt.
Mà ở ban công cách vách, Lục Úc nhìn thấy phòng của Bùi Hướng Tước tắt đèn, mới tắt điếu thuốc đang hút dở, xoay người đi vào phòng.
Chim hoàng yến của anh đang đợi anh ở ngay bên cạnh thôi, bọn họ chỉ cách nhau vỏn vẹn một bức tường mà không phải là một đoạn sinh tử.
Lục Úc mở đèn phòng ngủ, đem số tiền còn tại gửi cho trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên kia. Bùi Hướng Tước vận khí thật tốt, trong danh sách chỉ thiếu một người, nhưng đây lại là danh sách được tạo ra chỉ vì một mình cậu.
Đây là một giấc mộng đẹp vô cùng to lớn, chỉ vì mộng tưởng của một mình Bùi Hướng Tước mà sinh ra, do chính Lục Úc thêu dệt thành. Anh nguyện ý vui vẻ dung nhập giấc mộng của Bùi Hướng Tước, cùng cậu trải qua quãng đời niên thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất