Chim Hoàng Yến

Chương 52: Hoa hồng

Trước Sau
Thành Vĩnh Hòa soi mình lên cửa kính chỉnh lại tóc, đi đến gần bờ biển chỗ Bùi Hướng Tước ngồi, lộ ra nụ cười tự cho là phong lưu hào phóng: "Sao em lại ngồi đây một mình? Không đi bắt chuyện xung quanh sao?"

Bùi Hướng Tước đeo tai nghe, vốn đối với thanh âm bên ngoài không quá mẫn cảm, có thêm tiếng nhạc lại càng không nghe được người khác nói. Thành Vĩnh Hòa vốn định giả bộ lịch sự, đáng tiếc bản chất vốn chẳng tốt đẹp gì, không diễn nổi nữa, đưa tay giật lấy tai nghe của Bùi Hướng Tước, một tay khoác lên vai câu, giận dữ không nén được: "Em giả bộ cái gì? Sao không nói gì đi?"

Tiếng hát đột ngột dừng lại, Bùi Hướng Tước ngẩn người, quay người lại thấy không phải là Lục Úc, mà là một người xa lạ, hơn nữa có vẻ khá ồn ào.

Cậu đương nhiên không biết bắt chuyện với người khác là như thế nào, chỉ đơn thuần cảm thấy người trước mặt không có thiện ý. Cậu nghĩ như vậy, liền lùi ra sau.

Thành Vĩnh Hòa thấy tiểu mỹ nhân không vui, liền nén giận, định động tay động chân lần nữa, chỉ tiếng tay hắn còn chưa chạm đến vai Bùi Hướng Tước thì Lục Úc đã chạy đến, đá vào đầu gối hắn.

Thành Vĩnh Hòa bị đá cho quỳ hẳn gối xuống bờ cát, vừa vằn dưới lớp cát cò vùi mấy hòn sỏi, đầu gối bị mài đến phát đau.

Sắc mặt Lục Úc vô cùng u ám, nhưng vẫn thờ ơ nói: "Cậu muốn làm gì?"

Thành Vĩnh Hòa cảm thấy vô cùng quái dị, hắn không phải một người nhát gan, mặc dù không mang gánh nặng phải lập nghiệp vinh hiển, nhưng trên thương trường và cả giới chính trị cũng là người có danh tiếng, từ bé đã gặp rất nhiều người lợi hại. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này lại mang đến cho hắn một cảm giác áp bức gần như khiến hắn phải yếu thế lùi về phía sau.

Thậm chí người này trông còn nhỏ tuổi hơn hắn.

Nhưng nơi này là địa bàn của mình, cho dù người trước mặt có lợi hại đến đâu, cũng vô dụng, Hắn nghĩ thế, hùng hổ hắn, mặt mày dữ tợn đứng lên: "Mày có bản lĩnh gì mà dám động vào tao!"

Bọn họ ở cạnh bờ biển khá ồn ào, thương nhân không nhìn thấy Thành Vĩnh Hoàn, liền hỏi cô gái kia có chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu ông ta cũng không định xen vào chuyện này, nhưng lúc nhìn qua, thấy mấy người đối diện có chút quen mắt, cẩn thẩn nghĩ lại, mới bừng tỉnh vội vàng đi qua.

Đúng như dự đoán, ông ta bước lên vài bước, lên tiếng chào hỏi: "Lục tiên sinh."

Từ khi Lục Thành Quốc bắt đầu lui về sau, Lục Huy bị đưa ra nước ngoài, Lục Úc ở Hoài Thành từ Lục tam trở thành Lục tiên sinh, hơn nữa thủ đoạn của anh, cũng không ai dám khinh thường.

Ông ta biết gia thế và năng lực của mình không có cách nào so sánh được với Lục Úc, hỏi: "Lục tiên sinh, bên này xảy ra chuyện gì vậy?"

Trí nhớ của Lục Úc rất tốt, người này anh đã gặp qua một lần ở tiệc rượu cũng có chút ấn tượng, biết là người Hoài Thành, nên mới không mặn không nhạt lên tiếng.

Thành Vĩnh Hòa là một người rất biết xem sắc mặt người khác, thấy thương nhân này ra vẻ gần gũi nịnh hót, mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải từ bỏ tiểu mỹ nhân, lập tức xin lỗi.

Lục Úc nhìn hăn, hiền hòa cười: "Nếu đã xin lỗi, vậy tôi cũng không truy cứu nữa."

Anh ôn hòa cười, lại khiến người ta sợ hãi.

Đợi đến lúc Lục Úc dẫn Bùi Hướng Tước đi rồi, Thành Vĩnh Hòa mới nói với thương nhân kia: "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng ta phải không?" Công ty của nhà hắn muốn mở rộng sang thị trường bên Hoài Thành vất vả lắm mới có thương nhân chịu hợp tác, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Người nọ trầm tư suy nghĩ đến sắc mặt của Lục Úc: "Không đâu." Tạm thời sẽ không.

Ông ta vẫn cảm thấy, lấy thái độ đối nhân xử thế thường thấy của Lục Úc, có người muốn động vào người của anh, anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Mà bên kia, Lục Úc đang an ủi Bùi Hướng Tước, Bùi Hướng lại không sợ lắm. Cậu không hiểu người nọ nói gì, Lục thúc thúc đã đến rồi, được bảo vệ như vậy, cậu có gì phải sợ hãi chứ?

Lục Úc nhìn cậu: "Sao yên tâm để em một mình đây?"

Thế giới này có quá nhiều người xấu, chim sẻ nhỏ của anh lại tốt như thế, lúc nào cũng có người dòm ngó.

Bị chuyện này xen ngang, Bùi Hướng Tước uống mấy ngụm rượu Lục Úc mang về, cậu trước nay chưa từng uống rượu, uống liền cau mày, không hiểu ngon ở đâu.

Lục Úc hỏi: "Luyện hát thế nào rồi?" Lục Úc viết Bùi Hướng Tước có tư chất ca hát, trước giờ dù là bài gì, cậu chỉ cần nghe vài lần là có thể hát theo.

Bùi Hướng Tước có chút thẹn thùng, cầm tai nghe trên tay: "Không, không biết... Tạm thời Lục thúc thúc đừng nên nghe, đợi đến khi tôi học xong, lên sân khấu hát."

Lục Úc uống một ngụm rượu ướp lạnh: "Ừ."

Hơi lạnh vấn vít quanh ngón tay Lục Úc, lúc nãy anh đứng ở xa nên không nghe thấy giọng hát của Bùi Hướng Tước.

Cảm âm của Bùi Hướng Tước rất tốt, cho dù không được học thanh nhạc chính quy, nhưng nhờ vào tư chất nghe xong mấy lần cũng có thể hát lại được. Sau khi luyện tập thêm, cậu đã thuộc lời. Cậu cứ hát đi hát lại cho đến khi bản thân thấy ổn thì thôi.

May mà Thành Vĩnh Hòa không làm phiền cậu được lâu, Bùi Hướng Tước luyện hát xong liền chạy đến chỗ sân khấu, người thứ hai từ dưới lên đã hát xong, sân khấu giờ đang dành cho một cô gái được tỏ tình. Bạn bè xung quanh ồn ào, cô gái đi lên sân khấu, người đàn ông kia bế cô lên, ôm vào trong lòng, ngọn đèn phủ lên hai người, họ bắt đầu hôn môi.

Lục Úc đứng sau cánh gà, ngây ngốc nhìn hai người họ hôn nhau, không mặt đỏ mà tai cũng đỏ bừng.

Nhân viên chỉnh âm trêu trọc thiếu niên xinh đẹp: "Dễ nhìn thế này, cô gái nào lại không thích cậu? Chưa có bạn gái à, mới nhìn người ta hôn nhau mà mặt đã đỏ lựng thế này?"

Bùi Hướng Tước ngốc nghếch do dự, dáng vẻ giống như thẹn thùng không muốn nói, nhân viên lại đùa cậu hai câu liền đi.

Hai người kia trên sân khấu quấn lấy nhau thật lâu mới dứt, cô gái được thả xuống, hai người nắm tay rời đi.

Bạn bè họ cũng tản ra gần hết, chỉ còn lẻ loi vài người dưới sân khẩu, đa số đều là người thích im lặng. Dàn nhạc sau khi biểu diễn xong, đều biểu diễn solo, trình độ không cao, người xem lúc đầu còn hào hứng, về xong người rời đi càng lúc càng nhiều. Bạn bè của đôi tình nhân lúc nãy là tám người gần như cuối cùng rời đi.

Nhân viên công tác thu dọn sân khấu, nhẹ nhàng đẩy cậu lên.

Bùi Hướng Tước cũng không để ý, dưới khán đài có bao nhiêu người không quan trọng, cậu chỉ muốn hát cho Lục thúc thúc của mình nghe mà thôi.

Cậu đi lên sân khấu, cho dù là người trời sinh dũng cảm, cũng không thể không sợ. Huống chi Bùi Hướng Tước lại là chim sẻ nhỏ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ là tiêu điểm trong mắt người khác, đi từng bậc lên sân khấu mà chân phát run, thiếu chút nữa vấp ngã, nhưng may mà giữ thăng bằng kịp.



Bùi Hướng Tước đi đến giữa sân khấu, nghiêng đầu không dám nhìn khán giả phía dưới. Dựa theo sắp xếp của Lục Úc thử mic trước, cậu không biết thử míc, nên thở ra một hơi dài, âm thanh truyền khắp sân khấu.

Bùi Hướng Tước bị âm thanh lớn này hù sợ, lùi về sau hai bước, mới chậm rãi tiến lến, mở mắt ra thật ngày Lục Úc, anh đứng ở chỗ cô gái lúc nãy đứng, cũng là nơi tối nhất.

Không biết vì sao, vừa nhìn sang vị trí ấy, cậu lại nghĩ ngay đến màn hôn môi vừa rồi, anh ngồi chỗ của cô gái kia còn cậu lại đứng trên sân khấu.

Bùi Hướng Tước cắn môi, kéo mình thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, chỉ cần nhìn thấy Lục thúc thúc, cậu liền có dũng khí vô hạn, có thể kiên định đứng trên sân khấu.

Mức độ khó của bài hát này đối với ca sĩ chuyên nghiệp thì không cao, nhưng đối với những người chỉ đơn thuần thích hát thì lại không hề dễ. Bùi Hướng Tước nhìn xung quanh, rồi trong mắt cậu chỉ còn lại Lục Úc.

Bùi Hướng Tước hé môi, không nói một lời, chỉ trực tiếp hát lên, âm đầu ngân lên đã là ngân cao. Thanh âm của cậu áp chế ồn ã xung quanh, những người vốn đang nói chuyện hoặc lướt điện thoại đều bị hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Cậu đứng ở giữa sân khấu, ánh đèn vây quanh cậu, giống như ngàn sao chiếu rọi. Ánh đèn sân khấu có ma lực thần kì, gương mặt nếu có điểm không đẹp dưới ánh đèn đều bị phô ra, còn Bùi Hướng Tước lại trông xuất chúng hơn cả ngày thường.

Bùi Hướng Tước so với người bình thường, mặc dù không nói chuyện được nhiều nhưng lại có ý chí kiên định hơn hẳn, cậu không nghe được lời người xung quanh nói thế nên sẽ không bị lung lay bước tiến.

Lục Úc nhìn cậu mà trong lòng cũng run rẩy, chim hoàng yên của anh trời sinh thích hợp với sân khấu.

Anh vỗ tay.

Có lẽ tiếng vỗ tay của Lục Úc đã cổ vũ cho Bùi Hướng Tước, cậu hát càng lúc càng phiêu, cậu muốn vượt qua người lúc nãy Lục Úc khen nên đặt mọi tình cảm của mình vào bài hát, tình cảm mãnh liệt khiến sân khấu bùng nổ. Hơn nữa cậu hát rất hay, thanh âm trong trẻo, khiến người ta vô thức đắm chìm. Không chỉ những người ở gần sân khấu tập trung nghe cậu hát, mà những người đi xung quanh cũng dần tụ tập lại nghe.

Cậu không có kỹ xảo, chỉ dựa vào tình cảm và tố chất.

Lục Úc ngay cả chớp mắt cũng không nỡ, nhìn chằm chằm chim sẻ nhỏ đang tỏa sáng.

Bên cạnh anh có một bó hoa, lúc nãy sau khi Bùi Hướng Tước chuẩn bị lên sân khấu, anh đã mua lại từ tay đôi tình nhân. Đó là một bó hoa có 99 bông hồng. Lại nói lúc đầu hai người họ không đồng ý, Lục Úc khách khí, không ngừng nâng giá lên, hai người bị anh đả động liền quyết định bán bó hoa này cho anh.

Lục Úc thờ ơ cười: "Đây là hoa muốn tặng cho người ta, số tiền này hai người đáng được nhận."

Đối phương nói cho anh tài khoản, Lục Úc chuyển số tiền cao nhất lúc nãy anh đưa ra cho người kia.

Người đàn ông còn đùa: "Có phải anh muốn tỏ tình không, không chuẩn bị trước? Nếu như đối phương do dự, anh chỉ cần báo giá bó hóa này, tạo lợi thế!"

Cô gái bên cạnh dùng sức cảnh cáo người yêu, hai người cười đùa đi xa, loáng thoáng nghe người đàn ông nói muốn dùng số tiền này mua một đôi nhẫn, bởi vì vừa tỏ tình đã có được tiền tài ngoài ý muốn.

Lục Úc hơn ba mươi, lần đầu tiên trong đời mua bán thua thiệt, nhưng vẫn rất vui vẻ. Anh cúi đầu nhìn bó hoa, được bó lại cẩn thận, chỉ có vào bông bên ngoài là bị héo, Lục Úc thấy hơi tiếc, vì bó hoa này không phải hoa bách hợp.

Bài hát đi đến đoạn kết, Bùi Hướng Tước hít một hơi thật sâu, cuối cùng đột nhiên ngân dài một hơi, mọi người dưới khán đài vỗ tay nhiệt liệt cổ vũ cậu.

Lúc này khán đài vốn lẻ loi đã ngồi đầy hơn nửa, ngay cả nhân viên cũng tấm tắc tán thưởng, trước đây cứ đến người cuối cùng hát, gần như chỉ còn lại người hát và mấy người bạn thân thiết mà thôi, cho tới nay tình huống như Bùi Hướng Tước chưa từng xảy ra.

Rốt cuộc cũng hát xong bài hát, Bùi Hướng Tước nắm chặt lấy mic, thở hổn hển mấy hơi, cậu không biết mình hát thế nào, nhưng từ tiếng vỗ tay dưới khán đài, có lẽ là cũng không tệ. Nhưng khó khăn lắm mới bình ổn tâm trạng, Lục Úc vốn đã không còn ngồi ở vị trí của anh nữa, cậu nhìn xung quanh cũng không thấy Lục Úc đâu, liền giống như trái bóng bị xì hơi, chẳng vui vẻ chút nào.

Mà Lục Úc đi lên bậc thang, từng bước một, đạp lên ánh sáng mà đi, trong tay cầm một bó hoa rất đẹp, đưa tới trước mặt Bùi Hướng Tước.

Anh khẽ mỉm cười, giọng có chút khàn khàn, mê người lại đầy nguy hiểm: "Tặng cho chim sẻ nhỏ của tôi."

Bùi Hướng Tước trợn tròn mắt, gần như ôm chầm lấy bó hoa vào trong ngực, đáng tiếc lời lắp bắp còn chưa nói ra miệng, Lục Úc đã đi xuống sân khấu. Cậu đành phải quanh đầu, trong mắt toàn là ánh sáng phấn khởi, suy nghĩ một hồi lâu mới khó khăn nói ra một câu: "Bài hát này, tặng, cho, Lục thúc thúc, của tôi!"

Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng Lục thúc thúc ở dưới khán đài lại nghe thấy rất rõ, người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.

Phần lớn đều khen ngợi cậu thiếu niên vừa đẹp trai lại hát hay.

Chim hoàng yến của anh có giọng hát hay nhất thế giới, dáng vẻ rung động lòng người nhất, mọi người đều sẽ yêu thích cậu, nhưng Lục Úc lại muốn độc chiếm, không chia sẻ cho người khác ngắm nhìn.

Nhưng bất đắc dĩ, Bùi Hướng Tước muốn hát. Ai có thể cự tuyệt được cậu? Lục Úc không thể.

Hoạt động ở nơi này kết thúc, ánh đèn đã tắt, không gian xung quanh yên ắng trở lại. Nhân viên ở hậu trường còn muốn xin số điện thoại của Bùi Hướng Tước nhưng Lục Úc từ chối, kéo cậu đi.

Bùi Hướng Tước lại muốn uống rượu, Lục Úc dù sao hôm nay cũng để cậu uống rồi, nên cứ cho uống nữa cũng không sao, liền chọn loại bia có độ cồn thấp nhất.

Bùi Hướng Tước trân trọng cầm bó hoa hồng trên tay, không có tay nào để cầm bia. Lục Úc giật nắp, cẩn thận đưa đến bên miệng Bùi Hướng Tước, nhìn cậu uống mà anh cảm thấy cổ họng thoáng hương say.

Hai người im lặng thật lâu, tiệc rượu kết thúc, liền đi bộ về. Bùi Hướng Tước đang muốn đếm số hoa hồng được bó lại thì nghe thấy tiếng Lục Úc: "A Bùi, rượu uống ngon không?"

Bùi Hướng Tước lè lưỡi, nhăn mày trả lời: "Không ngon."

"Vậy sao còn muốn uống?" Lục Úc cười, uống cạn lon bia còn phân nửa, bóp lon lại ném vào thùng rác.

Lục Úc lại hỏi: "Có gì ngon chứ?"

Có lẽ là do uống rượu, da Bùi Hướng Tước lại quá trắng nên trên má lộ ra chút ửng hồng, giống như bị hun nóng. Cậu uống hết nửa lon bia, lại dùng hết sức hát trên sân khấu, rượu bốc lên, khiến đầu óc chuếnh choáng, hai bờ mi đã sắp dính chặt vào nhau: "Lục thúc thúc...tôi, tôi hát có hay không?"

Lục Úc cẩn thận đõ cậu: "Hay."

Bùi Hướng Tước không giống ngày thường, giống như được mở công tắc, nắm chặt lấy góc áo Lục Úc, hỏi không tha: "Hay thật sao?" Lại dừng một chút mới cao giọng: "Có hay hơn ca sĩ kia không?"

Lục Úc bật cười, chậm rãi giải thích: "Cậu ta làm sao hát hay bằng em được? Chim sẻ nhỏ của tôi hát hay nhất."



Bùi Hướng Tước ngà ngà say khó lý giải câu từ của người khác hơn bình thường, không nghe rõ liền dán lên người Lục Úc, Lục Úc đành phải kiên nhẫn nói lại.

Bùi Hướng Tước lầm bầm, đá cát dưới chân, bụi bay tứ phía, không nhịn được hắt xì một cái: "Nhưng anh, anh, hôm nay nói anh ta, hát, hay..."

Lục Úc chấn động, rốt cuộc hiểu ra, cậu muốn lên sân khấu hát có lẽ là bởi vì nghe lầm lời anh nói, rồi mới chọn đúng bài hát kia.

Anh còn chưa kịp dỗ chim sẻ nhỏ, cậu đã lên tiếng.

"Tôi nghĩ," Bùi Hướng Tước ủ rũ, mặt sắp vùi cả vào đóa hồng, có chút chán nản: "Tôi có thể, có thể chẳng hát hay tý nào. Nghe Lục thúc thúc, nói, nói người khác hát hay, liền không vui."

Lục Úc im lặng, qua một lúc, mắt dừng tại Bùi Hướng Tước, không biết trả lời lại chim sẻ nhỏ đáng yêu đến ghen tuông cũng nói ra miệng này.

"Sao lại thế được, A Bùi, em phải nhớ." Lục Úc bước từng bước về phía trước, hơi khom người xuống, mắt hai người đối diện nhau, Bùi Hướng Tước đang say muốn tránh đi, nhưng bị Lục Úc đưa tay giữ lấy cằm: "Trên đời này không hát hay hơn em. Hôm nay em nghe lầm rồi, tôi không nói cậu ta hát hay. Hơn nữa, thanh âm của cậu ta có chút giống em, tôi mới có hứng thú, nhưng chỉ một chút thôi, sau đó phát hiện ra còn lâu mới hát hay bằng em."

Quả thực, thanh âm của người nọ giống Bùi Hướng Tước, chỉ là không phải hiện tại, mà là vài năm sau. Cho nên Lục Úc mới có chút quen thuộc.

Nhưng Bùi Hướng Tước chính là Bùi Hướng Tước, ngoại trừ cậu, thì không ai có thể là chim hoàng yến của Lục Úc hết, cho dù là người có giọng hát có chút tương tự.

Trái tim Lục Úc mềm đi: "Khó trách chim sẻ nhỏ của tôi không vui, chuyện này cũng khong có gì quá đáng. Nếu em nói với tôi quen một thúc thúc khác, tốt hơn, tôi cũng sẽ không vui."

Bùi Hướng Tước vẫn còn say, nghe được lời này, thì trái tim như bị gõ cho rung động, đột nhiên tỉnh táo hơn, mềm giọng nói: "Vậy, vậy Lục thúc thúc về sau, đừng nói ai hát hay nữa."

Lục Úc trịnh trọng gật đầu.

Thực ra Bùi Hướng Tước vẫn luôn có chút ghen tuông nhỏ này, Lục Úc còn nhớ đời trước đưa Bùi Hướng Tước ra ngoài chơi, người khác khen ca sĩ nào đó hát hay, anh cũng gật đầu, thế là đêm đó Bùi Hướng Tước hát đến hết khí lực mới thôi.

Chỉ riêng chuyện ca hát này, Bùi Hướng Tước lại để tâm nhất.

Lục Úc chậm rãi hỏi: "Vậy hôm nay, hát trên sân khấu có vui không?"

Bùi Hướng Tước được gió đêm thổi cho thanh tỉnh, cũng không còn dính lấy Lục Úc nữa, nghiêng đầu nhìn bóng chính mình in xuống đất, vô tư trả lời: "Có chút, có chút vui. Nhìn thấy người khác, vỗ tay, thích tiếng hát của tôi...liền vui."

Nhưng niềm vui này cũng không thể so sánh với việc được Lục Úc khen ngợi.

Trong lòng Lục Úc có chút chua chát, xoa đầu cậu: "Ừ, vui là tốt rồi."

Không giống lúc đi, bãi biển chật người giờ chỉ còn Lục Úc và Bùi Hướng Tước. Bùi Hướng Tước vẫn đang cầm bó hoa Lục Úc tặng, không nhìn rõ đường. Kết quả bó hóa quá lớn, cậu lại không nhìn rõ đường trước mắt, thiếu chút nữa thì vấp ngã, Lục Úc đành phải lấy hoa từ tay cậu, nhưng Bùi Hướng Tước ủy khuất nhìn anh, chỉ thiếu mỗi cậu, hoa này là của tôi!

Lục Úc nghĩ: "Vậy đổi cách khác."

Anh lấy ra bông hoa đẹp nhất trong bó hoa, cành hoa không có gai. Lục Úc cẩn thận bẻ cành hoa rồi mới cài lên vành tai Bùi Hướng Tước, điều chỉnh lại vị trí cho đẹp. Đóa hoa để đúng cạnh tóc mai của cậu, cánh hoa đổ hồng nổi bật làn da trắng muốt, còn co đôi mắt đầy tia sáng, đan xen vào nhau, nở rộ trong mắt Lục Úc.

Giống như nụ hoa này chỉ đợi được cài lên vành tai cậu để bung nở.

Lục Úc kiếm chế dục vòng trong lòng, thật lòng khen: "Như vậy là được rồi. A Bùi em vô cùng dễ nhìn đấy."

Thậm chí anh còn không nhịn được cúi đầu lơ đãng hôn nhẹ lên cánh hóa, giống như hôn lên làn da mịn màng của Bùi Hướng Tước.

Cậu không biết phần thưởng này biểu thị điều gì, nhưng chỉ cần là Lục Úc khen cậu, cậu đều thấy vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Cậu cong nhẹ môi, cố gắng nhịn cười, vùng ra khỏi tay Lục Úc, chạy về phía trước vài bước, nhìn về phía biển nhuốm màu đen hồi lâu, cũng không nhìn thấy gì.

"Thật sự, thật sự dễ nhìn sao?" Bùi Hướng Tước lại chạy về, rụt rè hỏi.

Lục Úc khẳng định: "Dễ nhìn."

Dễ nhìn đến mức muốn nuốt gọn em vào lòng.

Hai người đi theo đường ven biển, đường về nhà dài hơn rất nhiều. Bùi Hướng Tước luôn nhịn không được sờ sờ hoa bên tóc mai, hoặc làn da xung quanh, như là cảm thấy mới lạ.

Không biết qua bao lâu, Lục Úc nhìn thấy ánh đèn phía xa, Lục Úc bên cạnh đột nhiên dừng lại.

Cậu hoài nghi, do dự hồi lâu, đứng tại chỗ một lúc, mới hỏi: "Lục thúc thúc, hôn môi sẽ có cảm giác gì? Tôi thấy hai người hôn nhau, họ trông vô cùng vui vẻ, hạnh phúc."

Lục Úc quay đầu đi, có thể nhìn thấy ánh đèn ở biện thự gần đó, khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Hướng Tước, cánh hoa hồng run rẩy trong gió đem, cùng gò má vành tai ửng hồng xấu hổ.

Anh nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của cậu, giọng vẫn dịu dàng như ngày thường: "Sau này em sẽ biết."

Lại dùng như điệu nguy hiểm nóng cháy nói nhanh thêm một câu: "Tôi sẽ dần dần dạy cho em, không chỉ hôm môi, còn rất nhiều chuyện vui vẻ khác, ví dụ như, ăn em vào bụng."

Bùi Hướng Tước nghe được câu phía trước, liền ngốc nghếch cười: "Được."

Nhưng lại giống như đang trả lời câu phía sau.

Extra

Tiểu Tước: Lục thúc thúc nói, tôi cài hoa dễ nhìn! Chiếp chiếp!

Đại Bùi: Dễ nhìn, dễ nhìn, Tiểu Tước cô nương cài hoa quê đỏ chói.

Tiểu Tước: Sao tôi cảm thấy lời khen của cậu có gì không đúng???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau